Bóng người bên ngoài, Thẩm Thung Nhạn thoạt nhìn cứ tưởng là Hứa Huệ Chanh. Chỉ là khi nhìn kỹ lại, thân hình đó lại thon thả hơn.
Con ngươi của Thẩm Thung Nhạn đảo qua đảo lại, “Ôi chu cha, Hôn Phu tiên sinh, bên này có một người rất giống Tình Địch tiểu thư.”
Chung Định vốn tính không trả lời Thẩm Thung Nhạn, thế nhưng lời này cô nàng vừa nói ra, hắn cũng nhìn về phía bên ngoài.
Trần Thư Cần cầm dù, đứng ở bên ngoài đang vẫy tay với ai đó. Bởi vì cô ta quấn tóc lên, thêm vào là bị chiếc dù che lại, nên nhìn rất giống tóc ngắn.
Chung Định hừ khẽ, “Không giống.”
“Xem ra thủ đoạn của Tình Địch tiểu thư thật cao siêu, che mờ đôi mắt của Hôn Phu tiên sinh rồi.”
Chung Định mặc kệ cô nàng.
Nhưng mà trước này Thẩm Thung Nhạn độc diễn cũng có thể tự mình ngây ngất được, hai tay cô nàng nâng má, tự xót xa cho mình, “Thái Mỹ ơi là Thái Mỹ, ngươi xinh đẹp thế này, định trước là hồng nhan phúc bạc rồi. Huống chi ngươi còn lương thiện như thế nữa, sao có thể đấu với đám tiểu tam kia chứ.”
Chung Định ném điếu thuốc về phía cô nàng.
Cô hốt hoảng né tránh, vỗ vỗ ngực mình, “Đáng sợ quá…”
Đầu của hắn cũng chẳng ngoảnh lại, đi ra khỏi hành lang.
Anh chàng lên kế hoạch nhìn thấy nam nữ chính, lập tức bước qua nói rõ vị trí đứng và lời thoại của cả hai. Chính anh ta cũng không nắm chắc được, bởi vì hai người này hoàn toàn không quen thuộc với quy trình.
Vài ngày trước anh ta đã cố ý liên lạc cả hai, nhưng không kết quả.
Bây giờ nói chuyện với cả hai, bên nam vẫn khó gần như cũ, bên nữ thì bất chợt lại ngâm lên vài lời kịch, thật khiến cho anh chàng sợ giật cả mình.
“Ôi chao, tôi đột nhiên nhớ ra một câu, có thể hoàn hảo thuyết minh cho tình yêu của tôi và Hôn Phu tiên sinh.” Mắt của Thẩm Thung Nhạn sáng lên, lập tức nâng giọng lên cao vút, “A! Là tình yêu!”
Trán của anh chàng lên kế hoạch lấm tấm mồ hôi.
“Tình yêu, khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước!”
Anh chàng lau lau mồ hôi. Đầu óc của anh ta đã hỗn loạn rồi, không sao hiểu được tình yêu và đứng thẳng lưng mà bước thì có quan hệ gì với nhau.
“Câu này hay.” Thẩm Thung Nhạn tỏ ra rất hài lòng, “Thêm câu này vào đi.”
Anh chàng lên kế hoạch chỉ có thể cười theo, “Thẩm tiểu thư thích là được.”
Chung Định nãy giờ vẫn đứng ngoài cái không khí này, vẻ mặt của hắn ta chẳng lộ ra chút vẻ thích thú vui mừng gì cả, vẫn mãi rất hững hờ.
Theo sắp đặt, đôi trai gái sẽ hành lễ với hai bên gia trưởng trước, sau đó thì hai người sẽ bày tỏ với nhau.
Thẩm nãi nãi ném ra một lời khách sáo, chúc cho răng long đầu bạc.
Chung Định đáp lại chỉ một từ, “Ờ.”
Ngược lại, Thẩm Thung Nhạn lại hai mắt đỏ hồng, “Cám ơn bà.”
Kỹ thuật diễn xuất bên phía Chung thị có thể nói là rất giỏi. Chung lão thái gia và Chung nãi nãi, trên mặt tỏ ra vẻ hiền từ. Ngay cả Chung phụ và Chung mẫu, bình thường quan hệ vô cùng cứng nhắc, vào ngày hôm nay cũng biểu hiện ra là một đôi vợ chồng mẫu mực.
Chung Định không mấy chú tâm, trong nơi tràn ngập màu sắc vui mừng này, thật ra hắn cũng chỉ là một kẻ đứng nhìn. Đứng nhìn bản thân mình mắc vào mảnh lưới nhện quyền lợi này, che giấu trái tim chân thật của mình, diễn kịch cùng đám người giả dối đó.
Hắn huyễn tưởng người con gái đang bên hắn lúc này là Hứa Huệ Chanh.
Chắc hẳn cô sẽ cười đến mức lộ hết cả chiếc răng khểnh kia ra.
Không biết cô mặc váy cưới như thế nào, xinh đẹp đến nhường nào nhỉ.
Có lẽ là rất mập.
Nghĩ đến đây, mắt mày của hắn dịu dàng đi đôi chút.
Tiếp sau đó vang lên những lời chúc phúc giả dối, hắn nghe rồi nghe, đến là chán ghét.
Trước nay hắn chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện hôn nhân. Trước khi gặp được Hứa Huệ Chanh, chưa từng có người phụ nữ nào hắn muốn cùng nắm tay đến cuối đời. Cho nên hắn cho rằng, hôn nhân, chẳng qua chỉ là một tờ giấy.
Chỉ cần hắn và cô cả hai thật lòng, hắn lấy ai cũng chỉ là hình thức.
Mà nay, hắn thật sự thấy mỏi mệt chán chường.
Hoặc là nói, là cô khơi dậy khát vọng vươn đến tự do trong hắn.
Cô cả với thân phận của trưởng bối ngồi ở hàng ghế đầu.
Lúc Chung Định và Thẩm Thung Nhạn bước qua, cô cả nhìn Chung Định, biểu tình có chút quái dị. Bà xoay đầu sang Chung mẫu ở phía bên cạnh, “Đó… là A Diên à?”
Chung mẫu cứng người một hồi, “Là Chung Định.”
“A…” Cô cả đột nhiên hiểu ra, bà cười với Chung Định, “Tiểu Định.”
“Cô cả.” Chung Định gật đầu.
Cô cả kéo lấy tay hắn, “Đã lâu lắm rồi cô không gặp cháu, cháu lớn lên giống y chang A Diên vậy.”
Chung Định cười cười.
“Nếu như hôm nay A Diên cũng có mặt thì tốt biết mấy, cô thật muốn nhìn thấy hai cháu đứng chung với nhau.” Mắt bà cười lên cong cong như vành trăng non.
Chung Định cúi người ôm lấy bà một lát.
Thẩm Thung Nhạn cúi đầu, nhưng khóe mắt lại quan sát xung quanh. Cô nàng cảm thấy câu nói ban nãy có gì đó không đúng.
Cô cả vỗ vỗ vai hắn, “Sống với vợ cháu cho tốt nhé.”
Chung Định không trả lời.
Gia trưởng của hai bên đã gặp qua, giờ đến phiên sân khấu của nam nữ chính.
Khả năng diễn xuất của Thẩm Thung Nhạn thì khỏi phải nói rồi, là một cô dâu mới e lệ sinh động.
Chung Định thì lại chẳng mang chút tình cảm gì, “Tôi rất bận, không có thời gian nghe mấy lời vớ vẩn nhảm nhí của cô.” Lời thoại của cô ta một câu lại thêm một câu, hắn dự tính nếu cô ta thật sự cứ nói một cách diễn cảm thế kia, thì không thể nào kết thúc trong vòng 20 phút được.
Vẻ mặt tươi cười của cô nàng chưa giảm đi phân nào, nhưng giọng điệu thì lại nhuốm màu thê lương, “Hôn Phu tiên sinh thật là tuyệt tình. Anh yên tâm đi, những bài hát ca tụng tình yêu đó, em phải để dành cho lúc trao nhẫn mới tỏ bày.”
Tiểu Hoàn đưa nhẫn đến.
Chung Định nhìn chiếc nhẫn đó, đuôi mắt chếch lên, “Không ngờ Hôn Thê tiểu thư lại hào phóng như vậy, mua cho mình một viên đá lớn thế này.”
Thẩm Thung Nhạn cười đến mê người, “Số tiền mua nhẫn, em nhất định sẽ đòi Hôn Phu tiên sinh trả.”
Khán giả ở bên dưới, chỉ nhìn thấy một nam một nữ nhìn nhau mỉm cười. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.
Thẩm Thung Nhạn đưa tay trái ra, còn đặc biệt ve vẩy ngón tay giữa.
Chung Định cầm chiếc nhẫn lên, là kiểu dáng diêm dúa mà hắn ghét. Sau này hắn sẽ mua cho đóa hoa ngốc một chiếc thật đẹp, để tô điểm cho ngón tay trắng múp của cô.
Tay của Thẩm Thung Nhạn phe phẩy đến mệt lừ, mà hắn vẫn chưa có hành động gì.
Người chủ trì hắng hắng giọng, đang tính ra hiệu cho Chung Định, thì trên đài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông điện thoại.
Toàn sảnh đều kinh ngạc.
Chung Định ném chiếc nhẫn kia vào lại hộp, móc điện thoại ra. Hắn nhìn thấy cái tên trên màn hình, lập tức tập trung.
Hắn hiểu Hứa Huệ Chanh. Tính cách ấy của cô, nếu như buổi sáng đã đồng ý mỉm cười tiễn hắn đi, thì sẽ không ở giữa đường quấy rối. Cô rất có chừng mực.
Hắn trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi.
Bên kia truyền đến tiếng cô khóc thút thít, “Chung tiên sinh…”
“Ừm.” Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy cô khóc, “Sao vậy?”
“Anh… về sớm một chút…”
M: “Tình yêu, khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.” [爱情,让我们直立行走] Tò mò về câu này, nên tớ đã search đôi chút, và ra 1 bài viết giải thích, tớ chỉ lượt dịch một phần:
Em, đến từ Nguyên Mưu, Vân Nam. Anh, đến từ Chu Khẩu, Bắc Kinh.
Em cầm lấy cánh tay đầy lông măng của anh, nhè nhẹ cắn một cái.
Tình yêu, khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.
Theo tìm hiểu thì đây là một mẩu tin nhắn, và người nhắn tin quả là cao thủ, số lượng chữ không nhiều, nhưng ý tứ thì đã biểu đạt được toàn bộ. Theo khoa học thì DNA của người và tinh tinh có đến 99,99% giống nhau, chỉ có 0,01% khác biệt. Trong quá trình tiến hóa, 0,01% khác biệt này khiến cho người có thể đứng thẳng lên mà đi được. Vậy phần trăm khác biệt đó là suy nghĩ, văn học, văn hóa, văn minh, hay là tình yêu?
Đó hẳn là tình yêu rồi! Trong giới lưỡng tính cũng chỉ có con người là có tình yêu, động vật thì chỉ vì di truyền nòi giống mà thôi…
Cô cả với thân phận của trưởng bối ngồi ở hàng ghế đầu.
Lúc Chung Định và Thẩm Thung Nhạn bước qua, cô cả nhìn Chung Định, biểu tình có chút quái dị. Bà xoay đầu sang Chung mẫu ở phía bên cạnh, “Đó… là A Diên à?”
Chung mẫu cứng người một hồi, “Là Chung Định.”
“A…” Cô cả đột nhiên hiểu ra, bà cười với Chung Định, “Tiểu Định.”
“Cô cả.” Chung Định gật đầu.
Cô cả kéo lấy tay hắn, “Đã lâu lắm rồi cô không gặp cháu, cháu lớn lên giống y chang A Diên vậy.”
Chung Định cười cười.
“Nếu như hôm nay A Diên cũng có mặt thì tốt biết mấy, cô thật muốn nhìn thấy hai cháu đứng chung với nhau.” Mắt bà cười lên cong cong như vành trăng non.
Chung Định cúi người ôm lấy bà một lát.
Thẩm Thung Nhạn cúi đầu, nhưng khóe mắt lại quan sát xung quanh. Cô nàng cảm thấy câu nói ban nãy có gì đó không đúng.
Cô cả vỗ vỗ vai hắn, “Sống với vợ cháu cho tốt nhé.”
Chung Định không trả lời.
Gia trưởng của hai bên đã gặp qua, giờ đến phiên sân khấu của nam nữ chính.
Khả năng diễn xuất của Thẩm Thung Nhạn thì khỏi phải nói rồi, là một cô dâu mới e lệ sinh động.
Chung Định thì lại chẳng mang chút tình cảm gì, “Tôi rất bận, không có thời gian nghe mấy lời vớ vẩn nhảm nhí của cô.” Lời thoại của cô ta một câu lại thêm một câu, hắn dự tính nếu cô ta thật sự cứ nói một cách diễn cảm thế kia, thì không thể nào kết thúc trong vòng 20 phút được.
Vẻ mặt tươi cười của cô nàng chưa giảm đi phân nào, nhưng giọng điệu thì lại nhuốm màu thê lương, “Hôn Phu tiên sinh thật là tuyệt tình. Anh yên tâm đi, những bài hát ca tụng tình yêu đó, em phải để dành cho lúc trao nhẫn mới tỏ bày.”
Tiểu Hoàn đưa nhẫn đến.
Chung Định nhìn chiếc nhẫn đó, đuôi mắt chếch lên, “Không ngờ Hôn Thê tiểu thư lại hào phóng như vậy, mua cho mình một viên đá lớn thế này.”
Thẩm Thung Nhạn cười đến mê người, “Số tiền mua nhẫn, em nhất định sẽ đòi Hôn Phu tiên sinh trả.”
Khán giả ở bên dưới, chỉ nhìn thấy một nam một nữ nhìn nhau mỉm cười. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.
Thẩm Thung Nhạn đưa tay trái ra, còn đặc biệt ve vẩy ngón tay giữa.
Chung Định cầm chiếc nhẫn lên, là kiểu dáng diêm dúa mà hắn ghét. Sau này hắn sẽ mua cho đóa hoa ngốc một chiếc thật đẹp, để tô điểm cho ngón tay trắng múp của cô.
Tay của Thẩm Thung Nhạn phe phẩy đến mệt lừ, mà hắn vẫn chưa có hành động gì.
Người chủ trì hắng hắng giọng, đang tính ra hiệu cho Chung Định, thì trên đài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông điện thoại.
Toàn sảnh đều kinh ngạc.
Chung Định ném chiếc nhẫn kia vào lại hộp, móc điện thoại ra. Hắn nhìn thấy cái tên trên màn hình, lập tức tập trung.
Hắn hiểu Hứa Huệ Chanh. Tính cách ấy của cô, nếu như buổi sáng đã đồng ý mỉm cười tiễn hắn đi, thì sẽ không ở giữa đường quấy rối. Cô rất có chừng mực.
Hắn trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi.
Bên kia truyền đến tiếng cô khóc thút thít, “Chung tiên sinh…”
“Ừm.” Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy cô khóc, “Sao vậy?”
“Anh… về sớm một chút…”
M: “Tình yêu, khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.” [爱情,让我们直立行走] Tò mò về câu này, nên tớ đã search đôi chút, và ra 1 bài viết giải thích, tớ chỉ lượt dịch một phần:
Em, đến từ Nguyên Mưu, Vân Nam. Anh, đến từ Chu Khẩu, Bắc Kinh.
Em cầm lấy cánh tay đầy lông măng của anh, nhè nhẹ cắn một cái.
Tình yêu, khiến cho chúng ta đứng thẳng lưng mà bước.
Theo tìm hiểu thì đây là một mẩu tin nhắn, và người nhắn tin quả là cao thủ, số lượng chữ không nhiều, nhưng ý tứ thì đã biểu đạt được toàn bộ. Theo khoa học thì DNA của người và tinh tinh có đến 99,99% giống nhau, chỉ có 0,01% khác biệt. Trong quá trình tiến hóa, 0,01% khác biệt này khiến cho người có thể đứng thẳng lên mà đi được. Vậy phần trăm khác biệt đó là suy nghĩ, văn học, văn hóa, văn minh, hay là tình yêu?
Đó hẳn là tình yêu rồi! Trong giới lưỡng tính cũng chỉ có con người là có tình yêu, động vật thì chỉ vì di truyền nòi giống mà thôi…
Bình luận facebook