Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Beta:Minh Nguyệt
1.
[TG6] Chương 125: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 9 )
..........
"Anh có tiền không?"
Úc Trầm lắc đầu, sau đó từ trên người móc một quả đồng vàng ra, đúng thật là một quả đồng vàng.
Quý Lạc cầm quả đồng vàng đi về quầy thu ngân ở phía trước, nhân viên thu ngân ở trước quầy liền sợ ngây người, vẫn luôn nói không có tiền lẻ, cho đến khi Quý Lạc nói không cần tìm nữa thì cô ta mới lấy tất cả tiền lẻ trong ngăn ra đưa cho cô, rồi lại đưa tiếp cho cô một cái thẻ hội viên.
Đôi mắt Úc Trầm âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô gái vừa mới đẩy Quý Lạc, hai giây sau cô gái kia không biết vì sao lại đụng phải hàng sữa bột được xếp thành hình kim tự tháp ở bên trong siêu thị, bởi vì hộp sữa bột có chút nặng, nên cô gái bị đụng trúng liền kêu to oa oa.
Trong lúc nhất thời tất cả tầm mắt đều rơi xuống trên người cô ta.
Quý Lạc ôm một đống lớn tiền lẻ đi tới, nhìn thấy một màn này, liền nói: "Xem đi, trời xanh đúng là không tha cho ai."
Nụ cười của cô liền ảnh hưởng đến Úc Trầm, Úc Trầm tự nhiên mà tiếp nhận túi mua hàng có chút nặng trong tay cô, sau đó phụ họa mà nói: "Ừm, cô nói không sai."
Trên đường trở về hai người bọn họ vừa đi vừa tản bộ, Quý Lạc hỏi Úc Trầm rất nhiều vấn đề khi hắn còn sống, nhưng mà đáng tiếc chính là, mặc kệ là cái vấn đề gì, hình như hắn đều không nhớ rõ, trừ bỏ tên, cùng từ khi hắn có ý thức tới nay liền ở trong ngôi nhà đó.
Quý Lạc vốn dĩ đang đi bình thường, nhưng càng đi lại càng thấy không thích hợp, cô vẫn luôn cảm thấy có người nào đó đang theo dõi bọn họ, hơn nữa ánh mắt kia khiến cô vô cùng không thoải mái, không biết Úc Trầm có cảm nhận được hay không.
"Úc Trầm......"
"Ừm?"
"Anh có cảm thấy có cái gì đó không thích hợp không?"
Úc Trầm lắc đầu, sau đó nói: "Không có a, có thể có cái gì không thích hợp chứ."
Nếu Úc Trầm đã không cảm nhận được gì, thì có thể chỉ là ảo giác của cô, cô đem loại cảm giác khác thường này đuổi ra khỏi lòng.
Úc Trầm quay đầu lại, tầm mắt dừng ở một chỗ rẽ, nơi đó không có một bóng người, hắn cười như không cười mà nhìn nơi đó.
Muốn bắt hắn? Đúng là ảo tưởng!
Vốn dĩ Quý Lạc cho rằng làm mấy thứ này rất là đơn giản, nhưng mà cô nghĩ sai rồi, chỉ là món cà chua xào trứng, đã làm khó cô rồi, cà chua xào xong mang theo màu sắc cháy đen, quả thực làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Mười phút trước, cô còn bảo Úc Trầm chờ ăn đồ ăn cô làm ra.
Hiện tại xem ra, phỏng chừng sẽ phải xấu hổ rồi.
Cô đứng ở nơi đó buồn bực, phía sau Úc Trầm ôm lấy eo cô, sau đó nói: "Không làm được?"
"Ừm." Quý Lạc gật đầu, sau đó tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn cũng không ngại, tiếp nhận nồi sạn trên tay Quý Lạc, rồi đảo thức ăn trong nồi, một lần nữa bật bếp xào rau.
Toàn bộ quá trình nhìn qua tựa như đang làm một tác phẩm nghệ thuật, ưu nhã thong dong, làm người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
"Anh biết nấu cơm sao?"
Úc Trầm một bên xào đồ ăn trong nồi một bên nói: "Không biết, nhưng mà nhìn cái này lại cảm thấy có chút quen thuộc."
Lợi hại! Quý Lạc tức khắc liền nổi lòng tôn kính, sống nhiều năm như vậy, ngay cả quỷ cũng không bằng, thật quá thất bại.
Việc đả kích cô nhất là, đồ ăn hắn làm thật sự rất ngon, mỗi một món ăn đều rất ngon, thời điểm Quý Lạc ăn đến vô cùng vui vẻ, thì trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
Trừ bỏ những thứ đó, cô thật sự không thể nghĩ ra còn có thứ gì ở trên lầu nữa.
"Ngày hôm qua anh nói anh sợ những thứ kia là nói dối đi?"
Úc Trầm vừa chống đầu, vừa nhìn cô ăn cơm, nghe thấy cô hỏi cái đề tài này, liền chớp chớp mắt: "Tôi thật sự sợ mà, lớn lên xấu như vậy, đương nhiên phải sợ rồi."
"......"
"Cô rất sợ bọn họ sao?"
Quý Lạc tức giận mà nói lại một câu: "Đương nhiên phải sợ chứ, lớn lên xấu như vậy, có ai mà không sợ?"
Úc Trầm tức khắc liền cười khẽ, hắn bay tới bên cạnh Quý Lạc, thần bí nói với cô: "Tôi cho cô một thứ đồ, làm chúng nó không lại gần người được, so với ngọc trụy của cô còn dùng tốt hơn nhiều, cô có muốn không?"
Hử? Còn có thứ đồ tốt như vậy?
2.
[TG6] Chương 126: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 10 )
.........
"Được......"
Vừa dứt lời, môi của cô đã bị phong bế, Úc Trầm nhìn phản ứng của cô, đầu tiên là thử liếm môi cô, thấy cô còn chưa có phản ứng lại, liền lớn mật mà vươn đầu lưỡi vào.
Hắn hôn nhẹ như lá cây đang rơi xuống, chậm rãi, lại vô cùng có quy luật, vừa mới bắt đầu chỉ là lướt qua liền dừng, nhưng sau đó lại hôn tiếp làm cho môi Quý Lạc có chút tê dại.
Quý Lạc đẩy hắn ra, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn.
Úc Trầm giơ tay lau đi bọt nước dính ở bên môi, trên mặt hắn mang theo chút tình cảm mãnh liệt đỏ ửng, cái này làm cho khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của hắn có chút khí sắc, hắn tựa hồ còn chưa có phụ hồi lại tinh thần từ nụ hôn kia.
"Đây là thứ đồ mà anh nói?"
"Ừm." Úc Trầm thấy sắc mặt Quý Lạc mang theo tức giận, liền vội vàng giải thích: "Cái này thật sự rất hữu dụng."
"Hữu dụng hay vô dụng cũng là do tôi quyết định."
Quý Lạc đem lời nói ra, rồi trực tiếp đi lên lầu, cô thật muốn nhìn một chút là có thật sự dùng được hay không.
Nhưng sự thật là, thật sự không còn thấy một con quỷ nào, Úc Trầm bay lên, ở phía sau cô nói: "Nhìn đi, tôi đã nói là hữu dụng mà, cô còn muốn nữa không?"
"Muốn cái đầu quỷ anh ấy."
Cô đi lướt qua Úc Trầm, Úc Trầm bỗng duỗi tay muốn giữ chặt tay cô, lại bị cô trốn tránh, chỉ cọ qua da thịt với cô.
Bước chân Quý Lạc hơi dừng một chút, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, vừa rồi cô bỗng cảm nhận được tay của Úc Trầm tựa hồ không có lạnh băng như cũ.
Cô quay đầu lại nhìn mắt Úc Trầm, trong bóng đêm, Úc Trầm đứng ở đó, biểu tình trên mặt có chút quỷ dị, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Quý Lạc, cô vội vàng chạy về phòng của mình.
Lưu lại Úc Trầm, hắn sờ bàn tay chạm vào Quý Lạc, nghĩ đến biểu tình kinh ngạc vừa rồi của cô, liền cười một tiếng, nụ cười kia làm người ta nhìn mà thấy sợ.
"Mẹ ơi...... Đừng ném con xuống, con sợ quá, con không muốn ở đây một mình."
Trong bóng đêm bỗng truyền đến thanh âm thanh thúy của bé gái, khả năng là bởi vì sợ hãi, nên thanh tuyến của cô bé có chút run rẩy, làm cho thanh âm liền biến dạng, một loại cảm giác vặn vẹo.
Cô đi qua, liền nhìn thấy một bé gái mặc váy màu trắng đang quỳ trên mặt đất, đối diện với bé gái, là một phu nhân ăn mặc cao quý hoa lệ đứng ở đó, hẳn chính là người mẹ trong miệng của bé gái.
Người mẹ kia giống như không có nhìn thấy sự sợ hãi của bé gái, trên mặt là một mảnh hờ hững, một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng nói: "Lạc Nhi, đây đã là số mệnh, con không giống với người khác, đây liền quyết định là con không thể sống tốt như những người bình thường khác."
"Không, mẹ, con là con gái của người mà."
Bé gái bổ nhào dưới chân vị phụ nhân, đau khổ mà cầu xin.
Trên mặt người mẹ rốt cuộc cũng hiện lên tia gợn sóng, nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi, bà dùng một chân đá văng bé gái đang quỳ trên mặt đất, không chút lưu tình mà xoay người rời đi.
Bé gái rốt cuộc cũng hết hy vọng, cô bé đứng dậy, sau đó quay đầu, sau khi Quý Lạc nhìn thấy mặt cô bé liền sửng sốt một chút.
Gương mặt này, còn không phải là nguyên chủ sao? Hay đây là ký ức còn sót lại trong đầu của nguyên chủ?
Cô còn muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà tất cả hình ảnh đều bay đi, cho dù cô có nỗ lực muốn bắt lấy, nhưng cuối cùng tất cả hình ảnh vẫn biến thành một khoảng trống.
Quý Lạc mở to mắt, rồi sờ tay lên ngọc trụy ở trên cổ, rốt cuộc thân phận của nguyên chủ là gì?
Theo hình ảnh mà cô nhìn thấy, thì mẹ của nguyên chủ đưa cô ấy đến chỗ này, chính là nơi này, vì sao lại muốn đưa cô ấy đến nơi này? Hay nói cách khác, bản thân nguyên chủ có cái gì khác biệt?
Còn có Úc Trầm...... Nơi này là nhà của hắn, hắn có quan hệ gì với mẹ của nguyên chủ?
Có khả năng...... kỳ thật Úc Trầm luôn nhớ rõ tất cả mọi chuyện?
Rốt cuộc hắn cũng không giống với những con quỷ khác, hắn không sợ mặt trời, có thể ăn được, thậm chí chỉ cần hắn muốn, người khác cũng có thể nhìn thấy hắn.
Hắn khẳng định đã gạt cô chuyện gì đó, chuyện mà hắn gạt cô, có thể gây bất lợi đối với cô không?
Nghĩ như vậy, đầu Quý Lạc liền giống như muốn nổ mạnh.
=======
#Lảm nhảm:
✔Lâu lắm rùi ms đăng lại vào buổi sáng ấy nhỉ>=======
#Ấn ngôi sao và comment ủng hộ nhé~
1.
[TG6] Chương 125: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 9 )
..........
"Anh có tiền không?"
Úc Trầm lắc đầu, sau đó từ trên người móc một quả đồng vàng ra, đúng thật là một quả đồng vàng.
Quý Lạc cầm quả đồng vàng đi về quầy thu ngân ở phía trước, nhân viên thu ngân ở trước quầy liền sợ ngây người, vẫn luôn nói không có tiền lẻ, cho đến khi Quý Lạc nói không cần tìm nữa thì cô ta mới lấy tất cả tiền lẻ trong ngăn ra đưa cho cô, rồi lại đưa tiếp cho cô một cái thẻ hội viên.
Đôi mắt Úc Trầm âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô gái vừa mới đẩy Quý Lạc, hai giây sau cô gái kia không biết vì sao lại đụng phải hàng sữa bột được xếp thành hình kim tự tháp ở bên trong siêu thị, bởi vì hộp sữa bột có chút nặng, nên cô gái bị đụng trúng liền kêu to oa oa.
Trong lúc nhất thời tất cả tầm mắt đều rơi xuống trên người cô ta.
Quý Lạc ôm một đống lớn tiền lẻ đi tới, nhìn thấy một màn này, liền nói: "Xem đi, trời xanh đúng là không tha cho ai."
Nụ cười của cô liền ảnh hưởng đến Úc Trầm, Úc Trầm tự nhiên mà tiếp nhận túi mua hàng có chút nặng trong tay cô, sau đó phụ họa mà nói: "Ừm, cô nói không sai."
Trên đường trở về hai người bọn họ vừa đi vừa tản bộ, Quý Lạc hỏi Úc Trầm rất nhiều vấn đề khi hắn còn sống, nhưng mà đáng tiếc chính là, mặc kệ là cái vấn đề gì, hình như hắn đều không nhớ rõ, trừ bỏ tên, cùng từ khi hắn có ý thức tới nay liền ở trong ngôi nhà đó.
Quý Lạc vốn dĩ đang đi bình thường, nhưng càng đi lại càng thấy không thích hợp, cô vẫn luôn cảm thấy có người nào đó đang theo dõi bọn họ, hơn nữa ánh mắt kia khiến cô vô cùng không thoải mái, không biết Úc Trầm có cảm nhận được hay không.
"Úc Trầm......"
"Ừm?"
"Anh có cảm thấy có cái gì đó không thích hợp không?"
Úc Trầm lắc đầu, sau đó nói: "Không có a, có thể có cái gì không thích hợp chứ."
Nếu Úc Trầm đã không cảm nhận được gì, thì có thể chỉ là ảo giác của cô, cô đem loại cảm giác khác thường này đuổi ra khỏi lòng.
Úc Trầm quay đầu lại, tầm mắt dừng ở một chỗ rẽ, nơi đó không có một bóng người, hắn cười như không cười mà nhìn nơi đó.
Muốn bắt hắn? Đúng là ảo tưởng!
Vốn dĩ Quý Lạc cho rằng làm mấy thứ này rất là đơn giản, nhưng mà cô nghĩ sai rồi, chỉ là món cà chua xào trứng, đã làm khó cô rồi, cà chua xào xong mang theo màu sắc cháy đen, quả thực làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Mười phút trước, cô còn bảo Úc Trầm chờ ăn đồ ăn cô làm ra.
Hiện tại xem ra, phỏng chừng sẽ phải xấu hổ rồi.
Cô đứng ở nơi đó buồn bực, phía sau Úc Trầm ôm lấy eo cô, sau đó nói: "Không làm được?"
"Ừm." Quý Lạc gật đầu, sau đó tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn cũng không ngại, tiếp nhận nồi sạn trên tay Quý Lạc, rồi đảo thức ăn trong nồi, một lần nữa bật bếp xào rau.
Toàn bộ quá trình nhìn qua tựa như đang làm một tác phẩm nghệ thuật, ưu nhã thong dong, làm người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
"Anh biết nấu cơm sao?"
Úc Trầm một bên xào đồ ăn trong nồi một bên nói: "Không biết, nhưng mà nhìn cái này lại cảm thấy có chút quen thuộc."
Lợi hại! Quý Lạc tức khắc liền nổi lòng tôn kính, sống nhiều năm như vậy, ngay cả quỷ cũng không bằng, thật quá thất bại.
Việc đả kích cô nhất là, đồ ăn hắn làm thật sự rất ngon, mỗi một món ăn đều rất ngon, thời điểm Quý Lạc ăn đến vô cùng vui vẻ, thì trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
Trừ bỏ những thứ đó, cô thật sự không thể nghĩ ra còn có thứ gì ở trên lầu nữa.
"Ngày hôm qua anh nói anh sợ những thứ kia là nói dối đi?"
Úc Trầm vừa chống đầu, vừa nhìn cô ăn cơm, nghe thấy cô hỏi cái đề tài này, liền chớp chớp mắt: "Tôi thật sự sợ mà, lớn lên xấu như vậy, đương nhiên phải sợ rồi."
"......"
"Cô rất sợ bọn họ sao?"
Quý Lạc tức giận mà nói lại một câu: "Đương nhiên phải sợ chứ, lớn lên xấu như vậy, có ai mà không sợ?"
Úc Trầm tức khắc liền cười khẽ, hắn bay tới bên cạnh Quý Lạc, thần bí nói với cô: "Tôi cho cô một thứ đồ, làm chúng nó không lại gần người được, so với ngọc trụy của cô còn dùng tốt hơn nhiều, cô có muốn không?"
Hử? Còn có thứ đồ tốt như vậy?
2.
[TG6] Chương 126: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 10 )
.........
"Được......"
Vừa dứt lời, môi của cô đã bị phong bế, Úc Trầm nhìn phản ứng của cô, đầu tiên là thử liếm môi cô, thấy cô còn chưa có phản ứng lại, liền lớn mật mà vươn đầu lưỡi vào.
Hắn hôn nhẹ như lá cây đang rơi xuống, chậm rãi, lại vô cùng có quy luật, vừa mới bắt đầu chỉ là lướt qua liền dừng, nhưng sau đó lại hôn tiếp làm cho môi Quý Lạc có chút tê dại.
Quý Lạc đẩy hắn ra, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn.
Úc Trầm giơ tay lau đi bọt nước dính ở bên môi, trên mặt hắn mang theo chút tình cảm mãnh liệt đỏ ửng, cái này làm cho khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của hắn có chút khí sắc, hắn tựa hồ còn chưa có phụ hồi lại tinh thần từ nụ hôn kia.
"Đây là thứ đồ mà anh nói?"
"Ừm." Úc Trầm thấy sắc mặt Quý Lạc mang theo tức giận, liền vội vàng giải thích: "Cái này thật sự rất hữu dụng."
"Hữu dụng hay vô dụng cũng là do tôi quyết định."
Quý Lạc đem lời nói ra, rồi trực tiếp đi lên lầu, cô thật muốn nhìn một chút là có thật sự dùng được hay không.
Nhưng sự thật là, thật sự không còn thấy một con quỷ nào, Úc Trầm bay lên, ở phía sau cô nói: "Nhìn đi, tôi đã nói là hữu dụng mà, cô còn muốn nữa không?"
"Muốn cái đầu quỷ anh ấy."
Cô đi lướt qua Úc Trầm, Úc Trầm bỗng duỗi tay muốn giữ chặt tay cô, lại bị cô trốn tránh, chỉ cọ qua da thịt với cô.
Bước chân Quý Lạc hơi dừng một chút, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, vừa rồi cô bỗng cảm nhận được tay của Úc Trầm tựa hồ không có lạnh băng như cũ.
Cô quay đầu lại nhìn mắt Úc Trầm, trong bóng đêm, Úc Trầm đứng ở đó, biểu tình trên mặt có chút quỷ dị, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Quý Lạc, cô vội vàng chạy về phòng của mình.
Lưu lại Úc Trầm, hắn sờ bàn tay chạm vào Quý Lạc, nghĩ đến biểu tình kinh ngạc vừa rồi của cô, liền cười một tiếng, nụ cười kia làm người ta nhìn mà thấy sợ.
"Mẹ ơi...... Đừng ném con xuống, con sợ quá, con không muốn ở đây một mình."
Trong bóng đêm bỗng truyền đến thanh âm thanh thúy của bé gái, khả năng là bởi vì sợ hãi, nên thanh tuyến của cô bé có chút run rẩy, làm cho thanh âm liền biến dạng, một loại cảm giác vặn vẹo.
Cô đi qua, liền nhìn thấy một bé gái mặc váy màu trắng đang quỳ trên mặt đất, đối diện với bé gái, là một phu nhân ăn mặc cao quý hoa lệ đứng ở đó, hẳn chính là người mẹ trong miệng của bé gái.
Người mẹ kia giống như không có nhìn thấy sự sợ hãi của bé gái, trên mặt là một mảnh hờ hững, một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng nói: "Lạc Nhi, đây đã là số mệnh, con không giống với người khác, đây liền quyết định là con không thể sống tốt như những người bình thường khác."
"Không, mẹ, con là con gái của người mà."
Bé gái bổ nhào dưới chân vị phụ nhân, đau khổ mà cầu xin.
Trên mặt người mẹ rốt cuộc cũng hiện lên tia gợn sóng, nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi, bà dùng một chân đá văng bé gái đang quỳ trên mặt đất, không chút lưu tình mà xoay người rời đi.
Bé gái rốt cuộc cũng hết hy vọng, cô bé đứng dậy, sau đó quay đầu, sau khi Quý Lạc nhìn thấy mặt cô bé liền sửng sốt một chút.
Gương mặt này, còn không phải là nguyên chủ sao? Hay đây là ký ức còn sót lại trong đầu của nguyên chủ?
Cô còn muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà tất cả hình ảnh đều bay đi, cho dù cô có nỗ lực muốn bắt lấy, nhưng cuối cùng tất cả hình ảnh vẫn biến thành một khoảng trống.
Quý Lạc mở to mắt, rồi sờ tay lên ngọc trụy ở trên cổ, rốt cuộc thân phận của nguyên chủ là gì?
Theo hình ảnh mà cô nhìn thấy, thì mẹ của nguyên chủ đưa cô ấy đến chỗ này, chính là nơi này, vì sao lại muốn đưa cô ấy đến nơi này? Hay nói cách khác, bản thân nguyên chủ có cái gì khác biệt?
Còn có Úc Trầm...... Nơi này là nhà của hắn, hắn có quan hệ gì với mẹ của nguyên chủ?
Có khả năng...... kỳ thật Úc Trầm luôn nhớ rõ tất cả mọi chuyện?
Rốt cuộc hắn cũng không giống với những con quỷ khác, hắn không sợ mặt trời, có thể ăn được, thậm chí chỉ cần hắn muốn, người khác cũng có thể nhìn thấy hắn.
Hắn khẳng định đã gạt cô chuyện gì đó, chuyện mà hắn gạt cô, có thể gây bất lợi đối với cô không?
Nghĩ như vậy, đầu Quý Lạc liền giống như muốn nổ mạnh.
=======
#Lảm nhảm:
✔Lâu lắm rùi ms đăng lại vào buổi sáng ấy nhỉ>=======
#Ấn ngôi sao và comment ủng hộ nhé~
Bình luận facebook