Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Phát súng ra hiệu bắt đầu và tiếng cổ vũ cố gắng lên thi nhau vang lên, trong loa phát thanh đang luân phiên thông báo về cuộc so tài cùng tiếng cổ vũ, bầu không khí trên sân tập tràn ngập mùi cao su, mùi hương bị ánh mặt trời rọi xuống lại càng nồng hơn so với bình thường.
Văn Tiêu chạy chậm một vòng quanh sân tập, mồ hôi trên lưng thấm ướt một mảng, áo phông cũng hiện chỗ đậm chỗ nhạt.
Trì Dã còn toát mồ hôi nhiều hơn cả Văn Tiêu, trên trán lẫn cổ đều rịn đầy mồ hôi, hắn quay đầu sang: “Có muốn đổi hướng không?”
Hai người rất ăn ý, lúc chạy qua góc tây nam của sân tập, dưới chân chuyển hướng, thừa dịp trên đường đua không còn ai thi đấu, trực tiếp chạy ngang qua.
Trong căng tin có người đang mua cả một thùng nước suối và đồ uống, có lớp còn rất hào phóng, hạt dưa và ô mai lấy 10 túi, kẹo đậu phộng lấy 20 cái, cộng thêm một chai nước sốt cà chua để chấm khoai tây chiên. Ông chủ căng tin hỗ trợ đóng gói vào túi, một lúc sau đã có mấy túi to, ba bốn người cùng nhau xách đi mới hết.
Văn Tiêu mua một gói giấy ướt trà xanh, lại mở tủ lạnh lấy hai chai Coca Zero* mang đi tính tiền.
*Coca Zero: khác với Coca bình thường, sử dụng lượng đường ngọt gấp 600 lần so với bình thường, những người hảo ngọt sẽ thích uống Coca Zero hơn mà không sợ hấp thụ quá nhiều đường.
Bây giờ góc nào trong trường cũng đều có người, giống như một bản đồ ngẫu nhiên được phóng to. Hai người mỗi người cầm một chai Coca, đi vòng qua phía sau căng tin, quả nhiên nơi này không có ai đến.
Trì Dã nhắm ngay đến bồn rửa tay bằng đá, bàn tay chống xuống một cái đã ngồi được lên. Đôi chân dài thẳng tắp dẻo dai chạm đất, áo phông mát rượi, kết hợp dưới ánh sáng rực rỡ của ngày xuân, Trì Dã giống như một người mẫu trên hình quảng cáo.
Men theo chân tường của tường rào trường học có không ít hoa dại và cỏ dại mọc cao đang lắc lư trong gió. Trì Dã đón gió thổi đến cảm thấy lười biếng, chỉ muốn dựa lên thềm đá ngủ một giấc đến trưa.
Mồ hôi được gió thổi từ từ được hong khô, cảm giác mát lạnh trên da, Văn Tiêu vặn chặt nắp chai, tung chai Coca lên rồi lại giơ tay đón về.
Trì Dã hơi híp mắt nhìn, “Bạn cùng bàn, lúc mở chai Coca của cậu chắc chắn có tác dụng không khác gì khi mở rượu sâm panh.”
Có thể là do quá rảnh rỗi, cũng có thể là do tay đang để không, hắn đề nghị, “Nếu không thì…bây giờ chúng ta thử xem? Cuộc sống mà, luôn muốn tìm những điều thú vị từ trong những thứ bình thường.”
Văn Tiêu đưa chai Coca cho Trì Dã, “Cậu muốn thì làm trước đi.”
“Trước thì trước,” Trì Dã nhận lấy chai Coca, nghiêng nửa người ra phía sau, cánh tay duỗi thẳng, “Tôi mở đây!”
Đợi mấy giây không thấy động tác tiếp theo của Trì Dã, Văn Tiêu hỏi: “Không phải nói muốn mở sao?”
“Tôi đây là đang cho cậu chuẩn bị tinh thần.” Trì Dã nhìn chằm chằm vị trí nắp chai, trên tay hơi dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “xì” liên hoàn, bọt khí màu trắng lẫn Coca nhanh chóng tràn ra ngoài, không quá vài giây đã dính đầy tay Trì Dã, nhỏ giọt lên mặt đất còn đang không ngừng bốc hơi.
Trì Dã bật cười, nụ cười trong sáng, “Mẹ nó, rốt cuộc tại sao tôi mở ra thế này mà còn vui được.”
Khóe miệng Văn Tiêu cong lên nụ cười, “Nhìn ra được cậu đang quá rảnh rỗi.”
Bị nụ cười của bạn cùng bàn làm cho hoa mắt, Trì Dã vặn chặt nắp, lắc lư chai Coca trong tay——nhà ngươi đã chọc được cậu ấy cười, có công lao rồi ngươi có thể lùi xuống, lặng lẽ chờ được uống.
Giống như không thể ngồi yên được một chỗ, Trì Dã ngồi lùi về sau một chút, chân dài hơn bồn rửa tay, chỉ còn thiếu mỗi điều không cầm truyện tranh hay cầm máy game, “Chai Coca của cậu vẩy mất nửa chai rồi, nếu không đủ tôi chia cho cậu.”
Văn Tiêu: “Cậu?”
Trì Dã cười một tiếng: “Cậu uống cũng như tôi uống, không phải công trạng cũng chia cho tôi một nửa sao?”
Môi Văn Tiêu mấp máy, qua vài nhịp thở hỏi, “Cậu có cảm giác có gì đó sắp đến không?”
“Hình như có, động đất?” Trì Dã chợt nhảy xuống đất, bắt lấy cổ tay Văn Tiêu kéo sang bên cạnh mình, nhìn lại bồn rửa tay hai người vừa mới ngồi lên, “Trời ạ, thật sự sập hả?”
Văn Tiêu yên lặng nhìn về phía Trì Dã.
Nhớ đến vừa rồi tự bản thân còn thành khẩn thề rằng cái bồn rửa tay này sẽ không sập, bây giờ như bị vả vào mặt, Trì Dã nghiêm trang nói, “Mới vừa rồi có động đất, cho nên hơi chấn động.”
“Ừ, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.” Cổ tay Văn Tiêu bị Trì Dã siết chặt, làn da giống như được làm nóng, cậu không cựa quậy, mặc kệ cho đối phương nắm.
Chuyển mắt nhìn sang Văn Tiêu, Trì Dã vòng vo nói mấy lần, không nhịn được cười mắng nhỏ một câu “Mẹ nó”, lại xòe tay ra áp lên mặt Văn Tiêu, “Nhìn về phía những nữ sinh đang tò mò yêu thích cậu kia kìa, ngàn vạn lần không thể nói như vậy được.”
Văn Tiêu bình tĩnh đứng tại chỗ không động đậy, chóp mũi cảm nhận được vết chai thô ráp trong lòng bàn tay Trì Dã, cậu đáp lại, “Vậy còn những người tò mò họ của người tôi thích thì sao?”
Ý cười trong mắt Trì Dã như bóng cây rải rác dưới mặt trời, “Cái này…Tất nhiên có thể, quá đáng hơn một chút cũng được.”
Lời dừng ở đây, hai người đều không nói tiếp. Trì Dã thu tay về, nhìn đồng hồ, “Tôi đi trước nhé?”
Quan sát Trì Dã thành thạo nhảy qua tường rào, Văn Tiêu chỉ chỉ một góc bồn rửa tay sắp sập, “Nơi này thì sao?”
“Cái bồn rửa tay này đã sớm bị vứt bỏ rồi, sập xuống chỉ là sớm hay muộn, ngày đêm phong hóa ra kết quả này, chúng ta chẳng qua chỉ là người đứng xem thôi.” Trì Dã trấn tĩnh nói xong, đưa chai Coca trong tay mình cho Văn Tiêu, “Lát nữa cậu còn phải về sân tập, nơi đó nóng lắm, cậu uống đi.”
Văn Tiêu nhận trong tay.
Đến khi Trì Dã thân thủ dứt khoát leo tường đi ra ngoài không nhìn thấy người nữa, Văn Tiêu đứng một mình dưới ánh mặt trời, mở nắp chai Coca kia của Trì Dã, môi dán lên miệng chai uống vài ngụm.
Trở lại khu nghỉ ngơi, bọn Triệu Nhất Dương vẫn không biết mệt chơi bộ bài tú lơ khơ, có điều có thể do phơi nắng lâu quá nên như mắc chứng mất nước, tinh thần uể oải.
Thấy Văn Tiêu trở lại, tinh thần Triệu Nhất Dương lại hưng phấn, “Cậu và Trì ca sử dụng loại dịch chuyển tức thời nào thế, rõ ràng vừa mới chạy bên trong này mà lúc sau đã không thấy người đâu.”
“Đi ra căng tin.” Trong tay Văn Tiêu cầm nửa chai Coca chính là chứng cớ, cậu tìm ghế của mình xong mới nhận ra hai chiếc áo khoác đồng phục, một cái của cậu, cái còn lại không cần đoán cũng biết là của Trì Dã.
“Nhắc đến căng tin, vừa rồi nước không đủ cho lớp chúng ta, lão Hứa nhờ lớp trưởng và ủy viên sinh hoạt ra đó mua thêm hai thùng nữa rồi, một thùng quá ít.” Triệu Nhất Dương duỗi người, “Không chơi không chơi nữa, bài tú lơ khơ này chắc chắn đã bị nguyền rủa qua, xác suất chiến thắng của tôi còn thấp hơn 0.01%!”
Hứa Duệ chưa thỏa mãn, “Đại sư ngài mau làm phép, giải trừ lời nguyền không được sao?”
“Từ chối, việc này quá hao tổn pháp lực, tôi không làm đâu!” Triệu Nhất Dương buông tay, hạ bài xuống, đến cạnh Văn Tiêu phát biểu, “Mới vừa rồi cậu và Trì ca không có ở đây, bọn tôi bị điên cuồng ép cung, hỏi cậu thích ăn gì, thích minh tinh nào, thích vận động thể dục môn gì, Trì ca thích màu gì, thích quả gì, thích tóc ngắn hay tóc dài. Con mẹ nó làm sao tôi biết được!”
Văn Tiêu: “Cậu trả lời thế nào?”
“Chém bừa thôi, tôi nói cậu thích ăn cơm, không thích xem cung hoàng đạo, thích nhất là động não giải đề. Trì ca thích không màu trong suốt, không ăn trái cây, thích đầu trọc!” Triệu Nhất Dương tự hào, “Tôi quả nhiên là người tài, tôi có quan hệ với người nổi tiếng!”
Nhớ đến chuyện lão Hứa hỏi Trì Dã sao không báo danh hạng mục nào, Văn Tiêu hỏi Triệu Nhất Dương, “Đại hội thể thao lớp 10 Trì Dã có tham gia không?”
“Lớp 10?” Triệu Nhất Dương nhớ lại, “Tôi nhớ là có, chạy 3000m, chạy tiếp sức không nhớ có chạy hay không nữa, tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng mà thể năng của Trì ca tốt lắm, lúc ấy chạy 3000m suýt chút nữa đã phá kỷ lục trường học. Thầy thể dục còn cố ý đến hỏi Trì ca có muốn thử tập luyện môn điền kinh không, bị Trì ca vô tình từ chối.”
Văn Tiêu quan sát đường đua, ngẩn người.
Buổi tối, Trì Dã qua đường Cửu Chương, lúc đi ngang qua một tiệm trái cây mới nhớ ra Nha Nha có nói muốn ăn quýt, hắn đi vào trong tiệm, xin ông chủ một chiếc túi nilon.
Ông chủ nhiệt tình hỏi han hắn vài câu, “Giờ tự học tối nay tan sớm sao?”
“Không phải, hôm nay là Đại hội thể thao, không có giờ tự học buổi tối.” Trì Dã chọn từng quả quýt, theo thói quen tung lên mấy lần mới bỏ vào túi nilon.
Ông chủ tiệm thấy hắn chọn cẩn thận, không nói gì nữa lại sang tán gẫu với chủ tiệm bên cạnh, nói tiếp lời đang dở lúc nãy, “Buổi chiều ông có thấy chiếc xe kia không, đó là đến đón giáo sư Lục đó, nghe nói là được mời đi công tác ở vùng khác, một tuần nữa mới về.” Ông ta giơ ngón cái, “Giáo sư Lục rất tuyệt vời, học thức của bà ấy cao nhất trong số chúng ta, lần trước tôi và con trai tôi còn nhìn thấy bà ấy trên ti vi, nói cái gì mà tham gia hội nghị Vật lý, nghe mãi cũng không hiểu, dù sao vẫn rất lợi hại!”
Trì Dã chọn mấy quả quýt, nhớ đến cái kẹp tóc dâu tây lần trước của Nha Nha, quyết định mua thêm mấy quả dâu tây.
Chủ tiệm trái cây cảm khái, “Giáo sư Lục ấy, hầy, thật không dễ dàng gì, hơn một năm trước, sau tai nạn trên biển đó con gái lẫn con rể đều không còn, còn một đứa cháu ngoại nhỏ cũng thế. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lúc tin tức truyền đến, giáo sư Lục bình tĩnh một lúc, sau đó trực tiếp ngất xỉu, xe 120 phải dừng ở bên đường.”
Ngón tay đang chọn dâu tây của Trì Dã hơi khựng lại.
“Sau đó đồ đạc cũng không kịp thu dọn, mua vé đi luôn, nói rằng con gái con rể cháu gái đều không còn nhưng cháu trai vẫn còn thở trong bệnh viên, đang được một đám người chăm sóc.” Ông chủ thở dài, “Ông nói xem, một người không cầu mong gì đại phú đại quý, chỉ mong có thể bình an, người một nhà vốn náo nhiệt như vậy, giờ chỉ còn hai bà cháu thật không dễ dàng.”
Lúc đưa dâu tây và quýt cho ông chủ cân, Trì Dã rũ mắt hỏi một câu, “Đứa cháu ngoại bác nói kia, bây giờ lớn thế nào rồi?”
“Không lớn hơn cháu bao nhiêu, nghe nói thành tích rất tốt, sau này chắc chắn sẽ học đại học trọng điểm giống như mẹ cậu ấy, cả nhà bọn họ gien tốt.” Ông chủ thuận miệng đáp, lại quay đầu nói chuyện với chủ tiệm bên cạnh, “Nếu con trai tôi cũng có thể học tiếng Anh tốt như vậy, đây đều là do tổ tiên nhà tôi phù hộ!”
Trì Dã xách túi trái cây ra khỏi tiệm, chợt cảm thấy hơi khó chịu.
Đối với người trong cuộc mà nói, sự đau buồn không chỉ là hai chữ, đau thương thảm thiết còn khắc sâu vào trí nhớ của họ, đến khi qua miệng người khác nhiều lắm cũng chỉ đổi được một câu thổn thức.
Còn sau khi ăn xong lúc rảnh rỗi, tôi kể với ông, lại một lần nữa chuyện này trở thành đề tài cho người ta bàn tán.
Nhẹ như lông ngỗng vậy.
Bước đi trên con đường Cửu Chương gồ ghề, Trì Dã nhớ lại giờ thí nghiệm Hóa học, Văn Tiêu nghe thấy tiếng còi báo động bị dọa sợ thu người vào góc, sợ hãi bịt chặt hai tai lại. Lại nhớ đến lần ở lối ra Trung tâm bảo vệ sức khỏe và tinh thần trong bệnh viện, Văn Tiêu thất thần bước đi, đôi mắt đỏ ửng cho thấy còn vừa khóc—-trong tim đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn khó chịu.
Giống như bị vô số cây kim đâm vào, một cây lại tiếp một cây đâm mũi nhọn vào nơi mềm mại nhất, cả cây đâm xuyên qua, mũi kim còn nhỏ giọt máu.
Giống như biển động gió lớn, Trì Dã như bước trên không, mỗi lần hô hấp, ngực như bị băng vải siết thật chặt.
Một lúc sau đã nhìn thấy thưa thớt vài người đi trên đường, hàng cây hai bên đường tươi tốt, ánh sáng đèn đường vẫn mờ tối như vậy, một thiếu niên cao gầy tay xách túi trái cây bước đi, có vẻ như không đi được nữa, hắn ngồi xuống lề đường.
Nhìn chòng chọc mấy cây cỏ dại đang mọc ra từ khe hở trên mặt đất, Trì Dã siết chặt ngón tay, một hồi sau mới tỉnh táo lại.
Hắn không hoàn toàn bị cảm động lây, cũng không tỏ ra thương hại đối với chuyện xảy ra với người khác, dù sao hắn đã sớm không thấy được bao nhiêu chuyện tốt trong chính nhà mình, hoặc nói lúc ở trong bệnh viện, ở tầng thấp nhất, hắn đã sớm chứng kiến không biết bao nhiêu tình huống bi thảm.
Chỉ là hắn rất đau lòng, đau lòng cho người duy nhất còn sống sót, đau lòng vì sao cậu ấy phải chịu đựng hết mọi thứ này.
Đau lòng vì những thứ khiến Văn Tiêu không thể quên đi nỗi đau.
Lúc về đến nhà, Nha Nha đã ngủ rồi. Trì Dã rửa dâu tây xong đặt trong khay, lại chọn ra mấy quả quýt đẹp mắt, sau khi vẽ một gương mặt vui vẻ lên quả quýt, hắn nhẹ nhàng mang quýt và dâu tây vào đặt lên đầu giường của Nha Nha, chờ đến sáng hôm sau khi Nha Nha tỉnh lại sẽ nhìn thấy chúng đầu tiên.
Trong phòng ngủ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực từ ô cửa sổ chếch về phía đối diện. Trì Dã đứng lặng người bên cửa sổ hồi lâu.
Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày rưỡi, ngày hôm sau lúc lên lớp, mấy người Hứa Duệ lại trao đổi đáp án bài thi, mặt đối mặt bắt đầu nhẩm tính.
“Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày rưỡi, thứ sáu thứ bảy, thêm cả sáng chủ nhật. Nếu nghĩ ít, chúng ta được nghỉ nửa ngày, nếu nghĩ nhiều, coi như chúng ta được nghỉ ba ngày. Nhưng mà chắc chắn lượng bài tập không đổi, thử nghĩ xem cuối cùng chúng ta được lợi hay là thiệt?”
“Lợi chứ, cậu nghĩ trường chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ sao, nghỉ đông chỉ đúng 10 ngày, Quốc khánh được mấy ngày? So sánh thử xem, được lợi!”
“Cút đi, bài tập nhiều như vậy nhưng thời gian làm chỉ có nửa ngày, còn mệt hơn cả lúc sáng sớm đến trường, đến cả cơ hội ngủ nướng cũng không có, được lợi cái khỉ gì, rõ ràng bị thiệt nhiều hơn!”
Trì Dã đi vòng qua mấy người đang thảo luận, đặt đồ ăn sáng trong tay lên bàn Văn Tiêu. Kéo ghế ra, đặt cặp xách xuống lại thấy Triệu Nhất Dương đang dán mắt lên câu danh ngôn trên tường nhìn đến ngẩn ngơ, “Đại sư sao thế?”
Văn Tiêu cắm ống hút vào ly sữa đậu nành đáp, “Rơi vào bể tình.”
“Bể tình?” Trì Dã ngạc nhiên, “Không phải tuần trước vẫn còn độc thân sao?”
Văn Tiêu giải thích, “Đơn phương thầm mến, là kiểu đối tượng yêu mến còn không biết mặt mình.”
“Mẹ kiếp,” Trì Dã bật cười, “Tôi nói này, đại sư như vậy, đừng nói là yêu, trước hết phải tính toán tử vi nhóm máu của hai chòm sao đã, nếu không tốc độ tiến triển không thể nhanh như vậy được.”
Văn Tiêu lấy áo đồng phục từ trong cặp sách ra, “Của cậu, thứ sáu lúc đi cậu để quên, tôi cầm hộ.”
Đón lấy đồng phục trong tay, Trì Dã đưa lên mũi ngửi, “Thơm quá.”
“Là mùi hương của bột giặt.” Văn Tiêu lại giải thích thêm một câu, “Quá bẩn, để hai ba ngày không giặt sẽ hôi.”
Trì Dã không để ý lời giải thích của Văn Tiêu, hắn không có dấu hiệu nào báo trước nhích lại gần sát cổ áo cậu hít một hơi, thấp giọng nói, “Bạn cùng bàn, chúng ta cùng một mùi hương.”
Mỗi khi đè thấp giọng trong cổ họng, giọng hắn càng trở nên khàn khàn, khác hẳn giọng lúc bình thường.
Văn Tiêu bị hành động bất ngờ của Trì Dã dọa sợ khiến trong lòng nhiễu loạn, cậu mở miệng: “Cùng một loại bột giặt, dĩ nhiên là cùng một mùi hương.”
Trì Dã cười nhìn chăm chú Văn Tiêu vài giây, sau đó nhét áo đồng phục đã được giặt sạch vào trong cặp sách của mình.
Triệu Nhất Dương ngẩn ngơ nhìn lên hình chân dung Gorky* trên tường, không biết bao lâu sau mới nhận ra, “Trì ca sao cậu lại đến đây, không phải, cậu đến đây từ bao giờ?”
*Maksim Gorky: là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga.
“10 phút trước.” Trì Dã hỏi cậu ta, “Nghe nói cậu rơi vào bể tình?”
“Đúng!” Triệu Nhất Dương tự hào, “Dựa vào mạng lưới giao tiếp rộng lớn, hai ngày sau Đại hội thể thao tôi đã tìm ra được thông tin người con gái của tôi. Cô ấy cũng học lớp 11, từ nhỏ đã học khiêu vũ, tên là Ngụy Hâm Nghiên, có phải cái tên này rất đẹp không?”
Trì Dã hết hứng thú: “Cậu cảm thấy đẹp là được rồi.”
Triệu Nhất Dương lại ủ rũ: “Rõ ràng cô ấy học ở tầng 2, thế nhưng mỗi lần tôi lên xuống trong giờ học đều không gặp được cô ấy lần nào hết!”
Trì Dã lên tiếng đả kích, “Điều này chứng tỏ hai người không có duyên, nếu có duyên thì qua khai giảng đã có thể ngồi cùng bàn với cậu.”
Văn Tiêu đang viết từ đơn ngồi bên cạnh nghe thấy, nghiêng mặt sang lườm Trì Dã một cái.
Trì Dã cong môi cười với Văn Tiêu.
Không phát hiện ra những động tĩnh nhỏ này, Triệu Nhất Dương thần thần bí bí, “Có điều tôi cũng không lo lắng, bây giờ tôi đang học một cách, nghe nói đây là thứ đã lưu truyền ở phụ trung Minh Nam chúng ta hơn nghìn năm, trăm lần hiệu quả cả trăm! Nghe nói trước kia người xưa học ở đây cũng từng làm thế!”
“Hơn nghìn năm?” Trì Dã hơi có hứng thú, “Cách gì, nói nghe thử xem?”
“Ở tận sâu trong cùng bàn học tùy tiện dùng thứ gì khắc tên của người cậu muốn gặp, mỗi một nét khắc xuống phải nghiêm túc, sau ba ngày khắc xong cậu chắc chắn sẽ gặp được người mình muốn gặp!” Triệu Nhất Dương hạ thấp giọng, “Tôi đã dùng compa đen khắc xong chữ “Ngụy”, tiến độ rất thuận lợi!”
Trì Dã đến gần Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, cậu tin không?”
Văn Tiêu còn chưa đáp, trong lòng Triệu Nhất Dương tràn trề niềm tin: “Chờ đấy, chờ khoảnh khắc kỳ tích xuất hiện!”
Buổi tối, Trì Dã ngồi trước bàn đọc sách ghi xong sổ sách, đóng nắp bút lại, trong đầu nhẩm qua mấy con số một lần nữa, vẫn không yên tâm nên mở ghi chép ra kiểm tra lại.
Cả người dựa lưng vào ghế, khớp cổ theo cử động tạo ra tiếng “rắc”. Nhìn lên trần nhà trống trải, lại liếc sang áo đồng phục treo cạnh giường, Trì Dã nhìn chằm chằm một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay dài ra cầm lấy.
Đồng phục học sinh là kiểu áo thể thao bình thường, màu xanh trắng, chất vải thô ráp, ngón tay Trì Dã vuốt ve, trong căn phòng yên tĩnh, hắn vừa chần chừ lại hơi kích động, chậm chạp nhích lại gần áo đồng phục.
Đến khi chóp mũi chạm lên lớp vải bên ngoài, hắn mới khống chế hô hấp, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Là mùi hương của Văn Tiêu.
Ngón tay siết chặt lấy áo đồng phục, hơi thở phát ra run rẩy, Trì Dã lại dán lên lớp vải hít một hơi thật sâu lần nữa, đến khi cơ thể đạt đến cực hạn, không thể hít thêm nhiều không khí nữa, hắn mới buông lỏng xuống.
Miệng lưỡi đắng khô.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trì Dã đột nhiên vứt đồng phục ra xa, giống như hắn cầm phải thứ gì khiến mình mất đi lý trí và sự kiềm chế.
Văn Tiêu giải xong một đề thi Toán học, đang so sánh đáp án trong sách tham khảo, sau khi kiểm tra đáp án trùng khớp nhau hết mới gác bút xuống, mười ngón tay đan vào nhau giơ lên đầu, cử động ngón tay đang hơi ê ẩm.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Đi dép lê vào, Văn Tiêu theo ánh sáng từ huyền quan* đi ra mở cửa.
*huyền quan:một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách
Ngoài cửa, người vừa mới gặp lúc sáng giờ đang đứng trên hành lang, trong tay cầm một chiếc hoodie trắng đen tương phản mà cậu đã từng nhìn thấy trước đó.
Trì Dã: “Nhà tôi vừa mất nước, có thể tắm nhờ nhà cậu được không?”
Mất nước?
Văn Tiêu dịch sang bên cạnh một bước, “Vào đi.”
Văn Tiêu chạy chậm một vòng quanh sân tập, mồ hôi trên lưng thấm ướt một mảng, áo phông cũng hiện chỗ đậm chỗ nhạt.
Trì Dã còn toát mồ hôi nhiều hơn cả Văn Tiêu, trên trán lẫn cổ đều rịn đầy mồ hôi, hắn quay đầu sang: “Có muốn đổi hướng không?”
Hai người rất ăn ý, lúc chạy qua góc tây nam của sân tập, dưới chân chuyển hướng, thừa dịp trên đường đua không còn ai thi đấu, trực tiếp chạy ngang qua.
Trong căng tin có người đang mua cả một thùng nước suối và đồ uống, có lớp còn rất hào phóng, hạt dưa và ô mai lấy 10 túi, kẹo đậu phộng lấy 20 cái, cộng thêm một chai nước sốt cà chua để chấm khoai tây chiên. Ông chủ căng tin hỗ trợ đóng gói vào túi, một lúc sau đã có mấy túi to, ba bốn người cùng nhau xách đi mới hết.
Văn Tiêu mua một gói giấy ướt trà xanh, lại mở tủ lạnh lấy hai chai Coca Zero* mang đi tính tiền.
*Coca Zero: khác với Coca bình thường, sử dụng lượng đường ngọt gấp 600 lần so với bình thường, những người hảo ngọt sẽ thích uống Coca Zero hơn mà không sợ hấp thụ quá nhiều đường.
Bây giờ góc nào trong trường cũng đều có người, giống như một bản đồ ngẫu nhiên được phóng to. Hai người mỗi người cầm một chai Coca, đi vòng qua phía sau căng tin, quả nhiên nơi này không có ai đến.
Trì Dã nhắm ngay đến bồn rửa tay bằng đá, bàn tay chống xuống một cái đã ngồi được lên. Đôi chân dài thẳng tắp dẻo dai chạm đất, áo phông mát rượi, kết hợp dưới ánh sáng rực rỡ của ngày xuân, Trì Dã giống như một người mẫu trên hình quảng cáo.
Men theo chân tường của tường rào trường học có không ít hoa dại và cỏ dại mọc cao đang lắc lư trong gió. Trì Dã đón gió thổi đến cảm thấy lười biếng, chỉ muốn dựa lên thềm đá ngủ một giấc đến trưa.
Mồ hôi được gió thổi từ từ được hong khô, cảm giác mát lạnh trên da, Văn Tiêu vặn chặt nắp chai, tung chai Coca lên rồi lại giơ tay đón về.
Trì Dã hơi híp mắt nhìn, “Bạn cùng bàn, lúc mở chai Coca của cậu chắc chắn có tác dụng không khác gì khi mở rượu sâm panh.”
Có thể là do quá rảnh rỗi, cũng có thể là do tay đang để không, hắn đề nghị, “Nếu không thì…bây giờ chúng ta thử xem? Cuộc sống mà, luôn muốn tìm những điều thú vị từ trong những thứ bình thường.”
Văn Tiêu đưa chai Coca cho Trì Dã, “Cậu muốn thì làm trước đi.”
“Trước thì trước,” Trì Dã nhận lấy chai Coca, nghiêng nửa người ra phía sau, cánh tay duỗi thẳng, “Tôi mở đây!”
Đợi mấy giây không thấy động tác tiếp theo của Trì Dã, Văn Tiêu hỏi: “Không phải nói muốn mở sao?”
“Tôi đây là đang cho cậu chuẩn bị tinh thần.” Trì Dã nhìn chằm chằm vị trí nắp chai, trên tay hơi dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “xì” liên hoàn, bọt khí màu trắng lẫn Coca nhanh chóng tràn ra ngoài, không quá vài giây đã dính đầy tay Trì Dã, nhỏ giọt lên mặt đất còn đang không ngừng bốc hơi.
Trì Dã bật cười, nụ cười trong sáng, “Mẹ nó, rốt cuộc tại sao tôi mở ra thế này mà còn vui được.”
Khóe miệng Văn Tiêu cong lên nụ cười, “Nhìn ra được cậu đang quá rảnh rỗi.”
Bị nụ cười của bạn cùng bàn làm cho hoa mắt, Trì Dã vặn chặt nắp, lắc lư chai Coca trong tay——nhà ngươi đã chọc được cậu ấy cười, có công lao rồi ngươi có thể lùi xuống, lặng lẽ chờ được uống.
Giống như không thể ngồi yên được một chỗ, Trì Dã ngồi lùi về sau một chút, chân dài hơn bồn rửa tay, chỉ còn thiếu mỗi điều không cầm truyện tranh hay cầm máy game, “Chai Coca của cậu vẩy mất nửa chai rồi, nếu không đủ tôi chia cho cậu.”
Văn Tiêu: “Cậu?”
Trì Dã cười một tiếng: “Cậu uống cũng như tôi uống, không phải công trạng cũng chia cho tôi một nửa sao?”
Môi Văn Tiêu mấp máy, qua vài nhịp thở hỏi, “Cậu có cảm giác có gì đó sắp đến không?”
“Hình như có, động đất?” Trì Dã chợt nhảy xuống đất, bắt lấy cổ tay Văn Tiêu kéo sang bên cạnh mình, nhìn lại bồn rửa tay hai người vừa mới ngồi lên, “Trời ạ, thật sự sập hả?”
Văn Tiêu yên lặng nhìn về phía Trì Dã.
Nhớ đến vừa rồi tự bản thân còn thành khẩn thề rằng cái bồn rửa tay này sẽ không sập, bây giờ như bị vả vào mặt, Trì Dã nghiêm trang nói, “Mới vừa rồi có động đất, cho nên hơi chấn động.”
“Ừ, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.” Cổ tay Văn Tiêu bị Trì Dã siết chặt, làn da giống như được làm nóng, cậu không cựa quậy, mặc kệ cho đối phương nắm.
Chuyển mắt nhìn sang Văn Tiêu, Trì Dã vòng vo nói mấy lần, không nhịn được cười mắng nhỏ một câu “Mẹ nó”, lại xòe tay ra áp lên mặt Văn Tiêu, “Nhìn về phía những nữ sinh đang tò mò yêu thích cậu kia kìa, ngàn vạn lần không thể nói như vậy được.”
Văn Tiêu bình tĩnh đứng tại chỗ không động đậy, chóp mũi cảm nhận được vết chai thô ráp trong lòng bàn tay Trì Dã, cậu đáp lại, “Vậy còn những người tò mò họ của người tôi thích thì sao?”
Ý cười trong mắt Trì Dã như bóng cây rải rác dưới mặt trời, “Cái này…Tất nhiên có thể, quá đáng hơn một chút cũng được.”
Lời dừng ở đây, hai người đều không nói tiếp. Trì Dã thu tay về, nhìn đồng hồ, “Tôi đi trước nhé?”
Quan sát Trì Dã thành thạo nhảy qua tường rào, Văn Tiêu chỉ chỉ một góc bồn rửa tay sắp sập, “Nơi này thì sao?”
“Cái bồn rửa tay này đã sớm bị vứt bỏ rồi, sập xuống chỉ là sớm hay muộn, ngày đêm phong hóa ra kết quả này, chúng ta chẳng qua chỉ là người đứng xem thôi.” Trì Dã trấn tĩnh nói xong, đưa chai Coca trong tay mình cho Văn Tiêu, “Lát nữa cậu còn phải về sân tập, nơi đó nóng lắm, cậu uống đi.”
Văn Tiêu nhận trong tay.
Đến khi Trì Dã thân thủ dứt khoát leo tường đi ra ngoài không nhìn thấy người nữa, Văn Tiêu đứng một mình dưới ánh mặt trời, mở nắp chai Coca kia của Trì Dã, môi dán lên miệng chai uống vài ngụm.
Trở lại khu nghỉ ngơi, bọn Triệu Nhất Dương vẫn không biết mệt chơi bộ bài tú lơ khơ, có điều có thể do phơi nắng lâu quá nên như mắc chứng mất nước, tinh thần uể oải.
Thấy Văn Tiêu trở lại, tinh thần Triệu Nhất Dương lại hưng phấn, “Cậu và Trì ca sử dụng loại dịch chuyển tức thời nào thế, rõ ràng vừa mới chạy bên trong này mà lúc sau đã không thấy người đâu.”
“Đi ra căng tin.” Trong tay Văn Tiêu cầm nửa chai Coca chính là chứng cớ, cậu tìm ghế của mình xong mới nhận ra hai chiếc áo khoác đồng phục, một cái của cậu, cái còn lại không cần đoán cũng biết là của Trì Dã.
“Nhắc đến căng tin, vừa rồi nước không đủ cho lớp chúng ta, lão Hứa nhờ lớp trưởng và ủy viên sinh hoạt ra đó mua thêm hai thùng nữa rồi, một thùng quá ít.” Triệu Nhất Dương duỗi người, “Không chơi không chơi nữa, bài tú lơ khơ này chắc chắn đã bị nguyền rủa qua, xác suất chiến thắng của tôi còn thấp hơn 0.01%!”
Hứa Duệ chưa thỏa mãn, “Đại sư ngài mau làm phép, giải trừ lời nguyền không được sao?”
“Từ chối, việc này quá hao tổn pháp lực, tôi không làm đâu!” Triệu Nhất Dương buông tay, hạ bài xuống, đến cạnh Văn Tiêu phát biểu, “Mới vừa rồi cậu và Trì ca không có ở đây, bọn tôi bị điên cuồng ép cung, hỏi cậu thích ăn gì, thích minh tinh nào, thích vận động thể dục môn gì, Trì ca thích màu gì, thích quả gì, thích tóc ngắn hay tóc dài. Con mẹ nó làm sao tôi biết được!”
Văn Tiêu: “Cậu trả lời thế nào?”
“Chém bừa thôi, tôi nói cậu thích ăn cơm, không thích xem cung hoàng đạo, thích nhất là động não giải đề. Trì ca thích không màu trong suốt, không ăn trái cây, thích đầu trọc!” Triệu Nhất Dương tự hào, “Tôi quả nhiên là người tài, tôi có quan hệ với người nổi tiếng!”
Nhớ đến chuyện lão Hứa hỏi Trì Dã sao không báo danh hạng mục nào, Văn Tiêu hỏi Triệu Nhất Dương, “Đại hội thể thao lớp 10 Trì Dã có tham gia không?”
“Lớp 10?” Triệu Nhất Dương nhớ lại, “Tôi nhớ là có, chạy 3000m, chạy tiếp sức không nhớ có chạy hay không nữa, tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng mà thể năng của Trì ca tốt lắm, lúc ấy chạy 3000m suýt chút nữa đã phá kỷ lục trường học. Thầy thể dục còn cố ý đến hỏi Trì ca có muốn thử tập luyện môn điền kinh không, bị Trì ca vô tình từ chối.”
Văn Tiêu quan sát đường đua, ngẩn người.
Buổi tối, Trì Dã qua đường Cửu Chương, lúc đi ngang qua một tiệm trái cây mới nhớ ra Nha Nha có nói muốn ăn quýt, hắn đi vào trong tiệm, xin ông chủ một chiếc túi nilon.
Ông chủ nhiệt tình hỏi han hắn vài câu, “Giờ tự học tối nay tan sớm sao?”
“Không phải, hôm nay là Đại hội thể thao, không có giờ tự học buổi tối.” Trì Dã chọn từng quả quýt, theo thói quen tung lên mấy lần mới bỏ vào túi nilon.
Ông chủ tiệm thấy hắn chọn cẩn thận, không nói gì nữa lại sang tán gẫu với chủ tiệm bên cạnh, nói tiếp lời đang dở lúc nãy, “Buổi chiều ông có thấy chiếc xe kia không, đó là đến đón giáo sư Lục đó, nghe nói là được mời đi công tác ở vùng khác, một tuần nữa mới về.” Ông ta giơ ngón cái, “Giáo sư Lục rất tuyệt vời, học thức của bà ấy cao nhất trong số chúng ta, lần trước tôi và con trai tôi còn nhìn thấy bà ấy trên ti vi, nói cái gì mà tham gia hội nghị Vật lý, nghe mãi cũng không hiểu, dù sao vẫn rất lợi hại!”
Trì Dã chọn mấy quả quýt, nhớ đến cái kẹp tóc dâu tây lần trước của Nha Nha, quyết định mua thêm mấy quả dâu tây.
Chủ tiệm trái cây cảm khái, “Giáo sư Lục ấy, hầy, thật không dễ dàng gì, hơn một năm trước, sau tai nạn trên biển đó con gái lẫn con rể đều không còn, còn một đứa cháu ngoại nhỏ cũng thế. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lúc tin tức truyền đến, giáo sư Lục bình tĩnh một lúc, sau đó trực tiếp ngất xỉu, xe 120 phải dừng ở bên đường.”
Ngón tay đang chọn dâu tây của Trì Dã hơi khựng lại.
“Sau đó đồ đạc cũng không kịp thu dọn, mua vé đi luôn, nói rằng con gái con rể cháu gái đều không còn nhưng cháu trai vẫn còn thở trong bệnh viên, đang được một đám người chăm sóc.” Ông chủ thở dài, “Ông nói xem, một người không cầu mong gì đại phú đại quý, chỉ mong có thể bình an, người một nhà vốn náo nhiệt như vậy, giờ chỉ còn hai bà cháu thật không dễ dàng.”
Lúc đưa dâu tây và quýt cho ông chủ cân, Trì Dã rũ mắt hỏi một câu, “Đứa cháu ngoại bác nói kia, bây giờ lớn thế nào rồi?”
“Không lớn hơn cháu bao nhiêu, nghe nói thành tích rất tốt, sau này chắc chắn sẽ học đại học trọng điểm giống như mẹ cậu ấy, cả nhà bọn họ gien tốt.” Ông chủ thuận miệng đáp, lại quay đầu nói chuyện với chủ tiệm bên cạnh, “Nếu con trai tôi cũng có thể học tiếng Anh tốt như vậy, đây đều là do tổ tiên nhà tôi phù hộ!”
Trì Dã xách túi trái cây ra khỏi tiệm, chợt cảm thấy hơi khó chịu.
Đối với người trong cuộc mà nói, sự đau buồn không chỉ là hai chữ, đau thương thảm thiết còn khắc sâu vào trí nhớ của họ, đến khi qua miệng người khác nhiều lắm cũng chỉ đổi được một câu thổn thức.
Còn sau khi ăn xong lúc rảnh rỗi, tôi kể với ông, lại một lần nữa chuyện này trở thành đề tài cho người ta bàn tán.
Nhẹ như lông ngỗng vậy.
Bước đi trên con đường Cửu Chương gồ ghề, Trì Dã nhớ lại giờ thí nghiệm Hóa học, Văn Tiêu nghe thấy tiếng còi báo động bị dọa sợ thu người vào góc, sợ hãi bịt chặt hai tai lại. Lại nhớ đến lần ở lối ra Trung tâm bảo vệ sức khỏe và tinh thần trong bệnh viện, Văn Tiêu thất thần bước đi, đôi mắt đỏ ửng cho thấy còn vừa khóc—-trong tim đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn khó chịu.
Giống như bị vô số cây kim đâm vào, một cây lại tiếp một cây đâm mũi nhọn vào nơi mềm mại nhất, cả cây đâm xuyên qua, mũi kim còn nhỏ giọt máu.
Giống như biển động gió lớn, Trì Dã như bước trên không, mỗi lần hô hấp, ngực như bị băng vải siết thật chặt.
Một lúc sau đã nhìn thấy thưa thớt vài người đi trên đường, hàng cây hai bên đường tươi tốt, ánh sáng đèn đường vẫn mờ tối như vậy, một thiếu niên cao gầy tay xách túi trái cây bước đi, có vẻ như không đi được nữa, hắn ngồi xuống lề đường.
Nhìn chòng chọc mấy cây cỏ dại đang mọc ra từ khe hở trên mặt đất, Trì Dã siết chặt ngón tay, một hồi sau mới tỉnh táo lại.
Hắn không hoàn toàn bị cảm động lây, cũng không tỏ ra thương hại đối với chuyện xảy ra với người khác, dù sao hắn đã sớm không thấy được bao nhiêu chuyện tốt trong chính nhà mình, hoặc nói lúc ở trong bệnh viện, ở tầng thấp nhất, hắn đã sớm chứng kiến không biết bao nhiêu tình huống bi thảm.
Chỉ là hắn rất đau lòng, đau lòng cho người duy nhất còn sống sót, đau lòng vì sao cậu ấy phải chịu đựng hết mọi thứ này.
Đau lòng vì những thứ khiến Văn Tiêu không thể quên đi nỗi đau.
Lúc về đến nhà, Nha Nha đã ngủ rồi. Trì Dã rửa dâu tây xong đặt trong khay, lại chọn ra mấy quả quýt đẹp mắt, sau khi vẽ một gương mặt vui vẻ lên quả quýt, hắn nhẹ nhàng mang quýt và dâu tây vào đặt lên đầu giường của Nha Nha, chờ đến sáng hôm sau khi Nha Nha tỉnh lại sẽ nhìn thấy chúng đầu tiên.
Trong phòng ngủ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực từ ô cửa sổ chếch về phía đối diện. Trì Dã đứng lặng người bên cửa sổ hồi lâu.
Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày rưỡi, ngày hôm sau lúc lên lớp, mấy người Hứa Duệ lại trao đổi đáp án bài thi, mặt đối mặt bắt đầu nhẩm tính.
“Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày rưỡi, thứ sáu thứ bảy, thêm cả sáng chủ nhật. Nếu nghĩ ít, chúng ta được nghỉ nửa ngày, nếu nghĩ nhiều, coi như chúng ta được nghỉ ba ngày. Nhưng mà chắc chắn lượng bài tập không đổi, thử nghĩ xem cuối cùng chúng ta được lợi hay là thiệt?”
“Lợi chứ, cậu nghĩ trường chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ sao, nghỉ đông chỉ đúng 10 ngày, Quốc khánh được mấy ngày? So sánh thử xem, được lợi!”
“Cút đi, bài tập nhiều như vậy nhưng thời gian làm chỉ có nửa ngày, còn mệt hơn cả lúc sáng sớm đến trường, đến cả cơ hội ngủ nướng cũng không có, được lợi cái khỉ gì, rõ ràng bị thiệt nhiều hơn!”
Trì Dã đi vòng qua mấy người đang thảo luận, đặt đồ ăn sáng trong tay lên bàn Văn Tiêu. Kéo ghế ra, đặt cặp xách xuống lại thấy Triệu Nhất Dương đang dán mắt lên câu danh ngôn trên tường nhìn đến ngẩn ngơ, “Đại sư sao thế?”
Văn Tiêu cắm ống hút vào ly sữa đậu nành đáp, “Rơi vào bể tình.”
“Bể tình?” Trì Dã ngạc nhiên, “Không phải tuần trước vẫn còn độc thân sao?”
Văn Tiêu giải thích, “Đơn phương thầm mến, là kiểu đối tượng yêu mến còn không biết mặt mình.”
“Mẹ kiếp,” Trì Dã bật cười, “Tôi nói này, đại sư như vậy, đừng nói là yêu, trước hết phải tính toán tử vi nhóm máu của hai chòm sao đã, nếu không tốc độ tiến triển không thể nhanh như vậy được.”
Văn Tiêu lấy áo đồng phục từ trong cặp sách ra, “Của cậu, thứ sáu lúc đi cậu để quên, tôi cầm hộ.”
Đón lấy đồng phục trong tay, Trì Dã đưa lên mũi ngửi, “Thơm quá.”
“Là mùi hương của bột giặt.” Văn Tiêu lại giải thích thêm một câu, “Quá bẩn, để hai ba ngày không giặt sẽ hôi.”
Trì Dã không để ý lời giải thích của Văn Tiêu, hắn không có dấu hiệu nào báo trước nhích lại gần sát cổ áo cậu hít một hơi, thấp giọng nói, “Bạn cùng bàn, chúng ta cùng một mùi hương.”
Mỗi khi đè thấp giọng trong cổ họng, giọng hắn càng trở nên khàn khàn, khác hẳn giọng lúc bình thường.
Văn Tiêu bị hành động bất ngờ của Trì Dã dọa sợ khiến trong lòng nhiễu loạn, cậu mở miệng: “Cùng một loại bột giặt, dĩ nhiên là cùng một mùi hương.”
Trì Dã cười nhìn chăm chú Văn Tiêu vài giây, sau đó nhét áo đồng phục đã được giặt sạch vào trong cặp sách của mình.
Triệu Nhất Dương ngẩn ngơ nhìn lên hình chân dung Gorky* trên tường, không biết bao lâu sau mới nhận ra, “Trì ca sao cậu lại đến đây, không phải, cậu đến đây từ bao giờ?”
*Maksim Gorky: là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga.
“10 phút trước.” Trì Dã hỏi cậu ta, “Nghe nói cậu rơi vào bể tình?”
“Đúng!” Triệu Nhất Dương tự hào, “Dựa vào mạng lưới giao tiếp rộng lớn, hai ngày sau Đại hội thể thao tôi đã tìm ra được thông tin người con gái của tôi. Cô ấy cũng học lớp 11, từ nhỏ đã học khiêu vũ, tên là Ngụy Hâm Nghiên, có phải cái tên này rất đẹp không?”
Trì Dã hết hứng thú: “Cậu cảm thấy đẹp là được rồi.”
Triệu Nhất Dương lại ủ rũ: “Rõ ràng cô ấy học ở tầng 2, thế nhưng mỗi lần tôi lên xuống trong giờ học đều không gặp được cô ấy lần nào hết!”
Trì Dã lên tiếng đả kích, “Điều này chứng tỏ hai người không có duyên, nếu có duyên thì qua khai giảng đã có thể ngồi cùng bàn với cậu.”
Văn Tiêu đang viết từ đơn ngồi bên cạnh nghe thấy, nghiêng mặt sang lườm Trì Dã một cái.
Trì Dã cong môi cười với Văn Tiêu.
Không phát hiện ra những động tĩnh nhỏ này, Triệu Nhất Dương thần thần bí bí, “Có điều tôi cũng không lo lắng, bây giờ tôi đang học một cách, nghe nói đây là thứ đã lưu truyền ở phụ trung Minh Nam chúng ta hơn nghìn năm, trăm lần hiệu quả cả trăm! Nghe nói trước kia người xưa học ở đây cũng từng làm thế!”
“Hơn nghìn năm?” Trì Dã hơi có hứng thú, “Cách gì, nói nghe thử xem?”
“Ở tận sâu trong cùng bàn học tùy tiện dùng thứ gì khắc tên của người cậu muốn gặp, mỗi một nét khắc xuống phải nghiêm túc, sau ba ngày khắc xong cậu chắc chắn sẽ gặp được người mình muốn gặp!” Triệu Nhất Dương hạ thấp giọng, “Tôi đã dùng compa đen khắc xong chữ “Ngụy”, tiến độ rất thuận lợi!”
Trì Dã đến gần Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, cậu tin không?”
Văn Tiêu còn chưa đáp, trong lòng Triệu Nhất Dương tràn trề niềm tin: “Chờ đấy, chờ khoảnh khắc kỳ tích xuất hiện!”
Buổi tối, Trì Dã ngồi trước bàn đọc sách ghi xong sổ sách, đóng nắp bút lại, trong đầu nhẩm qua mấy con số một lần nữa, vẫn không yên tâm nên mở ghi chép ra kiểm tra lại.
Cả người dựa lưng vào ghế, khớp cổ theo cử động tạo ra tiếng “rắc”. Nhìn lên trần nhà trống trải, lại liếc sang áo đồng phục treo cạnh giường, Trì Dã nhìn chằm chằm một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay dài ra cầm lấy.
Đồng phục học sinh là kiểu áo thể thao bình thường, màu xanh trắng, chất vải thô ráp, ngón tay Trì Dã vuốt ve, trong căn phòng yên tĩnh, hắn vừa chần chừ lại hơi kích động, chậm chạp nhích lại gần áo đồng phục.
Đến khi chóp mũi chạm lên lớp vải bên ngoài, hắn mới khống chế hô hấp, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Là mùi hương của Văn Tiêu.
Ngón tay siết chặt lấy áo đồng phục, hơi thở phát ra run rẩy, Trì Dã lại dán lên lớp vải hít một hơi thật sâu lần nữa, đến khi cơ thể đạt đến cực hạn, không thể hít thêm nhiều không khí nữa, hắn mới buông lỏng xuống.
Miệng lưỡi đắng khô.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trì Dã đột nhiên vứt đồng phục ra xa, giống như hắn cầm phải thứ gì khiến mình mất đi lý trí và sự kiềm chế.
Văn Tiêu giải xong một đề thi Toán học, đang so sánh đáp án trong sách tham khảo, sau khi kiểm tra đáp án trùng khớp nhau hết mới gác bút xuống, mười ngón tay đan vào nhau giơ lên đầu, cử động ngón tay đang hơi ê ẩm.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Đi dép lê vào, Văn Tiêu theo ánh sáng từ huyền quan* đi ra mở cửa.
*huyền quan:một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách
Ngoài cửa, người vừa mới gặp lúc sáng giờ đang đứng trên hành lang, trong tay cầm một chiếc hoodie trắng đen tương phản mà cậu đã từng nhìn thấy trước đó.
Trì Dã: “Nhà tôi vừa mất nước, có thể tắm nhờ nhà cậu được không?”
Mất nước?
Văn Tiêu dịch sang bên cạnh một bước, “Vào đi.”
Bình luận facebook