Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Ngày thứ ba và thứ tư, Văn Tiêu không gặp bạn cùng bàn của cậu. Thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh một ngày đến hai lần, lần nào cũng đứng ở cửa sau của lớp học, nhìn chỗ ngồi trống không của Trì Dã kín đáo thở dài, sau đó chắp tay sau lưng quay người đi kiểm tra điểm tiếp theo.
Triệu Nhất Dương dựng sách tiếng Anh che mặt, hỏi Văn Tiêu, “Cậu xem Trình Tiểu Ninh như vậy không phải tự ngược sao, biết rõ ngay cả giờ tự học buổi tối Trì ca cũng không đến lớp, vậy mà vẫn kiên nhẫn ghé qua lớp nhìn một cái, thở dài một cái, ông ấy là muốn….rèn luyện hệ hô hấp sao?”
Văn Tiêu cảm thấy góc độ nhìn nhận vấn đề của bạn ngồi trên mình rất đặc sắc.
“Cậu ta thường xuyên không đến tự học buổi tối sao?”
Triệu Nhất Dương: “Không sai, Trì ca đến trường học giống như tỷ số giữa chu vi và đường kính hình tròn vậy, không có quy luật, đại khái còn phải dựa vào tâm trạng sau khi rời giường ngày hôm ấy. Có điều lại cực kỳ bền lòng vững dạ, có đánh chết cũng không đến tự học buổi tối. Ban đầu Trình Tiểu Ninh còn nổi trận lôi đình, giống như Bá Vương phun lửa vào chân vậy, cực kỳ quật cường trông coi Trì ca, sau đó phát hiện ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, đành phải nuốt lệ buông tha.”
Thượng Quan Dục ở một bên cầm bút chọc vào tay Triệu Nhất Dương, “8 rưỡi rồi, trận đấu của cậu.”
“Mẹ kiếp, tạ ơn bệ hạ đã nhắc nhở, suýt chút nữa tôi quên mất!”
Triệu Nhất Dương sau khi ngó nghiêng trái phải một vòng, chắc chắn thầy giáo chưa quay lại mới lặng lẽ lôi tai nghe từ trong cặp sách ra. Tai nghe Bluetooth vừa bị thu mấy ngày trước, giờ chỉ có thể dùng tạm loại có dây.
Cậu ta nhét tai nghe màu trắng vào vạt áo đồng phục, kéo xuyên qua cổ áo, cuối cùng nhét vào trong lỗ tai, mở phần mềm truyền hình trực tiếp ra.
Cậu còn rất nhiệt tình mời Văn Tiêu, “Có muốn xem cùng tôi không? GAC và LP cùng vào chung kết! Tôi cá một con ngựa, trăm phần trăm LP sẽ thắng!”
Cây bút trong tay ký tên một vòng, đầu ngón tay Văn Tiêu nhợt nhạt, “Cậu xem hình ảnh tôi nghe âm thanh?”
Triệu Nhất Dương nhịn cười: “Khi nãy tôi còn chưa nói, chỉ nghe âm thanh thôi thì đúng là quá độc ác.”
Thượng Quan Dục hỏi cậu, “Không phải cậu nghiêm túc chọn GAC sao, trước đây bỏ tiền ra đến cơm cũng không ăn nổi, đảo mắt một cái đã chuyển sang yêu LP?”
Triệu Nhất Dương cầm điện thoại di động, “Ngành thể thao điện tử, yếu kém là tội lỗi, khẳng định GAC sẽ thua, trận đấu này, tôi nguyện ý tin tưởng LP!”
Vừa dứt lời, có người nhẹ nhàng ho một tiếng. Tiếng ừ này giống như một hồi chuông báo động, trong nháy mắt cả lớp ngồi lại ngay ngắn, tay viết thoăn thoắt, chỉ còn thiếu nước đóng đinh treo bảng lên đầu, viết trên đó—— “Tôi nghiêm túc học tập.”
Chủ nhiệm lớp Hứa Quang Khải từ cửa lớp bước vào, cứ mở miệng chính là một cú bạo kích cực kỳ chuẩn xác bắn ra, “Vương Hạo Hiên, vừa rồi không phải em chơi điện tử rất vui vẻ sao? Đem thứ vui vẻ kia mang lên đây.”
Vương Hạo Hiên vừa bị xướng tên là một người to con, lúc đi lên giống như bị điện cao thế đập thẳng vào não, run rẩy mò vào trong túi áo đồng phục lấy ra một cái máy switch*, bỏ vào trong túi xách vải bố trong tay Hứa Quang Khải.
*switch: nhờ sự góp ý của bạn Rain, mình xin chú thích lại đây là máy game Nintendo Switch, mọi người tra google sẽ ra hình ảnh nhé.
Hứa Quang Khải tịch thu xong còn phê bình đôi câu, “Đừng tỏ ra đau đớn như thể trong lòng rỉ máu như vậy, mặt em cũng nhăn tít lại như bánh bột mỳ rồi. Lúc khai giảng thầy đã nói điện thoại di động có trò chơi, phát ra âm nhạc không được mang đến lớp.”
Triệu Nhất Dương ngồi phía sau suỵt một tiếng, “Đúng là đau lòng đến rỉ máu, thứ đồ này không rẻ đâu.”
Hứa Quang Khải thành công tịch thu được một chiến lợi phẩm, “Còn nữa, tôi vừa ở cửa nhìn thấy, các em tự giác đi, đừng để thầy phải chỉ đích danh.”
Trong phòng học yên tĩnh, âm thanh ghế di chuyển trên mặt đất, một nữ sinh từ hàng thứ ba đứng dậy, nộp điện thoại di động lên.
Huơ huơ chiếc túi vải trong tay, Hứa Quang Khải trông cực kỳ lão luyện, không hề có ý định thu tay lại, “Vẫn còn.”
Trong lớp học không một ai dám nói gì, không một ai dám động đậy.
Triệu Nhất Dương tựa vào bàn học phía sau của Văn Tiêu, kiểm soát miệng nói nhỏ, “Lão Hứa đang chơi chiến thuật tâm lý, chơi càng ngày càng giỏi. Yên tâm đi, tôi gánh được!”
Không bao lâu sau, một nam sinh khác mang PSP* nộp lên, còn cố sức nói một câu cực kỳ bi thảm, “Kính nhờ Hứa ca, ngàn vạn lần đừng nói với mẹ em, em phải ăn mỳ gói nửa tháng mới tiết kiệm được ngần đấy!”
*PSP (Play Station Portable): máy chơi game cầm tay
Hứa Quang Khải, “Em đây là nhịn một bữa ăn ba bữa sao? Mập ra không ít nhỉ?”
Trong phòng học vang lên tiếng cười xen lẫn sự bực bội.
Hứa Quang Khải đảo mắt nhìn, “Không còn ai nữa sao?”
Không một ai nhúc nhích.
Đến khi tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Quang Khải đã kết thúc trận sát phạt này, vừa bước một chân ra cửa, Hứa Quang Khải quay đầu, tầm mắt rơi vào hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, “Triệu Nhất Dương, điện thoại di động, tai nghe, một cái cũng không được thiếu, em nói xem có đúng không?”
Lòng Triệu Nhất Dương đang chảy máu đầm đĩa, cổ họng nghẹn ra một chữ: “….Đúng.”
Tiếng chuông hết giờ tự học buổi tối vang lên, Triệu Nhất Dương đã bày ra vẻ mặt không thể sống nổi suốt nửa tiếng.
Văn Tiêu lấy hai tờ bài thi chưa làm xong nhét vào cặp sách, thấy Triệu Nhất Dương không nhúc nhích, ngồi trên ghế làm tượng đá, “Cậu———”
Ánh mắt u oán của Triệu Nhất Dương nhìn sang.
Văn Tiêu: “Không có gì.”
Ngồi xe 117 về nhà, mở cửa, trong nhà một khoảng tối đen, Văn Tiêu mới nhớ ra buổi sáng bà ngoại đã ngồi máy bay đi rồi——–mặc dù đã về hưu nhưng trước đây bà cũng từng có thời gian rất vinh dự làm giáo sư ngành Vật lý của đại học Minh Nam, hội nghị học thuật trong lẫn ngoài nước vẫn sẽ gửi giấy mời cho bà ngoại.
Văn Tiêu như ngày thường mở đèn, cởi giày vào phòng. Lúc đi ngang qua cửa thư phòng đang đóng chặt, theo bản năng dừng lại, buông cặp sách màu đen đang siết chặt trong tay ra.
Mùa đông gió rất lớn, cửa sổ thư phòng vẫn đóng, trong không khí cổ xưa xen lẫn sự ngột ngạt, lẫn vào cả mùi sơn nhàn nhạt của giá sách mới. Văn Tiêu đóng cửa lại, trong căn phòng bốn mét vuông chật hẹp hít vào một hơi thật sâu.
Những cuốn sách dựng ngay ngắn trên giá sách cậu đều biết, chúng thuộc về ba mẹ và em gái cậu.
Đã từng thuộc về.
Ngồi xuống, Văn Tiêu mở rương chất chồng sách cao ngất, một khung ảnh bằng gỗ che phía trên, úp xuống theo phương thẳng đứng. Cậu đưa tay ra, muốn lật lại khung ảnh nhưng đầu ngón tay giống như bị gai nhọn vô hình trong không khí đâm xuyên vào——– một giây sau liền biến mất.
“Ầm” một tiếng, Văn Tiêu gần như hốt hoảng rời khỏi thư phòng, mở cửa chạy ra ngoài.
Đi qua ngã tư đường Cửu Chương, Trì Dã ngâm nga vài câu hát, nghe thấy Nha Nha lên tiếng, “Anh hai, anh đừng hát nữa, anh hát còn khó nghe hơn so với Triệu Tuấn lớp em.”
“Hát phụ họa cho em còn không vui hả? Lại còn bắt bẻ như thế.” Trì Dã cúi đầu liếc em gái hắn, “Anh nói em nghe nè, dùng chiếc mũ nhỏ ngốc nghếch kia, em đội mũ bảo hiểm bịt lỗ tai lại, hữu dụng không?”
Nha Nha nhìn tay mình một chút, suy nghĩ, “Hình như….vô dụng?”
Không biết đã bao nhiều lần Trì Dã cảm khái, em gái hắn, đầu óc thật sự không thông minh chút nào cả, thật khiến hắn buồn lòng.
Nha Nha hà hơi vào lòng bàn tay, “Anh hai, sau này anh đi giao hàng, có thể chở em đi cùng không?”
Bận để ý đến xe cộ hai bên làn, Trì Dã không tập trung hỏi cô bé, “Công trường dính nhiều đất cát vừa bẩn vừa lộn xộn, không ngại sao?”
“Không ngại,” Nha Nha lắc đầu, giọng nói hạ xuống một chút, “Anh ra ngoài giao hàng, em ở nhà một mình, cách vách luôn có tiếng chó sủa, em sợ lắm.”
Trì Dã lắc bình nước chanh trong tay, hô hấp chua xót ngưng lại hai giây, chậm chạp một lúc mới mở miệng, “Được, anh hai đồng ý với em, cùng mang em đi, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Lại rẽ ngoặt, Trì Dã bỗng nhiên giảm tốc độ xuống, sai khiến em gái hắn, “Nha Nha, nhìn về phía trước xem, cái người mặc đồng phục học sinh kia có phải anh Coca không?”
Nha Nha nhìn một cái đã nhận ra, “Dạ! Là anh Coca đó!”
“Đúng thì đúng, ở trên xe ngó nghiêng cái gì! Có thể thùy mị chút được không? Xe mô tô bị em phá hư, chúng ta chỉ còn nước dùng hai chân đi bộ thôi đấy!” Lái xe dọc theo con phố dừng lại, Trì Dã xuống xe, “Giữ chặt mũ bảo hiểm nhỏ yêu thích của nhóc, đuổi theo.”
Nha Nha hưng phấn: “Được!”
Đường Cửu Chương buổi tối nhìn có vẻ náo nhiệt hơn so với ban ngày. Ánh đèn đường ấm áp sáng lên, sạp trái cây mở loa, đang lặp đi lặp lại “Ô mai 10 đồng hai hộp 10 đồng hai hộp”, ông chủ quán mỳ ống đeo tạp dề dính đầy dầu mỡ, đứng ở cửa hút thuốc, phía sau là cửa tiệm sáng rực rỡ.
Trì Dã đến chỗ Văn Tiêu đang đứng, tới gần mới phát hiện hồn phách người kia giống như bị yêu quái dẫn đi, đứng ven đường như một biển chỉ đường hình người, không nhúc nhích, tiếng ồn xung quanh cũng không làm ảnh hưởng đến cậu.
Có lẽ là….đang có chuyện gì sao?
Thật ra Trì Dã không hiểu lắm tâm trạng này, từ trước đến giờ giai đoạn hắn trưởng thành luôn cảm thấy sầu muộn, luôn thấy bị cô lập với thế giới, đối với tương lai luôn cảm thấy lo lắng, sợ hãi cùng mờ mịt, giống hệt mẹ hắn.
Những chuyện như vậy trong cuộc sống, hắn không tin vào số mệnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Ánh đèn xe từ xa đến gần, Văn Tiêu dường như không thấy, vẫn từng bước đi dưới lòng đường, Trì Dã quát một câu thô tục, sải vài bước chân lớn đến gần, hung hăng kéo cổ tay người kia về phía sau, thấp giọng chửi, “Con mẹ nó cậu không muốn sống nữa à?”
Cổ tay đau nhức, một giây tiếp theo, đủ các loại tạp âm của thế giới lọt vào trong tai. Văn Tiêu ngạc nhiên giương mắt nhìn Trì Dã.
Đèn đường cùng ánh hoàng hôn đang buông xuống, phác họa ra ngũ quan sắc nét cùng đường cong trên mặt Trì Dã, dù chỉ mờ mờ ảo ảo vẫn xông thẳng vào trong mắt Văn Tiêu.
Một chiếc xe tải nhỏ màu bạc lướt qua vùn vụt, cuốn theo cả gió lẫn cát bụi.
Tựa vào cây ngô đồng ở bên cạnh, Trì Dã giơ tay áp vào trán Văn Tiêu, “Không phải sốt, cậu bị ngu sao?”
Thấy Văn Tiêu vẫn nhìn mình không chớp mắt, không phát ra tiếng nào, Trì Dã hết kiên nhẫn, “Bị bệnh thì mua thuốc, không có bệnh thì về nhà, đứng ngẩn người trên đường xe chạy, chê mạng lớn quá phải không?”
Câu này vừa hỏi xong, Văn Tiêu liền có phản ứng, “Ừ.”
Trì Dã: “…”
Hắn nghiêng đầu, gọi em gái đang ôm đầu giữ mũ bảo hiểm phía sau, “Nha Nha, qua đây xem một chút, anh Coca của em bị ngu.”
Nha Nha chậm chạp chạy tới, đứng cạnh anh trai, ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu, lo lắng nhướn mày, “Hình như là vậy.”
Văn Tiêu lấy lại tinh thần, “Nha Nha?” Giọng nói hơi khàn khàn.
Nha Nha cười cong mắt, nắm vạt áo hắn, “Anh hai, anh Coca không bị ngu, anh ấy vẫn còn nhận ra Nha Nha.”
Trì Dã: “Biết rồi, dừng tay, đừng có giật áo anh.”
Tầm mắt Văn Tiêu lại dời xuống cổ tay mình.
Trì Dã vẫn còn nắm ở chỗ đó.
“Có thể buông được rồi.”
Một giây sau Trì Dã liền buông tay, nhét vào túi quần một lần nữa, vài giây sau chợt nhận ra———cổ tay người này quá nhỏ, hắn chỉ cần dùng ba phần lực, chắc chắn sẽ gãy luôn. Nếu không phải chính hắn tận mắt nhìn thấy cậu cầm ống nước đánh nhau, có lẽ tám mươi phần trăm cũng cho rằng cậu ấy ốm yếu, không ăn uống đủ chất.
Lái xe mô tô tới, tư thế Trì Dã thành thạo dùng chân chống ở lề đường, Nha Nha rất tự giác leo lên xe, còn mang theo mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng.
Chưa nổ máy, Trì Dã quan sát khiến Văn Tiêu rùng mình, “Có muốn lên xe không? Đưa cậu về một đoạn nhé?”
Nha Nha lộ ra con mắt từ phía dưới cánh tay Trì Dã, “Anh Coca, em không chiếm chỗ đâu. Người em nhỏ, ngồi ba người sẽ không bị bắt.”
Lùi về sau nửa bước, lúc nói chuyện Văn Tiêu thở ra làn khói trắng, dưới ánh đèn đường càng trở nên rõ hơn, cậu lắc đầu một cái, giọng vừa nói vẫn khàn khàn như vậy, “Không cần làm phiền cậu.”
Trước đây đã từng thấy, Trì Dã rốt cuộc cũng hiểu vài phần tính cách Văn Tiêu, hắn cũng không ép buộc, “Vậy được, tôi đi trước.”
Nói xong, động cơ đột ngột vang lên tiếng “brum”, Trì Dã đeo khẩu trang lên, cảnh cáo Nha Nha, “Ngồi yên, một lát nữa mà rơi xuống đường, anh sẽ không đi tìm em đâu.”
Một giây sau Nha Nha ngồi ngay ngắn đàng hoàng.
Phía sau xe mô tô tản ra làn khói trắng, giống như hơi ấm duy nhất trong mùa đông lạnh lẽo. Văn Tiêu nói, “Cảm ơn cậu.”
Giọng nói xen lẫn trong tiếng nổ máy ầm ầm của động cơ nhưng Trì Dã vẫn nghe thấy được. Hắn “ừ” một tiếng, hơi cong môi vẻ rất vô lại, ngón tay tùy ý kéo khẩu trang đen xuống, che kín nửa gương mặt, “Đi đây.”
Triệu Nhất Dương dựng sách tiếng Anh che mặt, hỏi Văn Tiêu, “Cậu xem Trình Tiểu Ninh như vậy không phải tự ngược sao, biết rõ ngay cả giờ tự học buổi tối Trì ca cũng không đến lớp, vậy mà vẫn kiên nhẫn ghé qua lớp nhìn một cái, thở dài một cái, ông ấy là muốn….rèn luyện hệ hô hấp sao?”
Văn Tiêu cảm thấy góc độ nhìn nhận vấn đề của bạn ngồi trên mình rất đặc sắc.
“Cậu ta thường xuyên không đến tự học buổi tối sao?”
Triệu Nhất Dương: “Không sai, Trì ca đến trường học giống như tỷ số giữa chu vi và đường kính hình tròn vậy, không có quy luật, đại khái còn phải dựa vào tâm trạng sau khi rời giường ngày hôm ấy. Có điều lại cực kỳ bền lòng vững dạ, có đánh chết cũng không đến tự học buổi tối. Ban đầu Trình Tiểu Ninh còn nổi trận lôi đình, giống như Bá Vương phun lửa vào chân vậy, cực kỳ quật cường trông coi Trì ca, sau đó phát hiện ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, đành phải nuốt lệ buông tha.”
Thượng Quan Dục ở một bên cầm bút chọc vào tay Triệu Nhất Dương, “8 rưỡi rồi, trận đấu của cậu.”
“Mẹ kiếp, tạ ơn bệ hạ đã nhắc nhở, suýt chút nữa tôi quên mất!”
Triệu Nhất Dương sau khi ngó nghiêng trái phải một vòng, chắc chắn thầy giáo chưa quay lại mới lặng lẽ lôi tai nghe từ trong cặp sách ra. Tai nghe Bluetooth vừa bị thu mấy ngày trước, giờ chỉ có thể dùng tạm loại có dây.
Cậu ta nhét tai nghe màu trắng vào vạt áo đồng phục, kéo xuyên qua cổ áo, cuối cùng nhét vào trong lỗ tai, mở phần mềm truyền hình trực tiếp ra.
Cậu còn rất nhiệt tình mời Văn Tiêu, “Có muốn xem cùng tôi không? GAC và LP cùng vào chung kết! Tôi cá một con ngựa, trăm phần trăm LP sẽ thắng!”
Cây bút trong tay ký tên một vòng, đầu ngón tay Văn Tiêu nhợt nhạt, “Cậu xem hình ảnh tôi nghe âm thanh?”
Triệu Nhất Dương nhịn cười: “Khi nãy tôi còn chưa nói, chỉ nghe âm thanh thôi thì đúng là quá độc ác.”
Thượng Quan Dục hỏi cậu, “Không phải cậu nghiêm túc chọn GAC sao, trước đây bỏ tiền ra đến cơm cũng không ăn nổi, đảo mắt một cái đã chuyển sang yêu LP?”
Triệu Nhất Dương cầm điện thoại di động, “Ngành thể thao điện tử, yếu kém là tội lỗi, khẳng định GAC sẽ thua, trận đấu này, tôi nguyện ý tin tưởng LP!”
Vừa dứt lời, có người nhẹ nhàng ho một tiếng. Tiếng ừ này giống như một hồi chuông báo động, trong nháy mắt cả lớp ngồi lại ngay ngắn, tay viết thoăn thoắt, chỉ còn thiếu nước đóng đinh treo bảng lên đầu, viết trên đó—— “Tôi nghiêm túc học tập.”
Chủ nhiệm lớp Hứa Quang Khải từ cửa lớp bước vào, cứ mở miệng chính là một cú bạo kích cực kỳ chuẩn xác bắn ra, “Vương Hạo Hiên, vừa rồi không phải em chơi điện tử rất vui vẻ sao? Đem thứ vui vẻ kia mang lên đây.”
Vương Hạo Hiên vừa bị xướng tên là một người to con, lúc đi lên giống như bị điện cao thế đập thẳng vào não, run rẩy mò vào trong túi áo đồng phục lấy ra một cái máy switch*, bỏ vào trong túi xách vải bố trong tay Hứa Quang Khải.
*switch: nhờ sự góp ý của bạn Rain, mình xin chú thích lại đây là máy game Nintendo Switch, mọi người tra google sẽ ra hình ảnh nhé.
Hứa Quang Khải tịch thu xong còn phê bình đôi câu, “Đừng tỏ ra đau đớn như thể trong lòng rỉ máu như vậy, mặt em cũng nhăn tít lại như bánh bột mỳ rồi. Lúc khai giảng thầy đã nói điện thoại di động có trò chơi, phát ra âm nhạc không được mang đến lớp.”
Triệu Nhất Dương ngồi phía sau suỵt một tiếng, “Đúng là đau lòng đến rỉ máu, thứ đồ này không rẻ đâu.”
Hứa Quang Khải thành công tịch thu được một chiến lợi phẩm, “Còn nữa, tôi vừa ở cửa nhìn thấy, các em tự giác đi, đừng để thầy phải chỉ đích danh.”
Trong phòng học yên tĩnh, âm thanh ghế di chuyển trên mặt đất, một nữ sinh từ hàng thứ ba đứng dậy, nộp điện thoại di động lên.
Huơ huơ chiếc túi vải trong tay, Hứa Quang Khải trông cực kỳ lão luyện, không hề có ý định thu tay lại, “Vẫn còn.”
Trong lớp học không một ai dám nói gì, không một ai dám động đậy.
Triệu Nhất Dương tựa vào bàn học phía sau của Văn Tiêu, kiểm soát miệng nói nhỏ, “Lão Hứa đang chơi chiến thuật tâm lý, chơi càng ngày càng giỏi. Yên tâm đi, tôi gánh được!”
Không bao lâu sau, một nam sinh khác mang PSP* nộp lên, còn cố sức nói một câu cực kỳ bi thảm, “Kính nhờ Hứa ca, ngàn vạn lần đừng nói với mẹ em, em phải ăn mỳ gói nửa tháng mới tiết kiệm được ngần đấy!”
*PSP (Play Station Portable): máy chơi game cầm tay
Hứa Quang Khải, “Em đây là nhịn một bữa ăn ba bữa sao? Mập ra không ít nhỉ?”
Trong phòng học vang lên tiếng cười xen lẫn sự bực bội.
Hứa Quang Khải đảo mắt nhìn, “Không còn ai nữa sao?”
Không một ai nhúc nhích.
Đến khi tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Quang Khải đã kết thúc trận sát phạt này, vừa bước một chân ra cửa, Hứa Quang Khải quay đầu, tầm mắt rơi vào hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, “Triệu Nhất Dương, điện thoại di động, tai nghe, một cái cũng không được thiếu, em nói xem có đúng không?”
Lòng Triệu Nhất Dương đang chảy máu đầm đĩa, cổ họng nghẹn ra một chữ: “….Đúng.”
Tiếng chuông hết giờ tự học buổi tối vang lên, Triệu Nhất Dương đã bày ra vẻ mặt không thể sống nổi suốt nửa tiếng.
Văn Tiêu lấy hai tờ bài thi chưa làm xong nhét vào cặp sách, thấy Triệu Nhất Dương không nhúc nhích, ngồi trên ghế làm tượng đá, “Cậu———”
Ánh mắt u oán của Triệu Nhất Dương nhìn sang.
Văn Tiêu: “Không có gì.”
Ngồi xe 117 về nhà, mở cửa, trong nhà một khoảng tối đen, Văn Tiêu mới nhớ ra buổi sáng bà ngoại đã ngồi máy bay đi rồi——–mặc dù đã về hưu nhưng trước đây bà cũng từng có thời gian rất vinh dự làm giáo sư ngành Vật lý của đại học Minh Nam, hội nghị học thuật trong lẫn ngoài nước vẫn sẽ gửi giấy mời cho bà ngoại.
Văn Tiêu như ngày thường mở đèn, cởi giày vào phòng. Lúc đi ngang qua cửa thư phòng đang đóng chặt, theo bản năng dừng lại, buông cặp sách màu đen đang siết chặt trong tay ra.
Mùa đông gió rất lớn, cửa sổ thư phòng vẫn đóng, trong không khí cổ xưa xen lẫn sự ngột ngạt, lẫn vào cả mùi sơn nhàn nhạt của giá sách mới. Văn Tiêu đóng cửa lại, trong căn phòng bốn mét vuông chật hẹp hít vào một hơi thật sâu.
Những cuốn sách dựng ngay ngắn trên giá sách cậu đều biết, chúng thuộc về ba mẹ và em gái cậu.
Đã từng thuộc về.
Ngồi xuống, Văn Tiêu mở rương chất chồng sách cao ngất, một khung ảnh bằng gỗ che phía trên, úp xuống theo phương thẳng đứng. Cậu đưa tay ra, muốn lật lại khung ảnh nhưng đầu ngón tay giống như bị gai nhọn vô hình trong không khí đâm xuyên vào——– một giây sau liền biến mất.
“Ầm” một tiếng, Văn Tiêu gần như hốt hoảng rời khỏi thư phòng, mở cửa chạy ra ngoài.
Đi qua ngã tư đường Cửu Chương, Trì Dã ngâm nga vài câu hát, nghe thấy Nha Nha lên tiếng, “Anh hai, anh đừng hát nữa, anh hát còn khó nghe hơn so với Triệu Tuấn lớp em.”
“Hát phụ họa cho em còn không vui hả? Lại còn bắt bẻ như thế.” Trì Dã cúi đầu liếc em gái hắn, “Anh nói em nghe nè, dùng chiếc mũ nhỏ ngốc nghếch kia, em đội mũ bảo hiểm bịt lỗ tai lại, hữu dụng không?”
Nha Nha nhìn tay mình một chút, suy nghĩ, “Hình như….vô dụng?”
Không biết đã bao nhiều lần Trì Dã cảm khái, em gái hắn, đầu óc thật sự không thông minh chút nào cả, thật khiến hắn buồn lòng.
Nha Nha hà hơi vào lòng bàn tay, “Anh hai, sau này anh đi giao hàng, có thể chở em đi cùng không?”
Bận để ý đến xe cộ hai bên làn, Trì Dã không tập trung hỏi cô bé, “Công trường dính nhiều đất cát vừa bẩn vừa lộn xộn, không ngại sao?”
“Không ngại,” Nha Nha lắc đầu, giọng nói hạ xuống một chút, “Anh ra ngoài giao hàng, em ở nhà một mình, cách vách luôn có tiếng chó sủa, em sợ lắm.”
Trì Dã lắc bình nước chanh trong tay, hô hấp chua xót ngưng lại hai giây, chậm chạp một lúc mới mở miệng, “Được, anh hai đồng ý với em, cùng mang em đi, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Lại rẽ ngoặt, Trì Dã bỗng nhiên giảm tốc độ xuống, sai khiến em gái hắn, “Nha Nha, nhìn về phía trước xem, cái người mặc đồng phục học sinh kia có phải anh Coca không?”
Nha Nha nhìn một cái đã nhận ra, “Dạ! Là anh Coca đó!”
“Đúng thì đúng, ở trên xe ngó nghiêng cái gì! Có thể thùy mị chút được không? Xe mô tô bị em phá hư, chúng ta chỉ còn nước dùng hai chân đi bộ thôi đấy!” Lái xe dọc theo con phố dừng lại, Trì Dã xuống xe, “Giữ chặt mũ bảo hiểm nhỏ yêu thích của nhóc, đuổi theo.”
Nha Nha hưng phấn: “Được!”
Đường Cửu Chương buổi tối nhìn có vẻ náo nhiệt hơn so với ban ngày. Ánh đèn đường ấm áp sáng lên, sạp trái cây mở loa, đang lặp đi lặp lại “Ô mai 10 đồng hai hộp 10 đồng hai hộp”, ông chủ quán mỳ ống đeo tạp dề dính đầy dầu mỡ, đứng ở cửa hút thuốc, phía sau là cửa tiệm sáng rực rỡ.
Trì Dã đến chỗ Văn Tiêu đang đứng, tới gần mới phát hiện hồn phách người kia giống như bị yêu quái dẫn đi, đứng ven đường như một biển chỉ đường hình người, không nhúc nhích, tiếng ồn xung quanh cũng không làm ảnh hưởng đến cậu.
Có lẽ là….đang có chuyện gì sao?
Thật ra Trì Dã không hiểu lắm tâm trạng này, từ trước đến giờ giai đoạn hắn trưởng thành luôn cảm thấy sầu muộn, luôn thấy bị cô lập với thế giới, đối với tương lai luôn cảm thấy lo lắng, sợ hãi cùng mờ mịt, giống hệt mẹ hắn.
Những chuyện như vậy trong cuộc sống, hắn không tin vào số mệnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Ánh đèn xe từ xa đến gần, Văn Tiêu dường như không thấy, vẫn từng bước đi dưới lòng đường, Trì Dã quát một câu thô tục, sải vài bước chân lớn đến gần, hung hăng kéo cổ tay người kia về phía sau, thấp giọng chửi, “Con mẹ nó cậu không muốn sống nữa à?”
Cổ tay đau nhức, một giây tiếp theo, đủ các loại tạp âm của thế giới lọt vào trong tai. Văn Tiêu ngạc nhiên giương mắt nhìn Trì Dã.
Đèn đường cùng ánh hoàng hôn đang buông xuống, phác họa ra ngũ quan sắc nét cùng đường cong trên mặt Trì Dã, dù chỉ mờ mờ ảo ảo vẫn xông thẳng vào trong mắt Văn Tiêu.
Một chiếc xe tải nhỏ màu bạc lướt qua vùn vụt, cuốn theo cả gió lẫn cát bụi.
Tựa vào cây ngô đồng ở bên cạnh, Trì Dã giơ tay áp vào trán Văn Tiêu, “Không phải sốt, cậu bị ngu sao?”
Thấy Văn Tiêu vẫn nhìn mình không chớp mắt, không phát ra tiếng nào, Trì Dã hết kiên nhẫn, “Bị bệnh thì mua thuốc, không có bệnh thì về nhà, đứng ngẩn người trên đường xe chạy, chê mạng lớn quá phải không?”
Câu này vừa hỏi xong, Văn Tiêu liền có phản ứng, “Ừ.”
Trì Dã: “…”
Hắn nghiêng đầu, gọi em gái đang ôm đầu giữ mũ bảo hiểm phía sau, “Nha Nha, qua đây xem một chút, anh Coca của em bị ngu.”
Nha Nha chậm chạp chạy tới, đứng cạnh anh trai, ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu, lo lắng nhướn mày, “Hình như là vậy.”
Văn Tiêu lấy lại tinh thần, “Nha Nha?” Giọng nói hơi khàn khàn.
Nha Nha cười cong mắt, nắm vạt áo hắn, “Anh hai, anh Coca không bị ngu, anh ấy vẫn còn nhận ra Nha Nha.”
Trì Dã: “Biết rồi, dừng tay, đừng có giật áo anh.”
Tầm mắt Văn Tiêu lại dời xuống cổ tay mình.
Trì Dã vẫn còn nắm ở chỗ đó.
“Có thể buông được rồi.”
Một giây sau Trì Dã liền buông tay, nhét vào túi quần một lần nữa, vài giây sau chợt nhận ra———cổ tay người này quá nhỏ, hắn chỉ cần dùng ba phần lực, chắc chắn sẽ gãy luôn. Nếu không phải chính hắn tận mắt nhìn thấy cậu cầm ống nước đánh nhau, có lẽ tám mươi phần trăm cũng cho rằng cậu ấy ốm yếu, không ăn uống đủ chất.
Lái xe mô tô tới, tư thế Trì Dã thành thạo dùng chân chống ở lề đường, Nha Nha rất tự giác leo lên xe, còn mang theo mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng.
Chưa nổ máy, Trì Dã quan sát khiến Văn Tiêu rùng mình, “Có muốn lên xe không? Đưa cậu về một đoạn nhé?”
Nha Nha lộ ra con mắt từ phía dưới cánh tay Trì Dã, “Anh Coca, em không chiếm chỗ đâu. Người em nhỏ, ngồi ba người sẽ không bị bắt.”
Lùi về sau nửa bước, lúc nói chuyện Văn Tiêu thở ra làn khói trắng, dưới ánh đèn đường càng trở nên rõ hơn, cậu lắc đầu một cái, giọng vừa nói vẫn khàn khàn như vậy, “Không cần làm phiền cậu.”
Trước đây đã từng thấy, Trì Dã rốt cuộc cũng hiểu vài phần tính cách Văn Tiêu, hắn cũng không ép buộc, “Vậy được, tôi đi trước.”
Nói xong, động cơ đột ngột vang lên tiếng “brum”, Trì Dã đeo khẩu trang lên, cảnh cáo Nha Nha, “Ngồi yên, một lát nữa mà rơi xuống đường, anh sẽ không đi tìm em đâu.”
Một giây sau Nha Nha ngồi ngay ngắn đàng hoàng.
Phía sau xe mô tô tản ra làn khói trắng, giống như hơi ấm duy nhất trong mùa đông lạnh lẽo. Văn Tiêu nói, “Cảm ơn cậu.”
Giọng nói xen lẫn trong tiếng nổ máy ầm ầm của động cơ nhưng Trì Dã vẫn nghe thấy được. Hắn “ừ” một tiếng, hơi cong môi vẻ rất vô lại, ngón tay tùy ý kéo khẩu trang đen xuống, che kín nửa gương mặt, “Đi đây.”
Bình luận facebook