Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Bạn cùng bàn của bạn năm cấp 3 giờ sao rồi?
Tháng 8, 2023.
" Người bạn cùng bạn năm cấp 3 của bạn giờ sao rồi? "
Trong lúc đang nằm lười biếng trên chiếc giường ấm áp và lướt web tôi vô tình thấy câu hỏi như vậy.
Tâm trạng tôi đột nhiên có chút hoài niệm, bâng khuâng xen lẫn một chút gì đó gọi là tiếc nuối...
" Đã 3 năm trôi qua không gặp lại cậu ấy, không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi? "
" Chắc bây giờ cậu ta đang hạnh phúc bên người mà mình yêu "
Tôi hoài tưởng lại về những năm tháng còn học cấp 3 vô lo vô nghĩ, trong sáng tươi đẹp biết bao nhiêu.
Năm đó, là một ngày đầu tháng 8 vào năm 2019, thời tiết đang chuyển dần sang mùa thu mát mẻ, lá ngoài đường đã bắt đầu rụng, bầu trời cao vút và xanh trong.
Lúc đó tôi còn là một đứa dở hơi, hậu đậu lại còn vụng về, thành tích thì luôn đứng hạng nhất...... từ dưới đếm lên trong lớp. Tôi luôn luôn là mối quan tâm hàng đầu của các giáo viên, nỗi lo lắng hàng đầu của ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi có 2 người con nhưng chẳng hiểu sao 1 người lại thông minh, hiểu chuyện (em trai của tôi) còn 1 người lại chậm chạp vụng về như tôi.
Ba mẹ tôi tự hào về em trai bao nhiêu thì lại càng lo lắng cho tôi bấy nhiêu...
Ông bà ấy lo không biết liệu tôi có vào được đại học hay không, chưa kể là vào trường đại học danh tiếng nữa...... nhưng chắc chắn với năng lực của tôi vào được trường đại học hạng 3 thì đã là kì tích lắm rồi.
Những tưởng tương lai của tôi sau này sẽ mãi mãi u ám, mờ mịt như sương đêm. Cho đến một ngày tôi gặp được cậu ấy....
Cậu ấy xuất hiện như ánh nắng đến bên tôi để xua tan đi màn sương đêm mờ mịt.
Giây phút cậu ấy bước vào lớp và đến ngồi ngay cạnh chỗ tôi tôi cứ ngỡ giây phút đó thời gian như ngừng đọng lại, bao nhiêu tia sáng lấp lánh đều tỏa ra trên người chàng trai ấy giống như có một ma thuật nào đó khiến cho người ta bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc đời tôi từ đó như mở sang một trang mới...
Cậu ấy là Hàn Vũ - một thiên sứ xuất hiện trong cuộc đời của tôi mà không bao giờ tôi có thể tưởng tượng được... và có lẽ tôi đã thích Hàn Vũ ngay từ cái nhìn lần đầu tiên ấy.
Mặc cho tôi cứ mải mê ngắm nhìn say đắm, Hàn Vũ chẳng màng chú ý đến tôi thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy 1 lần nào.
" Xin chào mình là Trương Thiên Ái, cậu tên là gì? " đó là câu nói đầu tiên tôi nói với Hàn Vũ.
Thái độ lạnh lùng của Hàn Vũ đáp lại cho câu chào hỏi thân thiện của tôi vừa rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy thật lạnh sống lưng.
Không biết nên nói gì nữa, tôi bèn hỏi bừa: "Cậu đang nghe nhạc của Beethoven à? Mình cũng thích nhạc của ông ấy ". Thật ra thì tôi chẳng biết Beethoven là ai đâu, tôi chưa từng nghe nhạc của ông ấy bao giờ, mà vì sao tôi lại biết ông ấy là vì tôi nhớ lại giáo viên âm nhạc của tôi đã từng nói rằng Beethoven là một nhà soạn nhạc rất nổi tiếng mà thôi.
".... "
Lại một lần nữa tôi bị Hàn Vũ cho ăn bơ.
" Không phải Beethoven mà là Mozart " Hàn Vũ trả lời.
Mozart lại là ai nữa đây? Chắc có lẽ tôi đã ngủ quên trong tiếc âm nhạc mà không nghe được giáo viên giảng bài.
" À.... thì ra là.... Mo...zart à " không khí trở nên vô cùng gượng ngùng. Nếu lúc đó có một cái hố thì tôi thà nhảy xuống hố còn hơn vì quá mất mặt rồi.
Trong khi đó cả lớp đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Hàn Vũ. Cả lớp cười ồ trong sự mất mặt của tôi....
" Người bạn cùng bạn năm cấp 3 của bạn giờ sao rồi? "
Trong lúc đang nằm lười biếng trên chiếc giường ấm áp và lướt web tôi vô tình thấy câu hỏi như vậy.
Tâm trạng tôi đột nhiên có chút hoài niệm, bâng khuâng xen lẫn một chút gì đó gọi là tiếc nuối...
" Đã 3 năm trôi qua không gặp lại cậu ấy, không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi? "
" Chắc bây giờ cậu ta đang hạnh phúc bên người mà mình yêu "
Tôi hoài tưởng lại về những năm tháng còn học cấp 3 vô lo vô nghĩ, trong sáng tươi đẹp biết bao nhiêu.
Năm đó, là một ngày đầu tháng 8 vào năm 2019, thời tiết đang chuyển dần sang mùa thu mát mẻ, lá ngoài đường đã bắt đầu rụng, bầu trời cao vút và xanh trong.
Lúc đó tôi còn là một đứa dở hơi, hậu đậu lại còn vụng về, thành tích thì luôn đứng hạng nhất...... từ dưới đếm lên trong lớp. Tôi luôn luôn là mối quan tâm hàng đầu của các giáo viên, nỗi lo lắng hàng đầu của ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi có 2 người con nhưng chẳng hiểu sao 1 người lại thông minh, hiểu chuyện (em trai của tôi) còn 1 người lại chậm chạp vụng về như tôi.
Ba mẹ tôi tự hào về em trai bao nhiêu thì lại càng lo lắng cho tôi bấy nhiêu...
Ông bà ấy lo không biết liệu tôi có vào được đại học hay không, chưa kể là vào trường đại học danh tiếng nữa...... nhưng chắc chắn với năng lực của tôi vào được trường đại học hạng 3 thì đã là kì tích lắm rồi.
Những tưởng tương lai của tôi sau này sẽ mãi mãi u ám, mờ mịt như sương đêm. Cho đến một ngày tôi gặp được cậu ấy....
Cậu ấy xuất hiện như ánh nắng đến bên tôi để xua tan đi màn sương đêm mờ mịt.
Giây phút cậu ấy bước vào lớp và đến ngồi ngay cạnh chỗ tôi tôi cứ ngỡ giây phút đó thời gian như ngừng đọng lại, bao nhiêu tia sáng lấp lánh đều tỏa ra trên người chàng trai ấy giống như có một ma thuật nào đó khiến cho người ta bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc đời tôi từ đó như mở sang một trang mới...
Cậu ấy là Hàn Vũ - một thiên sứ xuất hiện trong cuộc đời của tôi mà không bao giờ tôi có thể tưởng tượng được... và có lẽ tôi đã thích Hàn Vũ ngay từ cái nhìn lần đầu tiên ấy.
Mặc cho tôi cứ mải mê ngắm nhìn say đắm, Hàn Vũ chẳng màng chú ý đến tôi thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy 1 lần nào.
" Xin chào mình là Trương Thiên Ái, cậu tên là gì? " đó là câu nói đầu tiên tôi nói với Hàn Vũ.
Thái độ lạnh lùng của Hàn Vũ đáp lại cho câu chào hỏi thân thiện của tôi vừa rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy thật lạnh sống lưng.
Không biết nên nói gì nữa, tôi bèn hỏi bừa: "Cậu đang nghe nhạc của Beethoven à? Mình cũng thích nhạc của ông ấy ". Thật ra thì tôi chẳng biết Beethoven là ai đâu, tôi chưa từng nghe nhạc của ông ấy bao giờ, mà vì sao tôi lại biết ông ấy là vì tôi nhớ lại giáo viên âm nhạc của tôi đã từng nói rằng Beethoven là một nhà soạn nhạc rất nổi tiếng mà thôi.
".... "
Lại một lần nữa tôi bị Hàn Vũ cho ăn bơ.
" Không phải Beethoven mà là Mozart " Hàn Vũ trả lời.
Mozart lại là ai nữa đây? Chắc có lẽ tôi đã ngủ quên trong tiếc âm nhạc mà không nghe được giáo viên giảng bài.
" À.... thì ra là.... Mo...zart à " không khí trở nên vô cùng gượng ngùng. Nếu lúc đó có một cái hố thì tôi thà nhảy xuống hố còn hơn vì quá mất mặt rồi.
Trong khi đó cả lớp đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi và Hàn Vũ. Cả lớp cười ồ trong sự mất mặt của tôi....
Bình luận facebook