Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Buổi Học Cuối Cùng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thi đại học đã đến, hôm nay tất cả các sĩ tử đều tập trung ở các địa điểm thi đúng giờ, không khí căng thẳng bao trùm cả nước vào ngày hôm nay, ngoài đường những chiếc xe taxi đều dán logo " miễn phí cho sĩ tử ", trước cổng trường còn cung cấp nước miễn phí cho học sinh, giờ phút này giáo viên và phụ huynh còn căng thẳng hơn chúng tôi, tất cả mọi người đều cùng cổ vũ cho chúng tôi. Đây chính là kỳ thi quyết định suốt 12 đèn sách của tôi. Trương Thiên Ái tôi, ngay tại thời điểm này, khí thế hừng hực, tâm thế vững vàng. Cố lên!
Sau khi làm xong bài thi, tôi khá tự tin vì những câu nào mình biết tôi đều làm xong xuôi hết rồi còn lại còn phụ thuộc vào số mệnh nữa... chúng tôi trở về lớp học tiết học cuối cùng sau khi làm bài thi.
Cô chủ nhiệm Ngô bước đi khoan thai từng bước vào lớp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh được ủi thẳng tắp cùng với chân váy màu đen có phần hơi đứng tuổi nhưng trông rất trịnh trọng và trang nghiêm. Còn nhớ lần đầu tiên khi cô vào nhận lớp, bọn tôi còn là những đứa ngỗ ngáo, tinh nghịch, không biết phép tắc, vừa thấy cô vào lớp là đã rất sợ cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mặt cô lúc đó rất nghiêm nghị và như cô có 1 sức mạnh siêu nhiên nào đó khiến các học sinh đều ngoan ngoãn nghe lời, nhớ lúc đó cả lớp đã đặt cho cô một biệt danh là " mụ phù thủy "
Cô trịnh trọng đi vào lớp, thường ngày lớp rất hoạt náo và ồn ào nhưng hôm nay lại tĩnh lặng đến lạ thường, như thường lệ cô hay gõ cây thước dài xuống mặt bàn để yêu cầu chúng tôi im lặng, dù hôm nay chúng tôi không ồn ào cũng không nói chuyện như cô vẫn gõ, như tiếng thước gõ cuối cùng...
" Cả lớp... " giọng cô tha thiết có chút nghẹn ngào.
Cả lớp đồng thanh trả lời " vâng " có một vài đứa đã gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
Cô nói tiếp: " Hôm nay chính là tiết học cuối cùng, cả cuộc đời của tôi đều chứng kiến từng lớp học sinh trưởng thành và tạm biệt mái trường này... " dừng một chút cô nghẹn ngào " Nhưng... các em là lớp học trò bá đạo nhất, nghịch ngợm nhất và... cùng đặc biệt ngoan ngoan, dễ thương nhất " cô mỉm cười lau dòng nước mắt " cô hi vọng tương lai sau này của các em sẽ tươi sáng, cuộc đời sau này của các em sẽ rộng mở, các em sau này sẽ kiên cường... " nói tới đây giọng cô nghẹn lại, những giọt nước mắt tuôn trào.
Bọn tôi cũng không ngăn nổi dòng nước mắt, cứ thế cả lớp đều khóc thút thít, có những đứa trước giờ hay nghịch ngợm, không vâng lời, bây giờ đây, ngay giờ phút này ai nấy đều cúi đầu xuống bàn giống như một lời xin lỗi dành cho cô.
Bỗng nhiên có vài đứa chạy đến ôm cô, rồi lần lượt cả lớp đều chạy đến ôm cô và khóc. 1 đứa hay nghịch nhất lớp bỗng nhiên đứng dậy hét to: " Bọn em sẽ mãi không quên cô " sau đó cả lớp không ai nhắc ai đều đồng thanh nói: " Bọn em sẽ mãi không quên cô "
" Thời thanh xuân thì mãi không ở cùng chúng ta, nhưng nó mãi tồn tại trong kí mỗi con người chúng ta" ***[Nguồn_ Internet ]***
*Ảnh minh họa
Kỳ thi đại học đã đến, hôm nay tất cả các sĩ tử đều tập trung ở các địa điểm thi đúng giờ, không khí căng thẳng bao trùm cả nước vào ngày hôm nay, ngoài đường những chiếc xe taxi đều dán logo " miễn phí cho sĩ tử ", trước cổng trường còn cung cấp nước miễn phí cho học sinh, giờ phút này giáo viên và phụ huynh còn căng thẳng hơn chúng tôi, tất cả mọi người đều cùng cổ vũ cho chúng tôi. Đây chính là kỳ thi quyết định suốt 12 đèn sách của tôi. Trương Thiên Ái tôi, ngay tại thời điểm này, khí thế hừng hực, tâm thế vững vàng. Cố lên!
Sau khi làm xong bài thi, tôi khá tự tin vì những câu nào mình biết tôi đều làm xong xuôi hết rồi còn lại còn phụ thuộc vào số mệnh nữa... chúng tôi trở về lớp học tiết học cuối cùng sau khi làm bài thi.
Cô chủ nhiệm Ngô bước đi khoan thai từng bước vào lớp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh được ủi thẳng tắp cùng với chân váy màu đen có phần hơi đứng tuổi nhưng trông rất trịnh trọng và trang nghiêm. Còn nhớ lần đầu tiên khi cô vào nhận lớp, bọn tôi còn là những đứa ngỗ ngáo, tinh nghịch, không biết phép tắc, vừa thấy cô vào lớp là đã rất sợ cô ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mặt cô lúc đó rất nghiêm nghị và như cô có 1 sức mạnh siêu nhiên nào đó khiến các học sinh đều ngoan ngoãn nghe lời, nhớ lúc đó cả lớp đã đặt cho cô một biệt danh là " mụ phù thủy "
Cô trịnh trọng đi vào lớp, thường ngày lớp rất hoạt náo và ồn ào nhưng hôm nay lại tĩnh lặng đến lạ thường, như thường lệ cô hay gõ cây thước dài xuống mặt bàn để yêu cầu chúng tôi im lặng, dù hôm nay chúng tôi không ồn ào cũng không nói chuyện như cô vẫn gõ, như tiếng thước gõ cuối cùng...
" Cả lớp... " giọng cô tha thiết có chút nghẹn ngào.
Cả lớp đồng thanh trả lời " vâng " có một vài đứa đã gục mặt xuống bàn khóc thút thít.
Cô nói tiếp: " Hôm nay chính là tiết học cuối cùng, cả cuộc đời của tôi đều chứng kiến từng lớp học sinh trưởng thành và tạm biệt mái trường này... " dừng một chút cô nghẹn ngào " Nhưng... các em là lớp học trò bá đạo nhất, nghịch ngợm nhất và... cùng đặc biệt ngoan ngoan, dễ thương nhất " cô mỉm cười lau dòng nước mắt " cô hi vọng tương lai sau này của các em sẽ tươi sáng, cuộc đời sau này của các em sẽ rộng mở, các em sau này sẽ kiên cường... " nói tới đây giọng cô nghẹn lại, những giọt nước mắt tuôn trào.
Bọn tôi cũng không ngăn nổi dòng nước mắt, cứ thế cả lớp đều khóc thút thít, có những đứa trước giờ hay nghịch ngợm, không vâng lời, bây giờ đây, ngay giờ phút này ai nấy đều cúi đầu xuống bàn giống như một lời xin lỗi dành cho cô.
Bỗng nhiên có vài đứa chạy đến ôm cô, rồi lần lượt cả lớp đều chạy đến ôm cô và khóc. 1 đứa hay nghịch nhất lớp bỗng nhiên đứng dậy hét to: " Bọn em sẽ mãi không quên cô " sau đó cả lớp không ai nhắc ai đều đồng thanh nói: " Bọn em sẽ mãi không quên cô "
" Thời thanh xuân thì mãi không ở cùng chúng ta, nhưng nó mãi tồn tại trong kí mỗi con người chúng ta" ***[Nguồn_ Internet ]***
*Ảnh minh họa
Bình luận facebook