Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Cậu... Ổn Không?
Bên trong mọi người đang uống rượu tưng bừng, tôi đi ra ban công hóng mát một chút cho đỡ say, trong suốt buổi họp mặt tôi và hầu hết các bạn bè trong lớp đều trò chuyện vui vẻ chỉ có duy nhất Hàn Vũ là tôi chưa lại gần trò chuyện, bao năm như vậy rồi cậu ấy đã trở thành một người khác không còn là cậu bạn cùng bàn ngày nào cùng rủ tôi trốn học, cùng nhau ôn tập trong thư viện, còn tôi thì vẫn là cô bé ngốc nghếch như ngày nào vẫn luôn thích cậu ấy và chờ mong một ngày cậu ấy sẽ thích mình... thời gian trôi qua thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi đứng ở ban công cứ thế mà suy nghĩ về chuyện cuộc đời.
" Uống cùng không? " Hàn Vũ đi đến đưa ly rượu vang cho tôi.
" Không... tớ không uống nổi nữa " tôi từ chối.
Hàn Vũ cười, tay rút ly rượu lại, cậu ấy nói: " Lâu rồi không gặp "
Tôi cười nhạt: " Ừm lâu rồi không gặp " đưa tay lấy ly rượu trên tay Hàn Vũ tôi uống một hơi.
Hàn Vũ giựt ly rượu lại: " Cậu say rồi "
Tôi cười khổ: " Say cũng tốt mà, có thể quên đi những chuyện buồn "
Hàn Vũ không nói, chau mày nhìn tôi.
Tầm hơn 12 giờ đêm buổi tiệc cuối cùng tàn, ai nấy đều rất say nhưng cũng rất vui vẻ. Tôi đi ra ngoài tìm Lạc Lạc để cùng đi về.
" Lạc Lạc say quá nên gọi taxi về trước rồi" Phương Đại Hùng quần áo xộc xệch, tay cầm chai rượu, đi đứng loạng choạng nói với tôi.
Tôi lo lắng lấy điện thoại ra gọi điện cho nó để xác minh, xác minh là nó về nhà bình an rồi lúc này tôi mới đi tìm taxi để về nhà. Chợt phía sau tôi có tiếng kèn xe vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, ánh sáng của đèn xe quá chói, tôi dùng tay che mắt lại.
" Lên xe " Hàn Vũ chạy xe lên chỗ tôi và dừng lại.
" Không cần đâu " tôi xua tay từ chối.
Hàn Vũ mở cửa xe bước ra và dắt tôi đi vào trong xe. Tôi ngồi ở ghế lái phụ, đầu dựa vào ghế mệt mỏi vì lúc nãy uống hơi nhiều rượu với đám bạn. Hàn Vũ chồm qua người tôi.
Tôi ngồi bất động hỏi: " Cậu... cậu làm gì thế "
Hàn Vũ kéo dây an toàn ra và gài lại cho tôi: " Thắt dây an toàn " cậu ấy trả lời.
Tôi đỏ mặt ngại ngùng: " À... cảm ơn cậu"
Hàn Vũ bắt đầu khởi động xe và chạy.
" Nhà cậu ở đâu? " Hàn Vũ hỏi.
" Cậu đưa tôi đến bến xe bus là được rồi " tôi trả lời.
" Cậu ngốc à? Xe bus giờ này còn chạy sao? " Ngốc... đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe câu đó từ Hàn Vũ.
" À,... 3 năm qua cậu như thế nào? " tôi quay sang hỏi Hàn Vũ.
" Rất tốt " Hàn Vũ gật đầu.
Tôi cười nói tiếp: " Nghe nói công việc của cậu rất thuận lợi, tớ thấy người ta còn phỏng vấn cậu trên tv nữa "
" Ừm " Hàn Vũ cười nhẹ, hỏi tôi: " Còn cậu, 3 năm qua cậu sống tốt không? "
" Tốt mà không tốt " tôi trả lời.
" Là thế nào? " Hàn Vũ thắc mắc.
" Tốt là tớ được làm điều mình thích, được theo đuổi đam mê. Còn không tốt là... " tôi bỗng ngừng nói.
" Là gì? " Hàn Vũ nhìn tôi.
" Không có gì " tôi cười đáp.
Thật ra tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng, không tốt là vì tôi mãi không thể nào quên được cậu ấy.
" Gia đình cậu thế nào rồi? Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ? " tôi hỏi tiếp.
" Ba tôi... " Hàn Vũ ngập ngừng một chút rồi nói tiếp " Ba tôi mất rồi " Hàn Vũ tắt hẳn nụ cười trên môi, đôi mắt chất chứa đầy sự đau khổ. Hóa ra... 3 năm qua Hàn Vũ sống không dễ dàng gì...
" Tớ xin lỗi, tớ... " tôi lúng túng.
" Không sao " Hàn Vũ nói.
Tôi nhìn Hàn Vũ, cảm thấy có một chút xót thương, tội nghiệp, công việc thuận lợi thì đã là gì chứ mất đi người mình yêu thương thì không còn gì vui nữa rồi... Tôi lại thắc mắc rằng Hàn Vũ làm sao có thể vượt qua nỗi mất mát to lớn như vậy được chứ, hay là cậu ấy chỉ đang giả vờ mạnh mẽ thôi...
" Cậu... vẫn ổn chứ? " tôi e dè nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười nhạt: " 3 năm qua cậu là người đầu tiên hỏi tớ có ổn không đó "
Rốt cuộc 3 năm qua Hàn Vũ đã trải qua những gì, sao cậu ấy lại mạnh mẽ như vậy?... một mình gồng gánh cả công ty to lớn, một mình gánh vác tất cả... cho dù là trước kia hay bây giờ thì Hàn Vũ vẫn là người tôi luôn sùng bái.
" Uống cùng không? " Hàn Vũ đi đến đưa ly rượu vang cho tôi.
" Không... tớ không uống nổi nữa " tôi từ chối.
Hàn Vũ cười, tay rút ly rượu lại, cậu ấy nói: " Lâu rồi không gặp "
Tôi cười nhạt: " Ừm lâu rồi không gặp " đưa tay lấy ly rượu trên tay Hàn Vũ tôi uống một hơi.
Hàn Vũ giựt ly rượu lại: " Cậu say rồi "
Tôi cười khổ: " Say cũng tốt mà, có thể quên đi những chuyện buồn "
Hàn Vũ không nói, chau mày nhìn tôi.
Tầm hơn 12 giờ đêm buổi tiệc cuối cùng tàn, ai nấy đều rất say nhưng cũng rất vui vẻ. Tôi đi ra ngoài tìm Lạc Lạc để cùng đi về.
" Lạc Lạc say quá nên gọi taxi về trước rồi" Phương Đại Hùng quần áo xộc xệch, tay cầm chai rượu, đi đứng loạng choạng nói với tôi.
Tôi lo lắng lấy điện thoại ra gọi điện cho nó để xác minh, xác minh là nó về nhà bình an rồi lúc này tôi mới đi tìm taxi để về nhà. Chợt phía sau tôi có tiếng kèn xe vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, ánh sáng của đèn xe quá chói, tôi dùng tay che mắt lại.
" Lên xe " Hàn Vũ chạy xe lên chỗ tôi và dừng lại.
" Không cần đâu " tôi xua tay từ chối.
Hàn Vũ mở cửa xe bước ra và dắt tôi đi vào trong xe. Tôi ngồi ở ghế lái phụ, đầu dựa vào ghế mệt mỏi vì lúc nãy uống hơi nhiều rượu với đám bạn. Hàn Vũ chồm qua người tôi.
Tôi ngồi bất động hỏi: " Cậu... cậu làm gì thế "
Hàn Vũ kéo dây an toàn ra và gài lại cho tôi: " Thắt dây an toàn " cậu ấy trả lời.
Tôi đỏ mặt ngại ngùng: " À... cảm ơn cậu"
Hàn Vũ bắt đầu khởi động xe và chạy.
" Nhà cậu ở đâu? " Hàn Vũ hỏi.
" Cậu đưa tôi đến bến xe bus là được rồi " tôi trả lời.
" Cậu ngốc à? Xe bus giờ này còn chạy sao? " Ngốc... đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe câu đó từ Hàn Vũ.
" À,... 3 năm qua cậu như thế nào? " tôi quay sang hỏi Hàn Vũ.
" Rất tốt " Hàn Vũ gật đầu.
Tôi cười nói tiếp: " Nghe nói công việc của cậu rất thuận lợi, tớ thấy người ta còn phỏng vấn cậu trên tv nữa "
" Ừm " Hàn Vũ cười nhẹ, hỏi tôi: " Còn cậu, 3 năm qua cậu sống tốt không? "
" Tốt mà không tốt " tôi trả lời.
" Là thế nào? " Hàn Vũ thắc mắc.
" Tốt là tớ được làm điều mình thích, được theo đuổi đam mê. Còn không tốt là... " tôi bỗng ngừng nói.
" Là gì? " Hàn Vũ nhìn tôi.
" Không có gì " tôi cười đáp.
Thật ra tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng, không tốt là vì tôi mãi không thể nào quên được cậu ấy.
" Gia đình cậu thế nào rồi? Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ? " tôi hỏi tiếp.
" Ba tôi... " Hàn Vũ ngập ngừng một chút rồi nói tiếp " Ba tôi mất rồi " Hàn Vũ tắt hẳn nụ cười trên môi, đôi mắt chất chứa đầy sự đau khổ. Hóa ra... 3 năm qua Hàn Vũ sống không dễ dàng gì...
" Tớ xin lỗi, tớ... " tôi lúng túng.
" Không sao " Hàn Vũ nói.
Tôi nhìn Hàn Vũ, cảm thấy có một chút xót thương, tội nghiệp, công việc thuận lợi thì đã là gì chứ mất đi người mình yêu thương thì không còn gì vui nữa rồi... Tôi lại thắc mắc rằng Hàn Vũ làm sao có thể vượt qua nỗi mất mát to lớn như vậy được chứ, hay là cậu ấy chỉ đang giả vờ mạnh mẽ thôi...
" Cậu... vẫn ổn chứ? " tôi e dè nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười nhạt: " 3 năm qua cậu là người đầu tiên hỏi tớ có ổn không đó "
Rốt cuộc 3 năm qua Hàn Vũ đã trải qua những gì, sao cậu ấy lại mạnh mẽ như vậy?... một mình gồng gánh cả công ty to lớn, một mình gánh vác tất cả... cho dù là trước kia hay bây giờ thì Hàn Vũ vẫn là người tôi luôn sùng bái.
Bình luận facebook