Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200: Đạo bất đồng
Trại trưởng trầm ngâm nửa ngày, mở miệng hỏi Hoa Vân Nguyệt: "Cô thấy thế nào?"
"Mặc dù tôi quen biết Tang Đồng không lâu, nhưng bản lĩnh của cô ấy tôi dám chắc." Dừng một chút, Hoa Vân Nguyệt chuyển hướng hỏi Tang Đồng: "Có thể tính ra hạo kiếp này là gì không? Hoặc là...có cách nào phá giải không?"
Tang Đồng cẩn thận đáp: "Chuyện sắp xảy ra tôi có thể mơ hồ đoán được, nhưng xin lỗi không thể nói."
Hắc bà gõ gõ quải trượng, dùng Miêu ngữ nói: "Người ngoại tộc không đáng tin."
Hoa Vân Nguyệt dùng Miêu ngữ đáp: "Chí ít người ta cũng cho biết nguyên nhân cái chết của chú ngốc, đúng không?",
"Không phải tôi làm màu, loại người giống như chúng tôi không thể ăn nói lung tung được, việc liên quan đến mấy trăm mạng người, lỡ đâu một câu thành sấm thì ngay cả tôi cũng bị lôi vào bên trong nhân quả."
Tang Đồng chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón giao nhau, suy nghĩ thật lâu rồi nói tiếp: "kẻ địch của các người rất mạnh, đến tôi cũng phải bó tay. Nếu như lời cảnh báo của chú ngố để lại là thật, thì hạo kiếp trong trại các người chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Hoa Vân Nguyệt cau mày dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tang Đồng, người sau nhẹ gật đầu.
Hai người ngầm hiểu: Hoàng Cương Bất Hoán Thi.
Tang Đồng đột nhiên nhớ tới gì đó: "Xin lỗi đợi một chút." Nói xong thì ra khỏi phòng.
Cô xuyên qua hành lang dài đứng trong sân lấy ra điện thoại vệ tinh.
"Tôi là Tang Đồng."
"Xin chào cục trưởng."
"Xử lý đến đâu rồi?"
"Bốn người thôn dân có thể cứu tối qua đã được chuyển đến phòng thí nghiệm, chúng tôi đã tiến hành chế độ ngủ đông cho bọn họ, trung tâm nghiên cứu đang cố gắng trì hoãn lại tốc độ hoạt thi, mặt khác trung ương đặc phái tiểu tổ đến thôn bắt giữ một người "không thể cứu" về để thí nghiệm thuốc."
"Cẩn thận một chút, tính lây nhiễm của hoạt thi rất mạnh, đặc biệt là buổi tối."
"Vâng, chúng tôi sẽ đặc biệt cẩn thận, xin cục trưởng an tâm."
"Lỡ như bị cào trúng thì lấy gạo nếp đắp lên vết thương, có gì lập tức báo cáo với tôi."
"Vâng."
"Đúng rồi."
"Vâng?"
"Lúc thiêu rụi thôn làng có phát sinh hiện tượng lạ gì không?"
"Báo cáo cục trưởng, chưa thấy phát sinh dị tượng."
"Thi thể thôn dân xử lý thế nào?"
"Dựa theo chỉ thị của đặc phái viên, cùng thiêu rụi với thôn làng."
Tang Đồng thở dài: "Đã xác nhận thân phận của những người chết chưa?"
"Đều là công dân mất tích của quốc gia, năm mất tích cũng không giống nhau, đại đa số người nhà đều đã tuyên cáo bọn họ chết rồi."
"Tôi biết rồi, chuyển điện thoại cho đặc phái viên."
"Vâng."
Tang Đồng nói rõ tình hình bên Miêu trại của đối phương, cái chết của chú ngốc thủ thôn là báo hiệu của Bất Hoán Thi sẽ xuất thế, Miêu trại này là nơi có người sống ở gần nhất với Bất Hoán Thi, cục đã xử lý "đồ ăn" mà Bất Hoán Thi nuôi bên người, đợi đến khi nó tỉnh lại thì tất nhiên sẽ đói bụng, lúc đó Miêu trại sẽ bị tai họa ngập đầu.
Tang Đồng ra lệnh cho tiểu tổ trung ương phái xuống và nhân viên trong căn cứ nhanh chóng rút lui, cũng báo cáo tình hình cụ thể lên trung ương.
Nhưng đối phương không những không nghe còn phản bác Tang Đồng vài câu.
Miệng đầy đạo lý nói cái gì nào là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cảm giác sứ mệnh, tinh thần trách nhiệm, đại ý chính là không để Tang Đồng phó cục trưởng nho nhỏ vào mắt. Đối phương cho rằng hắn mới là lãnh đạo của Tang Đồng, Tang Đồng chỉ có quyền đề nghị không có quyền chỉ huy.
Tang Đồng giận sôi gan quát vào điện thoại: "Cậu có biết đang nói gì không hả? Thứ đó không phải máy bay tiềm kích có thể đối phó, không có bất kỳ đạn đạo nào có thể truy tung đến nó được! Cậu không thể lấy sinh mạng của tất cả mọi người ra làm trò đùa!"
Đối phương cười nói: "Đồng chí Tang Đồng, chúng ta là tuyền tiến đầu tiên của trung ương phái xuống, không có chuyện chưa đánh đã chạy. Ý kiến quý giá của cô tôi sẽ báo cáo lên trung ương trước, quyết định cụ thể ra sao thì phải chờ chuyên gia nghiên cứu và thảo luận."
Tang Đồng siết chặt điện thoại làm đốt ngón tay trắng bệch, thở phì phò nói: "không có thời gian! Không có thời gian cậu hiểu không?!" Nếu không phải đang trong lúc nguy cấp, Tang Đồng thật muốn chửi chết mợ đối phương.
Cô còn đang suy nghĩ xem nên khuyên bảo đối phương như thế nào, cô quay người chín mươi độ, lập tức cứng người.
Tô Tứ Phương và Hoa Vân Nguyệt đứng trước cửa nhìn cô, không biết đã đứng đó bao lâu, nghe được những gì.
Tang Đồng nhìn Tô Tứ Phương thấy được sự thất vọng trong đôi mắt đen láy, trong lòng nặng nề: "Cúp trước "
Tang Đồng ra vẻ trấn định, giấu bối rối vào lòng: "Hai người đến đây lúc nào?"
Tô Tứ Phương nhìn Tang Đồng chăm chú không trả lời, Hoa Vân Nguyệt chép miệng với Tô Tứ Phương: "Tôi vừa tới."
Giờ phút này, Tang Đồng cảm thấy tâm của cô như chìm xuống đáy biển.
Tô Tứ Phương nghe thấy hết...
Chuyện cô cố tránh vẫn tránh không được.
Dựa vào tính tình và nền giáo dục từ nhỏ của đối phương, tuyệt đối không thể nào chấp nhận được thuyết "xem mạng người như cỏ rác", huống hồ là hơn trăm mạng người?
Hoa Vân Nguyệt cảm thấy hai người kỳ lạ: "Tôi về bàn chuyện với trại trưởng, hai người trò chuyện đi."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, đáy mắt của Tô Tứ Phương ngập tràn thất vọng và xa cách làm đau nhói lòng cô.
Hoa Vân Nguyệt đi được mấy phút, Tang Đồng chật vật đi tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Đến đây lúc nào?"
Tô Tứ Phương ngừng xoay phật châu: "em luôn đi theo sau Đồng sư tỷ."
Tang Đồng gục đầu xuống cắn môi một cái: "Nghe tôi nói...."
"Được "
"Chuyện không phải như mấy người nghĩ...."
"Ý của Đồng sư tỷ là, quyết định của chị là có nổi khổ tâm? Sư tỷ, chị có biết chúng sinh trưởng thành trong luân hồi có bao nhiêu vất vả, trải qua bao nhiêu trắc trở không?"
...
"Đồng sư tỷ, đây là mấy trăm mạng người!"
Từ trước đến giờ Tô Tứ Phương chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với cô như vậy, hoá ra Phật Đà cũng sẽ tức giận...
Tang Đồng đắng chát cười cười, Tô Tứ Phương không có thay đổi, nàng vẫn là cao tăng biết trách trời thương dân.
Như vậy thật tốt.
Tang Đồng chậm rãi ngẩng đầu: "Tôi là loại người này mà, không lẽ đến giờ mấy người mới biết sao?"
"Sư tỷ?"
Tang Đồng nhịn xuống đau đớn, nhiều ngày như vậy rốt cuộc cô cũng có thể nhìn thẳng Tô Tứ Phương, cô không ngốc, cái gì cô cũng hiểu, chỉ là một mực trốn tránh mà thôi, có lẽ chuyện gì nên đến sẽ đến..
"Đúng, mệnh lệnh là tôi đưa ra. Rất đơn giản, những thôn dân đó không còn giá trị để cứu, để bọn họ trở thành "đồ ăn" của Bất Hoán Thi thì chi bằng cho họ một sự giải thoát. Tôi thay mặt cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt, cân nhắc vấn đề đương nhiên không thể so với mấy người. Tô Tứ Phương, chúng ta không giống nhau, hiểu không?",
"Đạo gia không phải cứu nhân độ thế, truy cầu chứng tâm đại lộ sao?"
"Hừm! Chứng tâm? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới đừng nói truy cầu. Cho nên mới nói, hai chúng ta không giống nhau, tôi là tục nhân cam tâm tình nguyện phục vụ chính trị, cô là cao tăng sắp đắc đạo của Phật môn, về căn cứ tôi sẽ sắp xếp cử người đưa cô về Tây Tạng, tôi thay mặt trong cục cám ơn thời gian qua cô đã giúp đỡ. Còn có, chuyện này tôi muốn giấu với tất cả mọi người không riêng gì cô, vậy nên xin cô đừng nói cho em gái tôi biết, những cái khác tùy ý cô."
...
Hoa Vân Nguyệt lại đi tìm Tang Đồng, để Tô Tứ Phương một mình ngơ ngẩn đứng yên một chỗ.
Hai người sóng vai đi qua hành lang dài âm u, Hoa Vân Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao."
Trước khi đi vào phòng, Hoa Vân Nguyệt nói: "Chút nữa sẽ xảy ra ý kiến khác nhau, Hoa bà đã hơn tám mươi, tuổi tác của Hắc bà sư phụ tôi cũng không biết rõ, ít nhất cũng cả trăm tuổi rồi. Trại trưởng và Bạch miêu trẻ nhất cũng ngoài sáu mươi, tuy A Ly nhỏ tuổi nhưng con bé sinh ra ở thế gia cổ bà, bản mệnh cổ trong người con bé bây giờ chỉ là tạm thời, tương lai mẹ con bé qua đời sẽ truyền lại bản mệnh cổ vào cơ thể nó. Cho nên, xin cô giữ truyền thống mỹ đức "kính già yêu trẻ", ít nói vài câu, nếu không giữ được miệng thì tôi cũng không ngại thay cô giải cổ, nếu như cô đồng ý."
Tang Đồng trừng mắt nhìn Hoa Vân Long, mở cửa.
Mấy vị trong phòng dùng Miêu ngữ nhao nhao bàn luận, Hắc bà lưng còng đứng lên, vỗ quải trượng xuống đất mấy cái, hết sức kích động.
Dù cho nhìn thấy Tang Đồng quay lại cũng không có ý định hạ giận.
Cô thể nhìn thấy Hắc bà và Bạch bá xung đột lập trường, trại trưởng ơ giữa khuyên giải, A Ly thì khoanh tay dựa tường nhìn.
Hoa Vân Nguyệt giải thích: "Hoa bà và Bạch bá đồng ý dẫn tộc của mình ra ngoài tạm lánh, nhưng Hắc bà nói nơi này là cứ địa của Miêu tộc, lịch đại tổ tiên đều an nghỉ ở đây. Cổ bà rất quan trọng chuyện truyền thừa, nếu bà ấy không chịu đi Hắc Miêu hay A Ly cho dù có ý kiến khác cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài biểu lộ."
"Chư vị, xin nghe tôi nói vài câu."
Hoa Vân Nguyệt cũng theo khuyên nhủ nửa ngày, A Ly cũng đi lên đỡ Hắc bà, ai nấy về lại vị trí
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa lại mở, Tô Tứ Phương yên lặng trở về chỗ của mình.
Tang Đồng làm như không nhìn thấy, nói: "Tôi muốn thỉnh giáo chư vị một vấn đề, mong rằng nhiệt tình chỉ dẫn. Tôi đọc được trong một cuốn cổ tịch, nói tám trăm năm trước ở Nam Cương có một vị cổ bà liên hợp với hơn mười vị cao tăng, đạo sĩ, dị nhân tiêu diệt Hoàng Cương Bất Hoán Thi. Cả gan hỏi một câu, trong chư vị có ai biết vị tiền bối năm đó dùng cách gì tiêu diệt Bất Hoán Thi không?"
"Bạch Miêu bọn ta dùng cổ cứu người chữa bệnh, chuyện này cô nên hỏi Hắc Miêu."
Hắc bà hừ lạnh: "Chuyện cô nói ta biết, vị tiền bối cô nói chính là tộc trưởng của Miêu tộc bọn ta." Nói đến đây, mắt Hắc bà loé lên vẻ đau thương, nếp nhăn trên mặt càng sâu.
~~~~
T T~ chị Đại, chị đừng hung dữ như vậy, tiểu Phương sư phó rất đau lòng.
13/11: Cột mốc 200~, cám ơn mọi người đã cùng mị lết hai trăm chương truyện. Chúng ta sẽ còn gặp lại chừng thêm 4 50 chương nữa)~ theo ý định ban đầu, nhanh thì cuối tháng hoàn luôn, còn mà tự nhiên lười nhớt thây thì chậm nhất 12/12 hoàn truyện. Ngày đẹp~
"Mặc dù tôi quen biết Tang Đồng không lâu, nhưng bản lĩnh của cô ấy tôi dám chắc." Dừng một chút, Hoa Vân Nguyệt chuyển hướng hỏi Tang Đồng: "Có thể tính ra hạo kiếp này là gì không? Hoặc là...có cách nào phá giải không?"
Tang Đồng cẩn thận đáp: "Chuyện sắp xảy ra tôi có thể mơ hồ đoán được, nhưng xin lỗi không thể nói."
Hắc bà gõ gõ quải trượng, dùng Miêu ngữ nói: "Người ngoại tộc không đáng tin."
Hoa Vân Nguyệt dùng Miêu ngữ đáp: "Chí ít người ta cũng cho biết nguyên nhân cái chết của chú ngốc, đúng không?",
"Không phải tôi làm màu, loại người giống như chúng tôi không thể ăn nói lung tung được, việc liên quan đến mấy trăm mạng người, lỡ đâu một câu thành sấm thì ngay cả tôi cũng bị lôi vào bên trong nhân quả."
Tang Đồng chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón giao nhau, suy nghĩ thật lâu rồi nói tiếp: "kẻ địch của các người rất mạnh, đến tôi cũng phải bó tay. Nếu như lời cảnh báo của chú ngố để lại là thật, thì hạo kiếp trong trại các người chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Hoa Vân Nguyệt cau mày dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tang Đồng, người sau nhẹ gật đầu.
Hai người ngầm hiểu: Hoàng Cương Bất Hoán Thi.
Tang Đồng đột nhiên nhớ tới gì đó: "Xin lỗi đợi một chút." Nói xong thì ra khỏi phòng.
Cô xuyên qua hành lang dài đứng trong sân lấy ra điện thoại vệ tinh.
"Tôi là Tang Đồng."
"Xin chào cục trưởng."
"Xử lý đến đâu rồi?"
"Bốn người thôn dân có thể cứu tối qua đã được chuyển đến phòng thí nghiệm, chúng tôi đã tiến hành chế độ ngủ đông cho bọn họ, trung tâm nghiên cứu đang cố gắng trì hoãn lại tốc độ hoạt thi, mặt khác trung ương đặc phái tiểu tổ đến thôn bắt giữ một người "không thể cứu" về để thí nghiệm thuốc."
"Cẩn thận một chút, tính lây nhiễm của hoạt thi rất mạnh, đặc biệt là buổi tối."
"Vâng, chúng tôi sẽ đặc biệt cẩn thận, xin cục trưởng an tâm."
"Lỡ như bị cào trúng thì lấy gạo nếp đắp lên vết thương, có gì lập tức báo cáo với tôi."
"Vâng."
"Đúng rồi."
"Vâng?"
"Lúc thiêu rụi thôn làng có phát sinh hiện tượng lạ gì không?"
"Báo cáo cục trưởng, chưa thấy phát sinh dị tượng."
"Thi thể thôn dân xử lý thế nào?"
"Dựa theo chỉ thị của đặc phái viên, cùng thiêu rụi với thôn làng."
Tang Đồng thở dài: "Đã xác nhận thân phận của những người chết chưa?"
"Đều là công dân mất tích của quốc gia, năm mất tích cũng không giống nhau, đại đa số người nhà đều đã tuyên cáo bọn họ chết rồi."
"Tôi biết rồi, chuyển điện thoại cho đặc phái viên."
"Vâng."
Tang Đồng nói rõ tình hình bên Miêu trại của đối phương, cái chết của chú ngốc thủ thôn là báo hiệu của Bất Hoán Thi sẽ xuất thế, Miêu trại này là nơi có người sống ở gần nhất với Bất Hoán Thi, cục đã xử lý "đồ ăn" mà Bất Hoán Thi nuôi bên người, đợi đến khi nó tỉnh lại thì tất nhiên sẽ đói bụng, lúc đó Miêu trại sẽ bị tai họa ngập đầu.
Tang Đồng ra lệnh cho tiểu tổ trung ương phái xuống và nhân viên trong căn cứ nhanh chóng rút lui, cũng báo cáo tình hình cụ thể lên trung ương.
Nhưng đối phương không những không nghe còn phản bác Tang Đồng vài câu.
Miệng đầy đạo lý nói cái gì nào là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cảm giác sứ mệnh, tinh thần trách nhiệm, đại ý chính là không để Tang Đồng phó cục trưởng nho nhỏ vào mắt. Đối phương cho rằng hắn mới là lãnh đạo của Tang Đồng, Tang Đồng chỉ có quyền đề nghị không có quyền chỉ huy.
Tang Đồng giận sôi gan quát vào điện thoại: "Cậu có biết đang nói gì không hả? Thứ đó không phải máy bay tiềm kích có thể đối phó, không có bất kỳ đạn đạo nào có thể truy tung đến nó được! Cậu không thể lấy sinh mạng của tất cả mọi người ra làm trò đùa!"
Đối phương cười nói: "Đồng chí Tang Đồng, chúng ta là tuyền tiến đầu tiên của trung ương phái xuống, không có chuyện chưa đánh đã chạy. Ý kiến quý giá của cô tôi sẽ báo cáo lên trung ương trước, quyết định cụ thể ra sao thì phải chờ chuyên gia nghiên cứu và thảo luận."
Tang Đồng siết chặt điện thoại làm đốt ngón tay trắng bệch, thở phì phò nói: "không có thời gian! Không có thời gian cậu hiểu không?!" Nếu không phải đang trong lúc nguy cấp, Tang Đồng thật muốn chửi chết mợ đối phương.
Cô còn đang suy nghĩ xem nên khuyên bảo đối phương như thế nào, cô quay người chín mươi độ, lập tức cứng người.
Tô Tứ Phương và Hoa Vân Nguyệt đứng trước cửa nhìn cô, không biết đã đứng đó bao lâu, nghe được những gì.
Tang Đồng nhìn Tô Tứ Phương thấy được sự thất vọng trong đôi mắt đen láy, trong lòng nặng nề: "Cúp trước "
Tang Đồng ra vẻ trấn định, giấu bối rối vào lòng: "Hai người đến đây lúc nào?"
Tô Tứ Phương nhìn Tang Đồng chăm chú không trả lời, Hoa Vân Nguyệt chép miệng với Tô Tứ Phương: "Tôi vừa tới."
Giờ phút này, Tang Đồng cảm thấy tâm của cô như chìm xuống đáy biển.
Tô Tứ Phương nghe thấy hết...
Chuyện cô cố tránh vẫn tránh không được.
Dựa vào tính tình và nền giáo dục từ nhỏ của đối phương, tuyệt đối không thể nào chấp nhận được thuyết "xem mạng người như cỏ rác", huống hồ là hơn trăm mạng người?
Hoa Vân Nguyệt cảm thấy hai người kỳ lạ: "Tôi về bàn chuyện với trại trưởng, hai người trò chuyện đi."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, đáy mắt của Tô Tứ Phương ngập tràn thất vọng và xa cách làm đau nhói lòng cô.
Hoa Vân Nguyệt đi được mấy phút, Tang Đồng chật vật đi tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Đến đây lúc nào?"
Tô Tứ Phương ngừng xoay phật châu: "em luôn đi theo sau Đồng sư tỷ."
Tang Đồng gục đầu xuống cắn môi một cái: "Nghe tôi nói...."
"Được "
"Chuyện không phải như mấy người nghĩ...."
"Ý của Đồng sư tỷ là, quyết định của chị là có nổi khổ tâm? Sư tỷ, chị có biết chúng sinh trưởng thành trong luân hồi có bao nhiêu vất vả, trải qua bao nhiêu trắc trở không?"
...
"Đồng sư tỷ, đây là mấy trăm mạng người!"
Từ trước đến giờ Tô Tứ Phương chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với cô như vậy, hoá ra Phật Đà cũng sẽ tức giận...
Tang Đồng đắng chát cười cười, Tô Tứ Phương không có thay đổi, nàng vẫn là cao tăng biết trách trời thương dân.
Như vậy thật tốt.
Tang Đồng chậm rãi ngẩng đầu: "Tôi là loại người này mà, không lẽ đến giờ mấy người mới biết sao?"
"Sư tỷ?"
Tang Đồng nhịn xuống đau đớn, nhiều ngày như vậy rốt cuộc cô cũng có thể nhìn thẳng Tô Tứ Phương, cô không ngốc, cái gì cô cũng hiểu, chỉ là một mực trốn tránh mà thôi, có lẽ chuyện gì nên đến sẽ đến..
"Đúng, mệnh lệnh là tôi đưa ra. Rất đơn giản, những thôn dân đó không còn giá trị để cứu, để bọn họ trở thành "đồ ăn" của Bất Hoán Thi thì chi bằng cho họ một sự giải thoát. Tôi thay mặt cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt, cân nhắc vấn đề đương nhiên không thể so với mấy người. Tô Tứ Phương, chúng ta không giống nhau, hiểu không?",
"Đạo gia không phải cứu nhân độ thế, truy cầu chứng tâm đại lộ sao?"
"Hừm! Chứng tâm? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới đừng nói truy cầu. Cho nên mới nói, hai chúng ta không giống nhau, tôi là tục nhân cam tâm tình nguyện phục vụ chính trị, cô là cao tăng sắp đắc đạo của Phật môn, về căn cứ tôi sẽ sắp xếp cử người đưa cô về Tây Tạng, tôi thay mặt trong cục cám ơn thời gian qua cô đã giúp đỡ. Còn có, chuyện này tôi muốn giấu với tất cả mọi người không riêng gì cô, vậy nên xin cô đừng nói cho em gái tôi biết, những cái khác tùy ý cô."
...
Hoa Vân Nguyệt lại đi tìm Tang Đồng, để Tô Tứ Phương một mình ngơ ngẩn đứng yên một chỗ.
Hai người sóng vai đi qua hành lang dài âm u, Hoa Vân Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao."
Trước khi đi vào phòng, Hoa Vân Nguyệt nói: "Chút nữa sẽ xảy ra ý kiến khác nhau, Hoa bà đã hơn tám mươi, tuổi tác của Hắc bà sư phụ tôi cũng không biết rõ, ít nhất cũng cả trăm tuổi rồi. Trại trưởng và Bạch miêu trẻ nhất cũng ngoài sáu mươi, tuy A Ly nhỏ tuổi nhưng con bé sinh ra ở thế gia cổ bà, bản mệnh cổ trong người con bé bây giờ chỉ là tạm thời, tương lai mẹ con bé qua đời sẽ truyền lại bản mệnh cổ vào cơ thể nó. Cho nên, xin cô giữ truyền thống mỹ đức "kính già yêu trẻ", ít nói vài câu, nếu không giữ được miệng thì tôi cũng không ngại thay cô giải cổ, nếu như cô đồng ý."
Tang Đồng trừng mắt nhìn Hoa Vân Long, mở cửa.
Mấy vị trong phòng dùng Miêu ngữ nhao nhao bàn luận, Hắc bà lưng còng đứng lên, vỗ quải trượng xuống đất mấy cái, hết sức kích động.
Dù cho nhìn thấy Tang Đồng quay lại cũng không có ý định hạ giận.
Cô thể nhìn thấy Hắc bà và Bạch bá xung đột lập trường, trại trưởng ơ giữa khuyên giải, A Ly thì khoanh tay dựa tường nhìn.
Hoa Vân Nguyệt giải thích: "Hoa bà và Bạch bá đồng ý dẫn tộc của mình ra ngoài tạm lánh, nhưng Hắc bà nói nơi này là cứ địa của Miêu tộc, lịch đại tổ tiên đều an nghỉ ở đây. Cổ bà rất quan trọng chuyện truyền thừa, nếu bà ấy không chịu đi Hắc Miêu hay A Ly cho dù có ý kiến khác cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài biểu lộ."
"Chư vị, xin nghe tôi nói vài câu."
Hoa Vân Nguyệt cũng theo khuyên nhủ nửa ngày, A Ly cũng đi lên đỡ Hắc bà, ai nấy về lại vị trí
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa lại mở, Tô Tứ Phương yên lặng trở về chỗ của mình.
Tang Đồng làm như không nhìn thấy, nói: "Tôi muốn thỉnh giáo chư vị một vấn đề, mong rằng nhiệt tình chỉ dẫn. Tôi đọc được trong một cuốn cổ tịch, nói tám trăm năm trước ở Nam Cương có một vị cổ bà liên hợp với hơn mười vị cao tăng, đạo sĩ, dị nhân tiêu diệt Hoàng Cương Bất Hoán Thi. Cả gan hỏi một câu, trong chư vị có ai biết vị tiền bối năm đó dùng cách gì tiêu diệt Bất Hoán Thi không?"
"Bạch Miêu bọn ta dùng cổ cứu người chữa bệnh, chuyện này cô nên hỏi Hắc Miêu."
Hắc bà hừ lạnh: "Chuyện cô nói ta biết, vị tiền bối cô nói chính là tộc trưởng của Miêu tộc bọn ta." Nói đến đây, mắt Hắc bà loé lên vẻ đau thương, nếp nhăn trên mặt càng sâu.
~~~~
T T~ chị Đại, chị đừng hung dữ như vậy, tiểu Phương sư phó rất đau lòng.
13/11: Cột mốc 200~, cám ơn mọi người đã cùng mị lết hai trăm chương truyện. Chúng ta sẽ còn gặp lại chừng thêm 4 50 chương nữa)~ theo ý định ban đầu, nhanh thì cuối tháng hoàn luôn, còn mà tự nhiên lười nhớt thây thì chậm nhất 12/12 hoàn truyện. Ngày đẹp~
Bình luận facebook