Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Chị họ Tang Đồng.
Tang Du và A Miêu canh đúng thời gian, lấy bọc giấy đốt đi. A Miêu quấn đến bên cạnh nàng, ôm cổ cọ cọ mặt nàng nũng nịu nói: "Tang Du, tớ muốn ăn cơm~"
Tang Du đỏ mặt, tránh khỏi cái ôm của A Miêu: "Muốn ăn gì, tớ nấu cho~"
"Cơm chiên trứnggg~"
...
Trong không khí tràn ngập tanh hôi, tiếng chó sủa loạn từ xa truyền đến. Hai ngọn núi lớn như lưỡi dao lộn ngược, xung quanh không một bóng cây, một mảng hoang vu. Ở giữa là đường mòn uốn lượn quanh co, bia đá ven đường sừng sững đứng, trên viết ba chữ đỏ như máu: Vực Hung Cẩu.
Không ít linh hồn bị doạ chết khiếp, do dự không dám tiến vào, lại bị Âm sai canh giữ vô tình đẩy vào. Mục Dung đi đến trước mặt âm sai, suất ra lệnh bài nhỏ: "Xin hai vị cho ta chút thời gian."
Hai âm sai liếc nhìn nhau, gật đầu. Mục Dung nói cám ơn rồi đi đến tấm bia đá ngồi xếp bằng đợi. Áo trằng cô mặc nhăn nhúm, dây cột tóc cũng đứt từ khi nào, tóc đen xoã dài, thoạt nhìn nghèo rách.
Nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét thất thanh hoà cùng tiếng chó sủa, Mục Dung không để ý hững hờ nhìn quanh rồi nhắm lại hai mắt. Thoạt nhìn còn tưởng cô đang nhập định, vạn vật tam giới cùng cô không liên can. Qua chừng mười phút, balo màu xanh quân đội từ trên rớt xuống trước mặt cô.
Mục Dung chậm rãi mở mắt, vác balo lên lưng, đi đến trước Vực Hung Cẩu, bước qua hai tên âm sai lần nữa nói cám ơn. Chó đuổi gà ăn, dương gian hay Địa Phủ đều là như vậy. Muốn đến Phong Đô Thành nhất định phải đi qua Vực Hung Cẩu và núi Kim Kê.
Vực Hung Cẩu: tên sao ý vậy, trong vực tụ tập vô số chó dữ.
Chó, loài động vật trung thành nhất với nhân loại, nếu là trung khuyển bị giết ăn hay bị người dằn vặt đến chết, sau khi chết sẽ sinh ra oán khí, những linh hồn hung cẩu này ở dưới Địa Phủ không ngừng gia tăng, cuối cùng tụ lại một chố chiếm cứ núi hoang, Vực Hung Cẩu cũng như vậy mà thành. Hung cẩu răng sắc nhọn, mình đồng da sắt, gặp người là cắn, không cắn đứt chỗ ngậm tuyệt không buông tha. Lúc sống bao nhiêu trung, lúc chết bấy nhiều ác.
Mục Dung lấy ra đả cẩu bổng và lương khô, có hai món này sẽ tăng xác suất thành công thông qua Vực Hung Cẩu. Mười lăm năm trước Mục Dung có trung khuyển làm bạn trên đường, hiện tại chỉ có thể tự nhờ bản thân.
Theo bước chân, trên mặt đường bắt đầu xuất hiện từng vũng máu thịt be bét, Mục Dung chậm bước cầm chặt gậy cảnh giác xung quanh.
Đột nhiên!
Tiếng gió xẹt ngang, ác khuyển từ bụi cây ven đường phóng ra, Mục Dung lập tức nhảy về sau, khó khăn tránh được cú vồ của ác khuyển. Ác khuyển không đuôi bụng nát, giữa bụng lộ ra từng khúc xương trắng phếu, khoé miệng hôi thối chảy xuống từng đợt nước dãi, một khúc ruột bị rớt ra ngoài ổ bụng theo bước chân mà chập chờn lên xuống, hai mắt đầy máu vừa trừng vừa sủa Mục Dung.
Mục Dung thủ thế, đem đả cẩu bổng để trước ngực, lùi về sau thêm mấy bước, lấy lương khô trên tay ném về hướng sườn núi. Ác khuyển cản đường sủa lên một tiếng, theo bản năng đuổi theo lương khô, Mục Dung nhìn thấy cơ hội liền nhanh chân chạy.
Vừa chú ý xung quanh, vừa cắm đầu chạy hơn trăm mét, sau lưng vang lên tiếng la hét, cô nhịn không được quay đầu nhìn, ác khuyển quay lại bổ nhào vào người tiếp theo, móng vuốt sắc cắm vào bả vai người kia, xé một mảng ngực từ trên người người kia xuống.
Trên đường luân hồi, linh hồn không chỉ chết một lần. Cho dù người kia bị ăn đến tim phổi nát tan, ruột rơi bụng rách cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị ăn, rồi hy vọng ác khuyển no rồi sẽ buông tha mình.
Chỉ là, ác khuyển nơi này, vĩnh viễn ăn không no. Ác khuyển không đuôi hình như cảm nhận thấy gì đó nó quay đầu, mặt mũi dính đầy máu, ánh mắt hung tợn, nhếch nhếch khoé miệng nhìn Mục Dung, bộ dạng.... Nhìn có chút giống đang khóc.
....
"Ngon xỉu luôn, thêm chén nữa~" a Miêu giơ chén không lên trước mặt Tang Du, đôi môi bóng loáng, khoé miệng còn dính cơm. Tang Du cầm chén, do dự một chút, khuyên: "A Miêu cậu ăn ba chén rồi, còn muốn ăn?"
"Thêm một chén nữa thôi~ rất rất lâu rồi tớ không có được ăn mà, để tớ thoả mãn một lần điiii."
"Mục Dung bình thường ăn ít lắm, cậu ăn kiểu này lỡ bể bụng người ta thì sao?"
"Trời ơi ngó xuống mà coi~~~~ trọng sắc khinh bạn, chị em ác độc, đến cơm chiên trứng cũng không cho tui ăn no nè trời~~~"
Tang Du cắn cắn môi, đổi giọng dụ dỗ: "Hay cậu nhập vào tớ đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Hời, được được coi như tớ sợ cậu, tớ không ăn nữa. Tớ là vô căn chi hồn, nếu không có Mục Dung đại nhân tớ cũng không có cách nào nhập thân, với cả cậu với Mục Dung tình huống không giống, linh hồn của cô ấy không ở đây, nếu tớ cố tình chen vào cậu, lỡ cậu xảy ra gì thì sao? Không lẽ bởi vì ham ăn mà hại cậu."
"A Miêu là tốt nhất~ tớ gọt trái cây cho cậu nha."
"Yup, đào với cam nha~~~".
"Ừm.
A Miêu ngồi trên ghế sờ sờ bụng, phàn nàn nói: "Mục Dung đại nhân kén ăn ghê mới ăn một chút đã thấy no rồi!".
Tang Du bóc cam trả lời: "Ừm bình thường Mục Dung ăn ít lắm, A Miêu, ăn xong cam cậu ly thể được không?"
"Okie."
A Miêu hài lòng ợ liên tiếp mấy cái, tham lam hít thở mấy lần. Đưa tay lên trán, trợn hai mắt.
"Uỵt! Tớ không chạm vào lá bùa được!"
"Hả?"
"Mục Dung đại nhân đưa tớ linh phù, tớ nhập thân người, nhục thể không chạm vào được!!"
"Hả??!! Rồi giờ sao???"
"Tớ...để tớ lấy điện thoại Mục Dung đại nhân cho, gọi một cái...Chết mợ! Điện thoại cũng không đụng được!"
A Miêu giật giật góc áo Tang Du: "Cậu có quen biết ma quỷ nào khác không?"
...
"Tang Du, cậu nói gì đi, nghĩ cách đi, eo ơi tớ chiếm nhục thân, lỡ Mục Dung đại nhân về không được thì sao??"
Tang Du im lặng hồi lâu, cầm lên điện thoại, mở khoá màn hình nhưng không làm gì.
"Tang Du, cậu tìm ai giúp?"
"Tớ muốn hỏi chị họ, nhưng mà..."
"Là cái chị ghi danh Đại Học tôn giáo, trở mặt với gia đình, sáu năm chưa về đó hả?"
"Ừm."
"Quan hệ hai người tốt ghê, nhanh hỏi một chút, biết đâu bạn học bên cạnh chị ấy có năng lực!"
Tang Du thở dài, sờ sờ dây chuyền trên cổ, bấm số Tang Đồng.
...
"Tang tiểu thư, nhà này ngài vừa lòng không? Biệt thự này năm nay vừa hoàn công, còn chưa đấu giá ra bên ngoài nên cư xá có chút vắng lặng. Trương tổng nói, tất cả nhà thuộc có ty ngài có thể tùy tiện chọn. Nếu ngài thấy không được, tôi dẫn ngài đi xem qua nơi khác."
Cô gái còn chưa mở miệng, chuông điện thoại đã vang, cô phất tay với đối phương, đối phương hiểu ý liền lui xuống.
Cô nhìn số lạ trên điện thoại, nhưng lòng lại biết tỏng là ai: "Alo."
"Chị Đồng Đồng, là em."
"Du nhi? Sao đầu số của em lại là thành phố Sơn Dương?
"Em..."
"À, đúng lúc, chị đang có việc ở Sơn Dương nè, muốn đi ăn lẩu với chị không?"
Tang Du từ trên ghế sofa đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Chị Đồng Đồng, chị đang ở Sơn Dương?"
"Ừm, còn em? Sao tự nhiên chạy đến Đông Bắc?"
"Em cũng có việc nên mới đến, chị Đồng Đồng, em muốn hỏi chị chút chuyện."
"Hỏi đi~" Tang Đồng mỉm cười, đáy mắt một vẻ cưng nựng.
"Thì là, nếu như ý, nếu như linh hồn nhập thân nhưng lại không thoát ra được thì nên làm gì ạ?"
"Em hỏi cái này làm gì?" Tang Đồng lập tức đề cao cảnh giác.
"Em...chị học cách xử lý này chưa ạ?"
"Giờ đang rảnh, em đưa địa chỉ, chị đi qua."
"Dạ?"
"Không muốn gặp chị sao?"
"Dạ, là gia viên Hân Hân, tầng bốn phòng 403 ạ."
Tang Đồng cúp điện thoại, cầm lên valy từ trong biệt thự đi ra: "Tôn quản lý, phiền chú đưa tôi đến gia viên Hân Hân."
"Được, Tang tiểu thư, mời đi bên này."
Trước khi xuống xe, Tang Đồng lấy ra hộp thuốc nhỏ mắt, nhỏ hai giọt, Tôn quản lý mở cửa xe cho cô: "Tang tiểu thư, có cần tôi đưa ngài lên?"
Tang Đồng ngẩng đầu nhìn, trông thấy kim quang lóng lánh từ lầu bốn phát ra, cô giật mình, lấy kính râm đeo lên, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn. Tang Đồng âm thầm kinh hãi: Địa Tạng Diệu Pháp Kinh Tâm Chú...Sơn Dương thành phố lại có cao thủ cỡ này!
Tang Đồng tháo kính xuống, nhìn thấy một vị bảo an mặt đầt vết thương, tay cầm gậy lớn chậm rãi đi trên hành lang.
"Vậy làm phiền Tôn quản lý."
"Hai người đưa Tang tiểu thư lên."
"Vâng, Tang tiểu thư, tôi giúp ngài xách valy?"
"Không cần, cái này tôi cầm."
Trong hành lang, kẽo kẹt tiếng gậy kéo lê trên cầu thang. Trước khi xuống xe, Tang Đồng nhỏ hai giọt Ngưu nhãn, tạm mở âm dương nhãn, lập tức nhìn ra điểm kỳ quái của tên bảo an. Cô chậm rãi đi, kiên trì duy trì khoảng cách nửa tầng lầu. A Miêu gối đầu trên đùi Tang Du nghịch điện thoại, một tiếng vang thật lớn phát ra doạ A Miêu giật mình ném cả điện thoại.
Bảo an cầm chắc gậy, điên cuồng nện cửa phòng 403, quát: "Dám gạt ta! Mục Dung rõ ràng không ở đây! Để xem hôm nay ai cứu được chúng mày!"
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ta thật rất thích lần viết này, bên trong dựa theo rất nhiều chuyện do cư dân mạng cung cấp, còn có chuyện lão nhân gia kể cho ta nghe hồi còn bé. Ta muốn viết quyền này đến một triệu chữ, các ngươi cảm thấy được không? Nếu xung quanh các ngươi có bạn bè cũng yêu thích tiểu thuyết, nhớ tiến cử bộ này nha.
Bách hợp linh dị cũng khá kén người xem, hi vọng các ngươi yêu thích liền giới thiệu cho mọi người. Hơn nữa trăm vạn chữ dài như vậy, một mình ta đi sẽ rất cô đơn, các ngươi có thể đi cùng ta không?
Mị: Đi! Nhưng không phải đi cùng xú lão Tiếu, mị muốn bồi Tang Đồng cơ.
Tang Du đỏ mặt, tránh khỏi cái ôm của A Miêu: "Muốn ăn gì, tớ nấu cho~"
"Cơm chiên trứnggg~"
...
Trong không khí tràn ngập tanh hôi, tiếng chó sủa loạn từ xa truyền đến. Hai ngọn núi lớn như lưỡi dao lộn ngược, xung quanh không một bóng cây, một mảng hoang vu. Ở giữa là đường mòn uốn lượn quanh co, bia đá ven đường sừng sững đứng, trên viết ba chữ đỏ như máu: Vực Hung Cẩu.
Không ít linh hồn bị doạ chết khiếp, do dự không dám tiến vào, lại bị Âm sai canh giữ vô tình đẩy vào. Mục Dung đi đến trước mặt âm sai, suất ra lệnh bài nhỏ: "Xin hai vị cho ta chút thời gian."
Hai âm sai liếc nhìn nhau, gật đầu. Mục Dung nói cám ơn rồi đi đến tấm bia đá ngồi xếp bằng đợi. Áo trằng cô mặc nhăn nhúm, dây cột tóc cũng đứt từ khi nào, tóc đen xoã dài, thoạt nhìn nghèo rách.
Nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét thất thanh hoà cùng tiếng chó sủa, Mục Dung không để ý hững hờ nhìn quanh rồi nhắm lại hai mắt. Thoạt nhìn còn tưởng cô đang nhập định, vạn vật tam giới cùng cô không liên can. Qua chừng mười phút, balo màu xanh quân đội từ trên rớt xuống trước mặt cô.
Mục Dung chậm rãi mở mắt, vác balo lên lưng, đi đến trước Vực Hung Cẩu, bước qua hai tên âm sai lần nữa nói cám ơn. Chó đuổi gà ăn, dương gian hay Địa Phủ đều là như vậy. Muốn đến Phong Đô Thành nhất định phải đi qua Vực Hung Cẩu và núi Kim Kê.
Vực Hung Cẩu: tên sao ý vậy, trong vực tụ tập vô số chó dữ.
Chó, loài động vật trung thành nhất với nhân loại, nếu là trung khuyển bị giết ăn hay bị người dằn vặt đến chết, sau khi chết sẽ sinh ra oán khí, những linh hồn hung cẩu này ở dưới Địa Phủ không ngừng gia tăng, cuối cùng tụ lại một chố chiếm cứ núi hoang, Vực Hung Cẩu cũng như vậy mà thành. Hung cẩu răng sắc nhọn, mình đồng da sắt, gặp người là cắn, không cắn đứt chỗ ngậm tuyệt không buông tha. Lúc sống bao nhiêu trung, lúc chết bấy nhiều ác.
Mục Dung lấy ra đả cẩu bổng và lương khô, có hai món này sẽ tăng xác suất thành công thông qua Vực Hung Cẩu. Mười lăm năm trước Mục Dung có trung khuyển làm bạn trên đường, hiện tại chỉ có thể tự nhờ bản thân.
Theo bước chân, trên mặt đường bắt đầu xuất hiện từng vũng máu thịt be bét, Mục Dung chậm bước cầm chặt gậy cảnh giác xung quanh.
Đột nhiên!
Tiếng gió xẹt ngang, ác khuyển từ bụi cây ven đường phóng ra, Mục Dung lập tức nhảy về sau, khó khăn tránh được cú vồ của ác khuyển. Ác khuyển không đuôi bụng nát, giữa bụng lộ ra từng khúc xương trắng phếu, khoé miệng hôi thối chảy xuống từng đợt nước dãi, một khúc ruột bị rớt ra ngoài ổ bụng theo bước chân mà chập chờn lên xuống, hai mắt đầy máu vừa trừng vừa sủa Mục Dung.
Mục Dung thủ thế, đem đả cẩu bổng để trước ngực, lùi về sau thêm mấy bước, lấy lương khô trên tay ném về hướng sườn núi. Ác khuyển cản đường sủa lên một tiếng, theo bản năng đuổi theo lương khô, Mục Dung nhìn thấy cơ hội liền nhanh chân chạy.
Vừa chú ý xung quanh, vừa cắm đầu chạy hơn trăm mét, sau lưng vang lên tiếng la hét, cô nhịn không được quay đầu nhìn, ác khuyển quay lại bổ nhào vào người tiếp theo, móng vuốt sắc cắm vào bả vai người kia, xé một mảng ngực từ trên người người kia xuống.
Trên đường luân hồi, linh hồn không chỉ chết một lần. Cho dù người kia bị ăn đến tim phổi nát tan, ruột rơi bụng rách cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị ăn, rồi hy vọng ác khuyển no rồi sẽ buông tha mình.
Chỉ là, ác khuyển nơi này, vĩnh viễn ăn không no. Ác khuyển không đuôi hình như cảm nhận thấy gì đó nó quay đầu, mặt mũi dính đầy máu, ánh mắt hung tợn, nhếch nhếch khoé miệng nhìn Mục Dung, bộ dạng.... Nhìn có chút giống đang khóc.
....
"Ngon xỉu luôn, thêm chén nữa~" a Miêu giơ chén không lên trước mặt Tang Du, đôi môi bóng loáng, khoé miệng còn dính cơm. Tang Du cầm chén, do dự một chút, khuyên: "A Miêu cậu ăn ba chén rồi, còn muốn ăn?"
"Thêm một chén nữa thôi~ rất rất lâu rồi tớ không có được ăn mà, để tớ thoả mãn một lần điiii."
"Mục Dung bình thường ăn ít lắm, cậu ăn kiểu này lỡ bể bụng người ta thì sao?"
"Trời ơi ngó xuống mà coi~~~~ trọng sắc khinh bạn, chị em ác độc, đến cơm chiên trứng cũng không cho tui ăn no nè trời~~~"
Tang Du cắn cắn môi, đổi giọng dụ dỗ: "Hay cậu nhập vào tớ đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Hời, được được coi như tớ sợ cậu, tớ không ăn nữa. Tớ là vô căn chi hồn, nếu không có Mục Dung đại nhân tớ cũng không có cách nào nhập thân, với cả cậu với Mục Dung tình huống không giống, linh hồn của cô ấy không ở đây, nếu tớ cố tình chen vào cậu, lỡ cậu xảy ra gì thì sao? Không lẽ bởi vì ham ăn mà hại cậu."
"A Miêu là tốt nhất~ tớ gọt trái cây cho cậu nha."
"Yup, đào với cam nha~~~".
"Ừm.
A Miêu ngồi trên ghế sờ sờ bụng, phàn nàn nói: "Mục Dung đại nhân kén ăn ghê mới ăn một chút đã thấy no rồi!".
Tang Du bóc cam trả lời: "Ừm bình thường Mục Dung ăn ít lắm, A Miêu, ăn xong cam cậu ly thể được không?"
"Okie."
A Miêu hài lòng ợ liên tiếp mấy cái, tham lam hít thở mấy lần. Đưa tay lên trán, trợn hai mắt.
"Uỵt! Tớ không chạm vào lá bùa được!"
"Hả?"
"Mục Dung đại nhân đưa tớ linh phù, tớ nhập thân người, nhục thể không chạm vào được!!"
"Hả??!! Rồi giờ sao???"
"Tớ...để tớ lấy điện thoại Mục Dung đại nhân cho, gọi một cái...Chết mợ! Điện thoại cũng không đụng được!"
A Miêu giật giật góc áo Tang Du: "Cậu có quen biết ma quỷ nào khác không?"
...
"Tang Du, cậu nói gì đi, nghĩ cách đi, eo ơi tớ chiếm nhục thân, lỡ Mục Dung đại nhân về không được thì sao??"
Tang Du im lặng hồi lâu, cầm lên điện thoại, mở khoá màn hình nhưng không làm gì.
"Tang Du, cậu tìm ai giúp?"
"Tớ muốn hỏi chị họ, nhưng mà..."
"Là cái chị ghi danh Đại Học tôn giáo, trở mặt với gia đình, sáu năm chưa về đó hả?"
"Ừm."
"Quan hệ hai người tốt ghê, nhanh hỏi một chút, biết đâu bạn học bên cạnh chị ấy có năng lực!"
Tang Du thở dài, sờ sờ dây chuyền trên cổ, bấm số Tang Đồng.
...
"Tang tiểu thư, nhà này ngài vừa lòng không? Biệt thự này năm nay vừa hoàn công, còn chưa đấu giá ra bên ngoài nên cư xá có chút vắng lặng. Trương tổng nói, tất cả nhà thuộc có ty ngài có thể tùy tiện chọn. Nếu ngài thấy không được, tôi dẫn ngài đi xem qua nơi khác."
Cô gái còn chưa mở miệng, chuông điện thoại đã vang, cô phất tay với đối phương, đối phương hiểu ý liền lui xuống.
Cô nhìn số lạ trên điện thoại, nhưng lòng lại biết tỏng là ai: "Alo."
"Chị Đồng Đồng, là em."
"Du nhi? Sao đầu số của em lại là thành phố Sơn Dương?
"Em..."
"À, đúng lúc, chị đang có việc ở Sơn Dương nè, muốn đi ăn lẩu với chị không?"
Tang Du từ trên ghế sofa đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Chị Đồng Đồng, chị đang ở Sơn Dương?"
"Ừm, còn em? Sao tự nhiên chạy đến Đông Bắc?"
"Em cũng có việc nên mới đến, chị Đồng Đồng, em muốn hỏi chị chút chuyện."
"Hỏi đi~" Tang Đồng mỉm cười, đáy mắt một vẻ cưng nựng.
"Thì là, nếu như ý, nếu như linh hồn nhập thân nhưng lại không thoát ra được thì nên làm gì ạ?"
"Em hỏi cái này làm gì?" Tang Đồng lập tức đề cao cảnh giác.
"Em...chị học cách xử lý này chưa ạ?"
"Giờ đang rảnh, em đưa địa chỉ, chị đi qua."
"Dạ?"
"Không muốn gặp chị sao?"
"Dạ, là gia viên Hân Hân, tầng bốn phòng 403 ạ."
Tang Đồng cúp điện thoại, cầm lên valy từ trong biệt thự đi ra: "Tôn quản lý, phiền chú đưa tôi đến gia viên Hân Hân."
"Được, Tang tiểu thư, mời đi bên này."
Trước khi xuống xe, Tang Đồng lấy ra hộp thuốc nhỏ mắt, nhỏ hai giọt, Tôn quản lý mở cửa xe cho cô: "Tang tiểu thư, có cần tôi đưa ngài lên?"
Tang Đồng ngẩng đầu nhìn, trông thấy kim quang lóng lánh từ lầu bốn phát ra, cô giật mình, lấy kính râm đeo lên, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn. Tang Đồng âm thầm kinh hãi: Địa Tạng Diệu Pháp Kinh Tâm Chú...Sơn Dương thành phố lại có cao thủ cỡ này!
Tang Đồng tháo kính xuống, nhìn thấy một vị bảo an mặt đầt vết thương, tay cầm gậy lớn chậm rãi đi trên hành lang.
"Vậy làm phiền Tôn quản lý."
"Hai người đưa Tang tiểu thư lên."
"Vâng, Tang tiểu thư, tôi giúp ngài xách valy?"
"Không cần, cái này tôi cầm."
Trong hành lang, kẽo kẹt tiếng gậy kéo lê trên cầu thang. Trước khi xuống xe, Tang Đồng nhỏ hai giọt Ngưu nhãn, tạm mở âm dương nhãn, lập tức nhìn ra điểm kỳ quái của tên bảo an. Cô chậm rãi đi, kiên trì duy trì khoảng cách nửa tầng lầu. A Miêu gối đầu trên đùi Tang Du nghịch điện thoại, một tiếng vang thật lớn phát ra doạ A Miêu giật mình ném cả điện thoại.
Bảo an cầm chắc gậy, điên cuồng nện cửa phòng 403, quát: "Dám gạt ta! Mục Dung rõ ràng không ở đây! Để xem hôm nay ai cứu được chúng mày!"
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ta thật rất thích lần viết này, bên trong dựa theo rất nhiều chuyện do cư dân mạng cung cấp, còn có chuyện lão nhân gia kể cho ta nghe hồi còn bé. Ta muốn viết quyền này đến một triệu chữ, các ngươi cảm thấy được không? Nếu xung quanh các ngươi có bạn bè cũng yêu thích tiểu thuyết, nhớ tiến cử bộ này nha.
Bách hợp linh dị cũng khá kén người xem, hi vọng các ngươi yêu thích liền giới thiệu cho mọi người. Hơn nữa trăm vạn chữ dài như vậy, một mình ta đi sẽ rất cô đơn, các ngươi có thể đi cùng ta không?
Mị: Đi! Nhưng không phải đi cùng xú lão Tiếu, mị muốn bồi Tang Đồng cơ.
Bình luận facebook