Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Vợ và chị vợ (5)
Từ Thiếu Kiệt tiến lên một bước, một tay nắm lấy cổ áo lông của hắn, nắm đấm không hề lưu tình đấm thẳng vào mặt đối phương.
Lâm Duy Tĩnh tức tốc nghiêng người, nhưng cằm vẫn bị ăn một đấm, cơn đau dữ dội làm mày hắn nhăn lại, ngay sau đó phản đòn.
"Phanh ——"
Một đấm của người đàn ông đấm thẳng vào bụng của Từ Thiếu Kiệt, lợi dụng cú đấm đẩy cậu ta vào tường.
Từ Thiếu Kiệt phụt một tiếng, phun ra vài giọt máu trong miệng, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm hắn.
"Gớm thật, một bác sĩ cùi bắp mà cũng biết đấu vật."
"Gϊếŧ thời gian mà thôi." Lâm Duy Tĩnh hời hợt nói.
Từ Thiếu Kiệt cười lạnh, "Ha, gϊếŧ thời gian? Vậy bác sĩ Lâm vào nhầm phòng tân hôn cũng là vì gϊếŧ thời gian à?" Cậu bỗng nhỏ giọng xuống, chỉ có hai người mới có thể nghe được, "Hay là nói đây là kế hoạch mày đã chuẩn bị sẵn để cướp đi Lâm Lang của tao?"
Một câu cuối cùng có dấu hiệu nguy hiểm.
Lâm Duy Tĩnh sắc mặt bất biến, "Cậu nghi ngờ tôi không sai, quả thật tôi có động cơ gây án. Một bác sĩ luôn không uống rượu đột nhiên uống say, nhất định cậu sẽ cảm thấy lạ. Nhưng tối qua thầy tôi cũng có mặt, ông ấy luôn muốn gửi gắm con gái của mình cho tôi, mà em ấy cũng khóc rất đáng thương. Tôi chỉ đành dùng cách này xin lỗi bọn họ."
"Ha hả, nói có sách mách có chứng, không hổ danh là thiên tài IQ cao."
Từ Thiếu Kiệt cười khẽ, nháy mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Hừ, ông đây tin mày mới lạ!"
Đầu gối cậu cong lên, đá mạnh vào đùi Lâm Duy Tĩnh.
Lâm Duy Tĩnh không giữ được thăng bằng, hắn nhăn mày, vốn định lùi về sau, nhưng khi nhìn qua thấy Lâm Lang đang đứng sau mình, Lâm Duy Tĩnh cố gắng cong eo, "oạch" một tiếng nghiêng về hướng ngược lại.
Từ Thiếu Kiệt nắm lấy sơ hở của hắn, đè chặt lối đi nhỏ, cười dữ tợn giơ lên nắm đấm đầy gân xanh.
"Chết đi, thằng khốn!"
Hai chân Lâm Duy Tĩnh bị chặn, cánh tay vẫn có thể hoạt động, liền lao vào đấm nhau với Từ Thiếu Kiệt ở lối đi nhỏ.
Vật trang trí trên tường bị lung lay ngã trái ngã phải.
Lâm Lang đứng quan sát trận chiến, rồi ý vị sâu xa đảo qua biển số phòng.
Đường Mỹ Linh không ngờ mình chỉ vừa đi đánh răng thì bên ngoài đã nháo cả lên, vội vàng đi tới khuyên can, nhưng hai người đàn ông đã hoá thành thú dữ sao có thể nghe lọt tai?
Đường Mỹ Linh khuyên can không thành còn bị ngộ thương mấy đá, hét lên nắm chặt cánh tay bị đỏ lên của mình.
Một bụng lửa giận của cô ta không có nơi nào xả, "Đánh đi, đánh mạnh lên, đánh chết bà đây mua quan tài cho mấy người!" Đường Mỹ Linh nổi giận đùng đùng chửi mấy câu, mới phát hiện Lâm Lang đang đứng bên ngoài cuộc ẩu đả ung dung nhìn mình.
Không biết tại sao cô ta cảm thấy hơi chột dạ, chỉ đành dựa vào việc tăng cao giọng nói che giấu sự hoảng loạn của mình, "Chị hai, chị cũng thật là, sao cứ đứng đơ ở đó mà không kéo họ ra? Lỡ họ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Lời của em gái cũng thật có ngụ ý. Đơn giản là nói chị gái quá máu lạnh, chỉ biết thờ ơ đứng nhìn một bên.
Tầm mắt Lâm Lang lướt qua dấu răng trên cổ cô ta, nở nụ cười.
"Được lên giường anh rể như ý nguyện, cảm giác thế nào?"
Những lời này suýt nữa khiến Đường Mỹ Linh bị nước miếng của mình nghẹn sặc.
Lâm Lang tiến lên một bước, vươn tay vuốt ve gương mặt gần như giống mình như đúc này, vẻ mặt ôn hoà, như thể là người chị gái lịch sự nhã nhặn lại mềm yếu thường ngày, nhưng lời cô nói ra lại làm Đường Mỹ Linh không rét mà run.
"Có phải cậu ta mê hoặc em đến nỗi làm đầu óc em choáng váng? Ngay cả chuyện cậu ta là người đàn ông của chị ruột mình cũng đã quên?"
Ngón tay Lâm Lang luồn vào tóc của Đường Mỹ Linh, động tác thân mật.
"Chị, chị hai, chị đang nói gì vậy…" Sắc mặt hồng hào của Đường Mỹ Linh lập tức trở nên trắng bệch, cô ta không biết tại sao người chị gái luôn ngu si này bỗng dưng thông minh, chẳng lẽ chị ta đã biết? Nhưng chuyện này Đường Mỹ Linh tuyệt đối không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, "Trước giờ em chưa từng nghĩ muốn tranh giành đàn ông với chị, chuyện đó là ngoài ý muốn, bọn em mơ màng liền…"
"Ha, mơ màng? Thiếu Kiệt cậu ta uống không ít rượu, nhưng còn em…" Cô ác liệt nhướng mày, "Em không uống."
"Nếu em thật sự không muốn thì sao cậu ta có thể ép em được? Với sức lực của em, chẳng lẽ còn không đẩy ra nổi một con ma men sao?"
Lâm Lang trầm giọng mà nói, "Còn nữa, chai rượu nho trong phòng của chị cũng là em chuẩn bị đúng chứ? Trong tiệc tối em lôi kéo chị, còn nói nếu chị sợ thì uống rượu cho có gan lên. Hiếm khi tình chị em sâu đậm, ai ngờ lại là rắp tâm hại người."
Chuẩn bị chu đáo như vậy, không hổ là em gái ngoan một lòng vì cô suy nghĩ.
"Chị… chị biết hết rồi?"
Đường Mỹ Linh sợ sệt lùi về sau một bước, khó tin nhìn cô, "Vậy tại sao chị còn…"
Lâm Lang nghiêng đầu, thần sắc có vài phần ngây thơ hồn nhiên, "Tại sao còn làm theo kế hoạch của em ấy hả?" Lâm Lang đặt môi đến gần tai cô ta, chậm rãi nói, "Bởi vì, chị hai cảm thấy như thế mới càng chơi vui."
Hả?
Chơi vui?
Đây là cái lí do quỷ quái gì?
Vẻ mặt Đường Mỹ Linh trở nên quái dị.
"Mỹ Linh à, em có một tật xấu làm chị hai rất không thích, từ nhỏ đến lớn đều thích cướp đồ người khác, kẹp tóc của chị, váy của chị, còn có lớp trưởng chị yêu thầm thời cấp hai. Cướp được mọi thứ của chị hai, có phải em đắc ý lắm đúng không?"
"Em nhìn đi, chị hai yêu em biết bao nhiêu, anh rể cũng hai tay dâng lên cho em, em có vui không?"
Lâm Lang thở dài, "Em đã vui vẻ lâu vậy rồi, nửa phần sau của trò chơi cũng nên đổi thành chị hai đúng chứ? Em yên tâm, chị hai rất nhẹ nhàng, sẽ đuổi em ra khỏi cái nhà này, sức khoẻ, tình yêu, bạn bè, sự nghiệp của em, chị hai cũng sẽ cướp hết."
"Thẳng đến khi…"
"Em chỉ còn hai bàn tay trắng."
"Một mình bi thảm, cô đơn, lưu lạc đầu đường, đói khát đến chết."
Mắt Lâm Lang nhẹ cong, mềm mại như cánh sen trong ao, nhưng mỗi một câu nói ra đều như đâm vào tim người khác.
"Mỹ Linh, chị tưởng trong lòng em cũng rõ, trong cái nhà này, em chính là thứ dư thừa."
Cấp hai là thời kì phản nghịch của Đường Mỹ Linh, đời sống cá nhân vô cùng hỗn loạn, hai ông bà vì thế suýt nữa tức tới mức nhập viện.
Vất vả lắm mới ngăn cản được Đường Mỹ Linh, làm cô ta 'dừng cương trước bờ vực', từ đó về sau bọn họ mọi chuyện đều nghe theo con gái nhỏ, có nhu cầu gì cũng tận lực thoả mãn cô ta, đôi khi không thể không để người chị hai là Đường Lâm Lang chịu thiệt thòi.
Đường Mỹ Linh chụp cái mũ 'thiên vị chị gái' cho cha mẹ, không ngờ bản thân mới chính là tiểu thái hậu được cả nhà nuông chiều nhất, ba mẹ thương, chị hai nhường, nhưng dù thế vẫn cảm thấy chưa đủ, phải cướp luôn người đàn ông của chị hai mới coi như 'thắng lợi chân chính'.
Đối với loại con gái được ngâm trong vại mật không biết trời cao đất dày, luôn luôn đua đòi như vậy mà nói, Lâm Lang có rất nhiều cách để cô ta chịu khổ.
"Từ nhỏ thành tích của em đã kém, cấp hai thức khuya đến tiệm net suốt đêm, còn thích chơi với đám du côn, đêm không về ngủ, cha mẹ nói thế nào cũng không nghe. Cái này cũng chưa là gì, em còn làm bừa quan hệ trai gái, bạn trai liên tục thay đổi, mười bốn tuổi đã mang thai, mỹ danh là vì tình yêu."
"Em cho rằng hành vi của em ngầu lắm sao? Hay là đắc ý dào dạt cảm thấy bản thân thật ghê gớm, cướp được mọi sự chú ý của cha mẹ từ trên người chị đi?"
"Nói thật cho em biết, tuy cha mẹ luôn an ủi em, nói rằng lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nhưng họ thật sự muốn có một đứa con gái như em sao? Em biết người bên ngoài đều nói con gái nhỏ của Đường gia là gì không?"
Lâm Lang lập tức bắt chước giọng điệu chanh chua của bác gái hàng xóm, "Ai nha, bà nói cái cô Đường Mỹ Linh kia đó hả, ôi trời, đúng là cái thứ không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ đã tới quán bar, nửa đêm đi thuê phòng khách sạn với người khác, chậc chậc, Đường gia thật là gia môn bất hạnh mà."
"Chị, chị câm đi!"
Đường Mỹ Linh tức giận run người, tiến lên liền đẩy Lâm Lang một cái để cô im miệng lại.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy những hồi ức thời thanh xuân kia là 'niên thiếu khinh cuồng', ai mà không có những năm tháng phản nghịch? Nhưng khi bị Lâm Lang liệt kê từng việc từng việc rồi đặt trước mặt mình, khiến những 'thành tích vĩ đại' của mình lúc đó trở thành đám bùn đất thối nát, thành đồ đê tiện ai cũng có thể giẫm đạp lên.
Sự khinh thường của chị gái vạch trần nỗi đau khó chấp nhận nhất trong đáy lòng cô ta.
"A ——"
Đáy mắt Lâm Lang chợt loé một tia tối tăm, chỉ chờ cơ hội cho nữ chủ ra tay.
Loại kĩ xảo nhỏ như châm ngòi ly gián này, Lâm Lang sử dụng thuận buồm xuôi gió.
Cái gọi là nữ phụ, dù không có cơ hội cũng muốn tạo ra để làm bản thân 'bị thương tổn', như thế nam chủ nam phụ mới càng thêm thương tiếc không phải sao? Đáng tiếc nữ phụ thông thường đều diễn kịch không đúng chỗ, hãm hại không thành còn bị đánh ngược, cứ thế để nữ chủ có cơ hội thượng vị dễ dàng.
Cô thuận thế lăn xuống mặt đất, kêu đau một tiếng.
Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để hai người đàn ông đánh đến đỏ mắt nghe được.
"Nhỏ kia, cô mẹ nó làm gì vậy?!"
Từ Thiếu Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, bẻ mạnh tay người đàn ông kia ra, chạy đến bên cạnh Lâm Lang đỡ cô dậy, dùng ánh mắt thù địch nhìn chằm chằm cô em vợ có quan hệ với cậu vào tối qua.
"Cô vậy mà đẩy chị ấy?"
Đường Mỹ Linh bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm sởn da gà, không khỏi lùi về sau một bước. So với Lâm Duy Tĩnh, thanh thế của Từ Thiếu Kiệt càng làm người khác sợ hơn, khiến cô ta có tâm lí sợ hãi.
Lâm Lang muốn đẩy cậu ta ra, nhưng đối phương ấn mạnh vào đầu cô không cho cô cơ hội trốn thoát. Lâm Lang không chút để ý nhìn nữ chủ một cái, khoé miệng phảng phất còn ngậm lấy ý cười châm chọc.
Thấy cảnh tượng này, nháy mắt Đường Mỹ Linh như một con báo cái bị chọc giận. Cô ta không chịu được lời 'chửi bới ác ý' của Lâm Lang đối với cô ta, càng không muốn rơi vào thế yếu trước mặt người chị gái 'xấu xa' này, bởi vậy ngạnh cổ nói, "Em đẩy chị ta thì sao? Vừa nãy chị ta có nói vài lời quá đáng, em còn muốn đánh chị ta nữa kìa!"
"Cô còn muốn đánh chị ấy?"
Khí lạnh xung quanh người đàn ông càng thêm nặng nề, vẻ mặt vô cùng hung ác, "Vậy để ông đây tiên hạ thủ vi cường đánh chết cô trước!"
"Anh, anh…" Đường Mỹ Linh bị chàng trai mình âu yếm nói thế, tức giận đến bộ ngực phát triển đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, dáng vẻ kia thật sự mê người, đáng tiếc bây giờ trong đầu Từ Thiếu Kiệt toàn là làm cách nào gϊếŧ chết Lâm Duy Tĩnh, căn bản không có tâm tình thưởng thức sức hấp dẫn của cô ta.
Đường Mỹ Linh cắn chặt môi, viền mắt ngấn nước, "Anh rể là một tên ngốc! Một tên rất ngu ngốc! Em không để ý tới anh nữa!"
Ồn ào xong rồi khóc lóc chạy đi.
Lâm Lang: "…"
Nữ chủ này… sức chiến đấu chỉ có vậy thôi á?
Còn nữa… cô ta 26 tuổi rồi mà đúng không?
Lâm Duy Tĩnh tức tốc nghiêng người, nhưng cằm vẫn bị ăn một đấm, cơn đau dữ dội làm mày hắn nhăn lại, ngay sau đó phản đòn.
"Phanh ——"
Một đấm của người đàn ông đấm thẳng vào bụng của Từ Thiếu Kiệt, lợi dụng cú đấm đẩy cậu ta vào tường.
Từ Thiếu Kiệt phụt một tiếng, phun ra vài giọt máu trong miệng, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm hắn.
"Gớm thật, một bác sĩ cùi bắp mà cũng biết đấu vật."
"Gϊếŧ thời gian mà thôi." Lâm Duy Tĩnh hời hợt nói.
Từ Thiếu Kiệt cười lạnh, "Ha, gϊếŧ thời gian? Vậy bác sĩ Lâm vào nhầm phòng tân hôn cũng là vì gϊếŧ thời gian à?" Cậu bỗng nhỏ giọng xuống, chỉ có hai người mới có thể nghe được, "Hay là nói đây là kế hoạch mày đã chuẩn bị sẵn để cướp đi Lâm Lang của tao?"
Một câu cuối cùng có dấu hiệu nguy hiểm.
Lâm Duy Tĩnh sắc mặt bất biến, "Cậu nghi ngờ tôi không sai, quả thật tôi có động cơ gây án. Một bác sĩ luôn không uống rượu đột nhiên uống say, nhất định cậu sẽ cảm thấy lạ. Nhưng tối qua thầy tôi cũng có mặt, ông ấy luôn muốn gửi gắm con gái của mình cho tôi, mà em ấy cũng khóc rất đáng thương. Tôi chỉ đành dùng cách này xin lỗi bọn họ."
"Ha hả, nói có sách mách có chứng, không hổ danh là thiên tài IQ cao."
Từ Thiếu Kiệt cười khẽ, nháy mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Hừ, ông đây tin mày mới lạ!"
Đầu gối cậu cong lên, đá mạnh vào đùi Lâm Duy Tĩnh.
Lâm Duy Tĩnh không giữ được thăng bằng, hắn nhăn mày, vốn định lùi về sau, nhưng khi nhìn qua thấy Lâm Lang đang đứng sau mình, Lâm Duy Tĩnh cố gắng cong eo, "oạch" một tiếng nghiêng về hướng ngược lại.
Từ Thiếu Kiệt nắm lấy sơ hở của hắn, đè chặt lối đi nhỏ, cười dữ tợn giơ lên nắm đấm đầy gân xanh.
"Chết đi, thằng khốn!"
Hai chân Lâm Duy Tĩnh bị chặn, cánh tay vẫn có thể hoạt động, liền lao vào đấm nhau với Từ Thiếu Kiệt ở lối đi nhỏ.
Vật trang trí trên tường bị lung lay ngã trái ngã phải.
Lâm Lang đứng quan sát trận chiến, rồi ý vị sâu xa đảo qua biển số phòng.
Đường Mỹ Linh không ngờ mình chỉ vừa đi đánh răng thì bên ngoài đã nháo cả lên, vội vàng đi tới khuyên can, nhưng hai người đàn ông đã hoá thành thú dữ sao có thể nghe lọt tai?
Đường Mỹ Linh khuyên can không thành còn bị ngộ thương mấy đá, hét lên nắm chặt cánh tay bị đỏ lên của mình.
Một bụng lửa giận của cô ta không có nơi nào xả, "Đánh đi, đánh mạnh lên, đánh chết bà đây mua quan tài cho mấy người!" Đường Mỹ Linh nổi giận đùng đùng chửi mấy câu, mới phát hiện Lâm Lang đang đứng bên ngoài cuộc ẩu đả ung dung nhìn mình.
Không biết tại sao cô ta cảm thấy hơi chột dạ, chỉ đành dựa vào việc tăng cao giọng nói che giấu sự hoảng loạn của mình, "Chị hai, chị cũng thật là, sao cứ đứng đơ ở đó mà không kéo họ ra? Lỡ họ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Lời của em gái cũng thật có ngụ ý. Đơn giản là nói chị gái quá máu lạnh, chỉ biết thờ ơ đứng nhìn một bên.
Tầm mắt Lâm Lang lướt qua dấu răng trên cổ cô ta, nở nụ cười.
"Được lên giường anh rể như ý nguyện, cảm giác thế nào?"
Những lời này suýt nữa khiến Đường Mỹ Linh bị nước miếng của mình nghẹn sặc.
Lâm Lang tiến lên một bước, vươn tay vuốt ve gương mặt gần như giống mình như đúc này, vẻ mặt ôn hoà, như thể là người chị gái lịch sự nhã nhặn lại mềm yếu thường ngày, nhưng lời cô nói ra lại làm Đường Mỹ Linh không rét mà run.
"Có phải cậu ta mê hoặc em đến nỗi làm đầu óc em choáng váng? Ngay cả chuyện cậu ta là người đàn ông của chị ruột mình cũng đã quên?"
Ngón tay Lâm Lang luồn vào tóc của Đường Mỹ Linh, động tác thân mật.
"Chị, chị hai, chị đang nói gì vậy…" Sắc mặt hồng hào của Đường Mỹ Linh lập tức trở nên trắng bệch, cô ta không biết tại sao người chị gái luôn ngu si này bỗng dưng thông minh, chẳng lẽ chị ta đã biết? Nhưng chuyện này Đường Mỹ Linh tuyệt đối không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, "Trước giờ em chưa từng nghĩ muốn tranh giành đàn ông với chị, chuyện đó là ngoài ý muốn, bọn em mơ màng liền…"
"Ha, mơ màng? Thiếu Kiệt cậu ta uống không ít rượu, nhưng còn em…" Cô ác liệt nhướng mày, "Em không uống."
"Nếu em thật sự không muốn thì sao cậu ta có thể ép em được? Với sức lực của em, chẳng lẽ còn không đẩy ra nổi một con ma men sao?"
Lâm Lang trầm giọng mà nói, "Còn nữa, chai rượu nho trong phòng của chị cũng là em chuẩn bị đúng chứ? Trong tiệc tối em lôi kéo chị, còn nói nếu chị sợ thì uống rượu cho có gan lên. Hiếm khi tình chị em sâu đậm, ai ngờ lại là rắp tâm hại người."
Chuẩn bị chu đáo như vậy, không hổ là em gái ngoan một lòng vì cô suy nghĩ.
"Chị… chị biết hết rồi?"
Đường Mỹ Linh sợ sệt lùi về sau một bước, khó tin nhìn cô, "Vậy tại sao chị còn…"
Lâm Lang nghiêng đầu, thần sắc có vài phần ngây thơ hồn nhiên, "Tại sao còn làm theo kế hoạch của em ấy hả?" Lâm Lang đặt môi đến gần tai cô ta, chậm rãi nói, "Bởi vì, chị hai cảm thấy như thế mới càng chơi vui."
Hả?
Chơi vui?
Đây là cái lí do quỷ quái gì?
Vẻ mặt Đường Mỹ Linh trở nên quái dị.
"Mỹ Linh à, em có một tật xấu làm chị hai rất không thích, từ nhỏ đến lớn đều thích cướp đồ người khác, kẹp tóc của chị, váy của chị, còn có lớp trưởng chị yêu thầm thời cấp hai. Cướp được mọi thứ của chị hai, có phải em đắc ý lắm đúng không?"
"Em nhìn đi, chị hai yêu em biết bao nhiêu, anh rể cũng hai tay dâng lên cho em, em có vui không?"
Lâm Lang thở dài, "Em đã vui vẻ lâu vậy rồi, nửa phần sau của trò chơi cũng nên đổi thành chị hai đúng chứ? Em yên tâm, chị hai rất nhẹ nhàng, sẽ đuổi em ra khỏi cái nhà này, sức khoẻ, tình yêu, bạn bè, sự nghiệp của em, chị hai cũng sẽ cướp hết."
"Thẳng đến khi…"
"Em chỉ còn hai bàn tay trắng."
"Một mình bi thảm, cô đơn, lưu lạc đầu đường, đói khát đến chết."
Mắt Lâm Lang nhẹ cong, mềm mại như cánh sen trong ao, nhưng mỗi một câu nói ra đều như đâm vào tim người khác.
"Mỹ Linh, chị tưởng trong lòng em cũng rõ, trong cái nhà này, em chính là thứ dư thừa."
Cấp hai là thời kì phản nghịch của Đường Mỹ Linh, đời sống cá nhân vô cùng hỗn loạn, hai ông bà vì thế suýt nữa tức tới mức nhập viện.
Vất vả lắm mới ngăn cản được Đường Mỹ Linh, làm cô ta 'dừng cương trước bờ vực', từ đó về sau bọn họ mọi chuyện đều nghe theo con gái nhỏ, có nhu cầu gì cũng tận lực thoả mãn cô ta, đôi khi không thể không để người chị hai là Đường Lâm Lang chịu thiệt thòi.
Đường Mỹ Linh chụp cái mũ 'thiên vị chị gái' cho cha mẹ, không ngờ bản thân mới chính là tiểu thái hậu được cả nhà nuông chiều nhất, ba mẹ thương, chị hai nhường, nhưng dù thế vẫn cảm thấy chưa đủ, phải cướp luôn người đàn ông của chị hai mới coi như 'thắng lợi chân chính'.
Đối với loại con gái được ngâm trong vại mật không biết trời cao đất dày, luôn luôn đua đòi như vậy mà nói, Lâm Lang có rất nhiều cách để cô ta chịu khổ.
"Từ nhỏ thành tích của em đã kém, cấp hai thức khuya đến tiệm net suốt đêm, còn thích chơi với đám du côn, đêm không về ngủ, cha mẹ nói thế nào cũng không nghe. Cái này cũng chưa là gì, em còn làm bừa quan hệ trai gái, bạn trai liên tục thay đổi, mười bốn tuổi đã mang thai, mỹ danh là vì tình yêu."
"Em cho rằng hành vi của em ngầu lắm sao? Hay là đắc ý dào dạt cảm thấy bản thân thật ghê gớm, cướp được mọi sự chú ý của cha mẹ từ trên người chị đi?"
"Nói thật cho em biết, tuy cha mẹ luôn an ủi em, nói rằng lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nhưng họ thật sự muốn có một đứa con gái như em sao? Em biết người bên ngoài đều nói con gái nhỏ của Đường gia là gì không?"
Lâm Lang lập tức bắt chước giọng điệu chanh chua của bác gái hàng xóm, "Ai nha, bà nói cái cô Đường Mỹ Linh kia đó hả, ôi trời, đúng là cái thứ không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ đã tới quán bar, nửa đêm đi thuê phòng khách sạn với người khác, chậc chậc, Đường gia thật là gia môn bất hạnh mà."
"Chị, chị câm đi!"
Đường Mỹ Linh tức giận run người, tiến lên liền đẩy Lâm Lang một cái để cô im miệng lại.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy những hồi ức thời thanh xuân kia là 'niên thiếu khinh cuồng', ai mà không có những năm tháng phản nghịch? Nhưng khi bị Lâm Lang liệt kê từng việc từng việc rồi đặt trước mặt mình, khiến những 'thành tích vĩ đại' của mình lúc đó trở thành đám bùn đất thối nát, thành đồ đê tiện ai cũng có thể giẫm đạp lên.
Sự khinh thường của chị gái vạch trần nỗi đau khó chấp nhận nhất trong đáy lòng cô ta.
"A ——"
Đáy mắt Lâm Lang chợt loé một tia tối tăm, chỉ chờ cơ hội cho nữ chủ ra tay.
Loại kĩ xảo nhỏ như châm ngòi ly gián này, Lâm Lang sử dụng thuận buồm xuôi gió.
Cái gọi là nữ phụ, dù không có cơ hội cũng muốn tạo ra để làm bản thân 'bị thương tổn', như thế nam chủ nam phụ mới càng thêm thương tiếc không phải sao? Đáng tiếc nữ phụ thông thường đều diễn kịch không đúng chỗ, hãm hại không thành còn bị đánh ngược, cứ thế để nữ chủ có cơ hội thượng vị dễ dàng.
Cô thuận thế lăn xuống mặt đất, kêu đau một tiếng.
Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để hai người đàn ông đánh đến đỏ mắt nghe được.
"Nhỏ kia, cô mẹ nó làm gì vậy?!"
Từ Thiếu Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, bẻ mạnh tay người đàn ông kia ra, chạy đến bên cạnh Lâm Lang đỡ cô dậy, dùng ánh mắt thù địch nhìn chằm chằm cô em vợ có quan hệ với cậu vào tối qua.
"Cô vậy mà đẩy chị ấy?"
Đường Mỹ Linh bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm sởn da gà, không khỏi lùi về sau một bước. So với Lâm Duy Tĩnh, thanh thế của Từ Thiếu Kiệt càng làm người khác sợ hơn, khiến cô ta có tâm lí sợ hãi.
Lâm Lang muốn đẩy cậu ta ra, nhưng đối phương ấn mạnh vào đầu cô không cho cô cơ hội trốn thoát. Lâm Lang không chút để ý nhìn nữ chủ một cái, khoé miệng phảng phất còn ngậm lấy ý cười châm chọc.
Thấy cảnh tượng này, nháy mắt Đường Mỹ Linh như một con báo cái bị chọc giận. Cô ta không chịu được lời 'chửi bới ác ý' của Lâm Lang đối với cô ta, càng không muốn rơi vào thế yếu trước mặt người chị gái 'xấu xa' này, bởi vậy ngạnh cổ nói, "Em đẩy chị ta thì sao? Vừa nãy chị ta có nói vài lời quá đáng, em còn muốn đánh chị ta nữa kìa!"
"Cô còn muốn đánh chị ấy?"
Khí lạnh xung quanh người đàn ông càng thêm nặng nề, vẻ mặt vô cùng hung ác, "Vậy để ông đây tiên hạ thủ vi cường đánh chết cô trước!"
"Anh, anh…" Đường Mỹ Linh bị chàng trai mình âu yếm nói thế, tức giận đến bộ ngực phát triển đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, dáng vẻ kia thật sự mê người, đáng tiếc bây giờ trong đầu Từ Thiếu Kiệt toàn là làm cách nào gϊếŧ chết Lâm Duy Tĩnh, căn bản không có tâm tình thưởng thức sức hấp dẫn của cô ta.
Đường Mỹ Linh cắn chặt môi, viền mắt ngấn nước, "Anh rể là một tên ngốc! Một tên rất ngu ngốc! Em không để ý tới anh nữa!"
Ồn ào xong rồi khóc lóc chạy đi.
Lâm Lang: "…"
Nữ chủ này… sức chiến đấu chỉ có vậy thôi á?
Còn nữa… cô ta 26 tuổi rồi mà đúng không?
Bình luận facebook