Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Edit & Beta: Hoa Tuyết
Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh người mặt cười, Từ Vọng hiểu rất rõ đạo lý này.
Cứng rắn đối đầu với Lục Bá An sẽ không có kết quả tốt, Từ Vọng chỉ có thể áp dụng chiến thuật vu
hồi.
Dĩ nhiên, có thể nói theo cách khác là, Từ Vọng nhát gan, chẳng thể chỉ một ngày mà có thể
thay đổi được.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh nhạt.
Từ Vọng gảy gảy ngón tay, biểu cảm vô cùng bối rối, cố gắng hạ thấp vọng để nghe thật yếu đuối:
“Mấy ngày qua em ngủ không ngon, cứ hay mơ về anh, hình như em nhớ lại một số chuyện trước kia rồi.
Anh Hàn cũng nói một vài chuyện của chúng ta cho em biết, em nghe xong thì trong lòng vô cùng khó
chịu.”
“Ồ, thế à?” Giọng điệu của anh không nghe ra là đang vui hay giận.
“Em cảm thấy mình thật ích kỷ, lại đi gạt anh chuyện có thai, khó trách anh ghét em, không muốn
nhìn thấy em.” Nói tới đây, cô hơi ‘nghẹn ngào’.
Đầu kia không ừ hử gì, hình như đang đợi cô tiếp tục ‘sám hối’, Từ Vọng chỉ có thể nói tiếp: “Em
muốn gặp mặt trực tiếp xin lỗi anh, không biết anh có thể cho em cơ hội hay không?”
Cô thấp thỏm đợi Lục Bá An trả lời, nhưng anh chỉ gọi tên cô: “Từ Vọng.” “Dạ?” Cô lên tiếng, nhưng
đối phương mãi không nói gì.
Đợi một lúc, cô cẩn thận hỏi lại: “Có được không?”
“Trước đó tôi đã cho em cơ hội.” Hình như anh thở dài: “Em luôn bảo tôi cho em cơ hội, nhưng em lại
không cần, cho nên về sau em không còn cơ hội nào nữa cả.”
Từ Vọng nóng vội: “Lục Bá An, anh không thể làm vậy, em biết sai rồi, anh trả Từ Nhất lại cho em
đi.
Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không, em có thể giải thích với anh.”
“Chờ em nhớ lại chuyện trước kia rồi nói sau.”
“Em nhớ ra rồi, em vẫn luôn nhớ mà.
Em không có mất trí.” Từ Vọng vội lớn tiếng giải thích, nhưng
Lục Bá An thật sự làm như lời anh nói, không cho cô cơ hội nào, nói xong thì cúp máy ngay.
Cô gọi lại, nhưng anh không nghe máy.
Từ Vọng nằm trên giường, ôm chăn của Từ Nhất khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Thư thỉnh
thoảng đưa khăn giấy đến để Từ Vọng lau nước mắt, nghe cô thảm thương lên án: “Đúng là tớ không nên
giấu anh ấy, không nên lừa anh ấy, nhưng tớ biết sai rồi mà, tại sao anh ấy còn bắt Nhất Nhất đi.”
“Chắc là anh ấy chỉ muốn dọa cậu thôi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ bình tĩnh lại rồi đưa Nhất
Nhất về với cậu mà.” Ngoài đưa khăn giấy ra, Lâm Thư cũng chỉ có thể khuyên cô bạn vài lời, chứ
cũng không biết nên làm gì trước tình hình này cả.
“Lỡ như anh ấy thật sự không trả con cho tớ thì sao?” Từ Vọng khịt mũi, khóc đến nghẹn lời.
“Không đâu, nếu anh ấy muốn cướp Nhất Nhất, thì chúng ta sẽ kiện anh ấy.
Cậu là mẹ Nhất Nhất, chắc
chắn tòa sẽ xử Nhất Nhất cho cậu mà.
Đừng khóc nữa, đầu cậu còn bị thương, khóc bệnh luôn thì làm
sao.
Nếu cậu ngã bệnh thì sẽ không thể nào chăm sóc Nhất Nhất được đâu.”
Lời này rốt cuộc cũng có chút tác dụng, Từ Vọng thút tha thút thít rồi ngừng khóc: “Đúng vậy, Nhất
Nhất còn đang trong tay đại ma vương, tớ phải nghĩ cách cứu thằng bé mới được.”
Lục Bá An không nhận điện thoại của Từ Vọng, nên cô chỉ có thể áp dụng phương thức khủng bố tin
nhắn.
Từ Vọng: Lục Bá An, em biết sai rồi.
Từ Vọng: Làm sao em có thể quên anh được, dù em có quên mất bản thân cũng sẽ không quên anh.
Có một
người bạn trai cũ như anh là phước đức mấy đời của em, em nhớ mong còn không kịp, làm sao có thể
quên anh.
Từ Vọng: Lục Bá An, Nhất Nhất còn nhỏ, anh giận em thì trừng phạt em thế nào cũng được, đừng trút
giận lên con có được không?
Từ Vọng: Lục Bá An, em cầu xin anh, anh cho em gặp Nhất Nhất đi, em chết mất.
Điện thoại di động trơ trọi nằm trên bàn, sáng rồi lại tối.
Đại ma vương trong miệng Từ Vọng bế một tiểu thiên sứ đang dần biến thành tiểu ma vương, tiểu ma
vương khóc thảm thiết, còn đại ma vương thì nhìn cậu bé khóc.
Bàn tay to lớn của Lục Bá An vỗ về lưng Nhất Nhất, hiếm khi không lạnh lùng mà nhẹ nhàng nói: “Đừng
khóc.” Nhưng cậu nhóc hoàn toàn không tiếp thu, vẫn khóc khàn cả giọng.
Cục bông tròn vo trong lòng
anh như một phần mềm hẹn giờ, cứ trời tối là lại bắt đầu khóc, không khóc đến khi kiệt sức thì
tuyệt đối sẽ không ngừng.
Trận chiến này gia tăng sự kiên nhẫn của anh, một người luôn bình tĩnh điềm nhiên như Lục Bá An bắt
đầu nhíu mày, mãi đến khuya, Từ Nhất ngủ thật say, cơ thể căng cứng của anh mới thả lỏng một chút.
Đây chỉ là phần mở đầu của cả buổi tối, suốt đêm, Lục Bá An không thể yên giấc.
Từ Nhất như con cún
con ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, nhìn thì giống thiên sứ nhỏ bé đáng yêu, nhưng chỉ cần anh nhúc
nhích một tí, thì cậu nhóc sẽ rầm rì muốn khóc.
Cực kỳ giống người nào đó.
Lục Bá An dựa vào đầu giường, một tay ôm Từ Nhất, một tay lấy điện thoại.
Tin nhắn cuối cùng của Từ Vọng là: Lục Bá An, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?
Đây cũng chính là câu mà Lục Bá An rất muốn hỏi Từ Vọng.
Người nói thích là cô, nói không vui vẻ cũng là cô, sau đó âm thầm sinh một đứa bé cũng là cô.
Anh đã cho cô nhiều cơ hội như vậy nhưng cô lại lật lọng lần nữa.
Anh mới là người muốn hỏi câu,
rốt cuộc cô muốn thế nào.
Mắt Từ Vọng thâm đen, sắc mặt tái nhợt.
Bất kể cô quấy rầy Lục Bá An thế nào, anh cũng làm như không thấy.
Trợ lý Hàn có tới một lần để đưa
cho cô bản xét nghiệm ADN.
Ánh mắt Từ Vọng vô hồn, hỏi cậu ta: “Trợ lý Hàn, Nhất Nhất ở đâu, sắp
tới ngày tiêm phòng của thằng bé rồi.
Tôi xin các anh cho tôi gặp thằng bé một lần có được không?”
“Các anh cho thằng bé uống loại sữa gì vậy? Nó có tiêu chảy không? Thằng bé sợ nóng lắm, đừng cho
nó mặc nhiều.
Bây giờ nhiệt độ trong ngày chênh
lệch rất lớn, phải thật chú ý đó.
Thằng bé có ngã bệnh hay không?”
Cô nói năng lộn xộn không logic, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, thần sắc vô hồn làm người ta thương xót,
có thể thấy mấy ngày qua rất dằn vặt.
Trợ lý Hàn không đành lòng, bèn trấn an: “Cô đừng quá lo lắng, đứa bé rất khỏe, không hề sinh bệnh
gì cả.”
Từ Vọng nhớ con trai đến sắp phát điên, không đêm nào ngủ yên giấc.
Đã gần một tuần không có tin
của thằng bé, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ chịu không nổi nữa.
“Trợ lý Hàn, anh nói với Lục Bá An tôi thật sự biết sai rồi, anh ấy muốn thế nào cũng được, miễn là
trả con cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Rời khỏi nhà Từ Vọng, trợ lý Hàn lái xe đi, vài phút sau dừng lại ven đường, tấp vào một cửa hàng
tiện lợi, gọi điện thoại cho Lục Bá An.
“Giám đốc Lục, cô Từ cứ theo sau tôi.”
Ven đường phía sau là một chiếc ô tô con màu trắng, tài xế đội mũ đeo khẩu trang kín mít.
Cậu ta
vừa nhìn sang thì người nọ lập tức thụt xuống, chỉ để lộ đỉnh đầu bờm xờm.
Lục Bá An đang cho con uống sữa, nghe vậy cũng không có phản ứng gì: “Cứ để cô ấy theo đi, cậu
không cần quan tâm tới.”
“Vâng.” Trợ lý Hàn đang định cúp máy thì lại nghe anh hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Trợ lý Hàn nhớ lại: “Cô ấy gầy đi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.” “Khóc à?”
Cậu trả lời chắc nịch: “Khóc.”
Lục Bá An cúp máy, nhìn Từ Nhất hai tay ôm bình sữa bú ngon lành, gương mặt bụ bẫm núc ních, bú rất
chăm chú.
Anh nhẹ nhàng sờ trán con trai: “Mẹ con gầy, nhưng con lại mập ra.”
“Từ Vọng, anh ta định đi đâu vậy?”
Lâm Thư đánh tay lái đi theo trợ lý Hàn vào một con đường nhỏ vắng vẻ, các cô cứ tưởng trợ lý Hàn
sẽ trở về Cảnh Thị, định là đi theo cậu ta để tìm Lục Bá An.
Kết quả cậu ta đi mười lăm phút, vào
một con đường nhỏ, phía trước hình như đều là khu dân cư, không giống như sẽ rời khỏi Xuân Thành.
Từ Vọng nấp ở ghế sau nhìn ra ngoài.
Xuân Thành là thành phố cổ, mấy năm qua không có gì thay đổi,
trí nhớ của cô rất tốt, cảm thấy hình như đã tới đây rồi: “Ở đây trông quen quá.”
Không bao lâu thì cô nhớ ra, trước kia hình như cô đã tới cùng Lục Bá An, đây là nhà của ông ngoại
anh, Giáo sư Tô – Tô Lương Vi.
Chẳng phải nói anh đang ở nước ngoài sao? Biết ngay là anh gạt cô mà, thì ra Lục Bá An vẫn luôn ở
đây.
Nghĩ tới đây trong lòng Từ Vọng bốc lửa, tức đến mức bắt đầu thở gấp.
Lâm Thư ở phía trước cứ luôn
thấy bất an: “Từ Vọng, tìm được anh ấy rồi cậu định làm thế nào?”
Từ Vọng nghiến răng: “Đồng quy vu tận!”
Từ nhỏ cô đã biết, muốn có được thứ gì đó thì không thể nào chờ người khác mang đến, mà bản thân
mình phải có hành động.
Cô không thể ngồi đây chờ Lục Bá An đến phạt cô được, phải chủ động ra tay.
Trợ lý Hàn dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, đóng cửa lại rồi mở cổng đi vào.
Trên tường rào, cây leo
đã chuyển sang màu đỏ, căn nhà cũ kỹ và yên tĩnh.
Đợi sau khi trợ lý Hàn đi khuất, Từ Vọng mới lấy
điện thoại ra nhắn tin cho Lục Bá An.
Từ Vọng: Em đang ở trước cửa nhà ông ngoại anh đây.
Sau khi gửi xong, cô mở cửa xuống xe, hùng hổ đi tới cổng.
Lâm Thư thò đầu ra cửa sổ xe, lo lắng
nhìn cô: “Từ Vọng, cậu đừng nóng nảy, có việc gì từ từ nói, lần này nói không xong thì lần sau
chúng ta lại nói tiếp.”
“Cậu yên tâm, cứ ở đây chờ tớ là được.”
Khi Lục Bá An đi ra thì nhìn thấy Từ Vọng đứng ngoài cửa, mặc một chiếc áo khoác đen, ưỡn người
đứng trước mặt anh.
“Đúng là gầy đi.”
Từ Vọng không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là câu này, thấy hai tay anh trống trơn, không bế Từ
Nhất ra, ánh mắt cô đầy lửa giận.
Đây là lần đầu tiên anh thấy ánh mắt này của cô.
Một cơn gió thu thổi qua, Lâm Thư ngồi trong xe nhìn từ xa đã cảm nhận được bầu không khí giương
cung bạt kiếm.
Nét mặt của Từ Vọng nghiêm túc hiếm thấy: “Lục Bá An, anh trả Từ Nhất lại cho em đi.”
“Không trả.” Anh trả lời thẳng thắn hiếm thấy.
Khí thế của Từ Vọng vẫn không giảm, đón nhận ánh mắt trực diện của Lục Bá An.
Anh từ trên cao nhìn
xuống cô, ngay cả mí mắt cũng không động.
“Meo meo~” Trên tường rào có một con mèo hoa đang nằm
phơi nắng, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nên kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy một giây trước Từ Vọng còn siết chặt nắm tay, giây tiếp theo đã thả ra nắm lấy góc áo của
Lục Bá An, cụp mi, nhìn anh một cách đáng thương: “Anh trả Nhất Nhất lại cho em đi, được không? Em
xin anh.”
Lục Bá An cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm góc áo mình: “Tôi không trả, em có thể làm gì?”
Từ Vọng đã biết anh vô tình từ lâu, bèn đánh liều đưa tay ôm chặt eo anh: “Anh không trả thì em sẽ
không buông tay! Anh đi đâu em sẽ theo đó.” Loài người trở mặt thật nhanh, con mèo hoa lại kêu lên
một tiếng rồi lắc cơ thể mập mạp đi.
Lục Bá An nghĩ, đúng là trên đời này không thể nào có thêm một Từ Vọng thứ hai.
“Buông ra.”
Cảm nhận được sự rét buốt, Từ Vọng nhắm mắt lại, càng ôm anh chặt hơn, thấy chết không sờn mà trả
lời: “Không buông! Trừ khi anh trả con lại cho em, bằng không em sẽ phiền chết anh.”
“Tôi nói lại lần nữa, buông ra.” Cô la to: “Không buông.”
Lục Bá An đột nhiên không nói gì nữa.
Từ Vọng đang khó hiểu thì nghe thấy một giọng nữ truyền đến:
“Bá An, hai đứa đang làm gì thế?”.
Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh người mặt cười, Từ Vọng hiểu rất rõ đạo lý này.
Cứng rắn đối đầu với Lục Bá An sẽ không có kết quả tốt, Từ Vọng chỉ có thể áp dụng chiến thuật vu
hồi.
Dĩ nhiên, có thể nói theo cách khác là, Từ Vọng nhát gan, chẳng thể chỉ một ngày mà có thể
thay đổi được.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh nhạt.
Từ Vọng gảy gảy ngón tay, biểu cảm vô cùng bối rối, cố gắng hạ thấp vọng để nghe thật yếu đuối:
“Mấy ngày qua em ngủ không ngon, cứ hay mơ về anh, hình như em nhớ lại một số chuyện trước kia rồi.
Anh Hàn cũng nói một vài chuyện của chúng ta cho em biết, em nghe xong thì trong lòng vô cùng khó
chịu.”
“Ồ, thế à?” Giọng điệu của anh không nghe ra là đang vui hay giận.
“Em cảm thấy mình thật ích kỷ, lại đi gạt anh chuyện có thai, khó trách anh ghét em, không muốn
nhìn thấy em.” Nói tới đây, cô hơi ‘nghẹn ngào’.
Đầu kia không ừ hử gì, hình như đang đợi cô tiếp tục ‘sám hối’, Từ Vọng chỉ có thể nói tiếp: “Em
muốn gặp mặt trực tiếp xin lỗi anh, không biết anh có thể cho em cơ hội hay không?”
Cô thấp thỏm đợi Lục Bá An trả lời, nhưng anh chỉ gọi tên cô: “Từ Vọng.” “Dạ?” Cô lên tiếng, nhưng
đối phương mãi không nói gì.
Đợi một lúc, cô cẩn thận hỏi lại: “Có được không?”
“Trước đó tôi đã cho em cơ hội.” Hình như anh thở dài: “Em luôn bảo tôi cho em cơ hội, nhưng em lại
không cần, cho nên về sau em không còn cơ hội nào nữa cả.”
Từ Vọng nóng vội: “Lục Bá An, anh không thể làm vậy, em biết sai rồi, anh trả Từ Nhất lại cho em
đi.
Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không, em có thể giải thích với anh.”
“Chờ em nhớ lại chuyện trước kia rồi nói sau.”
“Em nhớ ra rồi, em vẫn luôn nhớ mà.
Em không có mất trí.” Từ Vọng vội lớn tiếng giải thích, nhưng
Lục Bá An thật sự làm như lời anh nói, không cho cô cơ hội nào, nói xong thì cúp máy ngay.
Cô gọi lại, nhưng anh không nghe máy.
Từ Vọng nằm trên giường, ôm chăn của Từ Nhất khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Thư thỉnh
thoảng đưa khăn giấy đến để Từ Vọng lau nước mắt, nghe cô thảm thương lên án: “Đúng là tớ không nên
giấu anh ấy, không nên lừa anh ấy, nhưng tớ biết sai rồi mà, tại sao anh ấy còn bắt Nhất Nhất đi.”
“Chắc là anh ấy chỉ muốn dọa cậu thôi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ bình tĩnh lại rồi đưa Nhất
Nhất về với cậu mà.” Ngoài đưa khăn giấy ra, Lâm Thư cũng chỉ có thể khuyên cô bạn vài lời, chứ
cũng không biết nên làm gì trước tình hình này cả.
“Lỡ như anh ấy thật sự không trả con cho tớ thì sao?” Từ Vọng khịt mũi, khóc đến nghẹn lời.
“Không đâu, nếu anh ấy muốn cướp Nhất Nhất, thì chúng ta sẽ kiện anh ấy.
Cậu là mẹ Nhất Nhất, chắc
chắn tòa sẽ xử Nhất Nhất cho cậu mà.
Đừng khóc nữa, đầu cậu còn bị thương, khóc bệnh luôn thì làm
sao.
Nếu cậu ngã bệnh thì sẽ không thể nào chăm sóc Nhất Nhất được đâu.”
Lời này rốt cuộc cũng có chút tác dụng, Từ Vọng thút tha thút thít rồi ngừng khóc: “Đúng vậy, Nhất
Nhất còn đang trong tay đại ma vương, tớ phải nghĩ cách cứu thằng bé mới được.”
Lục Bá An không nhận điện thoại của Từ Vọng, nên cô chỉ có thể áp dụng phương thức khủng bố tin
nhắn.
Từ Vọng: Lục Bá An, em biết sai rồi.
Từ Vọng: Làm sao em có thể quên anh được, dù em có quên mất bản thân cũng sẽ không quên anh.
Có một
người bạn trai cũ như anh là phước đức mấy đời của em, em nhớ mong còn không kịp, làm sao có thể
quên anh.
Từ Vọng: Lục Bá An, Nhất Nhất còn nhỏ, anh giận em thì trừng phạt em thế nào cũng được, đừng trút
giận lên con có được không?
Từ Vọng: Lục Bá An, em cầu xin anh, anh cho em gặp Nhất Nhất đi, em chết mất.
Điện thoại di động trơ trọi nằm trên bàn, sáng rồi lại tối.
Đại ma vương trong miệng Từ Vọng bế một tiểu thiên sứ đang dần biến thành tiểu ma vương, tiểu ma
vương khóc thảm thiết, còn đại ma vương thì nhìn cậu bé khóc.
Bàn tay to lớn của Lục Bá An vỗ về lưng Nhất Nhất, hiếm khi không lạnh lùng mà nhẹ nhàng nói: “Đừng
khóc.” Nhưng cậu nhóc hoàn toàn không tiếp thu, vẫn khóc khàn cả giọng.
Cục bông tròn vo trong lòng
anh như một phần mềm hẹn giờ, cứ trời tối là lại bắt đầu khóc, không khóc đến khi kiệt sức thì
tuyệt đối sẽ không ngừng.
Trận chiến này gia tăng sự kiên nhẫn của anh, một người luôn bình tĩnh điềm nhiên như Lục Bá An bắt
đầu nhíu mày, mãi đến khuya, Từ Nhất ngủ thật say, cơ thể căng cứng của anh mới thả lỏng một chút.
Đây chỉ là phần mở đầu của cả buổi tối, suốt đêm, Lục Bá An không thể yên giấc.
Từ Nhất như con cún
con ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, nhìn thì giống thiên sứ nhỏ bé đáng yêu, nhưng chỉ cần anh nhúc
nhích một tí, thì cậu nhóc sẽ rầm rì muốn khóc.
Cực kỳ giống người nào đó.
Lục Bá An dựa vào đầu giường, một tay ôm Từ Nhất, một tay lấy điện thoại.
Tin nhắn cuối cùng của Từ Vọng là: Lục Bá An, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?
Đây cũng chính là câu mà Lục Bá An rất muốn hỏi Từ Vọng.
Người nói thích là cô, nói không vui vẻ cũng là cô, sau đó âm thầm sinh một đứa bé cũng là cô.
Anh đã cho cô nhiều cơ hội như vậy nhưng cô lại lật lọng lần nữa.
Anh mới là người muốn hỏi câu,
rốt cuộc cô muốn thế nào.
Mắt Từ Vọng thâm đen, sắc mặt tái nhợt.
Bất kể cô quấy rầy Lục Bá An thế nào, anh cũng làm như không thấy.
Trợ lý Hàn có tới một lần để đưa
cho cô bản xét nghiệm ADN.
Ánh mắt Từ Vọng vô hồn, hỏi cậu ta: “Trợ lý Hàn, Nhất Nhất ở đâu, sắp
tới ngày tiêm phòng của thằng bé rồi.
Tôi xin các anh cho tôi gặp thằng bé một lần có được không?”
“Các anh cho thằng bé uống loại sữa gì vậy? Nó có tiêu chảy không? Thằng bé sợ nóng lắm, đừng cho
nó mặc nhiều.
Bây giờ nhiệt độ trong ngày chênh
lệch rất lớn, phải thật chú ý đó.
Thằng bé có ngã bệnh hay không?”
Cô nói năng lộn xộn không logic, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, thần sắc vô hồn làm người ta thương xót,
có thể thấy mấy ngày qua rất dằn vặt.
Trợ lý Hàn không đành lòng, bèn trấn an: “Cô đừng quá lo lắng, đứa bé rất khỏe, không hề sinh bệnh
gì cả.”
Từ Vọng nhớ con trai đến sắp phát điên, không đêm nào ngủ yên giấc.
Đã gần một tuần không có tin
của thằng bé, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ chịu không nổi nữa.
“Trợ lý Hàn, anh nói với Lục Bá An tôi thật sự biết sai rồi, anh ấy muốn thế nào cũng được, miễn là
trả con cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Rời khỏi nhà Từ Vọng, trợ lý Hàn lái xe đi, vài phút sau dừng lại ven đường, tấp vào một cửa hàng
tiện lợi, gọi điện thoại cho Lục Bá An.
“Giám đốc Lục, cô Từ cứ theo sau tôi.”
Ven đường phía sau là một chiếc ô tô con màu trắng, tài xế đội mũ đeo khẩu trang kín mít.
Cậu ta
vừa nhìn sang thì người nọ lập tức thụt xuống, chỉ để lộ đỉnh đầu bờm xờm.
Lục Bá An đang cho con uống sữa, nghe vậy cũng không có phản ứng gì: “Cứ để cô ấy theo đi, cậu
không cần quan tâm tới.”
“Vâng.” Trợ lý Hàn đang định cúp máy thì lại nghe anh hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Trợ lý Hàn nhớ lại: “Cô ấy gầy đi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.” “Khóc à?”
Cậu trả lời chắc nịch: “Khóc.”
Lục Bá An cúp máy, nhìn Từ Nhất hai tay ôm bình sữa bú ngon lành, gương mặt bụ bẫm núc ních, bú rất
chăm chú.
Anh nhẹ nhàng sờ trán con trai: “Mẹ con gầy, nhưng con lại mập ra.”
“Từ Vọng, anh ta định đi đâu vậy?”
Lâm Thư đánh tay lái đi theo trợ lý Hàn vào một con đường nhỏ vắng vẻ, các cô cứ tưởng trợ lý Hàn
sẽ trở về Cảnh Thị, định là đi theo cậu ta để tìm Lục Bá An.
Kết quả cậu ta đi mười lăm phút, vào
một con đường nhỏ, phía trước hình như đều là khu dân cư, không giống như sẽ rời khỏi Xuân Thành.
Từ Vọng nấp ở ghế sau nhìn ra ngoài.
Xuân Thành là thành phố cổ, mấy năm qua không có gì thay đổi,
trí nhớ của cô rất tốt, cảm thấy hình như đã tới đây rồi: “Ở đây trông quen quá.”
Không bao lâu thì cô nhớ ra, trước kia hình như cô đã tới cùng Lục Bá An, đây là nhà của ông ngoại
anh, Giáo sư Tô – Tô Lương Vi.
Chẳng phải nói anh đang ở nước ngoài sao? Biết ngay là anh gạt cô mà, thì ra Lục Bá An vẫn luôn ở
đây.
Nghĩ tới đây trong lòng Từ Vọng bốc lửa, tức đến mức bắt đầu thở gấp.
Lâm Thư ở phía trước cứ luôn
thấy bất an: “Từ Vọng, tìm được anh ấy rồi cậu định làm thế nào?”
Từ Vọng nghiến răng: “Đồng quy vu tận!”
Từ nhỏ cô đã biết, muốn có được thứ gì đó thì không thể nào chờ người khác mang đến, mà bản thân
mình phải có hành động.
Cô không thể ngồi đây chờ Lục Bá An đến phạt cô được, phải chủ động ra tay.
Trợ lý Hàn dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, đóng cửa lại rồi mở cổng đi vào.
Trên tường rào, cây leo
đã chuyển sang màu đỏ, căn nhà cũ kỹ và yên tĩnh.
Đợi sau khi trợ lý Hàn đi khuất, Từ Vọng mới lấy
điện thoại ra nhắn tin cho Lục Bá An.
Từ Vọng: Em đang ở trước cửa nhà ông ngoại anh đây.
Sau khi gửi xong, cô mở cửa xuống xe, hùng hổ đi tới cổng.
Lâm Thư thò đầu ra cửa sổ xe, lo lắng
nhìn cô: “Từ Vọng, cậu đừng nóng nảy, có việc gì từ từ nói, lần này nói không xong thì lần sau
chúng ta lại nói tiếp.”
“Cậu yên tâm, cứ ở đây chờ tớ là được.”
Khi Lục Bá An đi ra thì nhìn thấy Từ Vọng đứng ngoài cửa, mặc một chiếc áo khoác đen, ưỡn người
đứng trước mặt anh.
“Đúng là gầy đi.”
Từ Vọng không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là câu này, thấy hai tay anh trống trơn, không bế Từ
Nhất ra, ánh mắt cô đầy lửa giận.
Đây là lần đầu tiên anh thấy ánh mắt này của cô.
Một cơn gió thu thổi qua, Lâm Thư ngồi trong xe nhìn từ xa đã cảm nhận được bầu không khí giương
cung bạt kiếm.
Nét mặt của Từ Vọng nghiêm túc hiếm thấy: “Lục Bá An, anh trả Từ Nhất lại cho em đi.”
“Không trả.” Anh trả lời thẳng thắn hiếm thấy.
Khí thế của Từ Vọng vẫn không giảm, đón nhận ánh mắt trực diện của Lục Bá An.
Anh từ trên cao nhìn
xuống cô, ngay cả mí mắt cũng không động.
“Meo meo~” Trên tường rào có một con mèo hoa đang nằm
phơi nắng, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nên kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy một giây trước Từ Vọng còn siết chặt nắm tay, giây tiếp theo đã thả ra nắm lấy góc áo của
Lục Bá An, cụp mi, nhìn anh một cách đáng thương: “Anh trả Nhất Nhất lại cho em đi, được không? Em
xin anh.”
Lục Bá An cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm góc áo mình: “Tôi không trả, em có thể làm gì?”
Từ Vọng đã biết anh vô tình từ lâu, bèn đánh liều đưa tay ôm chặt eo anh: “Anh không trả thì em sẽ
không buông tay! Anh đi đâu em sẽ theo đó.” Loài người trở mặt thật nhanh, con mèo hoa lại kêu lên
một tiếng rồi lắc cơ thể mập mạp đi.
Lục Bá An nghĩ, đúng là trên đời này không thể nào có thêm một Từ Vọng thứ hai.
“Buông ra.”
Cảm nhận được sự rét buốt, Từ Vọng nhắm mắt lại, càng ôm anh chặt hơn, thấy chết không sờn mà trả
lời: “Không buông! Trừ khi anh trả con lại cho em, bằng không em sẽ phiền chết anh.”
“Tôi nói lại lần nữa, buông ra.” Cô la to: “Không buông.”
Lục Bá An đột nhiên không nói gì nữa.
Từ Vọng đang khó hiểu thì nghe thấy một giọng nữ truyền đến:
“Bá An, hai đứa đang làm gì thế?”.
Bình luận facebook