Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Nguồn: EbookTruyen.Net
Edit: Hoa Tuyết
Trời tờ mờ sáng, thành phố yên tĩnh dần thức tỉnh.
Xuân Thành là một thành phố nhỏ, nhịp sống chậm rãi và thong thả, tầng dưới khu nhà cũ kỹ, các bác
trai bác gái khoan thai tập Thái Cực, các cửa hàng bán đồ ăn sáng bốc hơi nghi ngút hấp dẫn mọi
người dần xúm lại.
Có mấy đứa bé tiểu học không tình nguyện đeo cặp, bĩu môi, bị người lớn đưa đến
trường.
Tấm rèm dày cộm ngăn ánh nắng ban mai, cũng ngăn tiếng ồn buổi sớm.
Trong phòng mờ tối, có
thể lờ mờ thấy được sự lộn xộn, bên trên chiếc giường nhỏ đặt cạnh chiếc giường lớn, một bàn tay bụ
bẫm nhỏ bé vươn lên vẫy vẫy.
Âm thanh trên chiếc giường nhỏ vô cùng bé, nhưng lại khiến Từ Vọng đang ôm gối ngủ say trên giường
lớn giật mình tỉnh giấc.
Cô buộc mái tóc rối bời lại, hai mắt mông lung, đứng dậy mò mẫm đến bế đứa
bé lên.
Cậu nhóc nhìn thấy Từ Vọng, thì bỏ hai tay từ trong miệng ra, cánh tay ngắn ngủn quơ quơ, cười
khanh khách.
Từ Vọng không biết hôn con làm sao mới đủ, bèn cắn nhẹ lên má con một cái: “Cục cưng ngoan ngoãn
của mẹ sao lại đáng yêu như vậy chứ!”
Khi tỉnh dậy cậu bé không hề khóc quấy, chỉ có Từ Vọng cô mới có thể sinh ra một bé cưng ngoan thế
này thôi.
Từ Nhất bị đau cũng không khóc, mở to mắt mơ màng nhìn Từ Vọng, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm nhìn thế
nào cũng thấy đáng yêu.
Từ Vọng bế con chơi đùa thêm một lúc, mới vứt cơn buồn ngủ đi, sau đó tràn
đầy sức sống rời giường tiếp tục ngày mới.
Cho con uống sữa, thay tã, ăn cơm… một mình cô làm không hết việc.
Từ Nhất là một đứa bé rất ngoan, ăn uống no đủ, được thay tã khô mát thì sẽ không khóc quấy.
Hiện
bé mới sáu tháng, chơi mệt thì ngủ, vì vậy Từ Vọng vẫn còn có thể tạm thời tự trông được, tranh thủ
lúc Từ Nhất ngủ để vẽ tranh.
Hơn một năm trước, Từ Vọng chia tay Lục Bá An trong hòa bình rồi trở về quê, mới về không lâu lại
phát hiện mình mang thai.
Thiên chức của phụ nữ yêu cầu rất cao, một khi mang thai thì không thể
nào tìm được việc được nữa, cô chỉ có thể quay về công việc trước kia, là vẽ truyện tranh.
Tuy cô
thất bại tình trường, nhưng sự nghiệp lại có phần khởi sắc, một tháng trước đã thành công xuất bản
tập truyện tranh đầu tiên của mình.
Biên tập Tiểu Đào là một cô gái tầm tuổi cô, cái độ tuổi nhiệt
huyết và đầy đam mê, đã tuyên bố rằng, sẽ biến cô thành ngôi sao mới của giới truyện tranh thiếu
nhi, giúp truyện của cô có mặt ở tất cả các nhà sách lớn nhỏ.
Không sai, độc giả của Từ Vọng là những mầm non nhỏ có độ tuổi từ sáu đến mười hai.
Mà biên tập Tiểu Đào cũng là một người hâm mộ trung thành của Từ Vọng, có thể thấy độ tuổi tâm lý
của cô ấy ‘lớn’ thế nào.
Theo như lời Tiểu Đào là Từ Vọng không dám nghiêm túc, nhưng dù sao đây
cũng là sở thích từ bé của cô, trước kia cô không theo nghề này một phần vì thiếu lòng tin, còn giờ
đây đã quyết định theo và muốn có thành tựu, cho nên đặc biệt nỗ lực, chăm chỉ hơn hẳn ngày trước.
Một ngày trôi qua, Từ Vọng đều vô cùng mệt mỏi.
Hiện tại cô còn có thể cố gắng vừa trông con vừa vẽ, nhưng Từ Nhất càng ngày càng lớn khiến cô cảm
thấy mệt không kham nổi, không thể không tính đến việc thuê bảo mẫu.
Buổi chiều, Lâm Thư gọi điện thoại rủ cô sang ăn lẩu, cô xoa xoa bả vai, sảng khoái đồng ý, sau đó
sửa soạn qua loa rồi bế cục bông đang ngậm tay đi ra ngoài.
Xuân Thành làm chiến dịch ‘xanh hóa’ rất tốt, Từ Vọng bế Từ Nhất đi dưới tán cây, những chiếc lá
nhẹ nhàng rụng xuống theo gió, cậu nhóc vừa vặn bắt được một chiếc lá rơi trên đầu vai Từ Vọng, sau
khi cầm lấy thì định bỏ vào miệng, may mà Từ Vọng kịp ngăn lại.
Đây là mùa thu đầu tiên trong cuộc đời Từ Nhất.
Lâm Thư và Từ Vọng ở chung khu, chỉ không cùng một tòa nhà, nên chỉ cần vài phút là đến.
Ở quê,
hàng xóm cùng một khu đều rất niềm nở, Từ Vọng lớn lên ở đây, trên đường đi gặp được người quen đều
lên tiếng chào hỏi, sau đó đối phương lại trêu Từ Nhất, nên mất nhiều thời gian đến nơi hơn một
chút.
Điều này là nhờ gen tốt của cha Từ Nhất, đẹp trai quá cũng khổ, có điều cậu bé mới nửa tuổi, điều
phiền não duy nhất chỉ là quá được yêu thích.
Cu cậu ngây thơ hồn nhiên ngậm tay, gương mặt nhỏ bị
người khác nhào nặn cũng không khóc.
Khó khăn lắm mới đến nhà Lâm Thư, nồi lẩu đã nấu đến mức nở cả ra.
“Sao bây giờ cậu mới đến, tớ sắp chết đói rồi.” Lâm Thư để đũa xuống chạy ra mở cửa, trong miệng
còn nhai thịt nên nói năng không rõ ràng.
Vừa thấy Từ Nhất, cô ấy đã cong mắt cười: “Ôi chao, Nhất
Nhất là tốt nhất, mau cho mẹ nuôi ôm một cái nào.”
Cô ấy giúp Từ Vọng cởi dây đai địu rồi bế Từ Nhất ra, sau đó dùng mũi cạ lên mặt cậu nhóc, cười đùa
trêu chọc.
Từ Nhất rất thích mẹ nuôi của mình, nên rất phối hợp cười ra tiếng.
Từ Vọng đặt túi địu con xuống sofa, hai tay được giải phóng, lập tức chạy về phía nồi lẩu nóng hừng
hực kia: “Cậu thật chẳng nghĩa khí gì cả, lại một mình ăn trước.”
Lẩu uyên ương hai ngăn, ngăn không cay dành cho người mẹ tốt Tư Vọng, người bạn tốt Lâm Thư bế con
nuôi vui vẻ ăn lẩu cay, mỗi khi đôi đũa của Từ Vọng thò qua, thì cô ấy lại nghiêm túc gạt trở về:
“Ơ hay, làm gì vậy, cậu tự giác một chút đi nha.”
Từ Vọng chỉ có thể tội nghiệp rút đũa về: “Lâm Thư Thư, lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi đó.”
“Chứ sao, Từ Vọng, nếu cậu đi bệnh viện thì con nuôi bảo bối của tớ phải làm sao đây.”
Lâm Thư và Từ Vọng chơi với nhau từ thời cột tóc hai chùm, tình cảm rất thân thiết.
Chỉ có điều lúc
bé luôn là Từ Vọng bảo vệ Lâm Thư, nhưng mấy năm qua tính tình của Từ Vọng đã thay đổi rất nhiều,
ngược lại trở thành Lâm Thư chăm cô.
Nếu không nhờ có một người bạn như Lâm Thư, thì Tư Vọng dù có
mạnh mẽ đến mấy cũng đã không thể chịu đựng được mà suy sụp từ lâu.
Cũng may thời gian khó khăn đã qua, Từ Nhất dần dần khôn lớn, Từ Vọng cảm thấy tương lai ngập tràn
hy vọng.
Hai cô vừa ăn vừa trò chuyện, nồi lẩu vơi một nửa thì Từ Nhất đã ngủ, Từ Vọng bế cậu bé vào giường
Lâm Thư, sau đó rốt cuộc cũng có thể thoải mái ăn căng bụng.
Lâm Thư có chuyện muốn nói, làm công tác chuẩn bị một lúc rồi kiếm chuyện mở lời: “Từ Vọng, cậu có
nghe chuyện tháng sau trường chúng ta sẽ làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không?”
“Có nghe, không phải trên diễn đàn đều bàn chuyện này sao.”
Diễn đàn bạn cùng lớp trung học của các cô vẫn còn rất sôi nổi, đa số bạn học đều ở lại Xuân Thành,
thường xuyên tụ họp gặp mặt nhau, nên tình cảm vẫn không tệ.
Cô đã nghe tin trường trung học Xuân
Thành làm lễ kỷ niệm ngày thành lập từ lâu, nhưng nó chẳng liên quan đến cô, mà trường học cũng
chẳng có mời cựu học sinh về tham gia.
Thật ra Lâm Thư rất phân vân, không biết có nên nói hay không.
Nếu nói thì có vẻ như cô ấy đang cố
ý chạm vào vết thương cũ của bạn mình, không nói thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trực giác
nói cho cô ấy biết, có một số việc vẫn nên nhắc trước với Từ Vọng, cho nên sau khi đấu tranh nội
tâm, cô ấy vẫn bất chấp nói ra.
“Có một bạn, Trần Huyên Huyên đấy, cậu còn nhớ chứ? Chẳng phải cô ấy xin vào trường Xuân Thanh làm
giáo viên âm nhạc sao, hai ngày trước tớ
gặp cô ấy, có trò chuyện vài câu, cô ấy đùa với tớ rằng trường định mời Lục Bá An tham gia lễ kỷ
niệm thành lập trường.
Cậu xem có buồn cười hay không, Lục Bá An cũng chỉ học ở trường ta có một
học kỳ, dám chừng hiệu trưởng là ai anh ta còn không biết kìa.”
Lâm Thư thấy Từ Vọng chậm rãi buông đũa xuống, tuy nụ cười trên mặt nhạt dần, nhưng cũng không có
vẻ gì là hoảng hốt hay đau khổ.
Từ Vọng im lặng một lúc lâu rồi tiếp lời Lâm Thư: “Đúng là thật
buồn cười, có lẽ ngay cả trường học ở đâu anh ấy còn không nhớ nữa.”
Nói xong, cô lại cúi đầu ăn tiếp, như chuyện Lâm Thư vừa nói chỉ là một chuyện nhỏ vu vơ.
Ồ, mà còn
chẳng được xem là chuyện nhỏ, chỉ là một tin vỉa hè không liên quan gì đến cô.
Lâm Thư không biết được suy nghĩ của Từ Vọng, trông cô bạn chẳng có phản ứng gì khác, cô ấy nhức
đầu, từ bỏ chuyện thăm dò ẩn ý mà nói thẳng: “Từ Vọng, cậu định gạt Lục Bá An cả đời, không cho anh
ấy biết chuyện Nhất Nhất sao?”
Lâm Thư có thể hiểu được quyết định ban đầu của Từ Vọng, phát hiện mang thai sau khi chia tay, mang
một sinh mệnh nhỏ, ở lại không được, không ở lại cũng không xong, Từ Vọng đã phải đắn đo thật lâu
mới quyết định sinh con.
Bác sĩ nói thể chất của Từ Vọng rất khó mang thai, nếu như lần này phá bỏ thì sẽ khó mà có con được
nữa, cho nên đối với Từ Vọng đây không chỉ là một đứa bé, mà còn có nghĩa là về sau có thể cô sẽ
không được làm mẹ.
Lục Bá An có quyền biết chuyện này, nhưng tình huống lúc đó đó khiến Từ Vọng không có dũng khí để
nói với anh.
Cô không muốn anh chịu trách nhiệm, nhưng với tính cách của anh thì nhất định sẽ chịu
trách nhiệm.
Hai người không có tình cảm mà lại phải ở bên nhau thì chỉ có đau khổ.
Cô không muốn
dây dưa khiến cả hai đều mệt mỏi, Lục Bá An cũng cần có
cuộc sống của riêng mình.
Từ Vọng đã từng nói với Lâm Thư điều này, có điều Lâm Thư cảm thấy, Từ
Nhất đã ra đời, sớm muộn gì Lục Bá An cũng biết thôi.
Anh là cha của Nhất Nhất, dù là đối với đứa
bé hay với anh thì Từ Vọng đều không có lý do gì mà giấu diếm.
Mọi người đều đã trưởng thành, bất
kể chuyện có lớn thế nào cũng nên nói ra rồi từ từ xử lý, cứ giấu diếm thế này không phải là cách.
Không phải Từ Vọng không biết đạo lý này, cũng hiểu rõ Lâm Thư là vì muốn tốt cho cô, cô cụp mắt,
nói: “Khi nào tớ chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ nói cho anh ấy biết.”
Không thể giấu Lục Bá An sự tồn tại của Từ Nhất mãi được.
Thật ra Từ Vọng vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp để nói với anh.
Mà tìm tìm kiếm kiếm, đến khi Từ Nhất
nửa tuổi, đừng nói là cơ hội, ngay cả chút dũng khí cô cũng tìm không ra.
Đúng vậy, cô sợ hãi, cô không dám nói.
Cô không còn dũng khí để tiếp nhận cơn giận của Lục Bá An nữa, người bình thường ai biết chuyện thế
này cũng sẽ tức giận, huống chi là Lục Bá An.
Mà một khi anh nổi nóng, cô sẽ chịu không nổi.
Cô giấu anh nuôi một Lục Bá An bé, mà sau này khôn lớn sẽ gọi anh là cha.
Cô không thể nào tưởng
tượng ra, nếu như cô bế con đến tìm Lục Bá An, nói cho anh biết đây là con của anh, thì có khi nào
anh sẽ ném cô ra ngoài không.
Từ Vọng nhìn con trai nằm trên giường ngủ, rồi tự lẩm bẩm: “Từ Nhất Nhất, cha con thật sự rất hung
dữ, mẹ sợ lắm.”
Nhớ lại, Từ Vọng cô từ nhỏ đã ngang ngược, còn học võ ở chỗ ông Vương dưới lầu hai năm, cô gần như
không sợ một ai, chỉ có chuyện cô ức hiếp người khác chứ không có chuyện người khác ức hiếp cô.
Nhưng cứ gặp Lục Bá An là cô lại sợ muốn chết.
Cô chọc chọc gương mặt bụ bẫm của con trai, khẽ độc thoại: “Hay là mẹ chờ con lớn hơn một chút hẵng
nói cho cha con biết nhỉ, như vậy con có thể bảo vệ mẹ.
Bây giờ con ngồi còn không vững, tùy tiện
búng một cái là con bay mất rồi.”
Từ Nhất không thể biết được nỗi khổ tâm của mẹ, vẫn đang ngủ say sưa, cái miệng nhỏ chép chép.
Từ Vọng tưởng tượng đến viễn cảnh kia thôi đã cảm thấy sợ hãi, bèn nghiêm túc suy nghĩ một phương
án khả thi: “Nên đợi đến năm con mấy tuổi thì được nhỉ? Sáu tuổi? Lên tiểu học, chúng ta sẽ biết
nói lý.
Không được, như thế vẫn quá nhỏ, ít nhất cũng phải lên sơ trung, khi đó con đã bắt đầu cao
lớn, chúng ta sẽ ăn cho béo một tí, con đứng ở phía trước che chở cho mẹ, đừng để cha con bắt nạt
mẹ.
Haizz, như thế cũng không được, khi con biết nói thì đi tìm cha thì hơn.”
Từ Vọng suy nghĩ miên man, toàn những tình huống có thể sẽ xảy ra khi mình tìm đến Lục Bá An, cho
nên cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nên làm gì nếu một ngày nào đó Lục Bá An phát hiện ra bí mật
của cô..
Edit: Hoa Tuyết
Trời tờ mờ sáng, thành phố yên tĩnh dần thức tỉnh.
Xuân Thành là một thành phố nhỏ, nhịp sống chậm rãi và thong thả, tầng dưới khu nhà cũ kỹ, các bác
trai bác gái khoan thai tập Thái Cực, các cửa hàng bán đồ ăn sáng bốc hơi nghi ngút hấp dẫn mọi
người dần xúm lại.
Có mấy đứa bé tiểu học không tình nguyện đeo cặp, bĩu môi, bị người lớn đưa đến
trường.
Tấm rèm dày cộm ngăn ánh nắng ban mai, cũng ngăn tiếng ồn buổi sớm.
Trong phòng mờ tối, có
thể lờ mờ thấy được sự lộn xộn, bên trên chiếc giường nhỏ đặt cạnh chiếc giường lớn, một bàn tay bụ
bẫm nhỏ bé vươn lên vẫy vẫy.
Âm thanh trên chiếc giường nhỏ vô cùng bé, nhưng lại khiến Từ Vọng đang ôm gối ngủ say trên giường
lớn giật mình tỉnh giấc.
Cô buộc mái tóc rối bời lại, hai mắt mông lung, đứng dậy mò mẫm đến bế đứa
bé lên.
Cậu nhóc nhìn thấy Từ Vọng, thì bỏ hai tay từ trong miệng ra, cánh tay ngắn ngủn quơ quơ, cười
khanh khách.
Từ Vọng không biết hôn con làm sao mới đủ, bèn cắn nhẹ lên má con một cái: “Cục cưng ngoan ngoãn
của mẹ sao lại đáng yêu như vậy chứ!”
Khi tỉnh dậy cậu bé không hề khóc quấy, chỉ có Từ Vọng cô mới có thể sinh ra một bé cưng ngoan thế
này thôi.
Từ Nhất bị đau cũng không khóc, mở to mắt mơ màng nhìn Từ Vọng, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm nhìn thế
nào cũng thấy đáng yêu.
Từ Vọng bế con chơi đùa thêm một lúc, mới vứt cơn buồn ngủ đi, sau đó tràn
đầy sức sống rời giường tiếp tục ngày mới.
Cho con uống sữa, thay tã, ăn cơm… một mình cô làm không hết việc.
Từ Nhất là một đứa bé rất ngoan, ăn uống no đủ, được thay tã khô mát thì sẽ không khóc quấy.
Hiện
bé mới sáu tháng, chơi mệt thì ngủ, vì vậy Từ Vọng vẫn còn có thể tạm thời tự trông được, tranh thủ
lúc Từ Nhất ngủ để vẽ tranh.
Hơn một năm trước, Từ Vọng chia tay Lục Bá An trong hòa bình rồi trở về quê, mới về không lâu lại
phát hiện mình mang thai.
Thiên chức của phụ nữ yêu cầu rất cao, một khi mang thai thì không thể
nào tìm được việc được nữa, cô chỉ có thể quay về công việc trước kia, là vẽ truyện tranh.
Tuy cô
thất bại tình trường, nhưng sự nghiệp lại có phần khởi sắc, một tháng trước đã thành công xuất bản
tập truyện tranh đầu tiên của mình.
Biên tập Tiểu Đào là một cô gái tầm tuổi cô, cái độ tuổi nhiệt
huyết và đầy đam mê, đã tuyên bố rằng, sẽ biến cô thành ngôi sao mới của giới truyện tranh thiếu
nhi, giúp truyện của cô có mặt ở tất cả các nhà sách lớn nhỏ.
Không sai, độc giả của Từ Vọng là những mầm non nhỏ có độ tuổi từ sáu đến mười hai.
Mà biên tập Tiểu Đào cũng là một người hâm mộ trung thành của Từ Vọng, có thể thấy độ tuổi tâm lý
của cô ấy ‘lớn’ thế nào.
Theo như lời Tiểu Đào là Từ Vọng không dám nghiêm túc, nhưng dù sao đây
cũng là sở thích từ bé của cô, trước kia cô không theo nghề này một phần vì thiếu lòng tin, còn giờ
đây đã quyết định theo và muốn có thành tựu, cho nên đặc biệt nỗ lực, chăm chỉ hơn hẳn ngày trước.
Một ngày trôi qua, Từ Vọng đều vô cùng mệt mỏi.
Hiện tại cô còn có thể cố gắng vừa trông con vừa vẽ, nhưng Từ Nhất càng ngày càng lớn khiến cô cảm
thấy mệt không kham nổi, không thể không tính đến việc thuê bảo mẫu.
Buổi chiều, Lâm Thư gọi điện thoại rủ cô sang ăn lẩu, cô xoa xoa bả vai, sảng khoái đồng ý, sau đó
sửa soạn qua loa rồi bế cục bông đang ngậm tay đi ra ngoài.
Xuân Thành làm chiến dịch ‘xanh hóa’ rất tốt, Từ Vọng bế Từ Nhất đi dưới tán cây, những chiếc lá
nhẹ nhàng rụng xuống theo gió, cậu nhóc vừa vặn bắt được một chiếc lá rơi trên đầu vai Từ Vọng, sau
khi cầm lấy thì định bỏ vào miệng, may mà Từ Vọng kịp ngăn lại.
Đây là mùa thu đầu tiên trong cuộc đời Từ Nhất.
Lâm Thư và Từ Vọng ở chung khu, chỉ không cùng một tòa nhà, nên chỉ cần vài phút là đến.
Ở quê,
hàng xóm cùng một khu đều rất niềm nở, Từ Vọng lớn lên ở đây, trên đường đi gặp được người quen đều
lên tiếng chào hỏi, sau đó đối phương lại trêu Từ Nhất, nên mất nhiều thời gian đến nơi hơn một
chút.
Điều này là nhờ gen tốt của cha Từ Nhất, đẹp trai quá cũng khổ, có điều cậu bé mới nửa tuổi, điều
phiền não duy nhất chỉ là quá được yêu thích.
Cu cậu ngây thơ hồn nhiên ngậm tay, gương mặt nhỏ bị
người khác nhào nặn cũng không khóc.
Khó khăn lắm mới đến nhà Lâm Thư, nồi lẩu đã nấu đến mức nở cả ra.
“Sao bây giờ cậu mới đến, tớ sắp chết đói rồi.” Lâm Thư để đũa xuống chạy ra mở cửa, trong miệng
còn nhai thịt nên nói năng không rõ ràng.
Vừa thấy Từ Nhất, cô ấy đã cong mắt cười: “Ôi chao, Nhất
Nhất là tốt nhất, mau cho mẹ nuôi ôm một cái nào.”
Cô ấy giúp Từ Vọng cởi dây đai địu rồi bế Từ Nhất ra, sau đó dùng mũi cạ lên mặt cậu nhóc, cười đùa
trêu chọc.
Từ Nhất rất thích mẹ nuôi của mình, nên rất phối hợp cười ra tiếng.
Từ Vọng đặt túi địu con xuống sofa, hai tay được giải phóng, lập tức chạy về phía nồi lẩu nóng hừng
hực kia: “Cậu thật chẳng nghĩa khí gì cả, lại một mình ăn trước.”
Lẩu uyên ương hai ngăn, ngăn không cay dành cho người mẹ tốt Tư Vọng, người bạn tốt Lâm Thư bế con
nuôi vui vẻ ăn lẩu cay, mỗi khi đôi đũa của Từ Vọng thò qua, thì cô ấy lại nghiêm túc gạt trở về:
“Ơ hay, làm gì vậy, cậu tự giác một chút đi nha.”
Từ Vọng chỉ có thể tội nghiệp rút đũa về: “Lâm Thư Thư, lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi đó.”
“Chứ sao, Từ Vọng, nếu cậu đi bệnh viện thì con nuôi bảo bối của tớ phải làm sao đây.”
Lâm Thư và Từ Vọng chơi với nhau từ thời cột tóc hai chùm, tình cảm rất thân thiết.
Chỉ có điều lúc
bé luôn là Từ Vọng bảo vệ Lâm Thư, nhưng mấy năm qua tính tình của Từ Vọng đã thay đổi rất nhiều,
ngược lại trở thành Lâm Thư chăm cô.
Nếu không nhờ có một người bạn như Lâm Thư, thì Tư Vọng dù có
mạnh mẽ đến mấy cũng đã không thể chịu đựng được mà suy sụp từ lâu.
Cũng may thời gian khó khăn đã qua, Từ Nhất dần dần khôn lớn, Từ Vọng cảm thấy tương lai ngập tràn
hy vọng.
Hai cô vừa ăn vừa trò chuyện, nồi lẩu vơi một nửa thì Từ Nhất đã ngủ, Từ Vọng bế cậu bé vào giường
Lâm Thư, sau đó rốt cuộc cũng có thể thoải mái ăn căng bụng.
Lâm Thư có chuyện muốn nói, làm công tác chuẩn bị một lúc rồi kiếm chuyện mở lời: “Từ Vọng, cậu có
nghe chuyện tháng sau trường chúng ta sẽ làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không?”
“Có nghe, không phải trên diễn đàn đều bàn chuyện này sao.”
Diễn đàn bạn cùng lớp trung học của các cô vẫn còn rất sôi nổi, đa số bạn học đều ở lại Xuân Thành,
thường xuyên tụ họp gặp mặt nhau, nên tình cảm vẫn không tệ.
Cô đã nghe tin trường trung học Xuân
Thành làm lễ kỷ niệm ngày thành lập từ lâu, nhưng nó chẳng liên quan đến cô, mà trường học cũng
chẳng có mời cựu học sinh về tham gia.
Thật ra Lâm Thư rất phân vân, không biết có nên nói hay không.
Nếu nói thì có vẻ như cô ấy đang cố
ý chạm vào vết thương cũ của bạn mình, không nói thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trực giác
nói cho cô ấy biết, có một số việc vẫn nên nhắc trước với Từ Vọng, cho nên sau khi đấu tranh nội
tâm, cô ấy vẫn bất chấp nói ra.
“Có một bạn, Trần Huyên Huyên đấy, cậu còn nhớ chứ? Chẳng phải cô ấy xin vào trường Xuân Thanh làm
giáo viên âm nhạc sao, hai ngày trước tớ
gặp cô ấy, có trò chuyện vài câu, cô ấy đùa với tớ rằng trường định mời Lục Bá An tham gia lễ kỷ
niệm thành lập trường.
Cậu xem có buồn cười hay không, Lục Bá An cũng chỉ học ở trường ta có một
học kỳ, dám chừng hiệu trưởng là ai anh ta còn không biết kìa.”
Lâm Thư thấy Từ Vọng chậm rãi buông đũa xuống, tuy nụ cười trên mặt nhạt dần, nhưng cũng không có
vẻ gì là hoảng hốt hay đau khổ.
Từ Vọng im lặng một lúc lâu rồi tiếp lời Lâm Thư: “Đúng là thật
buồn cười, có lẽ ngay cả trường học ở đâu anh ấy còn không nhớ nữa.”
Nói xong, cô lại cúi đầu ăn tiếp, như chuyện Lâm Thư vừa nói chỉ là một chuyện nhỏ vu vơ.
Ồ, mà còn
chẳng được xem là chuyện nhỏ, chỉ là một tin vỉa hè không liên quan gì đến cô.
Lâm Thư không biết được suy nghĩ của Từ Vọng, trông cô bạn chẳng có phản ứng gì khác, cô ấy nhức
đầu, từ bỏ chuyện thăm dò ẩn ý mà nói thẳng: “Từ Vọng, cậu định gạt Lục Bá An cả đời, không cho anh
ấy biết chuyện Nhất Nhất sao?”
Lâm Thư có thể hiểu được quyết định ban đầu của Từ Vọng, phát hiện mang thai sau khi chia tay, mang
một sinh mệnh nhỏ, ở lại không được, không ở lại cũng không xong, Từ Vọng đã phải đắn đo thật lâu
mới quyết định sinh con.
Bác sĩ nói thể chất của Từ Vọng rất khó mang thai, nếu như lần này phá bỏ thì sẽ khó mà có con được
nữa, cho nên đối với Từ Vọng đây không chỉ là một đứa bé, mà còn có nghĩa là về sau có thể cô sẽ
không được làm mẹ.
Lục Bá An có quyền biết chuyện này, nhưng tình huống lúc đó đó khiến Từ Vọng không có dũng khí để
nói với anh.
Cô không muốn anh chịu trách nhiệm, nhưng với tính cách của anh thì nhất định sẽ chịu
trách nhiệm.
Hai người không có tình cảm mà lại phải ở bên nhau thì chỉ có đau khổ.
Cô không muốn
dây dưa khiến cả hai đều mệt mỏi, Lục Bá An cũng cần có
cuộc sống của riêng mình.
Từ Vọng đã từng nói với Lâm Thư điều này, có điều Lâm Thư cảm thấy, Từ
Nhất đã ra đời, sớm muộn gì Lục Bá An cũng biết thôi.
Anh là cha của Nhất Nhất, dù là đối với đứa
bé hay với anh thì Từ Vọng đều không có lý do gì mà giấu diếm.
Mọi người đều đã trưởng thành, bất
kể chuyện có lớn thế nào cũng nên nói ra rồi từ từ xử lý, cứ giấu diếm thế này không phải là cách.
Không phải Từ Vọng không biết đạo lý này, cũng hiểu rõ Lâm Thư là vì muốn tốt cho cô, cô cụp mắt,
nói: “Khi nào tớ chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ nói cho anh ấy biết.”
Không thể giấu Lục Bá An sự tồn tại của Từ Nhất mãi được.
Thật ra Từ Vọng vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp để nói với anh.
Mà tìm tìm kiếm kiếm, đến khi Từ Nhất
nửa tuổi, đừng nói là cơ hội, ngay cả chút dũng khí cô cũng tìm không ra.
Đúng vậy, cô sợ hãi, cô không dám nói.
Cô không còn dũng khí để tiếp nhận cơn giận của Lục Bá An nữa, người bình thường ai biết chuyện thế
này cũng sẽ tức giận, huống chi là Lục Bá An.
Mà một khi anh nổi nóng, cô sẽ chịu không nổi.
Cô giấu anh nuôi một Lục Bá An bé, mà sau này khôn lớn sẽ gọi anh là cha.
Cô không thể nào tưởng
tượng ra, nếu như cô bế con đến tìm Lục Bá An, nói cho anh biết đây là con của anh, thì có khi nào
anh sẽ ném cô ra ngoài không.
Từ Vọng nhìn con trai nằm trên giường ngủ, rồi tự lẩm bẩm: “Từ Nhất Nhất, cha con thật sự rất hung
dữ, mẹ sợ lắm.”
Nhớ lại, Từ Vọng cô từ nhỏ đã ngang ngược, còn học võ ở chỗ ông Vương dưới lầu hai năm, cô gần như
không sợ một ai, chỉ có chuyện cô ức hiếp người khác chứ không có chuyện người khác ức hiếp cô.
Nhưng cứ gặp Lục Bá An là cô lại sợ muốn chết.
Cô chọc chọc gương mặt bụ bẫm của con trai, khẽ độc thoại: “Hay là mẹ chờ con lớn hơn một chút hẵng
nói cho cha con biết nhỉ, như vậy con có thể bảo vệ mẹ.
Bây giờ con ngồi còn không vững, tùy tiện
búng một cái là con bay mất rồi.”
Từ Nhất không thể biết được nỗi khổ tâm của mẹ, vẫn đang ngủ say sưa, cái miệng nhỏ chép chép.
Từ Vọng tưởng tượng đến viễn cảnh kia thôi đã cảm thấy sợ hãi, bèn nghiêm túc suy nghĩ một phương
án khả thi: “Nên đợi đến năm con mấy tuổi thì được nhỉ? Sáu tuổi? Lên tiểu học, chúng ta sẽ biết
nói lý.
Không được, như thế vẫn quá nhỏ, ít nhất cũng phải lên sơ trung, khi đó con đã bắt đầu cao
lớn, chúng ta sẽ ăn cho béo một tí, con đứng ở phía trước che chở cho mẹ, đừng để cha con bắt nạt
mẹ.
Haizz, như thế cũng không được, khi con biết nói thì đi tìm cha thì hơn.”
Từ Vọng suy nghĩ miên man, toàn những tình huống có thể sẽ xảy ra khi mình tìm đến Lục Bá An, cho
nên cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nên làm gì nếu một ngày nào đó Lục Bá An phát hiện ra bí mật
của cô..
Bình luận facebook