Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Chương 94
Ngày thứ hai An Niên trở lại Cửu Bộ, Trần Dương cũng tới Cửu Bộ đi làm theo lẽ thường. Anh biết là ngày hôm nay của mình có thể trôi qua không dễ dàng gì, nhưng anh lại không hề ngờ tới, thứ khó sống trước tiên lại là cái xe của anh.
Ngay một phút trước, anh chuyển tay lái, chuẩn bị tiến vào cửa Cửu Bộ, ai ngờ thân xe lại bị chấn động mạnh, sau đó rầm một tiếng, bumper của xe bị rơi ra. Nhìn tường rào lù lù bất động đằng trước, Trần Dương yên lặng xuống xe, móc điện thoại di động ra.
“Vương Dã.” Trần Dương gọi cho phòng bảo vệ.
“Bùa cấm cửa của cậu bị Bộ trưởng ngừng sử dụng rồi.” Cũng không cần Trần Dương hỏi, Vương Dã đã chủ động trả lời.
“…” Anh còn chưa hỏi gì mà đã trả lời thẳng thắn như vậy rồi, hiển nhiên là ở trong phòng bảo vệ đã nhìn thấy anh bị đâm xe, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Muốn ngừng bao lâu?”
“Vĩnh viễn.” Vương Dã phun ra hai chữ.
“Biết rồi, cảm ơn.” Trần Dương cau mày lại, cúp điện thoại, đổi một số mới gọi lại: “Trưởng khoa Lưu.”
“Yo, Trần Dương à, có chuyện gì thế?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Bùa cấm cửa của tôi bị ngừng rồi.”
“Ngưng sử dụng? Vậy hẳn là Bộ trưởng ngưng sử dụng rồi.” Người có thể dừng bùa cấm cửa chỉ có ba người, Bộ trưởng, ông ấy và bảo vệ Vương Dã. Ông ấy và Vương Dã không có lý do gì để dừng bùa cấm cửa của Trần Dương, cho nên chỉ có thể là Bộ trưởng.
“Tôi biết rồi, tôi đang muốn hỏi ông hồ sơ của tôi vẫn còn để ở Cửu Bộ à?” Trước khi đến huyện Khánh Dương, trưởng khoa Lưu đã nói là sẽ giúp anh giữ lại hồ sơ. Hôm nay ngay cả cửa Cửu Bộ anh cũng không vào được, Trần Dương có hơi không yên tâm có phải là hồ sơ của mình đã bị chuyển ra ngoài rồi không.
“Không, vẫn còn ở trong tay tôi.” Trưởng khoa Lưu trả lời.
“Vậy… Bộ trưởng có nói gì không?”
“Không, sau khi Bộ trưởng về vẫn làm việc mãi, không nói đến chuyện hồ sơ.”
Trần Dương vừa nghe xong, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Không nhắc lại, chính là tạm thời chưa muốn điều anh đi. Nói cách khác, bố chồng tương lai của anh cũng không phải hoàn toàn không đồng ý cho anh và An Niên ở bên nhau.
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng khoa Lưu. Còn có một chuyện muốn làm phiền ông.” Trần Dương thỉnh cầu: “Lát nữa ông có thể nhắc nhở Bộ trưởng chút về chuyện điều động hồ sơ được không?”
“Để làm gì, chẳng lẽ cậu muốn quay về làm cảnh sát hả?” Trưởng khoa Lưu kinh ngạc nói, thật vất vả Bộ trưởng mới quên đi chuyện này, Trần Dương lại tự muốn dâng mình lên, chuyện này làm cho ông ấy có hơi không hiểu.
“Tôi không muốn nên mới nhờ ông đi hỏi đấy.” Trần Dương cười nói.
“Ồ!” Trưởng khoa Lưu phản ứng kịp, một tiếng ồ kéo dài lên xuống mười bảy mười tám lượt: “Dùng tôi để dò xét Bộ trưởng có phải không, thằng nhóc này đủ âm hiểm đấy.”
“Ngày khác tôi mời ông ăn cơm.”
“Mời ăn cơm thì thôi đi, khi kết hôn miễn cho tôi khoản tiền mừng là được.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Làm sao có thể lấy tiền mừng của ông được, ông là ông mai của tôi và An Niên mà. Nếu như tôi thuận lợi qua cửa này, về sau nhất định sẽ bổ sung một bao lì xì thật to cho ông mai.” Trần Dương lập tức bày tỏ thái độ.
“Đúng vậy, nếu không phải tôi điều cậu tới thì cậu lấy đâu ra vợ. Nhớ lời cậu rồi đấy, lì xì cho ông mai.” Trưởng khoa Lưu phấn chấn hẳn lên.
“Nhất định.” Chỉ cần có thể thuận lợi qua cửa ải này của bố vợ, lại đón An Niên về nhà mình, chút tiền lì xì này có tính là gì chứ.
“Cậu chờ đi, tôi sẽ dò xét thử giúp cậu xem.” Nói xong, trưởng khoa Lưu cúp điện thoại, ôm một đống tài liệu đến phòng làm việc của Bộ trưởng.
Nói chuyện với trưởng khoa Lưu một hồi, Trần Dương suy nghĩ một lúc, lại gửi một tin nhắn cho người bạn nối khố mở công ty kia của mình: [Gần đây có cổ phiếu nào có tình hình tốt không?]
Bạn nối khố: [Cậu muốn mua cổ phiếu à?]
Trần Dương: [Ừ.]
Bạn nối khổ: [Mua cái này đi, đây là một công ty tôi có cổ phần trong đó, gần đây vừa mới nhận được một khoản đầu tư, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong nửa tháng tới cổ phiếu sẽ lên.]
Trần Dương nói một tiếng cảm ơn, ngay sau đó gửi mã chứng khoán mà bạn nối khố gửi cho anh vào trong nhóm chat: [Cổ phiếu này có thể được giữ trong nửa tháng.]
Trần Dương vừa gửi tin này, trong nhóm lập tức bùng nổ.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Mịa nó, thật hay giả vậy, gần đây cổ phiếu lỗ gần chết.]
Tam Mao bộ Phù Chú: [Mã chứng khoán Trần Dương cho đã bao giờ lỗ chưa?]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Có thể giữ nửa tháng? Ngay cả thời gian hạn chế cũng có rồi, Trần Dương, có phải anh có tin tức nội bộ không?]
Trần Dương cười, cũng không tị húy gì, trực tiếp nói: [Phải, tôi tìm bạn hỏi thăm tin tức, trong vòng nửa tháng sẽ không lỗ.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Bình thường đều là chúng tôi cầu xin anh, anh mới có thể miễn cưỡng xem giá cả thị trường trên thị trường chứng khoán. Lần này bỗng nhiên lại ân cần như vậy, còn tìm bạn hỏi thăm, không bình thường nha.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Cậu vừa nói như vậy…]
Nhị Mao bộ Phù Chú: [Quả thật là người nào đó có vấn đề.]
Trần Dương tiếp tục cười, cúi đầu gõ chữ: [Tôi sợ khi kết hôn mấy người không có tiền để mừng.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Kết hôn? Anh qua cửa của Bộ trưởng rồi hả?]
Rốt cuộc cũng vào trọng điểm, Trần Dương theo sau trả lời tin nhắn này của Thẩm Chi Ngữ: [Thế nên, không phải tôi đang nhờ mọi người hay sao.]
Mục đích của Trần Dương bị bại lộ, chỉ là mọi người nể mặt tiền, à… là nể mặt em mèo và Tiểu Vệ, vẫn là miễn cưỡng đồng ý. Cuối cùng là do đạo sĩ Yên Tửu thay mặt đồng ý nói: [Chỉ cần cổ phiếu không rớt giá, tất cả đều dễ nói.]
Trần Dương bật cười, biết bọn họ đang nói đùa, nhưng cho dù không phải đùa thì nửa tháng chắc là cũng đủ rồi.
Sau khi làm xong hết những chuyện này, Trần Dương lại quay về xe, cầm một cái thùng giữ nhiệt và một chai rượu đứng trước cửa huơ huơ, sau đó dò xét đưa qua tường.
Lần này, hàng động của Trần Dương không bị ngăn cản, hai tay anh thuận lợi xuyên qua tường rào, chưa vào được bên trong. Tiếp theo trên tay anh bỗng nhẹ bẫng, thùng giữ nhiệt và rượu trong tay anh đều bị người ta nhận lấy.
Đồng thời điện thoại di động trong túi cũng reo lên, Trần Dương cầm lên nhìn, chỉ thấy Vương Dã chủ động gửi tin nhắn cho anh: [Đồ tôi sẽ đưa cho An Niên, rượu không tệ.]
Rượu có thể không ngon sao, đây là rượu anh đặc biệt cầm tới để tặng bố vợ. Chỉ là không qua được cánh cửa này, chỉ có thể lấy ra hối lộ Vương Dã trước.
Lúc này, trưởng khoa Lưu đã tới phòng làm việc của Bộ trưởng An, ông ấy cầm một phần tài liệu nhìn về phía Bộ trưởng An với vẻ muốn nói lại thôi.
“Làm gì vậy?” Thấy thế, Bộ trưởng An không nhịn được hỏi, mặt giống như bị táo bón vậy, vừa nhìn đã biết là có lời muốn nói.
“Tôi có một chuyện, muốn xác nhận bước cuối với ông trước.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Nói đi.”
“Hồ sơ của Trần Dương, thật sự phải điều về sao?” Trưởng khoa Lưu thử dò xét.
Bàn tay đang lật xem tài liệu của Bộ trưởng An bỗng chốc dừng lại, sau đó nhìn về phía trưởng khoa Lưu, hỏi: “Ông còn chưa điều về hả?”
“Trước khi lời nguyền của An Niên còn chưa được hóa giải, tôi nghĩ Trần Dương cũng không chắc chắn sẽ về được, lỡ như cuối cùng nếu như biến thành mèo, điều về không phải sẽ phiền phức lắm sao, cho nên đã giữ lại.”
Trưởng khoa Lưu đúng là không nhịn được muốn khen ngợi cho sự thông minh của mình, nhìn ông ấy xem, chẳng những giải thích hợp lý về chuyện giữ lại điều lệnh của Trần Dương, mà còn vừa nhắc nhở Bộ trưởng, Trần Dương vì An Niên mà đã bất chấp nguy hiểm cực kỳ lớn.
Đúng như dự đoán, Bộ trưởng An nghe xong thì vẻ mặt có hơi phức tạp. Tuy nói thằng nhóc Trần Dương này chẳng có điểm gì tốt cả, nhưng trong chuyện lời nguyền của An Niên này, anh nguyện ý mạo hiểm cùng biến thành mèo như An Niên để hóa giải lời nguyền của An Niên, về điểm này vẫn là có chút trách nhiệm.
Trưởng khoa Lưu thấy Bộ trưởng An bỗng nhiên yên lặng, vì vậy dừng lại chốc lát, chờ đến khi thấy Bộ trưởng An cũng suy nghĩ sắp xong rồi mới tiếp tục nhắc nhở: “Bộ trưởng, có còn điều hồ sơ của Trần Dương đi không?”
“Ông cảm thấy thế nào?” Bộ trưởng An hỏi ngược lại.
Tôi thấy thế nào? Trưởng khoa Lưu híp mắt lại, trong lòng lập tức có tính toán: “Bộ trưởng, tôi cảm thấy vẫn là đừng điều đi.”
“Tại sao?”
Trưởng khoa Lưu là người khôn khéo, bây giờ Bộ trưởng nhà ông ấy đang khó chịu vì chuyện gì ông ấy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho nên nếu như muốn giữ Trần Dương lại, tuyệt đối không thể nói đến chuyện của An Niên.
“Bộ trưởng, Trần Dương có quen biết với Diêm Vương hiện tại ở Địa Phủ và Diêm Vương nhiệm kỳ tiếp theo đó. Tuy nói Cửu Bộ chúng ta là đơn vị có được sự công nhận của Địa Phủ, nhưng ông suy nghĩ thử xem, trước kia chúng ta có chuyện gì tìm Địa Phủ hỗ trợ, nếu mỗi lần tốn bao nhiêu công sức thì còn không chắc có thể đạt được mục đích.”
“Nhưng mà, có Trần Dương thì lại không giống vậy, sau này dù là có chuyện gì, cứ để cho cậu ấy đi làm, còn không phải là chỉ là bản lĩnh mở miệng thôi sao?” Trưởng khoa Lưu phân tích.
Bộ trưởng An trừng mắt nhìn, không thể không nói, ở điểm này, Trần Dương thật đúng là rất hữu dụng.
“Còn nữa, em gái của Trần Dương.” Trưởng khoa Lưu nói: “Không biết Bộ trưởng có chú ý đến hay không, ngày đó em gái của Trần Dương tới, chúng ta cũng chẳng cử người đi đón, là cô ấy tự xuyên qua kết giới để vào.”
“Hả?” Bộ trưởng An lập tức nhướng mày lên.
“Thiên sư có thể tự do ra vào Cửu Bộ của chúng ta, ngoại trừ người của chính Cửu Bộ chúng ta ra thì cũng chỉ có mấy thiên sư cấp S kia của trang web siêu hình học thôi.”
“Ý ông là…” Mắt Bộ trưởng An sáng lên.
“Đúng vậy. Trần Dương gọi em gái cậu ấy là Thi Thi, cái gì Thi Thi? Còn chẳng phải là Tây Thi bắt quỷ quanh năm đứng đầu bảng xếp hạng của trang web siêu hình học sao?” Trưởng khoa Lưu tiếp tục nói.
“Bộ trưởng, có quan hệ như thế, sau này những chuyện cần trang web siêu hình học phối hợp, chúng ta cũng có thể để Trần Dương đi làm. Có trang web siêu hình học làm hậu thuẫn, sau này hễ cứ xuất hiện cương thi, ma vương lợi hại nào nữa thì cũng không cần ông phải đi công tác. Ông nói thử xem, ông là một Bộ trưởng, lại phải đi công tác suốt ngày, vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Bộ trưởng An sờ cằm, thâm sâu gật đầu tỏ vẻ tán đồng, là do ông ấy đi công tác quá nhiều cho nên mới để cho tên vô liêm sỉ Trần Dương kia có cơ hội thừa cơ lừa gạt con gái đi mất.
“Còn có…”
“Còn có?” Bộ trưởng An kinh hãi, Trần Dương còn có chỗ hữu dụng nữa à?
“Có.” Trưởng khoa Lưu gật đầu: “Ban đầu Trần Dương làm gì, cảnh sát đó. Khi Cửu Bộ chúng ta xử lý vụ án, yêu cầu thứ nhất là không được quấy nhiễu người dân và vi phạm pháp luật, nhưng có rất nhiều lúc chúng ta không thể tránh khỏi phải giao thiệp với cảnh sát.”
“Cho nên thường xuyên sẽ xuất hiện trường hợp đồng chí của Cửu Bộ chúng ta bị cảnh sát bắt đi rơi vào tình thế khó xử. Cứ như Vương Dã canh cửa kia kìa, bởi vì cậu ấy có hình tượng lưu manh là đầu trọc, xăm trổ, hễ xung quanh có chuyện nào đó không bình thường thì người đầu tiên cảnh sát hoài nghi chính là cậu ấy.”
“Cũng vì chuyện này mà Vương Dã có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy nhưng cũng chỉ có thể canh cửa cho Cửu Bộ, ông nói xem đáng tiếc biết bao chứ.”
“Chuyện này, Trần Dương cũng có thể làm hả?” Bộ trưởng An hoài nghi.
“Lần trước đạo sĩ Yên Tửu bị bắt, chỉ cần một cú điện thoại của Trần Dương đã cứu ra được rồi, ngay cả báo cáo mà chúng ta cũng không cần viết.” Trưởng khoa Lưu sử dụng sự thật để chứng minh.
Trần Dương tài giỏi như vậy à?
Một màn giới thiệu này của trưởng khoa Lưu làm cho Bộ trưởng An cảm thấy cho dù có thiếu mất một Bộ trưởng như ông ấy thì cũng không thể thiếu mất một Trần Dương được.
“Bộ trưởng, vậy hồ sơ của Trần Dương?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Cứ để đó trước đã.” Ông cũng đã nói thành như vậy rồi, ông bảo tôi phải nói sao nữa đây?
“Hê, được ạ.”
Giọng điệu trả lời của trưởng khoa Lưu vui sướng quá mức làm cho Bộ trưởng An hoài nghi nhìn đối phương một cái.
“Khụ, Bộ trưởng, tôi còn có việc, đi trước đây.” Trưởng khoa Lưu cuống quýt tìm một cái cớ, chuồn thôi.
Trưởng khoa Lưu vừa đi được một lúc An Niên đã cắn ống hút sữa chua đi vào.
“An Niên, tại sao con cũng tới đây thế, không phải bảo con nghỉ ngơi ở ký túc rồi sao?” Bộ trưởng An nhìn sắc mặt con gái, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là nghỉ ngơi không tốt.
“Con không ngủ được nên qua đây.” An Niên nũng nịu nằm bò trên bàn làm việc của Bộ trưởng An.
“Sắc mặt kém như vậy, sao lại không ngủ được?” Bộ trưởng An lo lắng hỏi.
An Niên lắc đầu, vẻ mặt rất mệt mỏi, lấy tay che miệng, ngáp một cái.
“Hay là bố bảo bộ Phù Chú vẽ cho con một tấm bùa an thần nhé?” Bộ trưởng An vừa nói vừa đi gọi điện thoại.
“Vô dụng thôi, linh lực của Tam Mao quá yếu, bùa an thần vô dụng với con.” An Niên xoa dịu: “Cũng chẳng quan trọng đâu ạ, chắc là con lạ giường, qua một khoảng thời gian nữa là sẽ tốt lên thôi.”
Lạ giường? Lạ giường gì? Nếu như ông ấy nhớ không nhầm thì cái giường ở ký túc của An Niên đó là cô đã ngủ năm năm rồi, làm sao bỗng nhiên lại lạ giường vậy?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Bộ trưởng An đã hiểu ra, chợt đen mặt lại: Lạ giường cái gì chứ, rõ ràng chính là nhớ cái tên vô liêm sỉ Trần Dương kia.
Hình như An Niên phát hiện ra bố mình có điểm không đúng, bỗng nhiên cô đứng lên khỏi ghế, đi tới ghế sô pha bên cạnh: “Bố, con ngủ một lúc ở trên ghế sô pha nhé.”
“Đừng ngủ ở đây, không thoải mái.”
“Không sao đâu, con biến thành mèo rồi, không chiếm chỗ. Hơn nữa chỗ này có mùi của bố, con sẽ an tâm ngủ hơn chút.” An Niên bỗng nhiên làm nũng.
“Bố ơi, hay là bố ôm con ngủ đi, giống như trước đây vậy, con biến thành mèo ngủ ở trong lòng bố.”
Bỗng nhiên Bộ trưởng An sửng sốt, đã bao lâu con gái không yêu cầu như vậy rồi.
“Được, chỉ là, con phải uống hết sữa đi đã.” Bộ trưởng An cầm sữa chua bị An Niên để quên ở trên bàn đưa tới.
“Mùi vị của sữa chua này rất lạ, con không muốn uống.” An Niên quệt miệng đau khổ nói.
Không muốn uống? Còn có thứ mà An Niên không muốn ăn à? Bộ trưởng An chỉ kinh ngạc một thoáng chốc rồi kịp thời phản ứng lại, bây giờ An Niên đang mang thai, không ăn được thứ gì cả. Không phải là trong tivi cũng có cảnh như vậy sao? Phụ nữ mang thai ăn cái gì là nôn cái đó.
“Không muốn ăn cũng phải ăn, tốt cho cơ thể của con.” Bộ trưởng An khuyên nhủ.
“Nhưng rất khó ăn, cơm sáng cũng không ngon.” An Niên không vui nói.
“Được rồi, được rồi, được rồi, vậy buổi trưa bố mua đồ ngon cho con, con ngủ trước đi.”
Lúc này An Niên mới vui vẻ, sau đó biến thành mèo làm ổ ở trong ngực Bộ trưởng An, chỉ chốc lát sau đã thoải mái ngủ mất.
Vừa ôm lấy An Niên, Bộ trưởng An cũng chẳng có tâm tư làm việc gì nữa, ông ấy cảm thụ hồn phách đang lớn lên từng chút từng chút một ở trong bụng kia, cho dù là bây giờ ông ấy cũng có hơi không dám tin con gái mình sắp làm mẹ.
Vừa nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, vẫn giống như năm năm trước vậy, yên tĩnh co lại trong lòng ông ấy, chỉ lớn bằng một bàn tay, rõ ràng vẫn là một con mèo nhỏ.
“Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Bộ trưởng An sợ đánh thức An Niên, vội vàng nhận: “Có chuyện gì?”
“Trần Dương đưa một thùng giữ nhiệt tới cho An Niên, nói là cậu ấy đưa cơm cho An Niên, cầm vào hay ném trả ạ?” Vương Dã vừa gọi điện thoại vừa rót cho mình một ly rượu. Rượu này, vừa ngửi đã biết là đồ tốt rồi.
“…” Bộ trưởng An nhìn sữa chua bị An Niên ghét bỏ ở trên bàn, nghĩ tới vẻ mặt lúc cô nói bữa sáng không ngon khi nãy, dừng lại một chốc lát, nói: “Đưa tới đi.”
Chỉ một lát sau, Vương Dã đã đưa thùng giữ nhiệt tới.
Một cái thùng giữ nhiệt rất lớn, cũng sắp to bằng cái thùng giao hàng của mấy anh trai giao hàng rồi. Bộ trưởng An nhìn thùng giữ nhiệt, tò mò Trần Dương đã chuẩn bị cho An Niên cái gì, vì vậy mở nắp ra nhìn thử.
“Thơm quá đi.” Ai ngờ mùi thơm vừa mới bay ra, An Niên đang ngủ say lập tức bị thèm đến tỉnh lại, cô lộ ra vẻ mặt ham ăn quen thuộc hỏi: “Bố mua đồ ăn ngon cho con hả?”
“Ừ.” Bộ trưởng An cầm hộp đồ ăn, không hề chột dạ mà gật đầu nói.
“Ngửi thôi đã thấy rất ngon rồi.” An Niên nói.
Bộ trưởng An thấy con gái thèm ăn, đâu thể nào ngăn cản, vội vàng mở thùng giữ nhiệt ra, lấy từng món từng món ra ngoài, phải mất đến năm, sáu phút mới mang hết thức ăn ra ngoài được. Lại quay ra nhìn, khá lắm, mỗi món đều không nhiều lắm, nhưng lại có khoảng mười mấy món cộng thêm với một cốc cháo gà.
Mà cô con gái mới vừa rồi còn không buồn ăn gì, mà bây giờ đã ăn đến đầu cũng không ngẩng lên nổi nữa rồi.
Trần Dương chẳng những đưa đồ ăn, mà anh còn đứng gác. Bộ trưởng An không để cho anh vào Cửu Bộ, vậy anh sẽ đứng ở cửa. Ngoại trừ đưa thức ăn anh đặt riêng của người ta một ngày ba lần ra thì anh cứ đứng ở cửa không đi đâu cả.
Nhiệt độ trung bình là 39 độ, Trần Dương lại đứng thẳng tắp ngay dưới ánh nắng mặt trời, rốt cuộc thì đến ngày thứ ba cũng say nắng ngất xỉu.
“Này này, đã nghe nói gì chưa?” Ngày hôm đó, Bộ trưởng An nghe được âm thanh nghị luận của cấp dưới ở hành lang.
“Sao vậy?”
“Mới vừa rồi Trần Dương ở bên ngoài phơi nắng đến ngất xỉu, Vương Dã nói suýt chút nữa là hồn lìa khỏi xác rồi, cũng may là anh ấy cứu về cho.”
“Không phải chứ, vậy là suýt chút nữa Tiểu Vệ không có bố rồi?”
“Bộ trưởng đúng là độc ác quá đi, nào có kiểu cầm gậy đánh uyên ương như vậy chứ.”
“Đúng vậy, nếu như Trần Dương có gì bất trắc, vậy em mèo sẽ đau khổ biết nhường nào chứ.”
“…” Bộ trưởng An độc ác xoắn xuýt trở về phòng làm việc, nhìn con gái vì lạ giường nên chỉ có thể ngủ ở phòng làm việc của ông ấy, Bộ trưởng An gọi một cú điện thoại cho trưởng khoa Lưu: “Dẫn người vào đây cho tôi.”
“Ai ạ?” Trưởng khoa Lưu cố ý làm ra vẻ không biết.
“Ông nói xem là ai?” Đám người khốn nạn biết rõ còn hỏi này.
Ngày thứ hai An Niên trở lại Cửu Bộ, Trần Dương cũng tới Cửu Bộ đi làm theo lẽ thường. Anh biết là ngày hôm nay của mình có thể trôi qua không dễ dàng gì, nhưng anh lại không hề ngờ tới, thứ khó sống trước tiên lại là cái xe của anh.
Ngay một phút trước, anh chuyển tay lái, chuẩn bị tiến vào cửa Cửu Bộ, ai ngờ thân xe lại bị chấn động mạnh, sau đó rầm một tiếng, bumper của xe bị rơi ra. Nhìn tường rào lù lù bất động đằng trước, Trần Dương yên lặng xuống xe, móc điện thoại di động ra.
“Vương Dã.” Trần Dương gọi cho phòng bảo vệ.
“Bùa cấm cửa của cậu bị Bộ trưởng ngừng sử dụng rồi.” Cũng không cần Trần Dương hỏi, Vương Dã đã chủ động trả lời.
“…” Anh còn chưa hỏi gì mà đã trả lời thẳng thắn như vậy rồi, hiển nhiên là ở trong phòng bảo vệ đã nhìn thấy anh bị đâm xe, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Muốn ngừng bao lâu?”
“Vĩnh viễn.” Vương Dã phun ra hai chữ.
“Biết rồi, cảm ơn.” Trần Dương cau mày lại, cúp điện thoại, đổi một số mới gọi lại: “Trưởng khoa Lưu.”
“Yo, Trần Dương à, có chuyện gì thế?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Bùa cấm cửa của tôi bị ngừng rồi.”
“Ngưng sử dụng? Vậy hẳn là Bộ trưởng ngưng sử dụng rồi.” Người có thể dừng bùa cấm cửa chỉ có ba người, Bộ trưởng, ông ấy và bảo vệ Vương Dã. Ông ấy và Vương Dã không có lý do gì để dừng bùa cấm cửa của Trần Dương, cho nên chỉ có thể là Bộ trưởng.
“Tôi biết rồi, tôi đang muốn hỏi ông hồ sơ của tôi vẫn còn để ở Cửu Bộ à?” Trước khi đến huyện Khánh Dương, trưởng khoa Lưu đã nói là sẽ giúp anh giữ lại hồ sơ. Hôm nay ngay cả cửa Cửu Bộ anh cũng không vào được, Trần Dương có hơi không yên tâm có phải là hồ sơ của mình đã bị chuyển ra ngoài rồi không.
“Không, vẫn còn ở trong tay tôi.” Trưởng khoa Lưu trả lời.
“Vậy… Bộ trưởng có nói gì không?”
“Không, sau khi Bộ trưởng về vẫn làm việc mãi, không nói đến chuyện hồ sơ.”
Trần Dương vừa nghe xong, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Không nhắc lại, chính là tạm thời chưa muốn điều anh đi. Nói cách khác, bố chồng tương lai của anh cũng không phải hoàn toàn không đồng ý cho anh và An Niên ở bên nhau.
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng khoa Lưu. Còn có một chuyện muốn làm phiền ông.” Trần Dương thỉnh cầu: “Lát nữa ông có thể nhắc nhở Bộ trưởng chút về chuyện điều động hồ sơ được không?”
“Để làm gì, chẳng lẽ cậu muốn quay về làm cảnh sát hả?” Trưởng khoa Lưu kinh ngạc nói, thật vất vả Bộ trưởng mới quên đi chuyện này, Trần Dương lại tự muốn dâng mình lên, chuyện này làm cho ông ấy có hơi không hiểu.
“Tôi không muốn nên mới nhờ ông đi hỏi đấy.” Trần Dương cười nói.
“Ồ!” Trưởng khoa Lưu phản ứng kịp, một tiếng ồ kéo dài lên xuống mười bảy mười tám lượt: “Dùng tôi để dò xét Bộ trưởng có phải không, thằng nhóc này đủ âm hiểm đấy.”
“Ngày khác tôi mời ông ăn cơm.”
“Mời ăn cơm thì thôi đi, khi kết hôn miễn cho tôi khoản tiền mừng là được.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Làm sao có thể lấy tiền mừng của ông được, ông là ông mai của tôi và An Niên mà. Nếu như tôi thuận lợi qua cửa này, về sau nhất định sẽ bổ sung một bao lì xì thật to cho ông mai.” Trần Dương lập tức bày tỏ thái độ.
“Đúng vậy, nếu không phải tôi điều cậu tới thì cậu lấy đâu ra vợ. Nhớ lời cậu rồi đấy, lì xì cho ông mai.” Trưởng khoa Lưu phấn chấn hẳn lên.
“Nhất định.” Chỉ cần có thể thuận lợi qua cửa ải này của bố vợ, lại đón An Niên về nhà mình, chút tiền lì xì này có tính là gì chứ.
“Cậu chờ đi, tôi sẽ dò xét thử giúp cậu xem.” Nói xong, trưởng khoa Lưu cúp điện thoại, ôm một đống tài liệu đến phòng làm việc của Bộ trưởng.
Nói chuyện với trưởng khoa Lưu một hồi, Trần Dương suy nghĩ một lúc, lại gửi một tin nhắn cho người bạn nối khố mở công ty kia của mình: [Gần đây có cổ phiếu nào có tình hình tốt không?]
Bạn nối khố: [Cậu muốn mua cổ phiếu à?]
Trần Dương: [Ừ.]
Bạn nối khổ: [Mua cái này đi, đây là một công ty tôi có cổ phần trong đó, gần đây vừa mới nhận được một khoản đầu tư, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong nửa tháng tới cổ phiếu sẽ lên.]
Trần Dương nói một tiếng cảm ơn, ngay sau đó gửi mã chứng khoán mà bạn nối khố gửi cho anh vào trong nhóm chat: [Cổ phiếu này có thể được giữ trong nửa tháng.]
Trần Dương vừa gửi tin này, trong nhóm lập tức bùng nổ.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Mịa nó, thật hay giả vậy, gần đây cổ phiếu lỗ gần chết.]
Tam Mao bộ Phù Chú: [Mã chứng khoán Trần Dương cho đã bao giờ lỗ chưa?]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Có thể giữ nửa tháng? Ngay cả thời gian hạn chế cũng có rồi, Trần Dương, có phải anh có tin tức nội bộ không?]
Trần Dương cười, cũng không tị húy gì, trực tiếp nói: [Phải, tôi tìm bạn hỏi thăm tin tức, trong vòng nửa tháng sẽ không lỗ.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Bình thường đều là chúng tôi cầu xin anh, anh mới có thể miễn cưỡng xem giá cả thị trường trên thị trường chứng khoán. Lần này bỗng nhiên lại ân cần như vậy, còn tìm bạn hỏi thăm, không bình thường nha.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Cậu vừa nói như vậy…]
Nhị Mao bộ Phù Chú: [Quả thật là người nào đó có vấn đề.]
Trần Dương tiếp tục cười, cúi đầu gõ chữ: [Tôi sợ khi kết hôn mấy người không có tiền để mừng.]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Kết hôn? Anh qua cửa của Bộ trưởng rồi hả?]
Rốt cuộc cũng vào trọng điểm, Trần Dương theo sau trả lời tin nhắn này của Thẩm Chi Ngữ: [Thế nên, không phải tôi đang nhờ mọi người hay sao.]
Mục đích của Trần Dương bị bại lộ, chỉ là mọi người nể mặt tiền, à… là nể mặt em mèo và Tiểu Vệ, vẫn là miễn cưỡng đồng ý. Cuối cùng là do đạo sĩ Yên Tửu thay mặt đồng ý nói: [Chỉ cần cổ phiếu không rớt giá, tất cả đều dễ nói.]
Trần Dương bật cười, biết bọn họ đang nói đùa, nhưng cho dù không phải đùa thì nửa tháng chắc là cũng đủ rồi.
Sau khi làm xong hết những chuyện này, Trần Dương lại quay về xe, cầm một cái thùng giữ nhiệt và một chai rượu đứng trước cửa huơ huơ, sau đó dò xét đưa qua tường.
Lần này, hàng động của Trần Dương không bị ngăn cản, hai tay anh thuận lợi xuyên qua tường rào, chưa vào được bên trong. Tiếp theo trên tay anh bỗng nhẹ bẫng, thùng giữ nhiệt và rượu trong tay anh đều bị người ta nhận lấy.
Đồng thời điện thoại di động trong túi cũng reo lên, Trần Dương cầm lên nhìn, chỉ thấy Vương Dã chủ động gửi tin nhắn cho anh: [Đồ tôi sẽ đưa cho An Niên, rượu không tệ.]
Rượu có thể không ngon sao, đây là rượu anh đặc biệt cầm tới để tặng bố vợ. Chỉ là không qua được cánh cửa này, chỉ có thể lấy ra hối lộ Vương Dã trước.
Lúc này, trưởng khoa Lưu đã tới phòng làm việc của Bộ trưởng An, ông ấy cầm một phần tài liệu nhìn về phía Bộ trưởng An với vẻ muốn nói lại thôi.
“Làm gì vậy?” Thấy thế, Bộ trưởng An không nhịn được hỏi, mặt giống như bị táo bón vậy, vừa nhìn đã biết là có lời muốn nói.
“Tôi có một chuyện, muốn xác nhận bước cuối với ông trước.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Nói đi.”
“Hồ sơ của Trần Dương, thật sự phải điều về sao?” Trưởng khoa Lưu thử dò xét.
Bàn tay đang lật xem tài liệu của Bộ trưởng An bỗng chốc dừng lại, sau đó nhìn về phía trưởng khoa Lưu, hỏi: “Ông còn chưa điều về hả?”
“Trước khi lời nguyền của An Niên còn chưa được hóa giải, tôi nghĩ Trần Dương cũng không chắc chắn sẽ về được, lỡ như cuối cùng nếu như biến thành mèo, điều về không phải sẽ phiền phức lắm sao, cho nên đã giữ lại.”
Trưởng khoa Lưu đúng là không nhịn được muốn khen ngợi cho sự thông minh của mình, nhìn ông ấy xem, chẳng những giải thích hợp lý về chuyện giữ lại điều lệnh của Trần Dương, mà còn vừa nhắc nhở Bộ trưởng, Trần Dương vì An Niên mà đã bất chấp nguy hiểm cực kỳ lớn.
Đúng như dự đoán, Bộ trưởng An nghe xong thì vẻ mặt có hơi phức tạp. Tuy nói thằng nhóc Trần Dương này chẳng có điểm gì tốt cả, nhưng trong chuyện lời nguyền của An Niên này, anh nguyện ý mạo hiểm cùng biến thành mèo như An Niên để hóa giải lời nguyền của An Niên, về điểm này vẫn là có chút trách nhiệm.
Trưởng khoa Lưu thấy Bộ trưởng An bỗng nhiên yên lặng, vì vậy dừng lại chốc lát, chờ đến khi thấy Bộ trưởng An cũng suy nghĩ sắp xong rồi mới tiếp tục nhắc nhở: “Bộ trưởng, có còn điều hồ sơ của Trần Dương đi không?”
“Ông cảm thấy thế nào?” Bộ trưởng An hỏi ngược lại.
Tôi thấy thế nào? Trưởng khoa Lưu híp mắt lại, trong lòng lập tức có tính toán: “Bộ trưởng, tôi cảm thấy vẫn là đừng điều đi.”
“Tại sao?”
Trưởng khoa Lưu là người khôn khéo, bây giờ Bộ trưởng nhà ông ấy đang khó chịu vì chuyện gì ông ấy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho nên nếu như muốn giữ Trần Dương lại, tuyệt đối không thể nói đến chuyện của An Niên.
“Bộ trưởng, Trần Dương có quen biết với Diêm Vương hiện tại ở Địa Phủ và Diêm Vương nhiệm kỳ tiếp theo đó. Tuy nói Cửu Bộ chúng ta là đơn vị có được sự công nhận của Địa Phủ, nhưng ông suy nghĩ thử xem, trước kia chúng ta có chuyện gì tìm Địa Phủ hỗ trợ, nếu mỗi lần tốn bao nhiêu công sức thì còn không chắc có thể đạt được mục đích.”
“Nhưng mà, có Trần Dương thì lại không giống vậy, sau này dù là có chuyện gì, cứ để cho cậu ấy đi làm, còn không phải là chỉ là bản lĩnh mở miệng thôi sao?” Trưởng khoa Lưu phân tích.
Bộ trưởng An trừng mắt nhìn, không thể không nói, ở điểm này, Trần Dương thật đúng là rất hữu dụng.
“Còn nữa, em gái của Trần Dương.” Trưởng khoa Lưu nói: “Không biết Bộ trưởng có chú ý đến hay không, ngày đó em gái của Trần Dương tới, chúng ta cũng chẳng cử người đi đón, là cô ấy tự xuyên qua kết giới để vào.”
“Hả?” Bộ trưởng An lập tức nhướng mày lên.
“Thiên sư có thể tự do ra vào Cửu Bộ của chúng ta, ngoại trừ người của chính Cửu Bộ chúng ta ra thì cũng chỉ có mấy thiên sư cấp S kia của trang web siêu hình học thôi.”
“Ý ông là…” Mắt Bộ trưởng An sáng lên.
“Đúng vậy. Trần Dương gọi em gái cậu ấy là Thi Thi, cái gì Thi Thi? Còn chẳng phải là Tây Thi bắt quỷ quanh năm đứng đầu bảng xếp hạng của trang web siêu hình học sao?” Trưởng khoa Lưu tiếp tục nói.
“Bộ trưởng, có quan hệ như thế, sau này những chuyện cần trang web siêu hình học phối hợp, chúng ta cũng có thể để Trần Dương đi làm. Có trang web siêu hình học làm hậu thuẫn, sau này hễ cứ xuất hiện cương thi, ma vương lợi hại nào nữa thì cũng không cần ông phải đi công tác. Ông nói thử xem, ông là một Bộ trưởng, lại phải đi công tác suốt ngày, vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Bộ trưởng An sờ cằm, thâm sâu gật đầu tỏ vẻ tán đồng, là do ông ấy đi công tác quá nhiều cho nên mới để cho tên vô liêm sỉ Trần Dương kia có cơ hội thừa cơ lừa gạt con gái đi mất.
“Còn có…”
“Còn có?” Bộ trưởng An kinh hãi, Trần Dương còn có chỗ hữu dụng nữa à?
“Có.” Trưởng khoa Lưu gật đầu: “Ban đầu Trần Dương làm gì, cảnh sát đó. Khi Cửu Bộ chúng ta xử lý vụ án, yêu cầu thứ nhất là không được quấy nhiễu người dân và vi phạm pháp luật, nhưng có rất nhiều lúc chúng ta không thể tránh khỏi phải giao thiệp với cảnh sát.”
“Cho nên thường xuyên sẽ xuất hiện trường hợp đồng chí của Cửu Bộ chúng ta bị cảnh sát bắt đi rơi vào tình thế khó xử. Cứ như Vương Dã canh cửa kia kìa, bởi vì cậu ấy có hình tượng lưu manh là đầu trọc, xăm trổ, hễ xung quanh có chuyện nào đó không bình thường thì người đầu tiên cảnh sát hoài nghi chính là cậu ấy.”
“Cũng vì chuyện này mà Vương Dã có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy nhưng cũng chỉ có thể canh cửa cho Cửu Bộ, ông nói xem đáng tiếc biết bao chứ.”
“Chuyện này, Trần Dương cũng có thể làm hả?” Bộ trưởng An hoài nghi.
“Lần trước đạo sĩ Yên Tửu bị bắt, chỉ cần một cú điện thoại của Trần Dương đã cứu ra được rồi, ngay cả báo cáo mà chúng ta cũng không cần viết.” Trưởng khoa Lưu sử dụng sự thật để chứng minh.
Trần Dương tài giỏi như vậy à?
Một màn giới thiệu này của trưởng khoa Lưu làm cho Bộ trưởng An cảm thấy cho dù có thiếu mất một Bộ trưởng như ông ấy thì cũng không thể thiếu mất một Trần Dương được.
“Bộ trưởng, vậy hồ sơ của Trần Dương?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Cứ để đó trước đã.” Ông cũng đã nói thành như vậy rồi, ông bảo tôi phải nói sao nữa đây?
“Hê, được ạ.”
Giọng điệu trả lời của trưởng khoa Lưu vui sướng quá mức làm cho Bộ trưởng An hoài nghi nhìn đối phương một cái.
“Khụ, Bộ trưởng, tôi còn có việc, đi trước đây.” Trưởng khoa Lưu cuống quýt tìm một cái cớ, chuồn thôi.
Trưởng khoa Lưu vừa đi được một lúc An Niên đã cắn ống hút sữa chua đi vào.
“An Niên, tại sao con cũng tới đây thế, không phải bảo con nghỉ ngơi ở ký túc rồi sao?” Bộ trưởng An nhìn sắc mặt con gái, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là nghỉ ngơi không tốt.
“Con không ngủ được nên qua đây.” An Niên nũng nịu nằm bò trên bàn làm việc của Bộ trưởng An.
“Sắc mặt kém như vậy, sao lại không ngủ được?” Bộ trưởng An lo lắng hỏi.
An Niên lắc đầu, vẻ mặt rất mệt mỏi, lấy tay che miệng, ngáp một cái.
“Hay là bố bảo bộ Phù Chú vẽ cho con một tấm bùa an thần nhé?” Bộ trưởng An vừa nói vừa đi gọi điện thoại.
“Vô dụng thôi, linh lực của Tam Mao quá yếu, bùa an thần vô dụng với con.” An Niên xoa dịu: “Cũng chẳng quan trọng đâu ạ, chắc là con lạ giường, qua một khoảng thời gian nữa là sẽ tốt lên thôi.”
Lạ giường? Lạ giường gì? Nếu như ông ấy nhớ không nhầm thì cái giường ở ký túc của An Niên đó là cô đã ngủ năm năm rồi, làm sao bỗng nhiên lại lạ giường vậy?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Bộ trưởng An đã hiểu ra, chợt đen mặt lại: Lạ giường cái gì chứ, rõ ràng chính là nhớ cái tên vô liêm sỉ Trần Dương kia.
Hình như An Niên phát hiện ra bố mình có điểm không đúng, bỗng nhiên cô đứng lên khỏi ghế, đi tới ghế sô pha bên cạnh: “Bố, con ngủ một lúc ở trên ghế sô pha nhé.”
“Đừng ngủ ở đây, không thoải mái.”
“Không sao đâu, con biến thành mèo rồi, không chiếm chỗ. Hơn nữa chỗ này có mùi của bố, con sẽ an tâm ngủ hơn chút.” An Niên bỗng nhiên làm nũng.
“Bố ơi, hay là bố ôm con ngủ đi, giống như trước đây vậy, con biến thành mèo ngủ ở trong lòng bố.”
Bỗng nhiên Bộ trưởng An sửng sốt, đã bao lâu con gái không yêu cầu như vậy rồi.
“Được, chỉ là, con phải uống hết sữa đi đã.” Bộ trưởng An cầm sữa chua bị An Niên để quên ở trên bàn đưa tới.
“Mùi vị của sữa chua này rất lạ, con không muốn uống.” An Niên quệt miệng đau khổ nói.
Không muốn uống? Còn có thứ mà An Niên không muốn ăn à? Bộ trưởng An chỉ kinh ngạc một thoáng chốc rồi kịp thời phản ứng lại, bây giờ An Niên đang mang thai, không ăn được thứ gì cả. Không phải là trong tivi cũng có cảnh như vậy sao? Phụ nữ mang thai ăn cái gì là nôn cái đó.
“Không muốn ăn cũng phải ăn, tốt cho cơ thể của con.” Bộ trưởng An khuyên nhủ.
“Nhưng rất khó ăn, cơm sáng cũng không ngon.” An Niên không vui nói.
“Được rồi, được rồi, được rồi, vậy buổi trưa bố mua đồ ngon cho con, con ngủ trước đi.”
Lúc này An Niên mới vui vẻ, sau đó biến thành mèo làm ổ ở trong ngực Bộ trưởng An, chỉ chốc lát sau đã thoải mái ngủ mất.
Vừa ôm lấy An Niên, Bộ trưởng An cũng chẳng có tâm tư làm việc gì nữa, ông ấy cảm thụ hồn phách đang lớn lên từng chút từng chút một ở trong bụng kia, cho dù là bây giờ ông ấy cũng có hơi không dám tin con gái mình sắp làm mẹ.
Vừa nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, vẫn giống như năm năm trước vậy, yên tĩnh co lại trong lòng ông ấy, chỉ lớn bằng một bàn tay, rõ ràng vẫn là một con mèo nhỏ.
“Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Bộ trưởng An sợ đánh thức An Niên, vội vàng nhận: “Có chuyện gì?”
“Trần Dương đưa một thùng giữ nhiệt tới cho An Niên, nói là cậu ấy đưa cơm cho An Niên, cầm vào hay ném trả ạ?” Vương Dã vừa gọi điện thoại vừa rót cho mình một ly rượu. Rượu này, vừa ngửi đã biết là đồ tốt rồi.
“…” Bộ trưởng An nhìn sữa chua bị An Niên ghét bỏ ở trên bàn, nghĩ tới vẻ mặt lúc cô nói bữa sáng không ngon khi nãy, dừng lại một chốc lát, nói: “Đưa tới đi.”
Chỉ một lát sau, Vương Dã đã đưa thùng giữ nhiệt tới.
Một cái thùng giữ nhiệt rất lớn, cũng sắp to bằng cái thùng giao hàng của mấy anh trai giao hàng rồi. Bộ trưởng An nhìn thùng giữ nhiệt, tò mò Trần Dương đã chuẩn bị cho An Niên cái gì, vì vậy mở nắp ra nhìn thử.
“Thơm quá đi.” Ai ngờ mùi thơm vừa mới bay ra, An Niên đang ngủ say lập tức bị thèm đến tỉnh lại, cô lộ ra vẻ mặt ham ăn quen thuộc hỏi: “Bố mua đồ ăn ngon cho con hả?”
“Ừ.” Bộ trưởng An cầm hộp đồ ăn, không hề chột dạ mà gật đầu nói.
“Ngửi thôi đã thấy rất ngon rồi.” An Niên nói.
Bộ trưởng An thấy con gái thèm ăn, đâu thể nào ngăn cản, vội vàng mở thùng giữ nhiệt ra, lấy từng món từng món ra ngoài, phải mất đến năm, sáu phút mới mang hết thức ăn ra ngoài được. Lại quay ra nhìn, khá lắm, mỗi món đều không nhiều lắm, nhưng lại có khoảng mười mấy món cộng thêm với một cốc cháo gà.
Mà cô con gái mới vừa rồi còn không buồn ăn gì, mà bây giờ đã ăn đến đầu cũng không ngẩng lên nổi nữa rồi.
Trần Dương chẳng những đưa đồ ăn, mà anh còn đứng gác. Bộ trưởng An không để cho anh vào Cửu Bộ, vậy anh sẽ đứng ở cửa. Ngoại trừ đưa thức ăn anh đặt riêng của người ta một ngày ba lần ra thì anh cứ đứng ở cửa không đi đâu cả.
Nhiệt độ trung bình là 39 độ, Trần Dương lại đứng thẳng tắp ngay dưới ánh nắng mặt trời, rốt cuộc thì đến ngày thứ ba cũng say nắng ngất xỉu.
“Này này, đã nghe nói gì chưa?” Ngày hôm đó, Bộ trưởng An nghe được âm thanh nghị luận của cấp dưới ở hành lang.
“Sao vậy?”
“Mới vừa rồi Trần Dương ở bên ngoài phơi nắng đến ngất xỉu, Vương Dã nói suýt chút nữa là hồn lìa khỏi xác rồi, cũng may là anh ấy cứu về cho.”
“Không phải chứ, vậy là suýt chút nữa Tiểu Vệ không có bố rồi?”
“Bộ trưởng đúng là độc ác quá đi, nào có kiểu cầm gậy đánh uyên ương như vậy chứ.”
“Đúng vậy, nếu như Trần Dương có gì bất trắc, vậy em mèo sẽ đau khổ biết nhường nào chứ.”
“…” Bộ trưởng An độc ác xoắn xuýt trở về phòng làm việc, nhìn con gái vì lạ giường nên chỉ có thể ngủ ở phòng làm việc của ông ấy, Bộ trưởng An gọi một cú điện thoại cho trưởng khoa Lưu: “Dẫn người vào đây cho tôi.”
“Ai ạ?” Trưởng khoa Lưu cố ý làm ra vẻ không biết.
“Ông nói xem là ai?” Đám người khốn nạn biết rõ còn hỏi này.
Bình luận facebook