Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
- Đàn ông bao giờ cũng thích cưới những cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình -
Ngay vào cuối tuần đó, La Giai Cầm đi cùng với Phùng Sở Sở đến gặp mặt đối tượng hẹn hò mà Dương Quang giới thiệu, Mã tiên sinh.
Đúng như lời giới thiệu của Dương Quang, Mã tiên sinh là một người trẻ tuổi mà chững chạc, vô luận là vẻ ngoài hay cử chỉ nói năng, đều khiến người ta sinh ra cảm giác đáng tin cậy.
Phùng Sở Sở thừa dịp đối phương không chú ý, lặng lẽ nhéo La Giai Cầm một cái, ghé vào tay cô ấy thấp giọng nói; "Xem ra lần này người Dương Quang giới thiệu không tệ. Mình thấy Mã tiên sinh người ta hình như cũng có ý với cậu đấy."
La Giai Cầm nghe vậy mặt đỏ lên, hồi hộp không nói nên lời, chỉ biết không ngừng uống nước, cho đến khi cái ly đã trống rỗng mới thôi. Mã tiên sinh quan tâm nói: "Tôi gọi giúp cô ly nữa nhé."
"Không cần không cần." La Giai Cầm cuống đến mức khua tay lia lịa.
Phùng Sở Sở nhìn vẻ khẩn trương của cô ấy, cuối cùng cũng đứng ra làm dịu không khí: "Mã tiên sinh không phải khách khí với bọn tôi đâu, chúng ta cứ coi như bạn bè gặp mặt là được, không cần phải câu nệ quá."
Mã tiên sinh thực ra cũng có chút hồi hộp, nghe Phùng Sở Sở nói vậy, trong lòng cũng thả lỏng không ít, nói cũng nhiều hơn, lại kể một vài chuyện buồn cười nghe được trong cuộc sống bình thường, chọc cho hai tiểu thư cười không ngớt.
Một người đàn ông từ xa bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bàn của Phùng Sở Sở, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ. Gã vươn tay, gõ lên mặt bàn một cái, nhìn La Giai Cầm cười nói: "A Cầm, lâu lắm rồi không gặp."
La Giai Cầm vừa nhìn thấy gã đàn ông kia, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, còn khựng lại ở đó, chẳng qua là trong lòng cô lại giống như ngày mùa nóng mà liên tiếp bị dội cho mấy chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Cô run rẩy đôi môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng tay chân căng thẳng không nghe sai sử, trong lúc hốt hoảng lại khiến cốc nước trái cây của Phùng Sở Sở bị đổ trên bàn. Lần này, ba người trên bàn đều bối rối, tìm đồ lau nước trái cây, tiếng động quá lớn khiến cho khách ở những bàn khác cũng không ngừng nhìn qua phía này.
"Sao hả, thấy anh nên sợ thành như vậy à." Gà kia vừa thấy tình cảnh này, cười lại càng thêm đắc ý.
Phùng Sở Sở tức giận ném chiếc khăn giấy trong tay lên bàn, mắng gã kia: "Ngô Phong Hoa, chúng tôi giờ đang bận, không rảnh để tiếp anh, tốt nhất anh hãy biến ra xa một chút."
Gã đàn ông tên Ngô Phong Hoa kia vẫn dính lấy không đi, nhìn La Giai Cầm vẫn cúi gằm đầu, mặt cười như không cười: "Tôi thấy rồi, hai người rất là bận, nhưng mà tôi với A Cầm dù sao cũng từng có một đoạn tình, chào hỏi cũng không tính là quá đáng chứ."
"Chào xong rồi, đi được chưa."
Ngô Phong Hoa hừ lạnh một tiến, lại nói với La Giai Cầm: "A Cầm, em cũng nghĩ thế à? Em cứ vô tình như vậy sao, ngay cả nói một câu với anh cũng không được?"
Mã tiên sinh không đứng xem được nữa, ấn tượng của anh ta đối với La Giai Cầm không tệ, một lòng muốn tiếp tục phát triển. Giờ đột nhiên nhảy ra một gã từ đâu tới, nghe ra, hình như từng có gì đó với Giai Cầm. Nhìn cô gái mình thích lúng túng như vậy ngay trước mặt mình, chủ nghĩa anh hùng trong lòng anh ta đột nhiên bộc phát, sưng mặt lên, nói với Ngô Phong Hoa: "Vị tiên sinh này, mặc dù anh và La Giai Cầm đã từng yêu đương trong quá khứ, nhưng giờ nếu cô ấy không muốn gặp anh nữa, anh cũng nên giữ chút phong độ, đừng có quấn lấy cô ấy nữa mới phải."
Ngô Phong Hoa nhìn Mã tiên sinh một cái, làm bộ giật mình kêu lên: "Sao chứ, anh không biết sao? Cô ta chưa nói với anh, chuyện tôi và cô ta đã kết hôn. Hai người chúng tôi, không phải chỉ nắm tay hôn môi đơn giản như vậy, chúng tôi đã đi lĩnh chứng, bày tiệc rượu, ngủ chung một gường, làm tất cả những chuyện nên làm."
Sắc mặt của Mã tiên sinh ngày càng tệ, đến cuối cùng có chút hơn cả phẫn nộ. Anh ta căm tức nhìn La Giai Cầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta nói thật sao?"
La Giai Cầm bị hai người bọn họ dồn ép đến sắp bật khóc, cô nghẹn ngào, lặng lẽ gật đầu một cái, không dám nhìn Mã tiên sinh cái nào.
Phùng Sở Sở ôm La Giai Cầm, kéo cô tựa vào trên ghế, nghi hoặc hỏi Mã tiên sinh: "Sao vậy, chuyện Giai Cầm đã ly dị, anh không biết?"
"Tôi nên biết sao?" Mã tiên sinh lấy di động ra, nhìn giờ một chút, tự giễu nói, "Thôi cho qua đi, chúng ta nên tạm biệt đi thì hơn. Tôi sẽ tìm Dương Quang hỏi cho rõ ràng, có điều, tôi sẽ trả tiền, các cô không phải lo."
Mã tiên sinh nói xong liền nghênh ngang bỏ đi. Ngô Phong Hoa hài lòng đứng xem tất cả, cúi người xuống dịu dàng nói với La Giai Cầm: "A Cầm, anh đối với em là thật lòng, em có thể tha thứ cho anh được không. Anh vẫn, vẫn rất hy vọng, có thể ở bên em vĩnh viễn."
La Giai Cầm mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, đáp lại: "Anh yên tâm đi, dù cho không ai thèm lấy tôi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không ở bên cạnh anh."
"Em việc gì phải như thế, tình trạng như em, không tìm được thằng đàn ông tốt đẹp nào đâu. Chỉ có anh mới không e ngại quá khứ của em, mới có thể sống tử tế với em."
Phùng Sở Sở không thể nghe tiếp được nữa, cô nhẫn nhịn mãi, nhưng giờ thực không thể ức chế lửa giận trong lòng, rốt cục giơ tay lên, tát cho Ngô Phong Hoa một cái thật mạnh. Sau khi đánh xong liền kéo La Giai Cầm ra khỏi nhà hàng, không thèm để ý đến Ngô Phong Hoa đang ngây người như phỗng đằng sau.
Tất cả đúng là tệ hết chỗ nói, vốn là khởi đầu vui vẻ, không ngờ kết thúc lại là bi kịch. Cảm xúc của La Giai Cầm có chút kích động, Phùng Sở Sở sợ cô ấy có chuyện, giúp cô ấy đón taxi, muốn đi cùng cô ấy về nhà. Nhưng La Giai Cầm lại cự tuyệt ý tốt của cô, một mình lên xe. Cũng liên tục bảo đảm sẽ về thẳng nhà, không suy nghĩ nhiều, Phùng Sở Sở chẳng có cách nào khác, không ép cô ấy được, cũng đành đồng ý, nhưng vẫn dặn dò cô ấy về đến nhà là phải gọi điện thoại cho mình luôn, bấy giờ mới đưa mắt nhìn taxi rời đi.
Phùng Sở Sở bây giờ vừa tức vừa vội, hận không thể móc di động ra mắng cho Dương Quang một trận. Có điều nhìn trên đường người qua người lại có chút ồn ào, suy tính trong đầu đành phải thôi, nghĩ ngày mai nhất định phải gặp anh, làm rõ mọi chuyện.
Vừa nghĩ vậy, Phùng Sở Sở vừa đi về trạm tàu điện ngầm phía trước. Khi sắp đến cửa vào, sau lưng đột nhiên có người nhảy ra, túm lấy tay cô, kéo cô qua một bên.
Phùng Sở Sở sợ đến hết hồn, theo bản năng định hô to, lại nghe thấy người kia trầm giọng quát: "Là tôi, đừng kêu."
Là giọng của Ngô Phong Hoa, cô nhận ra, trái tim mới hơi thả lỏng, nhưng lại không muốn để anh ta lôi kéo như vậy, vùng vằng tránh ra, tức giận nói: "Anh còn định nói gì nữa? Hôm nay biến thành như vậy, chắc anh vui vẻ lắm nhỉ?"
Ngô Phong Hoa sờ bên mặt bị Phùng Sở Sở đánh cho đau rát khi nãy, giống như đang hạ quyết tâm, cúi thấp người, thái độ ôn hòa nói: "Sở Sở, em nên khuyên nhủ Giai Cầm đi, đừng để cô ấy đi xem mặt nữa, anh vẫn muốn phục hôn với cô ấy. Anh biết, lời em nói, cô ấy nhất định sẽ nghe."
Phùng Sở Sở khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Phong Hoa đáp: "Đúng thế, lời tôi nói, Giai Cầm quả thật sẽ nghe. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định để hai người hòa hợp lại, cho nên, anh cũng đừng mơ tôi sẽ nói nửa câu hay ho cho anh." Trong lòng của Phùng Sở Sở, Ngô Phong Hoa và Khương Nghị là hai tình huống hoàn toàn khác nhau. Cô vì hạnh phúc của Nguyễn Trữ Khanh, mặc dù Khương Nghị có không được như ý muốn, nhưng cũng không dễ nói ra những lời bảo họ chia tay. Nhưng đối với người đàn ông trước mặt này, cô có một trăm phần trăm kiên định, cho dù cả đời này La Giai Cầm có không lấy ai nữa, cô cũng sẽ không đẩy bạn bè vào trong hố lửa.
Ngô Phong Hoa có chút nóng nảy, đã đến nước cầu khẩn nói: "Sở Sở, coi như anh xin em đấy. Anh đối với Giai Cầm là thật lòng thật dạ, anh thực sự rất yêu cô ấy mà, lúc trước ly hôn cũng chỉ do bất đắc dĩ thôi, là cô ấy với ba mẹ cô ấy cứ nhất quyết đòi vậy, anh mới ký đơn ly hôn. Lâu vậy rồi mà lòng anh vẫn không thể nào quên được cô ấy, anh bảo đảm, nhất định anh sẽ đối xử tốt với cô ấy mà."
"Lúc trước khi kết hôn, anh cũng nói thế, kết quả thì sao? Anh coi Giai Cầm là gì hả? Từ trước đến giờ anh chưa từng coi cô ấy là vợ mình, anh cưới cô ấy là để tìm một bảo mẫu cho bà mẹ tinh thần có vấn đề của anh thôi. Để cho bà ta có cái thùng để xả giận, có đối tượng để ngược đãi. Trước kia mọi người vẫn nói, tính tình của quả phụ rất cổ quái, tôi còn không tin. Qua chuyện của Giai Cầm tôi mới hiểu, thì ra ngạn ngữ đều có đạo lý cả. Nhà anh ấy, chỉ cần ngày nào mẹ anh còn ở đó, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Giai Cầm bước vào đó nửa bước."
Mấy câu cuối cùng Phùng Sở Sở nói hơi lớn, mấy hành khách vội vàng đáp tàu điện ngầm đi ngang qua cũng không nhịn được liếc nhìn bọn họ. Một buổi tối, một nam một nữ đứng ở ven đường cãi vã, cảnh tượng có thể tưởng tượng được, thật sự rất nhiều.
"Cô nói ai là quả phụ." Ngô Phong Hoa hoàn toàn bị lời nói của Phùng Sở Sở chọc giận, đến vợ lấy về nhà gã còn có thể để cho mẹ tùy ý sai bảo, huống chi là một người dưng, dám gọi mẹ mình như vậy, cơn tức của gã, dĩ nhiên là khó có thể khắc chế.
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, ba anh mất sớm, mẹ anh vì anh mà không hề tái giá, nuôi anh lớn khôn. Đối với bà ta mà nói, anh chính là tất cả, bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là vợ anh cũng không thể cướp anh khỏi tay bà ta. Cho nên, bà ta mới đối đãi với Giai Cầm như thế, soi mói đủ đường, cái gì cũng bất mãn. Chẳng lẽ bà ta thực sự không tự mình rót được cốc nước sao? Hay là, nhà anh thực sự đã nghèo đến thế, trừ cơm cho mẹ anh ăn ra, ngay cả một miếng thịt thừa cũng không sẻ vào bát của Giai Cầm được? Anh cưới vợ hay tìm con dâu nuôi từ bé, tìm người giúp việc hả. Nếu anh đến nhà của Giai Cầm, ba mẹ cô ấy cũng dùng những trò mà mẹ anh dùng để đối đãi với Giai Cầm mà tiếp đãi anh, mẹ anh không nhảy dựng lên cầm dao chém người thì tôi sẽ không mang họ Phùng."
Ngô Phong Hoa bị cô mắng đến ngượng cả mặt, nhưng vẫn đứng đó mạnh miệng: "Mẹ tôi là bề trên, người dưới hiếu kính bề trên là chuyện đương nhiên, mẹ tôi có lỗi gì chứ?"
"Người dưới hiếu kính bề trên đương nhiên là không sai, nhưng làm bậc bề trên chẳng lẽ không nên quý trọng người dưới sao? Cùng là phận con cháu, tại sao chỉ có Giai Cầm phải phục dịch mẹ anh, còn anh thì sao? Anh gãy tay gãy chân à? Tại sao anh không làm gì, để La Giai Cầm đến cơm ăn cũng chẳng đủ no? Chẳng lẽ mẹ chồng của mẹ anh năm đó cũng sai bảo mẹ anh như thế sao? Anh tưởng bây giờ vẫn là thời phong kiến chắc, bà mẹ chồng dữ dằn như mẹ anh ấy, cho dù có đặt ở một ngàn năm trước cũng sẽ bị người ta nhổ nước miếng đến chết. Già mà không nghiêm, không biết xấu hổ."
"Cô câm miệng cho tôi!" Ngô Phong Hoa thẹn quá thành giận, xông lên trước, giơ tay định tát vào mồm Phùng Sở Sở.
Phùng Sở Sở thấy gã xông tới, bèn né qua bên cạnh, Ngô Phong Hoa vồ hụt, nhưng cơn tức vẫn còn, gã lại xoay người, nhoáng cái đã kéo Phùng Sở Sở đến trước mặt, lại vung tay muốn đánh cô lần nữa.
Vào đúng thời khắc nguy cấp này, một cánh tay đột nhiên vươn ra, túm lấy cổ tay của Ngô Phong Hoa, đẩy qua một bên.
"Mày làm gì thế hả?" Ngô Phong Hoa tức đến hỏng người, đẩy đẩy người kia.
Tô Thiên Thanh nhìn Ngô Phong Hoa một chút, lại quay ra nhìn cô gái đứng bên cạnh, không ngờ lại là Phùng Sở Sở. Hiếm khi anh nổi hứng lương thiện dây vào hai chuyện vớ vẩn, vậy mà đều liên quan đến cô nàng này. Suy nghĩ một chút, không khỏi thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Chẳng làm gì cả, không quen nhìn anh đánh phụ nữ thôi."
"Tao đánh cô ta, mắc mớ gì đến mày?"
"Tôi không cho anh đánh cô ấy thì mắc mớ gì đến anh." Tô Thiên Thiên nhại theo đáp lại.
Ngô Phong Hoa bị anh nói vòng vèo đến váng cả đầu, lại không nghĩ ra lời để phản bác lại. Nhìn Tô Thiên Thanh một cái, vóc người cao to hơn mình, dáng dấp nhìn có vẻ như thân thủ không tệ. Bên cạnh lại có không ít người đi đường đã đứng lại xem, bấy giờ có chút nhụt chí, tức giận trợn mắt nhìn Phùng Sở Sở một cái, quay đầu bỏ đi.
Chuyện coi như được giải quyết, nhưng Phùng Sở Sở lại vui không nổi, không ngờ lại đụng phải cái gã Tô Thiên Thanh tính tình cổ quái này. Cô thậm chí còn có dự cảm, kế tiếp, miệng của tên này, nhất định chẳng phun ra được gì hay ho.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Thiên Thanh bước đến bên cạnh cô, nhíu mày nói: "Sao cô lúc nào cũng lằng nhằng với đàn ông thế, lần này, chắc lại do xen vào chuyện của người khác nên gây ra họa nữa đúng không?"
Phùng Sở Sở chẳng ngờ tới anh ta liệu sự như thần, có chút giật mình nhìn anh ta. Tô Thiên Thanh nhìn vẻ mặt của cô, biết mình đã đoán trúng, lắc đầu thở dài nói: "Cô Phùng, tôi mong cô có thể dồn tinh lực cho hạng mục hợp tác của chúng ta nhiều hơn, những việc linh tinh khác, đừng nên quan tâm."
"Đây là việc riêng của tôi, hình như chẳng liên quan gì đến Tô tiên sinh cả thì phải."
Tô Thiên Thanh vuốt vuốt cằm, gật đầu nói: "Đúng là không liên quan, có điều, vừa nãy tôi cũng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người, hình như chuyện của anh chàng này với bạn cô cũng đâu có liên quan đến cô. Tại sao cô cứ phải chia rẽ bọn họ mới chịu được? À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lần trước cô cũng như vậy, khuyên anh chàng kia chia tay với một người bạn khác của cô. Có phải cô không thể chịu được khi thấy người khác hạnh phúc, phải chăng là vì mình một đống tuổi rồi mà không ai thèm lấy, cho nên cũng muốn phá hoại hết tất cả những mối tình của bạn bè, để bọn họ cũng thành bà cô già cùng với cô?"
"Anh không biết chân tướng thì đứng có đứng đấy mà đoán mò. Gã kia chẳng phải thứ gì hay ho, thiếu chút nữa anh ta đã làm hỏng cả đời bạn tôi, tôi sao có thể để bọn họ ở bên nhau?" Phùng Sở Sở càng nghĩ càng tức, hận không thể mắng cho Ngô Phong Hoa một trận té tát.
"Sao cô biết được đoạn tình cảm kia của bạn cô, tất cả lỗi lầm đều là của đối phương?"’
"Chính miệng cô ấy nói với tôi, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ sao?"
"Dĩ nhiên là không." Tô Thiên Thanh lắc đầu nói, "Cô mới chỉ nghe có một phía mà thôi, quá chủ quan, hơn nữa cô ấy lại là bạn cô, đều là phụ nữ, cô đương nhiên sẽ càng nghiêng về phía cô ấy, mà coi người đàn ông kia là một kẻ tội ác tày trời."
"Tô tiên sinh, phụ nữ chúng tôi khác với đàn ông các anh. Các người thay đàn bà như thay áo, mà chúng tôi khi rời khỏi một người đàn ông, chẳng khác nào cắt mất một miếng thịt từ trên người. Dù người đàn ông kia có chẳng ra gì thì lúc chia tay cũng sẽ chảy máu không ngừng. Tôi nghĩ đạo lý này, chắc anh không hiểu được đâu."
Phùng Sở Sở nói xong, nhấc chân định đi, được mấy bước, nghĩ một chút lại thấy không cam lòng, lại xoay đầu lại, nói với Tô Thiên Thanh: "Còn chuyện này nữa, tôi mong anh biết. Tôi có bạn trai rồi, sắp kết hôn, cho nên, tôi không cần phải phá hoại tình cảm của tất cả bạn bè mình để đạt được cái mục đích như miệng anh vừa thốt ra. Người có lòng dạ xấu xa, nhìn ai cũng thấy bẩn."
Ngay vào cuối tuần đó, La Giai Cầm đi cùng với Phùng Sở Sở đến gặp mặt đối tượng hẹn hò mà Dương Quang giới thiệu, Mã tiên sinh.
Đúng như lời giới thiệu của Dương Quang, Mã tiên sinh là một người trẻ tuổi mà chững chạc, vô luận là vẻ ngoài hay cử chỉ nói năng, đều khiến người ta sinh ra cảm giác đáng tin cậy.
Phùng Sở Sở thừa dịp đối phương không chú ý, lặng lẽ nhéo La Giai Cầm một cái, ghé vào tay cô ấy thấp giọng nói; "Xem ra lần này người Dương Quang giới thiệu không tệ. Mình thấy Mã tiên sinh người ta hình như cũng có ý với cậu đấy."
La Giai Cầm nghe vậy mặt đỏ lên, hồi hộp không nói nên lời, chỉ biết không ngừng uống nước, cho đến khi cái ly đã trống rỗng mới thôi. Mã tiên sinh quan tâm nói: "Tôi gọi giúp cô ly nữa nhé."
"Không cần không cần." La Giai Cầm cuống đến mức khua tay lia lịa.
Phùng Sở Sở nhìn vẻ khẩn trương của cô ấy, cuối cùng cũng đứng ra làm dịu không khí: "Mã tiên sinh không phải khách khí với bọn tôi đâu, chúng ta cứ coi như bạn bè gặp mặt là được, không cần phải câu nệ quá."
Mã tiên sinh thực ra cũng có chút hồi hộp, nghe Phùng Sở Sở nói vậy, trong lòng cũng thả lỏng không ít, nói cũng nhiều hơn, lại kể một vài chuyện buồn cười nghe được trong cuộc sống bình thường, chọc cho hai tiểu thư cười không ngớt.
Một người đàn ông từ xa bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bàn của Phùng Sở Sở, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ. Gã vươn tay, gõ lên mặt bàn một cái, nhìn La Giai Cầm cười nói: "A Cầm, lâu lắm rồi không gặp."
La Giai Cầm vừa nhìn thấy gã đàn ông kia, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, còn khựng lại ở đó, chẳng qua là trong lòng cô lại giống như ngày mùa nóng mà liên tiếp bị dội cho mấy chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Cô run rẩy đôi môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng tay chân căng thẳng không nghe sai sử, trong lúc hốt hoảng lại khiến cốc nước trái cây của Phùng Sở Sở bị đổ trên bàn. Lần này, ba người trên bàn đều bối rối, tìm đồ lau nước trái cây, tiếng động quá lớn khiến cho khách ở những bàn khác cũng không ngừng nhìn qua phía này.
"Sao hả, thấy anh nên sợ thành như vậy à." Gà kia vừa thấy tình cảnh này, cười lại càng thêm đắc ý.
Phùng Sở Sở tức giận ném chiếc khăn giấy trong tay lên bàn, mắng gã kia: "Ngô Phong Hoa, chúng tôi giờ đang bận, không rảnh để tiếp anh, tốt nhất anh hãy biến ra xa một chút."
Gã đàn ông tên Ngô Phong Hoa kia vẫn dính lấy không đi, nhìn La Giai Cầm vẫn cúi gằm đầu, mặt cười như không cười: "Tôi thấy rồi, hai người rất là bận, nhưng mà tôi với A Cầm dù sao cũng từng có một đoạn tình, chào hỏi cũng không tính là quá đáng chứ."
"Chào xong rồi, đi được chưa."
Ngô Phong Hoa hừ lạnh một tiến, lại nói với La Giai Cầm: "A Cầm, em cũng nghĩ thế à? Em cứ vô tình như vậy sao, ngay cả nói một câu với anh cũng không được?"
Mã tiên sinh không đứng xem được nữa, ấn tượng của anh ta đối với La Giai Cầm không tệ, một lòng muốn tiếp tục phát triển. Giờ đột nhiên nhảy ra một gã từ đâu tới, nghe ra, hình như từng có gì đó với Giai Cầm. Nhìn cô gái mình thích lúng túng như vậy ngay trước mặt mình, chủ nghĩa anh hùng trong lòng anh ta đột nhiên bộc phát, sưng mặt lên, nói với Ngô Phong Hoa: "Vị tiên sinh này, mặc dù anh và La Giai Cầm đã từng yêu đương trong quá khứ, nhưng giờ nếu cô ấy không muốn gặp anh nữa, anh cũng nên giữ chút phong độ, đừng có quấn lấy cô ấy nữa mới phải."
Ngô Phong Hoa nhìn Mã tiên sinh một cái, làm bộ giật mình kêu lên: "Sao chứ, anh không biết sao? Cô ta chưa nói với anh, chuyện tôi và cô ta đã kết hôn. Hai người chúng tôi, không phải chỉ nắm tay hôn môi đơn giản như vậy, chúng tôi đã đi lĩnh chứng, bày tiệc rượu, ngủ chung một gường, làm tất cả những chuyện nên làm."
Sắc mặt của Mã tiên sinh ngày càng tệ, đến cuối cùng có chút hơn cả phẫn nộ. Anh ta căm tức nhìn La Giai Cầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta nói thật sao?"
La Giai Cầm bị hai người bọn họ dồn ép đến sắp bật khóc, cô nghẹn ngào, lặng lẽ gật đầu một cái, không dám nhìn Mã tiên sinh cái nào.
Phùng Sở Sở ôm La Giai Cầm, kéo cô tựa vào trên ghế, nghi hoặc hỏi Mã tiên sinh: "Sao vậy, chuyện Giai Cầm đã ly dị, anh không biết?"
"Tôi nên biết sao?" Mã tiên sinh lấy di động ra, nhìn giờ một chút, tự giễu nói, "Thôi cho qua đi, chúng ta nên tạm biệt đi thì hơn. Tôi sẽ tìm Dương Quang hỏi cho rõ ràng, có điều, tôi sẽ trả tiền, các cô không phải lo."
Mã tiên sinh nói xong liền nghênh ngang bỏ đi. Ngô Phong Hoa hài lòng đứng xem tất cả, cúi người xuống dịu dàng nói với La Giai Cầm: "A Cầm, anh đối với em là thật lòng, em có thể tha thứ cho anh được không. Anh vẫn, vẫn rất hy vọng, có thể ở bên em vĩnh viễn."
La Giai Cầm mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, đáp lại: "Anh yên tâm đi, dù cho không ai thèm lấy tôi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không ở bên cạnh anh."
"Em việc gì phải như thế, tình trạng như em, không tìm được thằng đàn ông tốt đẹp nào đâu. Chỉ có anh mới không e ngại quá khứ của em, mới có thể sống tử tế với em."
Phùng Sở Sở không thể nghe tiếp được nữa, cô nhẫn nhịn mãi, nhưng giờ thực không thể ức chế lửa giận trong lòng, rốt cục giơ tay lên, tát cho Ngô Phong Hoa một cái thật mạnh. Sau khi đánh xong liền kéo La Giai Cầm ra khỏi nhà hàng, không thèm để ý đến Ngô Phong Hoa đang ngây người như phỗng đằng sau.
Tất cả đúng là tệ hết chỗ nói, vốn là khởi đầu vui vẻ, không ngờ kết thúc lại là bi kịch. Cảm xúc của La Giai Cầm có chút kích động, Phùng Sở Sở sợ cô ấy có chuyện, giúp cô ấy đón taxi, muốn đi cùng cô ấy về nhà. Nhưng La Giai Cầm lại cự tuyệt ý tốt của cô, một mình lên xe. Cũng liên tục bảo đảm sẽ về thẳng nhà, không suy nghĩ nhiều, Phùng Sở Sở chẳng có cách nào khác, không ép cô ấy được, cũng đành đồng ý, nhưng vẫn dặn dò cô ấy về đến nhà là phải gọi điện thoại cho mình luôn, bấy giờ mới đưa mắt nhìn taxi rời đi.
Phùng Sở Sở bây giờ vừa tức vừa vội, hận không thể móc di động ra mắng cho Dương Quang một trận. Có điều nhìn trên đường người qua người lại có chút ồn ào, suy tính trong đầu đành phải thôi, nghĩ ngày mai nhất định phải gặp anh, làm rõ mọi chuyện.
Vừa nghĩ vậy, Phùng Sở Sở vừa đi về trạm tàu điện ngầm phía trước. Khi sắp đến cửa vào, sau lưng đột nhiên có người nhảy ra, túm lấy tay cô, kéo cô qua một bên.
Phùng Sở Sở sợ đến hết hồn, theo bản năng định hô to, lại nghe thấy người kia trầm giọng quát: "Là tôi, đừng kêu."
Là giọng của Ngô Phong Hoa, cô nhận ra, trái tim mới hơi thả lỏng, nhưng lại không muốn để anh ta lôi kéo như vậy, vùng vằng tránh ra, tức giận nói: "Anh còn định nói gì nữa? Hôm nay biến thành như vậy, chắc anh vui vẻ lắm nhỉ?"
Ngô Phong Hoa sờ bên mặt bị Phùng Sở Sở đánh cho đau rát khi nãy, giống như đang hạ quyết tâm, cúi thấp người, thái độ ôn hòa nói: "Sở Sở, em nên khuyên nhủ Giai Cầm đi, đừng để cô ấy đi xem mặt nữa, anh vẫn muốn phục hôn với cô ấy. Anh biết, lời em nói, cô ấy nhất định sẽ nghe."
Phùng Sở Sở khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Phong Hoa đáp: "Đúng thế, lời tôi nói, Giai Cầm quả thật sẽ nghe. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định để hai người hòa hợp lại, cho nên, anh cũng đừng mơ tôi sẽ nói nửa câu hay ho cho anh." Trong lòng của Phùng Sở Sở, Ngô Phong Hoa và Khương Nghị là hai tình huống hoàn toàn khác nhau. Cô vì hạnh phúc của Nguyễn Trữ Khanh, mặc dù Khương Nghị có không được như ý muốn, nhưng cũng không dễ nói ra những lời bảo họ chia tay. Nhưng đối với người đàn ông trước mặt này, cô có một trăm phần trăm kiên định, cho dù cả đời này La Giai Cầm có không lấy ai nữa, cô cũng sẽ không đẩy bạn bè vào trong hố lửa.
Ngô Phong Hoa có chút nóng nảy, đã đến nước cầu khẩn nói: "Sở Sở, coi như anh xin em đấy. Anh đối với Giai Cầm là thật lòng thật dạ, anh thực sự rất yêu cô ấy mà, lúc trước ly hôn cũng chỉ do bất đắc dĩ thôi, là cô ấy với ba mẹ cô ấy cứ nhất quyết đòi vậy, anh mới ký đơn ly hôn. Lâu vậy rồi mà lòng anh vẫn không thể nào quên được cô ấy, anh bảo đảm, nhất định anh sẽ đối xử tốt với cô ấy mà."
"Lúc trước khi kết hôn, anh cũng nói thế, kết quả thì sao? Anh coi Giai Cầm là gì hả? Từ trước đến giờ anh chưa từng coi cô ấy là vợ mình, anh cưới cô ấy là để tìm một bảo mẫu cho bà mẹ tinh thần có vấn đề của anh thôi. Để cho bà ta có cái thùng để xả giận, có đối tượng để ngược đãi. Trước kia mọi người vẫn nói, tính tình của quả phụ rất cổ quái, tôi còn không tin. Qua chuyện của Giai Cầm tôi mới hiểu, thì ra ngạn ngữ đều có đạo lý cả. Nhà anh ấy, chỉ cần ngày nào mẹ anh còn ở đó, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Giai Cầm bước vào đó nửa bước."
Mấy câu cuối cùng Phùng Sở Sở nói hơi lớn, mấy hành khách vội vàng đáp tàu điện ngầm đi ngang qua cũng không nhịn được liếc nhìn bọn họ. Một buổi tối, một nam một nữ đứng ở ven đường cãi vã, cảnh tượng có thể tưởng tượng được, thật sự rất nhiều.
"Cô nói ai là quả phụ." Ngô Phong Hoa hoàn toàn bị lời nói của Phùng Sở Sở chọc giận, đến vợ lấy về nhà gã còn có thể để cho mẹ tùy ý sai bảo, huống chi là một người dưng, dám gọi mẹ mình như vậy, cơn tức của gã, dĩ nhiên là khó có thể khắc chế.
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, ba anh mất sớm, mẹ anh vì anh mà không hề tái giá, nuôi anh lớn khôn. Đối với bà ta mà nói, anh chính là tất cả, bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là vợ anh cũng không thể cướp anh khỏi tay bà ta. Cho nên, bà ta mới đối đãi với Giai Cầm như thế, soi mói đủ đường, cái gì cũng bất mãn. Chẳng lẽ bà ta thực sự không tự mình rót được cốc nước sao? Hay là, nhà anh thực sự đã nghèo đến thế, trừ cơm cho mẹ anh ăn ra, ngay cả một miếng thịt thừa cũng không sẻ vào bát của Giai Cầm được? Anh cưới vợ hay tìm con dâu nuôi từ bé, tìm người giúp việc hả. Nếu anh đến nhà của Giai Cầm, ba mẹ cô ấy cũng dùng những trò mà mẹ anh dùng để đối đãi với Giai Cầm mà tiếp đãi anh, mẹ anh không nhảy dựng lên cầm dao chém người thì tôi sẽ không mang họ Phùng."
Ngô Phong Hoa bị cô mắng đến ngượng cả mặt, nhưng vẫn đứng đó mạnh miệng: "Mẹ tôi là bề trên, người dưới hiếu kính bề trên là chuyện đương nhiên, mẹ tôi có lỗi gì chứ?"
"Người dưới hiếu kính bề trên đương nhiên là không sai, nhưng làm bậc bề trên chẳng lẽ không nên quý trọng người dưới sao? Cùng là phận con cháu, tại sao chỉ có Giai Cầm phải phục dịch mẹ anh, còn anh thì sao? Anh gãy tay gãy chân à? Tại sao anh không làm gì, để La Giai Cầm đến cơm ăn cũng chẳng đủ no? Chẳng lẽ mẹ chồng của mẹ anh năm đó cũng sai bảo mẹ anh như thế sao? Anh tưởng bây giờ vẫn là thời phong kiến chắc, bà mẹ chồng dữ dằn như mẹ anh ấy, cho dù có đặt ở một ngàn năm trước cũng sẽ bị người ta nhổ nước miếng đến chết. Già mà không nghiêm, không biết xấu hổ."
"Cô câm miệng cho tôi!" Ngô Phong Hoa thẹn quá thành giận, xông lên trước, giơ tay định tát vào mồm Phùng Sở Sở.
Phùng Sở Sở thấy gã xông tới, bèn né qua bên cạnh, Ngô Phong Hoa vồ hụt, nhưng cơn tức vẫn còn, gã lại xoay người, nhoáng cái đã kéo Phùng Sở Sở đến trước mặt, lại vung tay muốn đánh cô lần nữa.
Vào đúng thời khắc nguy cấp này, một cánh tay đột nhiên vươn ra, túm lấy cổ tay của Ngô Phong Hoa, đẩy qua một bên.
"Mày làm gì thế hả?" Ngô Phong Hoa tức đến hỏng người, đẩy đẩy người kia.
Tô Thiên Thanh nhìn Ngô Phong Hoa một chút, lại quay ra nhìn cô gái đứng bên cạnh, không ngờ lại là Phùng Sở Sở. Hiếm khi anh nổi hứng lương thiện dây vào hai chuyện vớ vẩn, vậy mà đều liên quan đến cô nàng này. Suy nghĩ một chút, không khỏi thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Chẳng làm gì cả, không quen nhìn anh đánh phụ nữ thôi."
"Tao đánh cô ta, mắc mớ gì đến mày?"
"Tôi không cho anh đánh cô ấy thì mắc mớ gì đến anh." Tô Thiên Thiên nhại theo đáp lại.
Ngô Phong Hoa bị anh nói vòng vèo đến váng cả đầu, lại không nghĩ ra lời để phản bác lại. Nhìn Tô Thiên Thanh một cái, vóc người cao to hơn mình, dáng dấp nhìn có vẻ như thân thủ không tệ. Bên cạnh lại có không ít người đi đường đã đứng lại xem, bấy giờ có chút nhụt chí, tức giận trợn mắt nhìn Phùng Sở Sở một cái, quay đầu bỏ đi.
Chuyện coi như được giải quyết, nhưng Phùng Sở Sở lại vui không nổi, không ngờ lại đụng phải cái gã Tô Thiên Thanh tính tình cổ quái này. Cô thậm chí còn có dự cảm, kế tiếp, miệng của tên này, nhất định chẳng phun ra được gì hay ho.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Thiên Thanh bước đến bên cạnh cô, nhíu mày nói: "Sao cô lúc nào cũng lằng nhằng với đàn ông thế, lần này, chắc lại do xen vào chuyện của người khác nên gây ra họa nữa đúng không?"
Phùng Sở Sở chẳng ngờ tới anh ta liệu sự như thần, có chút giật mình nhìn anh ta. Tô Thiên Thanh nhìn vẻ mặt của cô, biết mình đã đoán trúng, lắc đầu thở dài nói: "Cô Phùng, tôi mong cô có thể dồn tinh lực cho hạng mục hợp tác của chúng ta nhiều hơn, những việc linh tinh khác, đừng nên quan tâm."
"Đây là việc riêng của tôi, hình như chẳng liên quan gì đến Tô tiên sinh cả thì phải."
Tô Thiên Thanh vuốt vuốt cằm, gật đầu nói: "Đúng là không liên quan, có điều, vừa nãy tôi cũng vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người, hình như chuyện của anh chàng này với bạn cô cũng đâu có liên quan đến cô. Tại sao cô cứ phải chia rẽ bọn họ mới chịu được? À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lần trước cô cũng như vậy, khuyên anh chàng kia chia tay với một người bạn khác của cô. Có phải cô không thể chịu được khi thấy người khác hạnh phúc, phải chăng là vì mình một đống tuổi rồi mà không ai thèm lấy, cho nên cũng muốn phá hoại hết tất cả những mối tình của bạn bè, để bọn họ cũng thành bà cô già cùng với cô?"
"Anh không biết chân tướng thì đứng có đứng đấy mà đoán mò. Gã kia chẳng phải thứ gì hay ho, thiếu chút nữa anh ta đã làm hỏng cả đời bạn tôi, tôi sao có thể để bọn họ ở bên nhau?" Phùng Sở Sở càng nghĩ càng tức, hận không thể mắng cho Ngô Phong Hoa một trận té tát.
"Sao cô biết được đoạn tình cảm kia của bạn cô, tất cả lỗi lầm đều là của đối phương?"’
"Chính miệng cô ấy nói với tôi, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ sao?"
"Dĩ nhiên là không." Tô Thiên Thanh lắc đầu nói, "Cô mới chỉ nghe có một phía mà thôi, quá chủ quan, hơn nữa cô ấy lại là bạn cô, đều là phụ nữ, cô đương nhiên sẽ càng nghiêng về phía cô ấy, mà coi người đàn ông kia là một kẻ tội ác tày trời."
"Tô tiên sinh, phụ nữ chúng tôi khác với đàn ông các anh. Các người thay đàn bà như thay áo, mà chúng tôi khi rời khỏi một người đàn ông, chẳng khác nào cắt mất một miếng thịt từ trên người. Dù người đàn ông kia có chẳng ra gì thì lúc chia tay cũng sẽ chảy máu không ngừng. Tôi nghĩ đạo lý này, chắc anh không hiểu được đâu."
Phùng Sở Sở nói xong, nhấc chân định đi, được mấy bước, nghĩ một chút lại thấy không cam lòng, lại xoay đầu lại, nói với Tô Thiên Thanh: "Còn chuyện này nữa, tôi mong anh biết. Tôi có bạn trai rồi, sắp kết hôn, cho nên, tôi không cần phải phá hoại tình cảm của tất cả bạn bè mình để đạt được cái mục đích như miệng anh vừa thốt ra. Người có lòng dạ xấu xa, nhìn ai cũng thấy bẩn."
Bình luận facebook