Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Vừa rồi Điền Huỳnh Mỹ không chú ý dưới đất, mọi sự chú ý đều đặt trên tay Linh Vận, lúc này nhìn thấy cái lọ nhỏ trong tay thầy chủ nhiệm khoa, lập tức nói: "Chắc chắn là thứ đó, vừa nhìn đã thấy có vấn đề," Cô ta quay lại nhìn Linh Vận, cười lạnh, "Linh Vận, bây giờ cô còn gì để nói không?"
Nhất định có người bỏ vào, chuyện đột nhiên xảy ra, một người như Linh Vận từ trước tới nay chưa hề trải qua sóng to gió lớn, sao có thể ung dung đối diện với những chuyện này.
Lúc này cô đã bị dồn đến cùng, cô chợt xông về phía Điền Huỳnh Mỹ, nắm lấy cổ áo cô ta, nói: "Là cô bỏ vào đúng không?"
"Tối qua cô đến ký túc xá của tôi, ngồi chỗ của tôi rất lâu, cô dám nói không phải cô?"
Điền Huỳnh Mỹ mặc cho cô nắm cổ áo mình, chỉ cười khẩy nhìn cô, "Thầy, mọi người cũng đã thấy, cô ấy điên thật rồi, hiện tại trước mặt nhiều người như thế này còn dám động tay động chân với em."
...
Mười phút sau Linh Vận bị cảnh sát dẫn đi, các bạn học trong nhà ăn cũng từ từ tản bớt, để lại rất nhiều đồ trang điểm, đồ ăn vặt các loại rải rác trên bàn, dưới đất.
Lúc Ninh Tự Hàn chạy tới phòng ăn đã thấy trên đất hỗn loạn như vây, điện thoại Linh Vận còn rơi xuống đất, Ninh Tự Hàn khom lưng nhặt lên, dường như không thể tin hết thảy là sự thật, tại sao chỉ trễ một tiếng đồng hồ đã thành ra thế này?
Vừa nãy trên đường đi anh có nghe học sinh bàn ra tán vào nhưng anh không tin, bây giờ mới tận mắt chứng kiến.
Ninh Tự Hàn tiện tay kéo một người bạn học lại hỏi: "Cô bé vừa nãy đâu rồi?"
"Cái cô gái bị hại sao?" Vẻ mặt bạn học đồng cảm đáp, "Cô ấy thật tội nghiệp mà, chỉ vì một người con trai mà bị người ta hạ độc..."
Ninh Tự Hàn không nhịn được nói: "Không phải cô ta, là cái cô bé nhỏ con kia ấy."
Bạn học khinh thường, "Cô ta à, tất nhiên là được cảnh sát dẫn đi rồi."
Ninh Tự Hàn đẩy cô ta một cái, "Cút đi!"
Anh thu dọn đồ đạc của Linh Vận xong liền chạy ra ngoài, anh đoán chắc Linh Vận bị đưa đến đồn công an quận, mà vị đồn trưởng kia...
Chưa đến hai mươi phút Ninh Tự Hàn đã chạy tới đồn công an, chạy thẳng tới phòng làm việc của đồn trưởng.
Ninh Nhạc Sơn vừa phê xong một tờ đơn, bút còn chưa đóng nắp đã thấy có người xông vào, ông cau mày, không ngờ lại là con trai mình.
"Tiểu Hàn?"
Ninh Tự Hàn vừa thở hổn hển vừa nói: "Mới vừa rồi có phải trường của con dẫn một cô gái đến đây đúng không?"
Ninh Nhạc Sơn khẽ gật đầu: "Đúng vậy, có phải là vụ án hạ thuốc độc không?"
Ông ngừng một chút, hết sức phẫn nộ nói: "Sách vở của đám học sinh bây giờ đi đâu hết rồi, vậy mà lại ra tay với bạn học..."
Ninh Tự Hàn không đợi ông nói hết đã ngắt lời ông, "Ba, cô ấy sao có thể là hung thủ, ba đã điều tra rồi sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "Ba làm cảnh sát hơn mười năm nay còn đến lượt con dạy?"
"Không điều tra chúng ta đã bắt người à?"
"Mọi người đã điều tra cái gì rồi?" Ninh Tự Hàn không vui chất vấn. "Cô ấy chỉ là một cô bé thì biết cái gì, mau nói cho con, cô ấy đang ở đâu?"
"Con phải dẫn cô ấy đi."
Ninh Nhạc Sơn ơ một tiếng, "Chứng cứ phạm tội đều được tìm thấy trên người con nhóc ấy, động cơ cũng có, còn cái gì không rõ ràng nữa?"
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Nơi này là đồn công an, cục cảnh sát, con cho rằng là nhà con sao, muốn mang ai đi thì mang sao?"
Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn Ninh Nhạc Sơn, "Căn bản cô ấy cũng không có khả năng làm chuyện đó, cô ấy rất đơn thuần, ngây thơ như vậy nếu như có tâm cơ ấy còn có thể để mọi người bắt ư?"
"Bị tìm bằng chứng ngay tại trận?"
Ninh Nhạc Sơn khinh thường: "Mỗi nghi phạm ai cũng trông rất đơn thuần."
Ninh Tự Hàn đưa tay lau trán, "Nếu cô ấy là nghi phạm vậy thì con chính là chủ mưu đằng sau, ba cũng bắt con đi."
"Ngay cả N-nitro cô ấy cũng không biết, làm sao có thể dùng thứ đó để hại người?"
"Người trúng độc cũng đã xuất viện, cô ấy còn giữ chứng cứ phạm tội cho mọi người tìm sao?"
"Rõ ràng là bị người khác hãm hại."
Ninh Nhạc Sơn luôn nghe Ninh Tự Hàn nói chuyện, vẻ mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Rốt cuộc con và con nhóc ấy quan hệ thế nào?"
Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: "Ba vẫn chưa nhìn ra sao?"
"Bọn con đã sớm tư định chung thân, chờ đến khi cô ấy đủ tuổi sẽ lập tức đi lĩnh chứng."
"Hồ đồ!" Ninh Tự Hàn tức giận đập bàn một cái, "Vậy Thanh Thanh tính sao hả?"
"Ninh gia chúng ta chỉ nhận người này vào cửa, con nhóc kia đừng có mơ tiến vào cửa Ninh gia."
Ninh Tự Hàn ồ một tiếng: "Không sao, người ta cũng không có thèm vào đâu, con có thể đổi thành họ Bạch, để cô ấy vào Bạch gia là được."
"Mẹ đã sớm gặp qua cô ấy, hơn nữa lại còn vô cùng thích, việc này con không làm chủ được."
Ninh Nhạc Sơn vơ lấy quyển sách ra sức ném tới: "Cánh cứng cáp rồi sao, con điên rồi!"
Ninh Tự Hàn nhận lấy quyển sách đặt sang một bên, trong lòng sốt ruột nhưng vẫn kìm nén lửa giận, lúc này chỉ muốn nhanh chóng mang Linh Vận đi, nên kéo dài một hồi vẫn đè nén cảm xúc xuống, "Ba, cô ấy chỉ là một cô bé, cái gì cũng không hiểu, bây giờ ba để cô ấy ở đâu rồi?"
"Khi nào thì thả ra?"
"Cô ấy ở trong đó chẳng biết sợ đến mức nào rồi!"
Ninh Nhạc Sơn: "Đang ngồi thẩm vấn, nếu không có chuyện gì ngày mai sẽ thả ra."
Ninh Tự Hàn: "Ba định để cô ấy ở đó cả tối?"
Ninh Nhạc Sơn: "Không thì sao?"
"Hiện tại bằng chứng vô cùng xác thực, còn nói hộ cái gì nữa?"
Ninh Tự Hàn: "Vậy mọi người cũng phải biết thứ đồ có nguồn gốc từ đâu chứ?"
"Em gái nhỏ, không, Linh Vận căn bản không biết, hơn nữa gần đây cô ấy luôn đi với con, không có thời gian làm những chuyện kia."
Ninh Nhạc Sơn: "Dù sao con cũng phải cho ba thời gian để điều tra."
Ninh Tự Hàn: "Ba điều tra, để cô ấy ở trong đó đợi cả đêm sao?"
"Nếu ngày mai không có kết quả thì tính sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Ninh Tự Hàn chợt nhớ đến vài chuyện đã xảy ra, anh nhớ Linh Vận từng nói có người nhắn tin nhắc nhở cô, nếu biết đối phương là ai nhất định có thể thuận theo manh mối tìm được.
Vừa nghĩ xong anh liền nói với Ninh Nhạc Sơn: "Ba cho con mượn máy tính của ba sử dụng được chứ?"
Ninh Nhạc Sơn không vui đáp: "Đừng có làm lộn xộn tài liệu của ba là được, tài liệu của Cục cảnh sát đều phải bảo mật."
Ninh Tự Hàn vội vàng kết nối điện thoại Linh Vận lên máy tính, tìm kiếm tin nhắn bên trong, trước đó tin nhắn đều bị Linh Vận xóa, Ninh Tự Hàn tốn bao nhiêu sức lực mới tìm được.
Anh chỉ vào số điện thoại rồi hỏi Ninh Nhạc Sơn: "Người đăng ký tài khoản này là ai, ba có thể giúp con điều tra không?"
Ninh Nhạc Sơn khẽ gật đầu, chút chuyện này nếu không giúp có khi Ninh Tự Hàn không nhận người ba này mất.
"Cái này ba sẽ để người ta đi tra xem."
Rất nhanh đã tìm được người đăng ký tài khoản cho số điện thoại trên, Ninh Tự Hàn thoáng nhìn qua tên, sao lại là Đoạn Tinh Vũ?
Anh liên tưởng đến chuyện của Điền Huỳnh Mỹ, không chừng Đoạn Tinh Vũ thực sự biết chuyện gì đó mới âm thầm nhắc nhở Linh Vận?
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Đoạn Tinh Vũ, tất nhiên là gọi số cậu ta thường dùng.
Đoạn Tinh Vũ nhanh chóng nghe máy, Ninh Tự Hàn không nói trực tiếp rằng anh đang ở đồn công an, chỉ nói muốn gặp cậu ta một lần, cũng hẹn địa điểm cẩn thận.
Cúp máy, Ninh Tự Hàn nói với Ninh Nhạc Sơn: "Con đi tìm bằng chứng, chờ con lấy được, hi vọng ba lập tức thả Linh Vận ra."
Ninh Nhạc Sơn không cho anh ánh mắt tốt: "Con cho rằng cảnh sát đều ăn chay sao? Chỉ con có thể ư?"
Bên này Ninh Tự Hàn đi gặp Đoạn Tinh Vũ thì bên kia Linh gia đã nhận được tin tức, đã đến đồn công an.
Là Linh Hoài Nghĩa đích thân mang Linh Tu tới.
Khí thế hùng hổ, chạy thẳng tới phòng làm việc của trưởng đồn, giống như hắc vân áp thành*, thấy cửa liền đẩy vào, nhìn Ninh Nhạc Sơn mà bắt đầu gào thét: "Các người lấy quyền ở đâu ngay cả phụ huynh cũng không thông báo đã bắt người ta hả?"
(*Trích từ câu: Mây đen ùn ùn kéo tới thành, tất thành sẽ bị diệt (Sơn vũ dục lai phong mãn lộ, hắc vân áp thành thành dục tồi)
"Con gái của tôi lớn bao nhiêu chứ?"
"Nó thì biết cái gì?"
Dù sao cũng là đồn công an, Linh Tu nhanh chóng khuyên ông bình tĩnh: "Ba, ba đừng vội, hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra đã."
Ninh Nhạc Sơn ngồi tại chỗ, lưng dựa vào ghế, tay ung dung xoay bút, cười khẩy nhìn người đến, hôm nay lại giẫm phải bom mìn gì đây, trước đó là con trai đến chất vất một trận, bây giờ cái người gào thét này là từ đâu đến?"
Linh Hoài Nghĩa thấy Ninh Nhạc Sơn không nói lời nào, sắc mặt hết thức thờ ơ, ông chỉ vào mũi Ninh Nhạc Sơn mắng: "Ninh Nhạc Sơn, rốt cuộc ông có nghe tôi nói không?"
"Mau thả Linh Vận ra, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi."
Ninh Nhạc Sơn nhàn nhạt trả lời: "Tôi bắt người có giấy tờ hợp pháp, nếu không đủ chứng cứ, đến lúc đó ắt sẽ thả, sao, ông còn định dạy tôi làm đồn trưởng như thế nào hả?"
...
Linh Hoài Nghĩa bắt đầu nóng nảy, cùng Ninh Nhạc Sơn ầm ĩ ở văn phòng, Linh Tu ở giữa hòa giải vài lần nhưng không kết quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình hình cứ thế xấu đi.
Cuối cùng Linh Hoài Nghĩa đập bàn quát: "Ninh Nhạc Sơn, ông chẳng phải chỉ là một tên đồn trưởng ở đồn công an nhỏ thôi sao?"
"Tôi đi tìm cục trưởng của các người, ông cứ chờ ở đó cho tôi."
Linh Hoài Nghĩa nói xong lập tức rời đi, Linh Tu thoáng nhìn qua Ninh Nhạc Sơn, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói mà đi theo Linh Hoài Nghĩa ra ngoài.
Lúc này Linh Vận đang bị giam ở phòng thẩm vấn, cảnh sát đưa cô mấy tờ giấy và một cây bút để cô viết về hai ba sự tình thù hận kéo dài giữa cô với Điền Huỳnh Mỹ.
Linh Vận cắn bút, không biết bắt đầu viết từ đâu.
Trong lòng ấm ức không thôi, nếu viết về những chuyện quen nhau với Ninh Tự Hàn, cô còn tương đối hài lòng, nhưng lại phải nhớ lại những chuyện xảy ra với Điền Huỳnh Mỹ sao?
Lúc đầu cô không muốn viết, nhưng ở đây thế đơn lực bạc, một người cũng không quen, chỉ có thể cầm viết giả vờ ngoáy ngoáy mấy chữ.
Trong đầu suy nghĩ, không biết Ninh Tự Hàn đã biết cô bị chưa?
Người nhà cũng biết ư?
Sẽ đến cứu cô chứ?
Cô chưa gặp qua đồn trưởng, từ đầu đến cuối là một dân cảnh trẻ tuổi dặn dò việc cho cô.
Mắt thấy trời sắp tối, không biết hôm nay có thể ra ngoài được chưa, cô không muốn đợi ở đây cả đêm.
Ninh Tự Hàn gặp được Đoạn Tinh Vũ, ban đầu cậu ta không muốn nói lắm, Ninh Tự Hàn hảo ngôn khuyên nhủ, hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình*, rốt cuộc cậu ta mới chiụ nói ra.
*dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động
Ninh Tự Hàn đã sớm chuẩn bị ghi âm, mỗi một từ cậu ta nói ra đều được ghi lại.
Hóa ra không lâu kể từ khi khai giảng, Điền Huỳnh Mỹ đã nổi lên tâm tư đố kỵ với Linh Vận, lúc đầu là chuyện Đoạn Tinh Vũ theo đuổi Linh Vận, sau đó là sự kiện Hán phục, lòng đố kỵ trong cô ta càng ngày càng tăng thêm.
Lại thêm chuyện bệnh viện chỉnh hình và làm nhục trên diễn đàn nữa.
Cô ta luôn nghi ngờ Linh Vận được người ta bao nuôi bên ngoài, nên bắt chước Linh Vận nhưng lại vô ích, bị một tên phú nhị đại giả lừa, còn nhiễm bệnh phụ khoa.
Sau này trong lúc vô tình cô ta nghe đối phương dùng N-methyl hại người nên cô ta cũng làm theo.
Cuối học kỳ vừa rồi cô ta đã định bỏ thuốc vào thức ăn hoặc nước để cô từ từ mắc bệnh ung thư, thần không biết quỷ không hay.
Tiếc cho cô ta, Linh Vận đột nhiên ra ngoài ở nên cô ta không có thời gian gây án.
Học kỳ này bị Nhiễm Văn Khải phát hiện, cô ta liền đem phần lớn dược phẩm hóa học này cho hắn.
...
Sau khi Đoạn Tinh Vũ kể hết, Ninh Tự Hàn nói: "Cậu đi với tôi đến Cục cảnh sát làm chứng cho Linh Vận."
Đoạn Tinh Vũ do dự, dù gì thì cậu ta và Điền Huỳnh Mỹ cũng bên nhau lâu như vậy, hai người đã sớm thuê phòng bên ngoài, nếu như không phải biết được cô ta ra ngoài tìm người hai người cũng không chia tay.
Mặc dù trong lòng cậu ta thích Linh Vận nhiều hơn một chút, nhưng dù sao hai người cũng chưa làm người yêu được hai ngày nữa.
"Tôi đã nói hết cho anh rồi, chỉ có nhiêu đây thôi, còn lại các người tự điều tra đi."
Thực sự chưa từng thấy tên con trai nào vô dụng như thế này, Ninh Tự Hàn trực tiếp nắm lấy vai cậu ta, xách lên giống như xách gà: "Phối hợp điều tra với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân, cậu không muốn đi thì không đi sao?"
Ninh Tự Hàn cao một mét tám mươi tám, thân hình to lớn, trực tiếp mang Đoạn Tinh Vũ vào xe taxi đi thẳng đến đồn công an.
Lúc này đã hơn bảy giờ, đồn công an cũng hết giờ làm, chỉ còn mấy người nhân viên bảo vệ là ở lại trực.
Dĩ nhiên Ninh Nhạc Sơn còn ở đây, Ninh Tự Hàn dẫn người đi qua, hết sức không khách khí: "Bây giờ con dẫn người tới cho ba rồi đây, ba tự hỏi đi."
Ninh Nhạc Sơn đau đầu xoa trán, nhấn điện thoại gọi cấp dưới đến.
"Tối nay đưa Linh Vận ra giao cho..." Ông nhếch cằm về phía Ninh Tự Hàn. "Giao cho nó."
Đợi cấp dưới ra ngoài, ông uy hiếp, "Nếu như ta tra được con nhóc ấy thực sự là hung thủ, con lập tức cút về đính hôn cho ta!"
"Ba suy nghĩ nhiều rồi." Nghe được Ninh Nhạc Sơn cho phép anh dẫn Linh Vận đi, sắc mặt Ninh Tự Hàn dịu đi nhiều, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn, "Chắc chắn cô ấy không phải là hung thủ."
"Bị người ta hãm hại còn tạm được."
Ninh Nhạc Sơn không để ý anh, nói với Đoạn Tinh Vũ: "Cậu đi theo tôi."
...
Linh Vận còn tưởng mình phải ở đồn công an cả đêm cơ, đến bây giờ cũng chưa cho ăn, lằng nhằng đến chiều cũng viết được mấy trăm chữ, trái lại cảnh sát có đưa nước cho cô hai lần.
Cô không phải cá, uống nước đã có thể sống.
Linh Vận cầm bút, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhất định là hạn chế tự do, ngược đãi cô.
Ngay lúc cô tuyệt vọng, sắp rơi nước mắt bỗng nhiên nghe tiếng mở cửa, cô bị dọa giật cả mình, không phải lại tới giục cô nộp tờ tự khai nữa chứ?
"Linh Vận, cô có thể đi."
Người cảnh sát với bộ dạng "giải quyết việc công" mà nói.
Linh Vận đang ngồi trên ghế hả một tiếng rồi đứng lên, "Người nhà của tôi đến?"
Cô không dám dừng lại mà phản ứng rất nhanh, lập tức chạy ra ngoài, nhất định là ba hoặc anh hai đến, nếu không sao lại thả cô đi nhanh như vậy.
Ở trong phòng giam oi bức đến tận chiều, chân đã hơi mềm, Linh Vận vịn bàn hai lần, không hề dừng lại mà chạy thẳng tới cửa.
Đúng lúc lại va phải lồng ngực của Ninh Tự Hàn, "Ninh Tự?"
Linh Vận không dám tin nhìn anh, viền mắt lập tức ươn ướt, trực tiếp nhào vào lòng anh, "Hu hu hu, sao giờ anh mới đến, hic hic..."
Ninh Tự Hàn vỗ vỗ sống lưng cô, trấn an: "Thực xin lỗi, anh đến muộn."
Linh Vận dụi mắt một cái, nói: "Không sao, ai bảo em lại gặp phải chuyện này?"
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp, "Làm thế nào mà anh đưa em ra được vậy?"
"Có chứng cứ ư?"
Ninh Tự Hàn khom lưng, lau viền mắt ướt của cô đi, ôm lấy vai cô đi ra ngoài, "Chúng ta về rồi nói."
Bị giam đến chiều, lúc này tinh thần lẫn thể xác đều không thoải mái, cả người Linh Vận đều dựa vào người Ninh Tự Hàn đi theo anh ra ngoài, đi được hai bước cô chợt nhớ tới một việc, lập tức dừng lại: "Ninh Tự.."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống nhìn cô: "Sao thế?"
Linh Vận có phần rầu rĩ, cái đuôi nhỏ của cô bị cảnh sát lấy mất rồi, nếu chỉ là đồ vật bình thường thì cũng không có gì đáng kể, nhưng loại đồ vật này, một mặt là riêng tư, mặt khác còn là Ninh Tự Hàn đưa cho cô.
Cô đặc biệt muốn cầm về.
Ninh Tự Hàn nhìn cô rầu rĩ không nói gì, lại hỏi tiếp: "Em sao vậy, có phải có chỗ nào khó chịu không?"
Cô nhóc bị giam lâu như vậy, vừa hoảng vừa sợ, không chừng xảy ra chuyện gì.
Linh Vận nắm chặt lòng bàn tay anh, "Anh khom người xuống."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống, đưa tai cho cô, Linh Vận đến gần, khẽ nói vài câu, vẻ mặt xấu hổ nhìn anh: "Có thể cầm về được không?"
Ninh Tự Hàn run lên, con nhóc này sao lại mang loại đồ vật này đến đồn công an?
Linh Vận cúi gằm đầu, vừa hổ vừa thẹn, "Lúc đầu nó ở trong túi, Điền Huỳnh Mỹ cướp của em, em sợ bị người khác nhìn thấy liền chộp lấy nắm vào trong tay."
Càng nói cô càng cúi đầu thấp hơn, "Nhưng kỳ thực mọi người đều thấy được."
Ninh Tự Hàn an ủi: "Được rồi, cũng không phải thứ gì quan trọng, bỏ đi, sau này anh cho em thêm một cái."
Linh Vận không chịu: "Nhưng em vẫn muốn cái đó cơ."
Ninh Tự Hàn nghĩ ngợi rồi quay người đi tìm cảnh sát, hỏi đồ của Linh Vận làm sao mới có thể lấy lại?
Ngược lại cảnh sát cũng không làm khó anh mà nhìn anh nở nụ cười đầy hàm ý, dẫn anh đến phòng hồ sơ lấy về.
Lúc đi ra đúng lúc gặp Ninh Nhạc Sơn, Ninh Tự Hàn đã bỏ đồ vào trong túi quần, gật đầu với ông một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
Ninh Nhạc Sơn nhìn anh, sắc mặt vô cùng nghi hoặc, ngoảnh lại hỏi anh cảnh sát trẻ: "Nó đến làm gì?"
Anh cảnh sát trẻ chần chừ một chút, thấy sắc mặt của đồn trưởng sa sầm liền vội vàng dùng tiếng Quan Thoại giải thích.
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Tuổi trẻ bây giờ sao lại thành ra thế này?
Bình thường ông cho rằng con trai là người bình thường, ai dè lại là cầm thú!
Linh Vận luôn đứng bên ngoài đợi Ninh Tự Hàn, cô không muốn vào đó thêm lần nữa, quả thực một ngày dài bằng một năm, khó khăn lắm mới thấy Ninh Tự Hàn đi ra, cô vội chạy đến hỏi, "Sao rồi, lấy được không?"
Ninh Tự Hàn thoáng nhìn qua túi quần mình: "Mang về được."
Linh Vận cười, cả buổi chiều chỉ có chuyện này là vui vẻ.
Lúc này trời đã gần tối, Ninh Tự Hàn mang Linh Vận về nhà.
Lại nói bên này Linh Vận vừa đi, Linh Hoài Nghĩa và Linh Tu đã chạy tới, Ninh Nhạc Sơn vừa muốn đi lại vừa vặn chạm mặt hai người.
Giọng Linh Hoài Nghĩa hết sức không vui: "Lúc này có thể thả con gái của tôi rồi chứ?"
"Cục trưởng đã lên tiếng!"
Ninh Nhạc Sơn hờ hững trả lời: "Đã thả rồi."
Linh Hoài Nghĩa sững người vài giây: "Tự đi một mình?"
Ninh Nhạc Sơn: "Được vị hôn phu đón đi."
"Vị hôn phu nào?" Linh Hoài Nghĩa không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn Linh Tu, "Con biết không?"
Không cần nghĩ cũng là Ninh Tự Hàn, Linh Tu trả lời: "Cậu ta là bạn học con, Ninh Tự Hàn."
Ninh Tự Hàn là ai?
Linh Hoài Nghĩa càng chóng mặt, trừng mắt nhìn Ninh Nhạc Sơ: "Tôi mặc kệ, ông mau đem người về đây cho tôi."
"Các người không nói không rằng bắt con gái của tôi, bây giờ lại tự tiện để người khác mang nó đi, các người có ý gì?"
"Lỡ con gái của tôi xảy ra chuyện gì thì tính sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "Con của ông không phải đã nói là bạn học nó sao, ông hỏi nó không được à?"
Linh Hoài Nghĩa: "Tôi hỏi nó làm gì?"
"Con gái của tôi từ Cục cảnh sát các người mà đi, tôi không hỏi các người thì hỏi ai?"
"Còn vị hôn phu, sao ông biết không phải tên lừa đảo?"
Ninh Nhạc Sơn: "Dĩ nhiên tôi biết nó không phải lừa đảo, bởi vì nó là con trai tôi."
"Con của ông?" Vài giây sau Linh Hoài Nghĩa mới phản ứng, đột nhiên ông nắm chặt lấy cổ áo của Ninh Nhạc Sơn: "Hay lắm, thấy con gái tôi tuổi còn nhỏ dễ ức hiếp, đầu tiên bắt nó lại sau đó lại để con ông mang đi, chiêu này của các người cũng thật cao tay đó!"
Mắt thấy tình thế sắp không khống chế được, Linh Tu vội can ngăn, "Ba, ba bớt giận, nghe đồn trưởng Ninh nói hết đã."
Mắt Linh Hoài Nghĩa đỏ, "Ông ta nói cái gì, bọn họ chính là lừa gạt con gái của tôi với con trai ông ấy, nhanh giao con gái của tôi ra."
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Ông đưa tay đẩy Linh Hoài Nghĩa, "Ông có thể nói đạo lí đươc không vậy?"
"Loại người bại hoại như ông mà nói đạo lý cái gì, nhanh giao con gái của tôi ra, " Linh Hoài Nghĩa nổi nóng, gắt gao nắm chặt cổ áo Ninh Nhạc Sơn.
Ninh Nhạc Sơn cũng giận, dù sao ông cũng không thích Linh Vận, ông đã sớm ước định một người cho Ninh Tự Hàn rồi, lúc này lại cãi nhau ầm ĩ với Linh Hoài Nghĩa làm cho mọi chuyện càng thêm bế tắc.
Nghĩ đến đây, ông đe dọa: "Tôi cảnh cáo ông, ông nhìn cho rõ đây là nơi nào?"
"Dám động thủ tôi sẽ lập tức bắt ông!"
"Bắt tôi?" Linh Hoài Nghĩa càng tức giận hơn, đẩy Ninh Nhạc Sơn va vào vách tưởng phía sau, "Được, để cho ông bắt tôi!"
Ông nói rồi giơ nắm đấm lên vung ra, Linh Tu thấy ba động thủ, đợi đến lúc anh xông qua thì đã muộn.
Ninh Nhạc Sơn cười gằn hai tiếng, chùi khóe miệng, "Được, dám đến Cục cảnh sát giở thói ngang ngược, lại ngang nhiên đánh cảnh sát, người đâu, mau bắt lại cho ta."
Hai người đứng ở cửa ra vào dây dưa, lúc này mấy người cảnh sát đã chạy ra, đều mang vũ khí vây quanh Linh Hoài Nghĩa.
Nghe Ninh Nhạc Sơn ra lệnh lập tức chạy lên tóm lấy Linh Hoài Nghĩa, đem hai tay của ông để ra sau lưng một cách gọn gàng dứt khoát.
Linh Tu: "..."
Nói thế nào đi nữa thì ba anh xúc động rồi đánh người cũng là ông không đúng, anh vội chạy đến xin tha với Ninh Nhạc Sơn: "Đồn trưởng Ninh, không, chú Ninh, cháu là bạn học sáu năm với Ninh Tự, ba cháu nghe tin em gái xảy ra chuyện nên quá kích động, mong chú rộng lượng bỏ qua..."
Ban đầu Ninh Nhạc Sơn cũng không định gây khó dễ Linh Hoài Nghĩa, thế nhưng vừa rồi đánh ông một quyền, chuyện này nhẫn được thì còn chuyện gì chả nhẫn được*, ông lạnh lùng nói: "Tấn công cảnh sát là tội gì hả?"
(*Nó xuất phát từ câu "Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã": Cái đó mà nhẫn được thì còn cái gì không thể nhẫn được.
Khổng Tử nói về Quý Thị rằng: "Ông ta dùng lễ nghi múa vũ đạo của Thiên tử để múa trong sân nhà mình, việc như thế này có thể nhẫn chịu được, thì việc gì không thể nhẫn chịu được đây?)
Linh Tu: "..." Anh vừa định cất lời lại nghe thấy ba ở bên cạnh nói, "Linh Tu, đừng xin ông ta, con về tìm mẹ, nói với bà ấy sau này ba không lo được cho bà ấy nữa, ba đồng ý ly hôn, để bà ấy có một cuộc sống một mình thật tốt," giọng ông bỗng trở nên nghẹn ngào, "Nếu sau này gặp được người mình thích cũng không cần quan tâm đến ba..."
Ông thấy Linh Tu đứng đó bất động, trầm giọng hét lên, "Thất thần ở đó làm gì, đi mau!"
"Dạ," Linh Tu ngơ ngác, khẽ gật đầu, đây là cái chuyện gì vậy?
Ninh Hoài Nghĩa vẫn đứng bên cạnh, giống như xem trò vui nhìn hai người, khóe miệng ông giật giật, lập tức nói: "Người này gây trở ngại công việc, cố ý gây thương tích cho cảnh sát, tạm giam 15 ngày, xử phạt hành chính, phạt năm vạn tệ..."
Sau khi ra khỏi đồn công an Linh Tu đến nhà Ninh Tự Hàn trước, đón em gái về, mặt khác lúc này anh cũng đã hiểu ra, đại khái là ba đang diễn cho mẹ xem, cái gì mà ly hôn không chăm sóc được mẹ, anh không nhịn được thở hắt ra, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ!
Linh Vận và Ninh Tự Hàn tùy tiện ăn dưới lầu, mặc dù trước đó cô cảm thấy rất đói nhưng bây giờ lại không có khẩu vị gì, nên cũng không ăn nhiều, sau khi về tâm tình cũng ủ rũ ỉu xìu, cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Ninh Tự Hàn luôn ở bên cạnh, cô nhóc cong co tròn người dán vào cơ thể anh, một tay Ninh Tự Hàn chống đầu, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Yên tĩnh như vậy một lúc, không biết anh nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Nghe thấy chuông điện thoại reo lên, Ninh Tự Hàn cầm lên nhìn, là Linh Tu, anh liếc mắt nhìn cô nhóc, đắp cho cô tấm chăn rồi mới ra khỏi phòng nghe điện thoại.
"Linh Tu?" Ninh Tự Hàn cất lời.
Giọng Linh Tu cực kỳ không vui: "Vận Vận đâu?"
Ninh Tự Hàn: "Ngủ rồi, mới vừa ngủ."
Linh Tu: "..."
Linh Tu dừng một lúc, "Nó còn nhỏ như vậy, mày không làm gì nó đó chứ?"
Ninh Tự Hàn không vui trả lời: "Không phải mày cũng ra ngoài ở chung sao?"
"Tao nhớ hình như Tôn Cẩn Nặc cũng không lớn hơn Linh Vận mấy ngày đâu."
Linh Tu: "Nó là em gái tao."
Ninh Tự Hàn: "..."
"Rốt cuộc mày muốn làm gì, cô ấy đã ngủ rồi, tao phải đánh thức cô ấy dậy sao?"
Linh Tu im lặng vài giây, nói: "Không cần, ngày mai nói nó về nhà là được."
Ninh Tự Hàn ừ một tiếng định cúp máy, lại nghe Linh Tu nói tiếp: "Việc này, mày gọi cho ba mày đi, ba tao bị ông ấy bắt, lúc nào có thể thả ra?"
Ninh Tự Hàn đưa tay gãi đầu: "Mày đùa tao hả?"
Linh Tu: "Tao cũng muốn lắm, ba tao tấn công cảnh sát, bị tạm giam rồi, mày hỏi giúp tao một chút."
Cúp điện thoại, Linh Tu nhanh chóng về nhà, hôm nay mí mắt phải Lý Mộng Quỳnh giật cả chiều, bà cảm giác có chuyện gì xảy ra, lúc này bà đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm quả hạch nắn bóp mấy lần, thấy Linh Tu trở về, lập tức nói: "Con gọi điện thoại cho em gái xem, mẹ gọi vài lần không ai nghe máy."
Trái lại bây giờ em gái không có gì phải lo lắng, Linh Tu nói thẳng: "Hôm nay trường học xảy ra chút chuyện, nó phối hợp với cảnh sát điều tra thôi, bây giờ đang ở cùng với bạn học con."
"Ồ." Lý Mộng Quỳnh đã sớm biết Linh Vận yêu đương, hôm nay Linh Tu nói ra lời này cũng đã chứng thực được suy nghĩ của bà, nhưng trong lòng không yên tâm lắm: "Bạn học con là người như thế nào, ngày mai dẫn về cho mẹ xem."
Linh Tu mím môi, chuyện nghiêm trọng còn ở phía sau đây, anh không biết mở miệng thế nào, hắng giọng rồi nói: "Chuyện này, mẹ, hiện tại Linh Vận không có chuyện gì, người xảy ra chuyện là ba."
"Ba con làm sao?" Lý Mộng Quỳnh theo bản năng hỏi, sau khi hỏi xong mới cảm thấy mình quá kinh ngạc, lại nói tiếp, "Ông ấy có thể xảy ra chuyện gì, không phải chỉ ở công ty không có cơm ăn thôi sao."
Linh Tu: "Không phải."
Lý Mộng Quỳnh: "Vậy là chuyện gì?"
Linh Tu: "Ba bị xử phạt hành chính, bây giờ đang trong trại giam."
Lý Mộng Quỳnh kinh ngạc đứng dậy, quả hạch trong tay rơi xuống trên đất, lăn vài lần trên thảm đã không thấy tăm hơi.
"Sao lại bị bắt?"
Linh Tu lúng túng: "Đây không phải do em gái bị gọi đến hỏi sao, ba hiểu lầm, đã động thủ với đồn trưởng, sau đó gây trở ngại công việc nên bị bắt..."
Lý Mộng Quỳnh cau mày, xử phạt hành chính hẳn là không phải chịu trách nhiệm hình sự, chậm chạp mấy giây rồi lại ngồi xuống, "Vậy cũng không phải chuyện gì lớn lắm?"
Linh Tu ngồi xuống bên cạnh bà, nói: "Không phải chuyện gì lớn, nhưng người ba đánh lại là đồn trưởng, mẹ nghĩ xem ông ấy trong đó có chịu được không?"
"Người ta không dám đánh lại sao?"
"Đánh lại?" Nói thế này khiến Lý Mộng Quỳnh cuống lên, đứng dậy lập tức đi ra ngoài, "Như vậy sao được?"
Linh Tu thấy mẹ vẫn quan tâm ba, lại thêm mắm thêm muối vài câu, "Ba còn nhờ con chuyển lời với mẹ, nói ông ấy đồng ý ly hôn, sau này nếu mẹ nhìn trúng ai ông ấy cũng sẽ không quản, chỉ là... chỉ là..."
Lý Mộng Quỳnh cuống quýt: "Chỉ là cái gì, con nói nhanh lên!"
Linh Tu: "Ông ấy nói ông ấy không thể tiếp tục chăm sóc mẹ được nữa."
Lý Mộng Quỳnh: "..."
Bà mím môi, giây tiếp theo nước mắt đã chảy xuống, ngoài miệng mắng, "Cái người này sao lại ngốc như vậy!"
Sắc mặt Linh Tu giả vờ đau lòng nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường, cũng thua ông ba nhà mình già như vậy còn có thể nghĩ ra loại khổ nhục kế này.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mẹ thật đơn thuần, hơn bốn mươi tuổi lại bị mánh khóe ấu trĩ thế này lừa gạt.
Sáng hôm sau, Linh Vận thức dậy mới nghe về việc ba tấn công cảnh sát bị tạm giam từ Ninh Tự Hàn, cô sốt ruột muốn ngay lập tức đến đồn công an, nhưng ngay lúc đó lại nhận được điện thoại của anh hai.
Linh Vận mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Ba thế nào rồi?"
Linh Tu: "Vài ngày là về thôi, em chú ý bản thân mình là được."
Linh Vận cau mày, sao anh hai lại nói nhẹ nhàng như vậy, "Anh—— "
Linh Tu: "Mẹ đi thăm ông ấy rồi."
"Hả?" Mấy giây sau Linh Vận mới phản ứng, "Mẹ không tức giận ư?"
Linh Tu: "Ừm."
Ăn sáng xong Linh Vận cùng Ninh Tự Hàn đến trường học, tận mắt nhìn thấy cảnh sát dẫn Điền Huỳnh Mỹ đi.
Linh Vận chỉ đứng tại bên cạnh cảnh sát, trơ mắt nhìn Điền Huỳnh Mỹ bị cảnh sát cho vào trong xe.
Trước khi vào Điền Huỳnh Mỹ còn ngừng lại vài giây, dùng loại ánh mắt vừa căm thù vừa không cam lòng nhìn cô, giống như cô mới là kẻ đầu têu.
Mãi đến khi xe cảnh sát rời đi, Linh Vận mới thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực buồn bực và không mấy dễ chịu.
Cô ngẩng đầu lên hỏi Ninh Tự Hàn: "Anh nói xem cô ta có bị phán tội không?"
Ninh Tự Hàn trầm ngâm đáp: "Chắc là có đi."
Linh Vận thở dài: "Tại sao cô ta lại nghĩ quẩn như vậy?"
"Cô ta ghen tị với em ư, em còn phải ghen tị với cô ta đây này, vóc dáng cao ráo người cũng xinh đẹp, haiz, nếu không có tâm tư đố kị cũng không đi đến bước này, hi vọng cô ta có thể nghĩ thông suốt, sau này ra làm một người tốt."
Ninh Tự Hàn ôm lấy vai cô, trấn an: "Đừng nghĩ nữa, mỗi người đều phải vì hành động của mình mà gánh chịu hậu quả, chúng ta cũng không còn là trẻ con."
Linh Vận khẽ gật đầu: "Em biết."
Tối hôm đó, Linh Vận bị Linh Tu lôi về nhà, người nhà đều biết cô không thể ở trường học được nữa, đương nhiên muốn cô về nhà mỗi ngày.
Linh Vận không mấy vui vẻ, có điều vẫn ngoan ngoãn trở về.
Dù sao cô cũng mới 19 tuổi, không thể nào trắng trợn nói cô sống chung với nam sinh.
Ninh Tự Hàn không nỡ để cô về, cúi đầu xuống hôn cô: "Em gái nhỏ, em cam lòng đi thật sao?"
Trong tay Linh Vận xách túi, bị anh hôn thở hổn hển, tay buông lỏng túi liền rơi xuống đất, cô đưa tay nắm lấy áo anh.
Nhân lúc thở, Linh Vận nói: "Hết cách rồi, mẹ gọi em về."
Ninh Tự Hàn ôm lấy cánh tay cô thật chặt, "Rốt cuộc khi nào mới có thể cưới em về nhà?"
Nghe anh nói muốn cưới cô, trong lòng Linh Vận ngọt ngào không thôi, "Đợi em tốt nghiệp."
"Được, đây là em nói, đợi em tốt nghiệp chúng ta lập tức kết hôn." Ninh Tự Hàn dặn Linh Vận.
Linh Vận ngẩng mặt lên, nhìn anh cười, đồng tử anh rất sâu, khóe miệng hơi cong lên khiến người khác cảm thấy hết sức thâm tình.
Linh Vận vui vẻ, có một nam sinh thích mình như thế thật là tốt, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Đây chính là cảm giác thanh xuân.
Cũng là cảm giác của yêu đương.
Ôm lấy lẫn nhau, hứa hẹn một đời.
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống đại học của Linh Vận đến đây là kết thúc, chương tiếp theo sẽ bắt đầu chuyện tình yêu của bé Linh và đàn anh Ninh sau khi tốt nghiệp.
Edit: sau khi làm xong bt online giáo viên giao về nhà mình nổi hứng up hết lên wattpad mấy chương chính văn cho nó hoàn luôn)))), nếu các bạn muốn biết về câu chuyện kết hôn của Ninh Tự & Linh Vận và chuyện của Nặc Nặc & Linh Tu thì lên wordpress đọc nhé. hiện giờ t mới up 3 chương của cặp Nặc - Tu thui, cặp Vận-Hàn t làm sau nhé
Chương sau spoil một xíu về cặp Nặc - Tu nè
Nhất định có người bỏ vào, chuyện đột nhiên xảy ra, một người như Linh Vận từ trước tới nay chưa hề trải qua sóng to gió lớn, sao có thể ung dung đối diện với những chuyện này.
Lúc này cô đã bị dồn đến cùng, cô chợt xông về phía Điền Huỳnh Mỹ, nắm lấy cổ áo cô ta, nói: "Là cô bỏ vào đúng không?"
"Tối qua cô đến ký túc xá của tôi, ngồi chỗ của tôi rất lâu, cô dám nói không phải cô?"
Điền Huỳnh Mỹ mặc cho cô nắm cổ áo mình, chỉ cười khẩy nhìn cô, "Thầy, mọi người cũng đã thấy, cô ấy điên thật rồi, hiện tại trước mặt nhiều người như thế này còn dám động tay động chân với em."
...
Mười phút sau Linh Vận bị cảnh sát dẫn đi, các bạn học trong nhà ăn cũng từ từ tản bớt, để lại rất nhiều đồ trang điểm, đồ ăn vặt các loại rải rác trên bàn, dưới đất.
Lúc Ninh Tự Hàn chạy tới phòng ăn đã thấy trên đất hỗn loạn như vây, điện thoại Linh Vận còn rơi xuống đất, Ninh Tự Hàn khom lưng nhặt lên, dường như không thể tin hết thảy là sự thật, tại sao chỉ trễ một tiếng đồng hồ đã thành ra thế này?
Vừa nãy trên đường đi anh có nghe học sinh bàn ra tán vào nhưng anh không tin, bây giờ mới tận mắt chứng kiến.
Ninh Tự Hàn tiện tay kéo một người bạn học lại hỏi: "Cô bé vừa nãy đâu rồi?"
"Cái cô gái bị hại sao?" Vẻ mặt bạn học đồng cảm đáp, "Cô ấy thật tội nghiệp mà, chỉ vì một người con trai mà bị người ta hạ độc..."
Ninh Tự Hàn không nhịn được nói: "Không phải cô ta, là cái cô bé nhỏ con kia ấy."
Bạn học khinh thường, "Cô ta à, tất nhiên là được cảnh sát dẫn đi rồi."
Ninh Tự Hàn đẩy cô ta một cái, "Cút đi!"
Anh thu dọn đồ đạc của Linh Vận xong liền chạy ra ngoài, anh đoán chắc Linh Vận bị đưa đến đồn công an quận, mà vị đồn trưởng kia...
Chưa đến hai mươi phút Ninh Tự Hàn đã chạy tới đồn công an, chạy thẳng tới phòng làm việc của đồn trưởng.
Ninh Nhạc Sơn vừa phê xong một tờ đơn, bút còn chưa đóng nắp đã thấy có người xông vào, ông cau mày, không ngờ lại là con trai mình.
"Tiểu Hàn?"
Ninh Tự Hàn vừa thở hổn hển vừa nói: "Mới vừa rồi có phải trường của con dẫn một cô gái đến đây đúng không?"
Ninh Nhạc Sơn khẽ gật đầu: "Đúng vậy, có phải là vụ án hạ thuốc độc không?"
Ông ngừng một chút, hết sức phẫn nộ nói: "Sách vở của đám học sinh bây giờ đi đâu hết rồi, vậy mà lại ra tay với bạn học..."
Ninh Tự Hàn không đợi ông nói hết đã ngắt lời ông, "Ba, cô ấy sao có thể là hung thủ, ba đã điều tra rồi sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "Ba làm cảnh sát hơn mười năm nay còn đến lượt con dạy?"
"Không điều tra chúng ta đã bắt người à?"
"Mọi người đã điều tra cái gì rồi?" Ninh Tự Hàn không vui chất vấn. "Cô ấy chỉ là một cô bé thì biết cái gì, mau nói cho con, cô ấy đang ở đâu?"
"Con phải dẫn cô ấy đi."
Ninh Nhạc Sơn ơ một tiếng, "Chứng cứ phạm tội đều được tìm thấy trên người con nhóc ấy, động cơ cũng có, còn cái gì không rõ ràng nữa?"
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Nơi này là đồn công an, cục cảnh sát, con cho rằng là nhà con sao, muốn mang ai đi thì mang sao?"
Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn Ninh Nhạc Sơn, "Căn bản cô ấy cũng không có khả năng làm chuyện đó, cô ấy rất đơn thuần, ngây thơ như vậy nếu như có tâm cơ ấy còn có thể để mọi người bắt ư?"
"Bị tìm bằng chứng ngay tại trận?"
Ninh Nhạc Sơn khinh thường: "Mỗi nghi phạm ai cũng trông rất đơn thuần."
Ninh Tự Hàn đưa tay lau trán, "Nếu cô ấy là nghi phạm vậy thì con chính là chủ mưu đằng sau, ba cũng bắt con đi."
"Ngay cả N-nitro cô ấy cũng không biết, làm sao có thể dùng thứ đó để hại người?"
"Người trúng độc cũng đã xuất viện, cô ấy còn giữ chứng cứ phạm tội cho mọi người tìm sao?"
"Rõ ràng là bị người khác hãm hại."
Ninh Nhạc Sơn luôn nghe Ninh Tự Hàn nói chuyện, vẻ mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Rốt cuộc con và con nhóc ấy quan hệ thế nào?"
Ninh Tự Hàn thản nhiên trả lời: "Ba vẫn chưa nhìn ra sao?"
"Bọn con đã sớm tư định chung thân, chờ đến khi cô ấy đủ tuổi sẽ lập tức đi lĩnh chứng."
"Hồ đồ!" Ninh Tự Hàn tức giận đập bàn một cái, "Vậy Thanh Thanh tính sao hả?"
"Ninh gia chúng ta chỉ nhận người này vào cửa, con nhóc kia đừng có mơ tiến vào cửa Ninh gia."
Ninh Tự Hàn ồ một tiếng: "Không sao, người ta cũng không có thèm vào đâu, con có thể đổi thành họ Bạch, để cô ấy vào Bạch gia là được."
"Mẹ đã sớm gặp qua cô ấy, hơn nữa lại còn vô cùng thích, việc này con không làm chủ được."
Ninh Nhạc Sơn vơ lấy quyển sách ra sức ném tới: "Cánh cứng cáp rồi sao, con điên rồi!"
Ninh Tự Hàn nhận lấy quyển sách đặt sang một bên, trong lòng sốt ruột nhưng vẫn kìm nén lửa giận, lúc này chỉ muốn nhanh chóng mang Linh Vận đi, nên kéo dài một hồi vẫn đè nén cảm xúc xuống, "Ba, cô ấy chỉ là một cô bé, cái gì cũng không hiểu, bây giờ ba để cô ấy ở đâu rồi?"
"Khi nào thì thả ra?"
"Cô ấy ở trong đó chẳng biết sợ đến mức nào rồi!"
Ninh Nhạc Sơn: "Đang ngồi thẩm vấn, nếu không có chuyện gì ngày mai sẽ thả ra."
Ninh Tự Hàn: "Ba định để cô ấy ở đó cả tối?"
Ninh Nhạc Sơn: "Không thì sao?"
"Hiện tại bằng chứng vô cùng xác thực, còn nói hộ cái gì nữa?"
Ninh Tự Hàn: "Vậy mọi người cũng phải biết thứ đồ có nguồn gốc từ đâu chứ?"
"Em gái nhỏ, không, Linh Vận căn bản không biết, hơn nữa gần đây cô ấy luôn đi với con, không có thời gian làm những chuyện kia."
Ninh Nhạc Sơn: "Dù sao con cũng phải cho ba thời gian để điều tra."
Ninh Tự Hàn: "Ba điều tra, để cô ấy ở trong đó đợi cả đêm sao?"
"Nếu ngày mai không có kết quả thì tính sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Ninh Tự Hàn chợt nhớ đến vài chuyện đã xảy ra, anh nhớ Linh Vận từng nói có người nhắn tin nhắc nhở cô, nếu biết đối phương là ai nhất định có thể thuận theo manh mối tìm được.
Vừa nghĩ xong anh liền nói với Ninh Nhạc Sơn: "Ba cho con mượn máy tính của ba sử dụng được chứ?"
Ninh Nhạc Sơn không vui đáp: "Đừng có làm lộn xộn tài liệu của ba là được, tài liệu của Cục cảnh sát đều phải bảo mật."
Ninh Tự Hàn vội vàng kết nối điện thoại Linh Vận lên máy tính, tìm kiếm tin nhắn bên trong, trước đó tin nhắn đều bị Linh Vận xóa, Ninh Tự Hàn tốn bao nhiêu sức lực mới tìm được.
Anh chỉ vào số điện thoại rồi hỏi Ninh Nhạc Sơn: "Người đăng ký tài khoản này là ai, ba có thể giúp con điều tra không?"
Ninh Nhạc Sơn khẽ gật đầu, chút chuyện này nếu không giúp có khi Ninh Tự Hàn không nhận người ba này mất.
"Cái này ba sẽ để người ta đi tra xem."
Rất nhanh đã tìm được người đăng ký tài khoản cho số điện thoại trên, Ninh Tự Hàn thoáng nhìn qua tên, sao lại là Đoạn Tinh Vũ?
Anh liên tưởng đến chuyện của Điền Huỳnh Mỹ, không chừng Đoạn Tinh Vũ thực sự biết chuyện gì đó mới âm thầm nhắc nhở Linh Vận?
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Đoạn Tinh Vũ, tất nhiên là gọi số cậu ta thường dùng.
Đoạn Tinh Vũ nhanh chóng nghe máy, Ninh Tự Hàn không nói trực tiếp rằng anh đang ở đồn công an, chỉ nói muốn gặp cậu ta một lần, cũng hẹn địa điểm cẩn thận.
Cúp máy, Ninh Tự Hàn nói với Ninh Nhạc Sơn: "Con đi tìm bằng chứng, chờ con lấy được, hi vọng ba lập tức thả Linh Vận ra."
Ninh Nhạc Sơn không cho anh ánh mắt tốt: "Con cho rằng cảnh sát đều ăn chay sao? Chỉ con có thể ư?"
Bên này Ninh Tự Hàn đi gặp Đoạn Tinh Vũ thì bên kia Linh gia đã nhận được tin tức, đã đến đồn công an.
Là Linh Hoài Nghĩa đích thân mang Linh Tu tới.
Khí thế hùng hổ, chạy thẳng tới phòng làm việc của trưởng đồn, giống như hắc vân áp thành*, thấy cửa liền đẩy vào, nhìn Ninh Nhạc Sơn mà bắt đầu gào thét: "Các người lấy quyền ở đâu ngay cả phụ huynh cũng không thông báo đã bắt người ta hả?"
(*Trích từ câu: Mây đen ùn ùn kéo tới thành, tất thành sẽ bị diệt (Sơn vũ dục lai phong mãn lộ, hắc vân áp thành thành dục tồi)
"Con gái của tôi lớn bao nhiêu chứ?"
"Nó thì biết cái gì?"
Dù sao cũng là đồn công an, Linh Tu nhanh chóng khuyên ông bình tĩnh: "Ba, ba đừng vội, hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra đã."
Ninh Nhạc Sơn ngồi tại chỗ, lưng dựa vào ghế, tay ung dung xoay bút, cười khẩy nhìn người đến, hôm nay lại giẫm phải bom mìn gì đây, trước đó là con trai đến chất vất một trận, bây giờ cái người gào thét này là từ đâu đến?"
Linh Hoài Nghĩa thấy Ninh Nhạc Sơn không nói lời nào, sắc mặt hết thức thờ ơ, ông chỉ vào mũi Ninh Nhạc Sơn mắng: "Ninh Nhạc Sơn, rốt cuộc ông có nghe tôi nói không?"
"Mau thả Linh Vận ra, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi."
Ninh Nhạc Sơn nhàn nhạt trả lời: "Tôi bắt người có giấy tờ hợp pháp, nếu không đủ chứng cứ, đến lúc đó ắt sẽ thả, sao, ông còn định dạy tôi làm đồn trưởng như thế nào hả?"
...
Linh Hoài Nghĩa bắt đầu nóng nảy, cùng Ninh Nhạc Sơn ầm ĩ ở văn phòng, Linh Tu ở giữa hòa giải vài lần nhưng không kết quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình hình cứ thế xấu đi.
Cuối cùng Linh Hoài Nghĩa đập bàn quát: "Ninh Nhạc Sơn, ông chẳng phải chỉ là một tên đồn trưởng ở đồn công an nhỏ thôi sao?"
"Tôi đi tìm cục trưởng của các người, ông cứ chờ ở đó cho tôi."
Linh Hoài Nghĩa nói xong lập tức rời đi, Linh Tu thoáng nhìn qua Ninh Nhạc Sơn, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói mà đi theo Linh Hoài Nghĩa ra ngoài.
Lúc này Linh Vận đang bị giam ở phòng thẩm vấn, cảnh sát đưa cô mấy tờ giấy và một cây bút để cô viết về hai ba sự tình thù hận kéo dài giữa cô với Điền Huỳnh Mỹ.
Linh Vận cắn bút, không biết bắt đầu viết từ đâu.
Trong lòng ấm ức không thôi, nếu viết về những chuyện quen nhau với Ninh Tự Hàn, cô còn tương đối hài lòng, nhưng lại phải nhớ lại những chuyện xảy ra với Điền Huỳnh Mỹ sao?
Lúc đầu cô không muốn viết, nhưng ở đây thế đơn lực bạc, một người cũng không quen, chỉ có thể cầm viết giả vờ ngoáy ngoáy mấy chữ.
Trong đầu suy nghĩ, không biết Ninh Tự Hàn đã biết cô bị chưa?
Người nhà cũng biết ư?
Sẽ đến cứu cô chứ?
Cô chưa gặp qua đồn trưởng, từ đầu đến cuối là một dân cảnh trẻ tuổi dặn dò việc cho cô.
Mắt thấy trời sắp tối, không biết hôm nay có thể ra ngoài được chưa, cô không muốn đợi ở đây cả đêm.
Ninh Tự Hàn gặp được Đoạn Tinh Vũ, ban đầu cậu ta không muốn nói lắm, Ninh Tự Hàn hảo ngôn khuyên nhủ, hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình*, rốt cuộc cậu ta mới chiụ nói ra.
*dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động
Ninh Tự Hàn đã sớm chuẩn bị ghi âm, mỗi một từ cậu ta nói ra đều được ghi lại.
Hóa ra không lâu kể từ khi khai giảng, Điền Huỳnh Mỹ đã nổi lên tâm tư đố kỵ với Linh Vận, lúc đầu là chuyện Đoạn Tinh Vũ theo đuổi Linh Vận, sau đó là sự kiện Hán phục, lòng đố kỵ trong cô ta càng ngày càng tăng thêm.
Lại thêm chuyện bệnh viện chỉnh hình và làm nhục trên diễn đàn nữa.
Cô ta luôn nghi ngờ Linh Vận được người ta bao nuôi bên ngoài, nên bắt chước Linh Vận nhưng lại vô ích, bị một tên phú nhị đại giả lừa, còn nhiễm bệnh phụ khoa.
Sau này trong lúc vô tình cô ta nghe đối phương dùng N-methyl hại người nên cô ta cũng làm theo.
Cuối học kỳ vừa rồi cô ta đã định bỏ thuốc vào thức ăn hoặc nước để cô từ từ mắc bệnh ung thư, thần không biết quỷ không hay.
Tiếc cho cô ta, Linh Vận đột nhiên ra ngoài ở nên cô ta không có thời gian gây án.
Học kỳ này bị Nhiễm Văn Khải phát hiện, cô ta liền đem phần lớn dược phẩm hóa học này cho hắn.
...
Sau khi Đoạn Tinh Vũ kể hết, Ninh Tự Hàn nói: "Cậu đi với tôi đến Cục cảnh sát làm chứng cho Linh Vận."
Đoạn Tinh Vũ do dự, dù gì thì cậu ta và Điền Huỳnh Mỹ cũng bên nhau lâu như vậy, hai người đã sớm thuê phòng bên ngoài, nếu như không phải biết được cô ta ra ngoài tìm người hai người cũng không chia tay.
Mặc dù trong lòng cậu ta thích Linh Vận nhiều hơn một chút, nhưng dù sao hai người cũng chưa làm người yêu được hai ngày nữa.
"Tôi đã nói hết cho anh rồi, chỉ có nhiêu đây thôi, còn lại các người tự điều tra đi."
Thực sự chưa từng thấy tên con trai nào vô dụng như thế này, Ninh Tự Hàn trực tiếp nắm lấy vai cậu ta, xách lên giống như xách gà: "Phối hợp điều tra với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân, cậu không muốn đi thì không đi sao?"
Ninh Tự Hàn cao một mét tám mươi tám, thân hình to lớn, trực tiếp mang Đoạn Tinh Vũ vào xe taxi đi thẳng đến đồn công an.
Lúc này đã hơn bảy giờ, đồn công an cũng hết giờ làm, chỉ còn mấy người nhân viên bảo vệ là ở lại trực.
Dĩ nhiên Ninh Nhạc Sơn còn ở đây, Ninh Tự Hàn dẫn người đi qua, hết sức không khách khí: "Bây giờ con dẫn người tới cho ba rồi đây, ba tự hỏi đi."
Ninh Nhạc Sơn đau đầu xoa trán, nhấn điện thoại gọi cấp dưới đến.
"Tối nay đưa Linh Vận ra giao cho..." Ông nhếch cằm về phía Ninh Tự Hàn. "Giao cho nó."
Đợi cấp dưới ra ngoài, ông uy hiếp, "Nếu như ta tra được con nhóc ấy thực sự là hung thủ, con lập tức cút về đính hôn cho ta!"
"Ba suy nghĩ nhiều rồi." Nghe được Ninh Nhạc Sơn cho phép anh dẫn Linh Vận đi, sắc mặt Ninh Tự Hàn dịu đi nhiều, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn, "Chắc chắn cô ấy không phải là hung thủ."
"Bị người ta hãm hại còn tạm được."
Ninh Nhạc Sơn không để ý anh, nói với Đoạn Tinh Vũ: "Cậu đi theo tôi."
...
Linh Vận còn tưởng mình phải ở đồn công an cả đêm cơ, đến bây giờ cũng chưa cho ăn, lằng nhằng đến chiều cũng viết được mấy trăm chữ, trái lại cảnh sát có đưa nước cho cô hai lần.
Cô không phải cá, uống nước đã có thể sống.
Linh Vận cầm bút, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhất định là hạn chế tự do, ngược đãi cô.
Ngay lúc cô tuyệt vọng, sắp rơi nước mắt bỗng nhiên nghe tiếng mở cửa, cô bị dọa giật cả mình, không phải lại tới giục cô nộp tờ tự khai nữa chứ?
"Linh Vận, cô có thể đi."
Người cảnh sát với bộ dạng "giải quyết việc công" mà nói.
Linh Vận đang ngồi trên ghế hả một tiếng rồi đứng lên, "Người nhà của tôi đến?"
Cô không dám dừng lại mà phản ứng rất nhanh, lập tức chạy ra ngoài, nhất định là ba hoặc anh hai đến, nếu không sao lại thả cô đi nhanh như vậy.
Ở trong phòng giam oi bức đến tận chiều, chân đã hơi mềm, Linh Vận vịn bàn hai lần, không hề dừng lại mà chạy thẳng tới cửa.
Đúng lúc lại va phải lồng ngực của Ninh Tự Hàn, "Ninh Tự?"
Linh Vận không dám tin nhìn anh, viền mắt lập tức ươn ướt, trực tiếp nhào vào lòng anh, "Hu hu hu, sao giờ anh mới đến, hic hic..."
Ninh Tự Hàn vỗ vỗ sống lưng cô, trấn an: "Thực xin lỗi, anh đến muộn."
Linh Vận dụi mắt một cái, nói: "Không sao, ai bảo em lại gặp phải chuyện này?"
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp, "Làm thế nào mà anh đưa em ra được vậy?"
"Có chứng cứ ư?"
Ninh Tự Hàn khom lưng, lau viền mắt ướt của cô đi, ôm lấy vai cô đi ra ngoài, "Chúng ta về rồi nói."
Bị giam đến chiều, lúc này tinh thần lẫn thể xác đều không thoải mái, cả người Linh Vận đều dựa vào người Ninh Tự Hàn đi theo anh ra ngoài, đi được hai bước cô chợt nhớ tới một việc, lập tức dừng lại: "Ninh Tự.."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống nhìn cô: "Sao thế?"
Linh Vận có phần rầu rĩ, cái đuôi nhỏ của cô bị cảnh sát lấy mất rồi, nếu chỉ là đồ vật bình thường thì cũng không có gì đáng kể, nhưng loại đồ vật này, một mặt là riêng tư, mặt khác còn là Ninh Tự Hàn đưa cho cô.
Cô đặc biệt muốn cầm về.
Ninh Tự Hàn nhìn cô rầu rĩ không nói gì, lại hỏi tiếp: "Em sao vậy, có phải có chỗ nào khó chịu không?"
Cô nhóc bị giam lâu như vậy, vừa hoảng vừa sợ, không chừng xảy ra chuyện gì.
Linh Vận nắm chặt lòng bàn tay anh, "Anh khom người xuống."
Ninh Tự Hàn cúi đầu xuống, đưa tai cho cô, Linh Vận đến gần, khẽ nói vài câu, vẻ mặt xấu hổ nhìn anh: "Có thể cầm về được không?"
Ninh Tự Hàn run lên, con nhóc này sao lại mang loại đồ vật này đến đồn công an?
Linh Vận cúi gằm đầu, vừa hổ vừa thẹn, "Lúc đầu nó ở trong túi, Điền Huỳnh Mỹ cướp của em, em sợ bị người khác nhìn thấy liền chộp lấy nắm vào trong tay."
Càng nói cô càng cúi đầu thấp hơn, "Nhưng kỳ thực mọi người đều thấy được."
Ninh Tự Hàn an ủi: "Được rồi, cũng không phải thứ gì quan trọng, bỏ đi, sau này anh cho em thêm một cái."
Linh Vận không chịu: "Nhưng em vẫn muốn cái đó cơ."
Ninh Tự Hàn nghĩ ngợi rồi quay người đi tìm cảnh sát, hỏi đồ của Linh Vận làm sao mới có thể lấy lại?
Ngược lại cảnh sát cũng không làm khó anh mà nhìn anh nở nụ cười đầy hàm ý, dẫn anh đến phòng hồ sơ lấy về.
Lúc đi ra đúng lúc gặp Ninh Nhạc Sơn, Ninh Tự Hàn đã bỏ đồ vào trong túi quần, gật đầu với ông một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
Ninh Nhạc Sơn nhìn anh, sắc mặt vô cùng nghi hoặc, ngoảnh lại hỏi anh cảnh sát trẻ: "Nó đến làm gì?"
Anh cảnh sát trẻ chần chừ một chút, thấy sắc mặt của đồn trưởng sa sầm liền vội vàng dùng tiếng Quan Thoại giải thích.
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Tuổi trẻ bây giờ sao lại thành ra thế này?
Bình thường ông cho rằng con trai là người bình thường, ai dè lại là cầm thú!
Linh Vận luôn đứng bên ngoài đợi Ninh Tự Hàn, cô không muốn vào đó thêm lần nữa, quả thực một ngày dài bằng một năm, khó khăn lắm mới thấy Ninh Tự Hàn đi ra, cô vội chạy đến hỏi, "Sao rồi, lấy được không?"
Ninh Tự Hàn thoáng nhìn qua túi quần mình: "Mang về được."
Linh Vận cười, cả buổi chiều chỉ có chuyện này là vui vẻ.
Lúc này trời đã gần tối, Ninh Tự Hàn mang Linh Vận về nhà.
Lại nói bên này Linh Vận vừa đi, Linh Hoài Nghĩa và Linh Tu đã chạy tới, Ninh Nhạc Sơn vừa muốn đi lại vừa vặn chạm mặt hai người.
Giọng Linh Hoài Nghĩa hết sức không vui: "Lúc này có thể thả con gái của tôi rồi chứ?"
"Cục trưởng đã lên tiếng!"
Ninh Nhạc Sơn hờ hững trả lời: "Đã thả rồi."
Linh Hoài Nghĩa sững người vài giây: "Tự đi một mình?"
Ninh Nhạc Sơn: "Được vị hôn phu đón đi."
"Vị hôn phu nào?" Linh Hoài Nghĩa không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn Linh Tu, "Con biết không?"
Không cần nghĩ cũng là Ninh Tự Hàn, Linh Tu trả lời: "Cậu ta là bạn học con, Ninh Tự Hàn."
Ninh Tự Hàn là ai?
Linh Hoài Nghĩa càng chóng mặt, trừng mắt nhìn Ninh Nhạc Sơ: "Tôi mặc kệ, ông mau đem người về đây cho tôi."
"Các người không nói không rằng bắt con gái của tôi, bây giờ lại tự tiện để người khác mang nó đi, các người có ý gì?"
"Lỡ con gái của tôi xảy ra chuyện gì thì tính sao?"
Ninh Nhạc Sơn: "Con của ông không phải đã nói là bạn học nó sao, ông hỏi nó không được à?"
Linh Hoài Nghĩa: "Tôi hỏi nó làm gì?"
"Con gái của tôi từ Cục cảnh sát các người mà đi, tôi không hỏi các người thì hỏi ai?"
"Còn vị hôn phu, sao ông biết không phải tên lừa đảo?"
Ninh Nhạc Sơn: "Dĩ nhiên tôi biết nó không phải lừa đảo, bởi vì nó là con trai tôi."
"Con của ông?" Vài giây sau Linh Hoài Nghĩa mới phản ứng, đột nhiên ông nắm chặt lấy cổ áo của Ninh Nhạc Sơn: "Hay lắm, thấy con gái tôi tuổi còn nhỏ dễ ức hiếp, đầu tiên bắt nó lại sau đó lại để con ông mang đi, chiêu này của các người cũng thật cao tay đó!"
Mắt thấy tình thế sắp không khống chế được, Linh Tu vội can ngăn, "Ba, ba bớt giận, nghe đồn trưởng Ninh nói hết đã."
Mắt Linh Hoài Nghĩa đỏ, "Ông ta nói cái gì, bọn họ chính là lừa gạt con gái của tôi với con trai ông ấy, nhanh giao con gái của tôi ra."
Ninh Nhạc Sơn: "..."
Ông đưa tay đẩy Linh Hoài Nghĩa, "Ông có thể nói đạo lí đươc không vậy?"
"Loại người bại hoại như ông mà nói đạo lý cái gì, nhanh giao con gái của tôi ra, " Linh Hoài Nghĩa nổi nóng, gắt gao nắm chặt cổ áo Ninh Nhạc Sơn.
Ninh Nhạc Sơn cũng giận, dù sao ông cũng không thích Linh Vận, ông đã sớm ước định một người cho Ninh Tự Hàn rồi, lúc này lại cãi nhau ầm ĩ với Linh Hoài Nghĩa làm cho mọi chuyện càng thêm bế tắc.
Nghĩ đến đây, ông đe dọa: "Tôi cảnh cáo ông, ông nhìn cho rõ đây là nơi nào?"
"Dám động thủ tôi sẽ lập tức bắt ông!"
"Bắt tôi?" Linh Hoài Nghĩa càng tức giận hơn, đẩy Ninh Nhạc Sơn va vào vách tưởng phía sau, "Được, để cho ông bắt tôi!"
Ông nói rồi giơ nắm đấm lên vung ra, Linh Tu thấy ba động thủ, đợi đến lúc anh xông qua thì đã muộn.
Ninh Nhạc Sơn cười gằn hai tiếng, chùi khóe miệng, "Được, dám đến Cục cảnh sát giở thói ngang ngược, lại ngang nhiên đánh cảnh sát, người đâu, mau bắt lại cho ta."
Hai người đứng ở cửa ra vào dây dưa, lúc này mấy người cảnh sát đã chạy ra, đều mang vũ khí vây quanh Linh Hoài Nghĩa.
Nghe Ninh Nhạc Sơn ra lệnh lập tức chạy lên tóm lấy Linh Hoài Nghĩa, đem hai tay của ông để ra sau lưng một cách gọn gàng dứt khoát.
Linh Tu: "..."
Nói thế nào đi nữa thì ba anh xúc động rồi đánh người cũng là ông không đúng, anh vội chạy đến xin tha với Ninh Nhạc Sơn: "Đồn trưởng Ninh, không, chú Ninh, cháu là bạn học sáu năm với Ninh Tự, ba cháu nghe tin em gái xảy ra chuyện nên quá kích động, mong chú rộng lượng bỏ qua..."
Ban đầu Ninh Nhạc Sơn cũng không định gây khó dễ Linh Hoài Nghĩa, thế nhưng vừa rồi đánh ông một quyền, chuyện này nhẫn được thì còn chuyện gì chả nhẫn được*, ông lạnh lùng nói: "Tấn công cảnh sát là tội gì hả?"
(*Nó xuất phát từ câu "Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã": Cái đó mà nhẫn được thì còn cái gì không thể nhẫn được.
Khổng Tử nói về Quý Thị rằng: "Ông ta dùng lễ nghi múa vũ đạo của Thiên tử để múa trong sân nhà mình, việc như thế này có thể nhẫn chịu được, thì việc gì không thể nhẫn chịu được đây?)
Linh Tu: "..." Anh vừa định cất lời lại nghe thấy ba ở bên cạnh nói, "Linh Tu, đừng xin ông ta, con về tìm mẹ, nói với bà ấy sau này ba không lo được cho bà ấy nữa, ba đồng ý ly hôn, để bà ấy có một cuộc sống một mình thật tốt," giọng ông bỗng trở nên nghẹn ngào, "Nếu sau này gặp được người mình thích cũng không cần quan tâm đến ba..."
Ông thấy Linh Tu đứng đó bất động, trầm giọng hét lên, "Thất thần ở đó làm gì, đi mau!"
"Dạ," Linh Tu ngơ ngác, khẽ gật đầu, đây là cái chuyện gì vậy?
Ninh Hoài Nghĩa vẫn đứng bên cạnh, giống như xem trò vui nhìn hai người, khóe miệng ông giật giật, lập tức nói: "Người này gây trở ngại công việc, cố ý gây thương tích cho cảnh sát, tạm giam 15 ngày, xử phạt hành chính, phạt năm vạn tệ..."
Sau khi ra khỏi đồn công an Linh Tu đến nhà Ninh Tự Hàn trước, đón em gái về, mặt khác lúc này anh cũng đã hiểu ra, đại khái là ba đang diễn cho mẹ xem, cái gì mà ly hôn không chăm sóc được mẹ, anh không nhịn được thở hắt ra, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ!
Linh Vận và Ninh Tự Hàn tùy tiện ăn dưới lầu, mặc dù trước đó cô cảm thấy rất đói nhưng bây giờ lại không có khẩu vị gì, nên cũng không ăn nhiều, sau khi về tâm tình cũng ủ rũ ỉu xìu, cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Ninh Tự Hàn luôn ở bên cạnh, cô nhóc cong co tròn người dán vào cơ thể anh, một tay Ninh Tự Hàn chống đầu, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Yên tĩnh như vậy một lúc, không biết anh nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Nghe thấy chuông điện thoại reo lên, Ninh Tự Hàn cầm lên nhìn, là Linh Tu, anh liếc mắt nhìn cô nhóc, đắp cho cô tấm chăn rồi mới ra khỏi phòng nghe điện thoại.
"Linh Tu?" Ninh Tự Hàn cất lời.
Giọng Linh Tu cực kỳ không vui: "Vận Vận đâu?"
Ninh Tự Hàn: "Ngủ rồi, mới vừa ngủ."
Linh Tu: "..."
Linh Tu dừng một lúc, "Nó còn nhỏ như vậy, mày không làm gì nó đó chứ?"
Ninh Tự Hàn không vui trả lời: "Không phải mày cũng ra ngoài ở chung sao?"
"Tao nhớ hình như Tôn Cẩn Nặc cũng không lớn hơn Linh Vận mấy ngày đâu."
Linh Tu: "Nó là em gái tao."
Ninh Tự Hàn: "..."
"Rốt cuộc mày muốn làm gì, cô ấy đã ngủ rồi, tao phải đánh thức cô ấy dậy sao?"
Linh Tu im lặng vài giây, nói: "Không cần, ngày mai nói nó về nhà là được."
Ninh Tự Hàn ừ một tiếng định cúp máy, lại nghe Linh Tu nói tiếp: "Việc này, mày gọi cho ba mày đi, ba tao bị ông ấy bắt, lúc nào có thể thả ra?"
Ninh Tự Hàn đưa tay gãi đầu: "Mày đùa tao hả?"
Linh Tu: "Tao cũng muốn lắm, ba tao tấn công cảnh sát, bị tạm giam rồi, mày hỏi giúp tao một chút."
Cúp điện thoại, Linh Tu nhanh chóng về nhà, hôm nay mí mắt phải Lý Mộng Quỳnh giật cả chiều, bà cảm giác có chuyện gì xảy ra, lúc này bà đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm quả hạch nắn bóp mấy lần, thấy Linh Tu trở về, lập tức nói: "Con gọi điện thoại cho em gái xem, mẹ gọi vài lần không ai nghe máy."
Trái lại bây giờ em gái không có gì phải lo lắng, Linh Tu nói thẳng: "Hôm nay trường học xảy ra chút chuyện, nó phối hợp với cảnh sát điều tra thôi, bây giờ đang ở cùng với bạn học con."
"Ồ." Lý Mộng Quỳnh đã sớm biết Linh Vận yêu đương, hôm nay Linh Tu nói ra lời này cũng đã chứng thực được suy nghĩ của bà, nhưng trong lòng không yên tâm lắm: "Bạn học con là người như thế nào, ngày mai dẫn về cho mẹ xem."
Linh Tu mím môi, chuyện nghiêm trọng còn ở phía sau đây, anh không biết mở miệng thế nào, hắng giọng rồi nói: "Chuyện này, mẹ, hiện tại Linh Vận không có chuyện gì, người xảy ra chuyện là ba."
"Ba con làm sao?" Lý Mộng Quỳnh theo bản năng hỏi, sau khi hỏi xong mới cảm thấy mình quá kinh ngạc, lại nói tiếp, "Ông ấy có thể xảy ra chuyện gì, không phải chỉ ở công ty không có cơm ăn thôi sao."
Linh Tu: "Không phải."
Lý Mộng Quỳnh: "Vậy là chuyện gì?"
Linh Tu: "Ba bị xử phạt hành chính, bây giờ đang trong trại giam."
Lý Mộng Quỳnh kinh ngạc đứng dậy, quả hạch trong tay rơi xuống trên đất, lăn vài lần trên thảm đã không thấy tăm hơi.
"Sao lại bị bắt?"
Linh Tu lúng túng: "Đây không phải do em gái bị gọi đến hỏi sao, ba hiểu lầm, đã động thủ với đồn trưởng, sau đó gây trở ngại công việc nên bị bắt..."
Lý Mộng Quỳnh cau mày, xử phạt hành chính hẳn là không phải chịu trách nhiệm hình sự, chậm chạp mấy giây rồi lại ngồi xuống, "Vậy cũng không phải chuyện gì lớn lắm?"
Linh Tu ngồi xuống bên cạnh bà, nói: "Không phải chuyện gì lớn, nhưng người ba đánh lại là đồn trưởng, mẹ nghĩ xem ông ấy trong đó có chịu được không?"
"Người ta không dám đánh lại sao?"
"Đánh lại?" Nói thế này khiến Lý Mộng Quỳnh cuống lên, đứng dậy lập tức đi ra ngoài, "Như vậy sao được?"
Linh Tu thấy mẹ vẫn quan tâm ba, lại thêm mắm thêm muối vài câu, "Ba còn nhờ con chuyển lời với mẹ, nói ông ấy đồng ý ly hôn, sau này nếu mẹ nhìn trúng ai ông ấy cũng sẽ không quản, chỉ là... chỉ là..."
Lý Mộng Quỳnh cuống quýt: "Chỉ là cái gì, con nói nhanh lên!"
Linh Tu: "Ông ấy nói ông ấy không thể tiếp tục chăm sóc mẹ được nữa."
Lý Mộng Quỳnh: "..."
Bà mím môi, giây tiếp theo nước mắt đã chảy xuống, ngoài miệng mắng, "Cái người này sao lại ngốc như vậy!"
Sắc mặt Linh Tu giả vờ đau lòng nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường, cũng thua ông ba nhà mình già như vậy còn có thể nghĩ ra loại khổ nhục kế này.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mẹ thật đơn thuần, hơn bốn mươi tuổi lại bị mánh khóe ấu trĩ thế này lừa gạt.
Sáng hôm sau, Linh Vận thức dậy mới nghe về việc ba tấn công cảnh sát bị tạm giam từ Ninh Tự Hàn, cô sốt ruột muốn ngay lập tức đến đồn công an, nhưng ngay lúc đó lại nhận được điện thoại của anh hai.
Linh Vận mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Ba thế nào rồi?"
Linh Tu: "Vài ngày là về thôi, em chú ý bản thân mình là được."
Linh Vận cau mày, sao anh hai lại nói nhẹ nhàng như vậy, "Anh—— "
Linh Tu: "Mẹ đi thăm ông ấy rồi."
"Hả?" Mấy giây sau Linh Vận mới phản ứng, "Mẹ không tức giận ư?"
Linh Tu: "Ừm."
Ăn sáng xong Linh Vận cùng Ninh Tự Hàn đến trường học, tận mắt nhìn thấy cảnh sát dẫn Điền Huỳnh Mỹ đi.
Linh Vận chỉ đứng tại bên cạnh cảnh sát, trơ mắt nhìn Điền Huỳnh Mỹ bị cảnh sát cho vào trong xe.
Trước khi vào Điền Huỳnh Mỹ còn ngừng lại vài giây, dùng loại ánh mắt vừa căm thù vừa không cam lòng nhìn cô, giống như cô mới là kẻ đầu têu.
Mãi đến khi xe cảnh sát rời đi, Linh Vận mới thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực buồn bực và không mấy dễ chịu.
Cô ngẩng đầu lên hỏi Ninh Tự Hàn: "Anh nói xem cô ta có bị phán tội không?"
Ninh Tự Hàn trầm ngâm đáp: "Chắc là có đi."
Linh Vận thở dài: "Tại sao cô ta lại nghĩ quẩn như vậy?"
"Cô ta ghen tị với em ư, em còn phải ghen tị với cô ta đây này, vóc dáng cao ráo người cũng xinh đẹp, haiz, nếu không có tâm tư đố kị cũng không đi đến bước này, hi vọng cô ta có thể nghĩ thông suốt, sau này ra làm một người tốt."
Ninh Tự Hàn ôm lấy vai cô, trấn an: "Đừng nghĩ nữa, mỗi người đều phải vì hành động của mình mà gánh chịu hậu quả, chúng ta cũng không còn là trẻ con."
Linh Vận khẽ gật đầu: "Em biết."
Tối hôm đó, Linh Vận bị Linh Tu lôi về nhà, người nhà đều biết cô không thể ở trường học được nữa, đương nhiên muốn cô về nhà mỗi ngày.
Linh Vận không mấy vui vẻ, có điều vẫn ngoan ngoãn trở về.
Dù sao cô cũng mới 19 tuổi, không thể nào trắng trợn nói cô sống chung với nam sinh.
Ninh Tự Hàn không nỡ để cô về, cúi đầu xuống hôn cô: "Em gái nhỏ, em cam lòng đi thật sao?"
Trong tay Linh Vận xách túi, bị anh hôn thở hổn hển, tay buông lỏng túi liền rơi xuống đất, cô đưa tay nắm lấy áo anh.
Nhân lúc thở, Linh Vận nói: "Hết cách rồi, mẹ gọi em về."
Ninh Tự Hàn ôm lấy cánh tay cô thật chặt, "Rốt cuộc khi nào mới có thể cưới em về nhà?"
Nghe anh nói muốn cưới cô, trong lòng Linh Vận ngọt ngào không thôi, "Đợi em tốt nghiệp."
"Được, đây là em nói, đợi em tốt nghiệp chúng ta lập tức kết hôn." Ninh Tự Hàn dặn Linh Vận.
Linh Vận ngẩng mặt lên, nhìn anh cười, đồng tử anh rất sâu, khóe miệng hơi cong lên khiến người khác cảm thấy hết sức thâm tình.
Linh Vận vui vẻ, có một nam sinh thích mình như thế thật là tốt, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Đây chính là cảm giác thanh xuân.
Cũng là cảm giác của yêu đương.
Ôm lấy lẫn nhau, hứa hẹn một đời.
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống đại học của Linh Vận đến đây là kết thúc, chương tiếp theo sẽ bắt đầu chuyện tình yêu của bé Linh và đàn anh Ninh sau khi tốt nghiệp.
Edit: sau khi làm xong bt online giáo viên giao về nhà mình nổi hứng up hết lên wattpad mấy chương chính văn cho nó hoàn luôn)))), nếu các bạn muốn biết về câu chuyện kết hôn của Ninh Tự & Linh Vận và chuyện của Nặc Nặc & Linh Tu thì lên wordpress đọc nhé. hiện giờ t mới up 3 chương của cặp Nặc - Tu thui, cặp Vận-Hàn t làm sau nhé
Chương sau spoil một xíu về cặp Nặc - Tu nè
Bình luận facebook