Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ban-gai-toi-la-meo-7
Chương 7: Bên ngoài có chó
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lão Vương chợt cảm thấy đau lòng, liền tháo dây xích trên cổ của Nhị Cẩu ra, ôm lấy Nhị Cẩu vào lòng và an ủi: “Ngoan nào, Nhị Cẩu, ba không sao cả, ba không đau, ngã thêm một lần cũng được.”
“… Lão Vương, thương lượng chuyện này một chút đi.”
“Hả?” Lão Vương không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vuốt lông cho Nhị Cẩu, mãi đến khi Nhị Cẩu cảm thấy thoải mái mà tai rung rung lên, phát ra tiếng kêu grừ grừ thì ông mới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Lý Khoa cậu nói cái gì?”
“…” Tay làm hàm nhai, Lý Khoa thở dài: “Không có gì.”
Chờ Lão Vương đang để hết tâm trí vào Nhị Cẩu tháo dây ra thì thà tự mình làm còn nhanh hơn.
Nhìn Lão Vương bởi vì vươn tay để chạm vào mũi chân của mình mà toát cả mồ hôi, Lý Khoa lại nhìn bộ đồ đàng hoàng mặc trên người của mình có vẻ rất ốm, cởi áo ra chắc chắn cũng có thân hình đẹp, ngay lập tức liền cảm thấy cấp bậc của mình cao hơn Lão Vương không chỉ một hai bậc.
Anh nhẹ nhàng vươn tay chạm vào đầu mũi chân, nắm lấy dây xích mèo đã bị Lão Vương quăng sang một bên, quấn ngược sợi dây vài vòng quanh cổ chân đang quấn với Lão Vương. Xong xuôi Lý Khoa thở phào, vẫy tay gọi con mèo đứng ở đằng xa, sau đó phủi mông và đứng dậy.
Lão Vương sau khi dỗ dành Nhị Cẩu xong, trong lòng nghĩ lại thấy sợ mà vào sờ đầu mèo của Nhị Cẩu: “Dây xích mèo này đúng là một thứ nguy hiểm, xem ra sau này khi ra ngoài không thể xích Nhị Cẩu nữa.”
Lý Khoa cũng đồng cảm, anh đưa tay đến trước mặt của Lão Vương đang nằm dưới đất, kéo ông đứng dậy, tiện tay sờ hoa mai nhỏ của Nhị Cẩu đang được vuốt ve sung sướng.
“Lỡ mai này tôi bị vấp ngã nữa, thật sự đè lên Nhị Cẩu nhà tôi thì sao. Không được, tôi phải trở về cho đánh giá xấu cho bên bán mới được! Dây xích mèo dài như vậy, nhất định là cố tình để Nhị Cẩu làm tôi vấp ngã.”
“… Lão Vương, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lý Khoa vốn không muốn bình luận chủ đề này nữa, anh cúi người bế cô mèo đang đi đến cạnh chân mình rồi tiện tay tháo dây xích để vào trong túi áo.
Tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ hiếm có ngoại trừ ngày cuối tuần, lẽ ra anh nên ở bên cạnh bạn gái mình, nhưng… bây giờ trong nhà có con mèo bị biến thành bạn gái đang vô cùng không ổn định, nó như quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Sáng sớm hôm nay suýt chút nữa nó đã phá tan phòng sách, kéo dài thời gian thêm một chút nữa mới trở về nó lại phá tan cái phòng bếp, làm ngập phòng vệ sinh thì sao!
Lý Khoa bị cảnh tượng do mình tưởng tượng ra làm rùng mình, lại nhìn sang cô mèo vô cùng ngoan ngoãn ở trong lòng, tâm trạng của Lý Khoa an tâm hơn một chút. Dù sao bạn gái bây giờ cũng đang ở bên cạnh mình không phải sao?
Lão Vương vừa quấn vừa buộc dây xích mèo vào eo của mình, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Dây xích này có thể quấn quanh eo tôi tới hai vòng rưỡi, nếu không phải do bên bán cố tình thì bên dịch vụ chăm sóc khách hàng nào cũng không tin được, trở về tôi phải cho đánh giá thấp mới được!”
“Đột nhiên có cảm giác kích động muốn về công ty hủy phép xin đi làm lại quá.”
Lão Vương buộc chặt dây xích xong thì không còn lẩm bẩm vụ đó nữa, ông xoay đầu nhìn Cẩu Đản đang ngoan ngoãn đang nằm yên trong lòng Lý Khoa, vô cùng vui vẻ nói: “Sao hôm nay Cẩu Đản nhà cậu ngoan quá vậy, bảo làm gì thì làm đó, nãy cậu vừa mới vẫy tay thì nó đã chạy đến ngay rồi.”
“… Ha ha.” Nếu tôi nói với chú đây là bạn gái tôi, chú có sợ không?
Hai người đàn ông ôm lấy hai con mèo có giới tính không giống nhau nhưng con nào con nấy đều rất xinh xắn đáng yêu ra khỏi khu dân cư. Đi qua sáu con đường bảy cái đèn giao thông, dìu dắt vài ông cụ bà lão đi qua đường, trên đường còn gặp được vài vị quan hót phân đang dắt chó bế mèo.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đèn giao thông thứ tám, bụng đói cả một buổi sáng, đã giặt đồ còn phải đi cả vòng lớn, Lý Khoa sắp chịu không nổi, anh ôm lấy bụng nhìn Lão Vương: “Ông chú à, chú đang chơi game Pikachu đấy à, đây đã là cột đèn giao thông thứ tám rồi.”
Lão Vương ôm Nhị Cẩu, lại nhìn Lý Khoa bằng ánh mắt kiên định: “Ăn sáng xong dẫn mèo đi dạo, về nhà là có thể ăn cơm trưa luôn. Cậu nên cảm ơn tôi đã cho con chó độc thân nhà cậu một ngày nghỉ vui vẻ như thế này mới đúng chứ.”
Đối với câu trả lời đột xuất không nằm trong dự đoán này, Lý Khoa vô cùng bình tĩnh liếc nhìn bạn gái bây giờ là một con mèo ở trong lòng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Lão Vương: “Lão Vương, tôi có bạn gái rồi.”
Lão Vương ra ám hiệu tay nói bí mật với Lý Khoa, rồi ghé sát vào tai của anh nói với giọng nhỏ nhẹ, “Đám lập trình “vượn” các cậu thì có rất nhiều thứ gì kia nhỉ, đừng quên sau khi “vuốt” xong sao chép cho tôi một bản nhé.”
Lý Khoa: “… Tôi thật sự có bạn gái rồi.”
Bạn gái biến thành mèo: … Tôi thật sự là bạn gái của anh ấy.
“Tôi hiểu.” Lão Vương nhướng mày nhìn Lý Khoa, ánh mắt di chuyển trên mười đầu ngón tay của anh một cách mờ ám: “Tôi hiểu cả.”
“… Lúc tôi vừa dọn đến không lâu, bạn gái tôi cũng từng đến, cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi, ngày nghỉ mới có thời gian đến thăm tôi.”
“Thật sự có sao? Hí!” Lão Vương ôm ngực, giơ ngón tay giữa với Lý Khoa: “Cái thằng thoát ế này, nói rõ là chúng ta sẽ cùng nhau ế đến răng long đầu bạc mà, cậu lại âm thầm đi tìm bạn gái!”
“Đống gàu mà chú tích góp được trong tháng này cũng được gọi là đầu bạc.”
“… Quả nhiên là có bạn gái xong thì lý lẽ hùng hồn quá nhỉ!” Lão Vương ôm ngực, tinh thần hoảng hốt nói: “Ban đầu cứ nghĩ đó là em gái cậu, chẳng qua là vì cậu quá giữ thể diện nên mới nói đó là bạn gái, nhưng mà…”
Lão Vương dùng cặp mắt bằng titan của chó độc thân quét Lý Khoa từ trên xuống dưới một lượt như quét laze, ông dùng giọng nói khinh bỉ của con chó độc thân nói với con chó đã thoát ế: “Cô em gái xinh đẹp như vậy sao có thể thích cậu được chứ. Tôi cũng đẹp trai như vậy mà không có chó… không có bạn gái đây này!”
Lý Khoa: Ừ, chú đẹp trai nhất, chú đẹp mắt nhất, chú là “công túa” nhỏ độc nhất vô nhị trên đời này, chú vui là được rồi.
Châm chọc Lý Khoa xong, trong lòng Lão Vương thoải mái hơn một chút, nhưng vì sự vinh quang của những người độc thân quý tộc, ông thật sự xem thường sự phản bội đồng đội của con người thoát ế.
Hai người im lặng không nói gì đi qua cột đèn giao thông thứ tám, trên đường đi, Lý Khoa tính toán đại khái một chút, thời gian lãng phí để đi ăn sáng vào sáng hôm nay cũng đủ để anh đi lại vài vòng từ nhà đến công ty.
Thật sự… quả thật là.
Lý Khoa bắt đầu có hơi không hiểu cái trái tim thích ăn đồ ngon của Lão Vương và bạn gái rồi.
Lão Vương đột nhiên dừng chân lại, ông vừa đúng lúc đứng ngay giữa đường. Đây là con hẻm nhỏ, các tòa nhà cao tầng san sát nhau bao vây cả con hẻm đó. Hai bên đường không phải cửa hàng trái cây thì là quán ăn nhỏ, con đường với diện tích không lớn này bị mấy quán ăn nhỏ chen kín mít. Cách đó không xa là lối vào ga tàu điện ngầm, nhóm người đi làm không phải vội vàng đều đến đây mua ly sữa đậu nành và bánh quẩy làm thức ăn sáng. Mới chín giờ, con đường nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt.
Lão Vương hai tay ôm mèo, trên eo quấn lấy dây xích mèo liếc nhìn Lý Khoa không biết đang nghĩ gì nhưng nói chung là anh đang không để tâm, ông nói: “Chúng ta đến rồi, quán đó đó, quán phía bên phải của cậu.”
Bên phải?
Lý Khoa nhìn sang bên phải, có hai siêu thị bán trái cây như muốn chung vui mà mở ngay cạnh nhau thành hàng xóm, vài cửa hàng đồ nướng chưa mở cửa, vốn không có quán bán thức ăn sáng nào cả.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“… Lão Vương, thương lượng chuyện này một chút đi.”
“Hả?” Lão Vương không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vuốt lông cho Nhị Cẩu, mãi đến khi Nhị Cẩu cảm thấy thoải mái mà tai rung rung lên, phát ra tiếng kêu grừ grừ thì ông mới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Lý Khoa cậu nói cái gì?”
“…” Tay làm hàm nhai, Lý Khoa thở dài: “Không có gì.”
Chờ Lão Vương đang để hết tâm trí vào Nhị Cẩu tháo dây ra thì thà tự mình làm còn nhanh hơn.
Nhìn Lão Vương bởi vì vươn tay để chạm vào mũi chân của mình mà toát cả mồ hôi, Lý Khoa lại nhìn bộ đồ đàng hoàng mặc trên người của mình có vẻ rất ốm, cởi áo ra chắc chắn cũng có thân hình đẹp, ngay lập tức liền cảm thấy cấp bậc của mình cao hơn Lão Vương không chỉ một hai bậc.
Anh nhẹ nhàng vươn tay chạm vào đầu mũi chân, nắm lấy dây xích mèo đã bị Lão Vương quăng sang một bên, quấn ngược sợi dây vài vòng quanh cổ chân đang quấn với Lão Vương. Xong xuôi Lý Khoa thở phào, vẫy tay gọi con mèo đứng ở đằng xa, sau đó phủi mông và đứng dậy.
Lão Vương sau khi dỗ dành Nhị Cẩu xong, trong lòng nghĩ lại thấy sợ mà vào sờ đầu mèo của Nhị Cẩu: “Dây xích mèo này đúng là một thứ nguy hiểm, xem ra sau này khi ra ngoài không thể xích Nhị Cẩu nữa.”
Lý Khoa cũng đồng cảm, anh đưa tay đến trước mặt của Lão Vương đang nằm dưới đất, kéo ông đứng dậy, tiện tay sờ hoa mai nhỏ của Nhị Cẩu đang được vuốt ve sung sướng.
“Lỡ mai này tôi bị vấp ngã nữa, thật sự đè lên Nhị Cẩu nhà tôi thì sao. Không được, tôi phải trở về cho đánh giá xấu cho bên bán mới được! Dây xích mèo dài như vậy, nhất định là cố tình để Nhị Cẩu làm tôi vấp ngã.”
“… Lão Vương, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lý Khoa vốn không muốn bình luận chủ đề này nữa, anh cúi người bế cô mèo đang đi đến cạnh chân mình rồi tiện tay tháo dây xích để vào trong túi áo.
Tuy rằng hôm nay là ngày nghỉ hiếm có ngoại trừ ngày cuối tuần, lẽ ra anh nên ở bên cạnh bạn gái mình, nhưng… bây giờ trong nhà có con mèo bị biến thành bạn gái đang vô cùng không ổn định, nó như quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Sáng sớm hôm nay suýt chút nữa nó đã phá tan phòng sách, kéo dài thời gian thêm một chút nữa mới trở về nó lại phá tan cái phòng bếp, làm ngập phòng vệ sinh thì sao!
Lý Khoa bị cảnh tượng do mình tưởng tượng ra làm rùng mình, lại nhìn sang cô mèo vô cùng ngoan ngoãn ở trong lòng, tâm trạng của Lý Khoa an tâm hơn một chút. Dù sao bạn gái bây giờ cũng đang ở bên cạnh mình không phải sao?
Lão Vương vừa quấn vừa buộc dây xích mèo vào eo của mình, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Dây xích này có thể quấn quanh eo tôi tới hai vòng rưỡi, nếu không phải do bên bán cố tình thì bên dịch vụ chăm sóc khách hàng nào cũng không tin được, trở về tôi phải cho đánh giá thấp mới được!”
“Đột nhiên có cảm giác kích động muốn về công ty hủy phép xin đi làm lại quá.”
Lão Vương buộc chặt dây xích xong thì không còn lẩm bẩm vụ đó nữa, ông xoay đầu nhìn Cẩu Đản đang ngoan ngoãn đang nằm yên trong lòng Lý Khoa, vô cùng vui vẻ nói: “Sao hôm nay Cẩu Đản nhà cậu ngoan quá vậy, bảo làm gì thì làm đó, nãy cậu vừa mới vẫy tay thì nó đã chạy đến ngay rồi.”
“… Ha ha.” Nếu tôi nói với chú đây là bạn gái tôi, chú có sợ không?
Hai người đàn ông ôm lấy hai con mèo có giới tính không giống nhau nhưng con nào con nấy đều rất xinh xắn đáng yêu ra khỏi khu dân cư. Đi qua sáu con đường bảy cái đèn giao thông, dìu dắt vài ông cụ bà lão đi qua đường, trên đường còn gặp được vài vị quan hót phân đang dắt chó bế mèo.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đèn giao thông thứ tám, bụng đói cả một buổi sáng, đã giặt đồ còn phải đi cả vòng lớn, Lý Khoa sắp chịu không nổi, anh ôm lấy bụng nhìn Lão Vương: “Ông chú à, chú đang chơi game Pikachu đấy à, đây đã là cột đèn giao thông thứ tám rồi.”
Lão Vương ôm Nhị Cẩu, lại nhìn Lý Khoa bằng ánh mắt kiên định: “Ăn sáng xong dẫn mèo đi dạo, về nhà là có thể ăn cơm trưa luôn. Cậu nên cảm ơn tôi đã cho con chó độc thân nhà cậu một ngày nghỉ vui vẻ như thế này mới đúng chứ.”
Đối với câu trả lời đột xuất không nằm trong dự đoán này, Lý Khoa vô cùng bình tĩnh liếc nhìn bạn gái bây giờ là một con mèo ở trong lòng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Lão Vương: “Lão Vương, tôi có bạn gái rồi.”
Lão Vương ra ám hiệu tay nói bí mật với Lý Khoa, rồi ghé sát vào tai của anh nói với giọng nhỏ nhẹ, “Đám lập trình “vượn” các cậu thì có rất nhiều thứ gì kia nhỉ, đừng quên sau khi “vuốt” xong sao chép cho tôi một bản nhé.”
Lý Khoa: “… Tôi thật sự có bạn gái rồi.”
Bạn gái biến thành mèo: … Tôi thật sự là bạn gái của anh ấy.
“Tôi hiểu.” Lão Vương nhướng mày nhìn Lý Khoa, ánh mắt di chuyển trên mười đầu ngón tay của anh một cách mờ ám: “Tôi hiểu cả.”
“… Lúc tôi vừa dọn đến không lâu, bạn gái tôi cũng từng đến, cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi, ngày nghỉ mới có thời gian đến thăm tôi.”
“Thật sự có sao? Hí!” Lão Vương ôm ngực, giơ ngón tay giữa với Lý Khoa: “Cái thằng thoát ế này, nói rõ là chúng ta sẽ cùng nhau ế đến răng long đầu bạc mà, cậu lại âm thầm đi tìm bạn gái!”
“Đống gàu mà chú tích góp được trong tháng này cũng được gọi là đầu bạc.”
“… Quả nhiên là có bạn gái xong thì lý lẽ hùng hồn quá nhỉ!” Lão Vương ôm ngực, tinh thần hoảng hốt nói: “Ban đầu cứ nghĩ đó là em gái cậu, chẳng qua là vì cậu quá giữ thể diện nên mới nói đó là bạn gái, nhưng mà…”
Lão Vương dùng cặp mắt bằng titan của chó độc thân quét Lý Khoa từ trên xuống dưới một lượt như quét laze, ông dùng giọng nói khinh bỉ của con chó độc thân nói với con chó đã thoát ế: “Cô em gái xinh đẹp như vậy sao có thể thích cậu được chứ. Tôi cũng đẹp trai như vậy mà không có chó… không có bạn gái đây này!”
Lý Khoa: Ừ, chú đẹp trai nhất, chú đẹp mắt nhất, chú là “công túa” nhỏ độc nhất vô nhị trên đời này, chú vui là được rồi.
Châm chọc Lý Khoa xong, trong lòng Lão Vương thoải mái hơn một chút, nhưng vì sự vinh quang của những người độc thân quý tộc, ông thật sự xem thường sự phản bội đồng đội của con người thoát ế.
Hai người im lặng không nói gì đi qua cột đèn giao thông thứ tám, trên đường đi, Lý Khoa tính toán đại khái một chút, thời gian lãng phí để đi ăn sáng vào sáng hôm nay cũng đủ để anh đi lại vài vòng từ nhà đến công ty.
Thật sự… quả thật là.
Lý Khoa bắt đầu có hơi không hiểu cái trái tim thích ăn đồ ngon của Lão Vương và bạn gái rồi.
Lão Vương đột nhiên dừng chân lại, ông vừa đúng lúc đứng ngay giữa đường. Đây là con hẻm nhỏ, các tòa nhà cao tầng san sát nhau bao vây cả con hẻm đó. Hai bên đường không phải cửa hàng trái cây thì là quán ăn nhỏ, con đường với diện tích không lớn này bị mấy quán ăn nhỏ chen kín mít. Cách đó không xa là lối vào ga tàu điện ngầm, nhóm người đi làm không phải vội vàng đều đến đây mua ly sữa đậu nành và bánh quẩy làm thức ăn sáng. Mới chín giờ, con đường nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt.
Lão Vương hai tay ôm mèo, trên eo quấn lấy dây xích mèo liếc nhìn Lý Khoa không biết đang nghĩ gì nhưng nói chung là anh đang không để tâm, ông nói: “Chúng ta đến rồi, quán đó đó, quán phía bên phải của cậu.”
Bên phải?
Lý Khoa nhìn sang bên phải, có hai siêu thị bán trái cây như muốn chung vui mà mở ngay cạnh nhau thành hàng xóm, vài cửa hàng đồ nướng chưa mở cửa, vốn không có quán bán thức ăn sáng nào cả.
Bình luận facebook