Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102: Hói Rồi
Chương 102 : Hói rồi
"Cháu gái ngoan của ông, cháu ở đâu rồi? Mau mau ra đây xem ti vi với ông nội đi nào!"
Ba Lý khom người nhìn vào trong căn phòng nhỏ bên dưới nhà cây của mèo, không thấy mèo Kha nên ông lại đi loanh quanh phòng ngủ cho khách, từ dưới gầm giường, cho đến sau tủ quần áo chỗ nào cũng không bỏ qua, sờ đến cái áo len cũng cảm thấy đó là "cháu gái ngoan đáng yêu" của ông.
Mèo Kha nấp sau cánh cửa nhà vệ sinh, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, trên gương mặt mèo to với lớp lông mềm như nhung của cô lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lý Khoa tựa lưng vào cửa, che bóng dáng mèo Kha, tấm gương đối diện phản chiếu vẻ mặt hoảng sợ của anh giống hệt như mèo Kha.
"Anh... tại sao ba của anh lại đáng sợ như vậy?"
"..." Lý Khoa ấm ức chớp mắt: "Ai biết mấy năm nay ông già đã trải qua những chuyện gì mà lại trở thành như thế này!"
Mèo Kha nhớ lại phương pháp vuốt lông mèo quen thuộc kia, rồi nụ cười dần trở nên biến thái khi đối diện với mèo con đó, cùng những câu như bé đáng yêu, bảo bối ngoan, cục cưng bé nhỏ buột miệng thốt ra không có chút áp lực nào, cả thân mèo nổi cả da gà, cô cắn chặt răng, dùng giọng điệu rất chắc chắn nói: "Ba anh chắc chắn là người mắc hội chứng cuồng mèo!"
"Không thể nào!" Lý Khoa phủ định theo bản năng, sau đó giải thích: "Khi anh còn nhỏ cũng muốn nuôi mèo, ông già còn dạy dỗ anh một trận, nói đàn ông con trai không được thích mấy thứ mềm mại như vậy, vì muốn anh từ bỏ đam mê này, suốt ngày ông còn cho anh xem thế giới động vật, nói với anh cái gì mà cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sống sót..."
Ba Lý mặt đen có thể dọa cho một đám trẻ hoảng sợ trong trí nhớ tuổi thơ hoàn toàn không phù hợp với ông già hói đầu đang loanh quanh khắp phòng tìm mèo bây giờ một chút nào, nghĩ đến việc có người xuyên không cướp xác gì đó trong những quyển tiểu thuyết kia, thân thể Lý Khoa run rẩy, không thể tin được nói: "Chắc không phải là ông già bị cái gì đó nhập vào người đó chứ? Tại sao lại giống hệt biến thái vậy?"
Mèo Kha bắt đầu phân tích: "Tục ngữ có câu rất hay, bùng nổ trong im lặng, biến thái trong im lặng. E rằng ba anh đè nén bản tính của ông ấy quá lâu, đột nhiên biểu hiện ra ngoài sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thằng ranh?"
Nhân vật chính của câu chuyện mà bọn họ đang thảo luận đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, Lý Khoa và mèo Kha lạnh run cầm cập, một người một mèo rúc sát vào nhau theo phản xạ.
"Con ngồi trong đó gần nửa tiếng đến nơi rồi, cho dù có bị táo bón thì cũng phải xong rồi chứ hả?" Ba Lý giơ tay đập cửa, lại giục giã nói: "Mau ra đây, để cho ba nhìn xem có phải cháu gái ngoan của ba có phải bị con giấu ở trong đó hay không hả?"
Lý Khoa không nhịn được, kêu to một tiếng: "Mẹ ơi!"
Mẹ Lý đặt dĩa ghim hoa quả trong tay xuống, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, bình tĩnh đáp lời: "Ba con bao nhiêu năm nay không được chơi đùa với mèo thỏa thích như thế rồi, con bỏ qua cái tôi của mình cho ông ấy được như ý một lần đi."
Mèo Kha điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Lý Khoa, chỉ sợ anh đổi phe, bán chủ cầu vinh.
"Không cho! Đây là mèo của con, ba con muốn thì mẹ để cho ông ấy tự nuôi lấy một con đi!"
Mẹ Lý sẽ đồng ý để cho ba Lý nuôi mèo sao?
Bà sẽ để một con mèo đến phân chia sự chú ý của ba Lý sao? Không bao giờ, mãi mãi cũng không thể nào.
Ba Lý mới vuốt lông mèo Kha chỉ có một ngày mà gần như đã vuốt trụi một lớp lông trên đầu cô rồi, nếu còn tiếp tục vuốt, mèo Kha không biết liệu cô còn có thể mang theo lông nhỏ yêu quý của mình để sống qua mùa đông giá lạnh này được hay không.
Sự kiện kết thúc sau ba tiếng đồng hồ Lý Khoa bị chặn trong buồng vệ sinh.
Vì tránh cho bạn gái không bị rụng lông, Lý Khoa rưng rưng nước mắt ôm Vương Nhị Cẩu ở trên tầng xuống.
Mèo Kha duỗi móng vuốt nhỏ quơ lông trên đầu cô, trong lòng phức tạp nhìn Vương Nhị Cẩu vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả, còn đang đắm chìm trong kỹ xảo vuốt lông mèo tuyệt vời của ba Lý.
Hy vọng Lão Vương có thể đợi đến lúc lông của Nhị Cẩu dài ra hãy đón Nhị Cẩu về nhà, amen!
Sau khi thành tâm cầu nguyện một lúc lâu, ba Lý đột nhiên nhìn lướt qua phía bên này, mèo Kha run lẩy bẩy, lông trên lưng dựng thẳng lên, cô nhanh chóng nhảy xuống ghế sô pha, chạy vội đến nấp sau lưng Lý Khoa.
Ba Lý có mèo rồi nên chẳng thèm để ý đến chuyện gì nữa, Lý Khoa và mẹ Lý tạm thời nhất trí với nhau, đứng trên cùng một chiến tuyến.
Ba Lý mẹ Lý trời sinh không hợp với nhà bếp, khi vào bếp nấu cơm nhất định phải phá hỏng một cái gì đó, Lý Khoa đã quen với chuyện này rồi. Năm đó chủ cho thuê nhà của anh còn định báo cảnh sát kiện anh có ý đồ phóng hỏa nữa...
Nhớ lại kinh nghiệm thê thảm năm đó, Lý Khoa không nhịn được cảm ơn Ôn Cẩm, và anh cũng vươn tay ngăn cản mẹ Lý đang chuẩn bị bước vào nhà bếp.
"Có chuyện gì mẹ đứng bên ngoài nói với con là được rồi, nhưng mà đừng có đi vào, nồi canh của con còn đang đun trên bếp."
"..." Mẹ Lý đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu liếc mắt nhìn phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói: "Ba con mê muội mất lý trí rồi."
Lý Khoa không quan tâm nói: "Không chơi mèo của con là được rồi."
"Con không có gì muốn nói sao?"
Lý Khoa buông dao trong tay xuống, bắt đầu nói lung tung: "Ông già cũng đã lớn tuổi rồi, trước đây ngày nào cũng uống trà, đọc sách, xem báo, cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì. Không dễ dàng gì mới chịu đi du lịch nước ngoài một chuyến với mẹ, bây giờ ba thích mèo, thì mẹ cứ cho ba chút không gian tự do đi."
"Mẹ sợ để ông ấy tự do quá lại thành chuyện..."
"..."
Lý Khoa không muốn nói nữa, từng câu nói ngọt ngào nào là bé đáng yêu rồi lại bảo bối nhỏ của ba Lý từ ngoài phòng khách vọng vào. Trong ấn tượng của anh, hình như ba Lý chưa từng nói những lời như vậy với anh và mẹ Lý bao giờ.
Một lần nữa anh cầm con dao trong tay, vô tình mím môi thật chặt, sức thái thức ăn cũng mạnh hơn rất nhiều.
Khi người cha hơn năm mươi tuổi của anh bắt đầu "mê muội mất lý trí".
Chương 102 : Hói rồi
"Cháu gái ngoan của ông, cháu ở đâu rồi? Mau mau ra đây xem ti vi với ông nội đi nào!"
Ba Lý khom người nhìn vào trong căn phòng nhỏ bên dưới nhà cây của mèo, không thấy mèo Kha nên ông lại đi loanh quanh phòng ngủ cho khách, từ dưới gầm giường, cho đến sau tủ quần áo chỗ nào cũng không bỏ qua, sờ đến cái áo len cũng cảm thấy đó là "cháu gái ngoan đáng yêu" của ông.
Mèo Kha nấp sau cánh cửa nhà vệ sinh, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, trên gương mặt mèo to với lớp lông mềm như nhung của cô lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lý Khoa tựa lưng vào cửa, che bóng dáng mèo Kha, tấm gương đối diện phản chiếu vẻ mặt hoảng sợ của anh giống hệt như mèo Kha.
"Anh... tại sao ba của anh lại đáng sợ như vậy?"
"..." Lý Khoa ấm ức chớp mắt: "Ai biết mấy năm nay ông già đã trải qua những chuyện gì mà lại trở thành như thế này!"
Mèo Kha nhớ lại phương pháp vuốt lông mèo quen thuộc kia, rồi nụ cười dần trở nên biến thái khi đối diện với mèo con đó, cùng những câu như bé đáng yêu, bảo bối ngoan, cục cưng bé nhỏ buột miệng thốt ra không có chút áp lực nào, cả thân mèo nổi cả da gà, cô cắn chặt răng, dùng giọng điệu rất chắc chắn nói: "Ba anh chắc chắn là người mắc hội chứng cuồng mèo!"
"Không thể nào!" Lý Khoa phủ định theo bản năng, sau đó giải thích: "Khi anh còn nhỏ cũng muốn nuôi mèo, ông già còn dạy dỗ anh một trận, nói đàn ông con trai không được thích mấy thứ mềm mại như vậy, vì muốn anh từ bỏ đam mê này, suốt ngày ông còn cho anh xem thế giới động vật, nói với anh cái gì mà cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sống sót..."
Ba Lý mặt đen có thể dọa cho một đám trẻ hoảng sợ trong trí nhớ tuổi thơ hoàn toàn không phù hợp với ông già hói đầu đang loanh quanh khắp phòng tìm mèo bây giờ một chút nào, nghĩ đến việc có người xuyên không cướp xác gì đó trong những quyển tiểu thuyết kia, thân thể Lý Khoa run rẩy, không thể tin được nói: "Chắc không phải là ông già bị cái gì đó nhập vào người đó chứ? Tại sao lại giống hệt biến thái vậy?"
Mèo Kha bắt đầu phân tích: "Tục ngữ có câu rất hay, bùng nổ trong im lặng, biến thái trong im lặng. E rằng ba anh đè nén bản tính của ông ấy quá lâu, đột nhiên biểu hiện ra ngoài sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thằng ranh?"
Nhân vật chính của câu chuyện mà bọn họ đang thảo luận đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, Lý Khoa và mèo Kha lạnh run cầm cập, một người một mèo rúc sát vào nhau theo phản xạ.
"Con ngồi trong đó gần nửa tiếng đến nơi rồi, cho dù có bị táo bón thì cũng phải xong rồi chứ hả?" Ba Lý giơ tay đập cửa, lại giục giã nói: "Mau ra đây, để cho ba nhìn xem có phải cháu gái ngoan của ba có phải bị con giấu ở trong đó hay không hả?"
Lý Khoa không nhịn được, kêu to một tiếng: "Mẹ ơi!"
Mẹ Lý đặt dĩa ghim hoa quả trong tay xuống, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, bình tĩnh đáp lời: "Ba con bao nhiêu năm nay không được chơi đùa với mèo thỏa thích như thế rồi, con bỏ qua cái tôi của mình cho ông ấy được như ý một lần đi."
Mèo Kha điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Lý Khoa, chỉ sợ anh đổi phe, bán chủ cầu vinh.
"Không cho! Đây là mèo của con, ba con muốn thì mẹ để cho ông ấy tự nuôi lấy một con đi!"
Mẹ Lý sẽ đồng ý để cho ba Lý nuôi mèo sao?
Bà sẽ để một con mèo đến phân chia sự chú ý của ba Lý sao? Không bao giờ, mãi mãi cũng không thể nào.
Ba Lý mới vuốt lông mèo Kha chỉ có một ngày mà gần như đã vuốt trụi một lớp lông trên đầu cô rồi, nếu còn tiếp tục vuốt, mèo Kha không biết liệu cô còn có thể mang theo lông nhỏ yêu quý của mình để sống qua mùa đông giá lạnh này được hay không.
Sự kiện kết thúc sau ba tiếng đồng hồ Lý Khoa bị chặn trong buồng vệ sinh.
Vì tránh cho bạn gái không bị rụng lông, Lý Khoa rưng rưng nước mắt ôm Vương Nhị Cẩu ở trên tầng xuống.
Mèo Kha duỗi móng vuốt nhỏ quơ lông trên đầu cô, trong lòng phức tạp nhìn Vương Nhị Cẩu vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả, còn đang đắm chìm trong kỹ xảo vuốt lông mèo tuyệt vời của ba Lý.
Hy vọng Lão Vương có thể đợi đến lúc lông của Nhị Cẩu dài ra hãy đón Nhị Cẩu về nhà, amen!
Sau khi thành tâm cầu nguyện một lúc lâu, ba Lý đột nhiên nhìn lướt qua phía bên này, mèo Kha run lẩy bẩy, lông trên lưng dựng thẳng lên, cô nhanh chóng nhảy xuống ghế sô pha, chạy vội đến nấp sau lưng Lý Khoa.
Ba Lý có mèo rồi nên chẳng thèm để ý đến chuyện gì nữa, Lý Khoa và mẹ Lý tạm thời nhất trí với nhau, đứng trên cùng một chiến tuyến.
Ba Lý mẹ Lý trời sinh không hợp với nhà bếp, khi vào bếp nấu cơm nhất định phải phá hỏng một cái gì đó, Lý Khoa đã quen với chuyện này rồi. Năm đó chủ cho thuê nhà của anh còn định báo cảnh sát kiện anh có ý đồ phóng hỏa nữa...
Nhớ lại kinh nghiệm thê thảm năm đó, Lý Khoa không nhịn được cảm ơn Ôn Cẩm, và anh cũng vươn tay ngăn cản mẹ Lý đang chuẩn bị bước vào nhà bếp.
"Có chuyện gì mẹ đứng bên ngoài nói với con là được rồi, nhưng mà đừng có đi vào, nồi canh của con còn đang đun trên bếp."
"..." Mẹ Lý đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu liếc mắt nhìn phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói: "Ba con mê muội mất lý trí rồi."
Lý Khoa không quan tâm nói: "Không chơi mèo của con là được rồi."
"Con không có gì muốn nói sao?"
Lý Khoa buông dao trong tay xuống, bắt đầu nói lung tung: "Ông già cũng đã lớn tuổi rồi, trước đây ngày nào cũng uống trà, đọc sách, xem báo, cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì. Không dễ dàng gì mới chịu đi du lịch nước ngoài một chuyến với mẹ, bây giờ ba thích mèo, thì mẹ cứ cho ba chút không gian tự do đi."
"Mẹ sợ để ông ấy tự do quá lại thành chuyện..."
"..."
Lý Khoa không muốn nói nữa, từng câu nói ngọt ngào nào là bé đáng yêu rồi lại bảo bối nhỏ của ba Lý từ ngoài phòng khách vọng vào. Trong ấn tượng của anh, hình như ba Lý chưa từng nói những lời như vậy với anh và mẹ Lý bao giờ.
Một lần nữa anh cầm con dao trong tay, vô tình mím môi thật chặt, sức thái thức ăn cũng mạnh hơn rất nhiều.
Khi người cha hơn năm mươi tuổi của anh bắt đầu "mê muội mất lý trí".
Bình luận facebook