Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Thịt Thái Lát Xào Muối Thật Ngon
Chương 42 : Thịt thái lát xào muối thật ngon
Gian nan lắm mới dẫn dắt Ôn Cẩm miễn cưỡng nhận biết được mấy đồ làm bếp đó, Lý Khoa ở phòng khách đứng ngồi không yên, cái trán thậm chí rịn ra một ít mồ hôi.
Lại nghĩ đến mấy thứ thức ăn độc hại của anh làm, còn cả các thao tác sai lầm khi vào phòng bếp trước kia, kết quả bị chủ nhà cho là có ý định phóng hỏa, Lý Khoa siết chặt điện thoại di động trong tay, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía phòng bếp, chuẩn bị gọi 119* bất cứ lúc nào.
(*) 119: Số điện thoại cứu hỏa của Trung Quốc.
Mà trong phòng bếp, mèo Kha ngồi xổm bên cạnh bồn rửa mà chậm rãi liếm móng vuốt, thi thoảng liếc nhìn Ôn Cẩm đang thuần thục xử lý thức ăn.
Vốn luôn phải nghẹn họng dưới những cử chỉ hành động lơ đãng của Lý Khoa, Ôn Cẩm hiếm khi ghi lại được một điểm, thậm chí lúc rán thức ăn còn vui vẻ đến mức hát lên khe khẽ. Người hiếm khi đùa dai một phen là anh lúc này đang xắn tay áo, đeo tạp dề, đảo đảo môi rán. Kính mắt gọng vàng mang đầy khí chất của người thành đạt bị che phủ bởi làn khói mỏng khiến anh có vẻ đầy khí chất khói lửa đời thường.
Cái này gọi là, bề ngoài tinh anh lại còn hiền thục, đảm đang.
Chibi trong lòng Tề Vanh vui sướng hoa chân múa tay, cô ấy xắn tay áo lên, khuôn mặt tươi cười rất tươi sáng, xinh đẹp, tiến lên nói: "Có cần tôi hỗ trợ chuẩn bị bát đĩa không?"
"Ừ, làm phiền cô lấy cái đĩa dài nhất kia." Ôn Cẩm thuần thục nhanh chóng lật con cá trong nồi lên, rán da cá xém cạnh đến mức thơm lừng, thân cá chiếm cứ cả một cái nồi, thịt cá vẫn mang màu sắc trắng nõn.
Ôn Cẩm bưng nồi cá đã được nấu xong xúc vào đĩa dài mà Tề Vanh đưa, rưới thêm một thìa sốt chua ngọt lại cay thơm lừng, ngay khi nước sốt và mùi thịt cá va chạm với nhau, phòng bếp và phòng khách lập tức tràn ngập mùi hương mỹ thực tuyệt vời.
Hai người một mèo hợp tác ăn ý, Ôn Cẩm rán thức ăn, Tề Vanh đưa đĩa, mèo Kha ở bên ngửi mùi, đưa ra lời bình, vừa thấy món ăn mà cô thích, mèo Kha liền hãnh diện cho Ôn Cẩm một tiếng kêu ngọt ngào.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Lý Khoa đang ở trong phòng khách há miệng chờ cơm bỗng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, anh lập tức nhấc chân đi về phía phòng bếp, "Có gì cần giúp không ạ?"
Đang lật miếng thịt thái lát có độ dày vừa phải, Ôn Cẩm nhíu mày, động tác vẩy muối dường như vô tình rắc thêm một ít, rồi sau đó xoay người nói với Lý Khoa, "Nếm thử vị món ăn này đi."
Lý Khoa không nghi ngờ gì, thậm chí là cực kỳ vui vẻ mà hớt hải bước đến, nhận lấy bát đựng mấy lát thịt mà Ôn Cẩm đưa, nước tương nồng đậm, thơm lừng, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Đối với mỹ thực, thái độ của Lý Khoa rất nghiêm túc, anh trịnh trọng gắp một miếng một thịt thơm lừng, có mùi hương nồng đậm mà chỉ mỹ thực mới có, mùi hương ấy xông vào mũi, khiến con sâu tham ăn của Lý Khoa rục rịch, bụng kêu rột rột.
"Ưm..." Khuôn mặt Lý Khoa co rúm, miệng nhăn nhó như ăn phải quả mướp đắng vậy, lát thịt trong miệng mới cắn được mấy cái mà nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong, đầu lưỡi vẫn còn có một đống muối chưa tan, vị mặn chát lan tỏa khắp miệng anh.
Thấy thế, Ôn Cẩm nhếch khóe miệng lên, giọng nói chứa đầy uy hiếp, "Không ngon à?"
Lý Khoa nuốt xuống ực một tiếng, động tác quá nhanh khiến anh vẫn bị nghẹn, anh mở tủ lạnh ra, uống ừng ực nửa bình nước lọc, vị mặn chát kia mới tiêu tán khỏi đầu lưỡi một chút. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Ôn Cẩm, anh lại không dám nói ra sự thật, đành phải tươi cười mà nói trái với lương tâm, "Ngon lắm, đúng là mỹ vị đệ nhất thiên hạ, em thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi vào rồi."
"À."
Ôn Cẩm lạnh lùng trào phúng một tiếng, không để ý tới vẻ cố ý nịnh nọt của Lý Khoa, tiếp tục sự nghiệp lớn - rán thịt trên tay.
Trong phòng, Lý Cẩu Đản ngửi thấy mùi, đi dép lê lẹp xẹp, mặc váy ngủ, dụi dụi mắt xuất hiện trong phòng bếp, có chút trẻ con mà nói: "Anh chị lại đang ăn vụng đồ ăn ngon rồi, hừ!"
Đối mặt với Lý Cẩu Đản có tính tình giống như đứa trẻ trong cơ thể em gái, Ôn Cẩm đúng là... càng nhìn càng thích!
Một đứa em gái mềm mại, yếu đuối, ngẫu nhiên còn giở tính trẻ con, lại rất sùng bái mình, thử hỏi ai không muốn có chứ?
Trong lòng người anh trai cuồng em gái chất chứa những điều không thể nói với người khác, Ôn Cẩm vung môi xào, lật lát thịt thơm phức để rán, vừa đặt lên đĩa mà Tề Vanh đưa, vừa dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con mà nói: "Bé cưng ngoan, mau đi rửa tay đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm."
Hai mắt Lý Cẩu Đản mở to, hai tay nắm thành nắm đấm, gập lại trước người, trước khi đi, không nhịn được bổ sung một câu với Ôn Cẩm, "Em muốn ăn thật nhiều, thật nhiều."
"Được."
Đối mặt với em gái, sự kiên nhẫn của Ôn Cẩm luôn vô cùng lớn, Lý Khoa ăn một miếng thịt thái lát chiên muối mà trong lòng căm giận, rồi lại không dám khiêu khích uy nghiêm của Đại Ma Vương, chỉ là, khi thấy nhìn Tề Vanh và Ôn Cẩm cùng đứng trong một phòng bếp, ý định trong lòng Lý Khoa đã bị phóng đại vô hạn.
"Đó là, em gái anh à?" Trước đây có duyên nên ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng Tề Vanh vẫn chưa bao giờ thấy Lý Cẩu Đản nói chuyện, bây giờ thấy tình huống vậy, cô ấy không nhịn được hỏi ra tiếng.
"Hừ!" Ôn Cẩm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển sang nhìn mèo Kha đang ngồi xổm bên cạnh bồn rửa bát, sau đó nói với vẻ mặt cổ quái, "Là em gái tôi."
"Thật đáng yêu, tính cách cứ như trẻ con ấy."
Tề Vanh vô tình nói vài câu, chuông cảnh báo trong lòng Ôn Cẩm vang lên mãnh liệt, anh lập tức bổ sung, "Trước đó không lâu, Lý Khoa và em gái tôi đi ra ngoài chơi, hai người gặp tai nạn xe cộ nhỏ, não bộ của Tiểu Kha bị tổn thương, quên hết một vài chuyện trước kia. Hiện giờ, lời nói hay cách cư xử đều giống trẻ con một chút, nếu con bé có làm ảnh hưởng gì đến cô, mong cô bỏ qua."
"Rồi sẽ khỏe lên thôi, đừng quá lo lắng, bây giờ cô ấy đang điều trị ở đâu? Tôi có quen vài chuyên gia khoa não rất có uy tín, nếu cần thì tôi sẽ giới thiệu cho anh gặp xem sao."
Lần đầu tiên gặp mặt, không biết thân phận của anh mà vẫn nhiệt tình như vậy, không phải là có lòng tốt thì tức là có ý đồ khác, Ôn Cẩm bắt đầu có thêm nhiều hứng thú và ý muốn thăm dò cô ấy, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nói: "Cô không cần lo lắng đâu, theo ý kiến của chuyên gia, chúng tôi quyết định dùng cuộc sống bình thường để giúp con bé dần dần nhớ lại."
Ý thức được mình đã đụng phải vào giới hạn riêng tư của người ta, Tề Vanh ngượng ngùng cười nói sang chuyện khác, "Tài nghệ của anh giỏi quá, chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
Chương 42 : Thịt thái lát xào muối thật ngon
Gian nan lắm mới dẫn dắt Ôn Cẩm miễn cưỡng nhận biết được mấy đồ làm bếp đó, Lý Khoa ở phòng khách đứng ngồi không yên, cái trán thậm chí rịn ra một ít mồ hôi.
Lại nghĩ đến mấy thứ thức ăn độc hại của anh làm, còn cả các thao tác sai lầm khi vào phòng bếp trước kia, kết quả bị chủ nhà cho là có ý định phóng hỏa, Lý Khoa siết chặt điện thoại di động trong tay, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía phòng bếp, chuẩn bị gọi 119* bất cứ lúc nào.
(*) 119: Số điện thoại cứu hỏa của Trung Quốc.
Mà trong phòng bếp, mèo Kha ngồi xổm bên cạnh bồn rửa mà chậm rãi liếm móng vuốt, thi thoảng liếc nhìn Ôn Cẩm đang thuần thục xử lý thức ăn.
Vốn luôn phải nghẹn họng dưới những cử chỉ hành động lơ đãng của Lý Khoa, Ôn Cẩm hiếm khi ghi lại được một điểm, thậm chí lúc rán thức ăn còn vui vẻ đến mức hát lên khe khẽ. Người hiếm khi đùa dai một phen là anh lúc này đang xắn tay áo, đeo tạp dề, đảo đảo môi rán. Kính mắt gọng vàng mang đầy khí chất của người thành đạt bị che phủ bởi làn khói mỏng khiến anh có vẻ đầy khí chất khói lửa đời thường.
Cái này gọi là, bề ngoài tinh anh lại còn hiền thục, đảm đang.
Chibi trong lòng Tề Vanh vui sướng hoa chân múa tay, cô ấy xắn tay áo lên, khuôn mặt tươi cười rất tươi sáng, xinh đẹp, tiến lên nói: "Có cần tôi hỗ trợ chuẩn bị bát đĩa không?"
"Ừ, làm phiền cô lấy cái đĩa dài nhất kia." Ôn Cẩm thuần thục nhanh chóng lật con cá trong nồi lên, rán da cá xém cạnh đến mức thơm lừng, thân cá chiếm cứ cả một cái nồi, thịt cá vẫn mang màu sắc trắng nõn.
Ôn Cẩm bưng nồi cá đã được nấu xong xúc vào đĩa dài mà Tề Vanh đưa, rưới thêm một thìa sốt chua ngọt lại cay thơm lừng, ngay khi nước sốt và mùi thịt cá va chạm với nhau, phòng bếp và phòng khách lập tức tràn ngập mùi hương mỹ thực tuyệt vời.
Hai người một mèo hợp tác ăn ý, Ôn Cẩm rán thức ăn, Tề Vanh đưa đĩa, mèo Kha ở bên ngửi mùi, đưa ra lời bình, vừa thấy món ăn mà cô thích, mèo Kha liền hãnh diện cho Ôn Cẩm một tiếng kêu ngọt ngào.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Lý Khoa đang ở trong phòng khách há miệng chờ cơm bỗng cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, anh lập tức nhấc chân đi về phía phòng bếp, "Có gì cần giúp không ạ?"
Đang lật miếng thịt thái lát có độ dày vừa phải, Ôn Cẩm nhíu mày, động tác vẩy muối dường như vô tình rắc thêm một ít, rồi sau đó xoay người nói với Lý Khoa, "Nếm thử vị món ăn này đi."
Lý Khoa không nghi ngờ gì, thậm chí là cực kỳ vui vẻ mà hớt hải bước đến, nhận lấy bát đựng mấy lát thịt mà Ôn Cẩm đưa, nước tương nồng đậm, thơm lừng, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Đối với mỹ thực, thái độ của Lý Khoa rất nghiêm túc, anh trịnh trọng gắp một miếng một thịt thơm lừng, có mùi hương nồng đậm mà chỉ mỹ thực mới có, mùi hương ấy xông vào mũi, khiến con sâu tham ăn của Lý Khoa rục rịch, bụng kêu rột rột.
"Ưm..." Khuôn mặt Lý Khoa co rúm, miệng nhăn nhó như ăn phải quả mướp đắng vậy, lát thịt trong miệng mới cắn được mấy cái mà nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong, đầu lưỡi vẫn còn có một đống muối chưa tan, vị mặn chát lan tỏa khắp miệng anh.
Thấy thế, Ôn Cẩm nhếch khóe miệng lên, giọng nói chứa đầy uy hiếp, "Không ngon à?"
Lý Khoa nuốt xuống ực một tiếng, động tác quá nhanh khiến anh vẫn bị nghẹn, anh mở tủ lạnh ra, uống ừng ực nửa bình nước lọc, vị mặn chát kia mới tiêu tán khỏi đầu lưỡi một chút. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Ôn Cẩm, anh lại không dám nói ra sự thật, đành phải tươi cười mà nói trái với lương tâm, "Ngon lắm, đúng là mỹ vị đệ nhất thiên hạ, em thiếu chút nữa đã nuốt cả đầu lưỡi vào rồi."
"À."
Ôn Cẩm lạnh lùng trào phúng một tiếng, không để ý tới vẻ cố ý nịnh nọt của Lý Khoa, tiếp tục sự nghiệp lớn - rán thịt trên tay.
Trong phòng, Lý Cẩu Đản ngửi thấy mùi, đi dép lê lẹp xẹp, mặc váy ngủ, dụi dụi mắt xuất hiện trong phòng bếp, có chút trẻ con mà nói: "Anh chị lại đang ăn vụng đồ ăn ngon rồi, hừ!"
Đối mặt với Lý Cẩu Đản có tính tình giống như đứa trẻ trong cơ thể em gái, Ôn Cẩm đúng là... càng nhìn càng thích!
Một đứa em gái mềm mại, yếu đuối, ngẫu nhiên còn giở tính trẻ con, lại rất sùng bái mình, thử hỏi ai không muốn có chứ?
Trong lòng người anh trai cuồng em gái chất chứa những điều không thể nói với người khác, Ôn Cẩm vung môi xào, lật lát thịt thơm phức để rán, vừa đặt lên đĩa mà Tề Vanh đưa, vừa dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con mà nói: "Bé cưng ngoan, mau đi rửa tay đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm."
Hai mắt Lý Cẩu Đản mở to, hai tay nắm thành nắm đấm, gập lại trước người, trước khi đi, không nhịn được bổ sung một câu với Ôn Cẩm, "Em muốn ăn thật nhiều, thật nhiều."
"Được."
Đối mặt với em gái, sự kiên nhẫn của Ôn Cẩm luôn vô cùng lớn, Lý Khoa ăn một miếng thịt thái lát chiên muối mà trong lòng căm giận, rồi lại không dám khiêu khích uy nghiêm của Đại Ma Vương, chỉ là, khi thấy nhìn Tề Vanh và Ôn Cẩm cùng đứng trong một phòng bếp, ý định trong lòng Lý Khoa đã bị phóng đại vô hạn.
"Đó là, em gái anh à?" Trước đây có duyên nên ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng Tề Vanh vẫn chưa bao giờ thấy Lý Cẩu Đản nói chuyện, bây giờ thấy tình huống vậy, cô ấy không nhịn được hỏi ra tiếng.
"Hừ!" Ôn Cẩm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển sang nhìn mèo Kha đang ngồi xổm bên cạnh bồn rửa bát, sau đó nói với vẻ mặt cổ quái, "Là em gái tôi."
"Thật đáng yêu, tính cách cứ như trẻ con ấy."
Tề Vanh vô tình nói vài câu, chuông cảnh báo trong lòng Ôn Cẩm vang lên mãnh liệt, anh lập tức bổ sung, "Trước đó không lâu, Lý Khoa và em gái tôi đi ra ngoài chơi, hai người gặp tai nạn xe cộ nhỏ, não bộ của Tiểu Kha bị tổn thương, quên hết một vài chuyện trước kia. Hiện giờ, lời nói hay cách cư xử đều giống trẻ con một chút, nếu con bé có làm ảnh hưởng gì đến cô, mong cô bỏ qua."
"Rồi sẽ khỏe lên thôi, đừng quá lo lắng, bây giờ cô ấy đang điều trị ở đâu? Tôi có quen vài chuyên gia khoa não rất có uy tín, nếu cần thì tôi sẽ giới thiệu cho anh gặp xem sao."
Lần đầu tiên gặp mặt, không biết thân phận của anh mà vẫn nhiệt tình như vậy, không phải là có lòng tốt thì tức là có ý đồ khác, Ôn Cẩm bắt đầu có thêm nhiều hứng thú và ý muốn thăm dò cô ấy, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nói: "Cô không cần lo lắng đâu, theo ý kiến của chuyên gia, chúng tôi quyết định dùng cuộc sống bình thường để giúp con bé dần dần nhớ lại."
Ý thức được mình đã đụng phải vào giới hạn riêng tư của người ta, Tề Vanh ngượng ngùng cười nói sang chuyện khác, "Tài nghệ của anh giỏi quá, chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
Bình luận facebook