Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tô Diệc giương miệng, ngó trái ngó phải, vẻ mặt mông lung.
Từ nhỏ đến lớn xảy ra chuyện này quá nhiều, Lục Giam sớm đã quen. Anh bình tĩnh mà giới thiệu:" Đây là em trai anh Lục Ngôn "
Lục Ngôn nhìn Tô Diệc nháy nháy mắt:" Đúng vậy, chúng tôi là anh em song sinh!
Tâm Tô Diệc đã nhìn ra, mẹ nó lớn lên quá giống nhau rồi.
Một hàng ba người đi đến thang máy xuống bãi đỗ xe, Lục Ngôn đi đến trước chiếc xe lần trước, nguyên lai xe này của anh ta a.
Lục Giam theo Tô Diệc ngồi hàng ghế sau, khóe miệng Lục Ngôn giật giật, thật đúng là đem anh làm tài xế. Anh phát hiện anh hắn thật là thay đổi, nguyên lai lúc trước thật đúng đắn, cái gì nữ nhân cùng cô nương, đều như không thấy. Hiện tại tận dụng mọi thứ cùng tiểu cô nương này tiếp xúc thân mật, xem ra anh trai nhà mình đã thông suốt,ngày thoát kiếp độc thân không xa a.....
Lục Ngôn một bên lái xe, một bên từ kính chiếu hậu rình tình hình hai người.
Tô Diệc cần có điểm thất thần.
Cô không phải chưa từng thấy đôi song sinh,chỉ là cô ngàn lần không nghĩ đến Lục Giam còn có em trai song sinh.
Hai anh em này lớn lên tương tự đại khái chín phần, dự lại là phần khí chất. Lục Giam cho người ta cảm giác chính là không thể leo lên cao, Lục Ngôn lại hoàn toàn trái ngược--- tiêu sái không kiềm chế được, cà lơ phất phơ, không có cảm giác an toàn, những từ đó đều có thể để hình dung anh ta.
Cho nên, ngày đó ở KTV, người nhìn thấy là Lục Ngôn?
"Lục Giam, hồi tháng 10, anh có đi quán bar gần bên cạnh trường học không?" Tô Diệc tò mò hỏi.
Lục Giam có chút không rõ nguyên do, những vẫn cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu:" Không có, sao thế?"
"Không, không có việc gì"
Cho nên, thật sự là cô lầm?
Lục Giam vốn là người cởi mở, giỏi cùng người khác giao tiếp, lời nói mật ngọt, nói mấy câu liền hỏi rõ ràng tính huống Tô Diệc đã nhận lầm Lục Giam.
Tô Diệc cảm thấy cha mẹ của hai người Lục gia đặt tên đặc biệt chuẩn xác--- người trầm mặc ít nói liền đặt "Giam", người đối với vách tường cũng có thể nói liền đặt "Ngôn".
"..... Anh tôi là người mặt lạnh trong nóng, chuyên tâm còn thâm tình. Hơn nữa đặc biệt thuần khiết, chưa từng nói chuyện yêu đương, là chàng trai có đốt lồng đèn tìm cũng khó." Lục Ngôn bla bla nói một đống lời.
Tô Diệc cảm thấy có điểm quỷ dị, cảm giác này như thế nào lại giống như cha mẹ muốn tìm người phó thác cho con gái mình.
"Có có thể hay không im miệng" Lục Giam đột nhiên lên tiếng, đánh gãy tiếng lải nhải của Lục Ngôn.
Xe ngừng trước cổng trường Y, Tô Diệc cùng hai anh em lần nữa nói cảm ơn, xong liền tạm biệt.
Ánh mắt Lục Giam vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Tô Diệc, thẳng đến khi không còn nhìn thấy. Anh quay đầu lại, thấy Lục Ngôn vẻ mặt bát quái nhìn anh.
"Cậu về đi" Lục Giam xoay người muốn đi, lại bị Lục Ngôn nắm chặt, hỏi:" Anh có phải hay không vẫn chưa thổ lộ?"
Lục Giam sửng sốt, theo bản năng phủ nhận:" Anh cùng cô ấy không phải mối quan hệ đó."
Lục Ngôn "ô" một tiếng:" Không thích sẽ không thèm để ý, anh còn lãng phí thời gian đưa cô ấy về quê? Anh, từ khi nào anh đối với nữ sinh thân thiện như vậy? Coi như em cầu anh, anh nói chuyện yêu đương đi, mỗi ngày đều thanh tâm quả dục, em sợ có một ngày anh muốn xuất gia đi tu."
Lục Giam rũ mắt không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Ngôn lại nói:" Thích liền nói a, như vậy mới sớm có được cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc-----"
Lục Giam ngẩng đầu, lạnh lạnh mà liếc em trai một cái.
Lục Ngôn lùi đầu về, "Được rồi, được rồi, đây là chuyện của anh, anh muốn thổ lộ hay không thì tùy", nói xong, đóng cửa sổ xe lại, một chân dẫm ga, chạy nhanh đi.
Chờ đèn đỏ, Lục Ngôn lấy điện thoại gửi cho nữ sĩ ở nơi xa một tin tức: [Mẹ, con cảm thấy mùa xuân của anh đang đến].
Trở lại KTX, Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ chưa tan học, không có trong phòng. Trong phòng ấm áp như xuân, Tô Diệc một bên cảm thán mùa đông ở phía Bắc thật hạnh phúc,một bên lấy quần áo đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô liền liên lạc cho Kiều Gia Ninh. Lại nói, hai người đã hai ba tuần không gặp mặt. Tô Diệc cảm thấy có điểm không đúng, cô cũng không gửi WeChat, trực tiếp gọi điện qua.
Điện thoại đô đô hai tiếng, đã được tiếp nhận:" Tô bảo? Cậu đã trở lại, dì thế nào rồi?"
"Ân, không có trở ngại, ngày mai là có thể xuất viện. Ninh quý nhân, buổi tối cùng nhau ăn cơm"
"Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay thân thể không được khỏe, ngày khác lại thị tẩm(*) đi?
(*) Ai coi phim cổ trang nhiều liền hiểu ha ^=^
"Ninh quý nhân, có phải hay không đã có nam nhân khác?"
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Gia Ninh đừng một chút, mới khẽ ừ một tiếng.
Tô Diệc nổi giận:" Ninh quý nhân, ngươi còn đang bên cạnh trẫm, dám thông đồng cùng nam nhân khác?"
"Thần thiếp biết sai, nhưng thần thiếp thiệt tình mà ái muội hắn" Kiều Gia Ninh thanh âm mang theo ngọt ngào không thể che dấu.
Tô Diệc một thân nổi da gà, hừ hừ hai tiếng:" Cuối tuần gặp mặt, cậu mời khách."
"Được được, nhất định" Kiều Gia Ninh thống khoái mà đáp ứng.
Thiếu mất mấy tiết, trở về sau, Tô Diệc liền mượn vở của bạn cùng phòng, ngoan ngoãn rong chơi trong biển kiến thức.
Thẳng đến buổi tối cuối tuần, Lục Giam nhắn: [ Ngủ rồi sao?]
Tô Diệc: [Còn chưa, anh như thế nào chưa ngủ,không phải ngày mai cùng trường M thi đấu sao?]
Lục Giam:[ Ân, ngày mai có tới cổ vũ anh?]
Tô Diệc:[ Được a. Anh có phải hay không khẩn trương đến không ngủ được?]
Đội cờ vây trường Y vòng đầu chiến thắng, Lục Giam làm đội trưởng, càng nhiều sự chú ý, cũng sẽ có áp lực không nhỏ.
Lục Giam sinh ra đã rất thong dong bình tĩnh, tố chất tâm lý có thể vượt mọi thử thách. Vô luận đối mặt với cuộc thi lớn hay thi đấu, anh đều có thể ứng phó dễ dàng.
Nhưng là, nếu lúc này nói anh không khẩn trương, chẳng phải rất không thành thực? Vì thế anh ừ một tiếng.
Quả nhiên, Tô Diệc liền an ủi: [Đừng khẩn trương, em hát cho anh một bài, anh đừng cười chê nhé?]
Lục Giam nhìn chằm chằm màn hình di động, ánh mắt lóe sáng: [Được a]
Tô Diệc sợ ảnh hưởng đến người khác, mang theo điện thoại vào toilet. Cô trước chính mình cười nhẹ một chút.
Thanh âm cô gái uyển chuyển, lại mang theo điểm ngọt ngào, âm cuối run rẩy, như một cành liễu, nhẹ nhàng gãi đầu tim anh.
Lục Giam mang tai nghe, đem giọng hát cô lặp đi lặp lại vài lần, mới nặng nề vào giấc ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, thời điểm Tô Diệc đi cỗ vũ đội cờ vây của Lục Giam, thiếu chút nữa hoài nghi cuộc sống này.
Như thế nào lại có nhiều người như vậy?
Thực mau, đội cờ vây trường Y tiến vào, các nữ sinh hai bên trái phải Tô Diệc đều kích động mà thét chói tai, cô cảm thấy tai mình như sắp điếc.
Thậm chí có hơn 20 nữ sinh trên đầu đeo đèn cỗ vũ, cùng hô lên:" Lục Giam, Lục Giam, em yêu anh, tựa như chuột yêu gạo!"
Tô Diệc cực shock.
Lục Giam ở trong đám người tìm thấy cô, nhẹ nhàng cười.
"A a a a a a!!!!"
Tô Diệc nghe nữ sinh bên cạnh mặt đỏ bừng, vẻ mặt hạnh phúc nói:" Lục Giam vừa nhìn tôi cười!"
"Không đúng rõ ràng là nhìn tôi"
"Là tôi!"
"Đang nhìn tôi"
Tô Diệc:"......". Cô nhảy chân lên nhìn anh làm động tác cố lên.
Khóe môi Lục Giam độ cong càng mở rộng, anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, ngón tay động vài cái, Tô Diệc liền nhận được tin nhắn WeChat: [Cảm ơn]
Gần tới lúc thi đấu, ngay cả thần kinh thô tráng như Tưởng Duyên cũng khẩn trương, anh không ngừng cùng Lục Giam lải nhải:"Làm sao bây giờ, tớ thật khẩn trương, tớ đã đi WC ba lần rồi! Lần trước không nghĩ là có thể thắng, liền tùy tiện sao cũng được. Hiện tại tớ thật sự rất khẩn trương"
Lục Giam không giỏi an ủi người khác, nhưng biết gãi đúng chỗ ngứa, anh giơ camera chụp ảnh một nữ sinh thuộc Phóng Viên xã đang chóng cằm, nói:" Đừng khẩn trương, xử lý bọn họ, buổi tối liên hoan liền có thể cùng cô bé phóng viên lập quan hệ hữu nghị."
Tưởng Duyên tinh thần chấn động, trong đầu toàn nghĩ đến vảng cùng cô bé kia có quan hệ hữu nghị.....
Tô Diệc nhiệm vụ hoàn thành, từ trên cầu thang xuống, đi về phía nhà ăn.
Có người gọi cô," Tô Diệc"
Tô Diệc xoay người, lễ phép mà hô một tiếng:" Học trưởng"
Thân Tuấn Triết vài bước đến gần, đôi mắt nâu nhìn cô, như có chuyện muốn nói.
Tô Diệc:" Học trưởng, có việc gì sao?"
"Có thể giúp anh một chút không?" Thân Tuấn Triết nói.
Tác giả có lời muốn nói: Hiểu lầm giải trừ ^_^, cuộc sống sinh hoạt vui vẻ lại đến gần một bước.
Từ nhỏ đến lớn xảy ra chuyện này quá nhiều, Lục Giam sớm đã quen. Anh bình tĩnh mà giới thiệu:" Đây là em trai anh Lục Ngôn "
Lục Ngôn nhìn Tô Diệc nháy nháy mắt:" Đúng vậy, chúng tôi là anh em song sinh!
Tâm Tô Diệc đã nhìn ra, mẹ nó lớn lên quá giống nhau rồi.
Một hàng ba người đi đến thang máy xuống bãi đỗ xe, Lục Ngôn đi đến trước chiếc xe lần trước, nguyên lai xe này của anh ta a.
Lục Giam theo Tô Diệc ngồi hàng ghế sau, khóe miệng Lục Ngôn giật giật, thật đúng là đem anh làm tài xế. Anh phát hiện anh hắn thật là thay đổi, nguyên lai lúc trước thật đúng đắn, cái gì nữ nhân cùng cô nương, đều như không thấy. Hiện tại tận dụng mọi thứ cùng tiểu cô nương này tiếp xúc thân mật, xem ra anh trai nhà mình đã thông suốt,ngày thoát kiếp độc thân không xa a.....
Lục Ngôn một bên lái xe, một bên từ kính chiếu hậu rình tình hình hai người.
Tô Diệc cần có điểm thất thần.
Cô không phải chưa từng thấy đôi song sinh,chỉ là cô ngàn lần không nghĩ đến Lục Giam còn có em trai song sinh.
Hai anh em này lớn lên tương tự đại khái chín phần, dự lại là phần khí chất. Lục Giam cho người ta cảm giác chính là không thể leo lên cao, Lục Ngôn lại hoàn toàn trái ngược--- tiêu sái không kiềm chế được, cà lơ phất phơ, không có cảm giác an toàn, những từ đó đều có thể để hình dung anh ta.
Cho nên, ngày đó ở KTV, người nhìn thấy là Lục Ngôn?
"Lục Giam, hồi tháng 10, anh có đi quán bar gần bên cạnh trường học không?" Tô Diệc tò mò hỏi.
Lục Giam có chút không rõ nguyên do, những vẫn cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu:" Không có, sao thế?"
"Không, không có việc gì"
Cho nên, thật sự là cô lầm?
Lục Giam vốn là người cởi mở, giỏi cùng người khác giao tiếp, lời nói mật ngọt, nói mấy câu liền hỏi rõ ràng tính huống Tô Diệc đã nhận lầm Lục Giam.
Tô Diệc cảm thấy cha mẹ của hai người Lục gia đặt tên đặc biệt chuẩn xác--- người trầm mặc ít nói liền đặt "Giam", người đối với vách tường cũng có thể nói liền đặt "Ngôn".
"..... Anh tôi là người mặt lạnh trong nóng, chuyên tâm còn thâm tình. Hơn nữa đặc biệt thuần khiết, chưa từng nói chuyện yêu đương, là chàng trai có đốt lồng đèn tìm cũng khó." Lục Ngôn bla bla nói một đống lời.
Tô Diệc cảm thấy có điểm quỷ dị, cảm giác này như thế nào lại giống như cha mẹ muốn tìm người phó thác cho con gái mình.
"Có có thể hay không im miệng" Lục Giam đột nhiên lên tiếng, đánh gãy tiếng lải nhải của Lục Ngôn.
Xe ngừng trước cổng trường Y, Tô Diệc cùng hai anh em lần nữa nói cảm ơn, xong liền tạm biệt.
Ánh mắt Lục Giam vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Tô Diệc, thẳng đến khi không còn nhìn thấy. Anh quay đầu lại, thấy Lục Ngôn vẻ mặt bát quái nhìn anh.
"Cậu về đi" Lục Giam xoay người muốn đi, lại bị Lục Ngôn nắm chặt, hỏi:" Anh có phải hay không vẫn chưa thổ lộ?"
Lục Giam sửng sốt, theo bản năng phủ nhận:" Anh cùng cô ấy không phải mối quan hệ đó."
Lục Ngôn "ô" một tiếng:" Không thích sẽ không thèm để ý, anh còn lãng phí thời gian đưa cô ấy về quê? Anh, từ khi nào anh đối với nữ sinh thân thiện như vậy? Coi như em cầu anh, anh nói chuyện yêu đương đi, mỗi ngày đều thanh tâm quả dục, em sợ có một ngày anh muốn xuất gia đi tu."
Lục Giam rũ mắt không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Ngôn lại nói:" Thích liền nói a, như vậy mới sớm có được cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc-----"
Lục Giam ngẩng đầu, lạnh lạnh mà liếc em trai một cái.
Lục Ngôn lùi đầu về, "Được rồi, được rồi, đây là chuyện của anh, anh muốn thổ lộ hay không thì tùy", nói xong, đóng cửa sổ xe lại, một chân dẫm ga, chạy nhanh đi.
Chờ đèn đỏ, Lục Ngôn lấy điện thoại gửi cho nữ sĩ ở nơi xa một tin tức: [Mẹ, con cảm thấy mùa xuân của anh đang đến].
Trở lại KTX, Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ chưa tan học, không có trong phòng. Trong phòng ấm áp như xuân, Tô Diệc một bên cảm thán mùa đông ở phía Bắc thật hạnh phúc,một bên lấy quần áo đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô liền liên lạc cho Kiều Gia Ninh. Lại nói, hai người đã hai ba tuần không gặp mặt. Tô Diệc cảm thấy có điểm không đúng, cô cũng không gửi WeChat, trực tiếp gọi điện qua.
Điện thoại đô đô hai tiếng, đã được tiếp nhận:" Tô bảo? Cậu đã trở lại, dì thế nào rồi?"
"Ân, không có trở ngại, ngày mai là có thể xuất viện. Ninh quý nhân, buổi tối cùng nhau ăn cơm"
"Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay thân thể không được khỏe, ngày khác lại thị tẩm(*) đi?
(*) Ai coi phim cổ trang nhiều liền hiểu ha ^=^
"Ninh quý nhân, có phải hay không đã có nam nhân khác?"
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Gia Ninh đừng một chút, mới khẽ ừ một tiếng.
Tô Diệc nổi giận:" Ninh quý nhân, ngươi còn đang bên cạnh trẫm, dám thông đồng cùng nam nhân khác?"
"Thần thiếp biết sai, nhưng thần thiếp thiệt tình mà ái muội hắn" Kiều Gia Ninh thanh âm mang theo ngọt ngào không thể che dấu.
Tô Diệc một thân nổi da gà, hừ hừ hai tiếng:" Cuối tuần gặp mặt, cậu mời khách."
"Được được, nhất định" Kiều Gia Ninh thống khoái mà đáp ứng.
Thiếu mất mấy tiết, trở về sau, Tô Diệc liền mượn vở của bạn cùng phòng, ngoan ngoãn rong chơi trong biển kiến thức.
Thẳng đến buổi tối cuối tuần, Lục Giam nhắn: [ Ngủ rồi sao?]
Tô Diệc: [Còn chưa, anh như thế nào chưa ngủ,không phải ngày mai cùng trường M thi đấu sao?]
Lục Giam:[ Ân, ngày mai có tới cổ vũ anh?]
Tô Diệc:[ Được a. Anh có phải hay không khẩn trương đến không ngủ được?]
Đội cờ vây trường Y vòng đầu chiến thắng, Lục Giam làm đội trưởng, càng nhiều sự chú ý, cũng sẽ có áp lực không nhỏ.
Lục Giam sinh ra đã rất thong dong bình tĩnh, tố chất tâm lý có thể vượt mọi thử thách. Vô luận đối mặt với cuộc thi lớn hay thi đấu, anh đều có thể ứng phó dễ dàng.
Nhưng là, nếu lúc này nói anh không khẩn trương, chẳng phải rất không thành thực? Vì thế anh ừ một tiếng.
Quả nhiên, Tô Diệc liền an ủi: [Đừng khẩn trương, em hát cho anh một bài, anh đừng cười chê nhé?]
Lục Giam nhìn chằm chằm màn hình di động, ánh mắt lóe sáng: [Được a]
Tô Diệc sợ ảnh hưởng đến người khác, mang theo điện thoại vào toilet. Cô trước chính mình cười nhẹ một chút.
Thanh âm cô gái uyển chuyển, lại mang theo điểm ngọt ngào, âm cuối run rẩy, như một cành liễu, nhẹ nhàng gãi đầu tim anh.
Lục Giam mang tai nghe, đem giọng hát cô lặp đi lặp lại vài lần, mới nặng nề vào giấc ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, thời điểm Tô Diệc đi cỗ vũ đội cờ vây của Lục Giam, thiếu chút nữa hoài nghi cuộc sống này.
Như thế nào lại có nhiều người như vậy?
Thực mau, đội cờ vây trường Y tiến vào, các nữ sinh hai bên trái phải Tô Diệc đều kích động mà thét chói tai, cô cảm thấy tai mình như sắp điếc.
Thậm chí có hơn 20 nữ sinh trên đầu đeo đèn cỗ vũ, cùng hô lên:" Lục Giam, Lục Giam, em yêu anh, tựa như chuột yêu gạo!"
Tô Diệc cực shock.
Lục Giam ở trong đám người tìm thấy cô, nhẹ nhàng cười.
"A a a a a a!!!!"
Tô Diệc nghe nữ sinh bên cạnh mặt đỏ bừng, vẻ mặt hạnh phúc nói:" Lục Giam vừa nhìn tôi cười!"
"Không đúng rõ ràng là nhìn tôi"
"Là tôi!"
"Đang nhìn tôi"
Tô Diệc:"......". Cô nhảy chân lên nhìn anh làm động tác cố lên.
Khóe môi Lục Giam độ cong càng mở rộng, anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, ngón tay động vài cái, Tô Diệc liền nhận được tin nhắn WeChat: [Cảm ơn]
Gần tới lúc thi đấu, ngay cả thần kinh thô tráng như Tưởng Duyên cũng khẩn trương, anh không ngừng cùng Lục Giam lải nhải:"Làm sao bây giờ, tớ thật khẩn trương, tớ đã đi WC ba lần rồi! Lần trước không nghĩ là có thể thắng, liền tùy tiện sao cũng được. Hiện tại tớ thật sự rất khẩn trương"
Lục Giam không giỏi an ủi người khác, nhưng biết gãi đúng chỗ ngứa, anh giơ camera chụp ảnh một nữ sinh thuộc Phóng Viên xã đang chóng cằm, nói:" Đừng khẩn trương, xử lý bọn họ, buổi tối liên hoan liền có thể cùng cô bé phóng viên lập quan hệ hữu nghị."
Tưởng Duyên tinh thần chấn động, trong đầu toàn nghĩ đến vảng cùng cô bé kia có quan hệ hữu nghị.....
Tô Diệc nhiệm vụ hoàn thành, từ trên cầu thang xuống, đi về phía nhà ăn.
Có người gọi cô," Tô Diệc"
Tô Diệc xoay người, lễ phép mà hô một tiếng:" Học trưởng"
Thân Tuấn Triết vài bước đến gần, đôi mắt nâu nhìn cô, như có chuyện muốn nói.
Tô Diệc:" Học trưởng, có việc gì sao?"
"Có thể giúp anh một chút không?" Thân Tuấn Triết nói.
Tác giả có lời muốn nói: Hiểu lầm giải trừ ^_^, cuộc sống sinh hoạt vui vẻ lại đến gần một bước.
Bình luận facebook