Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Cờ vây của trường Y từng bước từng bước đột phá, các bạn học của phóng viên xã cũng tiến hành theo dõi toàn bộ quá trình để đưa tin.
Buổi tối thứ sáu, phóng viên xã theo thường lệ gửi công văn đi, có liên hoàn mấy trương ảnh chụp của đội cờ vây, trong đó có một trương ảnh chụp một mình Lục Giam khi thi đấu.
Cá nhân anh đã lấy được chiến tích 20 tràng thắng liên tiếp.
Tô Diệc cảm thấy, người này nếu đổi lại một thân đạo bào(*), một đầu tóc dài, liền giống như cao nhân thời cổ, vô dục vô cầu, tiên khí mờ mịt.
(*) y phục cổ trang.
Cô hoạt động ngón tay, tiếp tục lật xem.
Trừ hình đó ra, còn có một trương khi liên hoan, Lục Giam cùng Trâu Vũ Nhàn ngồi cùng nhau chụp ảnh.
- -- Đây là hoa hậu giảng đường cùng nam thần muốn ở bên nhau?
- -- Vẻ mặt hai người bọn họ thật xứng đôi.
- -- Tôi ngồi ở sau bọn họ một bàn, ánh mắt Lục Giam nhìn về phía Trâu Vũ Nhàn thật sủng nịnh.
Tô Diệc rầu rĩ mà đóng diễn đàn.
Điện thoại lúc này vang lên, nhìn đến tên, cô khẽ hừ một tiếng, tiếp nhận:"Lục Giam? "
"Anh phát hiện có một cửa hàng vịt nướng ở gần trường học, hôm sau đi thử chứ?"
Tô Diệc dỗi mà nói:" Không đi."
"Em làm sao thế?"
"Không sao cả."
Lục Giam nhìn điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Anh có thể nghe ra giọng điệu của Tô Diệc hôm nay rất lãnh đạm, cái này làm cho anh cảm thấy nghi hoặc. Rõ ràng lúc trước còn hết sức bình thường a?
Làm một thẳng nam hơn 20 năm chưa từng theo đuổi nữ sinh, anh thật sự không hiểu tâm tư của các cô gái.
Căn cứ vào không hiểu liền hỏi, anh hỏi ba người cùng phòng:" Nữ sinh vì cái gì mà đột nhiên khó chịu?"
Lương Sĩ Văn:" Nữ sinh như khinh khí cầu."
Mã Kiêu:" Cái đó là chuyện các cô ấy thường làm. Không như vậy không phải nữ sinh."
Tưởng Duyên:" Chính cậu đã làm gì, trong lòng còn không rõ?"
Lục Giam thở dài, đầu óc anh thật có vấn đề, lại đi hỏi ba tên cẩu độc thân này.
Anh lại hỏi Lục Ngôn.
Lục Ngôn có mười phần kinh nghiệm: [ Vì cái gì khó chịu không quan trọng, chỉ cần lên giường, thêm một nụ hôn năm phút kiểu Pháp, buồn bực gì đó, hoàn toàn không còn tồn tại.]
Lục Giam:"....."
Một chút cũng không đáng tin, anh quyết tay làm hàm nhai, ở trên mạng chính mình tìm đáp án. Tổng kết lại ở bên dưới ----- dì cả tới(*), ghen, làm nũng.....
(*) ngày của con gái đến
Anh thái độ còn nghiêm túc hơn cả thi đại học, cẩn thận nghiên cứu. Thực mau, anh liền nhận được một tin tức vô cùng trọng yếu: Nữ sinh là một loại sinh vật có tư duy vô cùng phong phú, một chút việc nhỏ, cô ấy có thể phóng đại thành bộ phim truyền hình. Rất nhiều thời điểm không có gì ghê gớm, chỉ là hy vọng chàng trai có thể quan tâm mình hơn.
Lục Giam liền suy nghĩ đến những bình luận CP(*) trên diễn đàn.
(*) couple= cặp đôi
Chẳng lẽ là bởi nguyên nhân này?
Làm học bá, năng lực học tập đương nhiên hơn người, lực hành động càng MAX.
Mắt thấy đã 9h30, anh vẫn là chạy đến dưới lầu KTX nữ sinh, kêu Tô Diệc xuống.
"Chúng ta nói chuyện!!!"
Tô Diệc dùng giày đá đá vào tàng cây bên đường, nhàn nhạt mà nói:" Em không phải người trên núi, tin tức về đội cờ vây trải khắp diễn đàn."
Tô Diệc xem ra mười phần thì có tám,chín phần là đọc bình luận CP.
Lục Giam không phải không nghĩ đến trực tiếp nói với cô, anh che giấu chính mình là Tiểu Huyền Tử. Mới đầu anh nghĩ không cần thiết, sau tự mình ám hiệu chọc chọc xem Tô Diệc đối với Tiểu Huyền Tử là yêu thích và sùng bái, vô cùng cao hứng, sung sướng, nhưng lại có những điểm không thể nói rõ ràng. Chính là càng về sau, anh lại càng không biết nên giải thích thế nào.
Hiện tại anh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết là anh nên nói thích trước, hay là nói xin lỗi trước. Vì thế, quan hệ của hai người cứ trì trệ không có tiến triển.
"Sự việc trên mạng của anh và Trâu Vũ Nhàn, em không nên tin thật, anh và cô ấy không có gì." Bất luận là như thế nào, việc cấp bách là giải thích rõ ràng với cô.
Buồn bực trong lòng Tô Diệc bỗng nhiên biến mất, cô chợt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen mang ý cười của Lục Giam, cô một trận chột dạ, mạnh miệng nói:" Anh cùng em giải thích cái gì, em cũng không phải là người nào của anh."
Lục Giam cười ra tiếng, trong thanh âm mang theo một tia hiểu rõ.
Tô Diệc chịu không nổi, xoay người muốn đi, lại bị Lục Giam thủ đoạn kéo lại:" Anh cùng Lục Ngôn ngày mai phải lái xe đến thành phố T tham gia hôn lễ, khả năng trở về sẽ chậm. Giữa trưa hôm sau mời em ăn vịt nướng?"
"Anh mau buông tay! Em lập tức muốn khóa cửa." Tô Diệc muốn tránh thoát, Lục Giam lại cầm càng chặt.
"Em không đáp ứng anh liền không buông tay."
Tô Diệc không nghĩ đến người này đột nhiên trở nên vô lại như vậy, xoay người tức giận trừng anh. Nhưng nhìn đến gương mặt soái đến kinh thiên động đất của Lục Giam, một bên cô mắng chính mình không có tiền đồ, một bên lúng túng mà đáp ứng.
Khi Lục Giam trở lại KTX, Tưởng Duyên vừa mới tắm xong đi ra thấy anh, kinh ngạc nói:" Cậu đi ra ngoài một chuyến như thế nào lại thay đổi hoàn toàn như vậy, đôi mắt nhỏ triền miên nhộn nhạo nha."
Lục Giam chậm rãi buông ly nước, mươi phần hoang đường mà nói:" Cậu không hiểu đâu, cẩu độc thân."
Tưởng Duyên tức giận đến chuẩn bị đấm anh để chỉnh đốn, kết quả lại bị Lục Giam thủ đoạn bẻ hai tay ra sau, cao giọng hô đau.
Mã Kiêu và Lương Sĩ Văn một bên ồn ào, làm cho Lục Giam mời khách:" Ăn cơm bữa nào không quan trọng, mấu chốt phải giới thiệu Tô muội muội là bạn gái nha."
Lục Giam khụ một tiếng, có điểm xấu hổ:" Chờ đi, không vội."
Đầu Tưởng Duyên xoay chuyển mau, đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề:" Cậu và Tô muội muội vẫn chưa xác định quan hệ?"
Lục Giam ngậm miệng không đáp.
Tưởng Duyên vỗ đùi cười ha ha:" Náo loạn nửa ngày, cậu đây là chỉ một bên nhiệt tình a. Ai u, buồn cười chết tớ, cậu vừa mới khoe khoang mà, thiếu bước lên trời đâu?!"
Lục Giam khởi động một chút, vẻ mặt bất thiện đi đến chỗ Tưởng Duyên, Tưởng Duyên một bên cười một bên nhanh chóng lùi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Hôm sau là thứ bảy, Tô Diệc một mình đi thư viện luyện đề thi cấp bốn, viết viết một lát, cô vặn chai nước ra uống một hớp, không biết vì cái gì, trong lòng có chút phiền, không thể tập trung mà đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng đọc, cô đứng bên cửa sổ lấy điện thoại ra xem Weibo, đột nhiên thấy một hot search ----- Đường cao tốc Kinh Tân xảy ra tai nạn liên hoàn, 28 chiếc xe va chạm vào nhau, tử vong nhiều người.
Đầu óc Tô Diệc "Oanh" một tiếng, hai anh em Lục Giam không phải hôm nay đi thành phố T tham gia hôn lễ sao?
Điện thoại của cô ầm một tiếng rơi trên mặt đất. Hai ba bạn học xung quanh đồng loạt bị hoảng sợ.
Thân Tuấn Triết trùng hợp đi ngang, thấy cô ngơ ngác, đi tới giúp cô nhặt điện thoại lên, quan tâm hỏi:" Tô Diệc, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Tô Diệc lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, lấy điện thoại gọi cho Lục Giam.
Đô----đô----
"Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy."
Trực giác trong lòng Tô Diệc lạnh lẽo một mảnh.
Không không không!!!!
Ngàn lần không phải!!!!
Cô cũng bỏ qua Thân Tuấn Triết, trở về thu dọn cặp sách,liền hướng nhà Lục Giam chạy đến.
Trên đường, Tô Diệc lại gọi hỏi Tưởng Duyên, xem anh ta có số điện thoại Lục Ngôn không.
Tưởng Duyên cũng không có, anh cũng biết tin tức cao tốc xảy ra tai nạn liên hoàn, anh an ủi Tô Diệc nóng lòng không thôi:" Em yên tâm a, sự việc không đến nông nỗi kia, đâu có trùng hợp vậy, đừng hù dọa chính mình."
Tô Diệc đi vào Lục gia.
Ấn chuông cửa, không có ai.
Gõ cửa, cũng không có ai.
Gọi điện thoại, vẫn cứ tắt máy.
Tô Diệc cảm thấy chân nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cô dựa lưng vào tường, chậm rãi người xuống đất, ôm hai đầu gối, đem đầu vùi sâu vào, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa thang máy vang lên, ngay sau đó có giọng nam truyền đến:" Anh, chốc lát chúng ta kêu cơm hộp đi, em đói sắp chết."
Tô Diệc đột nhiên ngẩng đầu.
Hai thân hình nam sinh cao lớn càng đi càng gần, khuôn mặt cơ hồ là giống nhau, chỉ là một bên thần sắc nhàn nhạt, một bên cà lơ phất phơ.
Nhìn Lục Giam bình yên vô sự, Tô Diệc rốt cuộc cũng không thể khống chế chính mình, nước mắt mơ hồ làm mờ tầm mắt.
Lục Giam nhìn đến cô không biết chờ ở cửa từ khi nào, một thân nho nhỏ, khuôn mặt trắng bệch, đầy nước mắt mà nhìn anh.
Ngực Lục Giam tức khắc phát đau, bước nhanh vài bước, ngồi xổm xuống, nâng tay lên, giúp cô lau đi nước mắt.
"Làm sao vậy? Ai khi dễ em?"
Tô Diệc hai mắt đỏ lên, hít hít cái mũi, mang theo tiếng khóc nức nở rống to:" Anh vì cái gì tắt máy? Em còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì đấy?"
Lục Giam ngẩn ra, không nghĩ đến cô lại lo lắng cho mình. Bên ngực trái bỗng nhiên mềm xuống, anh vội vàng lại giải thích lại xin lỗi:" Chờ ở đây lâu rồi? Bọn anh không có việc gì, chỉ là giao thông bị chắn ở trên đường. Điện thoại anh không gọi được, anh không nghĩ đến em lại lo lắng như vậy, là anh không tốt, anh hẳn là phải dùng điện thoại Lục Ngôn báo bình an cho em." Nói xong đem người từ trên mặt đất kéo lên.
Tay Tô Diệc lạnh lẽo, không có một tia ấm. Đột nhiên, cô không màng đến hình tượng nhếch nhác mà khóc rống lên,tiếp theo cả người đâm sầm vào lòng ngực anh, nâng hai tay lên, gắt gao mà ôm lấy anh, nghẹn ngào mà nói:" Em còn cho rằng anh xảy ra tai nạn, làm em sợ muốn chết, ô ô ô ô......."
Trong lòng Lục Giam ấm áp, một tay đỡ eo cô, một tay ở phía sau cô nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu mà làm cô tan đi bất an.
"Được rồi, không có việc gì, là anh không tốt, anh không tốt."
Tô Diệc thấp giọng kêu:" Lục Giam? "
"Ân, anh đây." Lục Giam nghe thanh âm cô lo sợ bất an, mang theo giọng mũi nồng đậm, trong lòng thương tiếc càng sâu.
Tô Diệc thở nhẹ ra, lại gọi một tiếng:" Lục Giam."
"Anh ở đây." Anh nặng nề đáp lời.
Tô Diệc tùy ý ôm anh, mặt chôn trước ngực anh. Xuyên qua mấy tầng vật liệu may mặc, cô có thể cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh, từng nhịp, rất có lực...
Thật tốt!
Anh không có chuyện gì!
............
Lục Ngôn đứng ở một bên sờ sờ cái mũi, không nghĩ đến anh lại chứng kiến cảnh tượng cảm động như vậy.
Anh cúi đầu gửi tin cho Bãi nữ sĩ.
Lục Ngôn: [ Mẹ, con có tin tốt, con cùng anh trai thiếu chút nữa bị tai nạn xe! ]
Bãi nữ sĩ thực mau đáp: [Đầu óc con bị hỏng, đây là tin tốt???? ]
Lục Ngôn: [ Mẹ nghe con nói, con cùng anh trai không có chuyện gì, quan trọng là, hiện tại con khẳng định anh con sẽ thoát kiếp độc thân! ]
Bãi nữ sĩ: [ Có phải cô gái tên Tô Diệc không? ]
Lục Ngôn: [ Mẹ đoán xem? ]
Bãi nữ sĩ: [ Từ tháng sau, cho con một ngàn tiền sinh hoạt, thẻ tín dụng tịch thu.]
Lục Ngôn: [ Chính là Tô Diệc]
[ Mẹ, mẹ yêu, mẹ rất tốt ]
[ Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xem con như thả rắm đi. ]
Bãi nữ sĩ: [ Rốt cuộc chuyện gì, đem nói tỉ mỉ nào.]
Lục Ngôn: [..... Điện thoại anh không gọi được, cô ấy cho rằng chúng con bị tai nạn xe, ở cửa nhà chờ hơn nửa ngày, hiện tại ghé vào ngực anh con khóc a. ]
Bãi nữ sĩ: [ Có ảnh chụp không, gửi một bức. Ba con nói muốn nhìn xem, ông ấy còn chưa gặp qua cô gái kia. ]
Lục Ngôn: [ Mẹ, chụp lén là bất lịch sự.]
Bãi nữ sĩ: [ Từ tháng sau, cho con một ngàn tiền sinh hoạt, thẻ tín dụng tịch thu.]
Lục Ngôn: [Được được được, mẹ là lớn nhất, mẹ định đoạt ]
Vì thế, anh giơ điện thoại lên, nhắm ngay hai người gắt gao ôm nhau chụp.
Nhưng là, anh giống như Tô Diệc, phạm một sai lầm trí mạng ----- quên tắt đèn flash.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai, ngày mai có thể ở bên nhau.
Buổi tối thứ sáu, phóng viên xã theo thường lệ gửi công văn đi, có liên hoàn mấy trương ảnh chụp của đội cờ vây, trong đó có một trương ảnh chụp một mình Lục Giam khi thi đấu.
Cá nhân anh đã lấy được chiến tích 20 tràng thắng liên tiếp.
Tô Diệc cảm thấy, người này nếu đổi lại một thân đạo bào(*), một đầu tóc dài, liền giống như cao nhân thời cổ, vô dục vô cầu, tiên khí mờ mịt.
(*) y phục cổ trang.
Cô hoạt động ngón tay, tiếp tục lật xem.
Trừ hình đó ra, còn có một trương khi liên hoan, Lục Giam cùng Trâu Vũ Nhàn ngồi cùng nhau chụp ảnh.
- -- Đây là hoa hậu giảng đường cùng nam thần muốn ở bên nhau?
- -- Vẻ mặt hai người bọn họ thật xứng đôi.
- -- Tôi ngồi ở sau bọn họ một bàn, ánh mắt Lục Giam nhìn về phía Trâu Vũ Nhàn thật sủng nịnh.
Tô Diệc rầu rĩ mà đóng diễn đàn.
Điện thoại lúc này vang lên, nhìn đến tên, cô khẽ hừ một tiếng, tiếp nhận:"Lục Giam? "
"Anh phát hiện có một cửa hàng vịt nướng ở gần trường học, hôm sau đi thử chứ?"
Tô Diệc dỗi mà nói:" Không đi."
"Em làm sao thế?"
"Không sao cả."
Lục Giam nhìn điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Anh có thể nghe ra giọng điệu của Tô Diệc hôm nay rất lãnh đạm, cái này làm cho anh cảm thấy nghi hoặc. Rõ ràng lúc trước còn hết sức bình thường a?
Làm một thẳng nam hơn 20 năm chưa từng theo đuổi nữ sinh, anh thật sự không hiểu tâm tư của các cô gái.
Căn cứ vào không hiểu liền hỏi, anh hỏi ba người cùng phòng:" Nữ sinh vì cái gì mà đột nhiên khó chịu?"
Lương Sĩ Văn:" Nữ sinh như khinh khí cầu."
Mã Kiêu:" Cái đó là chuyện các cô ấy thường làm. Không như vậy không phải nữ sinh."
Tưởng Duyên:" Chính cậu đã làm gì, trong lòng còn không rõ?"
Lục Giam thở dài, đầu óc anh thật có vấn đề, lại đi hỏi ba tên cẩu độc thân này.
Anh lại hỏi Lục Ngôn.
Lục Ngôn có mười phần kinh nghiệm: [ Vì cái gì khó chịu không quan trọng, chỉ cần lên giường, thêm một nụ hôn năm phút kiểu Pháp, buồn bực gì đó, hoàn toàn không còn tồn tại.]
Lục Giam:"....."
Một chút cũng không đáng tin, anh quyết tay làm hàm nhai, ở trên mạng chính mình tìm đáp án. Tổng kết lại ở bên dưới ----- dì cả tới(*), ghen, làm nũng.....
(*) ngày của con gái đến
Anh thái độ còn nghiêm túc hơn cả thi đại học, cẩn thận nghiên cứu. Thực mau, anh liền nhận được một tin tức vô cùng trọng yếu: Nữ sinh là một loại sinh vật có tư duy vô cùng phong phú, một chút việc nhỏ, cô ấy có thể phóng đại thành bộ phim truyền hình. Rất nhiều thời điểm không có gì ghê gớm, chỉ là hy vọng chàng trai có thể quan tâm mình hơn.
Lục Giam liền suy nghĩ đến những bình luận CP(*) trên diễn đàn.
(*) couple= cặp đôi
Chẳng lẽ là bởi nguyên nhân này?
Làm học bá, năng lực học tập đương nhiên hơn người, lực hành động càng MAX.
Mắt thấy đã 9h30, anh vẫn là chạy đến dưới lầu KTX nữ sinh, kêu Tô Diệc xuống.
"Chúng ta nói chuyện!!!"
Tô Diệc dùng giày đá đá vào tàng cây bên đường, nhàn nhạt mà nói:" Em không phải người trên núi, tin tức về đội cờ vây trải khắp diễn đàn."
Tô Diệc xem ra mười phần thì có tám,chín phần là đọc bình luận CP.
Lục Giam không phải không nghĩ đến trực tiếp nói với cô, anh che giấu chính mình là Tiểu Huyền Tử. Mới đầu anh nghĩ không cần thiết, sau tự mình ám hiệu chọc chọc xem Tô Diệc đối với Tiểu Huyền Tử là yêu thích và sùng bái, vô cùng cao hứng, sung sướng, nhưng lại có những điểm không thể nói rõ ràng. Chính là càng về sau, anh lại càng không biết nên giải thích thế nào.
Hiện tại anh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết là anh nên nói thích trước, hay là nói xin lỗi trước. Vì thế, quan hệ của hai người cứ trì trệ không có tiến triển.
"Sự việc trên mạng của anh và Trâu Vũ Nhàn, em không nên tin thật, anh và cô ấy không có gì." Bất luận là như thế nào, việc cấp bách là giải thích rõ ràng với cô.
Buồn bực trong lòng Tô Diệc bỗng nhiên biến mất, cô chợt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen mang ý cười của Lục Giam, cô một trận chột dạ, mạnh miệng nói:" Anh cùng em giải thích cái gì, em cũng không phải là người nào của anh."
Lục Giam cười ra tiếng, trong thanh âm mang theo một tia hiểu rõ.
Tô Diệc chịu không nổi, xoay người muốn đi, lại bị Lục Giam thủ đoạn kéo lại:" Anh cùng Lục Ngôn ngày mai phải lái xe đến thành phố T tham gia hôn lễ, khả năng trở về sẽ chậm. Giữa trưa hôm sau mời em ăn vịt nướng?"
"Anh mau buông tay! Em lập tức muốn khóa cửa." Tô Diệc muốn tránh thoát, Lục Giam lại cầm càng chặt.
"Em không đáp ứng anh liền không buông tay."
Tô Diệc không nghĩ đến người này đột nhiên trở nên vô lại như vậy, xoay người tức giận trừng anh. Nhưng nhìn đến gương mặt soái đến kinh thiên động đất của Lục Giam, một bên cô mắng chính mình không có tiền đồ, một bên lúng túng mà đáp ứng.
Khi Lục Giam trở lại KTX, Tưởng Duyên vừa mới tắm xong đi ra thấy anh, kinh ngạc nói:" Cậu đi ra ngoài một chuyến như thế nào lại thay đổi hoàn toàn như vậy, đôi mắt nhỏ triền miên nhộn nhạo nha."
Lục Giam chậm rãi buông ly nước, mươi phần hoang đường mà nói:" Cậu không hiểu đâu, cẩu độc thân."
Tưởng Duyên tức giận đến chuẩn bị đấm anh để chỉnh đốn, kết quả lại bị Lục Giam thủ đoạn bẻ hai tay ra sau, cao giọng hô đau.
Mã Kiêu và Lương Sĩ Văn một bên ồn ào, làm cho Lục Giam mời khách:" Ăn cơm bữa nào không quan trọng, mấu chốt phải giới thiệu Tô muội muội là bạn gái nha."
Lục Giam khụ một tiếng, có điểm xấu hổ:" Chờ đi, không vội."
Đầu Tưởng Duyên xoay chuyển mau, đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề:" Cậu và Tô muội muội vẫn chưa xác định quan hệ?"
Lục Giam ngậm miệng không đáp.
Tưởng Duyên vỗ đùi cười ha ha:" Náo loạn nửa ngày, cậu đây là chỉ một bên nhiệt tình a. Ai u, buồn cười chết tớ, cậu vừa mới khoe khoang mà, thiếu bước lên trời đâu?!"
Lục Giam khởi động một chút, vẻ mặt bất thiện đi đến chỗ Tưởng Duyên, Tưởng Duyên một bên cười một bên nhanh chóng lùi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Hôm sau là thứ bảy, Tô Diệc một mình đi thư viện luyện đề thi cấp bốn, viết viết một lát, cô vặn chai nước ra uống một hớp, không biết vì cái gì, trong lòng có chút phiền, không thể tập trung mà đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng đọc, cô đứng bên cửa sổ lấy điện thoại ra xem Weibo, đột nhiên thấy một hot search ----- Đường cao tốc Kinh Tân xảy ra tai nạn liên hoàn, 28 chiếc xe va chạm vào nhau, tử vong nhiều người.
Đầu óc Tô Diệc "Oanh" một tiếng, hai anh em Lục Giam không phải hôm nay đi thành phố T tham gia hôn lễ sao?
Điện thoại của cô ầm một tiếng rơi trên mặt đất. Hai ba bạn học xung quanh đồng loạt bị hoảng sợ.
Thân Tuấn Triết trùng hợp đi ngang, thấy cô ngơ ngác, đi tới giúp cô nhặt điện thoại lên, quan tâm hỏi:" Tô Diệc, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Tô Diệc lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, lấy điện thoại gọi cho Lục Giam.
Đô----đô----
"Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy."
Trực giác trong lòng Tô Diệc lạnh lẽo một mảnh.
Không không không!!!!
Ngàn lần không phải!!!!
Cô cũng bỏ qua Thân Tuấn Triết, trở về thu dọn cặp sách,liền hướng nhà Lục Giam chạy đến.
Trên đường, Tô Diệc lại gọi hỏi Tưởng Duyên, xem anh ta có số điện thoại Lục Ngôn không.
Tưởng Duyên cũng không có, anh cũng biết tin tức cao tốc xảy ra tai nạn liên hoàn, anh an ủi Tô Diệc nóng lòng không thôi:" Em yên tâm a, sự việc không đến nông nỗi kia, đâu có trùng hợp vậy, đừng hù dọa chính mình."
Tô Diệc đi vào Lục gia.
Ấn chuông cửa, không có ai.
Gõ cửa, cũng không có ai.
Gọi điện thoại, vẫn cứ tắt máy.
Tô Diệc cảm thấy chân nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cô dựa lưng vào tường, chậm rãi người xuống đất, ôm hai đầu gối, đem đầu vùi sâu vào, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa thang máy vang lên, ngay sau đó có giọng nam truyền đến:" Anh, chốc lát chúng ta kêu cơm hộp đi, em đói sắp chết."
Tô Diệc đột nhiên ngẩng đầu.
Hai thân hình nam sinh cao lớn càng đi càng gần, khuôn mặt cơ hồ là giống nhau, chỉ là một bên thần sắc nhàn nhạt, một bên cà lơ phất phơ.
Nhìn Lục Giam bình yên vô sự, Tô Diệc rốt cuộc cũng không thể khống chế chính mình, nước mắt mơ hồ làm mờ tầm mắt.
Lục Giam nhìn đến cô không biết chờ ở cửa từ khi nào, một thân nho nhỏ, khuôn mặt trắng bệch, đầy nước mắt mà nhìn anh.
Ngực Lục Giam tức khắc phát đau, bước nhanh vài bước, ngồi xổm xuống, nâng tay lên, giúp cô lau đi nước mắt.
"Làm sao vậy? Ai khi dễ em?"
Tô Diệc hai mắt đỏ lên, hít hít cái mũi, mang theo tiếng khóc nức nở rống to:" Anh vì cái gì tắt máy? Em còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì đấy?"
Lục Giam ngẩn ra, không nghĩ đến cô lại lo lắng cho mình. Bên ngực trái bỗng nhiên mềm xuống, anh vội vàng lại giải thích lại xin lỗi:" Chờ ở đây lâu rồi? Bọn anh không có việc gì, chỉ là giao thông bị chắn ở trên đường. Điện thoại anh không gọi được, anh không nghĩ đến em lại lo lắng như vậy, là anh không tốt, anh hẳn là phải dùng điện thoại Lục Ngôn báo bình an cho em." Nói xong đem người từ trên mặt đất kéo lên.
Tay Tô Diệc lạnh lẽo, không có một tia ấm. Đột nhiên, cô không màng đến hình tượng nhếch nhác mà khóc rống lên,tiếp theo cả người đâm sầm vào lòng ngực anh, nâng hai tay lên, gắt gao mà ôm lấy anh, nghẹn ngào mà nói:" Em còn cho rằng anh xảy ra tai nạn, làm em sợ muốn chết, ô ô ô ô......."
Trong lòng Lục Giam ấm áp, một tay đỡ eo cô, một tay ở phía sau cô nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu mà làm cô tan đi bất an.
"Được rồi, không có việc gì, là anh không tốt, anh không tốt."
Tô Diệc thấp giọng kêu:" Lục Giam? "
"Ân, anh đây." Lục Giam nghe thanh âm cô lo sợ bất an, mang theo giọng mũi nồng đậm, trong lòng thương tiếc càng sâu.
Tô Diệc thở nhẹ ra, lại gọi một tiếng:" Lục Giam."
"Anh ở đây." Anh nặng nề đáp lời.
Tô Diệc tùy ý ôm anh, mặt chôn trước ngực anh. Xuyên qua mấy tầng vật liệu may mặc, cô có thể cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh, từng nhịp, rất có lực...
Thật tốt!
Anh không có chuyện gì!
............
Lục Ngôn đứng ở một bên sờ sờ cái mũi, không nghĩ đến anh lại chứng kiến cảnh tượng cảm động như vậy.
Anh cúi đầu gửi tin cho Bãi nữ sĩ.
Lục Ngôn: [ Mẹ, con có tin tốt, con cùng anh trai thiếu chút nữa bị tai nạn xe! ]
Bãi nữ sĩ thực mau đáp: [Đầu óc con bị hỏng, đây là tin tốt???? ]
Lục Ngôn: [ Mẹ nghe con nói, con cùng anh trai không có chuyện gì, quan trọng là, hiện tại con khẳng định anh con sẽ thoát kiếp độc thân! ]
Bãi nữ sĩ: [ Có phải cô gái tên Tô Diệc không? ]
Lục Ngôn: [ Mẹ đoán xem? ]
Bãi nữ sĩ: [ Từ tháng sau, cho con một ngàn tiền sinh hoạt, thẻ tín dụng tịch thu.]
Lục Ngôn: [ Chính là Tô Diệc]
[ Mẹ, mẹ yêu, mẹ rất tốt ]
[ Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xem con như thả rắm đi. ]
Bãi nữ sĩ: [ Rốt cuộc chuyện gì, đem nói tỉ mỉ nào.]
Lục Ngôn: [..... Điện thoại anh không gọi được, cô ấy cho rằng chúng con bị tai nạn xe, ở cửa nhà chờ hơn nửa ngày, hiện tại ghé vào ngực anh con khóc a. ]
Bãi nữ sĩ: [ Có ảnh chụp không, gửi một bức. Ba con nói muốn nhìn xem, ông ấy còn chưa gặp qua cô gái kia. ]
Lục Ngôn: [ Mẹ, chụp lén là bất lịch sự.]
Bãi nữ sĩ: [ Từ tháng sau, cho con một ngàn tiền sinh hoạt, thẻ tín dụng tịch thu.]
Lục Ngôn: [Được được được, mẹ là lớn nhất, mẹ định đoạt ]
Vì thế, anh giơ điện thoại lên, nhắm ngay hai người gắt gao ôm nhau chụp.
Nhưng là, anh giống như Tô Diệc, phạm một sai lầm trí mạng ----- quên tắt đèn flash.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai, ngày mai có thể ở bên nhau.
Bình luận facebook