Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Lại đến lễ trừ tịch một năm nữa. Uông Vĩnh Chiêu mang theo Uông Hoài Thiện, Uông Hoài Mộ cùng Trương Tiểu Oản trở về phủ Tổng Binh ban đầu mà hiện tại là Uông phủ để ăn tết. Hiện tại Uông phủ được hoàng đế thưởng xuống cho Uông gia.
Uông gia có một vị Vương khác họ, lại có Uông Vĩnh Chiêu là Binh Bộ Thượng Thư nên phong cảnh vô hạn. Lúc này hắn mang cả nhà đến đó khiến người qua đường đều dừng chân nhìn.
Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản cũng không nói chuyện. Đợi đến Uông phủ, ba em trai của Uông Vĩnh Chiêu đã mang teho người nhà tới bái kiến bọn họ. Lúc này bọn họ đi vào chủ viện của vợ chồng Uông Quan Kỳ. Uông Quan Kỳ nhìn thấy bọn họ, lại được Uông Hoài Thiện quỳ lạy thì trong mắt lộ ra vừa lòng. Uông Hàn thị thì cười rất miễn cưỡng, không ngừng nhìn về phía sau.
Có lẽ là không nhìn thấy người bà ta muốn thấy nên trong bữa cơm đoàn viên thái độ của bà ta với Trương Tiểu Oản không nóng không lạnh.
Sau khi ăn xong bữa tối, Uông Dư thị dắt nữ quyến cùng Trương Tiểu Oản náo nhiệt nói chuyện, Trương Tiểu Oản cũng có cười có đáp khiến không khí náo nhiệt cực kỳ.
Chỉ là đợi sau khi bắn pháo hoa xong, Uông Hàn thị bên kia vẫn bày trò tặng một nha hoàn qua hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu. Lúc nha hoàn này được đưa qua Uông Hàn thị bảo nàng ta qua gặp Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản thấy nàng ta lớn lên nhu nhược động lòng người vô cùng, cặp mắt kia chưa động đã chứa ba phần tình. Thực đúng là mỹ nhân.
Uông Hàn thị gọi nàng ta đến trước mặt Trương Tiểu Oản sau đó cười nói với Trương Tiểu Oản, “Đêm nay bọn họ sợ là sẽ uống nhiều rượu, ta muốn phái tiểu Sở qua đó hầu hạ, ngươi xem được không?”
“Cái này……” Trương Tiểu Oản chần chờ một chút.
“Hiện giờ ta phái cái nha hoàn mà cũng không được hả?” Uông Hàn thị nhàn nhạt tiếp lời.
“Y bà bà thế nào thì là thế ấy.” Trương Tiểu Oản cười khổ ra tiếng.
Nàng nói xong Uông Hàn thị vừa lòng bảo nha hoàn đi xuống, nữ quyến trong phòng đều im lặng không ai lên tiếng. Trương Tiểu Oản rũ mắt ngồi ở kia khiến mấy người Uông Dư thị đều đồng tình nhìn nàng. Cho dù nàng là mẹ của Vương gia khác họ thì thế nào? Ở trong nhà này nàng vẫn không phải lớn nhất.
Uông Hàn thị bên này phái ra nha hoàn mỹ mạo, đợi nửa đêm Uông Vĩnh Chiêu uống say rượu thì nàng ta lập tức tiến lên đỡ hắn vào phòng nghỉ tạm. Uông Hoài Thiện cũng uống không ít nhẹ ngước mắt cười sau đó đẩy nha hoàn bên người ra, tìm một gã sai vặt tới dìu hắn đến chỗ mẹ hắn rồi ngủ dựa ở cửa phòng dành cho khách.
Đến giờ ngọ ngày thứ hai Uông Hoài Thiện lấy cớ Thiện Vương phủ cần xã giao cùng quan viên nên ôm Hoài Mộ và mang theo Trương Tiểu Oản cáo biệt với Uông Quan Kỳ sau đó cả ba trở về Thiện Vương phủ.
Hoài Mộ ở trên xe ngựa còn gọi “Phụ thân”, Uông Hoài Thiện chọ hắn nói, “Phụ thân đệ còn đang say trong tay mỹ nhân, chờ ông ta rảnh rỗi sẽ đến ôm đệ.”
Hoài Mộ nghe không hiểu nửa câu đầu nhưng nửa câu sau có từ ôm nên hắn nghe hiểu. Lúc này hắn vui sướng mà vỗ tay, cười đến mắt đều cong lên, miệng hô to “Phụ thân ngoan, thương Hoài Mộ.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì dở khóc dở cười, nhưng cũng không rảnh nghĩ quá nhiều. Vừa đến Thiện Vương phủ nàng thấy quản gia đã chờ ở cửa để chờ nàng dặn dò. Trương Tiểu Oản bước nhanh đến xem xét nhà chính đãi khách ở tiền viện, lại đánh giá xung quanh thấy sạch sẽ, bài trí khéo léo thì mới yên tâm mang theo Hoài Mộ về hậu viện.
Bọn họ mới vừa về không lâu đã có binh sĩ dưới trướng Hoài Thiện đến bái kiến. Trương Tiểu Oản ở hậu viện thu lễ, nghe quản gia báo tên người đến, vị trí nào, nhà có mấy người để nàng nghe xong thì chuẩn bị quà đáp lễ.
Trong nhà có người già thì được một bao nhân sâm nhỏ, có trẻ nhỏ thì thêm một bao kẹo, ngân lượng không tiện đưa ngày tết nên nàng để người ta tặng năm thước vải bông trắng để vào trong giỏ.
Hôm nay Thiện vương phủ khách tới không dứt, may mà trong năm Trương Tiểu Oản đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ lặt vặt để ứng phó toàn lực. Thế nên người tới nhiều nhưng quà đáp lễ thì không ai thiếu.
Đợi tới ngày hôm sau Hoài Mộ đã nhớ cha. Trương Tiểu Oản do dự một chút mới gọi quản gia tới hỏi thì biết Uông Vĩnh Chiêu đã về Thượng Thư phủ. Sáng sớm nàng đã mang theo Hoài Mộ về phủ Thượng Thư, ở thư phòng thấy Uông Vĩnh Chiêu nàng xin lỗi mà nói với hắn, “Chỗ Hoài Thiện còn phải bận vài ngày nữa, ngài xem ta có thể ở bên kia vài ngày không?”
Trong thư phòng của Uông Vĩnh Chiêu, nha hoàn nhu nhược động lòng người kia đứng ở một bên. Sau khi nàng ta hành lễ, Trương Tiểu Oản chỉ cười nhàn nói một câu “Miễn lễ” rồi cũng chẳng để ý lắm. Thế nhưng nàng vừa dứt lời đã thấy nha hoàn kia lén lút nhìn nàng, Trương Tiểu Oản thấy kỳ nên sờ mặt mình hỏi, “Trên mặt ta dính cái gì sao?”
Nha hoàn kia chấn kinh mà cúi đầu thật thấp, lại khom người thi lễ nói, “Không có, là nô tỳ vô lễ……”
Nàng ta còn muốn nói gì nữa nhưng Trương Tiểu Oản nghe xong thì vẫy tay nói, “Thế thì tốt.”
Nói xong nàng nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, gác cuốn sách trong tay lên bàn sau đó nhìn Hoài Mộ đang ngủ gà ngủ gật trong lòng nàng hồi lâu mới nói, “Đi đi, bận rộn xong lại về.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì do dự một chút, một hồi lâu sau nàng mới khom lưng đáp, “Đa tạ đại công tử.”
*******
Trương Tiểu Oản suy đoán Uông Vĩnh Chiêu nói câu “Bận xong lại về” có phải đồng ý để nàng ở lại Thiện Vương phủ lâu ngày không. Đầu tiên nàng thử ở lại mấy ngày, nhưng Thượng Thư phủ cũng không cho người gọi nàng về, lúc này nàng mới xác định Uông Vĩnh Chiêu quả thật có ý này.
Lúc nàng nghiền ngẫm tâm tư Uông Vĩnh Chiêu thì có hai người vô cùng vui mừng là Uông Hoài Thiện cùng Uông Hàn thị. Mà hậu viện của Thượng Thư phủ quả thật cũng vui đến lật trời.
Trong mười ngày này Uông Vĩnh Chiêu đều nghỉ ở hậu viện, không giống đoạn thời gian trước hắn không thèm bước vào một bước.
Trương Tiểu Oản bên này ở đến qua 15 thì cũng nhớ Hoài Mộ vì thế Uông Hoài Thiện đến Thượng Thư phủ đón Hoài Mộ tới chơi hai ngày rồi lại đưa về. Hắn nói với Trương Tiểu Oản là cách vài ngày hắn sẽ đón Hoài Mộ tới chơi với nàng.
Lúc này Trương Tiểu Oản mới xem như chân chính thở ra một hơi. Thượng Thư phủ như thế nào, Uông Vĩnh Chiêu như thế nào cũng được, chỉ cần không nguy hiểm tới lợi ích của nàng thì thế nào cũng được. Cho nên toàn bộ Thượng Thư phủ từ trên xuống dưới chỉ có Hoài Mộ là nàng luyến tiếc.
Chỉ cần thấy Hoài Mộ thì nàng và Uông Vĩnh Chiêu ở tách hai phủ là tốt nhất. Uông Vĩnh Chiêu có kiều thiếp mỹ nha hoàn làm bạn, mà nàng thì cũng được mấy phần nhẹ nhàng tự tại, không cần phải hầu hạ hắn.
Thiện Vương phủ của con nàng xác thật cũng tốt hơn Thượng Thư phủ nhiều. Ở nơi này nàng nói cái gì là cái đó, không cần phải nói năng cẩn thận như ở nơi kia. Sau khi ở một thời gian, Hoài Mộ cũng tới vài lần, cả người Trương Tiểu Oản đều thả lỏng xuống, mặt mày cũng coi như có mấy phần vui vẻ.
Đến thế đạo này nhiều năm nay, chỉ có lúc này Trương Tiểu Oản mới cảm thấy không bị cuộc sống ép đến không thở nổi. Nàng nhàn hạ, không phải sầu lo quá nhiều, cũng có thể đọc sách hoặc đi dạo khắp nơi, chuẩn bị việc nhà.
Trương gia bên kia cũng do Trương Tiểu Bảo dẫn đầu tới đây ở một thời gian. Trương gia lại nhiều thêm hai người đều là con trai, một là con Tiểu Bảo, một người là đứa nhỏ chưa đến một tháng của Tiểu Đệ. Hiện tại xem như đã có nhà của mình nên Trương Tiểu Oản cũng giữ họ lại đến tháng tư bắt đầu trồng cấy mới để họ về.
Lần này Trương Tiểu Oản vẫn để bọn họ mang bao nhiêu là đồ lặt vặt về, dù sao cũng phải để lại đường lui cho chính mình.
*******
Giữa tháng tư Uông Vĩnh Chiêu bệnh nặng nên để Thính quản gia mang theo Hoài Mộ tới mời Trương Tiểu Oản hồi phủ.
Hoài Mộ lúc này đã có một tháng rưỡi không gặp mẹ. Trương Tiểu Oản lúc này mới kinh hoảng phát hiện trong lúc người của Trương gia ở trong phủ nàng lại không nghĩ mấy đến hắn. Đợi hắn tới, đứa nhỏ không đến hai tuổi giống như tâm sự nặng nề nhìn Trương Tiểu Oản nhưng không gọi “Mẫu thân”, cũng không muốn vươn tay để nàng ôm.
Trương Tiểu Oản ôm hắn thì hắn lại trốn tránh. Thính quản gia ở phía sau nhẹ giọng nói với hắn, “Tiểu công tử, đây là phu nhân, là mẫu thân ngài, ngài đi đón mẫu thân về đó……”
Lúc này Hoài Mộ mới mếu máo vươn tay, muốn khóc mà không khóc kêu, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản ôm hắn vào trong lòng, sau khi dặn quản gia trong nhà vài câu nàng mới lên xe của Thượng Thư phủ. Ở bên trong xe ngựa Hoài Mộ không muốn Trương Tiểu Oản ôm hắn mà rúc trong một góc xe ngựa, cúi đầu dựa vào vách xe.
Trương Tiểu Oản chua xót, lẳng lặng nhìn hắn một lúc mới vươn tay ôm chặt đứa nhỏ đang giãy dụa vào lòng.
Vừa xuống xe ngựa Thính quản gia đã mang theo Trương Tiểu Oản lúc này đang ôm Hoài Mộ đi vào chủ viện. Lúc này nàng xẹt nhìn qua cảnh trí trong viện, thấy bồn nguyệt quế lớn nàng đặt ở trên bàn đá lúc đi vẫn còn, lúc này là mùa xuân nên chậu cây hình như còn đang nở hoa.
Thính quản gia đi phía trước vài bước đã mở cửa chính phòng, Trương Tiểu Oản ôm đứa nhỏ vào, vừa tiến đến đã nghe thấy Hoài Mộ cất cao giọng gọi, “Phụ thân, phụ thân……”
“Đã trở lại.” Một giọng nói trầm thấp hơi lạnh nhạt vang lên cùng vài tiếng ho nhẹ.
Trương Tiểu Oản ôm đứa nhỏ đang giãy giụa muốn thoát khỏi tay nàng mà nhìn người trên giường. Lúc này nàng ngây người, thậm chí quên cả thi lễ. Hoài Mộ không ngừng giãy dụa trong ngực khiến nàng hồi thần. Đợi nàng buông hắn ra thì thấy hắn chạy vội đến bên người Uông Vĩnh Chiêu. Nàng miễn cưỡng cười cười hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu ốm bệnh gầy đến hai má hõm sâu nằm trên giường, “Đại công tử.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nằm trên đầu giường không nhìn nàng mà chỉ khẽ đáp, mắt chuyên chú nhìn Uông Hoài Mộ đang bò lên giường. Thấy hắn không bò lên được mới ôm hắn lên, nhàn nhạt hỏi, “Gọi mẫu thân chưa?”
Hoài Mộ không nói lời nào chỉ bĩu môi, vùi mặt vào ngực cha mình như đang trốn tránh cái gì. Nhìn thấy cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Oản cũng không biết nói gì cho đúng.
Uông gia có một vị Vương khác họ, lại có Uông Vĩnh Chiêu là Binh Bộ Thượng Thư nên phong cảnh vô hạn. Lúc này hắn mang cả nhà đến đó khiến người qua đường đều dừng chân nhìn.
Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản cũng không nói chuyện. Đợi đến Uông phủ, ba em trai của Uông Vĩnh Chiêu đã mang teho người nhà tới bái kiến bọn họ. Lúc này bọn họ đi vào chủ viện của vợ chồng Uông Quan Kỳ. Uông Quan Kỳ nhìn thấy bọn họ, lại được Uông Hoài Thiện quỳ lạy thì trong mắt lộ ra vừa lòng. Uông Hàn thị thì cười rất miễn cưỡng, không ngừng nhìn về phía sau.
Có lẽ là không nhìn thấy người bà ta muốn thấy nên trong bữa cơm đoàn viên thái độ của bà ta với Trương Tiểu Oản không nóng không lạnh.
Sau khi ăn xong bữa tối, Uông Dư thị dắt nữ quyến cùng Trương Tiểu Oản náo nhiệt nói chuyện, Trương Tiểu Oản cũng có cười có đáp khiến không khí náo nhiệt cực kỳ.
Chỉ là đợi sau khi bắn pháo hoa xong, Uông Hàn thị bên kia vẫn bày trò tặng một nha hoàn qua hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu. Lúc nha hoàn này được đưa qua Uông Hàn thị bảo nàng ta qua gặp Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản thấy nàng ta lớn lên nhu nhược động lòng người vô cùng, cặp mắt kia chưa động đã chứa ba phần tình. Thực đúng là mỹ nhân.
Uông Hàn thị gọi nàng ta đến trước mặt Trương Tiểu Oản sau đó cười nói với Trương Tiểu Oản, “Đêm nay bọn họ sợ là sẽ uống nhiều rượu, ta muốn phái tiểu Sở qua đó hầu hạ, ngươi xem được không?”
“Cái này……” Trương Tiểu Oản chần chờ một chút.
“Hiện giờ ta phái cái nha hoàn mà cũng không được hả?” Uông Hàn thị nhàn nhạt tiếp lời.
“Y bà bà thế nào thì là thế ấy.” Trương Tiểu Oản cười khổ ra tiếng.
Nàng nói xong Uông Hàn thị vừa lòng bảo nha hoàn đi xuống, nữ quyến trong phòng đều im lặng không ai lên tiếng. Trương Tiểu Oản rũ mắt ngồi ở kia khiến mấy người Uông Dư thị đều đồng tình nhìn nàng. Cho dù nàng là mẹ của Vương gia khác họ thì thế nào? Ở trong nhà này nàng vẫn không phải lớn nhất.
Uông Hàn thị bên này phái ra nha hoàn mỹ mạo, đợi nửa đêm Uông Vĩnh Chiêu uống say rượu thì nàng ta lập tức tiến lên đỡ hắn vào phòng nghỉ tạm. Uông Hoài Thiện cũng uống không ít nhẹ ngước mắt cười sau đó đẩy nha hoàn bên người ra, tìm một gã sai vặt tới dìu hắn đến chỗ mẹ hắn rồi ngủ dựa ở cửa phòng dành cho khách.
Đến giờ ngọ ngày thứ hai Uông Hoài Thiện lấy cớ Thiện Vương phủ cần xã giao cùng quan viên nên ôm Hoài Mộ và mang theo Trương Tiểu Oản cáo biệt với Uông Quan Kỳ sau đó cả ba trở về Thiện Vương phủ.
Hoài Mộ ở trên xe ngựa còn gọi “Phụ thân”, Uông Hoài Thiện chọ hắn nói, “Phụ thân đệ còn đang say trong tay mỹ nhân, chờ ông ta rảnh rỗi sẽ đến ôm đệ.”
Hoài Mộ nghe không hiểu nửa câu đầu nhưng nửa câu sau có từ ôm nên hắn nghe hiểu. Lúc này hắn vui sướng mà vỗ tay, cười đến mắt đều cong lên, miệng hô to “Phụ thân ngoan, thương Hoài Mộ.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì dở khóc dở cười, nhưng cũng không rảnh nghĩ quá nhiều. Vừa đến Thiện Vương phủ nàng thấy quản gia đã chờ ở cửa để chờ nàng dặn dò. Trương Tiểu Oản bước nhanh đến xem xét nhà chính đãi khách ở tiền viện, lại đánh giá xung quanh thấy sạch sẽ, bài trí khéo léo thì mới yên tâm mang theo Hoài Mộ về hậu viện.
Bọn họ mới vừa về không lâu đã có binh sĩ dưới trướng Hoài Thiện đến bái kiến. Trương Tiểu Oản ở hậu viện thu lễ, nghe quản gia báo tên người đến, vị trí nào, nhà có mấy người để nàng nghe xong thì chuẩn bị quà đáp lễ.
Trong nhà có người già thì được một bao nhân sâm nhỏ, có trẻ nhỏ thì thêm một bao kẹo, ngân lượng không tiện đưa ngày tết nên nàng để người ta tặng năm thước vải bông trắng để vào trong giỏ.
Hôm nay Thiện vương phủ khách tới không dứt, may mà trong năm Trương Tiểu Oản đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ lặt vặt để ứng phó toàn lực. Thế nên người tới nhiều nhưng quà đáp lễ thì không ai thiếu.
Đợi tới ngày hôm sau Hoài Mộ đã nhớ cha. Trương Tiểu Oản do dự một chút mới gọi quản gia tới hỏi thì biết Uông Vĩnh Chiêu đã về Thượng Thư phủ. Sáng sớm nàng đã mang theo Hoài Mộ về phủ Thượng Thư, ở thư phòng thấy Uông Vĩnh Chiêu nàng xin lỗi mà nói với hắn, “Chỗ Hoài Thiện còn phải bận vài ngày nữa, ngài xem ta có thể ở bên kia vài ngày không?”
Trong thư phòng của Uông Vĩnh Chiêu, nha hoàn nhu nhược động lòng người kia đứng ở một bên. Sau khi nàng ta hành lễ, Trương Tiểu Oản chỉ cười nhàn nói một câu “Miễn lễ” rồi cũng chẳng để ý lắm. Thế nhưng nàng vừa dứt lời đã thấy nha hoàn kia lén lút nhìn nàng, Trương Tiểu Oản thấy kỳ nên sờ mặt mình hỏi, “Trên mặt ta dính cái gì sao?”
Nha hoàn kia chấn kinh mà cúi đầu thật thấp, lại khom người thi lễ nói, “Không có, là nô tỳ vô lễ……”
Nàng ta còn muốn nói gì nữa nhưng Trương Tiểu Oản nghe xong thì vẫy tay nói, “Thế thì tốt.”
Nói xong nàng nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, gác cuốn sách trong tay lên bàn sau đó nhìn Hoài Mộ đang ngủ gà ngủ gật trong lòng nàng hồi lâu mới nói, “Đi đi, bận rộn xong lại về.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì do dự một chút, một hồi lâu sau nàng mới khom lưng đáp, “Đa tạ đại công tử.”
*******
Trương Tiểu Oản suy đoán Uông Vĩnh Chiêu nói câu “Bận xong lại về” có phải đồng ý để nàng ở lại Thiện Vương phủ lâu ngày không. Đầu tiên nàng thử ở lại mấy ngày, nhưng Thượng Thư phủ cũng không cho người gọi nàng về, lúc này nàng mới xác định Uông Vĩnh Chiêu quả thật có ý này.
Lúc nàng nghiền ngẫm tâm tư Uông Vĩnh Chiêu thì có hai người vô cùng vui mừng là Uông Hoài Thiện cùng Uông Hàn thị. Mà hậu viện của Thượng Thư phủ quả thật cũng vui đến lật trời.
Trong mười ngày này Uông Vĩnh Chiêu đều nghỉ ở hậu viện, không giống đoạn thời gian trước hắn không thèm bước vào một bước.
Trương Tiểu Oản bên này ở đến qua 15 thì cũng nhớ Hoài Mộ vì thế Uông Hoài Thiện đến Thượng Thư phủ đón Hoài Mộ tới chơi hai ngày rồi lại đưa về. Hắn nói với Trương Tiểu Oản là cách vài ngày hắn sẽ đón Hoài Mộ tới chơi với nàng.
Lúc này Trương Tiểu Oản mới xem như chân chính thở ra một hơi. Thượng Thư phủ như thế nào, Uông Vĩnh Chiêu như thế nào cũng được, chỉ cần không nguy hiểm tới lợi ích của nàng thì thế nào cũng được. Cho nên toàn bộ Thượng Thư phủ từ trên xuống dưới chỉ có Hoài Mộ là nàng luyến tiếc.
Chỉ cần thấy Hoài Mộ thì nàng và Uông Vĩnh Chiêu ở tách hai phủ là tốt nhất. Uông Vĩnh Chiêu có kiều thiếp mỹ nha hoàn làm bạn, mà nàng thì cũng được mấy phần nhẹ nhàng tự tại, không cần phải hầu hạ hắn.
Thiện Vương phủ của con nàng xác thật cũng tốt hơn Thượng Thư phủ nhiều. Ở nơi này nàng nói cái gì là cái đó, không cần phải nói năng cẩn thận như ở nơi kia. Sau khi ở một thời gian, Hoài Mộ cũng tới vài lần, cả người Trương Tiểu Oản đều thả lỏng xuống, mặt mày cũng coi như có mấy phần vui vẻ.
Đến thế đạo này nhiều năm nay, chỉ có lúc này Trương Tiểu Oản mới cảm thấy không bị cuộc sống ép đến không thở nổi. Nàng nhàn hạ, không phải sầu lo quá nhiều, cũng có thể đọc sách hoặc đi dạo khắp nơi, chuẩn bị việc nhà.
Trương gia bên kia cũng do Trương Tiểu Bảo dẫn đầu tới đây ở một thời gian. Trương gia lại nhiều thêm hai người đều là con trai, một là con Tiểu Bảo, một người là đứa nhỏ chưa đến một tháng của Tiểu Đệ. Hiện tại xem như đã có nhà của mình nên Trương Tiểu Oản cũng giữ họ lại đến tháng tư bắt đầu trồng cấy mới để họ về.
Lần này Trương Tiểu Oản vẫn để bọn họ mang bao nhiêu là đồ lặt vặt về, dù sao cũng phải để lại đường lui cho chính mình.
*******
Giữa tháng tư Uông Vĩnh Chiêu bệnh nặng nên để Thính quản gia mang theo Hoài Mộ tới mời Trương Tiểu Oản hồi phủ.
Hoài Mộ lúc này đã có một tháng rưỡi không gặp mẹ. Trương Tiểu Oản lúc này mới kinh hoảng phát hiện trong lúc người của Trương gia ở trong phủ nàng lại không nghĩ mấy đến hắn. Đợi hắn tới, đứa nhỏ không đến hai tuổi giống như tâm sự nặng nề nhìn Trương Tiểu Oản nhưng không gọi “Mẫu thân”, cũng không muốn vươn tay để nàng ôm.
Trương Tiểu Oản ôm hắn thì hắn lại trốn tránh. Thính quản gia ở phía sau nhẹ giọng nói với hắn, “Tiểu công tử, đây là phu nhân, là mẫu thân ngài, ngài đi đón mẫu thân về đó……”
Lúc này Hoài Mộ mới mếu máo vươn tay, muốn khóc mà không khóc kêu, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản ôm hắn vào trong lòng, sau khi dặn quản gia trong nhà vài câu nàng mới lên xe của Thượng Thư phủ. Ở bên trong xe ngựa Hoài Mộ không muốn Trương Tiểu Oản ôm hắn mà rúc trong một góc xe ngựa, cúi đầu dựa vào vách xe.
Trương Tiểu Oản chua xót, lẳng lặng nhìn hắn một lúc mới vươn tay ôm chặt đứa nhỏ đang giãy dụa vào lòng.
Vừa xuống xe ngựa Thính quản gia đã mang theo Trương Tiểu Oản lúc này đang ôm Hoài Mộ đi vào chủ viện. Lúc này nàng xẹt nhìn qua cảnh trí trong viện, thấy bồn nguyệt quế lớn nàng đặt ở trên bàn đá lúc đi vẫn còn, lúc này là mùa xuân nên chậu cây hình như còn đang nở hoa.
Thính quản gia đi phía trước vài bước đã mở cửa chính phòng, Trương Tiểu Oản ôm đứa nhỏ vào, vừa tiến đến đã nghe thấy Hoài Mộ cất cao giọng gọi, “Phụ thân, phụ thân……”
“Đã trở lại.” Một giọng nói trầm thấp hơi lạnh nhạt vang lên cùng vài tiếng ho nhẹ.
Trương Tiểu Oản ôm đứa nhỏ đang giãy giụa muốn thoát khỏi tay nàng mà nhìn người trên giường. Lúc này nàng ngây người, thậm chí quên cả thi lễ. Hoài Mộ không ngừng giãy dụa trong ngực khiến nàng hồi thần. Đợi nàng buông hắn ra thì thấy hắn chạy vội đến bên người Uông Vĩnh Chiêu. Nàng miễn cưỡng cười cười hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu ốm bệnh gầy đến hai má hõm sâu nằm trên giường, “Đại công tử.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nằm trên đầu giường không nhìn nàng mà chỉ khẽ đáp, mắt chuyên chú nhìn Uông Hoài Mộ đang bò lên giường. Thấy hắn không bò lên được mới ôm hắn lên, nhàn nhạt hỏi, “Gọi mẫu thân chưa?”
Hoài Mộ không nói lời nào chỉ bĩu môi, vùi mặt vào ngực cha mình như đang trốn tránh cái gì. Nhìn thấy cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Oản cũng không biết nói gì cho đúng.
Bình luận facebook