Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Trong phòng là một mảnh ồn ào, có bà tử đang cao giọng thét chói tai, có tiếng gầm thê lương của Cẩu Tử.
Vì sợ nó cắn người nên Trương Tiểu Oản lấy dây thừng cột nó ở cái bàn nhỏ cách giường một khoảng. Nói vậy hiện giờ sợ là nó đang rất sốt ruột.
Lúc nàng đi vào thì thấy một lão bà tử đang hô to với một nha hoàn đang cầm chén trong tay, “Ep hắn uống, mạnh mẽ ép hắn uống đi.”
Nha hoàn mang theo tiếng nức nở nói, “Văn bà bà, đây đã là chén thứ ba rồi, không thể lại bị đổ nữa.”
“Để cho ta.” Trương Tiểu Oản đi qua lấy cái chén. Nàng không nhìn mấy người trong phòng đang chăm chú nhìn mình mà đ tới ôm Tiểu Lão Hổ vào lòng. Trước tiên nàng hôn lên cái trán đầy mồ hôi của hắn sau đó dỗ dành Tiểu Lão Hổ lúc này đang mở nửa con mắt, nức nở nhìn nàng, “Có thấy mẫu thân đã về không?”
Tiểu Lão Hổ khóc càng hung hơn, trước khi nói chuyện hắn còn nấc vài lần rồi mới dùng giọng nói mỏng manh nói với mẹ mình, “Mẫu thân đi đâu thế? Sao không ở bên con, con tìm mẫu thân mãi không thấy đâu.”
“Mẫu thân mới ra ngoài đi dạo một vòng, ai biết lại về trễ chút.” Trương Tiểu Oản miễn cưỡng cười, đem chén thuốc để bên miệng hắn nói: “Thuốc này đắng nhưng ta biết con mới không thèm sợ đâu.”
Tiểu Lão Hổ rũ mắt, “ừ” một tiếng sau đó há miệng uống hết một chén thuốc. Dù thế sau khi uống xong hắn vẫn nhăn mặt thành một cục.
Trương Tiểu Oản lại hôn hôn lên trán hắn sau đó ngẩng đầu nói với bà tử bên người, “Vị bà bà này, có thể mang cho ta cái khăn ướt lại đây không?”
“Có ngay đây, ngài từ từ.” Bà tử kia hồi phục tinh thần lại sau đó lập tức xoay người đi tới chỗ lấy bồn nước. Một nhà hoàn cũng vội đi qua hỗ trợ.
Chỗ để bồn nước cách Cẩu Tử hơi gần vì thế nó hung ác sủa hai tiếng với các nàng khiến bọn họ bị dọa nhảy dựng.
“Cẩu Tử.” Trương Tiểu Oản cao giọng quát lại nhìn về phía nó.
Cẩu Tử nghe thấy giọng nữ chủ nhân thì chỉ đành nức nở một tiếng sau đó ghé trên mặt đất. Nhưng nó vẫn không lơi lỏng cảnh giác mà nhìn những người khác trong nhà.
Trong phòng lúc này còn có một hạ nhân tầm tuổi trung niên nói với Trương Tiểu Oản, “Tiểu công tử cuối cùng cũng uống thuốc rồi. Đại thiếu phu nhân còn gì muốn dặn dò không?”
Trương Tiểu Oản dừng một chút mới nhìn ông ta sau đó cười nói, “Nếu không phiền hà thì có thể cho mẫu tử chúng ta hai bát cháo loãng được không?”
Hạ nhân kia nghe nàng nói thế thì không nhịn được nhìn nàng một cái sau đó mới khom lưng nói, “Sẽ có ngay.”
Nói xoay ông ta xoay người bước đi, trước khi đi lại nói với nha hoàn và bà tử kia, “Cẩn thận chăm sóc đại thiếu phu nhân và tiểu công tử.”
“Vâng, nhị quản gia.” Bà tử kia và nha hoàn vội trả lời.
Trương Tiểu Oản đón lấy cái khăn lau mồ hôi cho Tiểu Lão Hổ. Tay nàng mềm nhẹ, giọng điệu lại càng ôn nhu hơn, “Mẫu thân đói bụng, con có đói không? Ăn với mẫu thân một chút rồi lại ngủ nhé?”
“Vậy cũng được.” Tiểu Lão Hổ nằm ở trong ngực nàng mà héo héo, đôi mắt hắn không tự chủ được mà díp lại nhưng vẫn cố mách, “Bà tử kia véo đau tay con, mẫu thân giúp con thổi thổi đi.”
Bàn tay Trương Tiểu Oản giúp hắn lau mồ hôi chợt ngừng lại. Nàng nhìn tay Tiểu Lão Hổ, thấy trên cổ tay hắn có vết cào, một đường rướm máu.
Bà tử kia nghe thấy Tiểu Lão Hổ nói lời này thì cả người căng lên, hết sức chăm chú mà nhìn Trương Tiểu Oản nhưng lại thấy Trương Tiểu Oản chẳng thèm nhìn mình một cái. Chỉ thấy nàng tiếp tục tinh tế mà ôn nhu dùng giọng nói nơi khác mà dỗ dành đứa nhỏ đang rúc trong ngực nàng, “Lưng còn đau không?”
“Hơi đau một chút, so với thường ngày thì đau hơn một chút.” Tiểu công tử kia cũng dùng khẩu âm nơi khác để đáp lại.
Lúc này Trương Tiểu Oản quay mặt tới, Văn bà tử tưởng nàng muốn tính sổ nên lập tức đứng thẳng người, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Nào biết thôn phụ này chỉ đưa khăn cho bà ta sau đó nó: “Làm phiền bà tử giúp ta giặt sạch rồi mang tới đây.”
Nàng nói thật sự rất khách khí, nhưng Văn bà tử lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của nàng, sau đó tức khắc cảm thấy lưng chợt lạnh. Bà ta vội đón lấy cái khăn trong tay nàng mang đi giặt.
*******
Đứa nhỏ uống mấy miếng cháo rồi đi ngủ. Qua một canh giờ hắn lại phun ra hết, Trương Tiểu Oản cũng vẫn kiên nhẫn đút hắn uống một ngụm nước sau đó nhẹ hát ru để hắn ngủ tiếp.
Nha hoàn và bà tử vốn ở trong phòng như sau khi bưng cháo và màn thầu tới thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Hôm nay đưa tang nên có lẽ phía trước cũng vội, thế nên sáng sớm Trương Tiểu Oản đã yêu cầu các nàng bưng thức ăn tới để tránh cho bọn họ không nhớ tới khiến mẹ con nàng phải chịu đói. Bếp lò đun thuốc nàng cũng cho người chuyển đến trong viện này. Nàng cũng đã tìm người hỏi kỹ xem thuốc phải sắc thế nào.
Buổi chiều Tiểu Lão Hổ vừa tỉnh đã bị nàng đút một chén thuốc nữa. Thuốc đắng tới hắn khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn thành một đoàn nhưng vì cố duy trì hình tượng nam tử hán của mình nên hắn không dám kêu đắng. Trương Tiểu Oản vẫn dùng cách khích tướng để hắn uống hết chỗ thuốc đó.
Lúc này hắn đã hết sốt nhưng Trương Tiểu Oản vẫn pha nước ấm để lau mồ hôi cho hắn để hắn cảm thấy thoái mái.
Sau khi Tiểu Lão Hổ tỉnh lại nàng đút hắn ăn cháo, uống thuốc sau đó hai mẹ con rì rầm cả buổi trưa. Nói chuyện một lúc lâu sau Tiểu Lão Hổ mới lại ngủ thiếp đi.
Đến gần hoàng hôn Uông tứ thẩm thế mà lại tới. Sau khi xem Tiểu Lão Hổ đang ngủ bà vỗ vỗ tay Trương Tiểu Oản rồi thở dài nói, “Khổ cho cháu.”
Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu.
“Cháu ấy……” Uông tứ thẩm nhìn nhìn ngoài cửa, lúc này bốn phía im ắng bà ta mới quay đầu dùng giọng nói nho nhỏ nói tiếp, “Cháu cũng đã biết Đại Lang hiện tại đã cưới thiếp đúng không?”
Trương Tiểu Oản cúi đầu mà lắc.
Uông tứ thẩm nhịn không được thở dài, “Cháu là cô nương thành thật, về sau phải sống thế nào đây? Lời này ta chỉ nói với cháu một lần cháu hãy nghe kỹ. Hắn cưới chính là Vân nha đầu, cũng là biểu muội cùng hắn lớn lên. Trước đó vài ngày ta nghe nói trong bụng nàng ta lại có thai nhưng lần này đại lão gia về nghe ý tứ thì có vẻ như lại không có nữa rồi. Đại Lang tức phụ, đứa con trai này của cháu chính là trưởng tôn của đại lão gia vì thế cháu cần phải bảo vệ nó cho tốt. Về sau cháu phải nhờ vào hắn mới có cơm ăn, nếu không có hắn thì cháu cũng chưa chắc đã có thể về.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì ngẩng đầu cảm kích mà cười cừoi với tứ thẩm. Lúc này nàng nhìn ra bên ngoài không thấy ai mới mở miệng nói, “Cháu có thể hỏi ngài nhiều một hai câu không?”
“Cháu nói đi.” Uông tứ thẩm kia đầu tiên thì sửng sốt, sau đó cũng gật đầu.
“Có phải bị biểu cô nương kia sinh được con trai rồi thì bọn họ sẽ không cần Đại Lan của cháu nữa đúng không?” Trương Tiểu Oản liếc nhìn bà ta một cái rồi thấp giọng hỏi.
Uông tứ thẩm lại sửng sốt sau đó mới thở dài, “Sớm biết cháu là người thông minh, hiện giờ xem ra đúng là thế. Biểu cô nương kia chính là miếng thịt đầu quả tim của mẹ chồng cháu. Muội muội của bà ấy sinh đứa con gái này ra là đi luôn. Bà ấy đem nàng như con gái mà nuôi nấng, ở trong lòng bà ta sợ là không có mấy người theo kịp nàng kia. Hiện tại trong lòng cháu ít nhiều có chút tính toán cũng tốt. Có điều ta thấy bụng nàng kia không phải quá biết tranh đua, hiện tại cháu phải biết rằng Đại Lang nhà cháu mới là trưởng tôn chân chính của nhà bọn họ. Cháu phải chăm sóc hắn cho tốt, biết chưa?”
“Không phải có thể cưới bình thê sao? Làm sao……” Trương Tiểu Oản cầm siết chặt cái khăn trong tay, lại thấp giọng hỏi.
Ở trong mắt Uông tứ thẩm thì biểu tình này lại giống như trong lòng nàng tâm phiền ý loạn. Bà ta không khỏi đồng tình mà lắc lắc đầu sau đó đè thấp giọng nói với nàng, “Cháu cũng đừng sợ quá, cháu đã quên cháu còn một người cậu sao? Mấy năm nay ta nghe tứ thúc của cháu nói cậu cháu cũng muốn Đại Lang đón cháu lên kinh nhưng vài vị trên đầu kia ép đến chặt chẽ nên mới không được. Hiện tại lão thái thái lớn nhất đã đi rồi, cháu hẳn là có thể lên kinh. Cậu cháu hiện nay lớn nhỏ cũng là quan ngũ phẩm, lại có giao tình với cha chồng cháu. Chỉ cần ông ta còn thì chuyện bình thê chắc chắn là không có đâu. Cháu cứ yên tâm, cuộc sống hiện tại có lẽ đã tốt hơn, chỉ cần chăm sóc cho Đại Lang thật tốt thì ngày sau chắc cũng không quá tệ.”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu, lúc này Uông tứ thẩm phải đ. Trương Tiểu Oản thấy bà ta đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc này có một loạt tiếng bước chân truyền đến, nàng cũng không rảnh lo cái gì chỉ vội quỳ xuống trước mặt Uông tứ thẩm lạy một cái rồi sau đó vội đứng lên nói, “Ân tình của ngài cháu xin nhớ kỹ.”
Uông tứ thẩm vốn thấy nàng đáng thương nên muốn nói với nàng vài lời. Không nghĩ đến phản ứng của nàng lại thế này, trong lòng bà ta cũng vui mừng, không nói gì nhiều mà chỉ cao giọng nói với nàng, “Vậy tốt, cố gắng chăm sóc đứa nhỏ, ta đi đây.”
“Cháu tiễn ngài.” Trương Tiểu Oản thi lễ với bà.
Lúc này Văn bà tử vào phòng cười với Uông tứ thẩm, “Tứ phu nhân, ngài đã tới.”
“Ta đến nhìn một cái. Hôm qua nhiều việc quá không rảnh tới thăm. Hiện tại nhìn qua, đứa nhỏ cũng hết sốt nên ta cũng yên tâm. Ta còn nhiều chuyện nên đi trước, ngươi hầu hạ đại thiếu phu nhân và tiểu công tử cho tốt.” Uông tứ thẩm nói vài câu khách sáo sau đó nâng bước rời đi.
Đợi bà ta đi rồi bà tử kia mới nói với Trương Tiểu Oản, “Đại lão gia bảo nô tỳ tới hỏi ngài xem thân thể tiểu công tử thế nào rồi, đồng thời hỏi ngài có cần gì thì cứ bảo để nô tỳ đưa tới cho ngài.”
Trương Tiểu Oản nhìn bà ta rồi nói, “Đem bữa tối lên đi.”
******
Qua bảy ngày tang của Uông gia lão thái thái, thân thể Uông Hoài Thiện cũng đã tốt hơn một nửa. Hắn đã có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn không thể chạy nhảy. Máu bầm trên người hắn còn chưa tan hết, Trương Tiểu Oản cũng không cho phép hắn chạy loạn khắp nơi.
Mấy ngày nay Uông gia lục tục có người đến gặp Trương Tiểu Oản. Mà nàng cũng không luống cuống, cái gì nên nói cái gì không nên nói nàng đều biết. Trên mặt nàng lúc nào cũng là tươi cười, lúc đón cũng như lúc tiễn khách đều thế. Nếu có người nói lời có kim châm chọc nàng thì nàng cũng không nói gì, quay đầu không thèm để ý đến bọn họ.
Qua mấy ngày mọi người đột nhiên phát giác đứa con gái nhà bần nông này cũng không phải quả hồng mềm, nhìn thì có vẻ không nhiều lời nhưng cũng không phải kẻ sợ phiền phức.
Con dâu mấy nhà đến nhìn qua Trương Tiểu Oản thì cũng có vài phần kiêng kị hơn. Nàng còn có đứa con trai, chính là trưởng tôn của Uông gia, nói không chừng về sau sẽ có tiền đồ rộng lớn nên người làm mẹ như nàng cũng không thể bị coi thường được.
Nhưng Tiểu Lão Hổ lại có cừu hận với toàn bộ người trong Uông gia. Hắn lại càng chán ghét Uông Quan Kỳ. Ông ta đến thăm hắn hai lần nhưng hắn đều căng cái mặt nhỏ ra không nói một lời. Trên đường có người hầu muốn đến ôm hắn thì hắn lập tức sai Cẩu Tử đi cắn người kia khiến người ta sợ hắn vô cùng. Cái danh xưng Tiểu Bá Vương cứ thế mà truyền khắp Uông gia trên dưới.
Có điều Uông Quan Kỳ hình như rất yêu thích đứa cháu này. Ông ta để người làm tặng đồ chơi và quần áo tới vài lần nhưng Uông Hoài Thiện vẫn không cảm kích. Hắn có cung tiễn để chơi, quần áo đã có mẹ hắn làm cho hắn mặc, hắn chẳng cần đồ của ai hết.
Đứa nhỏ có cốt khí khiến Trương Tiểu Oản cực kỳ bất đắc dĩ. Nàng phải nói với hắn rất nhiều đạo lý mới khiến Uông Hoài Thiện mở miệng gọi Uông Quan Kỳ là ông nội.
Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể khiến hắn thay đổi suy nghĩ về Uông Quan Kỳ. Hắn cực kỳ chán ghét Uông Quan Kỳ, lại nói với Trương Tiểu Oản không ít chuyện về ông lão hư đốn này. Trương Tiểu Oản cố dạy hắn thế nào cũng không được. Hắn cực kỳ cố chấp mà cho rằng Uông Quan Kỳ không phải người tốt gì.
Đối với việc này Trương Tiểu Oản tạm thời không có biện pháp gì. Nàng đành phải nghĩ tương lai còn dài, có một số việc vẫn nên chậm rãi dạy mới tốt lên được.
Chờ sau khi ở Uông gia nửa tháng thì Uông Quan Kỳ gọi người tới nói với Trương Tiểu Oản rằng tháng sau bọn họ sẽ đi thủy lộ về kinh. Bọn họ sẽ cố đuổi kịp về trước sinh thần của bà nội Uông Hoài Thiện vào tháng chín.
Trương Tiểu Oản đáp vâng sau đó quay đầu tìm Uông tứ thẩm hỏi về khả năng hai mẹ con bọn họ có thể ở lại. Uông tứ thẩm nghe nàng nói thì kinh ngạc hỏi, “Vì sao cháu lại không đến kinh thành?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Nơi này có lẽ sẽ tốt hơn chút.”
“Đứa nhỏ ngốc,” Uông tứ thẩm thở dài, “Cháu sợ những chuyện ngày trước ta đã nói với cháu sao? Sợ là vô dụng thồi, cháy ấy, dù thế nào bọn họ cũng sẽ mang người đi, cháu cũng biết phải không?”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu, cái này nàng biết nhưng nàng vẫn muốn tìm một người đáng tin cậy để hỏi xem có cách nào khác không.
“Sẽ tốt hơn thôi. Về sau cháu cứ làm tốt vai trò dâu cả của Uông gia là được. Bọn họ cũng chẳng thể bạc đãi cháu bao nhiêu. Mệnh của nữ tử có một số việc nên mở một mắt đóng một mắt như thế cuộc sống mới không có trở ngại, cháu hiểu không?” Uông tứ thẩm lại hỏi nàng.
Trương Tiểu Oản lại gật đầu, ngay sau đó hai người nói vài câu tới thân thể đứa nhỏ sau đó Trương Tiểu Oản cáo từ mà đi.
Đêm đó nằm ở trên giường, Uông tứ thẩm nói với người bên gối nhà mình, “Ngài nói đại tẩu có thể nể mặt cháu trai mà cho con dâu nhà mình chút mặt mũi không?”
“Bà nói xem?” Uông tứ gia nghe vậy thì quay đầu lại liếc nhìn bà một cái.
Uông tứ thẩm lắc đầu, “Bà ta là người tâm cao khí ngạo, năm đó đại bá tự mình đưa ra việc hôn nhân này khiến bà ta quay đầu bán luôn nha đầu bên người ông ta. Cái này quả thật quá mức tàn nhẫn.”
Uông tứ gia nhắm mắt lại hừ cười một chút, “Bà biết là tốt rồi.”
Đầu này bà ta vừa bán nha hoàn bên người chồng mình thì đầu kia Uông đại lão gia cũng đè nặng cháu gái bà ta không cho làm bình thê. Thù này khẳng định đều sẽ bị tính hết lên đầu đứa con dâu cả vô tội này.
Cho tới bây giờ bà mẹ chồng này cũng không phải người rộng lượng gì. Chỉ mong những lời lúc trước bà nói với đứa cháu dâu này sẽ có chút tác dụng. Bà có thể nói cái gì thì đều nói hết rồi, còn lại phải xem tạo hóa của đứa nhỏ này thế nào thôi.
******
Về thượng kinh, Trương Tiểu Oản lén nói rất nhiều lời với Uông Hoài Thiện mới khiến hắn đồng ý sẽ thành thật ngoan ngoãn khi ở trên thuyền.
Bọn họ vẫn mang theo Cẩu Tử vì thế Uông Quan Kỳ còn tìm Uông Hoài Thiện nói chuyện một lần, sau đó cũng đồng ý việc này.
Uông Hoài Thiện sau khi trở về bĩu môi nói với Trương Tiểu Oản, “Ông ta bắt con mỗi ngày phải tới học tiếng phổ thông với ông ta.”
Trương Tiểu Oản ôm hắn vào trong lòng rồi gật gật đầu nói, “Vậy con đi học thôi.”
“Ông ta còn hỏi con muốn học võ không, mẫu thân, con có muốn tập võ không?”
“Muốn.” Trương Tiểu Oản chậm rãi giải thích lợi và hại trong đó cho hắn, “Trong nhà ông ta là người lợi hại nhất, con muốn có bản lĩnh thì phải đi theo người có bản lĩnh nhất để học. Con học được hết bản lĩnh của ông ta là có thể bảo hộ mẫu thân.”
“Vậy người kia thì sao?” Uông Hoài Thiện hỏi.
Biết hắn hỏi ai nên Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ nói, “Ta không biết hắn có bản lĩnh gì nhưng nghe nói hắn là võ tướng, chắc cũng có chút thân thủ. Ngày sau con gặp hắn rồi mà thấy hắn có bản lĩnh thì có thể đi theo hắn học.”
“Ông nội nói con và hắn lớn lên giống nhau như đúc,” trong mắt Tiểu Lão Hổ tràn đầy khó hiểu, “Nhưng hắn lại không thích chúng ta, vì sao hắn còn giống con làm gì?”
“Loại sự tình này hắn cũng không có cách nào. Ta thấy nếu có thể thì hắn hẳn cũng không muốn nhưng trước đây hắn chưa từng tháy con, không biết con có trên đời này nên mới chưa nói có thích hay không. Đợi ngày sau con thấy hắn rồi mà hắn cũng thích con hơn nữa con thấy hắn không kém thì con có lẽ cũng sẽ thích hắn.” Trương Tiểu Oản nói đạo lý với Tiểu Lão Hổ. Nàng không muốn hắn kết thù với thân nhân của mình, chỉ cần hắn có thể sống tốt và trưởng thành thuận lợi thì nàng cũng muốn an phận.
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Nói đến đây Tiểu lão hổ lắc lắc đầu, lại thở dài nho nhỏ nói, “Con thấy người Uông gia đều không phải thứ gì tốt.”
Nói xong hắn cũng không muốn nói nhiều với Trương Tiểu Oản về người cha hắn chưa gặp bao giờ kia.
Thấy hắn bài xích Uông Đại Lang như thế khiến Trương Tiểu Oản càng thêm tâm sự nặng nề.
Đợi đến lúc lên thuyền Uông Hoài Thiện cực kỳ hưng phấn.
Lúc này là giữa hè, mỗi ngày đều nóng cực kỳ, trong khoang thuyền cũng oi bức vô cùng. Mỗi ngày vừa sáng Cẩu Tử đã phải nhảy vào trong sống tắm một lần. Lúc đầu Tiểu Lão Hổ cũng không sợ chết mà theo nó nhảy vào trong sông khiến mọi người bên cạnh bị dọa đến chết khiếp. Nhưng không đến mấy ngày hắn đi theo một người hầu bên cạnh Uông Quan Kỳ học được bơi lội. Từ đây mỗi ngày hắn đều mang theo Cẩu Tử kêu “Một, hai, ba” sau đó nhảy vào trong sông. Một nhảy xuống này khiến bọt nước bắn lên, còn hắn thì cười khanh khách không ngừng.
Có tên thằng nhóc nghịch ngợm tinh lực tràn đầy này thì cả thuyền tăng lên bao nhiêu là sinh khí. Bác lái đò cũng rất nhiều lần mang trái cây đến cho hắn ăn.
Mà hắn cũng thân thiết với bác lái đò. Uông Hoài Thiện lúc này lấy ra hào khí như đối đãi với bạn bè của mình mà đón lấy trái cây bác lái đò đưa tới rồi vỗ ngực đảm bảo, “Đợi đến lúc hạ thuyền, tìm được chỗ ở ta sẽ bảo mẫu thân làm kẹo cho ngài ăn. Mẫu thân ta làm kẹo mạch nha ăn ngon cực kỳ, đến lúc đó ta cũng chia cho ngài một ít.”
Bác lái đò nghe xong thì cười to, lập tức đồng ý rồi công kênh hắn lên vai và tự mình mang hắn đi học bơi lội.
Những người khác trên thuyền cũng cực kỳ thích Uông Hoài Thiện. Đứa bé này thường xuyên có thể tìm thấy không ít thứ tốt ở bên ngoài. Nếu hắn cảm thấy tốt, nếm xong cảm thấy có thể ăn được thì sẽ cắn một miếng nhỏ rồi cất chỗ còn lại đi để dành cho Trương Tiểu Oản.
Vì thế không đến mấy ngày mọi người trên con thuyền khách đi lên thượng kinh này đều biết hắn là đứa nhỏ hiếu thảo. Lúc bọn họ cho hắn đồ ăn hoặc đồ chơi đều sẽ cười nói một câu, “À tiểu tử hiếu thảo mau nếm thữ xem có nên để dành về cho mẫu thân không?”
Uông Hoài Thiện là người không để ý tiểu tiết, cũng không sợ người chê cười. Hắn nhận lấy đồ, nếm nếm thấy ngon thì sẽ đương nhiên gật đầu, “Thứ này ta thấy quả thật ngon, ta cũng muốn mẫu thân nếm thử một lần xem.”
Nếu hắn cảm thấy không thể ăn thì sẽ học giọng điệu dạy dỗ hắn của Trương Tiểu Oản để nói, “Thứ này nhìn thì tốt nhưng có lẽ không thích hợp cho ta ăn. Ngài lấy về tự mình ăn đi, đợi Tiểu Lão Hổ tìm được đồ ăn ngon thì sẽ lấy ra một ít cho ngài nếm thử.”
Kỳ thật trên thuyền làm gì có nhiều đồ gì, chỉ đôi khi thuyền ngừng, khách đi thuyền có ít tiền trong tay sẽ mua chút đồ ăn, ngoài thức ăn hàng ngày có thể có thêm vài thứ khác. Nhưng cho dù là thứ tốt thì Uông Hoài Thiện cũng được Trương Tiểu Oản nuôi đến kiều quý từ nhỏ nên vẫn rất kén ăn. Dù nàng không có tiền nhưng nàng chưa bao giờ để hắn thiếu thốn chuyện ăn uống. Đồ ăn hắn ăn cơ bản đều do nàng làm, đến kẹo nàng cũng tự tay làm cho hắn ăn. Cái miệng này của hắn ở nhà thì có vẻ không bắt bẻ gì nhưng vừa ra ngoài đã điêu cực kỳ. Chính vì thế không phải cái gì Tiểu Lão Hổ cũng coi trọng. Trương Tiểu Oản đơn giản cũng nói chuyện với hắn về chuyện này, để hắn nói chuyện uyển chuyển một chút, có thể từ chối lòng tốt của người khác mà không khiến họ buồn.
Như vậy nhiều ít có thể bù trừ cho tính cách thẳng thắn dữ dằn của hắn.
Trương Tiểu Oản là nữ tắc, mỗi ngày nàng đều đi theo Văn bà tử ngồi trong khoang không bước ra ngoài một bước. Mỗi ngày nàng chỉ mở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trong tay làm chút việc, hoặc lắng tai nghe Tiểu Lão Hổ ở bên ngoài đang hò hét, nghe xem hắn đang chơi với ai.
Thời gian ở trên thuyền dài nên trước khi lên thuyền nàng đã đưa năm lượng bạc nhờ Uông tứ thẩm giúp nàng mua vải và kim chỉ mang theo lên thuyền. Nàng muốn làm chút giày và xiêm y.
Nàng phải làm hai bộ xiêm y cho mẹ chồng, giày là một đôi, hai đôi giày cho cha chồng và hai bộ xiêm y cùng một đôi giày cho vị phu quân kia.
Đương nhiên vì không để cho Tiểu Lão Hổ ghen ghét nên nàng cũng phải làm cho hắn ba bộ xiêm y, hai đôi giày. Một kiện cũng không được thiếu của hắn nếu không hắn quay đầu lại có thể trở mặt với nàng ngay.
Hắn đối tốt với Trương Tiểu Oản là có điều kiện, đó chính là ở trong lòng nàng không ai được quan trọng hơn hắn.
Trương Tiểu Oản cũng không sợ nhiều việc, nàng làm quen tay nên làm gì cũng nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn. Với tốc độ đó nàng có thể làm ra đồ vật chất lượng thượng thừa. Nhưng mua đống vải này tiêu tốn của nàng quá nhiều bạc. Hiện tại nàng chỉ có không đến hai mươi lượng, đều là tiền nàng bán hai con trâu, lại bán không ít lương thực tồn và đi săn nhiều lần mới tích cóp được. Chờ vào kinh thành nếu không có nguồn kiếm tiền thì cuộc sống này không biết phải thế nào mới tốt?
Nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng chỉ mong người của Uông gia đối xử với đứa cháu trai này không quá hà khắc.
******
Ở với nhau lâu Uông Quan Kỳ đối với đứa cháu từ trên trời rơi xuống này quả thật yêu thích. Uông Hoài Thiện trời sinh to gan, không sợ người lại rất thông minh. Việc nói chuyện học chữ của hắn đều không cần lo lắng, hắn không chỉ học nhanh mà còn am hiểu việc tự cân nhắc, thường có thể từ một suy ra ba.
Thoạt nhìn đứa nhỏ này chính là kỳ tài trời cho Uông gia, so với cha hắn năm đó quả thật không hề kém cỏi, nếu bồi dưỡng tốt thì ngày sau chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Vì thế Uông Quan Kỳ cũng càng dụng tâm đối xử với Uông Hoài Thiện nhưng hắn quá mức hiếu động và bướng bỉnh cũng khiến người ta đau đầu thật sự. Ông ta đã giáo huấn hắn vài lần nhưng Uông Hoài Thiện thật sự không phải đứa nhỏ có thể dạy mà được.
Hôm nay hắn lại mang theo con chó kia chuồn đi chơi, đến bữa tối mới về nên Uông Quan Kỳ phạt hắn không được ăn cơm.
Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì vẻ mặt khinh thường, bộ dáng ta không thèm ăn cơm của ngươi sau đó xoay người đứng ở kia không nói tiếng nào.
Uông Quan Kỳ phạt hắn luyện chữ thì hắn trợn trắng mắt cầm lấy bút nói, “Ta đâu có làm sai cái gì, chỉ chơi một chút thôi cũng chẳng làm chậm trễ cái gì, ông phạt ta làm mấy cái vô dụng này làm gì.”
Thế nhưng quay đầu lại hắn vẫn viết chữ đâu ra đấy, Uông Quan Kỳ sợ hắn đói nên gọi hạ nhân mang cơm đến cho hắn ăn.
Uông Hoài Thiện thấy mâm cơm thì cười với Uông Quan Kỳ. Uông Quan Kỳ đang muốn theo bản năng cười đáp lại hắn thì thấy hắn vươn tay cầm bát ném trên đất, còn vỗ ngực tự nói năng cực kỳ khí phách, “Tiểu Lão Hổ ta mới không thèm ăn cơm của ông. Ông mau đi gọi mẫu thân ta tới, ta chỉ ăn cơm mẫu thân làm thôi.”
Uông Quan Kỳ tức giận đến lập tức muốn đánh hắn nhưng Uông Hoài Thiện nào có sợ. Hắn đứng kia giương nắm đấm, bày ra tư thế phòng vệ, đã thế còn phồng mặt hung ác nói, “Ta mới không sợ ông. Tốt nhất là ông đánh chết ta đi nếu không để ta về được chỗ mẫu thân lấy được cung tiễn thì ta sẽ không tha cho ông đâu……”
“Ngươi, tiểu tử hỗn xược này!” Uông Quan Kỳ bị hắn chọc tức nhưng cũng không thể đi lên đánh hắn. Sau khi lên thuyền ông ta đã đánh đứa nhỏ này hai lần, nhưng mỗi lần hắn đều không sợ. Ông ta lại không thể đánh chết Tiểu Bá Vương này, mỗi khi nháo đến lúc này ông ta cũng thật sự không biết làm thế nào với hắn.
Vì sợ nó cắn người nên Trương Tiểu Oản lấy dây thừng cột nó ở cái bàn nhỏ cách giường một khoảng. Nói vậy hiện giờ sợ là nó đang rất sốt ruột.
Lúc nàng đi vào thì thấy một lão bà tử đang hô to với một nha hoàn đang cầm chén trong tay, “Ep hắn uống, mạnh mẽ ép hắn uống đi.”
Nha hoàn mang theo tiếng nức nở nói, “Văn bà bà, đây đã là chén thứ ba rồi, không thể lại bị đổ nữa.”
“Để cho ta.” Trương Tiểu Oản đi qua lấy cái chén. Nàng không nhìn mấy người trong phòng đang chăm chú nhìn mình mà đ tới ôm Tiểu Lão Hổ vào lòng. Trước tiên nàng hôn lên cái trán đầy mồ hôi của hắn sau đó dỗ dành Tiểu Lão Hổ lúc này đang mở nửa con mắt, nức nở nhìn nàng, “Có thấy mẫu thân đã về không?”
Tiểu Lão Hổ khóc càng hung hơn, trước khi nói chuyện hắn còn nấc vài lần rồi mới dùng giọng nói mỏng manh nói với mẹ mình, “Mẫu thân đi đâu thế? Sao không ở bên con, con tìm mẫu thân mãi không thấy đâu.”
“Mẫu thân mới ra ngoài đi dạo một vòng, ai biết lại về trễ chút.” Trương Tiểu Oản miễn cưỡng cười, đem chén thuốc để bên miệng hắn nói: “Thuốc này đắng nhưng ta biết con mới không thèm sợ đâu.”
Tiểu Lão Hổ rũ mắt, “ừ” một tiếng sau đó há miệng uống hết một chén thuốc. Dù thế sau khi uống xong hắn vẫn nhăn mặt thành một cục.
Trương Tiểu Oản lại hôn hôn lên trán hắn sau đó ngẩng đầu nói với bà tử bên người, “Vị bà bà này, có thể mang cho ta cái khăn ướt lại đây không?”
“Có ngay đây, ngài từ từ.” Bà tử kia hồi phục tinh thần lại sau đó lập tức xoay người đi tới chỗ lấy bồn nước. Một nhà hoàn cũng vội đi qua hỗ trợ.
Chỗ để bồn nước cách Cẩu Tử hơi gần vì thế nó hung ác sủa hai tiếng với các nàng khiến bọn họ bị dọa nhảy dựng.
“Cẩu Tử.” Trương Tiểu Oản cao giọng quát lại nhìn về phía nó.
Cẩu Tử nghe thấy giọng nữ chủ nhân thì chỉ đành nức nở một tiếng sau đó ghé trên mặt đất. Nhưng nó vẫn không lơi lỏng cảnh giác mà nhìn những người khác trong nhà.
Trong phòng lúc này còn có một hạ nhân tầm tuổi trung niên nói với Trương Tiểu Oản, “Tiểu công tử cuối cùng cũng uống thuốc rồi. Đại thiếu phu nhân còn gì muốn dặn dò không?”
Trương Tiểu Oản dừng một chút mới nhìn ông ta sau đó cười nói, “Nếu không phiền hà thì có thể cho mẫu tử chúng ta hai bát cháo loãng được không?”
Hạ nhân kia nghe nàng nói thế thì không nhịn được nhìn nàng một cái sau đó mới khom lưng nói, “Sẽ có ngay.”
Nói xoay ông ta xoay người bước đi, trước khi đi lại nói với nha hoàn và bà tử kia, “Cẩn thận chăm sóc đại thiếu phu nhân và tiểu công tử.”
“Vâng, nhị quản gia.” Bà tử kia và nha hoàn vội trả lời.
Trương Tiểu Oản đón lấy cái khăn lau mồ hôi cho Tiểu Lão Hổ. Tay nàng mềm nhẹ, giọng điệu lại càng ôn nhu hơn, “Mẫu thân đói bụng, con có đói không? Ăn với mẫu thân một chút rồi lại ngủ nhé?”
“Vậy cũng được.” Tiểu Lão Hổ nằm ở trong ngực nàng mà héo héo, đôi mắt hắn không tự chủ được mà díp lại nhưng vẫn cố mách, “Bà tử kia véo đau tay con, mẫu thân giúp con thổi thổi đi.”
Bàn tay Trương Tiểu Oản giúp hắn lau mồ hôi chợt ngừng lại. Nàng nhìn tay Tiểu Lão Hổ, thấy trên cổ tay hắn có vết cào, một đường rướm máu.
Bà tử kia nghe thấy Tiểu Lão Hổ nói lời này thì cả người căng lên, hết sức chăm chú mà nhìn Trương Tiểu Oản nhưng lại thấy Trương Tiểu Oản chẳng thèm nhìn mình một cái. Chỉ thấy nàng tiếp tục tinh tế mà ôn nhu dùng giọng nói nơi khác mà dỗ dành đứa nhỏ đang rúc trong ngực nàng, “Lưng còn đau không?”
“Hơi đau một chút, so với thường ngày thì đau hơn một chút.” Tiểu công tử kia cũng dùng khẩu âm nơi khác để đáp lại.
Lúc này Trương Tiểu Oản quay mặt tới, Văn bà tử tưởng nàng muốn tính sổ nên lập tức đứng thẳng người, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Nào biết thôn phụ này chỉ đưa khăn cho bà ta sau đó nó: “Làm phiền bà tử giúp ta giặt sạch rồi mang tới đây.”
Nàng nói thật sự rất khách khí, nhưng Văn bà tử lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của nàng, sau đó tức khắc cảm thấy lưng chợt lạnh. Bà ta vội đón lấy cái khăn trong tay nàng mang đi giặt.
*******
Đứa nhỏ uống mấy miếng cháo rồi đi ngủ. Qua một canh giờ hắn lại phun ra hết, Trương Tiểu Oản cũng vẫn kiên nhẫn đút hắn uống một ngụm nước sau đó nhẹ hát ru để hắn ngủ tiếp.
Nha hoàn và bà tử vốn ở trong phòng như sau khi bưng cháo và màn thầu tới thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Hôm nay đưa tang nên có lẽ phía trước cũng vội, thế nên sáng sớm Trương Tiểu Oản đã yêu cầu các nàng bưng thức ăn tới để tránh cho bọn họ không nhớ tới khiến mẹ con nàng phải chịu đói. Bếp lò đun thuốc nàng cũng cho người chuyển đến trong viện này. Nàng cũng đã tìm người hỏi kỹ xem thuốc phải sắc thế nào.
Buổi chiều Tiểu Lão Hổ vừa tỉnh đã bị nàng đút một chén thuốc nữa. Thuốc đắng tới hắn khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn thành một đoàn nhưng vì cố duy trì hình tượng nam tử hán của mình nên hắn không dám kêu đắng. Trương Tiểu Oản vẫn dùng cách khích tướng để hắn uống hết chỗ thuốc đó.
Lúc này hắn đã hết sốt nhưng Trương Tiểu Oản vẫn pha nước ấm để lau mồ hôi cho hắn để hắn cảm thấy thoái mái.
Sau khi Tiểu Lão Hổ tỉnh lại nàng đút hắn ăn cháo, uống thuốc sau đó hai mẹ con rì rầm cả buổi trưa. Nói chuyện một lúc lâu sau Tiểu Lão Hổ mới lại ngủ thiếp đi.
Đến gần hoàng hôn Uông tứ thẩm thế mà lại tới. Sau khi xem Tiểu Lão Hổ đang ngủ bà vỗ vỗ tay Trương Tiểu Oản rồi thở dài nói, “Khổ cho cháu.”
Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu.
“Cháu ấy……” Uông tứ thẩm nhìn nhìn ngoài cửa, lúc này bốn phía im ắng bà ta mới quay đầu dùng giọng nói nho nhỏ nói tiếp, “Cháu cũng đã biết Đại Lang hiện tại đã cưới thiếp đúng không?”
Trương Tiểu Oản cúi đầu mà lắc.
Uông tứ thẩm nhịn không được thở dài, “Cháu là cô nương thành thật, về sau phải sống thế nào đây? Lời này ta chỉ nói với cháu một lần cháu hãy nghe kỹ. Hắn cưới chính là Vân nha đầu, cũng là biểu muội cùng hắn lớn lên. Trước đó vài ngày ta nghe nói trong bụng nàng ta lại có thai nhưng lần này đại lão gia về nghe ý tứ thì có vẻ như lại không có nữa rồi. Đại Lang tức phụ, đứa con trai này của cháu chính là trưởng tôn của đại lão gia vì thế cháu cần phải bảo vệ nó cho tốt. Về sau cháu phải nhờ vào hắn mới có cơm ăn, nếu không có hắn thì cháu cũng chưa chắc đã có thể về.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì ngẩng đầu cảm kích mà cười cừoi với tứ thẩm. Lúc này nàng nhìn ra bên ngoài không thấy ai mới mở miệng nói, “Cháu có thể hỏi ngài nhiều một hai câu không?”
“Cháu nói đi.” Uông tứ thẩm kia đầu tiên thì sửng sốt, sau đó cũng gật đầu.
“Có phải bị biểu cô nương kia sinh được con trai rồi thì bọn họ sẽ không cần Đại Lan của cháu nữa đúng không?” Trương Tiểu Oản liếc nhìn bà ta một cái rồi thấp giọng hỏi.
Uông tứ thẩm lại sửng sốt sau đó mới thở dài, “Sớm biết cháu là người thông minh, hiện giờ xem ra đúng là thế. Biểu cô nương kia chính là miếng thịt đầu quả tim của mẹ chồng cháu. Muội muội của bà ấy sinh đứa con gái này ra là đi luôn. Bà ấy đem nàng như con gái mà nuôi nấng, ở trong lòng bà ta sợ là không có mấy người theo kịp nàng kia. Hiện tại trong lòng cháu ít nhiều có chút tính toán cũng tốt. Có điều ta thấy bụng nàng kia không phải quá biết tranh đua, hiện tại cháu phải biết rằng Đại Lang nhà cháu mới là trưởng tôn chân chính của nhà bọn họ. Cháu phải chăm sóc hắn cho tốt, biết chưa?”
“Không phải có thể cưới bình thê sao? Làm sao……” Trương Tiểu Oản cầm siết chặt cái khăn trong tay, lại thấp giọng hỏi.
Ở trong mắt Uông tứ thẩm thì biểu tình này lại giống như trong lòng nàng tâm phiền ý loạn. Bà ta không khỏi đồng tình mà lắc lắc đầu sau đó đè thấp giọng nói với nàng, “Cháu cũng đừng sợ quá, cháu đã quên cháu còn một người cậu sao? Mấy năm nay ta nghe tứ thúc của cháu nói cậu cháu cũng muốn Đại Lang đón cháu lên kinh nhưng vài vị trên đầu kia ép đến chặt chẽ nên mới không được. Hiện tại lão thái thái lớn nhất đã đi rồi, cháu hẳn là có thể lên kinh. Cậu cháu hiện nay lớn nhỏ cũng là quan ngũ phẩm, lại có giao tình với cha chồng cháu. Chỉ cần ông ta còn thì chuyện bình thê chắc chắn là không có đâu. Cháu cứ yên tâm, cuộc sống hiện tại có lẽ đã tốt hơn, chỉ cần chăm sóc cho Đại Lang thật tốt thì ngày sau chắc cũng không quá tệ.”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu, lúc này Uông tứ thẩm phải đ. Trương Tiểu Oản thấy bà ta đứng dậy nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc này có một loạt tiếng bước chân truyền đến, nàng cũng không rảnh lo cái gì chỉ vội quỳ xuống trước mặt Uông tứ thẩm lạy một cái rồi sau đó vội đứng lên nói, “Ân tình của ngài cháu xin nhớ kỹ.”
Uông tứ thẩm vốn thấy nàng đáng thương nên muốn nói với nàng vài lời. Không nghĩ đến phản ứng của nàng lại thế này, trong lòng bà ta cũng vui mừng, không nói gì nhiều mà chỉ cao giọng nói với nàng, “Vậy tốt, cố gắng chăm sóc đứa nhỏ, ta đi đây.”
“Cháu tiễn ngài.” Trương Tiểu Oản thi lễ với bà.
Lúc này Văn bà tử vào phòng cười với Uông tứ thẩm, “Tứ phu nhân, ngài đã tới.”
“Ta đến nhìn một cái. Hôm qua nhiều việc quá không rảnh tới thăm. Hiện tại nhìn qua, đứa nhỏ cũng hết sốt nên ta cũng yên tâm. Ta còn nhiều chuyện nên đi trước, ngươi hầu hạ đại thiếu phu nhân và tiểu công tử cho tốt.” Uông tứ thẩm nói vài câu khách sáo sau đó nâng bước rời đi.
Đợi bà ta đi rồi bà tử kia mới nói với Trương Tiểu Oản, “Đại lão gia bảo nô tỳ tới hỏi ngài xem thân thể tiểu công tử thế nào rồi, đồng thời hỏi ngài có cần gì thì cứ bảo để nô tỳ đưa tới cho ngài.”
Trương Tiểu Oản nhìn bà ta rồi nói, “Đem bữa tối lên đi.”
******
Qua bảy ngày tang của Uông gia lão thái thái, thân thể Uông Hoài Thiện cũng đã tốt hơn một nửa. Hắn đã có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn không thể chạy nhảy. Máu bầm trên người hắn còn chưa tan hết, Trương Tiểu Oản cũng không cho phép hắn chạy loạn khắp nơi.
Mấy ngày nay Uông gia lục tục có người đến gặp Trương Tiểu Oản. Mà nàng cũng không luống cuống, cái gì nên nói cái gì không nên nói nàng đều biết. Trên mặt nàng lúc nào cũng là tươi cười, lúc đón cũng như lúc tiễn khách đều thế. Nếu có người nói lời có kim châm chọc nàng thì nàng cũng không nói gì, quay đầu không thèm để ý đến bọn họ.
Qua mấy ngày mọi người đột nhiên phát giác đứa con gái nhà bần nông này cũng không phải quả hồng mềm, nhìn thì có vẻ không nhiều lời nhưng cũng không phải kẻ sợ phiền phức.
Con dâu mấy nhà đến nhìn qua Trương Tiểu Oản thì cũng có vài phần kiêng kị hơn. Nàng còn có đứa con trai, chính là trưởng tôn của Uông gia, nói không chừng về sau sẽ có tiền đồ rộng lớn nên người làm mẹ như nàng cũng không thể bị coi thường được.
Nhưng Tiểu Lão Hổ lại có cừu hận với toàn bộ người trong Uông gia. Hắn lại càng chán ghét Uông Quan Kỳ. Ông ta đến thăm hắn hai lần nhưng hắn đều căng cái mặt nhỏ ra không nói một lời. Trên đường có người hầu muốn đến ôm hắn thì hắn lập tức sai Cẩu Tử đi cắn người kia khiến người ta sợ hắn vô cùng. Cái danh xưng Tiểu Bá Vương cứ thế mà truyền khắp Uông gia trên dưới.
Có điều Uông Quan Kỳ hình như rất yêu thích đứa cháu này. Ông ta để người làm tặng đồ chơi và quần áo tới vài lần nhưng Uông Hoài Thiện vẫn không cảm kích. Hắn có cung tiễn để chơi, quần áo đã có mẹ hắn làm cho hắn mặc, hắn chẳng cần đồ của ai hết.
Đứa nhỏ có cốt khí khiến Trương Tiểu Oản cực kỳ bất đắc dĩ. Nàng phải nói với hắn rất nhiều đạo lý mới khiến Uông Hoài Thiện mở miệng gọi Uông Quan Kỳ là ông nội.
Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể khiến hắn thay đổi suy nghĩ về Uông Quan Kỳ. Hắn cực kỳ chán ghét Uông Quan Kỳ, lại nói với Trương Tiểu Oản không ít chuyện về ông lão hư đốn này. Trương Tiểu Oản cố dạy hắn thế nào cũng không được. Hắn cực kỳ cố chấp mà cho rằng Uông Quan Kỳ không phải người tốt gì.
Đối với việc này Trương Tiểu Oản tạm thời không có biện pháp gì. Nàng đành phải nghĩ tương lai còn dài, có một số việc vẫn nên chậm rãi dạy mới tốt lên được.
Chờ sau khi ở Uông gia nửa tháng thì Uông Quan Kỳ gọi người tới nói với Trương Tiểu Oản rằng tháng sau bọn họ sẽ đi thủy lộ về kinh. Bọn họ sẽ cố đuổi kịp về trước sinh thần của bà nội Uông Hoài Thiện vào tháng chín.
Trương Tiểu Oản đáp vâng sau đó quay đầu tìm Uông tứ thẩm hỏi về khả năng hai mẹ con bọn họ có thể ở lại. Uông tứ thẩm nghe nàng nói thì kinh ngạc hỏi, “Vì sao cháu lại không đến kinh thành?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Nơi này có lẽ sẽ tốt hơn chút.”
“Đứa nhỏ ngốc,” Uông tứ thẩm thở dài, “Cháu sợ những chuyện ngày trước ta đã nói với cháu sao? Sợ là vô dụng thồi, cháy ấy, dù thế nào bọn họ cũng sẽ mang người đi, cháu cũng biết phải không?”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu, cái này nàng biết nhưng nàng vẫn muốn tìm một người đáng tin cậy để hỏi xem có cách nào khác không.
“Sẽ tốt hơn thôi. Về sau cháu cứ làm tốt vai trò dâu cả của Uông gia là được. Bọn họ cũng chẳng thể bạc đãi cháu bao nhiêu. Mệnh của nữ tử có một số việc nên mở một mắt đóng một mắt như thế cuộc sống mới không có trở ngại, cháu hiểu không?” Uông tứ thẩm lại hỏi nàng.
Trương Tiểu Oản lại gật đầu, ngay sau đó hai người nói vài câu tới thân thể đứa nhỏ sau đó Trương Tiểu Oản cáo từ mà đi.
Đêm đó nằm ở trên giường, Uông tứ thẩm nói với người bên gối nhà mình, “Ngài nói đại tẩu có thể nể mặt cháu trai mà cho con dâu nhà mình chút mặt mũi không?”
“Bà nói xem?” Uông tứ gia nghe vậy thì quay đầu lại liếc nhìn bà một cái.
Uông tứ thẩm lắc đầu, “Bà ta là người tâm cao khí ngạo, năm đó đại bá tự mình đưa ra việc hôn nhân này khiến bà ta quay đầu bán luôn nha đầu bên người ông ta. Cái này quả thật quá mức tàn nhẫn.”
Uông tứ gia nhắm mắt lại hừ cười một chút, “Bà biết là tốt rồi.”
Đầu này bà ta vừa bán nha hoàn bên người chồng mình thì đầu kia Uông đại lão gia cũng đè nặng cháu gái bà ta không cho làm bình thê. Thù này khẳng định đều sẽ bị tính hết lên đầu đứa con dâu cả vô tội này.
Cho tới bây giờ bà mẹ chồng này cũng không phải người rộng lượng gì. Chỉ mong những lời lúc trước bà nói với đứa cháu dâu này sẽ có chút tác dụng. Bà có thể nói cái gì thì đều nói hết rồi, còn lại phải xem tạo hóa của đứa nhỏ này thế nào thôi.
******
Về thượng kinh, Trương Tiểu Oản lén nói rất nhiều lời với Uông Hoài Thiện mới khiến hắn đồng ý sẽ thành thật ngoan ngoãn khi ở trên thuyền.
Bọn họ vẫn mang theo Cẩu Tử vì thế Uông Quan Kỳ còn tìm Uông Hoài Thiện nói chuyện một lần, sau đó cũng đồng ý việc này.
Uông Hoài Thiện sau khi trở về bĩu môi nói với Trương Tiểu Oản, “Ông ta bắt con mỗi ngày phải tới học tiếng phổ thông với ông ta.”
Trương Tiểu Oản ôm hắn vào trong lòng rồi gật gật đầu nói, “Vậy con đi học thôi.”
“Ông ta còn hỏi con muốn học võ không, mẫu thân, con có muốn tập võ không?”
“Muốn.” Trương Tiểu Oản chậm rãi giải thích lợi và hại trong đó cho hắn, “Trong nhà ông ta là người lợi hại nhất, con muốn có bản lĩnh thì phải đi theo người có bản lĩnh nhất để học. Con học được hết bản lĩnh của ông ta là có thể bảo hộ mẫu thân.”
“Vậy người kia thì sao?” Uông Hoài Thiện hỏi.
Biết hắn hỏi ai nên Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ nói, “Ta không biết hắn có bản lĩnh gì nhưng nghe nói hắn là võ tướng, chắc cũng có chút thân thủ. Ngày sau con gặp hắn rồi mà thấy hắn có bản lĩnh thì có thể đi theo hắn học.”
“Ông nội nói con và hắn lớn lên giống nhau như đúc,” trong mắt Tiểu Lão Hổ tràn đầy khó hiểu, “Nhưng hắn lại không thích chúng ta, vì sao hắn còn giống con làm gì?”
“Loại sự tình này hắn cũng không có cách nào. Ta thấy nếu có thể thì hắn hẳn cũng không muốn nhưng trước đây hắn chưa từng tháy con, không biết con có trên đời này nên mới chưa nói có thích hay không. Đợi ngày sau con thấy hắn rồi mà hắn cũng thích con hơn nữa con thấy hắn không kém thì con có lẽ cũng sẽ thích hắn.” Trương Tiểu Oản nói đạo lý với Tiểu Lão Hổ. Nàng không muốn hắn kết thù với thân nhân của mình, chỉ cần hắn có thể sống tốt và trưởng thành thuận lợi thì nàng cũng muốn an phận.
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Nói đến đây Tiểu lão hổ lắc lắc đầu, lại thở dài nho nhỏ nói, “Con thấy người Uông gia đều không phải thứ gì tốt.”
Nói xong hắn cũng không muốn nói nhiều với Trương Tiểu Oản về người cha hắn chưa gặp bao giờ kia.
Thấy hắn bài xích Uông Đại Lang như thế khiến Trương Tiểu Oản càng thêm tâm sự nặng nề.
Đợi đến lúc lên thuyền Uông Hoài Thiện cực kỳ hưng phấn.
Lúc này là giữa hè, mỗi ngày đều nóng cực kỳ, trong khoang thuyền cũng oi bức vô cùng. Mỗi ngày vừa sáng Cẩu Tử đã phải nhảy vào trong sống tắm một lần. Lúc đầu Tiểu Lão Hổ cũng không sợ chết mà theo nó nhảy vào trong sông khiến mọi người bên cạnh bị dọa đến chết khiếp. Nhưng không đến mấy ngày hắn đi theo một người hầu bên cạnh Uông Quan Kỳ học được bơi lội. Từ đây mỗi ngày hắn đều mang theo Cẩu Tử kêu “Một, hai, ba” sau đó nhảy vào trong sông. Một nhảy xuống này khiến bọt nước bắn lên, còn hắn thì cười khanh khách không ngừng.
Có tên thằng nhóc nghịch ngợm tinh lực tràn đầy này thì cả thuyền tăng lên bao nhiêu là sinh khí. Bác lái đò cũng rất nhiều lần mang trái cây đến cho hắn ăn.
Mà hắn cũng thân thiết với bác lái đò. Uông Hoài Thiện lúc này lấy ra hào khí như đối đãi với bạn bè của mình mà đón lấy trái cây bác lái đò đưa tới rồi vỗ ngực đảm bảo, “Đợi đến lúc hạ thuyền, tìm được chỗ ở ta sẽ bảo mẫu thân làm kẹo cho ngài ăn. Mẫu thân ta làm kẹo mạch nha ăn ngon cực kỳ, đến lúc đó ta cũng chia cho ngài một ít.”
Bác lái đò nghe xong thì cười to, lập tức đồng ý rồi công kênh hắn lên vai và tự mình mang hắn đi học bơi lội.
Những người khác trên thuyền cũng cực kỳ thích Uông Hoài Thiện. Đứa bé này thường xuyên có thể tìm thấy không ít thứ tốt ở bên ngoài. Nếu hắn cảm thấy tốt, nếm xong cảm thấy có thể ăn được thì sẽ cắn một miếng nhỏ rồi cất chỗ còn lại đi để dành cho Trương Tiểu Oản.
Vì thế không đến mấy ngày mọi người trên con thuyền khách đi lên thượng kinh này đều biết hắn là đứa nhỏ hiếu thảo. Lúc bọn họ cho hắn đồ ăn hoặc đồ chơi đều sẽ cười nói một câu, “À tiểu tử hiếu thảo mau nếm thữ xem có nên để dành về cho mẫu thân không?”
Uông Hoài Thiện là người không để ý tiểu tiết, cũng không sợ người chê cười. Hắn nhận lấy đồ, nếm nếm thấy ngon thì sẽ đương nhiên gật đầu, “Thứ này ta thấy quả thật ngon, ta cũng muốn mẫu thân nếm thử một lần xem.”
Nếu hắn cảm thấy không thể ăn thì sẽ học giọng điệu dạy dỗ hắn của Trương Tiểu Oản để nói, “Thứ này nhìn thì tốt nhưng có lẽ không thích hợp cho ta ăn. Ngài lấy về tự mình ăn đi, đợi Tiểu Lão Hổ tìm được đồ ăn ngon thì sẽ lấy ra một ít cho ngài nếm thử.”
Kỳ thật trên thuyền làm gì có nhiều đồ gì, chỉ đôi khi thuyền ngừng, khách đi thuyền có ít tiền trong tay sẽ mua chút đồ ăn, ngoài thức ăn hàng ngày có thể có thêm vài thứ khác. Nhưng cho dù là thứ tốt thì Uông Hoài Thiện cũng được Trương Tiểu Oản nuôi đến kiều quý từ nhỏ nên vẫn rất kén ăn. Dù nàng không có tiền nhưng nàng chưa bao giờ để hắn thiếu thốn chuyện ăn uống. Đồ ăn hắn ăn cơ bản đều do nàng làm, đến kẹo nàng cũng tự tay làm cho hắn ăn. Cái miệng này của hắn ở nhà thì có vẻ không bắt bẻ gì nhưng vừa ra ngoài đã điêu cực kỳ. Chính vì thế không phải cái gì Tiểu Lão Hổ cũng coi trọng. Trương Tiểu Oản đơn giản cũng nói chuyện với hắn về chuyện này, để hắn nói chuyện uyển chuyển một chút, có thể từ chối lòng tốt của người khác mà không khiến họ buồn.
Như vậy nhiều ít có thể bù trừ cho tính cách thẳng thắn dữ dằn của hắn.
Trương Tiểu Oản là nữ tắc, mỗi ngày nàng đều đi theo Văn bà tử ngồi trong khoang không bước ra ngoài một bước. Mỗi ngày nàng chỉ mở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trong tay làm chút việc, hoặc lắng tai nghe Tiểu Lão Hổ ở bên ngoài đang hò hét, nghe xem hắn đang chơi với ai.
Thời gian ở trên thuyền dài nên trước khi lên thuyền nàng đã đưa năm lượng bạc nhờ Uông tứ thẩm giúp nàng mua vải và kim chỉ mang theo lên thuyền. Nàng muốn làm chút giày và xiêm y.
Nàng phải làm hai bộ xiêm y cho mẹ chồng, giày là một đôi, hai đôi giày cho cha chồng và hai bộ xiêm y cùng một đôi giày cho vị phu quân kia.
Đương nhiên vì không để cho Tiểu Lão Hổ ghen ghét nên nàng cũng phải làm cho hắn ba bộ xiêm y, hai đôi giày. Một kiện cũng không được thiếu của hắn nếu không hắn quay đầu lại có thể trở mặt với nàng ngay.
Hắn đối tốt với Trương Tiểu Oản là có điều kiện, đó chính là ở trong lòng nàng không ai được quan trọng hơn hắn.
Trương Tiểu Oản cũng không sợ nhiều việc, nàng làm quen tay nên làm gì cũng nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn. Với tốc độ đó nàng có thể làm ra đồ vật chất lượng thượng thừa. Nhưng mua đống vải này tiêu tốn của nàng quá nhiều bạc. Hiện tại nàng chỉ có không đến hai mươi lượng, đều là tiền nàng bán hai con trâu, lại bán không ít lương thực tồn và đi săn nhiều lần mới tích cóp được. Chờ vào kinh thành nếu không có nguồn kiếm tiền thì cuộc sống này không biết phải thế nào mới tốt?
Nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng chỉ mong người của Uông gia đối xử với đứa cháu trai này không quá hà khắc.
******
Ở với nhau lâu Uông Quan Kỳ đối với đứa cháu từ trên trời rơi xuống này quả thật yêu thích. Uông Hoài Thiện trời sinh to gan, không sợ người lại rất thông minh. Việc nói chuyện học chữ của hắn đều không cần lo lắng, hắn không chỉ học nhanh mà còn am hiểu việc tự cân nhắc, thường có thể từ một suy ra ba.
Thoạt nhìn đứa nhỏ này chính là kỳ tài trời cho Uông gia, so với cha hắn năm đó quả thật không hề kém cỏi, nếu bồi dưỡng tốt thì ngày sau chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Vì thế Uông Quan Kỳ cũng càng dụng tâm đối xử với Uông Hoài Thiện nhưng hắn quá mức hiếu động và bướng bỉnh cũng khiến người ta đau đầu thật sự. Ông ta đã giáo huấn hắn vài lần nhưng Uông Hoài Thiện thật sự không phải đứa nhỏ có thể dạy mà được.
Hôm nay hắn lại mang theo con chó kia chuồn đi chơi, đến bữa tối mới về nên Uông Quan Kỳ phạt hắn không được ăn cơm.
Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì vẻ mặt khinh thường, bộ dáng ta không thèm ăn cơm của ngươi sau đó xoay người đứng ở kia không nói tiếng nào.
Uông Quan Kỳ phạt hắn luyện chữ thì hắn trợn trắng mắt cầm lấy bút nói, “Ta đâu có làm sai cái gì, chỉ chơi một chút thôi cũng chẳng làm chậm trễ cái gì, ông phạt ta làm mấy cái vô dụng này làm gì.”
Thế nhưng quay đầu lại hắn vẫn viết chữ đâu ra đấy, Uông Quan Kỳ sợ hắn đói nên gọi hạ nhân mang cơm đến cho hắn ăn.
Uông Hoài Thiện thấy mâm cơm thì cười với Uông Quan Kỳ. Uông Quan Kỳ đang muốn theo bản năng cười đáp lại hắn thì thấy hắn vươn tay cầm bát ném trên đất, còn vỗ ngực tự nói năng cực kỳ khí phách, “Tiểu Lão Hổ ta mới không thèm ăn cơm của ông. Ông mau đi gọi mẫu thân ta tới, ta chỉ ăn cơm mẫu thân làm thôi.”
Uông Quan Kỳ tức giận đến lập tức muốn đánh hắn nhưng Uông Hoài Thiện nào có sợ. Hắn đứng kia giương nắm đấm, bày ra tư thế phòng vệ, đã thế còn phồng mặt hung ác nói, “Ta mới không sợ ông. Tốt nhất là ông đánh chết ta đi nếu không để ta về được chỗ mẫu thân lấy được cung tiễn thì ta sẽ không tha cho ông đâu……”
“Ngươi, tiểu tử hỗn xược này!” Uông Quan Kỳ bị hắn chọc tức nhưng cũng không thể đi lên đánh hắn. Sau khi lên thuyền ông ta đã đánh đứa nhỏ này hai lần, nhưng mỗi lần hắn đều không sợ. Ông ta lại không thể đánh chết Tiểu Bá Vương này, mỗi khi nháo đến lúc này ông ta cũng thật sự không biết làm thế nào với hắn.
Bình luận facebook