Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Phải, lời nói đó là một trong những điều cô nhớ rõ nhất. Không phải là tự nhiên, mà là vì sự tin tưởng.
Hàng ngàn ý kiến khác nhau đang không ngừng vây lấy tâm trí Ôn Tịnh, cô nên làm thế nào mới phải?
Thời gian như trôi chậm lại, gần như là ngưng đọng một chỗ.
Cảm xúc cô bây giờ rất hỗn loạn, đến cả bản thân cũng không thể nhận ra đâu là cảm xúc thật. Chỉ mong cô có thể thật tỉnh táo, để không bị những chuyện khác chi phối.
Thấy Ôn Tịnh ngẩn người hồi lâu không nhúc nhích, cả thở cũng không dám thở mạnh, có vẻ như không phải đang xúc động?
Nhậm Lăng bước đến đưa tay khẽ chạm vào bờ vai nhỏ, cô giật mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh.
“Tịnh?”
“Em... Em không thể...”
Cô vô thức bước thụt lùi ra sau, anh nhíu mày thu bàn tay lơ lửng giữa không trung về.
Câu trả lời anh không hề nghĩ tới vì nghĩ nó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng... Nó làm anh phải bàng hoàng.
Nhậm Lăng cười một cách khó khăn, gắng xua tan hết cảm giác bất an trong lòng. “Em nói gì vậy?”
“Em xin lỗi...”
“Cho anh lý do, được chứ?”
Ôn Tịnh nâng tay lau đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài, nhưng làm sao cũng không ngăn được nó ngừng rơi.
Cô khóc, làm tim chợt thắt.
Rất muốn bước lên ôm cô an ủi nhưng không thể...
Cô lấy hết can đảm ngước mắt đối diện với anh, giọng nói có chút run rẩy. “Em không mang thai được nữa... Nếu kết hôn, em sẽ không thể sinh cho anh một đứa con, hơn nữa anh lại là con trai trưởng của nhà họ Nhậm...”
Nụ cười trên môi tắt hẳn, thì ra cô ngốc của anh biết cả rồi. Đây là điều bấy lâu nay anh vẫn luôn lo lắng, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ vẫn đến.
Cô vẫn sẽ chọn cách rời xa?
“Đồ ngốc, anh không quan tâm chuyện đó.”
“Nhưng em quan tâm!”
Là vì anh không quan tâm nên sẽ làm cô thấy có lỗi cả đời mất.
Ôn Tịnh không nói gì nữa, cô xoay người rời nhanh khỏi nơi này trước khi không khống chế được cảm xúc.
Nhậm Lăng thất thần đứng lặng người, nhẫn anh còn chưa kịp lấy ra, chưa kịp đeo nó vào tay cô. Vậy mà, nói đi là đi ư?
Chỉ còn một rào cản duy nhất nữa thôi, chỉ cần cùng nhau vượt qua là được mà. Anh sẽ không từ bỏ thêm một lần nào nữa.
...
Ôn Tịnh đi bộ trở về nhà, không phải nhà ở ngoại ô, mà là ngôi nhà cô đã từng chút trưởng thành. Nước mắt đã cạn nhưng nỗi buồn chẳng vơi....
Ôn Thành thấy con gái về nhà thì có hơi ngạc nhiên, chẳng phải cô ở cùng với Nhậm Lăng ư? Hai đứa cãi nhau rồi à?
Sắc mặt cô nhìn tệ như thế ông cũng không hỏi gì, chuyện của hai người thì chỉ hai người họ mới giải quyết được. Trẻ mà, lâu lâu xảy ra chút chuyện cũng bình thường thôi, như vậy sau này mới trân trọng nhau hơn.
“Gần muộn rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Ba dặn dì Phương nấu cho con chút cháo, nếu đói thì xuống ăn nhé.”
“Vâng.”
Ôn Tịnh mệt mỏi trở về phòng, lâu rồi chưa về không khí của nơi này làm cô nhớ lại lúc nhỏ, tủi thân mà bật khóc như đứa trẻ.
Mới chưa đầy một tiếng mà đã nhớ anh rồi, lựa chọn rời đi như vậy có khiến cô hối hận không?
Ngồi thu người nép vào góc giường im thin thít, không gian trầm lắng u sầu đến sợ.
Lúc lâu sau ngoài cửa truyền vào ba tiếng gõ, kèm theo lời nói, “Anh đây, mở cửa đi em, chúng ta cần nói chuyện.”
Ôn Tịnh lập tức ngẩn đầu hướng mắt về phía cửa, trong lòng bồn chồn khó tả. Nhưng cô không có ý định bước xuống giường để ra mở cửa. Muốn ở một mình, nhưng cũng muốn có anh bên cạnh, có phải tham lam quá không?
Mãi không có động tĩnh như dự đoán, anh đành phải thất lễ rồi. Cầm chiếc chìa khoá dự bị ông Ôn đưa, cắm vào nút mở, cánh cửa liền tự động mở ra.
Bên trong không bật đèn, hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu đen tối. Cô sợ bóng tối, nhưng sao không bật đèn?
Nhậm Lăng bước vào cũng không định thắp sáng căn phòng, anh đi về phía Ôn Tịnh khom người ngồi xuống trước mặt cô.
“Anh muốn biết em có thật sự yêu anh không?”
Cô mím môi, hai tay bấu chặt vào nhau.
“Tịnh, trả lời anh.”
Có... Cô thật sự rất yêu anh, có thể nhiều hơn anh nghĩ.
Nhưng làm sao để nói ra hết những điều này đây? Cô không có đủ dũng khí..
Hàng ngàn ý kiến khác nhau đang không ngừng vây lấy tâm trí Ôn Tịnh, cô nên làm thế nào mới phải?
Thời gian như trôi chậm lại, gần như là ngưng đọng một chỗ.
Cảm xúc cô bây giờ rất hỗn loạn, đến cả bản thân cũng không thể nhận ra đâu là cảm xúc thật. Chỉ mong cô có thể thật tỉnh táo, để không bị những chuyện khác chi phối.
Thấy Ôn Tịnh ngẩn người hồi lâu không nhúc nhích, cả thở cũng không dám thở mạnh, có vẻ như không phải đang xúc động?
Nhậm Lăng bước đến đưa tay khẽ chạm vào bờ vai nhỏ, cô giật mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn anh.
“Tịnh?”
“Em... Em không thể...”
Cô vô thức bước thụt lùi ra sau, anh nhíu mày thu bàn tay lơ lửng giữa không trung về.
Câu trả lời anh không hề nghĩ tới vì nghĩ nó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng... Nó làm anh phải bàng hoàng.
Nhậm Lăng cười một cách khó khăn, gắng xua tan hết cảm giác bất an trong lòng. “Em nói gì vậy?”
“Em xin lỗi...”
“Cho anh lý do, được chứ?”
Ôn Tịnh nâng tay lau đi những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài, nhưng làm sao cũng không ngăn được nó ngừng rơi.
Cô khóc, làm tim chợt thắt.
Rất muốn bước lên ôm cô an ủi nhưng không thể...
Cô lấy hết can đảm ngước mắt đối diện với anh, giọng nói có chút run rẩy. “Em không mang thai được nữa... Nếu kết hôn, em sẽ không thể sinh cho anh một đứa con, hơn nữa anh lại là con trai trưởng của nhà họ Nhậm...”
Nụ cười trên môi tắt hẳn, thì ra cô ngốc của anh biết cả rồi. Đây là điều bấy lâu nay anh vẫn luôn lo lắng, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ vẫn đến.
Cô vẫn sẽ chọn cách rời xa?
“Đồ ngốc, anh không quan tâm chuyện đó.”
“Nhưng em quan tâm!”
Là vì anh không quan tâm nên sẽ làm cô thấy có lỗi cả đời mất.
Ôn Tịnh không nói gì nữa, cô xoay người rời nhanh khỏi nơi này trước khi không khống chế được cảm xúc.
Nhậm Lăng thất thần đứng lặng người, nhẫn anh còn chưa kịp lấy ra, chưa kịp đeo nó vào tay cô. Vậy mà, nói đi là đi ư?
Chỉ còn một rào cản duy nhất nữa thôi, chỉ cần cùng nhau vượt qua là được mà. Anh sẽ không từ bỏ thêm một lần nào nữa.
...
Ôn Tịnh đi bộ trở về nhà, không phải nhà ở ngoại ô, mà là ngôi nhà cô đã từng chút trưởng thành. Nước mắt đã cạn nhưng nỗi buồn chẳng vơi....
Ôn Thành thấy con gái về nhà thì có hơi ngạc nhiên, chẳng phải cô ở cùng với Nhậm Lăng ư? Hai đứa cãi nhau rồi à?
Sắc mặt cô nhìn tệ như thế ông cũng không hỏi gì, chuyện của hai người thì chỉ hai người họ mới giải quyết được. Trẻ mà, lâu lâu xảy ra chút chuyện cũng bình thường thôi, như vậy sau này mới trân trọng nhau hơn.
“Gần muộn rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Ba dặn dì Phương nấu cho con chút cháo, nếu đói thì xuống ăn nhé.”
“Vâng.”
Ôn Tịnh mệt mỏi trở về phòng, lâu rồi chưa về không khí của nơi này làm cô nhớ lại lúc nhỏ, tủi thân mà bật khóc như đứa trẻ.
Mới chưa đầy một tiếng mà đã nhớ anh rồi, lựa chọn rời đi như vậy có khiến cô hối hận không?
Ngồi thu người nép vào góc giường im thin thít, không gian trầm lắng u sầu đến sợ.
Lúc lâu sau ngoài cửa truyền vào ba tiếng gõ, kèm theo lời nói, “Anh đây, mở cửa đi em, chúng ta cần nói chuyện.”
Ôn Tịnh lập tức ngẩn đầu hướng mắt về phía cửa, trong lòng bồn chồn khó tả. Nhưng cô không có ý định bước xuống giường để ra mở cửa. Muốn ở một mình, nhưng cũng muốn có anh bên cạnh, có phải tham lam quá không?
Mãi không có động tĩnh như dự đoán, anh đành phải thất lễ rồi. Cầm chiếc chìa khoá dự bị ông Ôn đưa, cắm vào nút mở, cánh cửa liền tự động mở ra.
Bên trong không bật đèn, hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu đen tối. Cô sợ bóng tối, nhưng sao không bật đèn?
Nhậm Lăng bước vào cũng không định thắp sáng căn phòng, anh đi về phía Ôn Tịnh khom người ngồi xuống trước mặt cô.
“Anh muốn biết em có thật sự yêu anh không?”
Cô mím môi, hai tay bấu chặt vào nhau.
“Tịnh, trả lời anh.”
Có... Cô thật sự rất yêu anh, có thể nhiều hơn anh nghĩ.
Nhưng làm sao để nói ra hết những điều này đây? Cô không có đủ dũng khí..
Bình luận facebook