Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Tà post truyện nhưng quên ấn nút đăng -_- không vào xem chắc bị lưu nháp mãi luôn quá
Chương 53: Đuổi học
Edit: Tà dùng Word không bật autosave (-公- ;)
Trì Diệp hậu tri hậu giác phát hiện mình bị Dịch Thuần trêu chọc.
Rõ ràng chuyện đùa giỡn này hẳn là để cho cô làm, lúc này mới khá phù hợp với tình hình của hai người.
Hoặc là do trái tim thiếu nữ yên lặng bạo phát, Trì Diệp luôn cảm thấy sau khi yêu vào, càng ngày cô càng bớt đi sự thô bạo của "Trì ca".
Đại khái là được người mình thích yêu chiều nhiều, có chỗ dựa dẫm, cô cũng dần dần mềm yếu hơn, không còn phải gắng gượng, đã quen được bảo vệ.
Thật tốt biết mấy.
Chỉ là Dịch Thuần trêu đùa trực tiếp như vậy, Trì Diệp không tiếp chiêu thì không cam lòng, liền nở nụ cười, xoay người ôm cổ cậu.
"Vậy thì làm chút chuyện phù hợp ha?"
"..."
Dịch Thuần gõ đầu cô một cái, "Muốn bị đuổi học chứ gì?"
Đại khái chính là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.(1)
(1) 只许州官放火,不许百姓点灯 – zhǐ xǔ zhōu guān fàng huǒ,bù xǔ bǎi xìng diǎn dēng: Xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
Trì Diệp chu mỏ "Hừ" một tiếng, "Cậu mời Trương hiệu trưởng đến à? Với cả, có phải cậu sắc dụ Phương Gia Di không đấy? Nếu không sao cô ta lại thẳng thắn nhận tội vậy được?"
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể thuận lợi thế được.
Sau khi Vệ Chân Chân thừa nhận, Trì Diệp liền suy đoán hẳn là Thái lão đầu có chứng cứ, quá nửa là Lý Nhất Soái nghe trộm được cái gì, bằng không cũng sẽ không gọi cả cậu ta đến.
Thế nhưng Phương Gia Di vừa bị hỏi hai câu liền nhận tội làm cô vạn lần không nghĩ tới. Dù sao ngày đó ở văn phòng, hai người đối mặt mấy tiếng vẫn không có kết quả, sao lại đột nhiên nói ra?
Nghe ngữ khí của cô ta giống như là bị uy hiếp nữa.
Dịch Thuần véo má cô, rõ ràng không có ý định nói, "Tan học qua đây."
Trì Diệp tránh khỏi tay cậu, "Ôi không được rồi, hôm nay mẹ mình đến đón mình về."
Sắc mặt Dịch Thuần lập tức thay đổi, "Có quay lại luôn không?"
"Thì cũng sắp Tết rồi..."
Trì Diệp ôm cánh tay cậu lắc lắc, "Anh đẹp trai, mai mình chạy ra ngoài tìm cậu được k chứ?"
...
Hai người tán gẫu quên mình, cửa phòng dụng cụ đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, "...Hai em đang làm gì ở đây thế?!"
Là giáo viên thể dục.
Trì Diệp sợ hết hồn, lập tức buông tay Dịch Thuần ra.
Bởi vì thành tích thể dục của cô đặc biệt xuất sắc, suýt còn được cử đại biểu đi tham gia thi đấu chạy dự li dài, vì vậy giáo viên thể dục nhận ra cô, "Trì Diệp?"
Trì Diệp cười ngượng, "Thầy ạ... Em và bạn học đang nói chuyện."
Giáo viên thể dục nháy mắt một cái, vẻ mặt "Tôi biết mà", "Có chuyện gì không thể nói trong lớp à?"
"..."
Dịch Thuần và Trì Diệp yên lặng nhìn nhau.
"Còn không mau đi đi? Chờ tôi đưa hai em đến chỗ chủ nhiệm lớp à?"
"Cảm ơn thầy ạ!"
Hai người lập tức chạy biến.
Mãi đến khi trở lại lớp, Trì Diệp mới vui vẻ, "Oa, thật là kích thích nha!"
"Vậy lần sau muốn thử nghiệm thêm không?"
Dịch Thuần nháy mắt với cô một cái.
Trì Diệp từ chối trả lời câu hỏi này, lắc lắc tay, xoay người về phòng học.
Bởi vì là ngày học bù cuối cùng, mọi người đều táo bạo lên, vì vậy vị trí Vệ Chân Chân không ai ngồi cũng không người nào chú ý, đều đang thảo luận chuyện nghỉ đông.
Chỉ có Lê Vi thừa dịp nghỉ trưa viết giấy cho Trì Diệp, "Có chuyện gì thế? Vệ Chân Chân đâu rồi?"
Trì Diệp lắc đầu.
Cô thật sự không biết. Nói thật, Vệ Chân Chân ác ý hãm hại muốn cô bị đuổi học, đúng là khiến người khác cạn lời.
Trì Diệp nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy Vệ Chân Chân hận cô có gì tốt, cũng nên là cô hận cô ta chứ?
Tâm trạng hai người dường như bị đảo lộn.
Lòng người thật khó hiểu.
Cho tới Phương Gia Di, chỉ số thông minh này...
Trì Diệp không muốn nói gì cay nghiệt, chỉ là khiến người ta buồn lòng thôi.
Lẽ nào Phương Gia Di thật sự cảm thấy sau khi đuổi học cô, thì cô ta có thể hy vọng tiến triển gì với Dịch Thuần sao?
...
Nhưng ngay khi sắp hết tiết Ngoại ngữ cuối cùng, Vệ Chân Chân đột nhiên xông vào lớp học.
Giáo viên Ngoại ngữ đang nói chuyện làm bài tập nghỉ đông, vì vậy mọi người đều rất chăm chú. Cô ta đột nhiên đập cửa một cái, nhất thời lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta.
Sắc mặt Vệ Chân Chân xem ra không tốt lắm, ánh mắt hung ác hoàn toàn không giống cô ta.
Cô ta hung dữ nhìn Trì Diệp, hét to một tiếng: "Báo cáo!"
Giáo viên Ngoại ngữ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, "Vệ Chân Chân, em..."
Còn chưa dứt lời, Vệ Chân Chân vọt vào lớp, đi tới trước bàn Trì Diệp, từ cao xuống trừng mắt nhìn cô.
"Trì Diệp!!!"
Thực ra Trì Diệp đã đoán được tình cảnh này, khẽ lắc lư đứng lên.
Cô cao hơn Vệ Chân Chân không ít, vừa đứng lên liền biến thành cô từ trên cao nhìn xuống Vệ Chân Chân.
Mặt Vệ Chân Chân ức đỏ bừng, giọng nói có chút khóc nức nở, ngữ khí bạch liên hoa vạn phần: "Tại sao? Tại sao mày? Mày yêu nhau không bị đuổi học? Tao làm gì sai mà đuổi học tao?"
Lời vừa dứt, cả lớp liền xôn xao như cái chợ.
Giáo viên Ngoại ngữ dùng sức vỗ bàn một cái, "Ra khỏi lớp!"
Vệ Chân Chân hoàn toàn không để ý tới, không nhúc nhích mà nhìn Trì Diệp bằng ánh mắt phẫn hận.
Trì Diệp suy nghĩ một chút, cười gằn: "Đúng vậy, thế giới này chính là không công bằng như thế. Mày nói xem chuyện mẹ mày làm tiểu tam mà vẫn còn sống tốt thì sao? Hiểu chứ? Chuyện trên đời, không phải đều như ý mày được."
Vệ Chân Chân bị cô nói đốp lại vài câu, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Nghe được từ "tiểu tam", ánh mắt xem trò vui xung quanh ngày càng nhiệt lên.
Cô ta tức giận vung tay, muốn tát Trì Diệp một cái.
Nhưng khi cô ta động đậy, Trì Diệp đã biết cô ta muốn làm gì. Cô chỉ khẽ nhấc tay, Vệ Chân Chân liền bị cô đẩy ngã xuống đất.
"Mày sao thế, còn muốn đánh người nữa à?"
Vệ Chân Chân khóc thật to.
Trì Diệp lạnh lùng nhìn cô ta: "Mày cho là mày còn có thể như hồi nhỏ, khóc hai lần thì mọi người đều đến dỗ dành mày ư? Mày thực sự coi mọi người đều là Trì Giới Nghiên à?"
Bình thường mà nói, cặp đôi Trì Diệp và Lê Vi kết hợp, đều do Lê Vi đảm nhiệm nhân vật nhanh mồm nhanh miệng, mà Trì Diệp rõ ràng đảm nhiệm bảo kê, che chở Lê Vi mồm mép nhanh nhảy không bị đánh.
Không ngờ tài đấu khẩu của Trì Diệp cũng tuyệt vời, tốc độ nói vừa nhanh, giai điệu vẫn là giai điệu Hải Thành độc nhất, giọng nói lạnh lùng chê cười càng thêm hấp dẫn.
Cuối cùng Trì Diệp thương hại nhìn Vệ Chân Chân một cái.
"Vệ Chân Chân, lúc mày hại muốn tao bị đuổi học, hẳn là nghĩ đến ác giả ác báo."
Giáo viên Ngoại ngữ đã đi gọi Thái lão đầu, Thái lão đầu tức giận nhìn lớp học rối loạn tùng phèo, râu mép đều run đến mức không ra hình dáng gì.
"Các em đang làm cái gì đây?!"
Chuyện đuổi học đã quyết, Vệ Chân Chân không còn sợ Thái lão đầu nữa.
Cô ta ngồi dưới đất, có vẻ vô cùng đáng thương, khóc mãi, kéo cũng không đi.
Chờ thật lâu mới khóc xong, cô ta chuyển mắt, đưa tay chỉ vào Trì Diệp đã ngủ gật như chuyện không liên quan đến mình.
"...Lục Phóng, đây là người cậu thích sao?!"
***
Một ngày trước nghỉ đông, trò khôi hài lớp 11A3 vô cùng chấn động.
Trò hề này mang tới không ít bát quái.
Bát quái một trong đó là chuyện học sinh chuyển trường vu họa Trì Diệp gian lận, bị trường đuổi học.
Bát quái hai là Trì Diệp và học bá hai lớp đều có quan hệ, Dịch Thuần là bạn trai thừa nhận ngay trước mặt giáo viên, Lục Phóng là bị học sinh chuyển trường chỉ ra thầm mến Trì Diệp.
Tin tức vừa kích thích vừa nóng hổi như vậy, nhen nhóm lên trái tim buôn chuyện của mọi người.
"Thật á? Cái Trì Diệp này có xinh lắm không mà nhiều người thích vậy?"
"Bà chưa xem cái ảnh trên diễn đàn à? Nam sinh lớp mình còn nói cô ta là nữ thần đấy!"
"Ối giời, chủ nhiệm lớp họ mặc kệ sao?!"
...
Trì Diệp cũng coi như là biết nguyên nhân Vệ Chân Chân ngứa mắt cô rồi.
Lê Vi hút một ngụm trà sữa: "Vệ Chân Chân thích Lục Phóng, trái lại..."
Trì Diệp gật đầu, "Thật là hiếm thấy, lúc Lục Phóng giảng bài cho cô ta mình thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng không dễ coi mấy. Hay là cô ta bị M, cuồng ngược đấy??"
Càng nghĩ càng thấy có thể lắm, dù sao Trì Diệp không để ý cô ta, cô ta còn muốn lấn tới tự tìm phiền phức, chỉ lo không bị chê cười thì phải.
Lê Vi suýt thì phun ngụm trà sữa ra, ho nửa ngày mới nhịn được.
"Diệp Tử, cậu bá đạo!"
Dừng một chút, "Thế nhưng cô ta đem nhiều phiền toái lớn đến cho cậu, có lẽ khai giảng cả cậu và Dịch đại thần đều bị mời phụ huynh đấy."
Thực ra từ lần trước Thái lão đầu đã nhìn ra rồi, thế nhưng biểu hiện của hai người đều tốt, vì vậy vẫn đang giả ngu.
Hiện tại bị người vạch trần trước mặt học sinh cả lớp, kiểu gì ông cũng phải làm chút chuyện, nếu không mọi người học theo thì không tốt.
Trì Diệp thở dài: "Mình thì không sao... Chỉ là bạn học nhỏ Dịch Thuần, cũng không biết..."
Nhà Dịch Thuần rất xa hoa nhưng chưa từng thấy bố mẹ cậu. Trì Diệp cũng không rõ lắm quan hệ nhà bọn họ lúc đó, chỉ sợ gây phiền phức cho Dịch Thuần.
Cũng may phiền phức cỡ nào nữa cũng là chuyện sau khi khai giảng, một kỳ nghỉ đông buông thả là có thể giải quyết các rắc rối dễ dàng rồi.
Trì Diệp và Lê Vi uống xong trà sữa, đi đánh cầu lông, rồi ai về nhà nấy.
Vừa vào nhà, La Huệ liền chạy từ trong bếp ra, lo lắng nhìn Trì Diệp: "Con gái, Trì Giới Nghiên gọi điện thoại tới."
Vẻ mặt Trì Diệp lập tức lạnh xuống, ném cặp dưới đát, lấy điện thoại ra hỏi: "Ông ta cần gì hả mẹ?"
"Ông ấy nói, con và Vệ Chân Chân phát sinh mâu thuẫn trong trường... Con không sao chứ? Có bị Vệ Chân Chân bắt nạt không?"
Trì Diệp thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cánh tay mẹ, "Sao có thể được ạ. Cô ta bị đuổi học rồi."
"Hả? Vì sao?"
"Bởi vì cô ta vu oan con gian lận, không ngờ lại bị vạch trần."
Đã khuya, Trì Diệp không muốn nói tỉ mỉ.
Thập Tứ vì danh tiếng hẳn là sẽ không nói chuyện hãm hại bạn học, lý do chính thức Vệ Chân Chân bị đuổi học hẳn là cách thức nhập học bất chính.
Trì Diệp không cần nghĩ cũng biết hẳn là Trì Giới Nghiên bỏ tiền cho cô ta.
Không trách lần này liền gấp gáp gọi tới chất vấn. Con gái yêu quý thật vất vả mới vào được trường điểm lại bị đuổi học, làm sao có thể cam tâm? Trì Diệp cười mỉa một tiếng.
Hai ngày trước cô nhõng nhẽo khai thác được chút ít thông tin từ miệng Dịch Thuần nhưng cũng đủ hiểu.
Nghe cô nói xong, ánh mắt La Huệ tràn ngập sự lo lắng, xem ra sắp khóc đến nơi.
"Tiểu Diệp, mẹ vô dụng không thể bảo vệ con thật tốt, hại con phải chịu ủy khuất..."
Trì Diệp: "..."
Cô có chút đau đầu vò tóc, nghĩ đến một biện pháp, không thể để cho mẹ cô tiếp tục không thì sẽ khóc thật mất.
"Chuyện là... Mẹ, có việc còn nghiêm trọng hơn..."
"...Chuyện gì?!"
"Chuyện con yêu sớm bị chủ nhiệm phát hiện rồi... Có thể khai giảng sẽ mời mẹ đến trường một chuyến..."
Chương 53: Đuổi học
Edit: Tà dùng Word không bật autosave (-公- ;)
Trì Diệp hậu tri hậu giác phát hiện mình bị Dịch Thuần trêu chọc.
Rõ ràng chuyện đùa giỡn này hẳn là để cho cô làm, lúc này mới khá phù hợp với tình hình của hai người.
Hoặc là do trái tim thiếu nữ yên lặng bạo phát, Trì Diệp luôn cảm thấy sau khi yêu vào, càng ngày cô càng bớt đi sự thô bạo của "Trì ca".
Đại khái là được người mình thích yêu chiều nhiều, có chỗ dựa dẫm, cô cũng dần dần mềm yếu hơn, không còn phải gắng gượng, đã quen được bảo vệ.
Thật tốt biết mấy.
Chỉ là Dịch Thuần trêu đùa trực tiếp như vậy, Trì Diệp không tiếp chiêu thì không cam lòng, liền nở nụ cười, xoay người ôm cổ cậu.
"Vậy thì làm chút chuyện phù hợp ha?"
"..."
Dịch Thuần gõ đầu cô một cái, "Muốn bị đuổi học chứ gì?"
Đại khái chính là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.(1)
(1) 只许州官放火,不许百姓点灯 – zhǐ xǔ zhōu guān fàng huǒ,bù xǔ bǎi xìng diǎn dēng: Xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
Trì Diệp chu mỏ "Hừ" một tiếng, "Cậu mời Trương hiệu trưởng đến à? Với cả, có phải cậu sắc dụ Phương Gia Di không đấy? Nếu không sao cô ta lại thẳng thắn nhận tội vậy được?"
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể thuận lợi thế được.
Sau khi Vệ Chân Chân thừa nhận, Trì Diệp liền suy đoán hẳn là Thái lão đầu có chứng cứ, quá nửa là Lý Nhất Soái nghe trộm được cái gì, bằng không cũng sẽ không gọi cả cậu ta đến.
Thế nhưng Phương Gia Di vừa bị hỏi hai câu liền nhận tội làm cô vạn lần không nghĩ tới. Dù sao ngày đó ở văn phòng, hai người đối mặt mấy tiếng vẫn không có kết quả, sao lại đột nhiên nói ra?
Nghe ngữ khí của cô ta giống như là bị uy hiếp nữa.
Dịch Thuần véo má cô, rõ ràng không có ý định nói, "Tan học qua đây."
Trì Diệp tránh khỏi tay cậu, "Ôi không được rồi, hôm nay mẹ mình đến đón mình về."
Sắc mặt Dịch Thuần lập tức thay đổi, "Có quay lại luôn không?"
"Thì cũng sắp Tết rồi..."
Trì Diệp ôm cánh tay cậu lắc lắc, "Anh đẹp trai, mai mình chạy ra ngoài tìm cậu được k chứ?"
...
Hai người tán gẫu quên mình, cửa phòng dụng cụ đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, "...Hai em đang làm gì ở đây thế?!"
Là giáo viên thể dục.
Trì Diệp sợ hết hồn, lập tức buông tay Dịch Thuần ra.
Bởi vì thành tích thể dục của cô đặc biệt xuất sắc, suýt còn được cử đại biểu đi tham gia thi đấu chạy dự li dài, vì vậy giáo viên thể dục nhận ra cô, "Trì Diệp?"
Trì Diệp cười ngượng, "Thầy ạ... Em và bạn học đang nói chuyện."
Giáo viên thể dục nháy mắt một cái, vẻ mặt "Tôi biết mà", "Có chuyện gì không thể nói trong lớp à?"
"..."
Dịch Thuần và Trì Diệp yên lặng nhìn nhau.
"Còn không mau đi đi? Chờ tôi đưa hai em đến chỗ chủ nhiệm lớp à?"
"Cảm ơn thầy ạ!"
Hai người lập tức chạy biến.
Mãi đến khi trở lại lớp, Trì Diệp mới vui vẻ, "Oa, thật là kích thích nha!"
"Vậy lần sau muốn thử nghiệm thêm không?"
Dịch Thuần nháy mắt với cô một cái.
Trì Diệp từ chối trả lời câu hỏi này, lắc lắc tay, xoay người về phòng học.
Bởi vì là ngày học bù cuối cùng, mọi người đều táo bạo lên, vì vậy vị trí Vệ Chân Chân không ai ngồi cũng không người nào chú ý, đều đang thảo luận chuyện nghỉ đông.
Chỉ có Lê Vi thừa dịp nghỉ trưa viết giấy cho Trì Diệp, "Có chuyện gì thế? Vệ Chân Chân đâu rồi?"
Trì Diệp lắc đầu.
Cô thật sự không biết. Nói thật, Vệ Chân Chân ác ý hãm hại muốn cô bị đuổi học, đúng là khiến người khác cạn lời.
Trì Diệp nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy Vệ Chân Chân hận cô có gì tốt, cũng nên là cô hận cô ta chứ?
Tâm trạng hai người dường như bị đảo lộn.
Lòng người thật khó hiểu.
Cho tới Phương Gia Di, chỉ số thông minh này...
Trì Diệp không muốn nói gì cay nghiệt, chỉ là khiến người ta buồn lòng thôi.
Lẽ nào Phương Gia Di thật sự cảm thấy sau khi đuổi học cô, thì cô ta có thể hy vọng tiến triển gì với Dịch Thuần sao?
...
Nhưng ngay khi sắp hết tiết Ngoại ngữ cuối cùng, Vệ Chân Chân đột nhiên xông vào lớp học.
Giáo viên Ngoại ngữ đang nói chuyện làm bài tập nghỉ đông, vì vậy mọi người đều rất chăm chú. Cô ta đột nhiên đập cửa một cái, nhất thời lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta.
Sắc mặt Vệ Chân Chân xem ra không tốt lắm, ánh mắt hung ác hoàn toàn không giống cô ta.
Cô ta hung dữ nhìn Trì Diệp, hét to một tiếng: "Báo cáo!"
Giáo viên Ngoại ngữ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, "Vệ Chân Chân, em..."
Còn chưa dứt lời, Vệ Chân Chân vọt vào lớp, đi tới trước bàn Trì Diệp, từ cao xuống trừng mắt nhìn cô.
"Trì Diệp!!!"
Thực ra Trì Diệp đã đoán được tình cảnh này, khẽ lắc lư đứng lên.
Cô cao hơn Vệ Chân Chân không ít, vừa đứng lên liền biến thành cô từ trên cao nhìn xuống Vệ Chân Chân.
Mặt Vệ Chân Chân ức đỏ bừng, giọng nói có chút khóc nức nở, ngữ khí bạch liên hoa vạn phần: "Tại sao? Tại sao mày? Mày yêu nhau không bị đuổi học? Tao làm gì sai mà đuổi học tao?"
Lời vừa dứt, cả lớp liền xôn xao như cái chợ.
Giáo viên Ngoại ngữ dùng sức vỗ bàn một cái, "Ra khỏi lớp!"
Vệ Chân Chân hoàn toàn không để ý tới, không nhúc nhích mà nhìn Trì Diệp bằng ánh mắt phẫn hận.
Trì Diệp suy nghĩ một chút, cười gằn: "Đúng vậy, thế giới này chính là không công bằng như thế. Mày nói xem chuyện mẹ mày làm tiểu tam mà vẫn còn sống tốt thì sao? Hiểu chứ? Chuyện trên đời, không phải đều như ý mày được."
Vệ Chân Chân bị cô nói đốp lại vài câu, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Nghe được từ "tiểu tam", ánh mắt xem trò vui xung quanh ngày càng nhiệt lên.
Cô ta tức giận vung tay, muốn tát Trì Diệp một cái.
Nhưng khi cô ta động đậy, Trì Diệp đã biết cô ta muốn làm gì. Cô chỉ khẽ nhấc tay, Vệ Chân Chân liền bị cô đẩy ngã xuống đất.
"Mày sao thế, còn muốn đánh người nữa à?"
Vệ Chân Chân khóc thật to.
Trì Diệp lạnh lùng nhìn cô ta: "Mày cho là mày còn có thể như hồi nhỏ, khóc hai lần thì mọi người đều đến dỗ dành mày ư? Mày thực sự coi mọi người đều là Trì Giới Nghiên à?"
Bình thường mà nói, cặp đôi Trì Diệp và Lê Vi kết hợp, đều do Lê Vi đảm nhiệm nhân vật nhanh mồm nhanh miệng, mà Trì Diệp rõ ràng đảm nhiệm bảo kê, che chở Lê Vi mồm mép nhanh nhảy không bị đánh.
Không ngờ tài đấu khẩu của Trì Diệp cũng tuyệt vời, tốc độ nói vừa nhanh, giai điệu vẫn là giai điệu Hải Thành độc nhất, giọng nói lạnh lùng chê cười càng thêm hấp dẫn.
Cuối cùng Trì Diệp thương hại nhìn Vệ Chân Chân một cái.
"Vệ Chân Chân, lúc mày hại muốn tao bị đuổi học, hẳn là nghĩ đến ác giả ác báo."
Giáo viên Ngoại ngữ đã đi gọi Thái lão đầu, Thái lão đầu tức giận nhìn lớp học rối loạn tùng phèo, râu mép đều run đến mức không ra hình dáng gì.
"Các em đang làm cái gì đây?!"
Chuyện đuổi học đã quyết, Vệ Chân Chân không còn sợ Thái lão đầu nữa.
Cô ta ngồi dưới đất, có vẻ vô cùng đáng thương, khóc mãi, kéo cũng không đi.
Chờ thật lâu mới khóc xong, cô ta chuyển mắt, đưa tay chỉ vào Trì Diệp đã ngủ gật như chuyện không liên quan đến mình.
"...Lục Phóng, đây là người cậu thích sao?!"
***
Một ngày trước nghỉ đông, trò khôi hài lớp 11A3 vô cùng chấn động.
Trò hề này mang tới không ít bát quái.
Bát quái một trong đó là chuyện học sinh chuyển trường vu họa Trì Diệp gian lận, bị trường đuổi học.
Bát quái hai là Trì Diệp và học bá hai lớp đều có quan hệ, Dịch Thuần là bạn trai thừa nhận ngay trước mặt giáo viên, Lục Phóng là bị học sinh chuyển trường chỉ ra thầm mến Trì Diệp.
Tin tức vừa kích thích vừa nóng hổi như vậy, nhen nhóm lên trái tim buôn chuyện của mọi người.
"Thật á? Cái Trì Diệp này có xinh lắm không mà nhiều người thích vậy?"
"Bà chưa xem cái ảnh trên diễn đàn à? Nam sinh lớp mình còn nói cô ta là nữ thần đấy!"
"Ối giời, chủ nhiệm lớp họ mặc kệ sao?!"
...
Trì Diệp cũng coi như là biết nguyên nhân Vệ Chân Chân ngứa mắt cô rồi.
Lê Vi hút một ngụm trà sữa: "Vệ Chân Chân thích Lục Phóng, trái lại..."
Trì Diệp gật đầu, "Thật là hiếm thấy, lúc Lục Phóng giảng bài cho cô ta mình thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng không dễ coi mấy. Hay là cô ta bị M, cuồng ngược đấy??"
Càng nghĩ càng thấy có thể lắm, dù sao Trì Diệp không để ý cô ta, cô ta còn muốn lấn tới tự tìm phiền phức, chỉ lo không bị chê cười thì phải.
Lê Vi suýt thì phun ngụm trà sữa ra, ho nửa ngày mới nhịn được.
"Diệp Tử, cậu bá đạo!"
Dừng một chút, "Thế nhưng cô ta đem nhiều phiền toái lớn đến cho cậu, có lẽ khai giảng cả cậu và Dịch đại thần đều bị mời phụ huynh đấy."
Thực ra từ lần trước Thái lão đầu đã nhìn ra rồi, thế nhưng biểu hiện của hai người đều tốt, vì vậy vẫn đang giả ngu.
Hiện tại bị người vạch trần trước mặt học sinh cả lớp, kiểu gì ông cũng phải làm chút chuyện, nếu không mọi người học theo thì không tốt.
Trì Diệp thở dài: "Mình thì không sao... Chỉ là bạn học nhỏ Dịch Thuần, cũng không biết..."
Nhà Dịch Thuần rất xa hoa nhưng chưa từng thấy bố mẹ cậu. Trì Diệp cũng không rõ lắm quan hệ nhà bọn họ lúc đó, chỉ sợ gây phiền phức cho Dịch Thuần.
Cũng may phiền phức cỡ nào nữa cũng là chuyện sau khi khai giảng, một kỳ nghỉ đông buông thả là có thể giải quyết các rắc rối dễ dàng rồi.
Trì Diệp và Lê Vi uống xong trà sữa, đi đánh cầu lông, rồi ai về nhà nấy.
Vừa vào nhà, La Huệ liền chạy từ trong bếp ra, lo lắng nhìn Trì Diệp: "Con gái, Trì Giới Nghiên gọi điện thoại tới."
Vẻ mặt Trì Diệp lập tức lạnh xuống, ném cặp dưới đát, lấy điện thoại ra hỏi: "Ông ta cần gì hả mẹ?"
"Ông ấy nói, con và Vệ Chân Chân phát sinh mâu thuẫn trong trường... Con không sao chứ? Có bị Vệ Chân Chân bắt nạt không?"
Trì Diệp thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cánh tay mẹ, "Sao có thể được ạ. Cô ta bị đuổi học rồi."
"Hả? Vì sao?"
"Bởi vì cô ta vu oan con gian lận, không ngờ lại bị vạch trần."
Đã khuya, Trì Diệp không muốn nói tỉ mỉ.
Thập Tứ vì danh tiếng hẳn là sẽ không nói chuyện hãm hại bạn học, lý do chính thức Vệ Chân Chân bị đuổi học hẳn là cách thức nhập học bất chính.
Trì Diệp không cần nghĩ cũng biết hẳn là Trì Giới Nghiên bỏ tiền cho cô ta.
Không trách lần này liền gấp gáp gọi tới chất vấn. Con gái yêu quý thật vất vả mới vào được trường điểm lại bị đuổi học, làm sao có thể cam tâm? Trì Diệp cười mỉa một tiếng.
Hai ngày trước cô nhõng nhẽo khai thác được chút ít thông tin từ miệng Dịch Thuần nhưng cũng đủ hiểu.
Nghe cô nói xong, ánh mắt La Huệ tràn ngập sự lo lắng, xem ra sắp khóc đến nơi.
"Tiểu Diệp, mẹ vô dụng không thể bảo vệ con thật tốt, hại con phải chịu ủy khuất..."
Trì Diệp: "..."
Cô có chút đau đầu vò tóc, nghĩ đến một biện pháp, không thể để cho mẹ cô tiếp tục không thì sẽ khóc thật mất.
"Chuyện là... Mẹ, có việc còn nghiêm trọng hơn..."
"...Chuyện gì?!"
"Chuyện con yêu sớm bị chủ nhiệm phát hiện rồi... Có thể khai giảng sẽ mời mẹ đến trường một chuyến..."
Bình luận facebook