Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Edit: Tà ăn lắm
Sự lo lắng Trì Diệp chả hiểu từ đâu ra, nhưng quả thật đã cho Dịch Thuần chút linh cảm.
Cho dù Tiểu Diệp Tử có kiên cường hơn nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là con gái, chắc chắn thiếu hụt cảm giác an toàn —— cậu muốn cô hoàn toàn hiểu rõ trái tim mình, muốn cô hoàn toàn tự tin.
Đều nói đại học là thời kỳ yêu đương, ngây ngô vui vẻ, nhưng cũng dễ tan vỡ, ít có mấy ai có thể đi đến cuối cùng.
Nhưng Dịch Thuần không cảm thấy có chuyện gì cậu không giải quyết được.
Nếu yêu thích Trì Diệp, thì phải luôn ở bên cô.
Xuất phát từ suy nghĩ đó, Dịch Thuần càng không có dũng khí nói ra chuyện quá khứ.
Ít nhất là thi đại học xong mới nói... Không thể để ảnh hưởng tới thành tích của Trì Diệp.
Năm lớp 11 đã hoảng loạn nhốn nháo trôi qua như thế đấy.
Sắp lên nghỉ hè năm ba, Thập Tứ bắt đầu học thêm sớm hai tuần.
Từ sớm La Huệ đã mang đơn giả đến phòng giáo vụ để Trì Diệp được phép xin nghỉ không tham gia. Bà muốn đưa cô đến phòng vẽ để luyện tập.
Nhưng nếu vậy thì sẽ bỏ lỡ mất sinh nhật thành niên của Dịch Thuần mất.
Trì Diệp cân nhắc trước sau, kiểu gì cũng cảm thấy khó mà đối mặt bạn học nhỏ, dù sao lúc sinh nhật mình thì người ta đã chuẩn bị đầy đủ biết bao nhiêu bất ngờ.
Thậm chí khi rời đảo về nhà, cô còn lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra xem thì thấy đúng là như cùng một bộ với chiếc dây chuyền lá phong. Chiếc lắc tay này có một chuỗi những lá phong nhỏ tinh xảo, đeo lên cổ tay cô rất đẹp. Có thể thấy mắt nhìn của Dịch Thuần rất tốt, cũng thật dụng tâm.
Nói là không có quà, nhưng cô muốn chuẩn bị một bất ngờ nhỏ.
So sánh một chút, có vẻ như Trì Diệp vô cùng không để ý đến sinh nhật bạn Dịch Thuần, như con sói nhỏ mắt trắng ấy.
Trì Diệp do dự một lúc, cuối cùng vẫn thương lượng với La Huệ.
La Huệ thực sự rất vui mừng, dù sao con gái nhỏ từ bé đã độc lập, sau khi bà ly hôn với Trì Giới Nghiên, con gái không ỷ lại mình nữa, lập chí muốn làm nữ anh hùng đầu đội trời chân đạp đất để bảo vệ mẹ.
Sau khi La Huệ tái hôn với Mạnh Tạ, Trì Diệp càng phản nghịch khiến La Huệ sợ sẽ có lúc cô bạo phát. Bà chỉ có thể đối xử cẩn thận với cô, thậm chí không dám tổ chức sinh nhật long trọng cho con trai nhỏ, sợ sẽ tổn thương trái tim con gái.
Hiện giờ con gái chủ động nói chuyện của mình với bà để thương lượng, dù cho là phiền não nhỏ kỳ trưởng thành nhưng La Huệ cũng cảm thấy vui vẻ.
Bà suy nghĩ một chút, kéo Trì Diệp ngồi xuống, lấy giấy ướt ra thay cô lau ngón tay bị bẩn khi dọn bàn vẽ.
La Huệ vẫn luôn dịu dàng, cực kỳ có khí chất của nghệ thuật gia, "Bao giờ đến sinh nhật bạn trai con?"
Trì Diệp vốn đang thấy mặt mình đỏ, đã nói là bạn thân mà vẫn bị La Huệ vạch trần, giờ nghe cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, giống như là thân phận của Dịch Thuần được cho phép, lại hơi vui mừng nói: "Ngày 27 tháng 9 ạ." (Sinh nhật mẹ tui =))))
Bọn cô đi tập huấn từ giữa tháng Tám, phải đến cuối tháng Mười mới kết thúc, qua mất tháng Chín.
La Huệ suy nghĩ một chút: "Không xin nghỉ được à?"
Trì Diệp không ngờ mẹ cô lại sáng suốt như thế, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Mặc dù hình thức tập huấn là khép kín, nhưng nếu người lớn muốn xin nghỉ thì thật ra không phải không được.
Cô nhảy tưng tưng một vòng, ôm chặt La Huệ.
"Cảm ơn mẹ!"
La Huệ cũng ôm con gái nhỏ của bà: "Nhưng con phải đồng ý với mẹ, thi thật tốt, nếu bị chuyện khác phân tâm..."
"Không đâu ạ!"
Cô phải lên đại học cùng bạn học nhỏ Dịch Thuần, sao có thể hồ đồ được!
Bạn gái hạng nhất, không thể để cậu bị mất mặt, phải thi thật tốt mới được!
...
Để thể hiện thành ý của mình, từ đầu năm Trì Diệp đã bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Cô không giỏi chuyện thủ công, vừa phải vẽ vời vừa phải học thuộc lòng sách, thời gian không còn nhiều, nửa năm qua rồi mới đan được một nửa, độ dài chỉ có thể quấn một vòng quanh cổ.
Trì Diệp tính toán qua thời gian bắt đầu tập huấn, chịu đựng mấy đêm liên tục, cuối cùng cũng coi như là đan xong phần còn lại.
Cất que đan đi, cô đưa tay sờ cái khăn, có chút ảo não thở dài.
Vì mỗi lần chỉ đan một ít, cô lại không có kinh nghiệm, nên chỗ chặt chỗ lỏng không đồng đều. Có chỗ rất chặt có chỗ lại lỏng vô cùng, nhìn lướt qua thì không thấy nhưng sờ cẩn thận có thể thấy không giống nhau.
Cứ một phát lỏng lại một phát chặt —— nói chung là không ngon nghẻ cho lắm.
Trì Diệp cau mày suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tặng đi món quà thành tâm cả một năm trời.
Đương nhiên lúc tặng sẽ dặn Dịch Thuần xem cho có thôi chứ tuyệt đối đừng đeo lên, sỉ nhục hình tượng nam sinh của cậu lắm.
Cô gấp kỹ khăn quàng cổ, đặt vào hộp quà tặng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại xịt thêm chút nước hoa, để cả đồng hồ đeo tay đã mua vào.
Chuẩn bị quà kỹ càng xong, Trì Diệp phải đi tham gia tập huấn rồi.
Đều nói cấp 3 là kỳ ức khó quên nhất trong đời người, vừa là ánh mặt trời, vừa là thanh xuân, đúng là khoảng thời gian khiến mọi thứ đẹp đẽ.
Nhưng trên thực tế, thời gian cấp 3 trôi qua nhanh nhất.
Dường như còn vừa nghe hiệu trưởng phát biểu chào đón học sinh mới, mà một khắc sau, lửa thi đại học đã xém đến lông mày, cứ như là đặt bút xuống là sẽ nhảy ngay vào phòng thi.
Trì Diệp ban đầu cho rằng hai tháng tập huấn này sẽ rất vất vả vì không có Dịch Thuần đốc thúc, không có Lê Vi bầu bạn, chả có tí động lực nào.
Nhưng không phải vậy, hai ngày trước còn khá mệt não, mà chớp mắt một cái thời gian đã trôi qua rồi.
Cô lập một nhóm WeChat có Lê Vi và Dịch Thuần, chuyên môn phụ trách nghe cô nhổ nước bọt kể lể hàng ngày.
Bình thường chỉ có Lê Vi a dua theo cô trong nhóm chat, nhưng Dịch Thuần thì chat riêng cho cô.
Thời gian dài, Trì Diệp đánh nhau với mấy học sinh trong đội tập huấn, cũng bớt nhổ nước bọt đi nhiều.
Nghe nói công phu cô rất tốt, mấy nam sinh đều muốn động võ với cô. Kết quả nhìn cô một đá liền gãy tấm ván gỗ bọn họ nhặt từ bụi cỏ ra, cũng không ai dám đề cập chuyện "tỷ thí", trực tiếp đồng loạt nhận "Trì ca".
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trì Diệp lén gọi điện thoại cho Dịch Thuần, kể chuyện này.
"...Trì ca quả thực là vô địch thiên hạ, không ai không thích, ôi giời ạ!"
Dịch Thuần: "..."
Thấy cô chơi vui vẻ như vậy, Dịch "oán phu" Thuần không hề vui, giọng điệu không quá dịu dàng: "Bao giờ thì về?"
Trì Diệp liếc mắt nhìn lịch.
Đã 24 tháng 9 rồi.
Sau hai ngày nữa là sinh nhật Dịch Thuần.
Trì Diệp cười: "Cuối tháng 10 đó, mình có nói rồi mà."
Không muốn nói trước cho Dịch Thuần, cô muốn lén tạo niềm vui bất ngờ cho cậu cơ.
Dịch Thuần nhịn xuống tiếng thở dài, nghe có chút phiền não: "...Nhớ cậu rồi."
Trì Diệp tập huấn hơn một tháng mà giờ mới nghe cậu nói lời ân ái thế này.
Không phải là không muốn, mà sợ ảnh hưởng cô.
Dịch Thuần cảm thấy Trì Diệp đúng là một cô gái vô kỷ luật, hơn nữa còn hấp tấp muốn ra. Chỉ sợ sau khi mình bày tỏ suy nghĩ thì cô sẽ liều mạng chạy ra mất.
Đại học mỹ thuật Z cũng là một trường khá trâu bò. Tuy không phải dòng chính học viện mỹ thuật nhưng cạnh tranh vẫn rất lớn. Đặc biệt đối với tuyển thủ thay đổi giữa chừng như Trì Diệp mà nói, so với môn văn hóa, độ khó thi mỹ thuật còn lớn hơn một chút.
Sự lo lắng Trì Diệp chả hiểu từ đâu ra, nhưng quả thật đã cho Dịch Thuần chút linh cảm.
Cho dù Tiểu Diệp Tử có kiên cường hơn nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là con gái, chắc chắn thiếu hụt cảm giác an toàn —— cậu muốn cô hoàn toàn hiểu rõ trái tim mình, muốn cô hoàn toàn tự tin.
Đều nói đại học là thời kỳ yêu đương, ngây ngô vui vẻ, nhưng cũng dễ tan vỡ, ít có mấy ai có thể đi đến cuối cùng.
Nhưng Dịch Thuần không cảm thấy có chuyện gì cậu không giải quyết được.
Nếu yêu thích Trì Diệp, thì phải luôn ở bên cô.
Xuất phát từ suy nghĩ đó, Dịch Thuần càng không có dũng khí nói ra chuyện quá khứ.
Ít nhất là thi đại học xong mới nói... Không thể để ảnh hưởng tới thành tích của Trì Diệp.
Năm lớp 11 đã hoảng loạn nhốn nháo trôi qua như thế đấy.
Sắp lên nghỉ hè năm ba, Thập Tứ bắt đầu học thêm sớm hai tuần.
Từ sớm La Huệ đã mang đơn giả đến phòng giáo vụ để Trì Diệp được phép xin nghỉ không tham gia. Bà muốn đưa cô đến phòng vẽ để luyện tập.
Nhưng nếu vậy thì sẽ bỏ lỡ mất sinh nhật thành niên của Dịch Thuần mất.
Trì Diệp cân nhắc trước sau, kiểu gì cũng cảm thấy khó mà đối mặt bạn học nhỏ, dù sao lúc sinh nhật mình thì người ta đã chuẩn bị đầy đủ biết bao nhiêu bất ngờ.
Thậm chí khi rời đảo về nhà, cô còn lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở ra xem thì thấy đúng là như cùng một bộ với chiếc dây chuyền lá phong. Chiếc lắc tay này có một chuỗi những lá phong nhỏ tinh xảo, đeo lên cổ tay cô rất đẹp. Có thể thấy mắt nhìn của Dịch Thuần rất tốt, cũng thật dụng tâm.
Nói là không có quà, nhưng cô muốn chuẩn bị một bất ngờ nhỏ.
So sánh một chút, có vẻ như Trì Diệp vô cùng không để ý đến sinh nhật bạn Dịch Thuần, như con sói nhỏ mắt trắng ấy.
Trì Diệp do dự một lúc, cuối cùng vẫn thương lượng với La Huệ.
La Huệ thực sự rất vui mừng, dù sao con gái nhỏ từ bé đã độc lập, sau khi bà ly hôn với Trì Giới Nghiên, con gái không ỷ lại mình nữa, lập chí muốn làm nữ anh hùng đầu đội trời chân đạp đất để bảo vệ mẹ.
Sau khi La Huệ tái hôn với Mạnh Tạ, Trì Diệp càng phản nghịch khiến La Huệ sợ sẽ có lúc cô bạo phát. Bà chỉ có thể đối xử cẩn thận với cô, thậm chí không dám tổ chức sinh nhật long trọng cho con trai nhỏ, sợ sẽ tổn thương trái tim con gái.
Hiện giờ con gái chủ động nói chuyện của mình với bà để thương lượng, dù cho là phiền não nhỏ kỳ trưởng thành nhưng La Huệ cũng cảm thấy vui vẻ.
Bà suy nghĩ một chút, kéo Trì Diệp ngồi xuống, lấy giấy ướt ra thay cô lau ngón tay bị bẩn khi dọn bàn vẽ.
La Huệ vẫn luôn dịu dàng, cực kỳ có khí chất của nghệ thuật gia, "Bao giờ đến sinh nhật bạn trai con?"
Trì Diệp vốn đang thấy mặt mình đỏ, đã nói là bạn thân mà vẫn bị La Huệ vạch trần, giờ nghe cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, giống như là thân phận của Dịch Thuần được cho phép, lại hơi vui mừng nói: "Ngày 27 tháng 9 ạ." (Sinh nhật mẹ tui =))))
Bọn cô đi tập huấn từ giữa tháng Tám, phải đến cuối tháng Mười mới kết thúc, qua mất tháng Chín.
La Huệ suy nghĩ một chút: "Không xin nghỉ được à?"
Trì Diệp không ngờ mẹ cô lại sáng suốt như thế, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Mặc dù hình thức tập huấn là khép kín, nhưng nếu người lớn muốn xin nghỉ thì thật ra không phải không được.
Cô nhảy tưng tưng một vòng, ôm chặt La Huệ.
"Cảm ơn mẹ!"
La Huệ cũng ôm con gái nhỏ của bà: "Nhưng con phải đồng ý với mẹ, thi thật tốt, nếu bị chuyện khác phân tâm..."
"Không đâu ạ!"
Cô phải lên đại học cùng bạn học nhỏ Dịch Thuần, sao có thể hồ đồ được!
Bạn gái hạng nhất, không thể để cậu bị mất mặt, phải thi thật tốt mới được!
...
Để thể hiện thành ý của mình, từ đầu năm Trì Diệp đã bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Cô không giỏi chuyện thủ công, vừa phải vẽ vời vừa phải học thuộc lòng sách, thời gian không còn nhiều, nửa năm qua rồi mới đan được một nửa, độ dài chỉ có thể quấn một vòng quanh cổ.
Trì Diệp tính toán qua thời gian bắt đầu tập huấn, chịu đựng mấy đêm liên tục, cuối cùng cũng coi như là đan xong phần còn lại.
Cất que đan đi, cô đưa tay sờ cái khăn, có chút ảo não thở dài.
Vì mỗi lần chỉ đan một ít, cô lại không có kinh nghiệm, nên chỗ chặt chỗ lỏng không đồng đều. Có chỗ rất chặt có chỗ lại lỏng vô cùng, nhìn lướt qua thì không thấy nhưng sờ cẩn thận có thể thấy không giống nhau.
Cứ một phát lỏng lại một phát chặt —— nói chung là không ngon nghẻ cho lắm.
Trì Diệp cau mày suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tặng đi món quà thành tâm cả một năm trời.
Đương nhiên lúc tặng sẽ dặn Dịch Thuần xem cho có thôi chứ tuyệt đối đừng đeo lên, sỉ nhục hình tượng nam sinh của cậu lắm.
Cô gấp kỹ khăn quàng cổ, đặt vào hộp quà tặng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại xịt thêm chút nước hoa, để cả đồng hồ đeo tay đã mua vào.
Chuẩn bị quà kỹ càng xong, Trì Diệp phải đi tham gia tập huấn rồi.
Đều nói cấp 3 là kỳ ức khó quên nhất trong đời người, vừa là ánh mặt trời, vừa là thanh xuân, đúng là khoảng thời gian khiến mọi thứ đẹp đẽ.
Nhưng trên thực tế, thời gian cấp 3 trôi qua nhanh nhất.
Dường như còn vừa nghe hiệu trưởng phát biểu chào đón học sinh mới, mà một khắc sau, lửa thi đại học đã xém đến lông mày, cứ như là đặt bút xuống là sẽ nhảy ngay vào phòng thi.
Trì Diệp ban đầu cho rằng hai tháng tập huấn này sẽ rất vất vả vì không có Dịch Thuần đốc thúc, không có Lê Vi bầu bạn, chả có tí động lực nào.
Nhưng không phải vậy, hai ngày trước còn khá mệt não, mà chớp mắt một cái thời gian đã trôi qua rồi.
Cô lập một nhóm WeChat có Lê Vi và Dịch Thuần, chuyên môn phụ trách nghe cô nhổ nước bọt kể lể hàng ngày.
Bình thường chỉ có Lê Vi a dua theo cô trong nhóm chat, nhưng Dịch Thuần thì chat riêng cho cô.
Thời gian dài, Trì Diệp đánh nhau với mấy học sinh trong đội tập huấn, cũng bớt nhổ nước bọt đi nhiều.
Nghe nói công phu cô rất tốt, mấy nam sinh đều muốn động võ với cô. Kết quả nhìn cô một đá liền gãy tấm ván gỗ bọn họ nhặt từ bụi cỏ ra, cũng không ai dám đề cập chuyện "tỷ thí", trực tiếp đồng loạt nhận "Trì ca".
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trì Diệp lén gọi điện thoại cho Dịch Thuần, kể chuyện này.
"...Trì ca quả thực là vô địch thiên hạ, không ai không thích, ôi giời ạ!"
Dịch Thuần: "..."
Thấy cô chơi vui vẻ như vậy, Dịch "oán phu" Thuần không hề vui, giọng điệu không quá dịu dàng: "Bao giờ thì về?"
Trì Diệp liếc mắt nhìn lịch.
Đã 24 tháng 9 rồi.
Sau hai ngày nữa là sinh nhật Dịch Thuần.
Trì Diệp cười: "Cuối tháng 10 đó, mình có nói rồi mà."
Không muốn nói trước cho Dịch Thuần, cô muốn lén tạo niềm vui bất ngờ cho cậu cơ.
Dịch Thuần nhịn xuống tiếng thở dài, nghe có chút phiền não: "...Nhớ cậu rồi."
Trì Diệp tập huấn hơn một tháng mà giờ mới nghe cậu nói lời ân ái thế này.
Không phải là không muốn, mà sợ ảnh hưởng cô.
Dịch Thuần cảm thấy Trì Diệp đúng là một cô gái vô kỷ luật, hơn nữa còn hấp tấp muốn ra. Chỉ sợ sau khi mình bày tỏ suy nghĩ thì cô sẽ liều mạng chạy ra mất.
Đại học mỹ thuật Z cũng là một trường khá trâu bò. Tuy không phải dòng chính học viện mỹ thuật nhưng cạnh tranh vẫn rất lớn. Đặc biệt đối với tuyển thủ thay đổi giữa chừng như Trì Diệp mà nói, so với môn văn hóa, độ khó thi mỹ thuật còn lớn hơn một chút.