Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Tò Mò Về Giản Nhu
Giản Nhu không biết ai tên Lục Hàn nên đã đứng chưa dám bước xuống, thầy Trương thấy vậy thì quên mất bản thân cô mới chuyển tới không biết cũng đúng.
Thầy Trương:" Là cái bàn cuối cùng dãy bên phải!"
Giản Nhu:" Em cảm ơn!"
Cô không biết sao mấy đứa con gái trong lớp lại nhìn cô với ánh mắt liếc ngang liếc dọc như thế, cô thầm nghĩ bản thân đã gây ấn tượng xấu trong mắt mọi người rồi nên cũng không dám nhìn mọi người xung quanh, nhanh chóng đi xuống chỗ mình ngồi.
Cô bước vào chỗ ngồi tính chào hỏi người bên cạnh mình nhưng thấy cậu ta có vẻ không quan tâm đến, từ lúc cô bước vào người này chưa ngước lên nhìn cô một lần.
Với sự nhút nhát của cô thì bản thân cô cũng không dám bắt chuyện trước, với lại vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta thì cô đã sợ rồi nên đành ngoãn ngồi im cho đến tiết học mặc kệ những con mắt ghen ghét đang chĩa về mình.
Người ngồi bên cạnh cô là Lục Hàn, một trong những người có gia thế bậc nhất thành phố, anh cũng là học bá của trường, trong giờ học anh đọc những cuốn sách khác giáo viên thấy nhưng vẫn bình thường vì biết anh là người không dễ đụng đến.
Lục Hàn từ đầu đến cuối vẫn không ngước nhìn cô bạn học sinh mới lần nào, mặc dù mắt dán vô quyển sách trước mặt nhưng anh vẫn nghe được thầy Trương bảo cô học sinh mới ngồi cùng mình.
Anh tưởng cô giống như mấy người con gái trong lớp thích bắt chuyện với anh, nhưng nào đâu ngờ từ đầu giờ đến hết tiết đầu tiên vẫn không chào hỏi anh lần nào, điều này làm anh có chút tò mò về Giản Nhu.
Lục Hàn đã nhịn hết nổi nên đã ngước mắt lên nhìn cô một chút, ừ thì xinh đẹp gương mặt trái xoan sóng mũi cao đôi môi đỏ có chút bóng chắc vì son dưỡng, anh vừa nhìn vừa thầm đánh giá.
Lục Hàn nghĩ: Ơ sao lại thế này! tự nhiên đi đánh giá cô ta thế!*
Anh nghĩ xong liền nhanh chóng quay đi nhưng hành động này đã lọt vào tầm mắt của hai người, một là Tống Dương bạn thân của anh, hai là Lâm Vũ Nghi người thích thầm anh bấy lâu nay.
Tống Dương*nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta đã lọt vào lưới tình rồi sao! oh My God*
Vũ Nghi* nghĩ: Cậu ấy đã để ý đến học sinh mới rồi sao? không thể nào như vậy! tớ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu! Lục Hàn cậu là của tớ! mãi mãi là như vậy!"
Cô ta nghĩ xong liền nhìn cô bằng đôi mắt hận thù rồi mới quay lên. Cô ta là Lâm Vũ Nghi gia đình cô ta cũng thuộc hạng thương lưu, cô ta cùng Lục Hàn học chung lớp từ cấp hai tới giờ nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cô ta thậm chí là nói chuyện chung. Cô ta thường xử đẹp những người có ý định tỏ tình với anh.
Còn Tống Dương là bạn thân chí cốt của anh, hai người làm bạn từ thuở nhỏ, hai gia đình cũng có quen biết từ lâu nên hai người rất thân, gia đình cậu ta cũng rất giàu có chỉ thua gia đình Lục Gia một bậc nhưng quan hệ của bọn họ rất tốt.
Từ lúc vào học tới giờ Giản Nhu vẫn không dám ngước lên chỉ biết dán mặt vào sách mỗi khi ra chơi, còn trong tiết học thì cô mới dám ngước lên nhìn bảng.
Những hành động này của Giản Nhu làm cho anh chú ý đến cô, Lục Hàn cũng không biết bản thân anh bị cái gì, mặc dù mắt nhìn sách nhưng lâu lâu lại liếc nhìn cô một chút.
Tống Dương nhìn cảnh này thì thầm cười ra về phải chọc ghẹo anh mới dược, xem thằng bạn này đã sa vào lưới tình rồi. Giản Nhu từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở miệng nói chuyện với ai cả.
Những người trong lớp cũng không ai lại bắt chuyện với cô nên trong lòng cô đã bắt đầu nghĩ lung tung, rõ ràng bản thân đã cố gắng rồi nhưng vẫn chưa có ai đến làm quen, đến người cùng bàn với cô cũng không quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Giản Nhu càng nghĩ càng thấy tủi thân, sắc mặt cũng buồn đi hẳn, anh hoàn toàn nhìn thấy rất rõ sắc thái này của cô.
Lục Hàn nghĩ: Cô ta bị làm sao đấy! hồi nãy trông rất bình thường giờ lại tỏ vẻ tủi thân! ais tự nhiên nhìn cô ta nữa rồi? chắc điên mất!*
Anh bực mình đóng cuốn sách lại, anh hơi mạnh tay làm cho cô ở bên cạnh có chút giật mình nhẹ nhưng vẫn không dám quay nhìn anh sợ làm anh khó chịu.
Đến giờ tan học ai cũng lần lượt ra về còn cô vẫn ngồi ở chỗ ngồi đợi mọi người đi hết bản thân mới dọn đồ về
Anh lúc đầu cũng thắc mắc ai cũng về còn cô ngồi lại đây làm gì, ý nghĩ vừa loé lên trong đầu liền bị anh dập tắt ngay lập tức, anh không bản thân hôm nay bị làm sao nữa cứ thích lo chuyện người khác.
Anh và Tống Dương đi xuống sân trường, cậu ta vừa đi vừa chọc ghẹo anh.
Tống Dương:" Tôi thấy hết tất cả rồi! cậu luôn nhìn con gái người ta suốt buổi học đấy! khai thật đi, cậu để ý học sinh mới chuyển phải không?"
Lục Hàn:" Thèm đòn à!"
Tống Dương:" Ây giỡn xíu thôi đi đánh banh thôi!"
Lục Hàn:" Được!"
Tống Dương:" Nếu cậu muốn tỏ tình bạn đó thì nói với tớ, tớ giúp cậu..!"
Lục Hàn:" TỐNG DƯƠNG!"
Tống Dương* chạy*:" haha"
Anh cũng nhanh chóng chạy theo để cho Tống Dương một trận, cuộc nói chuyện của hai người đều lọt vào tai của Vũ Nghi cô ta càng nghe càng nắm chặt gốc váy của mình.
Thầy Trương:" Là cái bàn cuối cùng dãy bên phải!"
Giản Nhu:" Em cảm ơn!"
Cô không biết sao mấy đứa con gái trong lớp lại nhìn cô với ánh mắt liếc ngang liếc dọc như thế, cô thầm nghĩ bản thân đã gây ấn tượng xấu trong mắt mọi người rồi nên cũng không dám nhìn mọi người xung quanh, nhanh chóng đi xuống chỗ mình ngồi.
Cô bước vào chỗ ngồi tính chào hỏi người bên cạnh mình nhưng thấy cậu ta có vẻ không quan tâm đến, từ lúc cô bước vào người này chưa ngước lên nhìn cô một lần.
Với sự nhút nhát của cô thì bản thân cô cũng không dám bắt chuyện trước, với lại vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta thì cô đã sợ rồi nên đành ngoãn ngồi im cho đến tiết học mặc kệ những con mắt ghen ghét đang chĩa về mình.
Người ngồi bên cạnh cô là Lục Hàn, một trong những người có gia thế bậc nhất thành phố, anh cũng là học bá của trường, trong giờ học anh đọc những cuốn sách khác giáo viên thấy nhưng vẫn bình thường vì biết anh là người không dễ đụng đến.
Lục Hàn từ đầu đến cuối vẫn không ngước nhìn cô bạn học sinh mới lần nào, mặc dù mắt dán vô quyển sách trước mặt nhưng anh vẫn nghe được thầy Trương bảo cô học sinh mới ngồi cùng mình.
Anh tưởng cô giống như mấy người con gái trong lớp thích bắt chuyện với anh, nhưng nào đâu ngờ từ đầu giờ đến hết tiết đầu tiên vẫn không chào hỏi anh lần nào, điều này làm anh có chút tò mò về Giản Nhu.
Lục Hàn đã nhịn hết nổi nên đã ngước mắt lên nhìn cô một chút, ừ thì xinh đẹp gương mặt trái xoan sóng mũi cao đôi môi đỏ có chút bóng chắc vì son dưỡng, anh vừa nhìn vừa thầm đánh giá.
Lục Hàn nghĩ: Ơ sao lại thế này! tự nhiên đi đánh giá cô ta thế!*
Anh nghĩ xong liền nhanh chóng quay đi nhưng hành động này đã lọt vào tầm mắt của hai người, một là Tống Dương bạn thân của anh, hai là Lâm Vũ Nghi người thích thầm anh bấy lâu nay.
Tống Dương*nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta đã lọt vào lưới tình rồi sao! oh My God*
Vũ Nghi* nghĩ: Cậu ấy đã để ý đến học sinh mới rồi sao? không thể nào như vậy! tớ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu! Lục Hàn cậu là của tớ! mãi mãi là như vậy!"
Cô ta nghĩ xong liền nhìn cô bằng đôi mắt hận thù rồi mới quay lên. Cô ta là Lâm Vũ Nghi gia đình cô ta cũng thuộc hạng thương lưu, cô ta cùng Lục Hàn học chung lớp từ cấp hai tới giờ nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cô ta thậm chí là nói chuyện chung. Cô ta thường xử đẹp những người có ý định tỏ tình với anh.
Còn Tống Dương là bạn thân chí cốt của anh, hai người làm bạn từ thuở nhỏ, hai gia đình cũng có quen biết từ lâu nên hai người rất thân, gia đình cậu ta cũng rất giàu có chỉ thua gia đình Lục Gia một bậc nhưng quan hệ của bọn họ rất tốt.
Từ lúc vào học tới giờ Giản Nhu vẫn không dám ngước lên chỉ biết dán mặt vào sách mỗi khi ra chơi, còn trong tiết học thì cô mới dám ngước lên nhìn bảng.
Những hành động này của Giản Nhu làm cho anh chú ý đến cô, Lục Hàn cũng không biết bản thân anh bị cái gì, mặc dù mắt nhìn sách nhưng lâu lâu lại liếc nhìn cô một chút.
Tống Dương nhìn cảnh này thì thầm cười ra về phải chọc ghẹo anh mới dược, xem thằng bạn này đã sa vào lưới tình rồi. Giản Nhu từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở miệng nói chuyện với ai cả.
Những người trong lớp cũng không ai lại bắt chuyện với cô nên trong lòng cô đã bắt đầu nghĩ lung tung, rõ ràng bản thân đã cố gắng rồi nhưng vẫn chưa có ai đến làm quen, đến người cùng bàn với cô cũng không quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Giản Nhu càng nghĩ càng thấy tủi thân, sắc mặt cũng buồn đi hẳn, anh hoàn toàn nhìn thấy rất rõ sắc thái này của cô.
Lục Hàn nghĩ: Cô ta bị làm sao đấy! hồi nãy trông rất bình thường giờ lại tỏ vẻ tủi thân! ais tự nhiên nhìn cô ta nữa rồi? chắc điên mất!*
Anh bực mình đóng cuốn sách lại, anh hơi mạnh tay làm cho cô ở bên cạnh có chút giật mình nhẹ nhưng vẫn không dám quay nhìn anh sợ làm anh khó chịu.
Đến giờ tan học ai cũng lần lượt ra về còn cô vẫn ngồi ở chỗ ngồi đợi mọi người đi hết bản thân mới dọn đồ về
Anh lúc đầu cũng thắc mắc ai cũng về còn cô ngồi lại đây làm gì, ý nghĩ vừa loé lên trong đầu liền bị anh dập tắt ngay lập tức, anh không bản thân hôm nay bị làm sao nữa cứ thích lo chuyện người khác.
Anh và Tống Dương đi xuống sân trường, cậu ta vừa đi vừa chọc ghẹo anh.
Tống Dương:" Tôi thấy hết tất cả rồi! cậu luôn nhìn con gái người ta suốt buổi học đấy! khai thật đi, cậu để ý học sinh mới chuyển phải không?"
Lục Hàn:" Thèm đòn à!"
Tống Dương:" Ây giỡn xíu thôi đi đánh banh thôi!"
Lục Hàn:" Được!"
Tống Dương:" Nếu cậu muốn tỏ tình bạn đó thì nói với tớ, tớ giúp cậu..!"
Lục Hàn:" TỐNG DƯƠNG!"
Tống Dương* chạy*:" haha"
Anh cũng nhanh chóng chạy theo để cho Tống Dương một trận, cuộc nói chuyện của hai người đều lọt vào tai của Vũ Nghi cô ta càng nghe càng nắm chặt gốc váy của mình.
Bình luận facebook