-
Chương 149
“Chu Tước đại nhân, ta đã từng gả cho người khác.” Khóe miệng Tề Hoan mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi chút nào.
“Ta đã nghe Minh Nhi nói, nó cũng không để ý chuyện này, huống chi người kia sợ là đã chết rồi.” Chu Tước nở nụ cười ôn hòa, nhưng những lời thốt ra từ miệng ả, lại giống như một đạo sét đánh chết Tề Hoan.
Minh Hỏa không để ý? Hắn là cái thá gì! Nàng để ý đấy, dám nguyền rủa Mặc Dạ chết, bà lão thối, sau này ta sẽ ngày ngày nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!
Bởi vì những lời Chu Tước nói, nụ cười trên mặt Tề Hoan rốt cuộc dần dần biến mất. Hiện tại tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia bất kể đối phương là ai nàng đều sẽ trực tiếp động thủ, nhưng có thể khiến nàng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, không thể không nói, Chu Tước đúng là có đủ bản lĩnh.
“Chu Tước đại nhân, Tề Hoan tự thấy không xứng với Minh Hỏa Tiên tôn, đa tạ hắn đã cất nhắc.”
“Tề Hoan!” Chu Tước thấy thái độ của Tề Hoan càng ngày càng lạnh như băng, cũng không nhịn được nữa. Mụ là một trong bốn Thần thú, từ trước đến này chỉ có người trong Tiên giới nhường nhịn mụ, từ khi nào lại có người dám tỏ thái độ với mụ như thế, “Ngươi phải biết rằng, chuyện của Mặc Dạ chưa được coi là kết thúc, nếu như chúng ta muốn truy cứu, ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.”
Tề Hoan lúc này rốt cục hiểu ra, vì sao Bạch Hổ lại chán ghét mụ ta như vậy, nói thật, không hiểu lúc ấy ánh mắt nàng sao lại kém đến mức còn cảm thấy Chu Tước này không tệ, trước mắt xem ra, là nàng nghĩ sai rồi. Loại người này, không, là loại chim này, sao không bị nướng quách đi cho rồi.
“Nếu Chu Tước đại nhân không định bỏ qua cho Tề Hoan, Tề Hoan sẽ luôn chờ ngài.” Tề Hoan nhìn mụ, dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Có điều, Chu Tước đại nhân hình như rất coi trọng tháp Lôi Thần, không biết nếu tháp Lôi Thần biến mất, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến Tiên giới đây?”
Tề Hoan rất giỏi quan sát vẻ mặt người bên cạnh, lúc tháp Lôi Thần hoàn thành, sự vui sướng trên mặt bốn thần thú đều không che dấu được, tại sao cả bốn thần thú đều lộ ra vẻ mặt như thế, cho dù không biết nguyên nhân cụ thể, Tề Hoan cũng có thể suy đoán được vài phần.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Tề Hoan không dám, ta chỉ là nói sự thật mà thôi, nếu một ngày nào đó ta nghĩ quẩn mà chết, thì tháp Lôi Thần cũng sẽ biến mất.”
“Ngươi càn rỡ!” Nụ cười ôn hòa trên mặt Chu Tước rốt cục hoàn toàn biến mất, khuôn mặt mụ đỏ bừng, mắt hạnh trừng to, tay phải giơ lên cao, giống như chuẩn bị cho Tề Hoan một bài học, nhưng nhìn thấy Tề Hoan nhìn thẳng mình, lại cứng rắn nén tức giận xuống.
“Hừ.” Ánh mắt Chu Tước lạnh lẽo nhìn Tề Hoan một hồi lâu, khoát tay áo rời đi. Còn nhiều thời gian. Tề Hoan sợ rằng không biết, tháp Lôi Thần chỉ cần rơi xuống đất một trăm ngày, sẽ bị bốn Thần thú khống chế hoàn toàn, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tháp Lôi Thần này không có Thần thú tương xứng đi kèm. . . . . .
Trên đời này sẽ không có hai con Thần thú hoàn toàn giống nhau, đây là trật tự của lục đạo, nếu như xuất hiện hai con Thần thú giống nhau, thì có nghĩa là một con sẽ chết, bị con còn lại giết chết. Cho dù Tề Hoan có thể khống chế tháp Lôi Thần thì sao, qua trăm ngày nữa nàng sẽ không còn tác dụng gì.
Vốn Chu Tước cũng không thích gì Tề Hoan, nhưng vì con độc nhất của mình lại yêu Tề Hoan đến tận xương tủy, mụ làm mẹ cũng không có cách nào, trong lòng mụ cảm thấy mắc nợ Minh Hỏa, cho nên đối với hắn hữu cầu tất ứng (xin là đáp ứng), nhưng những năm qua Minh Hỏa chưa từng cầu xin mụ cái gì.
Tề Hoan. Là người duy nhất có thể khiến Minh Hỏa cúi đầu. Nếu không, chỉ bằng buổi nói chuyện hôm nay, nàng nhất định phải chết.
Tề Hoan nhìn Chu Tước rời đi, sắc mặt từ từ trầm xuống, Chu Tước không sợ, nàng có thể nhìn ra dược, tháp Lôi Thần xem ra chỉ có tính uy hiếp tạm thời đối với mụ, tuyệt đối không thể dùng vật này uy hiếp mụ cả đời dược. Hơn nữa thực lực mụ cao hơn mình quá nhiêu, sợ rằng lúc này không thể không cúi đầu rồi.
Huống chi, Lôi Thần và Thiên Lôi rất nhanh sẽ rời khỏi đây, sau lưng nàng căn bản không còn núi dựa, Lôi Thần rất coi trọng chuyện của nàng và Minh Hỏa, bởi vì Minh Hỏa chắc chắn là một ngọn núi dựa cường đại. Chẳng qua, tất cả mọi người đều không nghĩ đến cảm nhận của Tề Hoan mà thôi.
Nếu như lúc này có Mặc Dạ ở bên cạnh thì thật tốt, cái gì cũng không cần nghĩ, cứ quẳng cho hắn là được.
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la tối tăm mờ mịt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Tiểu Hoan, ngươi không thoải mái sao?” Thiên Lôi không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Tề Hoan, nhìn thấy Tề Hoan không ngừng chảy nước mắt, khóe miệng vẫn nở nụ cười khó hiểu, làm cho trong lòng hắn không khỏi nhói một cái.
“Không có gì, đúng rồi Nhị thúc, người ta bảo thúc tìm có tin tức gì không?” Sau khi trở lại Tiên giới, Tề Hoan vẫn nhờ mấy người Lôi Thần hỏi thăm tin tức của tiểu hồ ly, nhưng thái độ của Lôi Thần và Thiên Lôi vẫn rất kỳ quái, bọn họ hình như như biết cái gì, nhưng lại không trực tiếp nói cho nàng biết.
“Chuyện này. . . . . .” Thiên Lôi do dự một lát, khẽ cắn răng, rốt cục dằn lòng nói ra, “Hai người bọn họ bị Minh Hỏa mang đi, con hồ ly kia là nhi tử của Cửu cô nương, nghe nói Minh Hỏa không làm gì hắn, về phần con rắn, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
“Bọn họ bị bắt? Chuyện khi nào vậy?” Nghe Thiên Lôi nói, Tề Hoan suy tư. Nam nhân này không chịu bỏ qua cho Mặc Dạ, thậm chí ngay cả sủng vật của Mặc Dạ cũng vậy, thật đúng là ngoan độc.
“Một ngày trước khi bọn chúng thoát khỏi điện Lôi Thần, Minh Hỏa đột nhiên đến tìm đại ca, nói hơi thở của ngươi biến mất khỏi chỗ hắn.” Thiên Lôi nhìn vẻ mặt cứng ngắc lạnh như băng của Tề Hoan, cúi đầu thở dài.
Từ mười năm trước Tề Hoan vẫn luôn hỏi tình hình của tiểu hồ ly và đằng xà, nhưng hắn đã đáp ứng Minh Hỏa, tuyệt đối không được nói cho Tề Hoan biết, mười năm nay, con đằng xà kia còn sống hay chết, sợ rằng cũng khó nói.
“Hắn làm sao mà biết hơi thở của ta biến mất?”
“Hắn có gieo Tiên chủng trong cơ thể ngươi, có thể thông qua hơi thở để tìm được ngươi. Có điều khi ngươi hạ phàm, có khí tức của Quỷ Tiên bao phủ nên chúng ta không có cách nào tìm được ngươi. Sau đó, hơi thở của ngươi càng ngày càng mãnh liệt, chúng ta mới thông qua lời tiên đoán của thiên bi mà tìm ra.”
Lúc Thiên Lôi nói những lời này, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tề Hoan.
Tề Hoan gật đầu, “Không liên quan đến Nhị thúc, ta không để ý.” Tề Hoan cười, “Chúng ta trở về thôi, Lôi thúc vẫn còn đang chờ chúng ta.” Tề Hoan kéo tay Thiên Lôi đi về phía điện Lôi Thần, về phần trong lòng nàng có để ý hay không, cũng chỉ có mình nàng biết. Ít nhất, nhìn nét mặt của nàng, rõ ràng là không để ý.
Nếu quả thật không để ý, nàng đã không phải là Tề Hoan rồi. Thiên Lôi lại than thở, hắn phát hiện những năm gần đây mình càng ngày càng hay than thở, cho tới giờ hắn luôn coi Tề Hoan như con gái của mình, nhưng luôn có những chuyện thân bất do kỷ (không thể làm theo ý muốn), khiến hắn phải dấu giếm Tề Hoan, làm cho Tề Hoan càng ngày càng cách xa hắn. Thiên Lôi từng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ ánh mắt của Tề Hoan, hắn nhìn thấy trong mắt nàng, che giấu hận ý.
Ba trăm năm trước, nụ cười của Tề Hoan rực rỡ như thế, không có chút tâm cơ nào. Nhưng hôm nay, trong nụ cười của Tề Hoan mang theo mấy phần ưu sầu, còn có sự lạnh nhạt, hờ hững.
Nếu như lúc trước Tề Hoan chưa từng đến điện Lôi Thần, nếu như ngay từ đầu bọn họ không quen biết nhau, nàng chắc hẳn vẫn có thể sống cuộc sống vui vẻ chăng!
Có lẽ là uy hiếp của Tề Hoan có tác dụng, dù sao Chu Tước cũng không nhắc tới chuyện của nàng và Minh Hỏa, yến hội cũng được tổ chức hết sức thành công, Lôi Thần giới thiệu Tề Hoan cho lão bằng hữu của hắn, đây là đang trải đường cho Tề Hoan.
Mọi người ở đây chính là như vậy, nhưng điều bọn hắn quan tâm hơn cả chính là thực lực.
Chỉ cần có thực lực, cho dù nàng có lật trời thì cũng không ai dám ý kiến, đáng tiếc, nàng không có. Cho nên, nàng chỉ có thể kiềm nén mỉm cười với mọi người, cười với những kẻ đã từng chính tay đả thương Mặc Dạ.
“Đoạn Tuế Tiên tôn đến.” Đang lúc yến hội đạt đến cao trào, thủ vệ bên ngoài đột nhiên hô lên một tiếng, mặc dù ai cũng biết chuyện của Đoạn Tuế Tiên tôn, nhưng dù sao hắn cũng là Tiên tôn, thủ vệ bên ngoài cửa tuyệt đối không có can đảm ngăn cản, chỉ có thể thông báo cho Lôi Thần bên trong mà thôi.
Chén rượu trong tay Lôi Thần ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Tề Hoan. Tề Hoan cúi đầu, trong lòng ấm áp. Đời này của nàng, chỉ làm đúng hai chuyện, một là bái Hư Không Tử làm sư phụ, trở thành người của phái Thanh Vân. Chuyện còn lại chính là yêu Mặc Dạ.
Đoạn Tuế xuất hiện khiến sắc mặt của phần lớn Tiên tôn đều có chút quỷ dị, những âm thanh ồn ào náo động trong đại sảnh dần dần nhỏ đi, Đoạn Tuế mặc trường bào màu xanh, râu bạc trắng dài đến ngực, ánh mắt híp lại, dường như rất vui vẻ, trong tay hắn còn ôm một cái hộp.
“Lão tổ tông, ngài đã tới.” Đoạn Tuế tự mình đến, Tề Hoan dĩ nhiên không thể không nghênh đón, cho dù tất cả mọi người nơi này đều không hoan nghênh Đoạn Tuế, nhưng đây là điện Lôi Thần, bắt đầu từ hôm nay, nàng mới là chủ nhân của điện Lôi Thần, nàng hoan nghênh Đoạn Tuế, như vậy hắn chính là thượng khách của điện Lôi Thần.
“Tiểu nha đầu trưởng thành hơn không ít, lão tổ tông tới chậm, có giận không?” Nhìn Tề Hoan chầm chậm chạy về phía mình, Đoạn Tuế nở nụ cười từ ái, đưa tay xoa xoa đầu Tề Hoan.
“Điện Lôi Thần này chỉ cần lão tổ tông chịu đến, cửa lớn vĩnh viễn rộng mở cho người.” Dù sao nàng cũng muốn biểu lộ suy nghĩ của mình, những người khác nghĩ thế nào, nàng không thèm quan tâm.
“Nha đầu này thật là. Đây là lễ vật, mặc dù có chút máu tanh, nhưng trong cơ thể bị gieo Tiên chủng gì gì đó, chắc là nha đầu con sẽ không vui nha.” Đoạn Tuế cười nói với Tề Hoan.
Âm thanh truyền khắp đại điện, vẻ mặt mọi người trong đại điện cũng không giống nhau.
Bạch Hổ không ngừng dùng lỗ mũi ngửi, hăng hái nhìn chiếc hộp trong tay Đoạn Tuế.
Ma Chu Tước thì vẻ mặt kinh sợ, ánh mắt Minh Hỏa nhìn về phía Tề Hoan có mấy phần phức tạp.
Tề Hoan mở hộp ra, đúng là rất đẫm máu, không nghĩ tới, Tiên chủng trong cơ thể mình là do nàng ta gieo xuống, thật là khiến người ta không ngờ tới mà.
“Loại đồ này, lão tổ tông ném cho chó ăn thì được rồi, cần gì mang tới ất hứng.” Mặc dù nói vậy, nhưng Tề Hoan vẫn thu cái hộp, hơn nữa còn cho vào trong nhẫn trữ vật của mình.
“Ai ~ đây dù sao cũng là đồ của nhà giàu, nào dám tùy tiện cho chó ăn chứ.” Đoạn Tuế làm vẻ mặt sợ sệt, Tề Hoan không nhịn được bật cười, chẳng qua những người khác lại không thể cười được, đặc biệt là Minh Hỏa.
“Ta đã nghe Minh Nhi nói, nó cũng không để ý chuyện này, huống chi người kia sợ là đã chết rồi.” Chu Tước nở nụ cười ôn hòa, nhưng những lời thốt ra từ miệng ả, lại giống như một đạo sét đánh chết Tề Hoan.
Minh Hỏa không để ý? Hắn là cái thá gì! Nàng để ý đấy, dám nguyền rủa Mặc Dạ chết, bà lão thối, sau này ta sẽ ngày ngày nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!
Bởi vì những lời Chu Tước nói, nụ cười trên mặt Tề Hoan rốt cuộc dần dần biến mất. Hiện tại tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia bất kể đối phương là ai nàng đều sẽ trực tiếp động thủ, nhưng có thể khiến nàng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, không thể không nói, Chu Tước đúng là có đủ bản lĩnh.
“Chu Tước đại nhân, Tề Hoan tự thấy không xứng với Minh Hỏa Tiên tôn, đa tạ hắn đã cất nhắc.”
“Tề Hoan!” Chu Tước thấy thái độ của Tề Hoan càng ngày càng lạnh như băng, cũng không nhịn được nữa. Mụ là một trong bốn Thần thú, từ trước đến này chỉ có người trong Tiên giới nhường nhịn mụ, từ khi nào lại có người dám tỏ thái độ với mụ như thế, “Ngươi phải biết rằng, chuyện của Mặc Dạ chưa được coi là kết thúc, nếu như chúng ta muốn truy cứu, ngươi nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.”
Tề Hoan lúc này rốt cục hiểu ra, vì sao Bạch Hổ lại chán ghét mụ ta như vậy, nói thật, không hiểu lúc ấy ánh mắt nàng sao lại kém đến mức còn cảm thấy Chu Tước này không tệ, trước mắt xem ra, là nàng nghĩ sai rồi. Loại người này, không, là loại chim này, sao không bị nướng quách đi cho rồi.
“Nếu Chu Tước đại nhân không định bỏ qua cho Tề Hoan, Tề Hoan sẽ luôn chờ ngài.” Tề Hoan nhìn mụ, dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Có điều, Chu Tước đại nhân hình như rất coi trọng tháp Lôi Thần, không biết nếu tháp Lôi Thần biến mất, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến Tiên giới đây?”
Tề Hoan rất giỏi quan sát vẻ mặt người bên cạnh, lúc tháp Lôi Thần hoàn thành, sự vui sướng trên mặt bốn thần thú đều không che dấu được, tại sao cả bốn thần thú đều lộ ra vẻ mặt như thế, cho dù không biết nguyên nhân cụ thể, Tề Hoan cũng có thể suy đoán được vài phần.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Tề Hoan không dám, ta chỉ là nói sự thật mà thôi, nếu một ngày nào đó ta nghĩ quẩn mà chết, thì tháp Lôi Thần cũng sẽ biến mất.”
“Ngươi càn rỡ!” Nụ cười ôn hòa trên mặt Chu Tước rốt cục hoàn toàn biến mất, khuôn mặt mụ đỏ bừng, mắt hạnh trừng to, tay phải giơ lên cao, giống như chuẩn bị cho Tề Hoan một bài học, nhưng nhìn thấy Tề Hoan nhìn thẳng mình, lại cứng rắn nén tức giận xuống.
“Hừ.” Ánh mắt Chu Tước lạnh lẽo nhìn Tề Hoan một hồi lâu, khoát tay áo rời đi. Còn nhiều thời gian. Tề Hoan sợ rằng không biết, tháp Lôi Thần chỉ cần rơi xuống đất một trăm ngày, sẽ bị bốn Thần thú khống chế hoàn toàn, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tháp Lôi Thần này không có Thần thú tương xứng đi kèm. . . . . .
Trên đời này sẽ không có hai con Thần thú hoàn toàn giống nhau, đây là trật tự của lục đạo, nếu như xuất hiện hai con Thần thú giống nhau, thì có nghĩa là một con sẽ chết, bị con còn lại giết chết. Cho dù Tề Hoan có thể khống chế tháp Lôi Thần thì sao, qua trăm ngày nữa nàng sẽ không còn tác dụng gì.
Vốn Chu Tước cũng không thích gì Tề Hoan, nhưng vì con độc nhất của mình lại yêu Tề Hoan đến tận xương tủy, mụ làm mẹ cũng không có cách nào, trong lòng mụ cảm thấy mắc nợ Minh Hỏa, cho nên đối với hắn hữu cầu tất ứng (xin là đáp ứng), nhưng những năm qua Minh Hỏa chưa từng cầu xin mụ cái gì.
Tề Hoan. Là người duy nhất có thể khiến Minh Hỏa cúi đầu. Nếu không, chỉ bằng buổi nói chuyện hôm nay, nàng nhất định phải chết.
Tề Hoan nhìn Chu Tước rời đi, sắc mặt từ từ trầm xuống, Chu Tước không sợ, nàng có thể nhìn ra dược, tháp Lôi Thần xem ra chỉ có tính uy hiếp tạm thời đối với mụ, tuyệt đối không thể dùng vật này uy hiếp mụ cả đời dược. Hơn nữa thực lực mụ cao hơn mình quá nhiêu, sợ rằng lúc này không thể không cúi đầu rồi.
Huống chi, Lôi Thần và Thiên Lôi rất nhanh sẽ rời khỏi đây, sau lưng nàng căn bản không còn núi dựa, Lôi Thần rất coi trọng chuyện của nàng và Minh Hỏa, bởi vì Minh Hỏa chắc chắn là một ngọn núi dựa cường đại. Chẳng qua, tất cả mọi người đều không nghĩ đến cảm nhận của Tề Hoan mà thôi.
Nếu như lúc này có Mặc Dạ ở bên cạnh thì thật tốt, cái gì cũng không cần nghĩ, cứ quẳng cho hắn là được.
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la tối tăm mờ mịt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Tiểu Hoan, ngươi không thoải mái sao?” Thiên Lôi không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Tề Hoan, nhìn thấy Tề Hoan không ngừng chảy nước mắt, khóe miệng vẫn nở nụ cười khó hiểu, làm cho trong lòng hắn không khỏi nhói một cái.
“Không có gì, đúng rồi Nhị thúc, người ta bảo thúc tìm có tin tức gì không?” Sau khi trở lại Tiên giới, Tề Hoan vẫn nhờ mấy người Lôi Thần hỏi thăm tin tức của tiểu hồ ly, nhưng thái độ của Lôi Thần và Thiên Lôi vẫn rất kỳ quái, bọn họ hình như như biết cái gì, nhưng lại không trực tiếp nói cho nàng biết.
“Chuyện này. . . . . .” Thiên Lôi do dự một lát, khẽ cắn răng, rốt cục dằn lòng nói ra, “Hai người bọn họ bị Minh Hỏa mang đi, con hồ ly kia là nhi tử của Cửu cô nương, nghe nói Minh Hỏa không làm gì hắn, về phần con rắn, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
“Bọn họ bị bắt? Chuyện khi nào vậy?” Nghe Thiên Lôi nói, Tề Hoan suy tư. Nam nhân này không chịu bỏ qua cho Mặc Dạ, thậm chí ngay cả sủng vật của Mặc Dạ cũng vậy, thật đúng là ngoan độc.
“Một ngày trước khi bọn chúng thoát khỏi điện Lôi Thần, Minh Hỏa đột nhiên đến tìm đại ca, nói hơi thở của ngươi biến mất khỏi chỗ hắn.” Thiên Lôi nhìn vẻ mặt cứng ngắc lạnh như băng của Tề Hoan, cúi đầu thở dài.
Từ mười năm trước Tề Hoan vẫn luôn hỏi tình hình của tiểu hồ ly và đằng xà, nhưng hắn đã đáp ứng Minh Hỏa, tuyệt đối không được nói cho Tề Hoan biết, mười năm nay, con đằng xà kia còn sống hay chết, sợ rằng cũng khó nói.
“Hắn làm sao mà biết hơi thở của ta biến mất?”
“Hắn có gieo Tiên chủng trong cơ thể ngươi, có thể thông qua hơi thở để tìm được ngươi. Có điều khi ngươi hạ phàm, có khí tức của Quỷ Tiên bao phủ nên chúng ta không có cách nào tìm được ngươi. Sau đó, hơi thở của ngươi càng ngày càng mãnh liệt, chúng ta mới thông qua lời tiên đoán của thiên bi mà tìm ra.”
Lúc Thiên Lôi nói những lời này, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tề Hoan.
Tề Hoan gật đầu, “Không liên quan đến Nhị thúc, ta không để ý.” Tề Hoan cười, “Chúng ta trở về thôi, Lôi thúc vẫn còn đang chờ chúng ta.” Tề Hoan kéo tay Thiên Lôi đi về phía điện Lôi Thần, về phần trong lòng nàng có để ý hay không, cũng chỉ có mình nàng biết. Ít nhất, nhìn nét mặt của nàng, rõ ràng là không để ý.
Nếu quả thật không để ý, nàng đã không phải là Tề Hoan rồi. Thiên Lôi lại than thở, hắn phát hiện những năm gần đây mình càng ngày càng hay than thở, cho tới giờ hắn luôn coi Tề Hoan như con gái của mình, nhưng luôn có những chuyện thân bất do kỷ (không thể làm theo ý muốn), khiến hắn phải dấu giếm Tề Hoan, làm cho Tề Hoan càng ngày càng cách xa hắn. Thiên Lôi từng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ ánh mắt của Tề Hoan, hắn nhìn thấy trong mắt nàng, che giấu hận ý.
Ba trăm năm trước, nụ cười của Tề Hoan rực rỡ như thế, không có chút tâm cơ nào. Nhưng hôm nay, trong nụ cười của Tề Hoan mang theo mấy phần ưu sầu, còn có sự lạnh nhạt, hờ hững.
Nếu như lúc trước Tề Hoan chưa từng đến điện Lôi Thần, nếu như ngay từ đầu bọn họ không quen biết nhau, nàng chắc hẳn vẫn có thể sống cuộc sống vui vẻ chăng!
Có lẽ là uy hiếp của Tề Hoan có tác dụng, dù sao Chu Tước cũng không nhắc tới chuyện của nàng và Minh Hỏa, yến hội cũng được tổ chức hết sức thành công, Lôi Thần giới thiệu Tề Hoan cho lão bằng hữu của hắn, đây là đang trải đường cho Tề Hoan.
Mọi người ở đây chính là như vậy, nhưng điều bọn hắn quan tâm hơn cả chính là thực lực.
Chỉ cần có thực lực, cho dù nàng có lật trời thì cũng không ai dám ý kiến, đáng tiếc, nàng không có. Cho nên, nàng chỉ có thể kiềm nén mỉm cười với mọi người, cười với những kẻ đã từng chính tay đả thương Mặc Dạ.
“Đoạn Tuế Tiên tôn đến.” Đang lúc yến hội đạt đến cao trào, thủ vệ bên ngoài đột nhiên hô lên một tiếng, mặc dù ai cũng biết chuyện của Đoạn Tuế Tiên tôn, nhưng dù sao hắn cũng là Tiên tôn, thủ vệ bên ngoài cửa tuyệt đối không có can đảm ngăn cản, chỉ có thể thông báo cho Lôi Thần bên trong mà thôi.
Chén rượu trong tay Lôi Thần ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Tề Hoan. Tề Hoan cúi đầu, trong lòng ấm áp. Đời này của nàng, chỉ làm đúng hai chuyện, một là bái Hư Không Tử làm sư phụ, trở thành người của phái Thanh Vân. Chuyện còn lại chính là yêu Mặc Dạ.
Đoạn Tuế xuất hiện khiến sắc mặt của phần lớn Tiên tôn đều có chút quỷ dị, những âm thanh ồn ào náo động trong đại sảnh dần dần nhỏ đi, Đoạn Tuế mặc trường bào màu xanh, râu bạc trắng dài đến ngực, ánh mắt híp lại, dường như rất vui vẻ, trong tay hắn còn ôm một cái hộp.
“Lão tổ tông, ngài đã tới.” Đoạn Tuế tự mình đến, Tề Hoan dĩ nhiên không thể không nghênh đón, cho dù tất cả mọi người nơi này đều không hoan nghênh Đoạn Tuế, nhưng đây là điện Lôi Thần, bắt đầu từ hôm nay, nàng mới là chủ nhân của điện Lôi Thần, nàng hoan nghênh Đoạn Tuế, như vậy hắn chính là thượng khách của điện Lôi Thần.
“Tiểu nha đầu trưởng thành hơn không ít, lão tổ tông tới chậm, có giận không?” Nhìn Tề Hoan chầm chậm chạy về phía mình, Đoạn Tuế nở nụ cười từ ái, đưa tay xoa xoa đầu Tề Hoan.
“Điện Lôi Thần này chỉ cần lão tổ tông chịu đến, cửa lớn vĩnh viễn rộng mở cho người.” Dù sao nàng cũng muốn biểu lộ suy nghĩ của mình, những người khác nghĩ thế nào, nàng không thèm quan tâm.
“Nha đầu này thật là. Đây là lễ vật, mặc dù có chút máu tanh, nhưng trong cơ thể bị gieo Tiên chủng gì gì đó, chắc là nha đầu con sẽ không vui nha.” Đoạn Tuế cười nói với Tề Hoan.
Âm thanh truyền khắp đại điện, vẻ mặt mọi người trong đại điện cũng không giống nhau.
Bạch Hổ không ngừng dùng lỗ mũi ngửi, hăng hái nhìn chiếc hộp trong tay Đoạn Tuế.
Ma Chu Tước thì vẻ mặt kinh sợ, ánh mắt Minh Hỏa nhìn về phía Tề Hoan có mấy phần phức tạp.
Tề Hoan mở hộp ra, đúng là rất đẫm máu, không nghĩ tới, Tiên chủng trong cơ thể mình là do nàng ta gieo xuống, thật là khiến người ta không ngờ tới mà.
“Loại đồ này, lão tổ tông ném cho chó ăn thì được rồi, cần gì mang tới ất hứng.” Mặc dù nói vậy, nhưng Tề Hoan vẫn thu cái hộp, hơn nữa còn cho vào trong nhẫn trữ vật của mình.
“Ai ~ đây dù sao cũng là đồ của nhà giàu, nào dám tùy tiện cho chó ăn chứ.” Đoạn Tuế làm vẻ mặt sợ sệt, Tề Hoan không nhịn được bật cười, chẳng qua những người khác lại không thể cười được, đặc biệt là Minh Hỏa.
Bình luận facebook