-
Chương 220
Edit: Tiểu Ly
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Từ đầu đến cuối, trên mặt Tề Hoan vẫn không lộ ra chút biểu hiện lo lắng hay sợ hãi gì. Phải biết rằng, Tông Lão Hội kia chính là chỗ đi vào được nhưng không ra được, đây là điều cả Tiên giới đều biết rõ, vậy tại sao Tề Hoan lại không hề khẩn trương, người kia không phải là tướng công của nàng sao? Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng Hỏa Như.
“Ta ra ngoài trước.” Liếc nhìn Tiểu Ngân một cái, Tề Hoan đứng dậy đi ra ngoài. Con Bích Sư mà Ngụy Phong để lại cũng đi theo sau lưng Tề Hoan, tiểu hồ ly thấy thế, lông toàn thân lập tức dựng đứng. Nếu không phải thân hình nó quá nhỏ thì thật sự rất có lực uy hiếp.
Bích Sư dường như cũng nhận ra địch ý của tiểu hồ ly, quay đầu lại gầm nhẹ một tiếng. Nếu là loại thú khác, chỉ cần nghe một tiếng rống như thế đã sớm gục xuống thần phục rồi, trái lại tiểu hồ ly chẳng những không cúi đầu, mà toàn thân cao thấp còn toát ra một ngọn lửa màu vàng nhạt, quần áo trước ngực Tiểu Ngân bị ngọn lửa kia đốt thành một lỗ thủng.
Lần này thì hay rồi, Tề Hoan còn chưa làm gì, vậy mà hồ ly nhà nàng đã bắt đầu tức giận.
“Bích Sư, ngươi đừng có láo xược!” Vì phòng ngừa toàn bộ quần áo mình bị thiêu cháy, Tiểu Ngân chỉ đành nâng tiểu hồ ly lên, cũng may da rắn của hắn khá cứng nên không bị đốt ra mùi khét gì, nhưng cảm giác nóng rực này vẫn làm cho động vật máu lạnh trời sinh như Tiểu Ngân cảm thấy khó chịu.
Xem ra Bích Sư vẫn rất sợ Tiểu Ngân, tuy rằng tu vi của nó và Tiểu Ngân ngang nhau, nhưng Tiểu Ngân vừa dứt lời, Bích Sư liền rống to lên một tiếng, rồi quay đầu thu khí thế trên người lại, không hề nhìn tiểu hồ ly nữa.
Song hồ ly mà Tề Hoan nuôi bản chính là loại thú không buông tha cho người khác, Bích Sư nhượng bộ, nó còn chưa đồng ý đâu. Từ lúc đến đây tiểu hồ ly đã nhẫn một bụng lửa giận rồi, mặc kệ Bích Sư lùi bước, nó chỉ biết là bây giờ nó đang vô cùng khó chịu, con thú chết tiệt này lại còn dám đi theo Tiểu Hoan, nó chỉ là tiện thể trút giận mà thôi.
Nhảy khỏi tay của Tiểu Ngân, thân thể tiểu hồ ly lập tức lớn lên giữa không trung, chín cái đuôi với chín màu sắc khác nhau tung bay uốn lượn, chẳng qua lần này không có lông vũ trên đỉnh đầu nữa, ngược lại là giữa trán nó xuất hiện thêm ba vệt màu vàng.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Sau khi trông thấy tiểu hồ ly khôi phục nguyên dạng, miệng Bích Sư đột nhiên phun ra tiếng người, trong đôi mắt chợt nổi lên sát cơ. Vẻ mặt toàn bộ mọi người trong phủ ngay giờ phút này cũng ít nhiều thay đổi, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở thuộc về Cửu Vĩ Thiên Hồ.
“Nhận ra ta là tốt rồi, cũng đỡ cho ngươi phải chết mà không nhắm mắt” Giọng nói trong trẻo của tiểu hồ ly truyền ra, mang theo vài phần khinh thường. Nam chủ nhân nhà nó đã dẫn lão già Ngụy Phong kia đi rồi, chắc hẳn lão già đó cũng không còn giá trị sống sót nào nữa, để cho dứt khoát, nó cũng giải quyết luôn con thú này là được.
Cũng không biết Bích Sư có thù hận gì với Cửu Vĩ Thiên Hồ, tiểu hồ ly vừa nói xong, hai con thú đã lập tức đánh nhau. Cũng may Tề Hoan phản ứng nhanh, trước hết chạy ra khỏi đó đầu tiên, nên không nhìn thấy đại sảnh bị huỷ hoại.
Tiểu Ngân cũng đi ra ngay sau đó, tùy ý bố trí lại đại sảnh đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Lo lắng à?” Tề Hoan đứng bên cạnh Tiểu Ngân, giống như có điều suy nghĩ nhìn tiểu hồ ly, còn cả con Bích Sư kia nữa.
“Tu vi của Bích Sư ngang bằng ta.” Tiểu Ngân mặc dù không nói thẳng nhưng cũng đủ để biểu đạt cảm xúc lo lắng của mình.
“Ngươi quá coi thường nó rồi.” Từ sau lần trước trở về điện Lôi Thần một chuyến, trên thân thể tiểu hồ ly đã chậm rãi biến đổi, thỉnh thoảng trong lúc nó tu luyện còn có thể vô ý phun ra chút Thái Dương Chân Hỏa.
Nếu bây giờ tiểu hồ ly vận dụng năng lực của Tam Túc Kim Ô, thì chỉ e Bích Sư căn bản sẽ không tránh khỏi.
“Nhìn cho kỹ đi, nếu tiểu hồ ly không thắng được thì ngươi lên.” Tề Hoan vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngân, xoay người rời đi.
“. . . . . .”
Tốt xấu gì hắn cũng là thiên tướng, lại liên thủ với Cửu Vĩ Thiên Hồ bắt nạt một con Bích Sư, như vậy cũng hơi quá đáng rồi. Sau khi đưa mắt nhìn Tề Hoan rời đi, Tiểu Ngân quay đầu lại nhìn đại sảnh, trong mắt vẫn lạnh băng như trước, sao phải đợi tiểu hồ ly không thắng được, bây giờ nếu hai người liên thủ với nhau, sợ rằng cho dù Bích Sư có chín cái mạng cũng không thoát nổi!
Bích Sư có nằm mơ cũng không ngờ, mới đánh được một nửa vậy mà Tiểu Ngân lại không biết xấu hổ xen vào, chỉ đối phó một con tiểu hồ ly, nó đã phải cố gắng hết sức, bây giờ còn thêm một Tiểu Ngân nữa, đây không phải là muốn nó chết sao.
Sau khi Tiểu Ngân gia nhập cuộc chiến, Bích Sư không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.
Không thể không nói, tốc độ của Bích Sư thật sự rất nhanh, cho dù là tốc độ của Tiểu Ngân cũng không theo kịp. Đáng tiếc, nó không ngờ ở phía trước vậy mà đã sớm có một tấm lưới giăng giữa đường chờ nó nhảy vào.
Hai tay Tề Hoan vừa thu lại, địa võng lập tức thắt chặt, mặc cho Bích Sư giãy dụa thế nào cũng không thể vùng ra khỏi tấm lưới màu đỏ như máu kia. Bích Sư cũng không ngốc, Tiểu Ngân đã quang minh chính đại đối phó nó, điều này có nghĩa là hắn căn bản cố ý muốn giết mình, trốn không thoát thì nó chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
“Ngân, ngươi giết ta thì chính là đối địch với Tông Lão Hội!” Lực xuyên thấu từ tiếng gầm của Bích Sư vẫn tương đối mạnh, toàn bộ mọi người trong phủ thành chủ đều nghe được giọng nói của nó.
“Tông Lão Hội đến dự hôn lễ lại ý đồ cướp đoạt tân nương tử, ngươi cảm thấy mối thù của chúng ta còn chưa đủ sâu sao.” Giọng Tiểu Ngân không lớn, nhưng thực sự có thể làm cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.
Tề Hoan nhướn mày, cười như không cười nhìn vào mắt Tiểu Ngân, thằng nhóc này thật đủ vô sỉ, kỹ thuật vu oan hãm hại thế nhưng còn tương xứng với nàng, không chỉ xử lý Hỏa Như, còn có thể dùng lời đồn nhảm khiến Ngụy Phong chết đuối, đương nhiên, lời đồn về một người đã chết đối với hắn cũng chẳng thể gây hại gì.
Vốn Tiểu Ngân cũng không ngại lấy Hỏa Như, nhưng hành vi của nàng ta đã chạm vào điểm mấu chốt của Tiểu Ngân, hắn và Hoả Nha vốn không có cảm tình gì, việc chăm sóc muội muội của Hỏa Nha không thuộc bổn phận của hắn, lúc trước hắn thay nàng ngăn cản những lời đồn kia đã là tốt lắm rồi.
“Không biết mùi vị của Bích Sư thế nào nhỉ, ta chưa được hưởng qua đâu đấy.” Nhìn Bích Sư đang vùng vẫy trong địa võng, tâm tình Tề Hoan cũng không tệ. Thoạt nhìn chắc hẳn là dị thú thời Thượng Cổ đây, nghe nói chỉ cần ăn thịt loại thú này là có thể đạt được không ít chỗ tốt. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tề Hoan nhìn sang Tiểu Ngân, đáng tiếc, con rắn này lại không thể ăn.
“Hương vị khá tốt.” Bốn chân tiểu hồ ly đáp xuống đất, há mồm phun ra một đám lửa màu vàng, bay thẳng đến thiêu đốt địa võng. Nó biết rõ độ rắn chắc của địa võng, huống hồ cái lưới này cũng không phải đồ vật thực sự, chỉ cần bên trong Trấn Lôi Thạch còn lực lôi điện thì căn bản sẽ không bị phá, lửa của nó chỉ có thể giết chết Bích Sư bên trong mà thôi.
Nhưng ngọn lửa kia còn chưa đốt tới trên người Bích Sư đã bị cản lại. Một cái kính màu bạc mang phong cách cổ xưa đột nhiên hiện ra trước người Bích Sư, đồng thời còn có thần tướng Thiên Phạt và một nam tử trung niên mặc đồ đen xuất hiện.
Ánh mắt Tiểu Ngân chỉ đảo qua Thiên Phạt, rồi dừng lại trên người nam tử trung niên kia một lúc.
“Ngân thiên . . . . . . Không, không, phải gọi là Ngân thần tướng rồi, chúc mừng, không hổ là đằng xà dị chủng thời Thượng Cổ, vậy mà có thể tu luyện tới trình độ này.” Người đang nói chuyện chính là nam tử trung niên mặc đồ đen kia, hắn vừa mở miệng đã lập tức làm tất cả mọi người ở đây chấn động.
Sắc mặt Tề Hoan lại càng quỷ dị, thần tướng? Tiểu Ngân đã tu thành thần tướng rồi sao? Không phải chứ, hắn cũng đã quá khoa trương rồi.
“Ánh mắt Nhị trưởng lão thật tốt.” Dứt lời, khí thế trên người Tiểu Ngân đột nhiên biến đổi, Tề Hoan lập tức có thể cảm giác được một không gian dày đặc hàn ý đang bao phủ quanh mình, đây là lĩnh vực của Tiểu Ngân, là một lĩnh vực vô cùng hoàn thiện.
Trong lòng Tề Hoàn khẽ động, lĩnh vực của nàng cũng xuất hiện xung quanh thân thể, không lớn, chỉ đủ để đặt mình ra bên ngoài lĩnh vực của Tiểu Ngân. Tề Hoan vốn còn chưa luyện tập sử dụng lĩnh vực thành thạo, nhưng từ khi Phật tự trong não bắt đầu biến hóa, nàng lại phát hiện mình đã bắt đầu nắm giữ thành thạo lĩnh vực, tuy chưa thể bao phủ toàn bộ thành như Tiểu Ngân, nhưng đã có thể bao trùm toàn bộ phủ thành chủ rồi.
Tiến vào bên trong lĩnh vực của người khác là một hành vi vô cùng nguy hiểm, Thiên Phạt và Nhị trưởng lão đều lập tức mở ra lĩnh vực của mình. Nhị trưởng lão kia tuy rằng không phải thần tướng, thế nhưng gã dường như đã nghiên cứu về phương diện này rất kỹ càng, phạm vi lĩnh vực của gã vậy mà có thể sánh ngang Tiểu Ngân. Trái lại là Thiên Phạt, nếu mang ra so sánh thì thật đúng là xấu hổ chết người, dù gì cũng là một thần tướng đã có uy tín lâu năm, vậy mà so ra còn kém hai người bọn họ.
Kỳ thật bây giờ nỗi khiếp sợ trong lòng Nhị trưởng lão cũng không phải do Tiểu Ngân đột nhiên tấn chức thần tướng, dù sao tiềm lực của Tiểu Ngân vẫn còn, hắn tấn chức chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, điều gã không ngờ chính là Tề Hoan ở bên cạnh Tiểu Ngân thế nhưng có thể mở ra lĩnh vực, hơn nữa đã khống chế được rất thành thạo.
“Ta nói này, khoe khoang đủ rồi thì nên thu lại đi, sao ngươi có thể làm cho lĩnh vực của mình lạnh như vậy.” Tề Hoan phàn nàn nói, tu vi của nàng không bằng Tiểu Ngân, nhưng chữ Phật “Úm” trong cơ thể kia vẫn luôn chống đỡ lĩnh vực, khiến cho lĩnh vực của Tiểu Ngân căn bản không thể làm gì được nàng, ngược lại là cái hàn khí này lại làm cho toàn thân Tề Hoan rét run.
Tiểu Ngân liếc Tề Hoan một cái, chậm rãi thu hồi lĩnh vực, Thiên Phạt và gã Nhị trưởng lão kia cũng dần dần thu hồi lĩnh vực của mình.
“Các ngươi cứ nói chuyện, ta trở về nướng thịt.” Tề Hoan khẽ vươn tay, địa võng đang trói Bích Sư bay về phía nàng, chỉ có Tề Hoan vẫn chưa thu lại lĩnh vực của mình, không phải nàng không muốn, mà là uy hiếp vừa rồi của ba người này khá lớn, một phần nhỏ quỷ vực Mặc Dạ lưu lại kia đã bắt đầu rục rịch, Tề Hoan đang định tìm một chỗ không người để thu nó vào.
“Lớn mật, còn không dừng tay.” Phát hiện Tề Hoan vẫn còn đánh chủ ý lên Bích Sư, sắc mặt Thiên Phạt biến đổi, cũng mặc kệ việc mình làm có đánh mất thân phận hay không, tấm gương màu bạc đánh về phía Tề Hoan. Thật ra, trong lòng hắn muốn mượn cái thần khí này để trực tiếp giết chết Tề Hoan. Lần trước không giết được nàng đã khiến hắn mất mặt, lần này, hắn tuyệt đối không thể buông tha nàng đơn giản như vậy.
Thần khí? Sau khi tấm gương kia xâm nhập vào lĩnh vực của Tề Hoan, Tề Hoan cũng cảm giác được đồ vật này phát ra khí tức rất khủng bố, một thần khí do thần tướng đánh với, Tề Hoan cũng không hứng thú lấy cứng chọi cứng.
Nàng vừa định trốn, ai ngờ lĩnh vực của nàng đã lập tức biến thành một quang cảnh khác, vô số oan hồn từ lòng đất bò ra, không gian lĩnh vực tràn đầy chim chóc hoa lá đẹp như tranh vẽ mà Tề Hoan tự mình trang trí đã không còn tung tích.
Đây là một phần lĩnh vực được Mặc Dạ dung hợp cùng nàng – quỷ vực mà chỉ Quỷ Tiên mới có.
Tấm gương mang cấp bậc thần khí kia được gọi là Chiếu Nhật Kính, tục truyền do Tam Túc Kim Ô dùng Thái Dương Chân Hỏa nóng nhất luyện chế suốt 999 năm mới chế thành, loại thần khí này không có nhược điểm gì, nhưng nó mang chính khí mười phần, sau khi tiến vào nơi dơ bẩn như quỷ vực này thì rất dễ bị làm bẩn.
Nhưng đây cũng không phải là lĩnh vực của Tề Hoan, tác dụng với nó tuy rất nhỏ thế nhưng Thiên Phạt cũng cảm nhận được, Chiếu Nhật Kính cực kì kiêng kị với lĩnh vực đột nhiên biến hóa này của Tề Hoan.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Từ đầu đến cuối, trên mặt Tề Hoan vẫn không lộ ra chút biểu hiện lo lắng hay sợ hãi gì. Phải biết rằng, Tông Lão Hội kia chính là chỗ đi vào được nhưng không ra được, đây là điều cả Tiên giới đều biết rõ, vậy tại sao Tề Hoan lại không hề khẩn trương, người kia không phải là tướng công của nàng sao? Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng Hỏa Như.
“Ta ra ngoài trước.” Liếc nhìn Tiểu Ngân một cái, Tề Hoan đứng dậy đi ra ngoài. Con Bích Sư mà Ngụy Phong để lại cũng đi theo sau lưng Tề Hoan, tiểu hồ ly thấy thế, lông toàn thân lập tức dựng đứng. Nếu không phải thân hình nó quá nhỏ thì thật sự rất có lực uy hiếp.
Bích Sư dường như cũng nhận ra địch ý của tiểu hồ ly, quay đầu lại gầm nhẹ một tiếng. Nếu là loại thú khác, chỉ cần nghe một tiếng rống như thế đã sớm gục xuống thần phục rồi, trái lại tiểu hồ ly chẳng những không cúi đầu, mà toàn thân cao thấp còn toát ra một ngọn lửa màu vàng nhạt, quần áo trước ngực Tiểu Ngân bị ngọn lửa kia đốt thành một lỗ thủng.
Lần này thì hay rồi, Tề Hoan còn chưa làm gì, vậy mà hồ ly nhà nàng đã bắt đầu tức giận.
“Bích Sư, ngươi đừng có láo xược!” Vì phòng ngừa toàn bộ quần áo mình bị thiêu cháy, Tiểu Ngân chỉ đành nâng tiểu hồ ly lên, cũng may da rắn của hắn khá cứng nên không bị đốt ra mùi khét gì, nhưng cảm giác nóng rực này vẫn làm cho động vật máu lạnh trời sinh như Tiểu Ngân cảm thấy khó chịu.
Xem ra Bích Sư vẫn rất sợ Tiểu Ngân, tuy rằng tu vi của nó và Tiểu Ngân ngang nhau, nhưng Tiểu Ngân vừa dứt lời, Bích Sư liền rống to lên một tiếng, rồi quay đầu thu khí thế trên người lại, không hề nhìn tiểu hồ ly nữa.
Song hồ ly mà Tề Hoan nuôi bản chính là loại thú không buông tha cho người khác, Bích Sư nhượng bộ, nó còn chưa đồng ý đâu. Từ lúc đến đây tiểu hồ ly đã nhẫn một bụng lửa giận rồi, mặc kệ Bích Sư lùi bước, nó chỉ biết là bây giờ nó đang vô cùng khó chịu, con thú chết tiệt này lại còn dám đi theo Tiểu Hoan, nó chỉ là tiện thể trút giận mà thôi.
Nhảy khỏi tay của Tiểu Ngân, thân thể tiểu hồ ly lập tức lớn lên giữa không trung, chín cái đuôi với chín màu sắc khác nhau tung bay uốn lượn, chẳng qua lần này không có lông vũ trên đỉnh đầu nữa, ngược lại là giữa trán nó xuất hiện thêm ba vệt màu vàng.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Sau khi trông thấy tiểu hồ ly khôi phục nguyên dạng, miệng Bích Sư đột nhiên phun ra tiếng người, trong đôi mắt chợt nổi lên sát cơ. Vẻ mặt toàn bộ mọi người trong phủ ngay giờ phút này cũng ít nhiều thay đổi, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở thuộc về Cửu Vĩ Thiên Hồ.
“Nhận ra ta là tốt rồi, cũng đỡ cho ngươi phải chết mà không nhắm mắt” Giọng nói trong trẻo của tiểu hồ ly truyền ra, mang theo vài phần khinh thường. Nam chủ nhân nhà nó đã dẫn lão già Ngụy Phong kia đi rồi, chắc hẳn lão già đó cũng không còn giá trị sống sót nào nữa, để cho dứt khoát, nó cũng giải quyết luôn con thú này là được.
Cũng không biết Bích Sư có thù hận gì với Cửu Vĩ Thiên Hồ, tiểu hồ ly vừa nói xong, hai con thú đã lập tức đánh nhau. Cũng may Tề Hoan phản ứng nhanh, trước hết chạy ra khỏi đó đầu tiên, nên không nhìn thấy đại sảnh bị huỷ hoại.
Tiểu Ngân cũng đi ra ngay sau đó, tùy ý bố trí lại đại sảnh đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Lo lắng à?” Tề Hoan đứng bên cạnh Tiểu Ngân, giống như có điều suy nghĩ nhìn tiểu hồ ly, còn cả con Bích Sư kia nữa.
“Tu vi của Bích Sư ngang bằng ta.” Tiểu Ngân mặc dù không nói thẳng nhưng cũng đủ để biểu đạt cảm xúc lo lắng của mình.
“Ngươi quá coi thường nó rồi.” Từ sau lần trước trở về điện Lôi Thần một chuyến, trên thân thể tiểu hồ ly đã chậm rãi biến đổi, thỉnh thoảng trong lúc nó tu luyện còn có thể vô ý phun ra chút Thái Dương Chân Hỏa.
Nếu bây giờ tiểu hồ ly vận dụng năng lực của Tam Túc Kim Ô, thì chỉ e Bích Sư căn bản sẽ không tránh khỏi.
“Nhìn cho kỹ đi, nếu tiểu hồ ly không thắng được thì ngươi lên.” Tề Hoan vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngân, xoay người rời đi.
“. . . . . .”
Tốt xấu gì hắn cũng là thiên tướng, lại liên thủ với Cửu Vĩ Thiên Hồ bắt nạt một con Bích Sư, như vậy cũng hơi quá đáng rồi. Sau khi đưa mắt nhìn Tề Hoan rời đi, Tiểu Ngân quay đầu lại nhìn đại sảnh, trong mắt vẫn lạnh băng như trước, sao phải đợi tiểu hồ ly không thắng được, bây giờ nếu hai người liên thủ với nhau, sợ rằng cho dù Bích Sư có chín cái mạng cũng không thoát nổi!
Bích Sư có nằm mơ cũng không ngờ, mới đánh được một nửa vậy mà Tiểu Ngân lại không biết xấu hổ xen vào, chỉ đối phó một con tiểu hồ ly, nó đã phải cố gắng hết sức, bây giờ còn thêm một Tiểu Ngân nữa, đây không phải là muốn nó chết sao.
Sau khi Tiểu Ngân gia nhập cuộc chiến, Bích Sư không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.
Không thể không nói, tốc độ của Bích Sư thật sự rất nhanh, cho dù là tốc độ của Tiểu Ngân cũng không theo kịp. Đáng tiếc, nó không ngờ ở phía trước vậy mà đã sớm có một tấm lưới giăng giữa đường chờ nó nhảy vào.
Hai tay Tề Hoan vừa thu lại, địa võng lập tức thắt chặt, mặc cho Bích Sư giãy dụa thế nào cũng không thể vùng ra khỏi tấm lưới màu đỏ như máu kia. Bích Sư cũng không ngốc, Tiểu Ngân đã quang minh chính đại đối phó nó, điều này có nghĩa là hắn căn bản cố ý muốn giết mình, trốn không thoát thì nó chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
“Ngân, ngươi giết ta thì chính là đối địch với Tông Lão Hội!” Lực xuyên thấu từ tiếng gầm của Bích Sư vẫn tương đối mạnh, toàn bộ mọi người trong phủ thành chủ đều nghe được giọng nói của nó.
“Tông Lão Hội đến dự hôn lễ lại ý đồ cướp đoạt tân nương tử, ngươi cảm thấy mối thù của chúng ta còn chưa đủ sâu sao.” Giọng Tiểu Ngân không lớn, nhưng thực sự có thể làm cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.
Tề Hoan nhướn mày, cười như không cười nhìn vào mắt Tiểu Ngân, thằng nhóc này thật đủ vô sỉ, kỹ thuật vu oan hãm hại thế nhưng còn tương xứng với nàng, không chỉ xử lý Hỏa Như, còn có thể dùng lời đồn nhảm khiến Ngụy Phong chết đuối, đương nhiên, lời đồn về một người đã chết đối với hắn cũng chẳng thể gây hại gì.
Vốn Tiểu Ngân cũng không ngại lấy Hỏa Như, nhưng hành vi của nàng ta đã chạm vào điểm mấu chốt của Tiểu Ngân, hắn và Hoả Nha vốn không có cảm tình gì, việc chăm sóc muội muội của Hỏa Nha không thuộc bổn phận của hắn, lúc trước hắn thay nàng ngăn cản những lời đồn kia đã là tốt lắm rồi.
“Không biết mùi vị của Bích Sư thế nào nhỉ, ta chưa được hưởng qua đâu đấy.” Nhìn Bích Sư đang vùng vẫy trong địa võng, tâm tình Tề Hoan cũng không tệ. Thoạt nhìn chắc hẳn là dị thú thời Thượng Cổ đây, nghe nói chỉ cần ăn thịt loại thú này là có thể đạt được không ít chỗ tốt. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tề Hoan nhìn sang Tiểu Ngân, đáng tiếc, con rắn này lại không thể ăn.
“Hương vị khá tốt.” Bốn chân tiểu hồ ly đáp xuống đất, há mồm phun ra một đám lửa màu vàng, bay thẳng đến thiêu đốt địa võng. Nó biết rõ độ rắn chắc của địa võng, huống hồ cái lưới này cũng không phải đồ vật thực sự, chỉ cần bên trong Trấn Lôi Thạch còn lực lôi điện thì căn bản sẽ không bị phá, lửa của nó chỉ có thể giết chết Bích Sư bên trong mà thôi.
Nhưng ngọn lửa kia còn chưa đốt tới trên người Bích Sư đã bị cản lại. Một cái kính màu bạc mang phong cách cổ xưa đột nhiên hiện ra trước người Bích Sư, đồng thời còn có thần tướng Thiên Phạt và một nam tử trung niên mặc đồ đen xuất hiện.
Ánh mắt Tiểu Ngân chỉ đảo qua Thiên Phạt, rồi dừng lại trên người nam tử trung niên kia một lúc.
“Ngân thiên . . . . . . Không, không, phải gọi là Ngân thần tướng rồi, chúc mừng, không hổ là đằng xà dị chủng thời Thượng Cổ, vậy mà có thể tu luyện tới trình độ này.” Người đang nói chuyện chính là nam tử trung niên mặc đồ đen kia, hắn vừa mở miệng đã lập tức làm tất cả mọi người ở đây chấn động.
Sắc mặt Tề Hoan lại càng quỷ dị, thần tướng? Tiểu Ngân đã tu thành thần tướng rồi sao? Không phải chứ, hắn cũng đã quá khoa trương rồi.
“Ánh mắt Nhị trưởng lão thật tốt.” Dứt lời, khí thế trên người Tiểu Ngân đột nhiên biến đổi, Tề Hoan lập tức có thể cảm giác được một không gian dày đặc hàn ý đang bao phủ quanh mình, đây là lĩnh vực của Tiểu Ngân, là một lĩnh vực vô cùng hoàn thiện.
Trong lòng Tề Hoàn khẽ động, lĩnh vực của nàng cũng xuất hiện xung quanh thân thể, không lớn, chỉ đủ để đặt mình ra bên ngoài lĩnh vực của Tiểu Ngân. Tề Hoan vốn còn chưa luyện tập sử dụng lĩnh vực thành thạo, nhưng từ khi Phật tự trong não bắt đầu biến hóa, nàng lại phát hiện mình đã bắt đầu nắm giữ thành thạo lĩnh vực, tuy chưa thể bao phủ toàn bộ thành như Tiểu Ngân, nhưng đã có thể bao trùm toàn bộ phủ thành chủ rồi.
Tiến vào bên trong lĩnh vực của người khác là một hành vi vô cùng nguy hiểm, Thiên Phạt và Nhị trưởng lão đều lập tức mở ra lĩnh vực của mình. Nhị trưởng lão kia tuy rằng không phải thần tướng, thế nhưng gã dường như đã nghiên cứu về phương diện này rất kỹ càng, phạm vi lĩnh vực của gã vậy mà có thể sánh ngang Tiểu Ngân. Trái lại là Thiên Phạt, nếu mang ra so sánh thì thật đúng là xấu hổ chết người, dù gì cũng là một thần tướng đã có uy tín lâu năm, vậy mà so ra còn kém hai người bọn họ.
Kỳ thật bây giờ nỗi khiếp sợ trong lòng Nhị trưởng lão cũng không phải do Tiểu Ngân đột nhiên tấn chức thần tướng, dù sao tiềm lực của Tiểu Ngân vẫn còn, hắn tấn chức chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, điều gã không ngờ chính là Tề Hoan ở bên cạnh Tiểu Ngân thế nhưng có thể mở ra lĩnh vực, hơn nữa đã khống chế được rất thành thạo.
“Ta nói này, khoe khoang đủ rồi thì nên thu lại đi, sao ngươi có thể làm cho lĩnh vực của mình lạnh như vậy.” Tề Hoan phàn nàn nói, tu vi của nàng không bằng Tiểu Ngân, nhưng chữ Phật “Úm” trong cơ thể kia vẫn luôn chống đỡ lĩnh vực, khiến cho lĩnh vực của Tiểu Ngân căn bản không thể làm gì được nàng, ngược lại là cái hàn khí này lại làm cho toàn thân Tề Hoan rét run.
Tiểu Ngân liếc Tề Hoan một cái, chậm rãi thu hồi lĩnh vực, Thiên Phạt và gã Nhị trưởng lão kia cũng dần dần thu hồi lĩnh vực của mình.
“Các ngươi cứ nói chuyện, ta trở về nướng thịt.” Tề Hoan khẽ vươn tay, địa võng đang trói Bích Sư bay về phía nàng, chỉ có Tề Hoan vẫn chưa thu lại lĩnh vực của mình, không phải nàng không muốn, mà là uy hiếp vừa rồi của ba người này khá lớn, một phần nhỏ quỷ vực Mặc Dạ lưu lại kia đã bắt đầu rục rịch, Tề Hoan đang định tìm một chỗ không người để thu nó vào.
“Lớn mật, còn không dừng tay.” Phát hiện Tề Hoan vẫn còn đánh chủ ý lên Bích Sư, sắc mặt Thiên Phạt biến đổi, cũng mặc kệ việc mình làm có đánh mất thân phận hay không, tấm gương màu bạc đánh về phía Tề Hoan. Thật ra, trong lòng hắn muốn mượn cái thần khí này để trực tiếp giết chết Tề Hoan. Lần trước không giết được nàng đã khiến hắn mất mặt, lần này, hắn tuyệt đối không thể buông tha nàng đơn giản như vậy.
Thần khí? Sau khi tấm gương kia xâm nhập vào lĩnh vực của Tề Hoan, Tề Hoan cũng cảm giác được đồ vật này phát ra khí tức rất khủng bố, một thần khí do thần tướng đánh với, Tề Hoan cũng không hứng thú lấy cứng chọi cứng.
Nàng vừa định trốn, ai ngờ lĩnh vực của nàng đã lập tức biến thành một quang cảnh khác, vô số oan hồn từ lòng đất bò ra, không gian lĩnh vực tràn đầy chim chóc hoa lá đẹp như tranh vẽ mà Tề Hoan tự mình trang trí đã không còn tung tích.
Đây là một phần lĩnh vực được Mặc Dạ dung hợp cùng nàng – quỷ vực mà chỉ Quỷ Tiên mới có.
Tấm gương mang cấp bậc thần khí kia được gọi là Chiếu Nhật Kính, tục truyền do Tam Túc Kim Ô dùng Thái Dương Chân Hỏa nóng nhất luyện chế suốt 999 năm mới chế thành, loại thần khí này không có nhược điểm gì, nhưng nó mang chính khí mười phần, sau khi tiến vào nơi dơ bẩn như quỷ vực này thì rất dễ bị làm bẩn.
Nhưng đây cũng không phải là lĩnh vực của Tề Hoan, tác dụng với nó tuy rất nhỏ thế nhưng Thiên Phạt cũng cảm nhận được, Chiếu Nhật Kính cực kì kiêng kị với lĩnh vực đột nhiên biến hóa này của Tề Hoan.
Bình luận facebook