• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bán Kiếp Tiểu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 226

Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Muốn trở thành thần tướng, đầu tiên phải thông qua khảo nghiệm pháp tắc thiên địa, cái gọi là thần ý chính là lễ vật sau khi thông qua khảo nghiệm mà thiên địa tặng thôi.
Vấn đề là, bây giờ dường như lễ vật này bị đưa đến lộn chỗ rồi.
Bị cái gọi là thần ý cường thế cọ rửa, Tề Hoan cũng không cảm thấy sảng khoái tinh thần, tuy công lực tăng nhanh, nhưng trên thân thể lại xuất hiện một đạo cấm chế vô danh, hình như là để chế ước nàng, rốt cuộc là khi nào cấm chế sẽ sinh ra tác dụng, chính Tề Hoan cũng không biết.
Song lúc nàng tỉ mỉ dò xét thân thể mình một phen lại không thể phát giác được đến cùng cấm chế kia ở chỗ nào. Sau khi thần ý giáng xuống, ba vị thần tướng còn lại của Tiên giới đồng thời cảm ứng được khí tức trên người Tề Hoan.
“Không nghĩ tới lại là nàng. . . . . .” Minh Hỏa đứng trong phủ thì thào tự nói, hắn ngửa đầu nhìn sao đầy trời, biểu lộ trên mặt phức tạp khó nói, hắn tưởng rằng sẽ là Tiểu Ngân, không nghĩ tới lại là Tề Hoan, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Tề Hoan chứ?
Lúc Tề Hoan tiếp nhận vị trí thần tướng thì đồng thời tháp Lôi Thần phong bế mười ba vạn năm rốt cục mở ra một lần nữa, xung quanh Lôi Thần Điện lôi hỏa đầy trời. Lúc này nàng có thể cảm giác được mối liên hệ giữa mình và tháp Lôi Thần giống như lúc trước, nàng cảm thấy, nếu mình muốn thì chỉ cần một ý niệm, tháp Lôi Thần sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.
Tề Hoan chỉ muốn thử mà thôi, cũng không phải muốn đập chết ai. Nhưng sự thật chứng minh, nàng cảm giác đúng.
Cái sai duy nhất chính là, nàng tính sai vị trí rơi xuống của tháp Lôi Thần khiến Mặc Dạ và Tiểu Ngân còn chưa kịp phản ứng đã bị nện vào trong đất.
. . . . . . Nàng thề, nàng tuyệt đối không có ý mưu sát chồng đâu.
Mặc dù nàng không phải cố ý gây nên, lực đạo không tính là quá lớn, nhưng lúc Mặc Dạ bò ra từ trong đất thì sắc mặt dường như hơi tái nhợt, Tiểu Ngân thì càng không cần phải nói rồi. Hắn vừa chịu uy lực do Thiên Phạt tự bạo, lúc đầu còn bị sét đánh nhiều như vậy, bây giờ có thể đi đường đã là may rồi, thảm nhất chính là, hắn liều chết liều sống vì vị trí thần tướng thì lại bị Tề Hoan chiếm mất, khiến Tề Hoan nhìn thấy hắn mà cảm thấy xấu hổ.
Tiểu Ngân thật sự cũng không cảm thấy gì, dù sao ngoại trừ Thiên Phạt vẫn còn một Lâu La, hắn cảm thấy không sao cả, huống hồ hôm nay nếu không phải Mặc Dạ ra tay thì chỉ e hắn cũng có cách nào bảo toàn tính mạng. Cho hắn thời gian càng dài, hắn lại càng nắm chắc. Hơn nữa, nếu Tề Hoan đã kế thừa vị trí thần tướng, thì có một số việc nàng đã có tư cách được biết, sở dĩ Tiểu Ngân muốn trở thành thần tướng chính là vì những việc kia.
Hắn phải biết đất Phong Thiện nằm ở đâu, rốt cuộc người phái Thanh Vân đang ở chỗ nào. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng từ bỏ.
Vốn Tề Hoan còn muốn tìm chỗ nào đó để hai người nghỉ ngơi, kết quả quét một vòng phát hiện bốn phía rộng lớn mênh mông bát ngát! Trận lôi điện vừa rồi của Thiên Phạt đã san bằng cả tòa thành rồi, còn nghỉ ngơi cái gì, đổi chỗ vậy.
Đoán chừng không lâu sau, tất cả các thế lực trên Tiên Giới sẽ xuất động đội ngũ hướng về bên này. Tuy bọn họ không sợ, nhưng phiền toái luôn có.
Ở Tiên Giới ngoại trừ chỗ của Tiểu Ngân thì bọn họ thật đúng là không còn chỗ nào có thể đi, nhưng nói sao thì bây giờ Tề Hoan cũng đã là một trong bốn thần tướng rồi, phải tiếp quản công tác của Thiên Phạt, cho nên, hiện tại Lôi Thần Điện thuộc về nàng, tuy còn chưa đạt được sự thừa nhận của mọi người, nhưng không sao, tự nàng thừa nhận là được.
Nhẹ nhàng thu tháp Lôi Thần vào trong đan điền, Tề Hoan rất hào phóng biến ỗi người một mảnh mây kiếp, mọi người ngồi trên mây kiếp bay về phía Lôi Thần Điện. Tiểu Ngân có tiểu hồ ly và Thuần Vũ chăm sóc, Thuần Vũ lại rất tinh thông đan dược, trị liệu vết thương ngoài da không có vấn đề gì, ba người bọn họ bay ở phía trước, Mặc Dạ và Tề Hoan chậm rì rì đi theo phía sau.
Mặc Dạ lười nhác nằm trên đám mây mềm mại, đầu gối lên đùi Tề Hoan, cũng không biết hắn bị thương thật hay bị thương giả, dù sao hắn cứ nằm trên đùi Tề Hoan không chịu ngồi dậy.
Được rồi, nói thế nào thì cũng do mình không cẩn thận khiến hắn bị thương, nàng phải phụ trách, Tề Hoan vừa xoa ngực cho Mặc Dạ . . . . . . Nam nhân này kiên quyết nói ngực đau, vừa hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Vì sao ta lại trở thành thần tướng?” Trong lòng Tề Hoan vẫn luôn khó hiểu, công pháp nàng tu luyện khác với người thường, muốn biết tu vi của mình thế nào cũng chỉ có thể so đấu chiến lực, nếu nàng chính diện đánh với Thiên Phạt thì phần thắng chỉ có 5-5, nếu vận dụng bốn chữ chân ngôn thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Cho nên nàng vẫn luôn cảm thấy, thực lực của mình chỉ cao hơn thiên tướng một chút mà thôi.
“Ta không biết.” Mặc Dạ cũng nghĩ không ra, nhớ tới chuyện này hắn còn hậm hực hơn Tề Hoan, Tề Hoan trở thành thần tướng, có nghĩa là nàng bị trói lên chiếc thuyền Tiên Giới này rồi, sao hắn có thể vui vẻ được chứ.
Tiến vào Lôi Thần Điện dễ dàng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, bởi vì thời điểm bọn họ đến, toàn bộ bên trong Lôi Thần Điện đã không một bóng người. Thiên Phạt chết rồi, tháp Lôi Thần đột nhiên biến mất, nếu những người kia còn có thể ngây ngốc ở đây thì mới là kỳ tích đấy. Câu nói ‘cây đổ khỉ chạy’, có lẽ chính là ám chỉ tình trạng này. Đứng trong Lôi Thần Điện trống không, Tề Hoan cực kì vừa ý.
Tuy không thích ở chỗ người khác đã ở qua, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể chấp nhận, cùng lắm thì về sau hủy đi xây lại.
Sau khi Tề Hoan thu tháp Lôi Thần liền không có ý định thả tháp ra nữa, có tháp Lôi Thần nàng sẽ an tâm hơn, huống chi đồ của mình sao có thể chia sẻ cho người khác chứ.
Tin tức tháp Lôi Thần biến mất rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Tiên Giới, không ít người đều chờ xem Tề Hoan tiếp nhận vị trí của Thiên Phạt xong sẽ xử lý chuyện này thế nào, ai ngờ qua hơn nửa tháng mà Tề Hoan vẫn như không có chuyện gì an an ổn ổn sống trong Lôi Thần Điện. Thế nhưng thiên kiếp lôi phạt ở nhân gian vẫn như trước chưa từng thiếu.
Đối với thân phận của Tề Hoan, không người nào dám không thừa nhận, ba thần tướng khác đều bảo trì trầm mặc, tất cả thế lực ở Tiên Giới cũng đứng ở một bên nhìn, không ai dám đi bái phỏng Tề Hoan trước.
Dù sao còn chưa biết nông sâu thế nào, một khi bởi vì Tề Hoan mà chọc giận ba vị thần tướng khác, thì cái được sẽ không bù nổi cái mất.
Tề Hoan cũng không có nhiều tâm tình suy nghĩ chuyện của bọn họ, gần đây nàng đang bề bộn sai khiến bốn nam nhân trong nhà, nói đúng hơn là hai nam nhân và hai động vật giống đực xây nhà.
Lại nói, tu vi thăng chức thì ngay cả xây phòng cũng mất ít sức hơn rất nhiều. Chỉ hơn mười ngày, Lôi Thần Điện vốn bị san bằng cứ như vậy đã được trùng kiến thành công.
Lôi Thần Điện bây giờ giống như toà Lôi Thần Điện mà trước kia Tề Hoan từng ở, xét về bản chất, nàng vẫn còn có chút lười thiết kế. Cho nên, nàng mới tìm một lão nam nhân để gả, ừ, không biết lão nam nhân kia lớn hơn mình bao nhiêu tuổi.
Bởi vì Mặc Dạ đến nay vẫn không chịu nói cho Tề Hoan biết hắn bao nhiêu tuổi.
Thời gian một năm đối với các tiên nhân mà nói là rất ngắn, Tề Hoan sớm đã thành thói quen với cuộc sống dường như vĩnh viễn không có tận cùng, chỉ cần Mặc Dạ ở bên cạnh, bao lâu nàng cũng có thể trôi qua được.
Trong Lôi Thần Điện vẫn chỉ có năm người, thỉnh thoảng Mặc Dạ sẽ dẫn Tề Hoan đi dạo chơi xung quanh, Tiểu Ngân thì kiên trì làm tùy tùng cho tiểu hồ ly, về phần Thuần Vũ, hắn hoàn toàn là cuồng luyện đan, mỗi ngày ngoại trừ luyện đan ra thì không có bất cứ hứng thú với bất kì chuyện gì khác.
Sau khi thu Tháp Lôi Thần, thời gian Tề Hoan tu luyện trở nên tương đối nhiều, nàng vội vã muốn biết rõ vị trí cụ thể của đất Phong Thiện, nhưng vấn đề là đến bây giờ nàng vẫn chưa cảm thụ được.
Mặc Dạ nói không thể gấp, trong lòng Tề Hoan cũng hiểu nhưng nàng luôn cảm thấy thời gian yên bình này qua đi, kế tiếp sẽ là mưa to gió lớn, nàng cần sớm có chuẩn bị.
Còn có một việc khiến Tề Hoan không cách nào tiếp nhận, mang thai đã hơn một năm rồi, bụng nàng vẫn chỉ to lên một chút mà thôi, giống như một người ăn nhiều vậy. Chẳng lẽ muốn sinh đứa bé thì phải mang thai đủ một trăm tám mươi năm hay sao.
“Nương tử ~” Tay Mặc Dạ chạy chạy trên lưng trắng tuyết trơn nhẵn của Tề Hoan, kéo chăn mỏng xuống dưới hông nàng, một tay chống đầu nghiêng người nhìn Tề Hoan nằm trên giường, trên mặt tràn đầy vẻ thoả mãn.
Cũng không biết Mặc Dạ nổi điên cái gì, sau khi từ bên ngoài trở về liền ép nàng trên giường giữa ban ngày, dùng phương pháp lột da cạo thịt ăn sạch sẽ, giày vò đến trời tối mới nghỉ ngơi.
“Ừ.” Tề Hoan lười biếng đáp, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, bàn tay sờ soạng trên lưng càng ngày càng mập mờ khiến nàng nhịn không được thở dài, lại cố nén không hất tay hắn ra.
Dù sao, nếu như lão nhân gia hắn chưa ăn đủ, thì kể cả là cự tuyệt cũng không có tác dụng.
Ai bảo tài nghệ của nàng không bằng người chứ, đánh không lại chạy không được, vô sỉ cũng không qua được hắn, da mặt Mặc Dạ thật không phải dày bình thường, mỗi lần Tề Hoan cùng hắn cãi nhau, tức giận đuổi hắn ra khỏi phòng. Hắn liền ngồi xổm ở cửa ra vào mặt dày mày dạn nói dỗ ngon dỗ ngọt.
Mặc dù bên trong Lôi Thần Điện ít người, hơn nữa tất cả mọi người đều bận rộn, không ai chú ý xem hai người bọn họ đang làm gì nhưng Tề Hoan vẫn cảm thấy rất mất mặt.
“Ta phải về Minh giới một chuyến.” Mặc Dạ không tình nguyện mở miệng, hắn là lão đại chính thức của Minh giới, tuy chuyện gì cũng do Minh Vương làm nhưng mà ai bảo năm đó hắn không cẩn thận biến mười tám tầng địa ngục thành vật sở hữu của mình chứ, vì vậy mỗi khi đến thời gian nhất định đều phải trở về xử lý qua một chút oán khí bên trong, nếu không Minh giới sẽ đại loạn.
“Nha. . . . . . Muốn đi bao lâu.” Bàn tay nhỏ bé chậm rì rì dán lên thân thể trần trụi của Mặc Dạ, câu được câu không cào lên ngực hắn. Nàng không quen không có Mặc Dạ bên người, cảm giác sống một ngày như thể một năm.
Bình thường có khi Mặc Dạ sẽ đi ra ngoài một hoặc hai ngày, nàng cũng biết Mặc Dạ trở về Minh giới, lần này đã nói ra với nàng, hiển nhiên là thời gian đi sẽ không ngắn.
“Có lẽ khoảng chừng một tháng.” Trước kia ít nhất cần một năm, nhưng nương tử tương đối quan trọng hơn, hết thảy giản lược là được rồi.
“Ai.” Tề Hoan có chút khó chịu kéo tay Mặc Dạ tới, hung hăng cắn một ngụm, thẳng đến khi trên dấu răng xuất hiện tơ máu mới thôi. Lại là do vị trí thần tướng chết tiệt này kiềm chế, bây giờ nàng là một trong những lão đại của Tiên Giới, không thể tùy tiện đi đến năm giới kia.
Nàng không lợi hại như Mặc Dạ, cấm chế trên người có áp bách rất lớn với nàng, hiện tại Tề Hoan tu luyện cả ngày, ngoại trừ muốn tìm đất Phong Thiện thì chính là vì muốn tìm cái cấm chế chết tiệt kia, sau đó làm cho nó biến mất.
Mặc Dạ nói đây là thiên đạo, thiên đạo chó má, nàng không tin thiên địa bất kính quỷ thần gì đó, làm gì cũng bị thiên đạo hạn chế.
“Tiểu Hoan, lúc ta không có ở đây, không được tùy tiện để người khác tiến vào.”
“Ai sẽ đến chứ, làm gì có thần tiên nào không biết ở Lôi Thần Điện có Quỷ Tiên chứ, hừ hừ, họ không muốn tìm chết đâu.” Về sau thân phận của Mặc Dạ Tề Hoan cũng lười giấu diếm, dù sao ba thần tướng kia cũng không tới tìm phiền toái, ai sẽ nhàm chán muốn chết mà đến tìm Mặc Dạ gây chuyện đây.
“Nàng cẩn thận một chút, đừng để nam nhân khác bắt mất.” Mặc Dạ bất đắc dĩ cười nói, đương nhiên hắn lo lắng không phải là người bình thường, hắn còn chưa quên trên người Tề Hoan có một tình kiếp chưa qua. Lúc đầu có lẽ là do Minh Hỏa có ý với Tề Hoan nên khắp nơi lưu tình với nàng, nhưng bây giờ thì sao, Tề Hoan có liên quan đến nhiều lợi ích như vậy, ai biết được Minh Hỏa có dùng sức mạnh để đạt được mục đích hay không.
Nói thật, kể cả Tiểu Ngân và Tề Hoan liên thủ cũng chưa chắc đã có thể trăm phần trăm đối phó được Minh Hỏa, hậu chiêu mà y chuẩn bị so với người khác tưởng tượng còn nhiều hơn, tâm cơ cũng tuyệt đối thâm trầm.
“Nam nhân, chàng suy nghĩ quá nhiều. Ta đã là hoa tàn ít bướm rồi, ai thèm đến thăm rồi đoạt vợ của chàng chứ.” Ngoài miệng thì Tề Hoan nói không quan tâm, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ lời Mặc Dạ nói.
Ai, Tiên Giới này thế nhưng cũng không dễ lăn lộn đâu, đi nhầm một bước sẽ là một đống phiền toái quấn thân đấy.
“Hoa tàn sao, ta nhìn rất trắng mà ~” Mặc Dạ cười đặt Tề Hoan xuống dưới, cúi đầu dùng đôi môi nóng ẩm ấn lên trên lưng nàng hôn nhẹ. Chăn mỏng rơi xuống, bàn tay càng ngày càng làm càn chạy đến giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vân vê. Tề Hoan thở hổn hển vô thức ngẩng đầu lên, mắt nhìn ngoài cửa sổ, ai, bầu trời tối đen rồi. Qua một ngày rồi. . . . . .
Đúng như Mặc Dạ sở liệu, hắn vừa đi thì phiền toái đã ghé thăm rồi. Người đến không phải Minh Hỏa mà là một đám lão đầu sắp chết còn không vào quan tài – trưởng lão của Tông Lão Hội.
Cầm đầu chính là lão già có thực lực cao hơn Tề Hoan, về phần Tề Hoan làm sao phát hiện, chính là bởi vì lão đầu kia vừa đến đã ra oai với nàng, chỉ là chút uy áp thôi đã khiến nàng cảm thấy khó thở rồi, trong lòng Tề Hoan sinh ra một tia cảnh giác.
Mặc Dạ đã từng nói, sở dĩ Tông Lão Hội có thể quản rộng như vậy, thậm chí can thiệp vào quyết định của thần tướng, tất nhiên là do bọn họ có chỗ khủng bố riêng. Tuy tu vi của những người này không phải quá mạnh, nhưng trên tay bọn họ có không ít bảo bối Viễn Cổ. Hơn nữa còn có một Đại trưởng lão thực lực không rõ.
Thực lực của những người khác trong Tông Lão Hội tương đương với thiên tướng và thần tướng, vậy còn gã này thì sao?
Nhìn lão già tóc trắng dáng người lòm khòm không ngừng ho khan trước mặt, Tề Hoan không dám buông lỏng chút nào.
Nàng cũng không thể thả lỏng được, cả người bị uy áp của lão bao vây, vừa buông lỏng liền bị đè sập xuống.
Đây là đến địa bàn của nàng để thị uy sao? Tề Hoan thẳng tắp đứng bên ngoài Lôi Thần Điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, không hề có ý định mời bọn họ vào.
“Khụ khụ khụ, thần tướng đại nhân không định mời chúng ta đi vào ngồi một chút sao?” Đại trưởng lão ho hai tiếng, khàn khàn mở miệng nói.
“Tướng công ta không có nhà, không tiện mời người ngoài vào cửa. Cũng không biết Đại trưởng lão đến nơi nhỏ bé cằn cỗi của ta là có việc gì?” Tề Hoan cũng không sợ nói thẳng, nếu bọn họ đã đến thì nhất định là biết Mặc Dạ không có ở đây, sao hả, thấy nàng ở một mình thì dễ bắt nạt sao?
Lôi Thần Điện một chút cũng không cằn cỗi, Tề Hoan thích ngắm hoa cỏ, nhưng hết lần này tới lần khác phần lớn thực vật nàng trồng đều chưa trưởng thành. Cuối cùng là nhờ Mặc Dạ, trong vòng một năm ở đây, cứ chỗ nào có đất trống quanh điện Lôi Thần là hắn liền dùng để trồng hoa cỏ, lúc này thời điểm hoa nở vô cùng tươi đẹp, đáng tiếc không có người ngắm hoa cùng nàng, cũng không có người ôm nàng uống rượu ngắm sao trên đồng cỏ rồi.
Thật là xui! Bây giờ lại phải nhìn mặt mấy lão già này, tâm tình của nàng càng không tốt.
“Đã không tiện thì chúng ta nói luôn ở đây vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Livestream bán đồ tang lễ
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
  • Bán Tiệt Bạch Thái
Bán Quỷ
  • 100min

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom