-
Chương 247
Edit: Gà Rù
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Mặc Dạ, chẳng phải người ta vẫn thường nói bằng hữu có hoạn cùng chịu sao? Minh Vương bảo hắn bồi dưỡng mấy nữ quỷ xinh đẹp bị Tề Hoan phát hiện, ầm ĩ thiếu chút nữa thì xảy ra gia biến, vì gia đình yên ổn hài hòa, cũng vì cái mạng nhỏ của mình, Mặc Dạ cắn răng dậm chân đem phiền toái ném tới chỗ Thiên Khuê.
Hành vi này đủ để chứng minh, Mặc Dạ xem Thiên Khuê là bằng hữu thực sự, cho nên đối với hành động nghiến răng nghiến lợi của Thiên Khuê, hắn vờ như không hiểu.
Tuy hiện tại tất cả đều sóng yên bể lặng, nhưng Tề Hoan luôn có một loại cảm giác đại chiến sắp tới.
Sự thật chứng minh, dự cảm của nàng lúc nào cũng chuẩn xác.
Sáng sớm rời giường, mở cửa, ngoài cửa có một người quen đang đứng. Cho dù hai người chỉ mới gặp nhau một lần.
Thấy Tề Hoan, trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Thương xuất hiện một tia phức tạp, hắn nhìn chằm chằm Tề Hoan, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Ta tới tìm Quỷ Tiên.”
Nam nhân này toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, ngữ khí bình thản cũng không thể che hết sát khí trong đó, Tề Hoan không hề cho rằng hắn tới tìm Mặc Dạ là để uống trà. Hóa ra, Thương chính là đệ nhất thần tướng!
Nghĩ cũng đúng, lúc trước nàng đã biết đệ nhất thần tướng ở tại dãy núi Tịch Diệt, mà nàng cũng gặp hắn ở núi Tịch Diệt.
Tề Hoan không lên tiếng, cứ đứng chặn ở cửa, không vào cũng không ra. Thương cũng bất động, chỉ đứng nhìn Tề Hoan, trên mặt không vui không buồn.
“Tiểu Hoan.” Mặc Dạ đứng ở trong sân gọi Tề Hoan, Tề Hoan quay đầu, trong mắt có sự lo lắng không hề che giấu, nàng không thích loại diễn biến không thể khống chế này. Hai người bọn họ đã phải chia tách quá lâu, số lần quá nhiều, nếu lại phải tách ra lần nữa, nàng không biết bản thân có còn nhẫn nại được hay không.
Tên Thương này thực lực không rõ, nhưng ít nhất Tề Hoan thấy được mình không phải là đối thủ của hắn. Hắn chính là đệ nhất thần tướng sao? Sao lại có cảm giác không giống, rốt cuộc không giống ở chỗ nào?
Cuối cùng, Tề Hoan vẫn buông lỏng hai tay đặt trên cửa, xoay người đi vào trong sân. Mặc Dạ đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, “Yên tâm, ta không có việc gì đâu.”
Giữa hai người bọn họ không cần ngôn ngữ, chỉ một ánh mắt hắn cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng. Nam nhân như vậy, nàng biết rõ đời này chỉ có một, cho nên bất kể thế nào cũng phải nắm thật chặt.
Mặc Dạ và Thương đi rồi, trong sân khôi phục sự yên tĩnh. Nếu không phải nam chủ nhân không có đây thì Tề Hoan thậm chí sẽ cảm thấy Thương căn bản chưa từng tới nơi này.
Đất Phong Thiện. . . . . . Ngẩng đầu, nhìn về cột nước trùng thiên phía xa, sắc mặt Tề Hoan có chút hốt hoảng.
Sư môn trưởng bối đều bị trấn áp ở đó, đến lúc nào nàng mới thể cứu bọn họ ra?
Sau khi Mặc Dạ rời khỏi, thần kinh Tề Hoan vẫn trong trạng thái căng thẳng. Nàng không tin sự việc sẽ giằng co như thế mãi, Thương kiềm chân Mặc Dạ, kế tiếp sẽ là gì?
Có đôi khi, Tề Hoan thật sự rất ghét loại trực giác chết tiệt này của mình.
Hôm nay, trên Vô Nhai Hải không bóng mặt trời, cơn giông kéo tới mang theo sấm sét vang dội, trên Tiên giới đã nhiều năm chưa có loại thời tiết biến hóa thế này. Ai cũng không hiểu rõ, chỉ hiểu rõ một điều, hôm nay sẽ có đại sự phát sinh.
Hoặc là trời long đất lở, thiên băng địa liệt, hoặc là thay đổi triều đại, hoặc là cái gì cũng không phát sinh.
Đại khái đến buổi trưa, mấy trăm tên tiên nhân tu vi bát trùng thiên trở lên, thần tướng trở xuống bao vây quanh sân nhà Tề Hoan. Đứng ở trong sân nhìn ra phía ngoài, đập vào mắt là khuôn mặt già nua nhăn nheo như quả hạch đào của vị đại trưởng lão hội Tông lão, đúng là xúi quẩy!
“Tề Hoan, ngươi làm trái Tiên Đạo, đảo loạn trật tự Lục đạo. Tông lão hội ta thay mặt cho toàn Tiên giới trục xuất ngươi.” Từng câu từng chữ âm vang, trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách), thể hiện nhiệt huyết sôi trào của hắn, đáng tiếc người nghe lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
Đã sớm biết Tông lão hội sẽ không chịu ngồi yên như thế, nhưng không ngờ lại chọn lúc này để tới gây khó dễ, chắc là đã ủ mưu từ lâu rồi. Chỉ đối phó với một mình nàng, vậy mà lại điều động nhiều tiên nhân đến đây bày trận như vậy, là sợ nàng bỏ trốn, hay sợ nàng phá hỏng chuyện của bọn họ?
“Muốn giết ta, ngươi có thể động thủ thử xem.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tề Hoan vẫn nhìn tòa nhà khác cách đó không xa trong tiểu viện. Đám người Thiên Lôi đều ở chỗ đó, Thiên Khuê cũng ở bên đó. Dù như vậy, nàng vẫn lo lắng như trước.
“Hừ, yên tâm đi, chúng ta tạm thời sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn ở lại đây một thời gian, đợi đến thời điểm thích hợp, thần tướng đại nhân sẽ đích thân trục xuất ngươi.” Đại trưởng lão nói hết câu, những tiên nhân liên thủ lại, xung quanh sân đã sớm bố trí tốt Tuyệt Sát Kiếm Trận.
Trận pháp có lực công kích đứng hàng thứ nhất trong Tiên giới, hơn nữa lại do hơn trăm vị tiên nhân có tu vi uyên thâm đồng thời bố trí, cho dù Tề Hoan không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Đại trưởng lão vừa lòng gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ như hoa cúc nở rộ.
Sau khi Tề Hoan tiến vào trong trận pháp, trong viện mà Thiên Lôi đang ở xuất hiện hai người. Một người đánh lạc hướng Thiên Khuê, người còn lại đả thương Thiên Lôi, mang Mặc Tích đi.
“Ngươi chính là đệ nhất thần tướng?” Bị người khác bắt, Mặc Tích cũng không lộ ra vẻ sợ hãi đúng với tuổi của mình. Kỳ thật, người này thoạt nhìn có vẻ rất vô hại, gương mặt hắn so với lão già nhà mình còn đẹp hơn, chỉ có tên tuổi là hơi dọa người chút thôi.
“Sao ngươi biết?” Nam tử nhướng mày, đứng trên một chiếc ngân bàn, ở trong không trung bay nhanh về phía trước, áo bào trắng như tuyết, vạt áo nhẹ nhàng tung bay theo gió.
“Có thể mời Minh Hỏa thần tướng, trừ ngươi ra còn ai nữa chứ?” Bạn nhỏ Mặc Tích bĩu môi, thân thể nó tuy nhỏ bé, nhưng không có nghĩa là não nó không dùng được.
“Còn mẹ ngươi nữa. Nếu không có cha ngươi, người cưới mẹ ngươi chính là hắn.” Trên đời này, người có chấp niệm hắn đã từng gặp không ít, nhưng lại chưa từng gặp qua người nào có chấp niệm sâu đến thế.
Hơn mười vạn năm mà vẫn nhớ mãi không quên, hắn thật sự bội phục Minh Hỏa. Không có quyền lợi, không có khả năng theo đuổi, cho dù nữ nhân kia thành thân sinh con, hắn vẫn như trước không buông tay. Nếu cái chấp niệm này đặt ở việc tranh chấp với mình, thì e rằng ai thắng ai thua cũng khó nói.
“Bại tướng dưới tay cha, cho dù hắn có phải chịu giày vò, mẹ ta cũng chướng mắt.” Bạn nhỏ Mặc Tích bị hắn kẹp dưới nách hừ một tiếng, tuy không thích lão già nhà mình chút nào, nhưng trên đời này cũng chỉ có lão mới xứng làm cha mình, những kẻ khác, ai cũng không đủ tư cách.
“Không hỏi xem ta bắt ngươi làm gì sao?”
“Cần hỏi sao, cha ta nói, để mở ra đất Phong Thiện cần phải có đủ sáu khối thiên bi, ngươi là vì thiên bi trên người ta mà tới.” Người cũng đã bị bắt, chứng tỏ đệ nhất thần tướng biết rõ thiên bi đang ở trên người nó, Mặc Tích cũng không cần phải giấu giếm nữa. Một thân tu vi này của nó ngoại trừ bẩm sinh còn nhờ ảnh hưởng của bốn Phật tự bay ra từ thiên bi. Bốn Phật tự kia còn có thể luyện hóa, nhưng tuổi của nó quá nhỏ, tu vi chưa đủ để luyện hóa bốn chữ kia.
Nếu người này thật sự muốn lấy, nói không chừng sẽ thật sự thành công.
“Ha ha, ngươi thông minh lắm. Nói vậy, chắc ngươi cũng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì rồi.” Từ trên nhìn xuống đứa bé mặt còn búng ra sữa này, đệ nhất thần tướng hơi tiếc hận. Nếu không phải có liên quan tới đất Phong Thiện thì nó đúng là đối tượng thừa kế hoàn hảo.
“Biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bình tĩnh khiến đệ nhất thần tướng nhìn mà không khỏi cau mày, hắn rất không thích tiểu hài tử lộ ra vẻ mặt không hợp với tuổi này, làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.
Nếu như nó lớn lên, đối với một số người mà nói, nhất định sẽ là một tai họa.
“Ngươi không khóc sao?”
“Nếu cha mẹ ta có ở đây, ta sẽ khóc.” Bạn nhỏ Mặc Tích mỉm cười, không có người xem cổ động, khóc cho ai nhìn? Nó mới không thèm lãng phí nước mắt của mình đâu.
Đứa nhỏ này đúng là yêu nghiệt, trong lòng đệ nhất thần tướng có vài phần kiêng dè. Sau khi sự tình xong xuôi, việc đầu tiên phải làm là giết nó đi, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể lưu lại.
Tề Hoan hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã bị nhốt trong trận pháp bao lâu, bởi vì mỗi thời mỗi khắc đều có hàng trăm mũi kiếm mãnh liệt tấn công về phía nàng, nàng né tránh còn không kịp, sao có thời gian mà suy nghĩ.
Tuy kiếm trận này có phần đáng ghét, nhưng nếu người bị nhốt trong này là một vị kiếm tu có tu vi cao thâm thì chắc sẽ vui như bắt được vàng.
Ngay cả một người bình thường như nàng ở trong kiếm trận này một thời gian cũng có thể mơ hồ ngộ ra một chút kiếm ý, đáng tiếc, nàng không có hứng thú với việc dùng kiếm.
Nàng chỉ muốn biết, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đi ra. Có thể nhìn ra được người bày trận vô cùng hiểu nàng.
Lực phát ra ước chừng rất thích hợp.
Nàng không cách nào phá trận, trận pháp này cũng không thể tạo ra thương tổn thực sự đối với nàng, điều kiện tiên quyết là nàng phải tập trung tinh thần né tránh mới được.
Sau khi bố trí trận pháp xong, hơn một trăm tên tiên nhân kia vẫn ngồi xếp bằng ở xung quanh đại trận. Kiếm trận này phải thường xuyên có người bảo vệ, hơn nữa, thực lực của Tề Hoan phóng ở trên đó, muốn thực sự vây hãm được một thần tướng thì người bày trận không thể rời đi, trừ phi người bố trí trận pháp cũng là một thần tướng mới được.
Tề Hoan rảnh rỗi không có việc gì bèn dùng hai đạo lôi trụ công kích vào trong đại trận, nếu không phải bọn họ mang theo nhiều người, chỉ sợ trận pháp lúc này đã sớm bị phá.
Cầm cự được bốn ngày, Tề Hoan trong đại trận vẫn sinh long hoạt hổ như trước, trên bầu trời thỉnh thoảng vẫn truyền tới vài đạo lôi trụ kinh hoàng tấn công đại trận, cũng may là bọn họ vẫn có thể chống đỡ được.
Đến cả Đại trưởng lão của Tông lão hội cũng cảm thấy kinh sợ, may thay, ở bên trong trận pháp Tề Hoan chỉ có thể miễn cưỡng triệu hoán vài đạo lôi trụ, mà không cách nào triệu hoán Lôi Thần tháp, bằng không bọn họ có đông bao nhiêu cũng không đủ dính kẽ răng nàng.
Cho dù là lôi trụ, Tề Hoan dùng cũng có vài phần miễn cưỡng. Tuy lực lôi điện trong cơ thể nàng tự nhiên tạo ra, nhưng cần phải có thời gian. Trong bốn ngày này nàng không ngừng tiêu hao, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi khôi phục, cho nên lực lôi điện trong cơ thể càng ngày càng ít, ngay cả lôi điện triệu hồi được cũng chỉ phát ra một cách gắng gượng.
Trong lúc mấy tiên nhân đang thủ trận, Đại trưởng lão Tông lão hội đi tới tiểu viện bên cạnh một chuyến.
Ở đó, Thiên Lôi và Thuần Vũ thương tích đầy mình, chỉ còn hơi thở thoi thóp, xem chừng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
Đại trưởng lão không buồn liếc mắt nhìn Thuần Vũ, trực tiếp mang Thiên Lôi ra khỏi viện. Lần trước, Tề Hoan phá hỏng hình nhân của lão, hiện tại vừa vặn có một thân xác thiên tướng thực lực không tệ ở đây, sao lão có thể dễ dàng bỏ qua chứ.
Trong lúc Đại trưởng lão khoa tay múa chân trên người Thiên Lôi, muốn biến hắn thành hình nhân, phía sau lão đột nhiên xuất hiện một người.
“Đại trưởng lão, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có động vào hắn.”
“Minh Hỏa đại nhân? Đại nhân không phải đi đối phó Ma Tôn sao, đệ nhất thần tướng đại nhân nói. . . . . .”
Đại trưởng lão còn chưa nói xong đã bị nụ cười lạnh lẽo của Minh Hỏa dọa cho ngậm miệng, “Đừng có lôi đệ nhất thần tướng ra uy hiếp ta, cút.”
Tính tình Minh Hỏa cũng chẳng tốt lành gì, Đại trưởng lão rùng mình một cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười, mang theo Thiên Lôi định chạy đi, nhưng không đợi lão ra đến bên ngoài, bàn tay mang theo Thiên Lôi của lão đã lìa khỏi người.
“Ta đã nói, ngươi tốt nhất đừng động đến hắn.”
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Mặc Dạ, chẳng phải người ta vẫn thường nói bằng hữu có hoạn cùng chịu sao? Minh Vương bảo hắn bồi dưỡng mấy nữ quỷ xinh đẹp bị Tề Hoan phát hiện, ầm ĩ thiếu chút nữa thì xảy ra gia biến, vì gia đình yên ổn hài hòa, cũng vì cái mạng nhỏ của mình, Mặc Dạ cắn răng dậm chân đem phiền toái ném tới chỗ Thiên Khuê.
Hành vi này đủ để chứng minh, Mặc Dạ xem Thiên Khuê là bằng hữu thực sự, cho nên đối với hành động nghiến răng nghiến lợi của Thiên Khuê, hắn vờ như không hiểu.
Tuy hiện tại tất cả đều sóng yên bể lặng, nhưng Tề Hoan luôn có một loại cảm giác đại chiến sắp tới.
Sự thật chứng minh, dự cảm của nàng lúc nào cũng chuẩn xác.
Sáng sớm rời giường, mở cửa, ngoài cửa có một người quen đang đứng. Cho dù hai người chỉ mới gặp nhau một lần.
Thấy Tề Hoan, trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Thương xuất hiện một tia phức tạp, hắn nhìn chằm chằm Tề Hoan, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Ta tới tìm Quỷ Tiên.”
Nam nhân này toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, ngữ khí bình thản cũng không thể che hết sát khí trong đó, Tề Hoan không hề cho rằng hắn tới tìm Mặc Dạ là để uống trà. Hóa ra, Thương chính là đệ nhất thần tướng!
Nghĩ cũng đúng, lúc trước nàng đã biết đệ nhất thần tướng ở tại dãy núi Tịch Diệt, mà nàng cũng gặp hắn ở núi Tịch Diệt.
Tề Hoan không lên tiếng, cứ đứng chặn ở cửa, không vào cũng không ra. Thương cũng bất động, chỉ đứng nhìn Tề Hoan, trên mặt không vui không buồn.
“Tiểu Hoan.” Mặc Dạ đứng ở trong sân gọi Tề Hoan, Tề Hoan quay đầu, trong mắt có sự lo lắng không hề che giấu, nàng không thích loại diễn biến không thể khống chế này. Hai người bọn họ đã phải chia tách quá lâu, số lần quá nhiều, nếu lại phải tách ra lần nữa, nàng không biết bản thân có còn nhẫn nại được hay không.
Tên Thương này thực lực không rõ, nhưng ít nhất Tề Hoan thấy được mình không phải là đối thủ của hắn. Hắn chính là đệ nhất thần tướng sao? Sao lại có cảm giác không giống, rốt cuộc không giống ở chỗ nào?
Cuối cùng, Tề Hoan vẫn buông lỏng hai tay đặt trên cửa, xoay người đi vào trong sân. Mặc Dạ đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, “Yên tâm, ta không có việc gì đâu.”
Giữa hai người bọn họ không cần ngôn ngữ, chỉ một ánh mắt hắn cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng. Nam nhân như vậy, nàng biết rõ đời này chỉ có một, cho nên bất kể thế nào cũng phải nắm thật chặt.
Mặc Dạ và Thương đi rồi, trong sân khôi phục sự yên tĩnh. Nếu không phải nam chủ nhân không có đây thì Tề Hoan thậm chí sẽ cảm thấy Thương căn bản chưa từng tới nơi này.
Đất Phong Thiện. . . . . . Ngẩng đầu, nhìn về cột nước trùng thiên phía xa, sắc mặt Tề Hoan có chút hốt hoảng.
Sư môn trưởng bối đều bị trấn áp ở đó, đến lúc nào nàng mới thể cứu bọn họ ra?
Sau khi Mặc Dạ rời khỏi, thần kinh Tề Hoan vẫn trong trạng thái căng thẳng. Nàng không tin sự việc sẽ giằng co như thế mãi, Thương kiềm chân Mặc Dạ, kế tiếp sẽ là gì?
Có đôi khi, Tề Hoan thật sự rất ghét loại trực giác chết tiệt này của mình.
Hôm nay, trên Vô Nhai Hải không bóng mặt trời, cơn giông kéo tới mang theo sấm sét vang dội, trên Tiên giới đã nhiều năm chưa có loại thời tiết biến hóa thế này. Ai cũng không hiểu rõ, chỉ hiểu rõ một điều, hôm nay sẽ có đại sự phát sinh.
Hoặc là trời long đất lở, thiên băng địa liệt, hoặc là thay đổi triều đại, hoặc là cái gì cũng không phát sinh.
Đại khái đến buổi trưa, mấy trăm tên tiên nhân tu vi bát trùng thiên trở lên, thần tướng trở xuống bao vây quanh sân nhà Tề Hoan. Đứng ở trong sân nhìn ra phía ngoài, đập vào mắt là khuôn mặt già nua nhăn nheo như quả hạch đào của vị đại trưởng lão hội Tông lão, đúng là xúi quẩy!
“Tề Hoan, ngươi làm trái Tiên Đạo, đảo loạn trật tự Lục đạo. Tông lão hội ta thay mặt cho toàn Tiên giới trục xuất ngươi.” Từng câu từng chữ âm vang, trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách), thể hiện nhiệt huyết sôi trào của hắn, đáng tiếc người nghe lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
Đã sớm biết Tông lão hội sẽ không chịu ngồi yên như thế, nhưng không ngờ lại chọn lúc này để tới gây khó dễ, chắc là đã ủ mưu từ lâu rồi. Chỉ đối phó với một mình nàng, vậy mà lại điều động nhiều tiên nhân đến đây bày trận như vậy, là sợ nàng bỏ trốn, hay sợ nàng phá hỏng chuyện của bọn họ?
“Muốn giết ta, ngươi có thể động thủ thử xem.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tề Hoan vẫn nhìn tòa nhà khác cách đó không xa trong tiểu viện. Đám người Thiên Lôi đều ở chỗ đó, Thiên Khuê cũng ở bên đó. Dù như vậy, nàng vẫn lo lắng như trước.
“Hừ, yên tâm đi, chúng ta tạm thời sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn ở lại đây một thời gian, đợi đến thời điểm thích hợp, thần tướng đại nhân sẽ đích thân trục xuất ngươi.” Đại trưởng lão nói hết câu, những tiên nhân liên thủ lại, xung quanh sân đã sớm bố trí tốt Tuyệt Sát Kiếm Trận.
Trận pháp có lực công kích đứng hàng thứ nhất trong Tiên giới, hơn nữa lại do hơn trăm vị tiên nhân có tu vi uyên thâm đồng thời bố trí, cho dù Tề Hoan không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Đại trưởng lão vừa lòng gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ như hoa cúc nở rộ.
Sau khi Tề Hoan tiến vào trong trận pháp, trong viện mà Thiên Lôi đang ở xuất hiện hai người. Một người đánh lạc hướng Thiên Khuê, người còn lại đả thương Thiên Lôi, mang Mặc Tích đi.
“Ngươi chính là đệ nhất thần tướng?” Bị người khác bắt, Mặc Tích cũng không lộ ra vẻ sợ hãi đúng với tuổi của mình. Kỳ thật, người này thoạt nhìn có vẻ rất vô hại, gương mặt hắn so với lão già nhà mình còn đẹp hơn, chỉ có tên tuổi là hơi dọa người chút thôi.
“Sao ngươi biết?” Nam tử nhướng mày, đứng trên một chiếc ngân bàn, ở trong không trung bay nhanh về phía trước, áo bào trắng như tuyết, vạt áo nhẹ nhàng tung bay theo gió.
“Có thể mời Minh Hỏa thần tướng, trừ ngươi ra còn ai nữa chứ?” Bạn nhỏ Mặc Tích bĩu môi, thân thể nó tuy nhỏ bé, nhưng không có nghĩa là não nó không dùng được.
“Còn mẹ ngươi nữa. Nếu không có cha ngươi, người cưới mẹ ngươi chính là hắn.” Trên đời này, người có chấp niệm hắn đã từng gặp không ít, nhưng lại chưa từng gặp qua người nào có chấp niệm sâu đến thế.
Hơn mười vạn năm mà vẫn nhớ mãi không quên, hắn thật sự bội phục Minh Hỏa. Không có quyền lợi, không có khả năng theo đuổi, cho dù nữ nhân kia thành thân sinh con, hắn vẫn như trước không buông tay. Nếu cái chấp niệm này đặt ở việc tranh chấp với mình, thì e rằng ai thắng ai thua cũng khó nói.
“Bại tướng dưới tay cha, cho dù hắn có phải chịu giày vò, mẹ ta cũng chướng mắt.” Bạn nhỏ Mặc Tích bị hắn kẹp dưới nách hừ một tiếng, tuy không thích lão già nhà mình chút nào, nhưng trên đời này cũng chỉ có lão mới xứng làm cha mình, những kẻ khác, ai cũng không đủ tư cách.
“Không hỏi xem ta bắt ngươi làm gì sao?”
“Cần hỏi sao, cha ta nói, để mở ra đất Phong Thiện cần phải có đủ sáu khối thiên bi, ngươi là vì thiên bi trên người ta mà tới.” Người cũng đã bị bắt, chứng tỏ đệ nhất thần tướng biết rõ thiên bi đang ở trên người nó, Mặc Tích cũng không cần phải giấu giếm nữa. Một thân tu vi này của nó ngoại trừ bẩm sinh còn nhờ ảnh hưởng của bốn Phật tự bay ra từ thiên bi. Bốn Phật tự kia còn có thể luyện hóa, nhưng tuổi của nó quá nhỏ, tu vi chưa đủ để luyện hóa bốn chữ kia.
Nếu người này thật sự muốn lấy, nói không chừng sẽ thật sự thành công.
“Ha ha, ngươi thông minh lắm. Nói vậy, chắc ngươi cũng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì rồi.” Từ trên nhìn xuống đứa bé mặt còn búng ra sữa này, đệ nhất thần tướng hơi tiếc hận. Nếu không phải có liên quan tới đất Phong Thiện thì nó đúng là đối tượng thừa kế hoàn hảo.
“Biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bình tĩnh khiến đệ nhất thần tướng nhìn mà không khỏi cau mày, hắn rất không thích tiểu hài tử lộ ra vẻ mặt không hợp với tuổi này, làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.
Nếu như nó lớn lên, đối với một số người mà nói, nhất định sẽ là một tai họa.
“Ngươi không khóc sao?”
“Nếu cha mẹ ta có ở đây, ta sẽ khóc.” Bạn nhỏ Mặc Tích mỉm cười, không có người xem cổ động, khóc cho ai nhìn? Nó mới không thèm lãng phí nước mắt của mình đâu.
Đứa nhỏ này đúng là yêu nghiệt, trong lòng đệ nhất thần tướng có vài phần kiêng dè. Sau khi sự tình xong xuôi, việc đầu tiên phải làm là giết nó đi, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể lưu lại.
Tề Hoan hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã bị nhốt trong trận pháp bao lâu, bởi vì mỗi thời mỗi khắc đều có hàng trăm mũi kiếm mãnh liệt tấn công về phía nàng, nàng né tránh còn không kịp, sao có thời gian mà suy nghĩ.
Tuy kiếm trận này có phần đáng ghét, nhưng nếu người bị nhốt trong này là một vị kiếm tu có tu vi cao thâm thì chắc sẽ vui như bắt được vàng.
Ngay cả một người bình thường như nàng ở trong kiếm trận này một thời gian cũng có thể mơ hồ ngộ ra một chút kiếm ý, đáng tiếc, nàng không có hứng thú với việc dùng kiếm.
Nàng chỉ muốn biết, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đi ra. Có thể nhìn ra được người bày trận vô cùng hiểu nàng.
Lực phát ra ước chừng rất thích hợp.
Nàng không cách nào phá trận, trận pháp này cũng không thể tạo ra thương tổn thực sự đối với nàng, điều kiện tiên quyết là nàng phải tập trung tinh thần né tránh mới được.
Sau khi bố trí trận pháp xong, hơn một trăm tên tiên nhân kia vẫn ngồi xếp bằng ở xung quanh đại trận. Kiếm trận này phải thường xuyên có người bảo vệ, hơn nữa, thực lực của Tề Hoan phóng ở trên đó, muốn thực sự vây hãm được một thần tướng thì người bày trận không thể rời đi, trừ phi người bố trí trận pháp cũng là một thần tướng mới được.
Tề Hoan rảnh rỗi không có việc gì bèn dùng hai đạo lôi trụ công kích vào trong đại trận, nếu không phải bọn họ mang theo nhiều người, chỉ sợ trận pháp lúc này đã sớm bị phá.
Cầm cự được bốn ngày, Tề Hoan trong đại trận vẫn sinh long hoạt hổ như trước, trên bầu trời thỉnh thoảng vẫn truyền tới vài đạo lôi trụ kinh hoàng tấn công đại trận, cũng may là bọn họ vẫn có thể chống đỡ được.
Đến cả Đại trưởng lão của Tông lão hội cũng cảm thấy kinh sợ, may thay, ở bên trong trận pháp Tề Hoan chỉ có thể miễn cưỡng triệu hoán vài đạo lôi trụ, mà không cách nào triệu hoán Lôi Thần tháp, bằng không bọn họ có đông bao nhiêu cũng không đủ dính kẽ răng nàng.
Cho dù là lôi trụ, Tề Hoan dùng cũng có vài phần miễn cưỡng. Tuy lực lôi điện trong cơ thể nàng tự nhiên tạo ra, nhưng cần phải có thời gian. Trong bốn ngày này nàng không ngừng tiêu hao, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi khôi phục, cho nên lực lôi điện trong cơ thể càng ngày càng ít, ngay cả lôi điện triệu hồi được cũng chỉ phát ra một cách gắng gượng.
Trong lúc mấy tiên nhân đang thủ trận, Đại trưởng lão Tông lão hội đi tới tiểu viện bên cạnh một chuyến.
Ở đó, Thiên Lôi và Thuần Vũ thương tích đầy mình, chỉ còn hơi thở thoi thóp, xem chừng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
Đại trưởng lão không buồn liếc mắt nhìn Thuần Vũ, trực tiếp mang Thiên Lôi ra khỏi viện. Lần trước, Tề Hoan phá hỏng hình nhân của lão, hiện tại vừa vặn có một thân xác thiên tướng thực lực không tệ ở đây, sao lão có thể dễ dàng bỏ qua chứ.
Trong lúc Đại trưởng lão khoa tay múa chân trên người Thiên Lôi, muốn biến hắn thành hình nhân, phía sau lão đột nhiên xuất hiện một người.
“Đại trưởng lão, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có động vào hắn.”
“Minh Hỏa đại nhân? Đại nhân không phải đi đối phó Ma Tôn sao, đệ nhất thần tướng đại nhân nói. . . . . .”
Đại trưởng lão còn chưa nói xong đã bị nụ cười lạnh lẽo của Minh Hỏa dọa cho ngậm miệng, “Đừng có lôi đệ nhất thần tướng ra uy hiếp ta, cút.”
Tính tình Minh Hỏa cũng chẳng tốt lành gì, Đại trưởng lão rùng mình một cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười, mang theo Thiên Lôi định chạy đi, nhưng không đợi lão ra đến bên ngoài, bàn tay mang theo Thiên Lôi của lão đã lìa khỏi người.
“Ta đã nói, ngươi tốt nhất đừng động đến hắn.”
Bình luận facebook