-
Chương 1187
“Đáng chết, mau, cản ông ấy lại cho tôi”, lúc này. quản gia và một đám bác sĩ vệ sĩ đều luống cuống, phải biết, vừa rồi bọn họ đã được chứng kiến sự kinh khủng của La Sâm rồi, lúc vẫn ở trong lồng sắt thì mọi người còn có thể yên tâm, nhưng bây giờ ông ta đã lao ra khỏi lồng sắt, chuyện lúc này đã không giống trước đó nữa.
“Haiz, tên ngu ngốc kia, còn phải để mình đến thu dọn tình hình hỗn loạn này nữa”, nhìn thấy thế, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày, anh biết mình không ra tay là không được, nếu như mình không ra tay thì sẽ chỉ có hai kết quả, những người này nổ súng để bắn chết La Sâm, một kết quả khác chính là La Sâm tàn nhẫn sát hại hết những người ở chỗ này.
Nhưng cho dù là kết quả nào cũng đều không phải là điều mà Trần Triệu Dương muốn.
“Mấy người tự chú ý an toàn”, Trần Triệu Dương căn dặn một tiếng, sau đó cơ thể lóe lên, lao thẳng về chỗ La Sâm.
Mà lúc này sau khi La Sâm lao ra liền tìm đến tên bảo vệ canh cửa đầu tiên, móng tay bén nhọn mang theo từng tia sáng lạnh, vung mạnh về phía cổ họng của bảo vệ kia.
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình chỉ cách cái chết có mỗi một bước, nhưng quản gia lại không hạ lệnh nổ súng, bởi vì ông ta cảm thấy, sự sống chết của một tên bảo vệ cũng không quan trọng cho lắm.
“Hả?”
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng tên bảo vệ này sẽ bị xé rách cổ họng, Trần Triệu Dương lại xuất hiện, bắt lấy bả vai La Sâm, cho dù ông ta có lao về phía trước như thế nào cũng không thể dịch chuyển được.
"Tên bảo vệ kia đợi nửa ngày mà không chờ được cảm giác đau đớn truyền đến khi cổ họng mình bị xé nát, điều này khiến hắn ta thấy cực kì khó hiểu, lúc này mới chậm rãi mở to mắt, vừa hay nhìn thấy ông chủ đang giương nanh múa vuốt ở trước mặt mình, nhưng ông chủ lại giống như đang hù doạ hắn ta chứ căn bản không hề chạm vào hắn ta được.
“Lão La, là tôi, tôi là Huyết Lang”, Trần Triệu Dương truyền tinh thần lực của mình vào trong giọng nói, chậm rãi đưa vào trong não của La Sâm.
Ông ta vốn đang điên cuồng cào xé đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Trần Triệu Dương nhìn thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, lúc này điểm tay một cái, khiến La Sâm hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, giúp tôi đưa ông chủ của mấy người lên trên giường đi”, Trần Triệu Dương đỡ lấy La Sâm, sau đó. nói với quản gia vẫn còn đang sững sờ ở bên cạnh.
“A...Vâng, vâng. Nhanh, người đâu, đưa ông chủ lên trên giường đi”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, quản gia mới kịp phản ứng, vừa rồi trong lòng ông ta còn đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc là nên bắn chết ông chủ hay là bỏ trốn đây.
Nhưng mà bây giờ xem ra đã không cân chọn nữa Mặc dù quản gia nói như vậy, nhưng lại không có một tên vệ sĩ nào dám đi ra, hiển nhiên là đã bị vừa mới xảy ra doạ SỢ.
“Yên tâm đi, lão La đã ngủ rồi, không tỉnh lại đâu”, nhìn thấy thế, Trần Triệu Dương liền trấn an bọn họ.
Nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn ông chủ đúng là đã ngất đi, lúc này mới có hai người tới đỡ La Sâm đi vào.
“Cảm ơn cậu, nếu như không có cậu ra tay, sợ là ông chủ của chúng tôi đã..”, đợi đến khi ông chủ được đưa lên chiếc giường phía sau, quản gia mới cảm kích nói với Trần Triệu Dương.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi là bạn của lão La, hẳn phải ra tay giúp đỡ ông ấy, vì sao không gọi điện thoại cho tôi trước khi xảy ra chuyện?”, Trần Triệu Dương nhìn quản gia kia, hỏi.
“Cậu chính là Huyết Lang đúng không, vừa rồi tôi đã nghe thấy cậu nói, nhưng mà ông chủ của chúng tôi chưa từng nói cho chúng tôi biết làm sao để liên hệ với cậu, ông chủ vừa xảy ra chuyện đã mất hết tỉnh táo, căn bản không có biện pháp để liên lạc với cậu”, quản gia kia nghe Trần Triệu Dương hỏi vậy thì vội vàng cung kính đáp lại.
“Haiz, tên ngu ngốc kia, còn phải để mình đến thu dọn tình hình hỗn loạn này nữa”, nhìn thấy thế, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày, anh biết mình không ra tay là không được, nếu như mình không ra tay thì sẽ chỉ có hai kết quả, những người này nổ súng để bắn chết La Sâm, một kết quả khác chính là La Sâm tàn nhẫn sát hại hết những người ở chỗ này.
Nhưng cho dù là kết quả nào cũng đều không phải là điều mà Trần Triệu Dương muốn.
“Mấy người tự chú ý an toàn”, Trần Triệu Dương căn dặn một tiếng, sau đó cơ thể lóe lên, lao thẳng về chỗ La Sâm.
Mà lúc này sau khi La Sâm lao ra liền tìm đến tên bảo vệ canh cửa đầu tiên, móng tay bén nhọn mang theo từng tia sáng lạnh, vung mạnh về phía cổ họng của bảo vệ kia.
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình chỉ cách cái chết có mỗi một bước, nhưng quản gia lại không hạ lệnh nổ súng, bởi vì ông ta cảm thấy, sự sống chết của một tên bảo vệ cũng không quan trọng cho lắm.
“Hả?”
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng tên bảo vệ này sẽ bị xé rách cổ họng, Trần Triệu Dương lại xuất hiện, bắt lấy bả vai La Sâm, cho dù ông ta có lao về phía trước như thế nào cũng không thể dịch chuyển được.
"Tên bảo vệ kia đợi nửa ngày mà không chờ được cảm giác đau đớn truyền đến khi cổ họng mình bị xé nát, điều này khiến hắn ta thấy cực kì khó hiểu, lúc này mới chậm rãi mở to mắt, vừa hay nhìn thấy ông chủ đang giương nanh múa vuốt ở trước mặt mình, nhưng ông chủ lại giống như đang hù doạ hắn ta chứ căn bản không hề chạm vào hắn ta được.
“Lão La, là tôi, tôi là Huyết Lang”, Trần Triệu Dương truyền tinh thần lực của mình vào trong giọng nói, chậm rãi đưa vào trong não của La Sâm.
Ông ta vốn đang điên cuồng cào xé đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Trần Triệu Dương nhìn thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, lúc này điểm tay một cái, khiến La Sâm hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, giúp tôi đưa ông chủ của mấy người lên trên giường đi”, Trần Triệu Dương đỡ lấy La Sâm, sau đó. nói với quản gia vẫn còn đang sững sờ ở bên cạnh.
“A...Vâng, vâng. Nhanh, người đâu, đưa ông chủ lên trên giường đi”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, quản gia mới kịp phản ứng, vừa rồi trong lòng ông ta còn đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc là nên bắn chết ông chủ hay là bỏ trốn đây.
Nhưng mà bây giờ xem ra đã không cân chọn nữa Mặc dù quản gia nói như vậy, nhưng lại không có một tên vệ sĩ nào dám đi ra, hiển nhiên là đã bị vừa mới xảy ra doạ SỢ.
“Yên tâm đi, lão La đã ngủ rồi, không tỉnh lại đâu”, nhìn thấy thế, Trần Triệu Dương liền trấn an bọn họ.
Nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn ông chủ đúng là đã ngất đi, lúc này mới có hai người tới đỡ La Sâm đi vào.
“Cảm ơn cậu, nếu như không có cậu ra tay, sợ là ông chủ của chúng tôi đã..”, đợi đến khi ông chủ được đưa lên chiếc giường phía sau, quản gia mới cảm kích nói với Trần Triệu Dương.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi là bạn của lão La, hẳn phải ra tay giúp đỡ ông ấy, vì sao không gọi điện thoại cho tôi trước khi xảy ra chuyện?”, Trần Triệu Dương nhìn quản gia kia, hỏi.
“Cậu chính là Huyết Lang đúng không, vừa rồi tôi đã nghe thấy cậu nói, nhưng mà ông chủ của chúng tôi chưa từng nói cho chúng tôi biết làm sao để liên hệ với cậu, ông chủ vừa xảy ra chuyện đã mất hết tỉnh táo, căn bản không có biện pháp để liên lạc với cậu”, quản gia kia nghe Trần Triệu Dương hỏi vậy thì vội vàng cung kính đáp lại.
Bình luận facebook