-
Chương 1214
Đương nhiên Trần Triệu Dương biết trong lòng Lacey đang lay động, nhưng cho dù có biết thì anh cũng không để ý.
Những suy nghĩ như vậy cuối cùng cũng sẽ bị xé nát bởi sự thật trước mắt, vì vậy dùng sự thật để nói là được. rồi.
Trận đấu lần này vô cùng sơ sài, mà Trần Triệu Dương cũng nhân cơ hội này để nghe ngóng Lacey một chút về tình hình của mỏ kim cương. Hoá ra trong phạm vi mười mấy kilomet xung quanh nơi này đều là địa bàn của bộ lạc Somtar, mà mỏ kim cương cũng đang ở trong địa bàn của bọn họ. Nhưng bởi vì vấn đề lịch sử để lại nên mỏ kim cương này cũng có một vài liên quan đến bộ. tộc Uku.
Nếu không cho dù bộ lạc Uku có mặt dày như thế nào cũng không thể xâm chiếm ở nơi đây, mà người làm tù trưởng bộ lạc Somtar như Lacey chắc chắn không phải là người yếu đuối. Nếu như không vì nguyên nhân này, ông ta không thể nào để mặc cho bộ lạc Uku làm chuyện ngang ngược như vậy.
Hay nói cách khác, cho dù như thế nào thì trận đấu lần này nhất định phải thẳng, chỉ có thắng thì mới có thể có quyền nói chuyện.
Nhưng Trần Triệu Dương cũng không định nói về chuyện của linh thạch, đợi đến khi anh tra rõ nơi cất giữ linh thạch bên trong đó đã rồi nói. Nếu như linh thạch nhiều sẽ nói về chuyện khai thác, còn nếu như không nhiều thì sẽ đào thẳng vào trong, tìm ra những linh thạch mình cần là được rồi.
"Được rồi, nếu như hai bên chúng ta đều đến rồi thì bắt đầu thôi", Turang cũng không muốn nói nhảm với Lacey, dù sao lần này ông ta vì tình thế bắt buộc, phải trả cái giá trên trời như vậy mới mượn được Ug từ bộ lạc khác. Ông ta tin rằng chỉ cần Ug ra tay thì nhất định có thể lấy được mỏ kim cương.
Phải biết rằng ông ta đã lén lút tìm người điều tra khảo sát mỏ kim cương này, kết quả thu được khiến ông ta vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mỏ kim cương này là một mỏ giàu, hơn nữa còn là một mỏ giàu vô cùng lớn, khai thác mười mấy năm cũng không thành vấn đề.
Mà trong khoảng hơn chục năm đó, tất cả chỉ phí của bộ lạc bọn họ đều có thể dựa vào mỏ kim cương này.
Cho nên ông ta nhất định phải lấy được mỏ kim cương đó.
"Xin mời Ug, linh vu của bộ lạc Uku chúng tôi!", Turang cất cao tiếng hét lên, theo đó mấy người ở bộ lạc Uku đi theo ông ta cũng reo hò lên, cảm xúc của ai cũng vô cùng kích động.
Ủg đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía đám người Trần Triệu Dương, rồi giơ ngón tay cái chĩa về phía bọn họ, rồi lại lật ngược bàn tay ra đâm mạnh vào nó. Sau đó anh ta lại quẹt lên cổ của mình, ý rất rõ ràng rằng anh ta sẽ ra tay tàn nhẫn với đối thủ của mình.
"Đến đây đi, cho dù là ai đến cũng chỉ có một chữ "chết"!", Ug lạnh lùng nói, sau đó anh ta vung vẩy cây gậy sắt trong tay mình mấy lần phát ra từng đợt tiếng gió, tỏ ra đầy uy lực giống như hổ.
Người của bộ lạc Somtar vừa nhìn thấy thì lập tức kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhưng những người biết Ug thì lại vô cùng tuyệt vọng. Người đó là đệ nhất dũng sĩ được tất cả bộ lạc trên Thảo Nguyên thừa nhận, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Người của bộ lạc Uku mời anh ta đến rõ ràng là không muốn để cho bọn họ sống tốt.
"Chồng à, anh cố lên nhé, hạ gục cái tên gã đen cao. †o này đi”, sau khi nhìn thấy cái người da đen Ug này, trong mắt Nam Cung Yến lại toát lên vẻ khinh thường. Mặc dù cô tu luyện chưa được bao lâu, nhưng cũng có thể cảm thấy cái người Ug này dù nhìn đe doạ người khác nhưng lại không thể nào mang đến cảm giác uy hiếp gì lớn cho cô.
Anh ta còn không thể uy hiếp được mình thì còn nói gì đến Trần Triệu Dương của mình chứ.
"Em yên tâm đi", Trần Triệu Dương gật đầu, mặc dù vẻ mặt rất bình thường nhưng trong lòng đã trở nên lạnh lẽo trước sự khiêu khích của cái người Ug này.
Những suy nghĩ như vậy cuối cùng cũng sẽ bị xé nát bởi sự thật trước mắt, vì vậy dùng sự thật để nói là được. rồi.
Trận đấu lần này vô cùng sơ sài, mà Trần Triệu Dương cũng nhân cơ hội này để nghe ngóng Lacey một chút về tình hình của mỏ kim cương. Hoá ra trong phạm vi mười mấy kilomet xung quanh nơi này đều là địa bàn của bộ lạc Somtar, mà mỏ kim cương cũng đang ở trong địa bàn của bọn họ. Nhưng bởi vì vấn đề lịch sử để lại nên mỏ kim cương này cũng có một vài liên quan đến bộ. tộc Uku.
Nếu không cho dù bộ lạc Uku có mặt dày như thế nào cũng không thể xâm chiếm ở nơi đây, mà người làm tù trưởng bộ lạc Somtar như Lacey chắc chắn không phải là người yếu đuối. Nếu như không vì nguyên nhân này, ông ta không thể nào để mặc cho bộ lạc Uku làm chuyện ngang ngược như vậy.
Hay nói cách khác, cho dù như thế nào thì trận đấu lần này nhất định phải thẳng, chỉ có thắng thì mới có thể có quyền nói chuyện.
Nhưng Trần Triệu Dương cũng không định nói về chuyện của linh thạch, đợi đến khi anh tra rõ nơi cất giữ linh thạch bên trong đó đã rồi nói. Nếu như linh thạch nhiều sẽ nói về chuyện khai thác, còn nếu như không nhiều thì sẽ đào thẳng vào trong, tìm ra những linh thạch mình cần là được rồi.
"Được rồi, nếu như hai bên chúng ta đều đến rồi thì bắt đầu thôi", Turang cũng không muốn nói nhảm với Lacey, dù sao lần này ông ta vì tình thế bắt buộc, phải trả cái giá trên trời như vậy mới mượn được Ug từ bộ lạc khác. Ông ta tin rằng chỉ cần Ug ra tay thì nhất định có thể lấy được mỏ kim cương.
Phải biết rằng ông ta đã lén lút tìm người điều tra khảo sát mỏ kim cương này, kết quả thu được khiến ông ta vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mỏ kim cương này là một mỏ giàu, hơn nữa còn là một mỏ giàu vô cùng lớn, khai thác mười mấy năm cũng không thành vấn đề.
Mà trong khoảng hơn chục năm đó, tất cả chỉ phí của bộ lạc bọn họ đều có thể dựa vào mỏ kim cương này.
Cho nên ông ta nhất định phải lấy được mỏ kim cương đó.
"Xin mời Ug, linh vu của bộ lạc Uku chúng tôi!", Turang cất cao tiếng hét lên, theo đó mấy người ở bộ lạc Uku đi theo ông ta cũng reo hò lên, cảm xúc của ai cũng vô cùng kích động.
Ủg đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía đám người Trần Triệu Dương, rồi giơ ngón tay cái chĩa về phía bọn họ, rồi lại lật ngược bàn tay ra đâm mạnh vào nó. Sau đó anh ta lại quẹt lên cổ của mình, ý rất rõ ràng rằng anh ta sẽ ra tay tàn nhẫn với đối thủ của mình.
"Đến đây đi, cho dù là ai đến cũng chỉ có một chữ "chết"!", Ug lạnh lùng nói, sau đó anh ta vung vẩy cây gậy sắt trong tay mình mấy lần phát ra từng đợt tiếng gió, tỏ ra đầy uy lực giống như hổ.
Người của bộ lạc Somtar vừa nhìn thấy thì lập tức kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhưng những người biết Ug thì lại vô cùng tuyệt vọng. Người đó là đệ nhất dũng sĩ được tất cả bộ lạc trên Thảo Nguyên thừa nhận, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Người của bộ lạc Uku mời anh ta đến rõ ràng là không muốn để cho bọn họ sống tốt.
"Chồng à, anh cố lên nhé, hạ gục cái tên gã đen cao. †o này đi”, sau khi nhìn thấy cái người da đen Ug này, trong mắt Nam Cung Yến lại toát lên vẻ khinh thường. Mặc dù cô tu luyện chưa được bao lâu, nhưng cũng có thể cảm thấy cái người Ug này dù nhìn đe doạ người khác nhưng lại không thể nào mang đến cảm giác uy hiếp gì lớn cho cô.
Anh ta còn không thể uy hiếp được mình thì còn nói gì đến Trần Triệu Dương của mình chứ.
"Em yên tâm đi", Trần Triệu Dương gật đầu, mặc dù vẻ mặt rất bình thường nhưng trong lòng đã trở nên lạnh lẽo trước sự khiêu khích của cái người Ug này.
Bình luận facebook