-
Chương 1219
Tuy nhiên, anh vẫn bảo Lacey cử người đến đây trông chừng, không cho bất cứ ai đến gần.
Ban đầu Trần Triệu Dương không định mang Nam Cung Yến và những người khác theo, Giang Tử Phong bị bắt nên chắc chắn sẽ có xung đột.
Chỉ là hai ngày qua họ đào được kim cương quá ít nên đã không còn hứng thú, nghe anh nói đi cứu người cũng đi theo.
"Đã tra ra là ai chưa?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Tật Phong, hỏi.
"Là Thái Phổ, hình như là Giang Tử Phong mang đồ đến làm cho người của anh ta chú ý nên mới bị bắt đi", "Tật Phong vừa lén nhìn anh vừa nói.
"Ồ2 Anh ta còn sống à?", Trần Triệu Dương ngẩn người, ngờ ngợ hỏi.
"Không những còn sống mà đã trở thành đại ca uy quyền nhất thế giới ngầm Brosso ạ", Tật Phong cười khổ, bất đắc dĩ nói.
"Nếu còn sống thì cho anh ta chết thêm lần nữa thôi", Trần Triệu Dương gật đầu, ra chiều không bận tâm.
Nhưng tia sáng sắc lạnh chợt lóe qua trong mắt đã tiết lộ sự tàn nhẫn trong anh.
Thái Phổ từng nằm trong tứ đại sát thần, trong một lần nhiệm vụ đã tàn sát người thường nhưng rồi bị người của Huyết Lang tình cờ đi qua phát hiện. Cuối cùng, Trần Triệu Dương dẫn người Huyết Lang diệt sạch nhóm người Thái Phổ, trong quá trình chạy trốn hắn ta trúng đạn cối nên họ cho rằng người này đã chết, không ngờ lại còn sống.
Trong tin tức đầu tiên mà Hắc Tử gửi đến cho Tật Phong ngay vừa rồi có một số thông tin về Thái Phổ hiện giờ, sau khi xem xong, nét mặt của Tật Phong hơi nặng nề.
"Đại ca, Thái Phổ này mạnh hơn trước đây rất nhiều, nghe nói đã bái tên linh vu nằm trong tốp mười Hắc Châu làm thầy, hiện giờ số người dưới trướng anh ta có ít nhất mấy ngàn người", Tật Phong gượng cười nói.
"Tật Phong, tâm tính của cậu vẫn chưa tiến bộ hơn, trước đây chúng ta tung hoàng với vũ khí nóng, nhưng bây giờ các cậu đang tu luyện võ đạo, sao tư duy vẫn còn như trước kia chứ?", Trần Triệu Dương không hề quan tâm đến thế lực giờ của Thái Phổ, nếu muốn ra tay thì cứ xông thẳng vào bắt hắn ta là được.
"Vâng, đại ca, em sai rồi", Tật Phong hơi ngẩn người, ngượng ngùng nói. Quả thật là cậu ta đã giật thót khi biết được thế lực của Thái Phổ.
Vì vậy mới theo thói quen dùng lối tư duy trước đây để suy ngẫm vấn đề.
Xe nhanh chóng vào trong thành phố, tốc độ lần này của họ nhanh hơn lần trước rất nhiều vì lối đi đã thông suốt, dù đi ngang qua một số bộ lạc đặc thù thì nhóm Trần Triệu Dương cũng không đi đường vòng, vì vậy đã rút ngắn được thời gian đáng kể.
Vào thành phố, họ đến nơi ở biệt lập của mình, nhóm Hắc Tử đã chờ ở đây sẵn, vũ khí và trang bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
"Tôi nói chứ mấy cậu chuẩn bị nhiều vũ khí hạng nặng như thế làm gì vậy? Muốn phát động chiến tranh hả?", nhìn thấy đống lựu pháo, súng Gatling, súng cối và những vũ khí hạng nặng khác, Trần Triệu Dương không kìm được đen mặt hỏi.
"Đại ca, chẳng lẽ anh không hoài niệm năm tháng đỉnh cao phong độ của chúng ta sao?", Tật Phong nghe vậy thì hí hửng chạy tới chơi đùa với đống vũ khí, không hề phát hiện mặt Trần Triệu Dương đã đen như than.
Hắc Tử và hai người khác thì đã thấy, nhanh chóng đặt vũ khí nóng trong tay xuống, đồng loạt lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với đống vũ khí hạng nặng kia... À, còn có Tật Phong nữa.
"Bốp!"
Trần Triệu Dương tiến lên đánh vào sau đầu Tật Phong một phát, hung dữ nói: "Đã bước chân vào võ đạo. thì lựa chọn đầu tiên phải là võ đạo, không có ma sát thì sao thấy cầu vồng được?”
Bấy giờ Tật Phong mới phản ứng lại, ấm ức nhìn đại ca của mình, đồng thời trừng ba tên bỏ rơi đồng đội kia.
"Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép mang một số vũ khí nhỏ gọn đi, còn lại mang ít thôi, tôi muốn xem thời gian qua các cậu tiến bộ đến đâu rồi", Trần Triệu Dương lạnh mặt, liếc nhìn ba người đang cười trên sự đau khổ của người khác kia.
Ban đầu Trần Triệu Dương không định mang Nam Cung Yến và những người khác theo, Giang Tử Phong bị bắt nên chắc chắn sẽ có xung đột.
Chỉ là hai ngày qua họ đào được kim cương quá ít nên đã không còn hứng thú, nghe anh nói đi cứu người cũng đi theo.
"Đã tra ra là ai chưa?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Tật Phong, hỏi.
"Là Thái Phổ, hình như là Giang Tử Phong mang đồ đến làm cho người của anh ta chú ý nên mới bị bắt đi", "Tật Phong vừa lén nhìn anh vừa nói.
"Ồ2 Anh ta còn sống à?", Trần Triệu Dương ngẩn người, ngờ ngợ hỏi.
"Không những còn sống mà đã trở thành đại ca uy quyền nhất thế giới ngầm Brosso ạ", Tật Phong cười khổ, bất đắc dĩ nói.
"Nếu còn sống thì cho anh ta chết thêm lần nữa thôi", Trần Triệu Dương gật đầu, ra chiều không bận tâm.
Nhưng tia sáng sắc lạnh chợt lóe qua trong mắt đã tiết lộ sự tàn nhẫn trong anh.
Thái Phổ từng nằm trong tứ đại sát thần, trong một lần nhiệm vụ đã tàn sát người thường nhưng rồi bị người của Huyết Lang tình cờ đi qua phát hiện. Cuối cùng, Trần Triệu Dương dẫn người Huyết Lang diệt sạch nhóm người Thái Phổ, trong quá trình chạy trốn hắn ta trúng đạn cối nên họ cho rằng người này đã chết, không ngờ lại còn sống.
Trong tin tức đầu tiên mà Hắc Tử gửi đến cho Tật Phong ngay vừa rồi có một số thông tin về Thái Phổ hiện giờ, sau khi xem xong, nét mặt của Tật Phong hơi nặng nề.
"Đại ca, Thái Phổ này mạnh hơn trước đây rất nhiều, nghe nói đã bái tên linh vu nằm trong tốp mười Hắc Châu làm thầy, hiện giờ số người dưới trướng anh ta có ít nhất mấy ngàn người", Tật Phong gượng cười nói.
"Tật Phong, tâm tính của cậu vẫn chưa tiến bộ hơn, trước đây chúng ta tung hoàng với vũ khí nóng, nhưng bây giờ các cậu đang tu luyện võ đạo, sao tư duy vẫn còn như trước kia chứ?", Trần Triệu Dương không hề quan tâm đến thế lực giờ của Thái Phổ, nếu muốn ra tay thì cứ xông thẳng vào bắt hắn ta là được.
"Vâng, đại ca, em sai rồi", Tật Phong hơi ngẩn người, ngượng ngùng nói. Quả thật là cậu ta đã giật thót khi biết được thế lực của Thái Phổ.
Vì vậy mới theo thói quen dùng lối tư duy trước đây để suy ngẫm vấn đề.
Xe nhanh chóng vào trong thành phố, tốc độ lần này của họ nhanh hơn lần trước rất nhiều vì lối đi đã thông suốt, dù đi ngang qua một số bộ lạc đặc thù thì nhóm Trần Triệu Dương cũng không đi đường vòng, vì vậy đã rút ngắn được thời gian đáng kể.
Vào thành phố, họ đến nơi ở biệt lập của mình, nhóm Hắc Tử đã chờ ở đây sẵn, vũ khí và trang bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
"Tôi nói chứ mấy cậu chuẩn bị nhiều vũ khí hạng nặng như thế làm gì vậy? Muốn phát động chiến tranh hả?", nhìn thấy đống lựu pháo, súng Gatling, súng cối và những vũ khí hạng nặng khác, Trần Triệu Dương không kìm được đen mặt hỏi.
"Đại ca, chẳng lẽ anh không hoài niệm năm tháng đỉnh cao phong độ của chúng ta sao?", Tật Phong nghe vậy thì hí hửng chạy tới chơi đùa với đống vũ khí, không hề phát hiện mặt Trần Triệu Dương đã đen như than.
Hắc Tử và hai người khác thì đã thấy, nhanh chóng đặt vũ khí nóng trong tay xuống, đồng loạt lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với đống vũ khí hạng nặng kia... À, còn có Tật Phong nữa.
"Bốp!"
Trần Triệu Dương tiến lên đánh vào sau đầu Tật Phong một phát, hung dữ nói: "Đã bước chân vào võ đạo. thì lựa chọn đầu tiên phải là võ đạo, không có ma sát thì sao thấy cầu vồng được?”
Bấy giờ Tật Phong mới phản ứng lại, ấm ức nhìn đại ca của mình, đồng thời trừng ba tên bỏ rơi đồng đội kia.
"Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép mang một số vũ khí nhỏ gọn đi, còn lại mang ít thôi, tôi muốn xem thời gian qua các cậu tiến bộ đến đâu rồi", Trần Triệu Dương lạnh mặt, liếc nhìn ba người đang cười trên sự đau khổ của người khác kia.
Bình luận facebook