-
Chương 1242
Lời nói của Lỗ Cách khiến tất cả mọi người xung quanh đều run sợ, đây là người của phòng đấu giá Tô Tỉ, họ có đủ tự tin để nói ra những lời này.
“Nếu muốn không chết không ngừng, vậy được thôi”, Trần Triệu Dương nhún vai, nếu đối phương đã muốn chơi thì anh bồi bọn họ chơi đến cùng, anh thật muốn nhìn thử xem phòng đấu giá Tô Tỉ nổi danh quốc tế có gì không thể lay động được.
“Các vị, mời đi đi, nơi này lập tức sẽ trở thành một đống đổ nát, nếu các vị không muốn an toàn cá nhân của mình bị đe dọa thì mời mọi người mau rời khỏi đây”, biểu cảm của Trần Triệu Dương vô cùng lạnh nhạt, thẳng thắn nói với những người đấu giá có trong phòng.
“Việc này...việc này quá bất ngờ rồi”.
“Tôi muốn nhìn thử xem người này có thể gây ra được động tĩnh gì”.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài, để lại nơi này cho bọn họ”.
Lúc này nhóm người đấu giá trong phòng không hề có chút bất mãn nào, đồ vật này nọ khi nào cũng có thể mua nhưng mà loại náo nhiệt này không phải lúc nào cũng có thể nhìn được. Cho nên, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn đi ra khỏi phòng.
Người thanh niên trẻ tuổi ở hàng đầu tiên cũng có chút hứng thú đứng dậy, đi ra bên ngoài.
La Sâm đương nhiên biết Trần Triệu Dương muốn làm cái gì, ông ta không hề chần chờ, nhanh chóng dẫn Nam Cung Yến ra ngoài.
Sắc mặt của Lỗ Cách vô cùng khó coi, này đâu chỉ là vứt bỏ mặt mũi của phòng đấu giá bọn họ, thậm chí đã làm hỏng luôn buổi đấu giá lần này rồi.
Nhưng mà anh ta cũng muốn xem đối phương có thật sự dám làm như vậy hay không.
“Không chết không ngừng nhỉ, một khi đã như vậy, đám người các anh không cần thiết phải sống nữa”, Trần Triệu Dương cười lạnh, từng bước tiến lên, bóp chặt lấy cổ Lỗ Cách, nhấc cả người anh ta lên.
“Dừng tay, người trẻ tuổi, ngàn vạn lần đừng kích động mà”, những người đi ra chung với Lỗ Cách ở phía sau đều biến sắc, cả đám khẩn trương nhìn Trần Triệu Dương la lớn.
“Lỗ Cách chính là con của tổng giám đốc chúng tôi, nếu giết cậu ấy thì anh sẽ gặp họa lớn đớ”, có người mở miệng đe dọa Trần Triệu Dương.
“Hả? Không phải nói là không chết không ngừng sao? Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý rồi?”, tay Trần Triệu Dương bắt đầu dùng sức, thản nhiên đáp lời.
Còn Lỗ Cách đang bị Trần Triệu Dương bóp cổ hoàn toàn không thở nổi, cảm giác sắp chết dâng trào từ trong lòng, anh ta cảm giác được đối phương thật sự muốn giết mình.
Anh ta hối hận rồi, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh ta, anh ta không nên ỷ thế xuất hiện, bây giờ thì hay rồi, đẩy cả chính mình vào cuộc.
Nếu cho anh ta một cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không cố chấp xuất đầu lộ diện nữa.
“Người mà, đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã nói và làm, cho nên..”, Trần Triệu Dương lạnh lùng, không chút do dự bóp chặt cổ Lỗ Cách.
“Chờ một chút, chờ một chút, lời cậu ấy nói đều không tính”, ngay lúc Trần Triệu Dương sắp sửa bóp nát cổ Lỗ Cách, một giọng nói đột nhiên la lớn.
“Ồ, vậy sao? Vậy tìm một kẻ đến định đoạt đi”, Trần Triệu Dương buông cái cổ của Lỗ Cách ra, lạnh lùng đáp.
“Chờ một chút đi mà”, người nọ nhìn thấy đối phương không có thật sự giết người mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến lấy di động ra, gọi một cú điện thoại.
“Tổng giám đốc, chúng tôi bên này..”, người nọ vừa kết nối được máy liền vội vàng trình bày sự tình cho đối phương một lần.
“Thưa anh, tổng giám đốc của chúng tôi mời anh nghe điện thoại”, người nọ đưa điện thoại di động cho. anh.
“Bật loa ngoài”, Trần Triệu Dương không nhận, ngược lại để cho đối phương mở loa ngoài.
“Nếu muốn không chết không ngừng, vậy được thôi”, Trần Triệu Dương nhún vai, nếu đối phương đã muốn chơi thì anh bồi bọn họ chơi đến cùng, anh thật muốn nhìn thử xem phòng đấu giá Tô Tỉ nổi danh quốc tế có gì không thể lay động được.
“Các vị, mời đi đi, nơi này lập tức sẽ trở thành một đống đổ nát, nếu các vị không muốn an toàn cá nhân của mình bị đe dọa thì mời mọi người mau rời khỏi đây”, biểu cảm của Trần Triệu Dương vô cùng lạnh nhạt, thẳng thắn nói với những người đấu giá có trong phòng.
“Việc này...việc này quá bất ngờ rồi”.
“Tôi muốn nhìn thử xem người này có thể gây ra được động tĩnh gì”.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài, để lại nơi này cho bọn họ”.
Lúc này nhóm người đấu giá trong phòng không hề có chút bất mãn nào, đồ vật này nọ khi nào cũng có thể mua nhưng mà loại náo nhiệt này không phải lúc nào cũng có thể nhìn được. Cho nên, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn đi ra khỏi phòng.
Người thanh niên trẻ tuổi ở hàng đầu tiên cũng có chút hứng thú đứng dậy, đi ra bên ngoài.
La Sâm đương nhiên biết Trần Triệu Dương muốn làm cái gì, ông ta không hề chần chờ, nhanh chóng dẫn Nam Cung Yến ra ngoài.
Sắc mặt của Lỗ Cách vô cùng khó coi, này đâu chỉ là vứt bỏ mặt mũi của phòng đấu giá bọn họ, thậm chí đã làm hỏng luôn buổi đấu giá lần này rồi.
Nhưng mà anh ta cũng muốn xem đối phương có thật sự dám làm như vậy hay không.
“Không chết không ngừng nhỉ, một khi đã như vậy, đám người các anh không cần thiết phải sống nữa”, Trần Triệu Dương cười lạnh, từng bước tiến lên, bóp chặt lấy cổ Lỗ Cách, nhấc cả người anh ta lên.
“Dừng tay, người trẻ tuổi, ngàn vạn lần đừng kích động mà”, những người đi ra chung với Lỗ Cách ở phía sau đều biến sắc, cả đám khẩn trương nhìn Trần Triệu Dương la lớn.
“Lỗ Cách chính là con của tổng giám đốc chúng tôi, nếu giết cậu ấy thì anh sẽ gặp họa lớn đớ”, có người mở miệng đe dọa Trần Triệu Dương.
“Hả? Không phải nói là không chết không ngừng sao? Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý rồi?”, tay Trần Triệu Dương bắt đầu dùng sức, thản nhiên đáp lời.
Còn Lỗ Cách đang bị Trần Triệu Dương bóp cổ hoàn toàn không thở nổi, cảm giác sắp chết dâng trào từ trong lòng, anh ta cảm giác được đối phương thật sự muốn giết mình.
Anh ta hối hận rồi, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh ta, anh ta không nên ỷ thế xuất hiện, bây giờ thì hay rồi, đẩy cả chính mình vào cuộc.
Nếu cho anh ta một cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không cố chấp xuất đầu lộ diện nữa.
“Người mà, đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã nói và làm, cho nên..”, Trần Triệu Dương lạnh lùng, không chút do dự bóp chặt cổ Lỗ Cách.
“Chờ một chút, chờ một chút, lời cậu ấy nói đều không tính”, ngay lúc Trần Triệu Dương sắp sửa bóp nát cổ Lỗ Cách, một giọng nói đột nhiên la lớn.
“Ồ, vậy sao? Vậy tìm một kẻ đến định đoạt đi”, Trần Triệu Dương buông cái cổ của Lỗ Cách ra, lạnh lùng đáp.
“Chờ một chút đi mà”, người nọ nhìn thấy đối phương không có thật sự giết người mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến lấy di động ra, gọi một cú điện thoại.
“Tổng giám đốc, chúng tôi bên này..”, người nọ vừa kết nối được máy liền vội vàng trình bày sự tình cho đối phương một lần.
“Thưa anh, tổng giám đốc của chúng tôi mời anh nghe điện thoại”, người nọ đưa điện thoại di động cho. anh.
“Bật loa ngoài”, Trần Triệu Dương không nhận, ngược lại để cho đối phương mở loa ngoài.
Bình luận facebook