-
Chương 1250
“Nói như vậy nghĩa là giữ lại ông ta sẽ có chỗ hữu dụng sao?”, nghe được lời nói của Hắc Tử, Trần Triệu Dương mới liếc mắt nhìn Misorde, hờ hững nói.
“Đúng vậy, giữ lại mạng chó này của tôi, về sau mặc. cậu sai bảo”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Misorde rối rít gật đầu, ông ta nhanh chóng nói tiếp.
“Há miệng”, Trần Triệu Dương nhìn Misorde nói.
Tuy rằng không biết vì sao Trần Triệu Dương muốn mình há miệng, nhưng ông ta cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn mở miệng.
Trần Triệu Dương búng tay bắn thẳng một thứ gì đó vào trong miệng của Misorde.
“A, anthracen..", Misorde thay đổi sắc mặt, ông ta biết phải lập tức nhổ thứ này ra, thế nhưng Misorde cảm nhận được, thứ đó đã nhanh chóng tan chảy trong dạ dày của mình.
“Cậu...cậu vừa cho tôi ăn thứ gì?”, vẻ mặt của Misorde trở nên khó coi, ông ta nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
“Về sau khi nói chuyện thì nhớ thêm kính ngữ vào, đây là lần đầu tiên, tôi sẽ không trừng phạt ông, nhưng đừng để cho chuyện này diễn ra thêm một lần nào nữa”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.
“Cậu chủ, vừa rồi cậu cho tôi ăn thứ gì?”, nghe được lời nói của anh, tuy rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hạ thấp bản thân trước mặt người này, nhưng Misorde vẫn cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ông ta vẫn chưa muốn chết.
“Như thế còn nghe được”, Trần Triệu Dương vừa lòng gật đầu, anh nói tiếp: “Cũng không có gì, chỉ là một loại cổ trùng mà thôi, nó sẽ không gây trở ngại gì cho cuộc sống bình thường của ông đâu”.
“Trùng...cổ trùng?”, Trần Triệu Dương vừa dứt lời, sắc mặt Misorde đã trở nên cực kỳ khó coi, cho dù là ai biết được trong bụng mình đang có một con sâu, tâm trạng cũng không thể nào tốt hơn được.
“Ông cũng đừng nghĩ đến việc sử dụng các thiết bị hiện đại để kiểm tra, cổ trùng này sẽ không ảnh hưởng gì đến ông, nhưng mà, chỉ có một vấn đề nho nhỏ là nếu như ông không nghe lời, thì..., khoé miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, anh không nói ra câu tiếp theo.
“Đương nhiên, ông cũng có thể thử cảm nhận nó một chút, dùng tay đè lên vị trí bên trái, cách rốn hai mươi phân rồi hít một hơi thật sâu, ông làm thử xem”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của đối phương, lúc này anh mới mở miệng nói.
“Không...không cần thử”, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay ông ta vẫn thử đè lên vị trí mà Trần Triệu Dương nói.
“A..", Misorde hít sâu một hơi, ngay sau đó, một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, loại đau đớn này làm cho ông ta có cảm giác dường như thân thể này không còn là của chính mình nữa, từ trước đến nay, ông ta chưa bao giờ trải qua đau đớn đến vậy, nói là đau tận xương tuỷ cũng không đủ để hình dung nỗi đau này.
Nhìn Misorde đang vô cùng đau đớn, nhóm người Tật Phong không nhịn được mà run rẩy, may mà đại ca không dùng thủ đoạn này lên trên người bọn họ.
Đồng thời, ánh mắt của họ nhìn về phía lão già kia cũng mang theo chút đồng tình, nhưng mà, ai bảo ban đầu ông ta dám ra vẻ hô to gọi nhỏ, đây có thể coi là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Vài phút trôi qua, cảm giác đau đớn mới từ từ biến mất, mà lúc này, Misorde đã đau đến mức cả người vô lực, một lúc lâu sau, ông ta mới dễ chịu hơn một chút, cơ thể cũng dần dần khôi phục lại sức lực.
“Được rồi, ông đi trước đi, có chuyện gì thì tôi sẽ đến tìm ông”, Trần Triệu Dương để Giang Tử Phong trao đổi phương thức liên lạc với vị gia chủ gia tộc Ryder này rồi để cho ông ta rời đi.
Thế nhưng, ông ta vẫn có chút lo lắng, dù sao thì cổ trùng kia cũng rất kỳ lạ, ông ta sợ một lúc nào đó, cổ trùng sẽ ăn hết các cơ quan trong cơ thể mình.
“Đúng vậy, giữ lại mạng chó này của tôi, về sau mặc. cậu sai bảo”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Misorde rối rít gật đầu, ông ta nhanh chóng nói tiếp.
“Há miệng”, Trần Triệu Dương nhìn Misorde nói.
Tuy rằng không biết vì sao Trần Triệu Dương muốn mình há miệng, nhưng ông ta cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn mở miệng.
Trần Triệu Dương búng tay bắn thẳng một thứ gì đó vào trong miệng của Misorde.
“A, anthracen..", Misorde thay đổi sắc mặt, ông ta biết phải lập tức nhổ thứ này ra, thế nhưng Misorde cảm nhận được, thứ đó đã nhanh chóng tan chảy trong dạ dày của mình.
“Cậu...cậu vừa cho tôi ăn thứ gì?”, vẻ mặt của Misorde trở nên khó coi, ông ta nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
“Về sau khi nói chuyện thì nhớ thêm kính ngữ vào, đây là lần đầu tiên, tôi sẽ không trừng phạt ông, nhưng đừng để cho chuyện này diễn ra thêm một lần nào nữa”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.
“Cậu chủ, vừa rồi cậu cho tôi ăn thứ gì?”, nghe được lời nói của anh, tuy rằng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hạ thấp bản thân trước mặt người này, nhưng Misorde vẫn cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ông ta vẫn chưa muốn chết.
“Như thế còn nghe được”, Trần Triệu Dương vừa lòng gật đầu, anh nói tiếp: “Cũng không có gì, chỉ là một loại cổ trùng mà thôi, nó sẽ không gây trở ngại gì cho cuộc sống bình thường của ông đâu”.
“Trùng...cổ trùng?”, Trần Triệu Dương vừa dứt lời, sắc mặt Misorde đã trở nên cực kỳ khó coi, cho dù là ai biết được trong bụng mình đang có một con sâu, tâm trạng cũng không thể nào tốt hơn được.
“Ông cũng đừng nghĩ đến việc sử dụng các thiết bị hiện đại để kiểm tra, cổ trùng này sẽ không ảnh hưởng gì đến ông, nhưng mà, chỉ có một vấn đề nho nhỏ là nếu như ông không nghe lời, thì..., khoé miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, anh không nói ra câu tiếp theo.
“Đương nhiên, ông cũng có thể thử cảm nhận nó một chút, dùng tay đè lên vị trí bên trái, cách rốn hai mươi phân rồi hít một hơi thật sâu, ông làm thử xem”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của đối phương, lúc này anh mới mở miệng nói.
“Không...không cần thử”, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay ông ta vẫn thử đè lên vị trí mà Trần Triệu Dương nói.
“A..", Misorde hít sâu một hơi, ngay sau đó, một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, loại đau đớn này làm cho ông ta có cảm giác dường như thân thể này không còn là của chính mình nữa, từ trước đến nay, ông ta chưa bao giờ trải qua đau đớn đến vậy, nói là đau tận xương tuỷ cũng không đủ để hình dung nỗi đau này.
Nhìn Misorde đang vô cùng đau đớn, nhóm người Tật Phong không nhịn được mà run rẩy, may mà đại ca không dùng thủ đoạn này lên trên người bọn họ.
Đồng thời, ánh mắt của họ nhìn về phía lão già kia cũng mang theo chút đồng tình, nhưng mà, ai bảo ban đầu ông ta dám ra vẻ hô to gọi nhỏ, đây có thể coi là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Vài phút trôi qua, cảm giác đau đớn mới từ từ biến mất, mà lúc này, Misorde đã đau đến mức cả người vô lực, một lúc lâu sau, ông ta mới dễ chịu hơn một chút, cơ thể cũng dần dần khôi phục lại sức lực.
“Được rồi, ông đi trước đi, có chuyện gì thì tôi sẽ đến tìm ông”, Trần Triệu Dương để Giang Tử Phong trao đổi phương thức liên lạc với vị gia chủ gia tộc Ryder này rồi để cho ông ta rời đi.
Thế nhưng, ông ta vẫn có chút lo lắng, dù sao thì cổ trùng kia cũng rất kỳ lạ, ông ta sợ một lúc nào đó, cổ trùng sẽ ăn hết các cơ quan trong cơ thể mình.
Bình luận facebook