-
Chương 1260
"Mười lăm triệu!"
Trần Triệu Dương vừa nhìn đã biết có người của phòng đấu giá đang ra giá để dẫn dụ người khác tăng theo mình nên mới tăng giá một mạch đến con số mười lăm triệu, anh muốn nhìn xem liệu những người này có chơi tiếp hay không.
Quả nhiên, khi sử dụng đôi mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương nhìn thấy mấy người này trao đổi trong chốc lát rồi có người giơ thẻ lên.
"Mười lăm triệu năm trăm ngàn", người đó giơ thẻ tăng giá năm trăm ngàn.
Lúc này những người khác cũng lần lượt ra giá cạnh tranh cho món đồ này.
Trần Triệu Dương thầm cười mỉa mai, tiếp tục giơ thẻ: "Mười sáu triệu".
"Ông anh này sao mà chán thế, chỉ thêm có năm trăm ngàn thôi à, không có tiền sao?", người đàn ông vừa ra giá cười lạnh, giễu cợt anh.
"Tôi ra mười bảy triệu!", châm chọc Trần Triệu Dương xong, anh ta lại lớn tiếng nói.
"Mười bảy triệu một trăm ngàn!", anh đỏ cả mặt, gân cổ hét lên như bị chọc giận.
"Mười tám triệu", thấy dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, người nọ không nao núng tiếp tục ra giá.
"Mười tám triệu một trăm ngàn!" "Hai mươi triệu".
Thấy hai người tranh nhau như thế, các khách hàng xung quanh đều lắc đầu, những cuộc đấu giá tranh hơn thua nhau thế này rất dễ đẩy giá lên cao.
Không những thế, giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua giá trị thực sự của bức tranh trên kia.
"Ngại quá, người đàng hoàng không nên cướp đồ yêu thích của người ta, anh thích bức tranh đó như thế thì tôi nhường cho anh vậy", Trần Triệu Dương đột nhiên không làm vẻ mặt tức giận vừa rồi nữa, sảng khoái nói.
"Anh...anh không ra giá tiếp nữa sao?", người đàn ông kia đang nghĩ bụng chờ đối phương gọi thêm một lần nữa rồi thôi, ai ngờ anh lại dừng lại làm cho anh ta rơi vào tình thế bị động.
"Thôi khỏi, tôi không có tiền thế đâu", nói thì nói như vậy nhưng vẻ mặt của Trần Triệu Dương vẫn mang sự tiếc nuối, như thể vì anh thật sự không có tiền nên mới không ra giá tiếp vậy.
"Đại ca quá trâu bò!", Giang Tử Phong còn chuẩn bị nhắc nhở đại ca mình, nhà họ Giang của cậu cũng có một phòng đấu giá thế này nên đương nhiên biết tình huống hay xảy ra trong đó, rõ ràng là người này được phòng đấu giá nhờ cậy, nếu tiếp tục ra giá nữa sẽ bị lừa.
"Còn có ai muốn ra giá nữa không ạ?", đấu giá viên đang đứng trên sân khấu cũng biết người ở phía dưới là người của phòng đấu giá nên hơi sốt ruột khi thấy anh ta ra một cái giá quá cao, chờ một lúc lâu mới hỏi.
"Không có ai cả, nhanh đập búa đi!", có người không kiên nhẫn nói to.
Đấu giá viên lại nhìn xung quanh, cũng chẳng còn cách nào. Đáng lẽ ra họ sẽ có một khởi đầu thuận lợi thế mà cuối cùng lại bị gài một vố, đắng mà không nói nên lời.
Tuy nhiên, ông ta không tiếp tục hỏi nữa mà đập búa xuống.
Trần Triệu Dương vừa nhìn đã biết có người của phòng đấu giá đang ra giá để dẫn dụ người khác tăng theo mình nên mới tăng giá một mạch đến con số mười lăm triệu, anh muốn nhìn xem liệu những người này có chơi tiếp hay không.
Quả nhiên, khi sử dụng đôi mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương nhìn thấy mấy người này trao đổi trong chốc lát rồi có người giơ thẻ lên.
"Mười lăm triệu năm trăm ngàn", người đó giơ thẻ tăng giá năm trăm ngàn.
Lúc này những người khác cũng lần lượt ra giá cạnh tranh cho món đồ này.
Trần Triệu Dương thầm cười mỉa mai, tiếp tục giơ thẻ: "Mười sáu triệu".
"Ông anh này sao mà chán thế, chỉ thêm có năm trăm ngàn thôi à, không có tiền sao?", người đàn ông vừa ra giá cười lạnh, giễu cợt anh.
"Tôi ra mười bảy triệu!", châm chọc Trần Triệu Dương xong, anh ta lại lớn tiếng nói.
"Mười bảy triệu một trăm ngàn!", anh đỏ cả mặt, gân cổ hét lên như bị chọc giận.
"Mười tám triệu", thấy dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, người nọ không nao núng tiếp tục ra giá.
"Mười tám triệu một trăm ngàn!" "Hai mươi triệu".
Thấy hai người tranh nhau như thế, các khách hàng xung quanh đều lắc đầu, những cuộc đấu giá tranh hơn thua nhau thế này rất dễ đẩy giá lên cao.
Không những thế, giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua giá trị thực sự của bức tranh trên kia.
"Ngại quá, người đàng hoàng không nên cướp đồ yêu thích của người ta, anh thích bức tranh đó như thế thì tôi nhường cho anh vậy", Trần Triệu Dương đột nhiên không làm vẻ mặt tức giận vừa rồi nữa, sảng khoái nói.
"Anh...anh không ra giá tiếp nữa sao?", người đàn ông kia đang nghĩ bụng chờ đối phương gọi thêm một lần nữa rồi thôi, ai ngờ anh lại dừng lại làm cho anh ta rơi vào tình thế bị động.
"Thôi khỏi, tôi không có tiền thế đâu", nói thì nói như vậy nhưng vẻ mặt của Trần Triệu Dương vẫn mang sự tiếc nuối, như thể vì anh thật sự không có tiền nên mới không ra giá tiếp vậy.
"Đại ca quá trâu bò!", Giang Tử Phong còn chuẩn bị nhắc nhở đại ca mình, nhà họ Giang của cậu cũng có một phòng đấu giá thế này nên đương nhiên biết tình huống hay xảy ra trong đó, rõ ràng là người này được phòng đấu giá nhờ cậy, nếu tiếp tục ra giá nữa sẽ bị lừa.
"Còn có ai muốn ra giá nữa không ạ?", đấu giá viên đang đứng trên sân khấu cũng biết người ở phía dưới là người của phòng đấu giá nên hơi sốt ruột khi thấy anh ta ra một cái giá quá cao, chờ một lúc lâu mới hỏi.
"Không có ai cả, nhanh đập búa đi!", có người không kiên nhẫn nói to.
Đấu giá viên lại nhìn xung quanh, cũng chẳng còn cách nào. Đáng lẽ ra họ sẽ có một khởi đầu thuận lợi thế mà cuối cùng lại bị gài một vố, đắng mà không nói nên lời.
Tuy nhiên, ông ta không tiếp tục hỏi nữa mà đập búa xuống.
Bình luận facebook