-
Chương 126
Bịch!
Long Cảnh Sơn đánh về phía Trần Triệu Dương. Anh ta còn chưa tới gần thì Trần Triệu Dương đã tung ra một cú đá.
Cú đá này của anh làm Long Cảnh Sơn ngã về một bên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu cả khẽ cười: “Thì ra là biết võ, thảo nào lại gan dạ như thế”.
Cậu cả còn đang nói thì Trần Triệu Dương đã bước lên trước một bước. Lúc này, anh đút hai tay trong túi, thản nhiên nhìn cậu cả nói: “Cậu cả chứ gì? Hôm nay nể mặt tôi, để bọn họ đi đi”.
Hả!
Trần Triệu Dương nói như vậy khiến đám người Hứa Mỹ Tình không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy Trần Triệu Dương điên rồi, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà phải nể mặt anh?
“Tao nhổ vào! Mày tưởng mày là ai? Dựa vào cái gì mà đòi cậu cả nể mặt mày!”
“Mẹ kiếp, mặt mày là cái chó gì chứt”
Những người bên cạnh xỉa xói.
Đám Trình Minh Viễn cũng cảm thấy Trần Triệu Dương thật nực cười. Anh chỉ là một bảo vệ quèn của một công ty, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà đòi nể mặt anh?
“Mày nói xem vì sao tao phải nể mặt mày?"
Cậu cả nói với vẻ mặt khinh miệt.
Trần Triệu Dương thong dong nói: “Bởi vì tao là người mà mày không dây vào nổi”.
“Ha ha”. “Thăng này điên rồi à?”
“Mày là người mà cậu cả không dây vào nổi?”
Những người bên cạnh cười phá lên. Khuôn mặt của nhóm Hứa Mỹ Tình đen kịt lại.
Bọn họ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương ăn nói quá ngông cưồng, thế chẳng phải là công khai chọc giận cậu cả sao?
“Ha”, cậu cả sờ mũi, cười lạnh nói: “Muốn tao nể mặt mày. đúng không? Được, nếu mày quỳ xuống học theo tiếng chó sủa thì tao sẽ nể mặt mày một chút”.
“Đúng lắm, quỳ xuống học chó sủa đi”, giám đốc Trương cười một cách đắc ý.
Nghe vậy, Trần Triệu Dương hờ hững nói: “Dù mày có nể. mặt hay không thì hôm nay mày cũng đừng hòng đụng tới bọn họ”.
“Chúng ta đi!"
Trần Triệu Dương quay đầu nói với nhóm người Hứa Mỹ Tình.
“Chặn nó lại, đánh tàn phế hết!”
Thấy Trần Triệu Dương định đi, cậu cả lạnh giọng nói.
Cậu cả vừa dứt lời, đám người đứng bên cạnh xoa tay nãy giờ lập tức hành động. Choang một tiếng, có người đập vỡ nửa chai rượu rồi xông lên.
Bọn họ nhanh chóng áp sát Trần Triệu Dương.
“Trần Triệu Dương, cẩn thận!”
A!!!!!!!!!
Mấy cô gái đứng đằng sau Trần Triệu Dương sợ hãi tột
“Không cần lo”. Trần Triệu Dương an ủi bọn họ.
Sau đó anh quay đầu lại, tung ra mấy cú đá.
Rầm! Rầm!
Động tác của Trần Triệu Dương rất nhanh, những người tới gần còn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Triệu Dương đá bay.
Bịch!
Đợi đến khi Trần Triệu Dương đá bay người cuối cùng, những người trong phòng mới hoàn hồn lại.
Nhìn Trần Triệu Dương ở trước mặt mình, trong mắt nhóm Hứa Mỹ Tình đều rất cuồng nhiệt.
Lúc này trông Trần Triệu Dương ngầu chết mất. Anh đút †ay trong túi quần suốt cả quá trình, chỉ dùng chân thôi cũng giải quyết được đám người trước mặt rồi
Đồng thời tên nào tên nấy đều gục ngã chỉ sau một cú đá, không lăng nhằng gì cả.
Long Cảnh Sơn đánh về phía Trần Triệu Dương. Anh ta còn chưa tới gần thì Trần Triệu Dương đã tung ra một cú đá.
Cú đá này của anh làm Long Cảnh Sơn ngã về một bên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu cả khẽ cười: “Thì ra là biết võ, thảo nào lại gan dạ như thế”.
Cậu cả còn đang nói thì Trần Triệu Dương đã bước lên trước một bước. Lúc này, anh đút hai tay trong túi, thản nhiên nhìn cậu cả nói: “Cậu cả chứ gì? Hôm nay nể mặt tôi, để bọn họ đi đi”.
Hả!
Trần Triệu Dương nói như vậy khiến đám người Hứa Mỹ Tình không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy Trần Triệu Dương điên rồi, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà phải nể mặt anh?
“Tao nhổ vào! Mày tưởng mày là ai? Dựa vào cái gì mà đòi cậu cả nể mặt mày!”
“Mẹ kiếp, mặt mày là cái chó gì chứt”
Những người bên cạnh xỉa xói.
Đám Trình Minh Viễn cũng cảm thấy Trần Triệu Dương thật nực cười. Anh chỉ là một bảo vệ quèn của một công ty, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà đòi nể mặt anh?
“Mày nói xem vì sao tao phải nể mặt mày?"
Cậu cả nói với vẻ mặt khinh miệt.
Trần Triệu Dương thong dong nói: “Bởi vì tao là người mà mày không dây vào nổi”.
“Ha ha”. “Thăng này điên rồi à?”
“Mày là người mà cậu cả không dây vào nổi?”
Những người bên cạnh cười phá lên. Khuôn mặt của nhóm Hứa Mỹ Tình đen kịt lại.
Bọn họ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương ăn nói quá ngông cưồng, thế chẳng phải là công khai chọc giận cậu cả sao?
“Ha”, cậu cả sờ mũi, cười lạnh nói: “Muốn tao nể mặt mày. đúng không? Được, nếu mày quỳ xuống học theo tiếng chó sủa thì tao sẽ nể mặt mày một chút”.
“Đúng lắm, quỳ xuống học chó sủa đi”, giám đốc Trương cười một cách đắc ý.
Nghe vậy, Trần Triệu Dương hờ hững nói: “Dù mày có nể. mặt hay không thì hôm nay mày cũng đừng hòng đụng tới bọn họ”.
“Chúng ta đi!"
Trần Triệu Dương quay đầu nói với nhóm người Hứa Mỹ Tình.
“Chặn nó lại, đánh tàn phế hết!”
Thấy Trần Triệu Dương định đi, cậu cả lạnh giọng nói.
Cậu cả vừa dứt lời, đám người đứng bên cạnh xoa tay nãy giờ lập tức hành động. Choang một tiếng, có người đập vỡ nửa chai rượu rồi xông lên.
Bọn họ nhanh chóng áp sát Trần Triệu Dương.
“Trần Triệu Dương, cẩn thận!”
A!!!!!!!!!
Mấy cô gái đứng đằng sau Trần Triệu Dương sợ hãi tột
“Không cần lo”. Trần Triệu Dương an ủi bọn họ.
Sau đó anh quay đầu lại, tung ra mấy cú đá.
Rầm! Rầm!
Động tác của Trần Triệu Dương rất nhanh, những người tới gần còn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Triệu Dương đá bay.
Bịch!
Đợi đến khi Trần Triệu Dương đá bay người cuối cùng, những người trong phòng mới hoàn hồn lại.
Nhìn Trần Triệu Dương ở trước mặt mình, trong mắt nhóm Hứa Mỹ Tình đều rất cuồng nhiệt.
Lúc này trông Trần Triệu Dương ngầu chết mất. Anh đút †ay trong túi quần suốt cả quá trình, chỉ dùng chân thôi cũng giải quyết được đám người trước mặt rồi
Đồng thời tên nào tên nấy đều gục ngã chỉ sau một cú đá, không lăng nhằng gì cả.
Bình luận facebook