-
Chương 1273
Hiển nhiên mọi người đều không muốn thừa nhận kết quả này lắm, nói cho cùng thì lần lật kèo này đã hoàn toàn lật đổ dự tính của bọn họ.
Người đầu tiên không thể chấp nhận được chính là Dulu, dù thế nào ông ta cũng không thể nghĩ đến cường giả mà phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ che dấu lại bị một cái tát của sói đầu đàn Huyết Lang là Trần Triệu Dương đánh bay mất, ngay cả bản thân ông ta cũng có chút nghi ngờ tên Trại Phạn này có phải đồ giả hay không.
Trần Triệu Dương không hề dùng chân khí, anh có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ quái trong cơ thể Trại Phạn, hẳn là võ giả phương Tây, đương nhiên cách gọi có thể không đúng lắm. Bởi vì hơi thở dao động trên người Trại Phạn quá thấp, nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Tiên Thiên mà thôi, Trần Triệu Dương chẳng hề dùng đến chân khí, đột nhiên cảm thấy có chút ăn hiếp người khác, dù sao cường độ thân thể của anh có thể liều mạng đấu với một Tông Sư võ đạo đấy.
“Không những tao tiến lên phía trước rồi, còn đánh mày nữa, đến đây, nói thử xem, hậu quả thế nào?”, Trần Triệu Dương không vội ra tay tiếp mà chờ Trại Phạn hòa hoãn lại.
“Khốn kiếp, tao muốn giết mày”, Trại Phạn xưa nay nào đâu đã từng chịu sỉ nhục như vậy, từ lúc hắn ta nổi tiếng, căn bản chẳng có ai dám bất kính với hắn ta nữa. Nhưng mà chính lúc này, Trại Phạn chẳng những bị làm nhục bởi một người rất trẻ tuổi, còn bị người ta đánh thẳng vào mặt.
Năng lượng trong cơ thể Trại Phạn bùng phát, hai chân đột nhiên giãm lên mặt đất, sàn nhà khách sạn vô cùng cứng rắn là thế cũng bị giãm ra hai dấu chân, sàn nhà nứt toác.
“Hít.."
Những người còn đang nghỉ ngờ về thực lực của Trại Phạn thấy một màn như vậy đều phải hít khí lạnh.
Đây còn là người sao? Chỉ dùng chân đã có thể giãm sàn nhà thành cái dạng này, thực lực bậc này quá đáng sợ rồi.
“Giết cậu ta, mau giết tên súc sinh này đi”, hai mắt Dulu đột nhiên sáng ngời, sự tin tưởng đối với Trại Phạn đã trở lại.
Nhưng mà chính bọn họ cũng chẳng chịu nghĩ lại, nếu Trại Phạn thực sự lợi hại như vậy sao có thể bị một cái tát của Trần Triệu Dương đánh bay đi mất, thực lực của anh phải kh ủng bố đến cỡ nào?
“Thật là ngu xuẩn”, Giang Tử Phong bất đắc dĩ lắc. đầu, tên này chỉ có một cái cơ thể to con chứ chẳng có tí đầu óc nào, e rằng chẳng phải chuyện gì hay ho.
“Hôm nay ai cũng không cứu được ông”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Dulu, kẻ vừa mới mắng mình là súc sinh, ý lạnh trong mắt trở nên cứng rắn.
“Cậu cứ yên tâm, hôm nay không ai cứu được cậu đâu, cho dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu”, Dulu tự cho là mình đã nắm chắc thắng lợi nên lời nói cũng không hề cố ky chút nào.
“Vốn dĩ còn muốn chơi với anh một chút, nhưng mà bây giờ anh có thể chết được rồi”, Trần Triệu Dương nhìn Trại Phạn, biểu cảm lạnh như băng, vừa dứt lời, không để cho đối phương kịp phản ứng, anh đã thẳng tay tung ra một chưởng.
Tròng mắt Trại Phạn trừng lớn, căn bản chưa kịp phản ứng đã thấy một chưởng vỗ vào đầu khiến hắn ta không kịp hừ một tiếng, cả người đã sụp đổ, hoàn toàn tất thở. “Hít..” Tất cả mọi người thấy cảnh này đều lạnh cả người.
Không phải là tất cả mọi người ở đây đều từng giết người, nhưng cũng chẳng phải loại lương thiện gì, đối với việc giết người không xa lạ mấy, nhưng mà có ai đã từng thấy cách giết người thế này chứ? Võ một cái khiến người ta chết tươi.
“Ông muốn chết như thế nào đây?”, Trần Triệu Dương nhìn về Dulu phía sau, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm.
“Tôi..", Dulu sao có thể nghĩ đến, Trại Phạn vừa nãy còn biểu hiện oai phong như thế mà một chút tác dụng cũng không có, trực tiếp bị người ta vỗ chết.
“Nếu không có, vậy ông đi chết đi”, Trần Triệu Dương lười chơi nữa, sự tình với phòng đấu giá Tô Tỉ cũng nên kết thúc rồi.
“Cậu...cậu không thể giết tôi, nếu cậu giết tôi, phòng đấu giá Tô Tỉ biết sẽ không bỏ qua cho cậu”, lúc này Dulu đã sợ chết khiếp rồi, liều mạng lùi về phía sau, quát lớn.
“Cho dù tôi không giết ông thì chẳng lẽ phòng đấu giá Tô TỈ các người sẽ cùng tôi chung sống hòa bình sao?”, khóe miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó từng bước đi đến.
“Đừng mà, tôi...tôi có thể nói cho cậu một bí mật”, Dulu muốn điên rồi, tuy rằng con của ông ta đã chết khiến cho ông ta buồn rầu không thôi, nhưng mà Dulu cũng không muốn vì báo thù cho con mà lôi cả cái mạng nhỏ của mình vào, làm vậy không hề có lời. Chung quy thì ông ta vẫn yêu bản thân mình nhiều hơn.
Người đầu tiên không thể chấp nhận được chính là Dulu, dù thế nào ông ta cũng không thể nghĩ đến cường giả mà phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ che dấu lại bị một cái tát của sói đầu đàn Huyết Lang là Trần Triệu Dương đánh bay mất, ngay cả bản thân ông ta cũng có chút nghi ngờ tên Trại Phạn này có phải đồ giả hay không.
Trần Triệu Dương không hề dùng chân khí, anh có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ quái trong cơ thể Trại Phạn, hẳn là võ giả phương Tây, đương nhiên cách gọi có thể không đúng lắm. Bởi vì hơi thở dao động trên người Trại Phạn quá thấp, nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Tiên Thiên mà thôi, Trần Triệu Dương chẳng hề dùng đến chân khí, đột nhiên cảm thấy có chút ăn hiếp người khác, dù sao cường độ thân thể của anh có thể liều mạng đấu với một Tông Sư võ đạo đấy.
“Không những tao tiến lên phía trước rồi, còn đánh mày nữa, đến đây, nói thử xem, hậu quả thế nào?”, Trần Triệu Dương không vội ra tay tiếp mà chờ Trại Phạn hòa hoãn lại.
“Khốn kiếp, tao muốn giết mày”, Trại Phạn xưa nay nào đâu đã từng chịu sỉ nhục như vậy, từ lúc hắn ta nổi tiếng, căn bản chẳng có ai dám bất kính với hắn ta nữa. Nhưng mà chính lúc này, Trại Phạn chẳng những bị làm nhục bởi một người rất trẻ tuổi, còn bị người ta đánh thẳng vào mặt.
Năng lượng trong cơ thể Trại Phạn bùng phát, hai chân đột nhiên giãm lên mặt đất, sàn nhà khách sạn vô cùng cứng rắn là thế cũng bị giãm ra hai dấu chân, sàn nhà nứt toác.
“Hít.."
Những người còn đang nghỉ ngờ về thực lực của Trại Phạn thấy một màn như vậy đều phải hít khí lạnh.
Đây còn là người sao? Chỉ dùng chân đã có thể giãm sàn nhà thành cái dạng này, thực lực bậc này quá đáng sợ rồi.
“Giết cậu ta, mau giết tên súc sinh này đi”, hai mắt Dulu đột nhiên sáng ngời, sự tin tưởng đối với Trại Phạn đã trở lại.
Nhưng mà chính bọn họ cũng chẳng chịu nghĩ lại, nếu Trại Phạn thực sự lợi hại như vậy sao có thể bị một cái tát của Trần Triệu Dương đánh bay đi mất, thực lực của anh phải kh ủng bố đến cỡ nào?
“Thật là ngu xuẩn”, Giang Tử Phong bất đắc dĩ lắc. đầu, tên này chỉ có một cái cơ thể to con chứ chẳng có tí đầu óc nào, e rằng chẳng phải chuyện gì hay ho.
“Hôm nay ai cũng không cứu được ông”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Dulu, kẻ vừa mới mắng mình là súc sinh, ý lạnh trong mắt trở nên cứng rắn.
“Cậu cứ yên tâm, hôm nay không ai cứu được cậu đâu, cho dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu”, Dulu tự cho là mình đã nắm chắc thắng lợi nên lời nói cũng không hề cố ky chút nào.
“Vốn dĩ còn muốn chơi với anh một chút, nhưng mà bây giờ anh có thể chết được rồi”, Trần Triệu Dương nhìn Trại Phạn, biểu cảm lạnh như băng, vừa dứt lời, không để cho đối phương kịp phản ứng, anh đã thẳng tay tung ra một chưởng.
Tròng mắt Trại Phạn trừng lớn, căn bản chưa kịp phản ứng đã thấy một chưởng vỗ vào đầu khiến hắn ta không kịp hừ một tiếng, cả người đã sụp đổ, hoàn toàn tất thở. “Hít..” Tất cả mọi người thấy cảnh này đều lạnh cả người.
Không phải là tất cả mọi người ở đây đều từng giết người, nhưng cũng chẳng phải loại lương thiện gì, đối với việc giết người không xa lạ mấy, nhưng mà có ai đã từng thấy cách giết người thế này chứ? Võ một cái khiến người ta chết tươi.
“Ông muốn chết như thế nào đây?”, Trần Triệu Dương nhìn về Dulu phía sau, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm.
“Tôi..", Dulu sao có thể nghĩ đến, Trại Phạn vừa nãy còn biểu hiện oai phong như thế mà một chút tác dụng cũng không có, trực tiếp bị người ta vỗ chết.
“Nếu không có, vậy ông đi chết đi”, Trần Triệu Dương lười chơi nữa, sự tình với phòng đấu giá Tô Tỉ cũng nên kết thúc rồi.
“Cậu...cậu không thể giết tôi, nếu cậu giết tôi, phòng đấu giá Tô Tỉ biết sẽ không bỏ qua cho cậu”, lúc này Dulu đã sợ chết khiếp rồi, liều mạng lùi về phía sau, quát lớn.
“Cho dù tôi không giết ông thì chẳng lẽ phòng đấu giá Tô TỈ các người sẽ cùng tôi chung sống hòa bình sao?”, khóe miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó từng bước đi đến.
“Đừng mà, tôi...tôi có thể nói cho cậu một bí mật”, Dulu muốn điên rồi, tuy rằng con của ông ta đã chết khiến cho ông ta buồn rầu không thôi, nhưng mà Dulu cũng không muốn vì báo thù cho con mà lôi cả cái mạng nhỏ của mình vào, làm vậy không hề có lời. Chung quy thì ông ta vẫn yêu bản thân mình nhiều hơn.
Bình luận facebook