-
Chương 1314
Sắc mặt của Yati đen thui, nhưng cuối cùng cũng có một chút hy vọng, cho nên dù cô ta có hơi thất vọng. cũng không nổi giận nữa.
“Tiêu rồi, có phải chúng ta bị vứt bỏ rồi không?” “Đừng nghĩ vớ vẩn, chúng ta sẽ không bị bỏ rơi đâu”.
“Vậy tại sao còn chưa thả cái tên khốn chết tiệt kia ra?”
Những người xung quanh cũng nghe được câu này, sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn khắp khoang máy bay.
“Tất cả im lặng đi, ở thời điểm này xin mọi người tin tưởng tôi. Cho dù như thế nào đi nữa tôi sẽ phản hồi với cấp trên, nhanh chóng thỏa thuận xong với bọn họ. Vả lại, xin mọi người vững tin rằng Hoa Hạ sẽ không vứt bỏ chúng ta, họ chưa từng bỏ rơi bất cứ người nào, cho nên chúng ta không thể từ bỏ hy vọng được”.
Thấy cảm xúc của mọi người trong khoang không thích hợp lắm, Trần Triệu Dương đành cao giọng nói lớn.
Nghe anh nói xong, mọi người dần bình tĩnh lại, bọn họ vô cùng tin tưởng Trân Triệu Dương.
Suy cho cùng thì ai rơi vào tình huống thế này cũng sẽ nguyện ý tin tưởng vào cường giả thôi.
Trong lúc này, sân bay của thủ đô cũng chật cứng người, trong đó có không ít phóng viên báo đài, chắc là vừa nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến.
Vốn dĩ chuyện này phải được giữ bí mật vì dù sao chẳng có ai đoán được kết quả cứu viện cuối cùng sẽ như thế nào.
Lỡ như kết quả không như ý chắc chắn sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Hoa Hạ.
Nhưng mà cấp trên lại đánh tiếng không cần phải giữ bí mật, cứ để cho các phóng viên báo đài vào cuộc, miễn là khi có tin tức gì phải thông báo cho họ trước tiên.
Tất cả cánh phóng viên đều cực kỳ phấn khích, một đám người vội vọt vào, dựa theo địa vị trong ngành mà bày ra điệu bộ thích hợp.
Về phía sân bay cũng cử ra một vị đại diện quan hệ công chúng để tiến hành công bố tin tức cho đám phóng viên.
Hiện trường được phát sóng trực tiếp lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi đã tăng vọt lên hàng trăm ngàn người, hơn nữa vẫn còn đang điên cuồng truy cập vào.
Cuối cùng các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trong nước phải liên thủ với nhau mở rộng băng thông, nếu không chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị quá tải.
Chờ khoảng hơn mười phút, cuối cùng điện thoại vệ tỉnh cũng vang lên, lân đầu tiên Trần Triệu Dương kết nối được.
“Tôi vừa mới xin chỉ thị của lãnh đạo phía trên, nếu muốn đặt cách thả Groot thì có thể nhưng mà cần phải giải thích nó là điều luật nào. Chúng tôi không thể trực tiếp thả người dễ dàng như vậy được, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một sự đảm bảo đã”.
Nguyên Thu ở đầu kia điện thoại nói thẳng kết quả mà bọn họ nhận được.
Nghe lời này, tất cả mọi người trong khoang đều vui mừng muốn chết nhưng họ không dám phát ra âm thanh, sợ ảnh hưởng đến chuyện này.
“Đối phương yêu cầu chọn một mảnh đất trung gian rồi trao đổi con tin ở đớ”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Yati, nói với Nguyên Thu.
“Được thôi, chúng tôi sẽ cho người áp giải Groot đi trước, chẳng qua khu đất trung gian kia ở chỗ nào vậy?”, Nguyên Thu không hề từ chối.
“Đợi một lát, để tôi hỏi lại”, Trần Triệu Dương không cúp điện thoại, nhìn về phía Yati.
“Đi đến phía bắc Cực Hùng Quốc, nơi đó có một mảnh đất vô chủ không ai quản, đó là nơi trao đổi tốt nhất", Yati suy nghĩ chốc lát, sau đó nói ra một cái tọa độ.
“Tiêu rồi, có phải chúng ta bị vứt bỏ rồi không?” “Đừng nghĩ vớ vẩn, chúng ta sẽ không bị bỏ rơi đâu”.
“Vậy tại sao còn chưa thả cái tên khốn chết tiệt kia ra?”
Những người xung quanh cũng nghe được câu này, sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn khắp khoang máy bay.
“Tất cả im lặng đi, ở thời điểm này xin mọi người tin tưởng tôi. Cho dù như thế nào đi nữa tôi sẽ phản hồi với cấp trên, nhanh chóng thỏa thuận xong với bọn họ. Vả lại, xin mọi người vững tin rằng Hoa Hạ sẽ không vứt bỏ chúng ta, họ chưa từng bỏ rơi bất cứ người nào, cho nên chúng ta không thể từ bỏ hy vọng được”.
Thấy cảm xúc của mọi người trong khoang không thích hợp lắm, Trần Triệu Dương đành cao giọng nói lớn.
Nghe anh nói xong, mọi người dần bình tĩnh lại, bọn họ vô cùng tin tưởng Trân Triệu Dương.
Suy cho cùng thì ai rơi vào tình huống thế này cũng sẽ nguyện ý tin tưởng vào cường giả thôi.
Trong lúc này, sân bay của thủ đô cũng chật cứng người, trong đó có không ít phóng viên báo đài, chắc là vừa nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến.
Vốn dĩ chuyện này phải được giữ bí mật vì dù sao chẳng có ai đoán được kết quả cứu viện cuối cùng sẽ như thế nào.
Lỡ như kết quả không như ý chắc chắn sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Hoa Hạ.
Nhưng mà cấp trên lại đánh tiếng không cần phải giữ bí mật, cứ để cho các phóng viên báo đài vào cuộc, miễn là khi có tin tức gì phải thông báo cho họ trước tiên.
Tất cả cánh phóng viên đều cực kỳ phấn khích, một đám người vội vọt vào, dựa theo địa vị trong ngành mà bày ra điệu bộ thích hợp.
Về phía sân bay cũng cử ra một vị đại diện quan hệ công chúng để tiến hành công bố tin tức cho đám phóng viên.
Hiện trường được phát sóng trực tiếp lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi đã tăng vọt lên hàng trăm ngàn người, hơn nữa vẫn còn đang điên cuồng truy cập vào.
Cuối cùng các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trong nước phải liên thủ với nhau mở rộng băng thông, nếu không chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị quá tải.
Chờ khoảng hơn mười phút, cuối cùng điện thoại vệ tỉnh cũng vang lên, lân đầu tiên Trần Triệu Dương kết nối được.
“Tôi vừa mới xin chỉ thị của lãnh đạo phía trên, nếu muốn đặt cách thả Groot thì có thể nhưng mà cần phải giải thích nó là điều luật nào. Chúng tôi không thể trực tiếp thả người dễ dàng như vậy được, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một sự đảm bảo đã”.
Nguyên Thu ở đầu kia điện thoại nói thẳng kết quả mà bọn họ nhận được.
Nghe lời này, tất cả mọi người trong khoang đều vui mừng muốn chết nhưng họ không dám phát ra âm thanh, sợ ảnh hưởng đến chuyện này.
“Đối phương yêu cầu chọn một mảnh đất trung gian rồi trao đổi con tin ở đớ”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Yati, nói với Nguyên Thu.
“Được thôi, chúng tôi sẽ cho người áp giải Groot đi trước, chẳng qua khu đất trung gian kia ở chỗ nào vậy?”, Nguyên Thu không hề từ chối.
“Đợi một lát, để tôi hỏi lại”, Trần Triệu Dương không cúp điện thoại, nhìn về phía Yati.
“Đi đến phía bắc Cực Hùng Quốc, nơi đó có một mảnh đất vô chủ không ai quản, đó là nơi trao đổi tốt nhất", Yati suy nghĩ chốc lát, sau đó nói ra một cái tọa độ.
Bình luận facebook