-
Chương 1320
“Thật ra tôi có thể nói tiếng phổ thông của Hoa Hạ được, tôi đã từng du học nhiều năm ở Hoa Hạ, vô cùng hứng thú với nền văn minh của nơi đó. Cho nên mới thiết kế chỗ ở của mình theo kiểu như vậy, để mọi người chê cười rồi”, Bazel là người chắp tay thực hiện một cái cúi đầu chào, sau đó giải thích một câu.
Nghe Bazel nói như vậy, hảo cảm của Trần Triệu Dương đối với ông ta tăng lên không ít.
“Nếu ông đã thích văn minh Hoa Hạ đến vậy, những người trên máy bay vừa nãy đều là người Hoa Hạ, có thể để cho bọn họ đi về trước được không?”, Trần Triệu Dương trực tiếp hỏi một câu.
“Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà hiện tại tôi cần sự trợ giúp, nếu mọi người có thể giúp tôi, tôi lập tức để cho bọn họ rời đi", Bazel cười tửm tỉm nhìn Trần Triệu Dương nói.
Tuy lời nói thì tốt đẹp nhưng Trần Triệu Dương biết rõ Bazel chính là hạng người chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng. Nếu anh không lấy ra năng lực có thể giải quyết chuyện này thì dựa vào tính tình của Bazel tuyệt đối sẽ không thả người.
“Bazel, ông nói đi, ông muốn chúng tôi làm gì?”, Yati trực tiếp cắt ngang cuộc đối thoại của Bazel và Trần Triệu Dương, hỏi thẳng vào chủ đề.
“Được rồi, xem ra cô Yati của chúng ta có hơi nóng nảy nhỉ. Đã như vậy, tôi sẽ nói qua về việc tôi muốn nhờ. hai người làm giúp”, Bazel không nổi giận, vô cùng bình tĩnh đáp.
“Tôi muốn hai người đi lấy chút đồ vật này nợ”, Bazel †ạm ngừng một chút, sau đó mới nói ra mục đích của mình.
Nghe Bazel nói vậy, Trần Triệu Dương và Yati đồng thời nhíu mày. Hẳn là nên vô cùng thoải mái đồng ý chuyện thế này mới đúng, nhưng mà nếu Bazel đã đặc biệt tìm bọn họ đến đảm nhận thì đây chắc chắn không phải là một việc dễ làm.
“Ông Bazel, mời ông tiếp tục”, Trần Triệu Dương nhìn về phía Bazel, ông già này rất biết cách khơi gợi hứng thú của người khác.
“Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy kỳ lạ, chuyện chỉ có vậy thì hẳn rất dễ dàng làm được, sao tôi còn phải hao hết tâm tư tìm người nữa?”
“Thật ra lấy đồ vật này nọ thì đơn giản, nhưng vấn đề là chỗ cất giữ nó. Tôi đã từng dẫn người đi vào nơi đó nhưng còn chưa đi được một nửa quãng đường thì người tôi mang đến đã chết sạch, chỉ còn mình tôi chật vật chạy thoát trở về”.
“Nói như vậy thì hai người có còn cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản không?”
Ánh mắt Bazel lóe lên vẻ đáng sợ, hiển nhiên chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến ông ta.
Nghe được lời nói của Bazel, ba người Trần Triệu Dương đồng loạt biến sắc, nếu thật sự như lời ông ta nói thì không phải chỗ này quá nguy hiểm à.
“Thật ngại quá, chuyện này sợ là chúng tôi không làm được. Dựa vào thực lực của ông còn làm không xong, làm sao mà ông cảm thấy dựa vào thực lực của chúng tôi có thể hoàn thành vậy?”, Yati cười lạnh, không chút khách khí từ chối.
Cô ta không phải là quả hồng mềm mặc người nhào. nặn, nếu Bazel này thật sự ép buộc cô, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Cô ta không thể để người khác nắm mũi mình dắt đi như vậy được.
“Vết thương trên người ông là do nơi đó gây ra đúng không?”, Trân Triệu Dương không có nói là sẽ giúp hay không, chỉ nhìn thoáng qua người ông ta nói.
Bazel vốn đang vô cùng bình tĩnh, đột nhiên nghe được lời Trần Triệu Dương nói thì biến sắc, hơi thở trên người trở nên cuồng bạo, ánh mắt nhìn về anh tràn ngập sát khí.
“Ông tốt nhất đừng có ra tay thật, nếu không, tôi dám cam đoan người chết chính là ông”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Bazel, trên mặt mang theo tự tin không gì sánh nổi.
Bazel hít sâu một hơi, ngăn chặn sát ý đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể mình nhưng vẫn không hề thả lỏng nói: “Làm sao mà cậu biết được?”
Nghe Bazel nói như vậy, hảo cảm của Trần Triệu Dương đối với ông ta tăng lên không ít.
“Nếu ông đã thích văn minh Hoa Hạ đến vậy, những người trên máy bay vừa nãy đều là người Hoa Hạ, có thể để cho bọn họ đi về trước được không?”, Trần Triệu Dương trực tiếp hỏi một câu.
“Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà hiện tại tôi cần sự trợ giúp, nếu mọi người có thể giúp tôi, tôi lập tức để cho bọn họ rời đi", Bazel cười tửm tỉm nhìn Trần Triệu Dương nói.
Tuy lời nói thì tốt đẹp nhưng Trần Triệu Dương biết rõ Bazel chính là hạng người chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng. Nếu anh không lấy ra năng lực có thể giải quyết chuyện này thì dựa vào tính tình của Bazel tuyệt đối sẽ không thả người.
“Bazel, ông nói đi, ông muốn chúng tôi làm gì?”, Yati trực tiếp cắt ngang cuộc đối thoại của Bazel và Trần Triệu Dương, hỏi thẳng vào chủ đề.
“Được rồi, xem ra cô Yati của chúng ta có hơi nóng nảy nhỉ. Đã như vậy, tôi sẽ nói qua về việc tôi muốn nhờ. hai người làm giúp”, Bazel không nổi giận, vô cùng bình tĩnh đáp.
“Tôi muốn hai người đi lấy chút đồ vật này nợ”, Bazel †ạm ngừng một chút, sau đó mới nói ra mục đích của mình.
Nghe Bazel nói vậy, Trần Triệu Dương và Yati đồng thời nhíu mày. Hẳn là nên vô cùng thoải mái đồng ý chuyện thế này mới đúng, nhưng mà nếu Bazel đã đặc biệt tìm bọn họ đến đảm nhận thì đây chắc chắn không phải là một việc dễ làm.
“Ông Bazel, mời ông tiếp tục”, Trần Triệu Dương nhìn về phía Bazel, ông già này rất biết cách khơi gợi hứng thú của người khác.
“Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy kỳ lạ, chuyện chỉ có vậy thì hẳn rất dễ dàng làm được, sao tôi còn phải hao hết tâm tư tìm người nữa?”
“Thật ra lấy đồ vật này nọ thì đơn giản, nhưng vấn đề là chỗ cất giữ nó. Tôi đã từng dẫn người đi vào nơi đó nhưng còn chưa đi được một nửa quãng đường thì người tôi mang đến đã chết sạch, chỉ còn mình tôi chật vật chạy thoát trở về”.
“Nói như vậy thì hai người có còn cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản không?”
Ánh mắt Bazel lóe lên vẻ đáng sợ, hiển nhiên chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến ông ta.
Nghe được lời nói của Bazel, ba người Trần Triệu Dương đồng loạt biến sắc, nếu thật sự như lời ông ta nói thì không phải chỗ này quá nguy hiểm à.
“Thật ngại quá, chuyện này sợ là chúng tôi không làm được. Dựa vào thực lực của ông còn làm không xong, làm sao mà ông cảm thấy dựa vào thực lực của chúng tôi có thể hoàn thành vậy?”, Yati cười lạnh, không chút khách khí từ chối.
Cô ta không phải là quả hồng mềm mặc người nhào. nặn, nếu Bazel này thật sự ép buộc cô, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Cô ta không thể để người khác nắm mũi mình dắt đi như vậy được.
“Vết thương trên người ông là do nơi đó gây ra đúng không?”, Trân Triệu Dương không có nói là sẽ giúp hay không, chỉ nhìn thoáng qua người ông ta nói.
Bazel vốn đang vô cùng bình tĩnh, đột nhiên nghe được lời Trần Triệu Dương nói thì biến sắc, hơi thở trên người trở nên cuồng bạo, ánh mắt nhìn về anh tràn ngập sát khí.
“Ông tốt nhất đừng có ra tay thật, nếu không, tôi dám cam đoan người chết chính là ông”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Bazel, trên mặt mang theo tự tin không gì sánh nổi.
Bazel hít sâu một hơi, ngăn chặn sát ý đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể mình nhưng vẫn không hề thả lỏng nói: “Làm sao mà cậu biết được?”
Bình luận facebook