-
Chương 1323
Tuy rằng Trần Triệu Dương nói độc tố trong cơ thể ông ta không thể loại bỏ hết được, nhưng mà có thể giúp ông ta giảm bớt đau đớn là chuyện rất tốt rồi.
“Như vậy, tôi đã giữ được lời hứa của mình rồi, có phải ông cũng nên thực hiện lời hứa không?”, Trần Triệu Dương không vì Bazel khen ngợi anh vài câu mà cho rằng mình thực sự giỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi rất coi trọng chữ tín mà”, nghe Trần Triệu Dương nhắc, Bazel đột nhiên hơi sửng sốt, trong mắt ông ta đó chỉ là một ít người bình thường mà thôi, không đáng để tâm.
Nhưng mà hình như Trần Triệu Dương lại vô cùng quan tâm những người này, điểm này khiến cho Bazel có chút nghi ngờ.
Tuy không hiểu lắm nhưng nếu anh đã để ý như vậy thì cứ tùy ý anh đi, chỉ cần bản thân có được lợi ích là được.
“Chờ chút, tôi gọi điện thoại thả bọn họ rời đi”, Trước. mặt đám Trần Triệu Dương, Bazel lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Cho những người trên máy bay Hoa Hạ rời đi đi, cả máy bay của bọn họ nữa. Tháo hết bom trên máy bay của họ ra, đúng vậy, đừng làm mất thời gian nữa, nếu có chuyện xảy ra cậu sẽ phải trả giá đấy”, Bazel hung tợn nói với người ở đầu dây bên kia.
Trần Triệu Dương không sốt ruột xác nhận hành động của Bazel mà vô cùng bình tĩnh nâng bát trà bắt đầu uống.
Giang Tử Phong thấy một màn như vậy nhịn không được thầm giơ một ngón tay cái trong lòng cho Trần Triệu Dương, ở trong địa bàn của người khác mà có thể làm đến mức này thì quả thật lợi hại vô cùng, đại ca chính là đại ca.
Sắc mặt Yati không tốt lắm, dù sao vì muốn cứu anh trai nên cô ta mới bày ra đợt hành động này, nhưng bây giờ phe đối đầu đã bình yên vô sự mà cô ta còn chẳng biết anh trai đâu.
“Tinh tỉnh tinh...”
Thời gian cứ thế trôi qua, Trần Triệu Dương không nói một câu nào, những người khác cũng chẳng nói gì. Ngay lúc Bazel sắp mất hết kiên nhẫn thì điện thoại của anh vang lên.
Đây là do anh đã khởi động điện thoại sau khi xuống máy bay, vừa mở điện thoại lên, trong lòng Trần Triệu Dương nhất thời ấm áp. Người gọi điện tới không phải ai khác mà chính là bà xã nhà mình.
“Alo, vợ”, Trần Triệu Dương chỉ nói một câu như vậy, đầu kia thoại đã truyền đến một trận nức nở.
Nam Cung Yến chỉ muốn thử gọi vào điện thoại của Trần Triệu Dương, ai mà ngờ lại thật sự gọi được, trong nháy mắt nghe được giọng nói của anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà òa khóc.
Ước chừng vài phút sau, Nam Cung Yến mới phát tiết xong, còn Trần Triệu Dương vẫn im lặng lắng nghe, trong lòng tràn ngập áy náy.
“Thật xin lỗi, để em phải lo lắng rồi”, Trân Triệu Dương tràn ngập hổ thẹn nói với Nam Cung Yến.
“Chỉ cần anh an toàn là tốt rồi. Không đúng, không phải là bây giờ anh còn đang ở trên máy bay sao, sao có thể nhận điện thoại được?”, tốc độ phản ứng của Nam Cung Yến hơi chậm, cảm xúc ổn định lại cô mới nhận ra bất thường.
“Vợ à, em nghe anh nói trước đã, bây giờ anh chưa thể quay về ngay được, bên này có công việc cần anh phải hoàn thành. Đợi mọi chuyện xong xuôi rồi anh nhất định sẽ trở về tìm em trước tiên”, Trần Triệu Dương nhanh chóng giải thích.
“Được, khi nào anh kết thúc công việc nhớ nhanh chóng trở về. Chờ anh về em nói cho anh một tin tốt”, Nam Cung Yến yên lặng rất lâu, cuối cùng cũng không có rối rắm gì với Trần Triệu Dương, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này là thật.
“Tin tức tốt gì thế? Chẳng lẽ bây giờ không thể nói cho anh biết sao?”, nghe cô nói như vậy, trong lòng anh lập tức tò mò, nghỉ ngờ hỏi lại.
“Như vậy, tôi đã giữ được lời hứa của mình rồi, có phải ông cũng nên thực hiện lời hứa không?”, Trần Triệu Dương không vì Bazel khen ngợi anh vài câu mà cho rằng mình thực sự giỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi rất coi trọng chữ tín mà”, nghe Trần Triệu Dương nhắc, Bazel đột nhiên hơi sửng sốt, trong mắt ông ta đó chỉ là một ít người bình thường mà thôi, không đáng để tâm.
Nhưng mà hình như Trần Triệu Dương lại vô cùng quan tâm những người này, điểm này khiến cho Bazel có chút nghi ngờ.
Tuy không hiểu lắm nhưng nếu anh đã để ý như vậy thì cứ tùy ý anh đi, chỉ cần bản thân có được lợi ích là được.
“Chờ chút, tôi gọi điện thoại thả bọn họ rời đi”, Trước. mặt đám Trần Triệu Dương, Bazel lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Cho những người trên máy bay Hoa Hạ rời đi đi, cả máy bay của bọn họ nữa. Tháo hết bom trên máy bay của họ ra, đúng vậy, đừng làm mất thời gian nữa, nếu có chuyện xảy ra cậu sẽ phải trả giá đấy”, Bazel hung tợn nói với người ở đầu dây bên kia.
Trần Triệu Dương không sốt ruột xác nhận hành động của Bazel mà vô cùng bình tĩnh nâng bát trà bắt đầu uống.
Giang Tử Phong thấy một màn như vậy nhịn không được thầm giơ một ngón tay cái trong lòng cho Trần Triệu Dương, ở trong địa bàn của người khác mà có thể làm đến mức này thì quả thật lợi hại vô cùng, đại ca chính là đại ca.
Sắc mặt Yati không tốt lắm, dù sao vì muốn cứu anh trai nên cô ta mới bày ra đợt hành động này, nhưng bây giờ phe đối đầu đã bình yên vô sự mà cô ta còn chẳng biết anh trai đâu.
“Tinh tỉnh tinh...”
Thời gian cứ thế trôi qua, Trần Triệu Dương không nói một câu nào, những người khác cũng chẳng nói gì. Ngay lúc Bazel sắp mất hết kiên nhẫn thì điện thoại của anh vang lên.
Đây là do anh đã khởi động điện thoại sau khi xuống máy bay, vừa mở điện thoại lên, trong lòng Trần Triệu Dương nhất thời ấm áp. Người gọi điện tới không phải ai khác mà chính là bà xã nhà mình.
“Alo, vợ”, Trần Triệu Dương chỉ nói một câu như vậy, đầu kia thoại đã truyền đến một trận nức nở.
Nam Cung Yến chỉ muốn thử gọi vào điện thoại của Trần Triệu Dương, ai mà ngờ lại thật sự gọi được, trong nháy mắt nghe được giọng nói của anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà òa khóc.
Ước chừng vài phút sau, Nam Cung Yến mới phát tiết xong, còn Trần Triệu Dương vẫn im lặng lắng nghe, trong lòng tràn ngập áy náy.
“Thật xin lỗi, để em phải lo lắng rồi”, Trân Triệu Dương tràn ngập hổ thẹn nói với Nam Cung Yến.
“Chỉ cần anh an toàn là tốt rồi. Không đúng, không phải là bây giờ anh còn đang ở trên máy bay sao, sao có thể nhận điện thoại được?”, tốc độ phản ứng của Nam Cung Yến hơi chậm, cảm xúc ổn định lại cô mới nhận ra bất thường.
“Vợ à, em nghe anh nói trước đã, bây giờ anh chưa thể quay về ngay được, bên này có công việc cần anh phải hoàn thành. Đợi mọi chuyện xong xuôi rồi anh nhất định sẽ trở về tìm em trước tiên”, Trần Triệu Dương nhanh chóng giải thích.
“Được, khi nào anh kết thúc công việc nhớ nhanh chóng trở về. Chờ anh về em nói cho anh một tin tốt”, Nam Cung Yến yên lặng rất lâu, cuối cùng cũng không có rối rắm gì với Trần Triệu Dương, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này là thật.
“Tin tức tốt gì thế? Chẳng lẽ bây giờ không thể nói cho anh biết sao?”, nghe cô nói như vậy, trong lòng anh lập tức tò mò, nghỉ ngờ hỏi lại.
Bình luận facebook