-
Chương 1334
"Trần Triệu Dương không vội vã, mà bình tĩnh dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát cánh cửa, anh muốn nhìn thử rốt cuộc cánh cửa này có cấu tạo như thế nào mà làm sao cũng không lay chuyển.
Nhưng mà, thật khiến người ta kinh ngạc, sau khi Trần Triệu Dương quan sát thì phát hiện nơi này làm gì có cửa, ở đó thật ra là một xoáy nước khổng lồ, nói cách khác, cánh cửa hùng vĩ tráng lệ kia thực chất là do mọi người tưởng tượng ra, cũng có thể nói rằng cái xoáy nước nguy hiểm kia đã biến đổi huyền ảo khó lường thành một cánh cửa cổ kính bí ẩn.
Nếu nó chỉ là ảo ảnh thì sao có thể đẩy được chứ!
Còn về phần hai tia sáng chết chóc kia, Trần Triệu Dương lại không có phát hiện gì, có lẽ anh phải đợi đến khi chúng kích hoạt mới có thể tìm ra một vài manh mối.
Trong chốc lát, tất cả rơi vào tình huống bế tắc.
Trần Triệu Dương hiểu, nếu muốn đi vào đó, chỉ có một cách duy nhất, đó là không động chạm đến bất kỳ thứ gì khác mà nhảy trực tiếp vào xoáy nước, hơn nữa còn là vững bước đâm đầu vào đó tâm không được hoài nghỉ, chân không được chùn bước, hễ bạn có một chút xíu nghỉ ngờ bản thân mình thì cánh cửa kia sẽ chặn bước chân bạn lại.
Nhưng mà, Trần Triệu Dương không còn ý tưởng nào. khả thi hơn, anh muốn biết những người này làm cách nào để đi qua cửa ải này, dù Bazel và Tulle đã đi qua cánh cửa này một lần rồi, trong số những kẻ ở đây ắt cũng sẽ có người đã từng tiến vào, không cần tới phiên anh thể hiện bản thân uyên bác.
“Bazel, hồi đó sao các ông vào được trong đấy?”, pháp sư hắc ma chợt hỏi Bazel.
“Khi ấy, cửa chúng tôi đi vào không phải như thế này, chúng tôi cứ đi thẳng vào đó, vốn không hề có chướng ngại vật”, Bazel khẽ lắc đầu, hiển nhiên là tình huống này nằm ngoài dự tính của ông ta.
Nghe Bazel nói vậy, nhưng mọi người lại không có thắc mắc gì, dẫu sao đã ở trong tình huống này, ai cũng đều mong mình là người đầu tiên vào đấy, nếu như biết cách đi vào thì Bazel đã mang họ vào rồi.
Khi mọi người đang căng thẳng tột độ, bên phía Tulle bỗng vọng đến một tiếng động lớn, liếc qua chỉ thấy hai bóng người bị trói, lảo đảo đi ra từ trong đám đông.
“Đi mau, mở cửa ra, bọn tao sẽ thả chúng bây”, Tulle nhếch miệng cười thâm trầm, bắt hai người kia đi trước dò đường.
Khi cả hai nghe thấy lời nói bố thí của Tulle, trong đôi mắt họ thoáng hiện hữu sự đấu tranh vật lộn với chính mình, nhưng mà họ không dám không tuân theo mệnh lệnh độc ác kia, bởi lẽ người thân họ đang nằm trong tay hắn ta, nếu như hôm nay họ không đi, sợ rằng người thân họ sẽ là người đầu tiên gặp hoạ.
Thấy Tulle sai người dò đường, tất cả mọi người dừng cuộc thảo luận lại, rồi nhìn về phía bên đó. Hai người kia đang run lẩy bẩy, dũng cảm bước từng bước. mang theo máu và nước mắt đi tới cánh cửa, mặc dù họ đi rất chậm, từng bước đều rất sợ hãi nhưng đã đi thì sẽ có lúc đến đích.
Khi hai người đi đến cánh cửa, họ vốn không có cách gì đẩy cửa vì cánh tay bị trói chặt.
Thế nhưng, Tulle thấy thế đã nổi giận lôi đình, hét lớn: “Sao hai đứa mày ngu như heo vậy? Không có tay thì không biết dùng cơ thể à?”
Thấy cảnh này, trong lòng Trần Triệu Dương cảm thấy thật khác thường, bởi lẽ vị trí hai người kia đang đứng chính là chỗ xoáy nước, nếu họ lấy tay đẩy, e là có cố đẩy đến chết thì nó cũng không động đậy, nhưng cả hai cùng đâm thẳng, rất có khả năng sẽ tiến vào được.
Khi nghe những lời quát nạt của Tulle, hai người kia vẫn không dám dùng cơ thể lao vào, họ do dự nhìn hắn ta.
Nhưng mà, thật khiến người ta kinh ngạc, sau khi Trần Triệu Dương quan sát thì phát hiện nơi này làm gì có cửa, ở đó thật ra là một xoáy nước khổng lồ, nói cách khác, cánh cửa hùng vĩ tráng lệ kia thực chất là do mọi người tưởng tượng ra, cũng có thể nói rằng cái xoáy nước nguy hiểm kia đã biến đổi huyền ảo khó lường thành một cánh cửa cổ kính bí ẩn.
Nếu nó chỉ là ảo ảnh thì sao có thể đẩy được chứ!
Còn về phần hai tia sáng chết chóc kia, Trần Triệu Dương lại không có phát hiện gì, có lẽ anh phải đợi đến khi chúng kích hoạt mới có thể tìm ra một vài manh mối.
Trong chốc lát, tất cả rơi vào tình huống bế tắc.
Trần Triệu Dương hiểu, nếu muốn đi vào đó, chỉ có một cách duy nhất, đó là không động chạm đến bất kỳ thứ gì khác mà nhảy trực tiếp vào xoáy nước, hơn nữa còn là vững bước đâm đầu vào đó tâm không được hoài nghỉ, chân không được chùn bước, hễ bạn có một chút xíu nghỉ ngờ bản thân mình thì cánh cửa kia sẽ chặn bước chân bạn lại.
Nhưng mà, Trần Triệu Dương không còn ý tưởng nào. khả thi hơn, anh muốn biết những người này làm cách nào để đi qua cửa ải này, dù Bazel và Tulle đã đi qua cánh cửa này một lần rồi, trong số những kẻ ở đây ắt cũng sẽ có người đã từng tiến vào, không cần tới phiên anh thể hiện bản thân uyên bác.
“Bazel, hồi đó sao các ông vào được trong đấy?”, pháp sư hắc ma chợt hỏi Bazel.
“Khi ấy, cửa chúng tôi đi vào không phải như thế này, chúng tôi cứ đi thẳng vào đó, vốn không hề có chướng ngại vật”, Bazel khẽ lắc đầu, hiển nhiên là tình huống này nằm ngoài dự tính của ông ta.
Nghe Bazel nói vậy, nhưng mọi người lại không có thắc mắc gì, dẫu sao đã ở trong tình huống này, ai cũng đều mong mình là người đầu tiên vào đấy, nếu như biết cách đi vào thì Bazel đã mang họ vào rồi.
Khi mọi người đang căng thẳng tột độ, bên phía Tulle bỗng vọng đến một tiếng động lớn, liếc qua chỉ thấy hai bóng người bị trói, lảo đảo đi ra từ trong đám đông.
“Đi mau, mở cửa ra, bọn tao sẽ thả chúng bây”, Tulle nhếch miệng cười thâm trầm, bắt hai người kia đi trước dò đường.
Khi cả hai nghe thấy lời nói bố thí của Tulle, trong đôi mắt họ thoáng hiện hữu sự đấu tranh vật lộn với chính mình, nhưng mà họ không dám không tuân theo mệnh lệnh độc ác kia, bởi lẽ người thân họ đang nằm trong tay hắn ta, nếu như hôm nay họ không đi, sợ rằng người thân họ sẽ là người đầu tiên gặp hoạ.
Thấy Tulle sai người dò đường, tất cả mọi người dừng cuộc thảo luận lại, rồi nhìn về phía bên đó. Hai người kia đang run lẩy bẩy, dũng cảm bước từng bước. mang theo máu và nước mắt đi tới cánh cửa, mặc dù họ đi rất chậm, từng bước đều rất sợ hãi nhưng đã đi thì sẽ có lúc đến đích.
Khi hai người đi đến cánh cửa, họ vốn không có cách gì đẩy cửa vì cánh tay bị trói chặt.
Thế nhưng, Tulle thấy thế đã nổi giận lôi đình, hét lớn: “Sao hai đứa mày ngu như heo vậy? Không có tay thì không biết dùng cơ thể à?”
Thấy cảnh này, trong lòng Trần Triệu Dương cảm thấy thật khác thường, bởi lẽ vị trí hai người kia đang đứng chính là chỗ xoáy nước, nếu họ lấy tay đẩy, e là có cố đẩy đến chết thì nó cũng không động đậy, nhưng cả hai cùng đâm thẳng, rất có khả năng sẽ tiến vào được.
Khi nghe những lời quát nạt của Tulle, hai người kia vẫn không dám dùng cơ thể lao vào, họ do dự nhìn hắn ta.
Bình luận facebook