-
Chương 1349
Không ít độc dược có thể khiến trái tim của con người suy kiệt, nhưng có thể khiến cho những người tu luyện suy tim trong nháy mắt, trong thân miếu này quả là có chút kỳ lạ.
Nhưng Trần Triệu Dương không cảm nhận được. chút độc tố nào tồn tại. Nếu không dùng đến độc dược vẫn có thể khiến người ta suy tim mà chết, vậy chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là thực lực cực kỳ cao. siêu, đẩy chân khí vào người đối phương rồi khóa lại, trực tiếp phá vỡ chức năng tim.
Cho nên cho dù là loại nào đều đặc biệt đáng sợ.
Nhưng mà nếu đã muốn đến đây thì anh cũng không thể về tay trắng như vậy được.
Càng đi vào bên trong, thi thể càng nhiều, người chết đến từ mọi thế lực. Từ thi thể đầu tiên đến giờ, ước chừng có đến khoảng hơn ba mươi cỗ thi thể khác, nguyên nhân tử vong đều chẳng có gì ngoài suy tim.
Cuối cùng Trần Triệu Dương cũng gặp được người sống.
Đội ngũ vốn có bảy tám mươi người, bây giờ chỉ còn không đến bốn mươi. Đám người còn lại ai cũng đều cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn xung quanh tràn ngập sợ hãi và cảnh giác, ngay cả bọn Tulle là cường giả mạnh nhất cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Cuộn da dê kia đâu có nhắc đến chuyện khủng khiếp này cơ chứ?”, nhìn thấy người của mình càng ngày càng ít, Tulle sắp phát điên rồi.
Không riêng gì hắn ta, ngay cả Bazel, Đới Lạc và Dylan cũng muốn điên rồi, thuộc hạ của mỗi người chỉ còn lại hơn mười tên, thê thảm nhất chính là Tulle, chỉ còn lại chín, người của hắn ta chết nhiều nhất.
“Thật ra tôi có một cuộn có ghi chép về chuyện linh hồn đoạt mạng, chẳng qua tôi không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cái chết đến yên lặng không hề báo. trước, thật kinh khủng”, Dylan ở ngay phía sau móc một cuộn da dê từ trong ngực ra.
“Chết tiệt, vậy còn không chịu lấy ra sớm”, nghe lời này, Tulle bất chấp mọi chuyện trực tiếp đi lên đoạt lấy cuộn da dê trong tay Dylan.
“Ông bị ngu hả? Cho dù ông đoạt được thì xài thế quái nào? Ông nhìn có hiểu không? Trên đây viết toàn bộ bằng chữ Hoa Hạ cổ, ít nhất cũng phải tốn ba đến năm ngày mới có thể nghiên cứu ra được”, Dylan chẳng sốt ruột, ánh mắt trên đùa nói với Tulle.
“Ông..", nghe vậy, Tulle khẽ biến sắc, sau đó không cam tâm tình nguyện đưa cuộn da dê trong tay cho Đới Lạc.
Đới Lạc cũng chẳng khách sáo thẳng thắn nhận lấy, sau đó ném cuộn da dê cho một lão giả khá lớn tuổi bên phe Hoa Hạ.
Lão già kia nhận lấy cuộn da dê, sau đó cẩn thận xem xét.
“Thần chỉ thông đại, thần miếu chỉ hồn, nhiễu chỉ tắc vong, thiên mệnh chỉ tử, truyền thừa y bát, kinh nhiếp. thần hồn”, lão già vô cùng cẩn thận nhìn ngó một phen, sau đó khiếp sợ nói.
“Có ý gì?”, Tulle tuy nghe được ông lão nói gì nhưng căn bản không thể hiểu ông ta muốn nói gì.
“ý rất đơn giản, thứ chúng ta gặp được chính là linh hồn của thần miếu, nếu muốn đàn áp linh hồn này bắt buộc phải có người mang thiên mệnh xuất hiện, kế thừa truyền thừa bên trong thần miếu, vậy mới có thể trấn nhiếp linh hồn thần miếu này được”.
Sắc mặt Đới Lạc vô cùng khó coi, không ngờ trên cuộn da dê này lại viết như vậy.
Nói đơn giản chính là nếu trong đám bọn họ không có người mang thiên mệnh, không kế thừa được truyền thừa, vậy sẽ không có cách nào trừ khử linh hồn thần miếu này, đến lúc đó không phải tất cả bọn họ đều phải chết trong tay cái linh hồn này sao?
Chẳng qua, nghĩ đến Viên Vô Nhai đã tiến vào từ sớm rồi, tâm tình của ông ta hơi thả lỏng một chút.
Cho đến bây giờ, bọn họ đều chưa nhìn thấy thi thể của Viên Vô Nhai, rất có thể anh ta đã tiến vào nơi truyền thừa, đang tiếp nhận truyền thừa ở một nơi nào đó rồi.
Nhưng Trần Triệu Dương không cảm nhận được. chút độc tố nào tồn tại. Nếu không dùng đến độc dược vẫn có thể khiến người ta suy tim mà chết, vậy chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là thực lực cực kỳ cao. siêu, đẩy chân khí vào người đối phương rồi khóa lại, trực tiếp phá vỡ chức năng tim.
Cho nên cho dù là loại nào đều đặc biệt đáng sợ.
Nhưng mà nếu đã muốn đến đây thì anh cũng không thể về tay trắng như vậy được.
Càng đi vào bên trong, thi thể càng nhiều, người chết đến từ mọi thế lực. Từ thi thể đầu tiên đến giờ, ước chừng có đến khoảng hơn ba mươi cỗ thi thể khác, nguyên nhân tử vong đều chẳng có gì ngoài suy tim.
Cuối cùng Trần Triệu Dương cũng gặp được người sống.
Đội ngũ vốn có bảy tám mươi người, bây giờ chỉ còn không đến bốn mươi. Đám người còn lại ai cũng đều cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn xung quanh tràn ngập sợ hãi và cảnh giác, ngay cả bọn Tulle là cường giả mạnh nhất cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Cuộn da dê kia đâu có nhắc đến chuyện khủng khiếp này cơ chứ?”, nhìn thấy người của mình càng ngày càng ít, Tulle sắp phát điên rồi.
Không riêng gì hắn ta, ngay cả Bazel, Đới Lạc và Dylan cũng muốn điên rồi, thuộc hạ của mỗi người chỉ còn lại hơn mười tên, thê thảm nhất chính là Tulle, chỉ còn lại chín, người của hắn ta chết nhiều nhất.
“Thật ra tôi có một cuộn có ghi chép về chuyện linh hồn đoạt mạng, chẳng qua tôi không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cái chết đến yên lặng không hề báo. trước, thật kinh khủng”, Dylan ở ngay phía sau móc một cuộn da dê từ trong ngực ra.
“Chết tiệt, vậy còn không chịu lấy ra sớm”, nghe lời này, Tulle bất chấp mọi chuyện trực tiếp đi lên đoạt lấy cuộn da dê trong tay Dylan.
“Ông bị ngu hả? Cho dù ông đoạt được thì xài thế quái nào? Ông nhìn có hiểu không? Trên đây viết toàn bộ bằng chữ Hoa Hạ cổ, ít nhất cũng phải tốn ba đến năm ngày mới có thể nghiên cứu ra được”, Dylan chẳng sốt ruột, ánh mắt trên đùa nói với Tulle.
“Ông..", nghe vậy, Tulle khẽ biến sắc, sau đó không cam tâm tình nguyện đưa cuộn da dê trong tay cho Đới Lạc.
Đới Lạc cũng chẳng khách sáo thẳng thắn nhận lấy, sau đó ném cuộn da dê cho một lão giả khá lớn tuổi bên phe Hoa Hạ.
Lão già kia nhận lấy cuộn da dê, sau đó cẩn thận xem xét.
“Thần chỉ thông đại, thần miếu chỉ hồn, nhiễu chỉ tắc vong, thiên mệnh chỉ tử, truyền thừa y bát, kinh nhiếp. thần hồn”, lão già vô cùng cẩn thận nhìn ngó một phen, sau đó khiếp sợ nói.
“Có ý gì?”, Tulle tuy nghe được ông lão nói gì nhưng căn bản không thể hiểu ông ta muốn nói gì.
“ý rất đơn giản, thứ chúng ta gặp được chính là linh hồn của thần miếu, nếu muốn đàn áp linh hồn này bắt buộc phải có người mang thiên mệnh xuất hiện, kế thừa truyền thừa bên trong thần miếu, vậy mới có thể trấn nhiếp linh hồn thần miếu này được”.
Sắc mặt Đới Lạc vô cùng khó coi, không ngờ trên cuộn da dê này lại viết như vậy.
Nói đơn giản chính là nếu trong đám bọn họ không có người mang thiên mệnh, không kế thừa được truyền thừa, vậy sẽ không có cách nào trừ khử linh hồn thần miếu này, đến lúc đó không phải tất cả bọn họ đều phải chết trong tay cái linh hồn này sao?
Chẳng qua, nghĩ đến Viên Vô Nhai đã tiến vào từ sớm rồi, tâm tình của ông ta hơi thả lỏng một chút.
Cho đến bây giờ, bọn họ đều chưa nhìn thấy thi thể của Viên Vô Nhai, rất có thể anh ta đã tiến vào nơi truyền thừa, đang tiếp nhận truyền thừa ở một nơi nào đó rồi.
Bình luận facebook