-
Chương 45: Cuồng y
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể với ông cụ Cố, trông biểu cảm rất ấm ức.
Vẻ mặt của cô ta như thể đã phải chịu bao nỗi nhục nhã vậy.
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể xong còn lén lườm Trần Triệu Dương một cái.
Cô ta biết bình thường ông nội thương yêu cô ta nhất, bây giờ biết cô ta bị Trần Triệu Dương đánh như vậy, chắc chắn ông sẽ đuổi Trần Triệu Dương ra ngoài.
"Khụ... Khụ... Lăng Nhi, chuyện này là lỗi của cháu".
Lúc này ông cụ Cố nói: "Cháu sai trước, bị Trần Triệu Dương dạy bảo cũng là đáng đời".
Hả?
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Lăng Nhi hơi nghệt mặt ra.
Cô ta còn nghĩ ông nội sẽ bênh mình, nào ngờ lại nhận được hai chữ đáng đời.
"Ông nội..."
Cố Lăng Nhi tủi thân gọi: "Cháu bị đánh mà ông mặc kệ vậy sao?"
Vừa nói, Cố Lăng Nhi vừa tủi thân ch ảy nước mắt.
Cô ta đang dùng thế công bằng nước mắt, bởi vì cô ta biết chỉ cần cô ta khóc là ông nội sẽ đứng về phía cô ta.
Thế nhưng cô ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.
Cố Kiến Trung đi về phía Trần Triệu Dương, ông ấy nói với vẻ áy náy: "Trần Triệu Dương, bởi vì bình thường tôi chiều nó quá nên bây giờ tính nó mới ngang ngược bướng bỉnh và bất chấp lý lẽ như thế. Nó làm gì sai thì tôi thay nó xin lỗi cậu".
"Ha ha, không sao", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: "Chỉ cần ông không trách tôi quá nặng tay là được".
"Không nặng, không nặng, đúng là phải dạy cho con bé một bài học", ông cụ Cố nói: "Sau này nó làm gì không đúng thì cậu cứ việc dạy bảo".
"Ông nội..."
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi sắp khóc thật rồi.
Vốn cô ta muốn tìm chỗ dựa, cuối cùng kết quả lại thế này.
Cố Lăng Nhi nhìn Trần Triệu Dương, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì cả. Cô biết bây giờ ai kia đang có quyền hành đặc biệt, có thể ra tay dạy dỗ cô ta.
Nghĩ tới đây, nơi nào đó của Cố Lăng Nhi vẫn đau rát.
Giang Tử Phong và A Hổ đứng bên cạnh cũng phục sát đất, bọn họ thật sự không ngờ rằng Cố Lăng Nhi lại có ngày hôm nay.
Nhưng chỉ từ chuyện này là có thể nhìn ra sức nặng của Trần Triệu Dương trong lòng ông cụ Cố.
"Khụ... Khụ..."
Đúng lúc này, Cố Kiến Trung lại ho sặc sụa.
"Ông cụ Cố, ông ho quá, chúng ta tìm một nơi nào đó để tôi bắt mạch cho ông, sau đó sẽ tiến hành điều trị", Trần Triệu Dương nói với ông cụ Cố.
"Được, vậy thì phải làm phiền cậu rồi".
Cố Kiến Trung gật đầu nói.
"Anh còn biết chữa bệnh à?", lúc này Cố Lăng Nhi mới phát hiện ra, cô ta lập tức hừ nhẹ rồi nói: "Ông nội, tầm tuổi anh ta thì làm sao chữa khỏi bệnh cho ông được, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo đấy".
"Ai nói tôi không biết chữa bệnh?"
Trần Triệu Dương nhìn Cố Lăng Nhi, anh cười nói: "Chẳng phải tôi chữa khỏi bệnh công chúa cho cô rồi đấy sao? Nếu cô không tin thì tôi có thể chữa tiếp".
Nghe thấy câu nói này của Trần Triệu Dương, Cố Lăng Nhi không dám nói tiếp nữa, đồng thời còn vô thức che nơi nào đó. Thế nhưng cô ta vẫn trợn mắt lườm ai kia vài lần.
Cố Kiến Trung nhìn thấy, ông ấy để lộ ra ý cười mà người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Rốt cuộc cháu gái cưng của mình cũng gặp được khắc tinh, có người trị được con bé cũng coi như chuyện tốt.
Trong sân có một cái đình nhỏ.
Cố Kiến Trung không muốn về phòng, bèn bảo Trần Triệu Dương khám bệnh ở ngay trong đình.
Cố Kiến Trung ngồi xuống, Trần Triệu Dương lập tức bắt mạch cho ông ấy.
Trần Triệu Dương bắt mạch khá lâu.
Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh có biết khám bệnh không?"
Cô ta vừa dứt lời, ông cụ Cố lườm cô ta một cái.
Cố Lăng Nhi chu môi lên nói: "Lát nữa không chữa được thì anh sẽ biết tay tôi."
Lần này Cố Lăng Nhi nói hết câu là Trần Triệu Dương cũng rút tay về.
"Trần Triệu Dương, thế nào rồi?
A Hổ hỏi.
"Trước kia bị thương quá nhiều, cộng thêm việc tối qua không ngon giấc nên mới như vậy", Trần Triệu Dương trầm ngâm nói: "Nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần tôi châm cứu cho ông Cố, sau đó kê đơn thuốc để điều dưỡng là sẽ không sao hết".
"Ý anh là bệnh của ông nội tôi có thể khỏi hẳn?"
Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ừm, có thể nói là như thế", Trần Triệu Dương gật đầu nói.
"Vớ vẩn, rõ là nói bừa".
Chỉ có điều Trần Triệu Dương vừa dứt lời thì một giọng nói chứa đầy sự khinh miệt vang lên bên cạnh.
Câu nói ấy vừa dứt, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn, thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vắn, đằng sau người đàn ông trung niên đó còn có một học trò đeo hòm thuốc.
Không khó để nhận ra người đó là bác sĩ.
"Không biết bác sĩ có ý kiến gì hay hơn nhỉ?"
Trần Triệu Dương hỏi người kia.
"Ý kiến hay thì không, nhưng tôi biết cậu là một kẻ lừa đảo, câu nói vừa rồi rõ ràng là nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên nói thẳng.
"Ông cụ Cố, những ai nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông đều là kẻ lừa đảo cả, ông tuyệt đối đừng tin cậu ta".
Lúc này người đàn ông trung niên lại nói với Cố Kiến Trung.
"Chú Tôn, rốt cuộc chú cũng tới rồi".
Nhìn thấy người kia, Cố Lăng Nhi bước tới cười nói: "May mà chú tới kịp, nếu không ông nội cháu sẽ bị anh ta lừa mất".
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Triệu Dương, ông ta khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Tầm tuổi này mà dám hành nghề y, còn nói là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố, không phải lừa đảo thì chính là loại bác sĩ rởm, chuyện này không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi còn không chữa khỏi được bệnh này mà cậu ta đòi chữa khỏi ấy hả?"
Thấy người đàn ông trung niên ngông cuồng như thế, Trần Triệu Dương hỏi Giang Tử Phong: "Cậu có biết ông ta không? Gốc gác thế nào?"
"Cuồng Y của Nam Hải, Tôn Vĩnh An", Giang Tử Phong nói khẽ với Trần Triệu Dương: "Ông ta là người được kế thừa khả năng châm cứu của Tôn thần y, đồng thời cũng có tiếng là thần y ở vùng Giang Nam, thế nhưng mọi người thích gọi ông ta là Cuồng Y hơn".
"Ồ", Trần Triệu Dương gật đầu.
Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, trên mặt Cố Kiến Trung hiện lên nét khó xử.
"Lăng Nhi, cháu mời ông ấy tới hả?", Cố Kiến Trung hỏi.
"Đúng thế, cháu thấy ông cứ ho mãi nên đã mời chú Tôn tới", Cố Lăng Nhi cười nói: "May mà chú Tôn tới kịp, vạch mặt tên lừa đảo này".
"Trần Triệu Dương không phải kẻ lừa đảo", ông cụ Cố giải thích.
"Ông nội, chú Tôn cũng nói anh ta là lừa đảo rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói: "Ông đừng bị anh ta lừa".
Lúc này trên mặt Tôn Vĩnh An hiện lên nét tự tin: "Ông cụ Cố, tôi có thể nói cho ông biết, ngay cả thầy tôi cũng không chữa khỏi bệnh của ông được. Thằng nhóc này nói là có thể chữa khỏi, ông cảm thấy có đáng tin không? Tôi thấy cậu ta chính là một tên lừa đảo!"
Tôn Vĩnh An lại nói thế lần nữa, Trần Triệu Dương khó chịu nói: "Ông không chữa khỏi, thầy ông cũng không chữa khỏi, vậy chỉ có thể nói lên rằng y thuật của các người chưa đến nơi đến chốn mà thôi. Các người không chữa khỏi được không có nghĩa là tôi cũng thế".
Tôn Vĩnh An ngông cuồng đã đành, lại còn luôn miệng nói anh là lừa đảo, khiến Trần Triệu Dương rất khó chịu với ông ta, vậy nên anh cũng phản bác ngay không chút khách khí.
Hả?
Chỉ có điều câu nói này của Trần Triệu Dương cũng khiến mọi người ngạc nhiên.
Tôn Vĩnh An nổi cơn thịnh nộ, nói: "Cậu nói cái gì? Cậu nói y thuật của tôi và thầy tôi không đến nơi đến chốn? Cậu có biết thầy tôi là ai không?”
- -------------------
Vẻ mặt của cô ta như thể đã phải chịu bao nỗi nhục nhã vậy.
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể xong còn lén lườm Trần Triệu Dương một cái.
Cô ta biết bình thường ông nội thương yêu cô ta nhất, bây giờ biết cô ta bị Trần Triệu Dương đánh như vậy, chắc chắn ông sẽ đuổi Trần Triệu Dương ra ngoài.
"Khụ... Khụ... Lăng Nhi, chuyện này là lỗi của cháu".
Lúc này ông cụ Cố nói: "Cháu sai trước, bị Trần Triệu Dương dạy bảo cũng là đáng đời".
Hả?
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Lăng Nhi hơi nghệt mặt ra.
Cô ta còn nghĩ ông nội sẽ bênh mình, nào ngờ lại nhận được hai chữ đáng đời.
"Ông nội..."
Cố Lăng Nhi tủi thân gọi: "Cháu bị đánh mà ông mặc kệ vậy sao?"
Vừa nói, Cố Lăng Nhi vừa tủi thân ch ảy nước mắt.
Cô ta đang dùng thế công bằng nước mắt, bởi vì cô ta biết chỉ cần cô ta khóc là ông nội sẽ đứng về phía cô ta.
Thế nhưng cô ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.
Cố Kiến Trung đi về phía Trần Triệu Dương, ông ấy nói với vẻ áy náy: "Trần Triệu Dương, bởi vì bình thường tôi chiều nó quá nên bây giờ tính nó mới ngang ngược bướng bỉnh và bất chấp lý lẽ như thế. Nó làm gì sai thì tôi thay nó xin lỗi cậu".
"Ha ha, không sao", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: "Chỉ cần ông không trách tôi quá nặng tay là được".
"Không nặng, không nặng, đúng là phải dạy cho con bé một bài học", ông cụ Cố nói: "Sau này nó làm gì không đúng thì cậu cứ việc dạy bảo".
"Ông nội..."
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi sắp khóc thật rồi.
Vốn cô ta muốn tìm chỗ dựa, cuối cùng kết quả lại thế này.
Cố Lăng Nhi nhìn Trần Triệu Dương, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì cả. Cô biết bây giờ ai kia đang có quyền hành đặc biệt, có thể ra tay dạy dỗ cô ta.
Nghĩ tới đây, nơi nào đó của Cố Lăng Nhi vẫn đau rát.
Giang Tử Phong và A Hổ đứng bên cạnh cũng phục sát đất, bọn họ thật sự không ngờ rằng Cố Lăng Nhi lại có ngày hôm nay.
Nhưng chỉ từ chuyện này là có thể nhìn ra sức nặng của Trần Triệu Dương trong lòng ông cụ Cố.
"Khụ... Khụ..."
Đúng lúc này, Cố Kiến Trung lại ho sặc sụa.
"Ông cụ Cố, ông ho quá, chúng ta tìm một nơi nào đó để tôi bắt mạch cho ông, sau đó sẽ tiến hành điều trị", Trần Triệu Dương nói với ông cụ Cố.
"Được, vậy thì phải làm phiền cậu rồi".
Cố Kiến Trung gật đầu nói.
"Anh còn biết chữa bệnh à?", lúc này Cố Lăng Nhi mới phát hiện ra, cô ta lập tức hừ nhẹ rồi nói: "Ông nội, tầm tuổi anh ta thì làm sao chữa khỏi bệnh cho ông được, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo đấy".
"Ai nói tôi không biết chữa bệnh?"
Trần Triệu Dương nhìn Cố Lăng Nhi, anh cười nói: "Chẳng phải tôi chữa khỏi bệnh công chúa cho cô rồi đấy sao? Nếu cô không tin thì tôi có thể chữa tiếp".
Nghe thấy câu nói này của Trần Triệu Dương, Cố Lăng Nhi không dám nói tiếp nữa, đồng thời còn vô thức che nơi nào đó. Thế nhưng cô ta vẫn trợn mắt lườm ai kia vài lần.
Cố Kiến Trung nhìn thấy, ông ấy để lộ ra ý cười mà người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Rốt cuộc cháu gái cưng của mình cũng gặp được khắc tinh, có người trị được con bé cũng coi như chuyện tốt.
Trong sân có một cái đình nhỏ.
Cố Kiến Trung không muốn về phòng, bèn bảo Trần Triệu Dương khám bệnh ở ngay trong đình.
Cố Kiến Trung ngồi xuống, Trần Triệu Dương lập tức bắt mạch cho ông ấy.
Trần Triệu Dương bắt mạch khá lâu.
Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh có biết khám bệnh không?"
Cô ta vừa dứt lời, ông cụ Cố lườm cô ta một cái.
Cố Lăng Nhi chu môi lên nói: "Lát nữa không chữa được thì anh sẽ biết tay tôi."
Lần này Cố Lăng Nhi nói hết câu là Trần Triệu Dương cũng rút tay về.
"Trần Triệu Dương, thế nào rồi?
A Hổ hỏi.
"Trước kia bị thương quá nhiều, cộng thêm việc tối qua không ngon giấc nên mới như vậy", Trần Triệu Dương trầm ngâm nói: "Nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần tôi châm cứu cho ông Cố, sau đó kê đơn thuốc để điều dưỡng là sẽ không sao hết".
"Ý anh là bệnh của ông nội tôi có thể khỏi hẳn?"
Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ừm, có thể nói là như thế", Trần Triệu Dương gật đầu nói.
"Vớ vẩn, rõ là nói bừa".
Chỉ có điều Trần Triệu Dương vừa dứt lời thì một giọng nói chứa đầy sự khinh miệt vang lên bên cạnh.
Câu nói ấy vừa dứt, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn, thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vắn, đằng sau người đàn ông trung niên đó còn có một học trò đeo hòm thuốc.
Không khó để nhận ra người đó là bác sĩ.
"Không biết bác sĩ có ý kiến gì hay hơn nhỉ?"
Trần Triệu Dương hỏi người kia.
"Ý kiến hay thì không, nhưng tôi biết cậu là một kẻ lừa đảo, câu nói vừa rồi rõ ràng là nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên nói thẳng.
"Ông cụ Cố, những ai nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông đều là kẻ lừa đảo cả, ông tuyệt đối đừng tin cậu ta".
Lúc này người đàn ông trung niên lại nói với Cố Kiến Trung.
"Chú Tôn, rốt cuộc chú cũng tới rồi".
Nhìn thấy người kia, Cố Lăng Nhi bước tới cười nói: "May mà chú tới kịp, nếu không ông nội cháu sẽ bị anh ta lừa mất".
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Triệu Dương, ông ta khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Tầm tuổi này mà dám hành nghề y, còn nói là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố, không phải lừa đảo thì chính là loại bác sĩ rởm, chuyện này không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi còn không chữa khỏi được bệnh này mà cậu ta đòi chữa khỏi ấy hả?"
Thấy người đàn ông trung niên ngông cuồng như thế, Trần Triệu Dương hỏi Giang Tử Phong: "Cậu có biết ông ta không? Gốc gác thế nào?"
"Cuồng Y của Nam Hải, Tôn Vĩnh An", Giang Tử Phong nói khẽ với Trần Triệu Dương: "Ông ta là người được kế thừa khả năng châm cứu của Tôn thần y, đồng thời cũng có tiếng là thần y ở vùng Giang Nam, thế nhưng mọi người thích gọi ông ta là Cuồng Y hơn".
"Ồ", Trần Triệu Dương gật đầu.
Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, trên mặt Cố Kiến Trung hiện lên nét khó xử.
"Lăng Nhi, cháu mời ông ấy tới hả?", Cố Kiến Trung hỏi.
"Đúng thế, cháu thấy ông cứ ho mãi nên đã mời chú Tôn tới", Cố Lăng Nhi cười nói: "May mà chú Tôn tới kịp, vạch mặt tên lừa đảo này".
"Trần Triệu Dương không phải kẻ lừa đảo", ông cụ Cố giải thích.
"Ông nội, chú Tôn cũng nói anh ta là lừa đảo rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói: "Ông đừng bị anh ta lừa".
Lúc này trên mặt Tôn Vĩnh An hiện lên nét tự tin: "Ông cụ Cố, tôi có thể nói cho ông biết, ngay cả thầy tôi cũng không chữa khỏi bệnh của ông được. Thằng nhóc này nói là có thể chữa khỏi, ông cảm thấy có đáng tin không? Tôi thấy cậu ta chính là một tên lừa đảo!"
Tôn Vĩnh An lại nói thế lần nữa, Trần Triệu Dương khó chịu nói: "Ông không chữa khỏi, thầy ông cũng không chữa khỏi, vậy chỉ có thể nói lên rằng y thuật của các người chưa đến nơi đến chốn mà thôi. Các người không chữa khỏi được không có nghĩa là tôi cũng thế".
Tôn Vĩnh An ngông cuồng đã đành, lại còn luôn miệng nói anh là lừa đảo, khiến Trần Triệu Dương rất khó chịu với ông ta, vậy nên anh cũng phản bác ngay không chút khách khí.
Hả?
Chỉ có điều câu nói này của Trần Triệu Dương cũng khiến mọi người ngạc nhiên.
Tôn Vĩnh An nổi cơn thịnh nộ, nói: "Cậu nói cái gì? Cậu nói y thuật của tôi và thầy tôi không đến nơi đến chốn? Cậu có biết thầy tôi là ai không?”
- -------------------
Bình luận facebook