-
Chương 79
Tiếp đó, Giang Tử Phong đọc địa chỉ của Trần Triệu Dương ra rồi tắt máy.
Sau khi tắt máy, tâm trạng của Giang Tử Phong tốt hơn nhiều. Cậu ấy cảm thấy mình không nhìn nhầm người chút
nào, Trần Triệu Dương quả là người có tài.
Đồng thời cậu ấy còn nghĩ, lần này đám người đó coi thường người khác, phải cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
“Lúc đầu thì hắt hủi người ta, bây giờ muốn mời cũng chẳng được”, Giang Tử Phong khẽ cười nói.
Giang Tử Phong cảm thấy mình không dám vác cái mặt mo này đi mời Trần Triệu Dương lần nữa, hơn nữa cậu ấy biết, nếu cứ đi mời như thế thì chắc chắn sau này sẽ không thể thắt chặt mối quan hệ với anh, vậy nên cậu ấy dứt khoát xem Giang Sơn và những người kia sẽ làm thế nào.
Giang Sơn trầm mặt đặt điện thoại xuống.
“Giang Sơn, sao rồi? Có mời cậu ta về được không?”
Hà Mai Anh hỏi.
Bốp!
Bà ta vừa hỏi xong thì Giang Sơn lập tức giáng cho quản gia Chu một cái bạt tai.
Tát xong, Giang Sơn nổi giận mắng: “Bình thường lão. hếch mũi lên trời đã đành, hôm nay còn gây ra chuyện này, cái loại ăn hại”.
Quản gia Chu bị tát mà chẳng dám làm gì, ông ta nói lí nhí: “Tên bảo vệ ấy không nể mặt nhà họ Giang chúng ta sao?”
Hà Mai Anh cũng gật đầu: “Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Giang mà cậu ta cũng không coi ra gì à?”
“Hừ!”, Giang Sơn găn giọng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bà tưởng thể diện của nhà họ Giang to tát lắm hả? Người ta có giao tình với ông cụ Cố, đồng thời còn là ân nhân cứu mạng ông ấy, vì sao phải nể mặt chúng tai”
Dứt lời, Giang Sơn lại tát quản gia Chu một cái nữa: “Không coi ai ra gì! Mắt chó coi thường người khác! Nếu con gái tôi mà mệnh hệ gì thì tôi sẽ đánh chết lão”.
Thấy Giang Sơn nổi cơn thịnh nộ, quản gia Chu sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.
Ông ta thật sự không ngờ rằng kết quả lại là thế này.
Những người bên ngoài nghe vậy cũng âm thầm giật mình.
Tôn Vĩnh An thầm than một tiếng. Ông ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, nếu đắc tội với ông ta thì ông ta cũng chẳng nể nang ai hết. Vốn Tôn Vĩnh An còn định mượn nhà họ Giang để đả kích Trần Triệu Dương, nhưng nào ngờ Trần Triệu Dương lại tài giỏi như vậy, chuyện này mà cũng nhìn ra được.
Còn về Trần Triệu Dương, anh không để tâm đ ến chuyện này cho lắm. Sau khi về công ty, nghĩ tới chuyện được ngắm nhìn các người đẹp trong công ty, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.
Về đến công ty, Trần Triệu Dương tới phòng bảo vệ trước.
Anh chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng vừa vào phòng bảo vệ thì anh đã cảm thấy kì lạ, bởi vì hôm nay trong phòng bảo vệ chẳng có ai cả.
“Mọi người đều đi đâu hết rồi?”
Trần Triệu Dương tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi tò mò hỏi.
Mới ngồi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có người mở cửa phòng bảo vệ ra.
Trần Triệu Dương nhìn thấy Tiểu Mao bước vào.
“Tiểu Mao, mọi người đi đâu hết rồi?”
Nhìn thấy Tiểu Mao, Trần Triệu Dương lại hỏi.
“Anh Dương, công ty của chúng ta sắp bị niêm phong rồi”.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương, Tiểu Mao kích động nói: “Mọi người đều đang ở bên trên”.
“Chuyện gì vậy? Ai đòi niêm phong công ty chúng ta?” Nghe thấy câu này, Trần Triệu Dương cũng cảm thấy kì lạ.
Tập đoàn Nam Cung cũng coi như công ty lớn ở Nam Hải, ai dám tùy tiện động vào nó?
Tiểu Mao lắc đầu nói: “Em cũng không biết vì sao nữa. Lúc nãy Vạn Quế Chi dẫn người của Cục Công Thương tới, không bao lâu sau thì có người nói rằng công ty của chúng ta cần phải kiểm tra và niêm phong. Nếu niêm phong thì chúng †a sẽ thất nghiệp mất, phải làm sao đây? Anh Dương, tất cả là tại Vạn Quế Chỉ..."
"Tiểu Mao nói năng lộn xôn hết cả lên.
Nghe thấy tên của Vạn Quế Chỉ là Trần Triệu Dương cảm thấy chuyện này là để nhắm vào anh.
“Chúng ta lên đó xem sao”, Trần Triệu Dương trâm giọng nói.
Sau khi tắt máy, tâm trạng của Giang Tử Phong tốt hơn nhiều. Cậu ấy cảm thấy mình không nhìn nhầm người chút
nào, Trần Triệu Dương quả là người có tài.
Đồng thời cậu ấy còn nghĩ, lần này đám người đó coi thường người khác, phải cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
“Lúc đầu thì hắt hủi người ta, bây giờ muốn mời cũng chẳng được”, Giang Tử Phong khẽ cười nói.
Giang Tử Phong cảm thấy mình không dám vác cái mặt mo này đi mời Trần Triệu Dương lần nữa, hơn nữa cậu ấy biết, nếu cứ đi mời như thế thì chắc chắn sau này sẽ không thể thắt chặt mối quan hệ với anh, vậy nên cậu ấy dứt khoát xem Giang Sơn và những người kia sẽ làm thế nào.
Giang Sơn trầm mặt đặt điện thoại xuống.
“Giang Sơn, sao rồi? Có mời cậu ta về được không?”
Hà Mai Anh hỏi.
Bốp!
Bà ta vừa hỏi xong thì Giang Sơn lập tức giáng cho quản gia Chu một cái bạt tai.
Tát xong, Giang Sơn nổi giận mắng: “Bình thường lão. hếch mũi lên trời đã đành, hôm nay còn gây ra chuyện này, cái loại ăn hại”.
Quản gia Chu bị tát mà chẳng dám làm gì, ông ta nói lí nhí: “Tên bảo vệ ấy không nể mặt nhà họ Giang chúng ta sao?”
Hà Mai Anh cũng gật đầu: “Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Giang mà cậu ta cũng không coi ra gì à?”
“Hừ!”, Giang Sơn găn giọng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bà tưởng thể diện của nhà họ Giang to tát lắm hả? Người ta có giao tình với ông cụ Cố, đồng thời còn là ân nhân cứu mạng ông ấy, vì sao phải nể mặt chúng tai”
Dứt lời, Giang Sơn lại tát quản gia Chu một cái nữa: “Không coi ai ra gì! Mắt chó coi thường người khác! Nếu con gái tôi mà mệnh hệ gì thì tôi sẽ đánh chết lão”.
Thấy Giang Sơn nổi cơn thịnh nộ, quản gia Chu sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.
Ông ta thật sự không ngờ rằng kết quả lại là thế này.
Những người bên ngoài nghe vậy cũng âm thầm giật mình.
Tôn Vĩnh An thầm than một tiếng. Ông ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, nếu đắc tội với ông ta thì ông ta cũng chẳng nể nang ai hết. Vốn Tôn Vĩnh An còn định mượn nhà họ Giang để đả kích Trần Triệu Dương, nhưng nào ngờ Trần Triệu Dương lại tài giỏi như vậy, chuyện này mà cũng nhìn ra được.
Còn về Trần Triệu Dương, anh không để tâm đ ến chuyện này cho lắm. Sau khi về công ty, nghĩ tới chuyện được ngắm nhìn các người đẹp trong công ty, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.
Về đến công ty, Trần Triệu Dương tới phòng bảo vệ trước.
Anh chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng vừa vào phòng bảo vệ thì anh đã cảm thấy kì lạ, bởi vì hôm nay trong phòng bảo vệ chẳng có ai cả.
“Mọi người đều đi đâu hết rồi?”
Trần Triệu Dương tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi tò mò hỏi.
Mới ngồi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có người mở cửa phòng bảo vệ ra.
Trần Triệu Dương nhìn thấy Tiểu Mao bước vào.
“Tiểu Mao, mọi người đi đâu hết rồi?”
Nhìn thấy Tiểu Mao, Trần Triệu Dương lại hỏi.
“Anh Dương, công ty của chúng ta sắp bị niêm phong rồi”.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương, Tiểu Mao kích động nói: “Mọi người đều đang ở bên trên”.
“Chuyện gì vậy? Ai đòi niêm phong công ty chúng ta?” Nghe thấy câu này, Trần Triệu Dương cũng cảm thấy kì lạ.
Tập đoàn Nam Cung cũng coi như công ty lớn ở Nam Hải, ai dám tùy tiện động vào nó?
Tiểu Mao lắc đầu nói: “Em cũng không biết vì sao nữa. Lúc nãy Vạn Quế Chi dẫn người của Cục Công Thương tới, không bao lâu sau thì có người nói rằng công ty của chúng ta cần phải kiểm tra và niêm phong. Nếu niêm phong thì chúng †a sẽ thất nghiệp mất, phải làm sao đây? Anh Dương, tất cả là tại Vạn Quế Chỉ..."
"Tiểu Mao nói năng lộn xôn hết cả lên.
Nghe thấy tên của Vạn Quế Chỉ là Trần Triệu Dương cảm thấy chuyện này là để nhắm vào anh.
“Chúng ta lên đó xem sao”, Trần Triệu Dương trâm giọng nói.
Bình luận facebook