• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du (1 Viewer)

  • Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 119: Sóng trước vừa yên sóng sau lại tới

Nhìn Sở Vĩnh Du hoàn toàn là thái độ không cho phép nghi ngờ, Lâm Khôi có hơi bực tức rồi.



“Tôi không cần nghe điện thoại gì hết, làm trái quy định chính là làm trái quy định, lập tức rời khỏi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”



Lời này vừa dứt, trong lòng phó viện trưởng Vương kêu lộp bộp, xong đời rồi, viện trưởng tức giận rồi, vậy ông ta sau này có thể có những ngày tháng tốt đẹp sao?



Không kìm được có hơi trách móc nhìn sang Sở Vĩnh Du, không có kim cương đừng vơ đồ sứ sống được không hả.



“Ai khiến ông đến gây áp lực đuổi chúng tôi đi, tôi bây giờ không có rảnh đi truy cứu, nhưng ông nếu như vẫn là có thái độ như thế, viện trưởng ông cũng đừng ngồi nữa.”



Nói rồi, thấy viện trưởng Lâm Khôi đã xoay người chuẩn bị rời khỏi, Sở Vĩnh Du trực mở loa ngoài điện thoại, bên trong lập tức có giọng nói truyền ra.



“Tôi là Trần Trọng Thiên, Lâm Khôi, ông lá gan thật lớn, điện thoại của tôi cũng dám không nghe?”



Cái gì? Bước cân khựng lại, Lâm Khôi lập tức xoay người, thái độ và ngữ khí đã trở nên cung kính đến cực điểm.



“Lão... lão Trần, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”



“Hiểu lầm? Cút ra ngoài, sau này tôi sẽ tính sổ với ông.”






Lâm Khôi đầu toát mồ hôi lạnh, vô cùng khẩn trương, cẩn thận đi ra ngoài.



Phó viện trưởng Vương còn ở trong phòng dại mắt ra, tuyệt đối không ngờ tới, người thanh niên này tùy viện gọi một cú điện thoại, vậy mà là ông cụ Trần Trần Trọng Thiên người quản lý hào môn của nhà họ Trần ở Thành phố Ninh, trời ạ, quá khủng bố rồi.



Phải biết Trần Trọng Thiên loại nhân vật lớn đẳng cấp này, tùy tiện gọi vài cuộc điện thoại, viện trưởng tuyệt đối sẽ cút đi, sẽ không có loại kết quả thứ hai.



Chẳng trách, chẳng trách bạn học cũ Liên Sâm này của mình, rõ ràng đã là ông chủ lớn rất không tệ rồi, vậy mà cam tâm tình nguyện ở đây làm chân sai vặt, cảm thấy người thanh niên này mới là lão đại thật sự.



Sở Vĩnh Du là thật sự không có chút tâm tư đó, bởi vì một khi nhóm máu của Nguyễn Văn Thiên và Tường Vi không khớp, vậy thì thật sự phải tranh thủ từng giây từng phút rồi.



Lâm Khôi trở về phòng làm việc của viện trưởng, cả người đều điên rồi, ông ta đã sắp hận chết An Thái rồi, người bên trong quen loại nhân vật đẳng cấp như Trần Trọng Thiên này, Đồng An Thái vậy mà cũng không nói với ông ta, hại ông ta tưởng Liên Sâm chính là to nhất rồi.



Bây giờ thì hay rồi, bị Trần Trọng Thiên nhìn vào, vị trí viện trưởng này của ông ta, có thể giữ được không đều rất khó nói rồi.



Vào lúc này, cửa phòng mở ra, một đôi thanh niên đi vào.



“Lão Lâm, nghe bác sĩ nói ông ở trong phòng làm việc, tôi cũng không cần gọi điện cho ông nữa rồi.”



Thấy một thanh niên ôm một cô gái ăn mặc gợi cảm này, Lâm Khôi vội cười nói.



“Cậu Mai, ngọn gió nào thổi cậu đến rồi?”



Tên này không đơn giản, cậu chủ của nhà họ Mai đệ nhất hào môn thật sự của Thành phố Ninh, Mai Chính Sùng, người căn bản không ai dám trêu chọc ở Ninh Thần, ông ta tốt xấu gì cũng là một viện trưởng, nhưng thấy cách xưng hô lão Lâm của người ta thì có thể nhìn ra một hai rồi.



“Ngọn gió gì? Đương nhiên là ngọn gió của cô gái bên cạnh tôi rồi.”



Cô gái Mai Chính Sùng ôm cũng mới ngoài 20, vóc dáng và gương mặt đều tuyệt, làn da trắng nõn, tuyệt đối là đối tượng bạn đời của rất nhiều người trẻ tuổi.



“Aiya cậu Mai, anh đừng trêu em, mau chóng nói chuyện chính đi, chị em còn vác cái bụng to ở dưới lầu đợi đó.”



“Được được, em yêu vội cái gì, một phòng bệnh VIP nho nhỏ, không phải giống như chơi thôi sao, em nói xem chị em ấy, không phải nói ba ngày nữa mới nằm viện sao? Đột nhiên gọi điện, hoàn toàn quấy rối thế giới hai người của chúng ta.”



Nhất thời, cô gái lập tức bật chế độ nũng nịu.



“Aiya, anh không phải là đã nói, khi nào đi nằm viện đều có thể sao? Hừ! Nếu không chị em sao lại đột nhiên nhớ ra mà nhắc tới, dù sao ngày dự sinh sắp tới rồi.”



Nhéo cái mũi của cô gái, Mai Chính Sùng phú nhị đại với mái tóc ngắn nhuộm vàng, tướng mạo vô cùng bình thường lần nữa nhìn sang Lâm Khôi.






“Lão Lâm, chưa cảm ngộ ra sao, còn không mau dẫn đường đến phòng bệnh VIP, lẽ nào còn cần tôi mở miệng?”



Trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu óc của Lâm Khôi cấp tốc vụt qua rất nhiều thứ, cuối cùng cắn răng nói.



“Cậu Mai, không... không có phòng bệnh VIP, kín hết rồi.”



Hửm? Mai Chính Sùng vốn dĩ cười ha ha, sắc mặt lạnh đi, túm lấy cổ áo của Lâm Khôi, hằn học nói.



“Ông nếu như để tôi ở trước mặt gái của tôi mất mặt, vậy ông có thể cút khỏi cái bệnh viện này rồi, hiểu không? Nói lại lần nữa, có phòng trống hay không?”



Lâm Khôi sắp khóc rồi, nhưng trong lòng lại đang tính toán cẩn thận, nếu như để Mai Chính Sùng và người của phòng bệnh đó xảy ra xung đột, như thế sự chú ý của Trần Trọng Thiên sẽ được chuyển rời, không, hoặc bọn họ đều sẽ cho rằng người sai khiến sau màn của phòng bệnh chính là Mai Chính Sùng, bản thân sẽ không có bất cứ chuyện gì nữa, tuyệt đối là chuyện một mũi tên trúng mấy con nhạn.



“Cậu Mai, là thật đấy hết phòng rồi, các phòng đó đều là lão cán bộ ở, cậu đừng đi làm phiền, nếu như thật sự muốn ở, có một phòng, bọn họ thật ra căn bản không cần dùng đến phòng bệnh VIP, cho dù đến phòng bình thường cũng không sao, nhưng chính là bị bá chiếm chỗ đó, tôi từng đi đuổi một lần, người ta không chịu đi, còn lôi ông cụ nhà họ Trần Trần Trọng Thiên ra, cho nên...”



Căn bản không cần Lâm Khôi nói tiếp, Mai Chính Sùng đã cười rồi.



“Ha ha, chuyện rắm chó, Trần Trọng Thiên tính là cái thá gì, em yêu, em đi đợi cùng chị em một lát, nhiều nhất 5 phút, chúng ta có thể vào ở.”



Lâm Khôi thở phào, quả nhiên Mai Chính Sùng giống y hệt với lời đồn, khinh thường tất cả mọi người trừ người của nhà họ Mai ra, nhất là các cậu chủ quần là áo lượt, hơn nữa kiểu cậu chủ quần là áo lượt đẳng cấp này, một màn này, đây chính là chứng minh quá tốt.



Phòng bệnh VIP số 6, Liên Sâm túc trực ở cửa, tạm thời thay thế vai của Mã Trạch.



Khi nhìn thấy viện trưởng và một người trẻ tuổi đi về phía này, trong lòng Liên Sâm chính là kêu lộp bộp, bởi vì người trẻ tuổi đó, anh ta biết, một cậu chủ quần là áo lượt nhất của nhà họ Mai Mai Chính Sùng, cả ngày không có chuyện gì, trừ ăn chơi trác táng, chính là chơi phụ nữ, một tháng đổi một lần bạn gái, phí chia tay của mỗi một bạn gái thì khoảng 3 tỷ, đây vẫn không tính là trong một tháng nữa mua túi, đồng hồ gì đó cho những người phụ nữ đó, chỉ có thể nói là cực kỳ có tiền.



Dù sao nhà họ Mai chính là đệ nhất hào môn của Thành phố Ninh, tiền thật sự không thiếu.



“Aiyo? Ông chủ Liên, lâu rồi không gặp.”



Còn chưa tới gần, Mai Chính Sùng mỉm cười chào hỏi.



“Là Chính Sùng à, sao muộn vậy rồi còn tới bệnh viện thế?”



“Ài, đừng nhắc nữa, chị gái của bạn gái của tôi sắp sinh con rồi, đây không phải kêu tôi tìm một phòng VIP sao, nếu ông chủ Liên đã quen biết với người bên trong thì chuyển ra cho tôi đi.”



Khi Liên Sâm nhìn thấy viện trưởng cũng ở đó, nên ý thức được một điểm này, bây giờ được chứng thực, sắc mặt cũng là có hơi khó xử.



“Chính Sùng, làm như thế có phải là có hơi quá đáng không? Bạn tôi bị thương nặng, nếu như bây giờ rời khỏi...”



“Quá đáng cái con mẹ anh! Liên Sâm, ông đây cho anh mặt mũi rồi? Con mẹ anh tính là cái thá gì, khách khí nói với anh hai câu thì muốn lên mặt rồi? Cút!”



Ngay cả Lâm Khôi đều không ngờ, Mai Chính Sùng lật mặt thật sự còn nhanh hơn lật sách, Liên Sâm tốt xấu ở Thành phố Ninh cũng là người có chút tiếng tăm, vậy mà bị chỉ mũi mắng như thế.



Nhìn thấy Mai Chính Sùng trực tiếp muốn đẩy cửa vào, Liên Sâm lập tức cản đằng trước.



“Mai Chính Sùng! Tôi khuyên cậu rời khỏi đi, nếu không xui xẻo, tuyệt đối là cậu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom