Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 156: Tại sao?
Những nhân viên trong đội điều tra về sự kiện đặc chủng kia trông thấy Sở Vĩnh Du thì liền vội vàng tránh sang một bên, nỗi kinh sợ đang ngự trị trong lòng bọn họ phút chốc tan biến.
Hóa ra chiến thần địa ngục cũng có mặt, vậy chuyện này dễ giải quyết thôi.
Ở Bắc Vực chỉ cần mỗi cái tên chiến thần địa ngục thôi là đã đủ để khiến bao kẻ phải sợ hãi rút lui, không dám ra mặt, đám người này đúng là buồn cười thật, lại dám chủ động tới gây sự, chắc là chán sống lắm rồi.
Lúc Sở Vĩnh Du đi ngang qua chỗ Tường Vi đang đứng, ánh mắt của cô đan xen đủ thứ cảm xúc, cô hé môi toan nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn chẳng thể thốt nên lời nào.
"Vết thương của cô đã đỡ chưa?"
Chợt có một giọng nói vang lên, Tường Vi ngây ra phút chốc, cô nhìn về phía Sở Vĩnh Du, anh không dừng lại mà đi lướt qua người cô, cô mừng rỡ gật đầu cái rụp rồi nói:
"Ừ, đỡ nhiều rồi."
Sở Vĩnh Du vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, còn về đám người Tư An kia thì tất nhiên Tường Vi sẽ giải quyết, đảm bảo đám người đó sẽ không hó hé lời nào về chuyện này.
Mà dù không ai dặn dò gì thì bọn họ cũng chẳng sẽ tự biết giữ mồm giữ miệng thôi, bởi vì nơi nhà kho này đã trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời họ.
Về đến nhà, Sở Vĩnh Du đứng trước của vào sân rồi thở dài, không biết anh đang nghĩ tới điều gì.
Phải qua một lúc lâu sau anh mới bước vào bên trong.
"Sở Vĩnh Du! Mày còn dám vác mặt về đây à?"
Vừa thấy anh bước vào thì Đồng Thế Tân liền đập một cái rõ to xuống bàn, Tư Phu ngồi bên cạnh cúi gằm mặt, miệng câm như hến.
"Sao vậy, ba?"
"Sao vậy?"
Đồng Thế Tân đứng phắt dậy, mặt mày hung tợn.
"Mày còn có mặt mũi mà hỏi tao câu đó hả? Nói đi, có phải hôm nay mày lại đánh Đồng Tử Họa không hả?"
Sở Vĩnh Du gật đầu.
"Đúng vậy."
Trông thấy Sở Vĩnh Du vẫn bình chân như vại, dường như không hề cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng cả, Đồng Thế Tân tức đễn nỗi muốn hộc máu.
"Mày... Rốt cuộc thì mày có coi tao ra gì không hả! Tao đã nói là bỏ qua hết mọi chuyện rồi, sao mày còn đi đánh Đồng Tử Họa nữa? A! Mày muốn tao cắn lưỡi chết trước mặt mày mới hả dạ hay sao?"
Sở Vĩnh Du lạnh lùng nhìn thoáng qua ông ta rồi cất bước đi về phía cầu thang.
"Đồng Tử Họa cũng nghĩ như vậy."
Câu nói này của anh khiến Đồng Thế Tân chợt ngây người ra, Tư Phu không biết đã bước đến tự khi nào, bà nói:
"Thấy không, tôi đã nói rồi mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chắc chắn là Đồng Tử Họa thấy ông thề độc như vậy nên mới không nể nang gì mà đi gây sự với Sở Vĩnh Du, vậy mà ông cứ không chịu tin. Theo như tôi nghĩ thì hôm đó ở nhà chỉ có mỗi ông cụ là thật lòng suy nghĩ lại, còn hai nhà anh cả với anh hai của ông vốn chẳng cảm thấy gì hết."
Hai tay Đồng Thế Tân run run, một lúc lâu sau ông ta đột nhiên đập cửa bỏ đi, Tư Phu cũng không ngăn lại. Bà ta bỗng nhận ra hình bóng của mình ở nơi chồng, trước kia bà cũng che chở em trai hệt như vậy, nếu không tận mắt trông thấy chứng cứ của sự thật tàn nhẫn ấy thì chắc đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.
Muốn để chồng bà hoàn toàn được tự do, suy nghĩ cặn kẽ hết mọi chuyện, e rằng phải đợi đến lúc đám người kia để lộ mặt tối bỉ ổi của mình.
Ở trên lầu, Sở Vĩnh Du vào phòng vừa đúng lúc Hữu Hữu mới ngủ dậy.
Cô bé dụi dụi mắt, giọng đầy bất mãn:
"Ba! Bé vừa mới ngủ mà ba đã làm bé thức giấc rồi! Hứ, ba xấu xa!"
Mọi muộn phiền phút chốc tan biến, Sở Vĩnh Du hạ giọng xin lỗi:
"Tại ba hết, Hữu Hữu muốn phạt ba làm gì cũng được hết."
Hữu Hữu vuốt cằm suy tư, đoạn cô bé vui vẻ nói:
"A! Con muốn cưỡi ngựa, ba làm ngựa đi, mau mau!"
"Được!"
Chơi được một lúc thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Tư Phu nhìn thoáng qua rồi cười nói:
"Hữu Hữu! Anh Lâm Sinh đến thăm con này."
Hữu Hữu vui sướng vô cùng, cô bé ra sức vỗ hai tay.
Trần Việt kéo tay Lâm Sinh bước vào, cậu nhóc thấy anh thì vui vẻ kêu lên:
"Ba nuôi."
Anh bế Lâm Sinh trong chốc lát, Hữu Hữu đã sốt ruột lắm rồi, hai đứa bé chẳng mấy chốc đã vùi đầu vào trò chơi mà hoàn toàn ngó lơ người lớn.
"Mới sáng ra Lâm Sinh đã làm mình làm mẩy đòi tới đây, con cũng mới xong việc thôi."
Trần Việt cười nói, Tư Phu tiếp lời cô:
"Trần Việt, mau ngồi đi, để dì đi rót nước cho."
"Cảm ơn dì."
Nhưng lúc này Sở Vĩnh Du lại xua tay nói:
"Mẹ, không cần rót nước đâu, con với chị Trần đi ra ngoài một lúc, có chuyện cần bàn."
"Ừm."
Nghe anh nói vậy Trần Việt cũng chẳng hiểu mô tê gì, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy có hơi thấp thỏm, từ đó tới nay Sở Vĩnh Du chưa bao giờ ở riêng một chỗ với cô bao giờ, Trần Việt vốn đã có cảm giác trên mức bạn bè với Sở Vĩnh Du, giờ phút này tim cô đập như nổi trống.
Hai người bước đi trong khu dân cư, đã đi được một trăm mét mà Sở Vĩnh Du vẫn cứ chau mày không nói lời nào, thấy anh như vậy thì sự nghi hoặc trong lòng Trần Việt càng lớn hơn.
"Vĩnh Du, anh có việc gì thì cứ nói ra đi."
Nghe cô nói vậy thì Sở Vĩnh Du dừng bước, đoạn anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh trăm mối đan xen.
"Tại sao?"
Tại sao? Chỉ hai chữ đơn giản thôi nhưng lại khiến Trần Việt cảm nhận được sự rối ren trong lòng anh lúc này.
"Tại sao gì cơ? Vĩnh Du à, hôm nay anh sao vậy?"
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du dần trở nên lạnh tanh.
"Tại sao cô lại là thành viên của tổ chức Yêu Tà?"
Sở Vĩnh Du giả vờ rời đi là vì người đàn ông xuất hiện vào lúc cuối kia, chính là vì người đó.
Thường thì bất kỳ tổ chức nào làm ra những chuyện với quy mô lớn như vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác âm thầm theo dõi, hơn nữa thân phận của người này cũng không phải dạng tầm thường.
Vậy nên với ngón nghề tra hỏi lão luyện thì anh cũng đã moi được một số tin tức từ miệng tên đó.
Đó chính là người tiếp tay cho bọn họ chính là Trần Việt, là mẹ của con nuôi anh.
Lúc mới nghe tin này Sở Vĩnh Du đã sững sờ hồi lâu, nhưng không kẻ nào có thể nói dối được trước khí thế hung ác của anh, dù là những tên đã quen với việc tắm máu trên chiến trường thì khi bị bắt cũng không thể dối gạt anh.
Trần Việt cảm thấy hơi sợ hãi, cô nhẹ giọng nói:
"Tổ chức yêu tà gì cơ? Vĩnh Du, anh làm tôi hơi sợ rồi đó."
Thấy Trần Việt vẫn tiếp tục cứng miệng, ánh mắt của Sở Vĩnh Du càng tàn nhẫn hơn.
"Tôi không muốn thực hiện những hình phạt tàn ác đó với cô, nhưng việc tôi là ba nuôi của Lâm Sinh không phải con át chủ bài để cô muốn làm gì cũng được."
Lúc này thì Trần Việt cũng nổi giận, cô bực bội nói:
"Sở Vĩnh Du, tôi không biết hôm nay anh uống lộn thuốc hay gì, nhưng nếu việc nhận Lâm Sinh làm con nuôi khiến anh khó xử thì thôi không cần đâu."
Vừa quay lưng đi thì bỗng cổ tay cô bị Sở Vĩnh Du túm lấy, anh lên giọng:
"Hoạt động ở kho hàng khu vật tư hôm nay, cô dám nói không phải cô sắp xếp không?"
Sở Vĩnh Du cảm nhận được rõ ràng là khi nghe thấy câu này thì cả người của Trần Việt bỗng run lên, cô từ từ quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du rồi kinh ngạc hỏi:
"Anh... Sao anh lại biết chuyện ở kho hàng khu vật tư?"
Vừa dứt lời thì Trần Việt chợt như nghĩ đến điều gì, cô vừa giãy dụa vừa xua tay nói:
"Không, không phải đâu, Vĩnh Du, anh nghe tôi giải thích đã, mọi chuyện không giống những gì anh nghĩ đâu, không phải đâu mà."
Hai mắt Sở Vĩnh Du đỏ ngầu, trước tới giờ nội tâm anh chưa một lần phải chịu sự giằng xé như vậy.
"Sở Vĩnh Du này đã từng nói rồi, thành viên của tổ chức Yêu Tà tôi gặp đâu giết đấy, coo cũng không phải ngoại lệ, nhưng vì nể mặt Lâm Sinh nên tôi sẽ cho cô ba ngày để ở bên cậu bé."
"Ba ngày sau tôi sẽ tự tay chôn cất cô."
Hóa ra chiến thần địa ngục cũng có mặt, vậy chuyện này dễ giải quyết thôi.
Ở Bắc Vực chỉ cần mỗi cái tên chiến thần địa ngục thôi là đã đủ để khiến bao kẻ phải sợ hãi rút lui, không dám ra mặt, đám người này đúng là buồn cười thật, lại dám chủ động tới gây sự, chắc là chán sống lắm rồi.
Lúc Sở Vĩnh Du đi ngang qua chỗ Tường Vi đang đứng, ánh mắt của cô đan xen đủ thứ cảm xúc, cô hé môi toan nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn chẳng thể thốt nên lời nào.
"Vết thương của cô đã đỡ chưa?"
Chợt có một giọng nói vang lên, Tường Vi ngây ra phút chốc, cô nhìn về phía Sở Vĩnh Du, anh không dừng lại mà đi lướt qua người cô, cô mừng rỡ gật đầu cái rụp rồi nói:
"Ừ, đỡ nhiều rồi."
Sở Vĩnh Du vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, còn về đám người Tư An kia thì tất nhiên Tường Vi sẽ giải quyết, đảm bảo đám người đó sẽ không hó hé lời nào về chuyện này.
Mà dù không ai dặn dò gì thì bọn họ cũng chẳng sẽ tự biết giữ mồm giữ miệng thôi, bởi vì nơi nhà kho này đã trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời họ.
Về đến nhà, Sở Vĩnh Du đứng trước của vào sân rồi thở dài, không biết anh đang nghĩ tới điều gì.
Phải qua một lúc lâu sau anh mới bước vào bên trong.
"Sở Vĩnh Du! Mày còn dám vác mặt về đây à?"
Vừa thấy anh bước vào thì Đồng Thế Tân liền đập một cái rõ to xuống bàn, Tư Phu ngồi bên cạnh cúi gằm mặt, miệng câm như hến.
"Sao vậy, ba?"
"Sao vậy?"
Đồng Thế Tân đứng phắt dậy, mặt mày hung tợn.
"Mày còn có mặt mũi mà hỏi tao câu đó hả? Nói đi, có phải hôm nay mày lại đánh Đồng Tử Họa không hả?"
Sở Vĩnh Du gật đầu.
"Đúng vậy."
Trông thấy Sở Vĩnh Du vẫn bình chân như vại, dường như không hề cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng cả, Đồng Thế Tân tức đễn nỗi muốn hộc máu.
"Mày... Rốt cuộc thì mày có coi tao ra gì không hả! Tao đã nói là bỏ qua hết mọi chuyện rồi, sao mày còn đi đánh Đồng Tử Họa nữa? A! Mày muốn tao cắn lưỡi chết trước mặt mày mới hả dạ hay sao?"
Sở Vĩnh Du lạnh lùng nhìn thoáng qua ông ta rồi cất bước đi về phía cầu thang.
"Đồng Tử Họa cũng nghĩ như vậy."
Câu nói này của anh khiến Đồng Thế Tân chợt ngây người ra, Tư Phu không biết đã bước đến tự khi nào, bà nói:
"Thấy không, tôi đã nói rồi mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chắc chắn là Đồng Tử Họa thấy ông thề độc như vậy nên mới không nể nang gì mà đi gây sự với Sở Vĩnh Du, vậy mà ông cứ không chịu tin. Theo như tôi nghĩ thì hôm đó ở nhà chỉ có mỗi ông cụ là thật lòng suy nghĩ lại, còn hai nhà anh cả với anh hai của ông vốn chẳng cảm thấy gì hết."
Hai tay Đồng Thế Tân run run, một lúc lâu sau ông ta đột nhiên đập cửa bỏ đi, Tư Phu cũng không ngăn lại. Bà ta bỗng nhận ra hình bóng của mình ở nơi chồng, trước kia bà cũng che chở em trai hệt như vậy, nếu không tận mắt trông thấy chứng cứ của sự thật tàn nhẫn ấy thì chắc đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.
Muốn để chồng bà hoàn toàn được tự do, suy nghĩ cặn kẽ hết mọi chuyện, e rằng phải đợi đến lúc đám người kia để lộ mặt tối bỉ ổi của mình.
Ở trên lầu, Sở Vĩnh Du vào phòng vừa đúng lúc Hữu Hữu mới ngủ dậy.
Cô bé dụi dụi mắt, giọng đầy bất mãn:
"Ba! Bé vừa mới ngủ mà ba đã làm bé thức giấc rồi! Hứ, ba xấu xa!"
Mọi muộn phiền phút chốc tan biến, Sở Vĩnh Du hạ giọng xin lỗi:
"Tại ba hết, Hữu Hữu muốn phạt ba làm gì cũng được hết."
Hữu Hữu vuốt cằm suy tư, đoạn cô bé vui vẻ nói:
"A! Con muốn cưỡi ngựa, ba làm ngựa đi, mau mau!"
"Được!"
Chơi được một lúc thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Tư Phu nhìn thoáng qua rồi cười nói:
"Hữu Hữu! Anh Lâm Sinh đến thăm con này."
Hữu Hữu vui sướng vô cùng, cô bé ra sức vỗ hai tay.
Trần Việt kéo tay Lâm Sinh bước vào, cậu nhóc thấy anh thì vui vẻ kêu lên:
"Ba nuôi."
Anh bế Lâm Sinh trong chốc lát, Hữu Hữu đã sốt ruột lắm rồi, hai đứa bé chẳng mấy chốc đã vùi đầu vào trò chơi mà hoàn toàn ngó lơ người lớn.
"Mới sáng ra Lâm Sinh đã làm mình làm mẩy đòi tới đây, con cũng mới xong việc thôi."
Trần Việt cười nói, Tư Phu tiếp lời cô:
"Trần Việt, mau ngồi đi, để dì đi rót nước cho."
"Cảm ơn dì."
Nhưng lúc này Sở Vĩnh Du lại xua tay nói:
"Mẹ, không cần rót nước đâu, con với chị Trần đi ra ngoài một lúc, có chuyện cần bàn."
"Ừm."
Nghe anh nói vậy Trần Việt cũng chẳng hiểu mô tê gì, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy có hơi thấp thỏm, từ đó tới nay Sở Vĩnh Du chưa bao giờ ở riêng một chỗ với cô bao giờ, Trần Việt vốn đã có cảm giác trên mức bạn bè với Sở Vĩnh Du, giờ phút này tim cô đập như nổi trống.
Hai người bước đi trong khu dân cư, đã đi được một trăm mét mà Sở Vĩnh Du vẫn cứ chau mày không nói lời nào, thấy anh như vậy thì sự nghi hoặc trong lòng Trần Việt càng lớn hơn.
"Vĩnh Du, anh có việc gì thì cứ nói ra đi."
Nghe cô nói vậy thì Sở Vĩnh Du dừng bước, đoạn anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh trăm mối đan xen.
"Tại sao?"
Tại sao? Chỉ hai chữ đơn giản thôi nhưng lại khiến Trần Việt cảm nhận được sự rối ren trong lòng anh lúc này.
"Tại sao gì cơ? Vĩnh Du à, hôm nay anh sao vậy?"
Ánh mắt của Sở Vĩnh Du dần trở nên lạnh tanh.
"Tại sao cô lại là thành viên của tổ chức Yêu Tà?"
Sở Vĩnh Du giả vờ rời đi là vì người đàn ông xuất hiện vào lúc cuối kia, chính là vì người đó.
Thường thì bất kỳ tổ chức nào làm ra những chuyện với quy mô lớn như vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác âm thầm theo dõi, hơn nữa thân phận của người này cũng không phải dạng tầm thường.
Vậy nên với ngón nghề tra hỏi lão luyện thì anh cũng đã moi được một số tin tức từ miệng tên đó.
Đó chính là người tiếp tay cho bọn họ chính là Trần Việt, là mẹ của con nuôi anh.
Lúc mới nghe tin này Sở Vĩnh Du đã sững sờ hồi lâu, nhưng không kẻ nào có thể nói dối được trước khí thế hung ác của anh, dù là những tên đã quen với việc tắm máu trên chiến trường thì khi bị bắt cũng không thể dối gạt anh.
Trần Việt cảm thấy hơi sợ hãi, cô nhẹ giọng nói:
"Tổ chức yêu tà gì cơ? Vĩnh Du, anh làm tôi hơi sợ rồi đó."
Thấy Trần Việt vẫn tiếp tục cứng miệng, ánh mắt của Sở Vĩnh Du càng tàn nhẫn hơn.
"Tôi không muốn thực hiện những hình phạt tàn ác đó với cô, nhưng việc tôi là ba nuôi của Lâm Sinh không phải con át chủ bài để cô muốn làm gì cũng được."
Lúc này thì Trần Việt cũng nổi giận, cô bực bội nói:
"Sở Vĩnh Du, tôi không biết hôm nay anh uống lộn thuốc hay gì, nhưng nếu việc nhận Lâm Sinh làm con nuôi khiến anh khó xử thì thôi không cần đâu."
Vừa quay lưng đi thì bỗng cổ tay cô bị Sở Vĩnh Du túm lấy, anh lên giọng:
"Hoạt động ở kho hàng khu vật tư hôm nay, cô dám nói không phải cô sắp xếp không?"
Sở Vĩnh Du cảm nhận được rõ ràng là khi nghe thấy câu này thì cả người của Trần Việt bỗng run lên, cô từ từ quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du rồi kinh ngạc hỏi:
"Anh... Sao anh lại biết chuyện ở kho hàng khu vật tư?"
Vừa dứt lời thì Trần Việt chợt như nghĩ đến điều gì, cô vừa giãy dụa vừa xua tay nói:
"Không, không phải đâu, Vĩnh Du, anh nghe tôi giải thích đã, mọi chuyện không giống những gì anh nghĩ đâu, không phải đâu mà."
Hai mắt Sở Vĩnh Du đỏ ngầu, trước tới giờ nội tâm anh chưa một lần phải chịu sự giằng xé như vậy.
"Sở Vĩnh Du này đã từng nói rồi, thành viên của tổ chức Yêu Tà tôi gặp đâu giết đấy, coo cũng không phải ngoại lệ, nhưng vì nể mặt Lâm Sinh nên tôi sẽ cho cô ba ngày để ở bên cậu bé."
"Ba ngày sau tôi sẽ tự tay chôn cất cô."
Bình luận facebook