Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 160: Đích thân tôi tới
Hai giờ sáng, một ngọn núi hoang nào đó vẫn đang được bao phủ bởi màu xanh, trên đường núi, một chiếc xe Mercedes G63 đang chạy với tốc độ nhanh, cho dù là đường núi ngoằn ngoèo như vậy, tốc độ như vậy cũng rất nhanh.
Thanh Mai ngồi trên xe, nhìn đoạn đường này có chút thấn thần.
Ngọn núi này không có tên, cũng không có thứ gọi là đường, chỉ vì sau khi Thần Cổ Môn báo cáo với đất nước đã nghỉ ngơi lại đây, bỏ tiền ra sửa đường mà thôi, nhưng bây giờ, Thần Cổ Môn đã không còn tồn tại nữa, khó tránh khiến người ta có chút ngậm ngùi.
Qua môt khúc cua gấp, một nơi nào đó ở phía trước đột nhiên có ánh đèn xe, Mã Trạch thả lỏng tốc độ lái lại.
Đến trước rào chắn, một người cầm súng tiểu liên bước tới.
“Mời trở về cho, nơi này bị phong tỏa rồi.”
Nhìn thấy bộ đồ này, người trong xe đương nhiên đều nhận ra là tổ điều tra vụ án đặc biệt, hơn nữa còn là người của tổng bộ, Tường Vi ngồi ở vị trí phó lái lập tức đưa giấy tờ qua.
“Xin chào, tôi là đặc phái viên, Tường Vi.”
Người này nhìn giấy tờ nhưng vẫn xua tay.
“Đặc phái viên Tường Vi, lần hành động này là hưởng ứng cấp bốn, cô không có quyền hỏi và điều tra, mời về cho.”
Cái gì? Hưởng ứng cấp bốn!
Tường Vi có chút kinh ngạc, hưởng ứng cấp bốn, như vậy là đã có thể điều động xe tăng và xe bọc thép ra rồi, mà hưởng ứng cấp năm đã là cấp độ cao nhất, có thể sử dụng máy bay chiến đấu luôn rồi.
Chẳng lẽ, có liên quan tới Thần Cổ Môn?
Lúc này, Sở Vĩnh Du ngồi ở phía sau ôm Tỉnh Vu Dịch, tay phải đưa cho Mã Trạch một món đồ giống vậy.
Nhìn thấy món đồ giống vậy, ánh mắt Mã Trạch nhất thời tràn đầy sự kính phục.
Đây là một huy chương năm sao.
“Đưa cho người phụ trách của mấy người xem, phiền nhanh một chút.”
Thấy món đồ Mã Trạch đưa qua, người kia ngơ ra, vội vàng nhận lấy rồi chạy nhanh về một phía nào đó, giờ phút này, anh ta cảm thấy hai tay mình vô cùng nặng nề.
Huy chương năm sao! Không ngờ trong đời này của anh ta lại được tận mắt nhìn thấy huy chương năm sao, giống như là đang nằm mơ vậy.
Phải biết, để có được huy chương năm sao, thì phải lập ra những chiến công cho đất nước, cho đến nay, nghe nói tổng cộng mới có ba chiếc được phát ra mà thôi.
Đồng thời, nếu có người dám làm giả huy chương năm sao, vậy chuyện này càng nghiêm trọng hơn rồi.
“Báo cáo! Người trên xe lấy ra… huy chương năm sao, xin xác thực.”
Đội trưởng đóng quân ở điểm dừng này nghe thấy vậy vội cầm lấy xem, sau đó cầm một cái đèn pin ra, chiếu từ một góc độ kì lạ qua, sau khi nhìn thấy mã xác nhận rõ ràng phía trên.
Điên rồi!
“Mau! Có chiến thần tới, tất cả mọi người tập trung thành hàng!”
Đội trưởng sốt ruột chạy về phía chiếc xe, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, hai tay cầm huy chương năm sao đưa cho Mã Trạch.
“Không biết là vị chiến thần nào ở bên trong?”
“Chiến Thần Địa Ngục, chúng tôi có thể qua đó rồi chứ?”
Mã Trạch nói xong, đội trưởng kích động đến mức không thể hình dung nổi, không ngờ lại là Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du mà anh ta sùng bái nhất.
“Có thể!”
Trên đường đi tất cả mọi người đều kính lễ, mắt tiễn chiếc xe rời đi, trong ánh mắt đều là sự chấn động.
Sự tích Chiến Thần Địa Ngục, đám người nội bộ bọn họ đương nhiên đã nghe qua rất nhiều rất nhiều.
Đến một khu vực bằng phẳng, sau đó con đường lại bắt đầu hướng xuống, cũng hết một kilomet, Thần Cổ Môn to lớn thần bí đã hiện ra, bốn phía đều là cây cối lởm chởm.
Tâm trạng của những người của tổ điều tra vụ án đặc biệt đóng quân ở đây khi nhận được tin tức đều sôi sục mãnh liệt, đồng thời cũng nghi hoặc, tại sao nửa đêm nửa hôm Chiến Thần Địa Ngục lại tới đây?
Chiếc Mercedes dừng lại, qua kính chắn gió phía trước có thể nhìn thấy được một hàng bốn chiếc xe tăng đang nhắm họng súng về phía Thần Cổ Môn.
Cửa xe mở ra, Sở Vĩnh Du đi xuống.
“Chào đón Chiến Thần Địa Ngục, tôi là người phụ trách lần hành động này, tôi là chỉ huy viên số hai của tổng bộ đội điều tra vụ án đặc biệt, Liệp Phong.”
Một người trung niên lên tiếng chào, Sở Vĩnh Du đáp lại một tiếng, rồi nói.
“Là hành động nhằm vào Thần Cổ Môn sao?”
Liệp Phong gật đầu, bất cứ một vị chiến thần nào đều có quyền lợi tối cao, vì vậy Sở Vĩnh Du ở đây, không có chuyện gì là không thể tiết lộ được cả.
“Phải, cũng không phải, thực ra là nhằm vào Độc Cổ Tông, năm ngày trước, có mật báo truyền tới, Độc Cổ Tông dùng người sống để nuôi cổ trùng, sau khi chúng tôi sai người đi xác nhận, phát hiện Độc Cổ Tông đã ám sát hơn trăm mạng người, hon nữa còn là trong một ngày. Sau khi báo cáo được phê chuẩn, tổng bộ quyết định diệt môn Độc Cổ Trùng, từ đó cảnh cáo các tông môn khác, trên đất nước R thì phải tuân thủ luật phát mà đất nước tạo ra cho bọn họ.”
Hóa ra là như vậy.
Thanh Mai đã hiểu tại sao Độc Cổ Tông lại có thể công phá Thần Cổ Môn rồi.
Cổ trùng được nuôi dưỡng bằng cơ thể người, hiệu quả là tốt nhất, nếu là thời cổ đại, làm gì có ai quản, nhưng bây giờ không thể tùy ý làm việc như vậy, quốc gia tuyệt đối không cho phép.
Ví dụ như Thần Cổ Môn bọn họ, trước kia người kia sao lại phải đi mua Hữu Hữu, thật ra là lấy người về để nuôi cổ, những việc này đều được lén lút tiến hành, hơn nữa thỉnh thoảng có một người còn có thể đảm bảo không bị phát hiện, nếu nếu một lần mà lấy đi tính mạng của hơn một trăm người như Độc Cổ Môn, quốc gia không có được tin tức mới lạ.
Thấy Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu ra hiệu, Liệp Phong nói tiếp.
“Lúc nhân viên chúng tôi điều động đi, Độc Cổ Tông lại bỏ rơi tông môn, dưới sự chỉ đạo của tông chủ Lãnh Thiên Thu đã đánh lén Thần Cổ Môn, bây giờ bị chúng tôi bao vây lại, nhưng vì sợ bên trong vẫn còn con tin, vì vậy tôi chuẩn bị phái một đội đi trước để tiến hành giải cứu trong bí mật, rồi mới tiêu diệt.”
Sở Vĩnh Du lại nhìn về phía Thần Cổ Môn sáng đền phía trước, anh nói một câu rồi quay người lên xe.
“Lần hành động này do Mã Trạch tiếp quản, con tin tôi sẽ đích thân đi cứu.”
“Rõ!”
Liệp Phong và người của tổ điều tra vụ án đặc biệt đều vô cùng kích động, đám người chơi cổ này bọn họ đã từng tiếp xúc qua, vô cùng âm hiểm, cho dù có phái một đội đi trước qua đó, cũng khó tránh sẽ xuất hiện thương vong. Bây giờ thì hay rồi, không ngờ Chiến Thần Địa Ngục lại muốn đích thân ra tay, đáng đời đám người Độc Cổ Tông táng tận lương tâm đã được định sẵn là sẽ chết.
Trong đại điện của Thần Cổ Môn, môn chủ quỳ dưới đất, hơi thở mỏng manh, rõ ràng đã bị thương nặng.
Mà lúc này trên bảo tọa vốn dĩ là của ông ta, lại có một lão gia toàn thân u ám đang ngồi, đó chính là tông chủ của Độc Cổ Tông, Lãnh Thiên Thu.
Lúc này, Giản Nhân Nhân đi vào, sắc mặt có chút khó coi.
“Tông chủ, chúng ta đã bị tổ điều tra vụ án đặc biệt bao vây rồi, vẫn chưa triển khai bước kế hoạch tiếp theo sao?”
Lãnh Thiên Thu cười xua tay.
“Không vội, tổ điều tra vụ án đặc biệt chắc chắn sẽ phái một đội tới trước để giải cứu số con tin Thần Cổ Môn trong tay chúng ta, không sao cả, bản tông chủ còn muốn hàn huyên chuyện cũ với sư đệ này của ta nữa.”
Nhìn môn chủ Thần Cổ Môn ngã quỵ ở dưới, giọng nói của Lãnh Thiên Thu lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Sư đệ, cậu cũng nghe thấy rồi đó, thời gian của anh không nhiều, nếu cậu còn không nói Thần cổ rốt cuộc đang ở đâu, vậy thủ đoạn cuối cùng của anh cũng phải dùng trên người cậu rồi.”
Môn chủ Thần Cổ Môn cười điên cuồng.
“Haha! Anh tìm được rồi thì sao chứ? Thần cổ có linh, trên tay chúng tôi không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, linh hồn và sự bẩn thỉu, đến nhìn cũng không thể nhìn thấy được, anh cũng vậy thôi!”
“Cậu!”
Lãnh Thiên Thu còn muốn nói gì nữa, đột nhiên có một người xông vào.
“Tông chủ, có một chiếc xe đang lái vào đây, chỉ một chiếc, có mở đèn, không có chút ý tứ che giấu nào.”
Hả? Lãnh Thiên Thu và Giản Nhân Nhân nhíu mày.
Quang minh chính đại như vậy sao? Dường như không quá giống tác phong của tổ điều tra vụ án đặc biệt.
Thanh Mai ngồi trên xe, nhìn đoạn đường này có chút thấn thần.
Ngọn núi này không có tên, cũng không có thứ gọi là đường, chỉ vì sau khi Thần Cổ Môn báo cáo với đất nước đã nghỉ ngơi lại đây, bỏ tiền ra sửa đường mà thôi, nhưng bây giờ, Thần Cổ Môn đã không còn tồn tại nữa, khó tránh khiến người ta có chút ngậm ngùi.
Qua môt khúc cua gấp, một nơi nào đó ở phía trước đột nhiên có ánh đèn xe, Mã Trạch thả lỏng tốc độ lái lại.
Đến trước rào chắn, một người cầm súng tiểu liên bước tới.
“Mời trở về cho, nơi này bị phong tỏa rồi.”
Nhìn thấy bộ đồ này, người trong xe đương nhiên đều nhận ra là tổ điều tra vụ án đặc biệt, hơn nữa còn là người của tổng bộ, Tường Vi ngồi ở vị trí phó lái lập tức đưa giấy tờ qua.
“Xin chào, tôi là đặc phái viên, Tường Vi.”
Người này nhìn giấy tờ nhưng vẫn xua tay.
“Đặc phái viên Tường Vi, lần hành động này là hưởng ứng cấp bốn, cô không có quyền hỏi và điều tra, mời về cho.”
Cái gì? Hưởng ứng cấp bốn!
Tường Vi có chút kinh ngạc, hưởng ứng cấp bốn, như vậy là đã có thể điều động xe tăng và xe bọc thép ra rồi, mà hưởng ứng cấp năm đã là cấp độ cao nhất, có thể sử dụng máy bay chiến đấu luôn rồi.
Chẳng lẽ, có liên quan tới Thần Cổ Môn?
Lúc này, Sở Vĩnh Du ngồi ở phía sau ôm Tỉnh Vu Dịch, tay phải đưa cho Mã Trạch một món đồ giống vậy.
Nhìn thấy món đồ giống vậy, ánh mắt Mã Trạch nhất thời tràn đầy sự kính phục.
Đây là một huy chương năm sao.
“Đưa cho người phụ trách của mấy người xem, phiền nhanh một chút.”
Thấy món đồ Mã Trạch đưa qua, người kia ngơ ra, vội vàng nhận lấy rồi chạy nhanh về một phía nào đó, giờ phút này, anh ta cảm thấy hai tay mình vô cùng nặng nề.
Huy chương năm sao! Không ngờ trong đời này của anh ta lại được tận mắt nhìn thấy huy chương năm sao, giống như là đang nằm mơ vậy.
Phải biết, để có được huy chương năm sao, thì phải lập ra những chiến công cho đất nước, cho đến nay, nghe nói tổng cộng mới có ba chiếc được phát ra mà thôi.
Đồng thời, nếu có người dám làm giả huy chương năm sao, vậy chuyện này càng nghiêm trọng hơn rồi.
“Báo cáo! Người trên xe lấy ra… huy chương năm sao, xin xác thực.”
Đội trưởng đóng quân ở điểm dừng này nghe thấy vậy vội cầm lấy xem, sau đó cầm một cái đèn pin ra, chiếu từ một góc độ kì lạ qua, sau khi nhìn thấy mã xác nhận rõ ràng phía trên.
Điên rồi!
“Mau! Có chiến thần tới, tất cả mọi người tập trung thành hàng!”
Đội trưởng sốt ruột chạy về phía chiếc xe, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, hai tay cầm huy chương năm sao đưa cho Mã Trạch.
“Không biết là vị chiến thần nào ở bên trong?”
“Chiến Thần Địa Ngục, chúng tôi có thể qua đó rồi chứ?”
Mã Trạch nói xong, đội trưởng kích động đến mức không thể hình dung nổi, không ngờ lại là Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du mà anh ta sùng bái nhất.
“Có thể!”
Trên đường đi tất cả mọi người đều kính lễ, mắt tiễn chiếc xe rời đi, trong ánh mắt đều là sự chấn động.
Sự tích Chiến Thần Địa Ngục, đám người nội bộ bọn họ đương nhiên đã nghe qua rất nhiều rất nhiều.
Đến một khu vực bằng phẳng, sau đó con đường lại bắt đầu hướng xuống, cũng hết một kilomet, Thần Cổ Môn to lớn thần bí đã hiện ra, bốn phía đều là cây cối lởm chởm.
Tâm trạng của những người của tổ điều tra vụ án đặc biệt đóng quân ở đây khi nhận được tin tức đều sôi sục mãnh liệt, đồng thời cũng nghi hoặc, tại sao nửa đêm nửa hôm Chiến Thần Địa Ngục lại tới đây?
Chiếc Mercedes dừng lại, qua kính chắn gió phía trước có thể nhìn thấy được một hàng bốn chiếc xe tăng đang nhắm họng súng về phía Thần Cổ Môn.
Cửa xe mở ra, Sở Vĩnh Du đi xuống.
“Chào đón Chiến Thần Địa Ngục, tôi là người phụ trách lần hành động này, tôi là chỉ huy viên số hai của tổng bộ đội điều tra vụ án đặc biệt, Liệp Phong.”
Một người trung niên lên tiếng chào, Sở Vĩnh Du đáp lại một tiếng, rồi nói.
“Là hành động nhằm vào Thần Cổ Môn sao?”
Liệp Phong gật đầu, bất cứ một vị chiến thần nào đều có quyền lợi tối cao, vì vậy Sở Vĩnh Du ở đây, không có chuyện gì là không thể tiết lộ được cả.
“Phải, cũng không phải, thực ra là nhằm vào Độc Cổ Tông, năm ngày trước, có mật báo truyền tới, Độc Cổ Tông dùng người sống để nuôi cổ trùng, sau khi chúng tôi sai người đi xác nhận, phát hiện Độc Cổ Tông đã ám sát hơn trăm mạng người, hon nữa còn là trong một ngày. Sau khi báo cáo được phê chuẩn, tổng bộ quyết định diệt môn Độc Cổ Trùng, từ đó cảnh cáo các tông môn khác, trên đất nước R thì phải tuân thủ luật phát mà đất nước tạo ra cho bọn họ.”
Hóa ra là như vậy.
Thanh Mai đã hiểu tại sao Độc Cổ Tông lại có thể công phá Thần Cổ Môn rồi.
Cổ trùng được nuôi dưỡng bằng cơ thể người, hiệu quả là tốt nhất, nếu là thời cổ đại, làm gì có ai quản, nhưng bây giờ không thể tùy ý làm việc như vậy, quốc gia tuyệt đối không cho phép.
Ví dụ như Thần Cổ Môn bọn họ, trước kia người kia sao lại phải đi mua Hữu Hữu, thật ra là lấy người về để nuôi cổ, những việc này đều được lén lút tiến hành, hơn nữa thỉnh thoảng có một người còn có thể đảm bảo không bị phát hiện, nếu nếu một lần mà lấy đi tính mạng của hơn một trăm người như Độc Cổ Môn, quốc gia không có được tin tức mới lạ.
Thấy Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu ra hiệu, Liệp Phong nói tiếp.
“Lúc nhân viên chúng tôi điều động đi, Độc Cổ Tông lại bỏ rơi tông môn, dưới sự chỉ đạo của tông chủ Lãnh Thiên Thu đã đánh lén Thần Cổ Môn, bây giờ bị chúng tôi bao vây lại, nhưng vì sợ bên trong vẫn còn con tin, vì vậy tôi chuẩn bị phái một đội đi trước để tiến hành giải cứu trong bí mật, rồi mới tiêu diệt.”
Sở Vĩnh Du lại nhìn về phía Thần Cổ Môn sáng đền phía trước, anh nói một câu rồi quay người lên xe.
“Lần hành động này do Mã Trạch tiếp quản, con tin tôi sẽ đích thân đi cứu.”
“Rõ!”
Liệp Phong và người của tổ điều tra vụ án đặc biệt đều vô cùng kích động, đám người chơi cổ này bọn họ đã từng tiếp xúc qua, vô cùng âm hiểm, cho dù có phái một đội đi trước qua đó, cũng khó tránh sẽ xuất hiện thương vong. Bây giờ thì hay rồi, không ngờ Chiến Thần Địa Ngục lại muốn đích thân ra tay, đáng đời đám người Độc Cổ Tông táng tận lương tâm đã được định sẵn là sẽ chết.
Trong đại điện của Thần Cổ Môn, môn chủ quỳ dưới đất, hơi thở mỏng manh, rõ ràng đã bị thương nặng.
Mà lúc này trên bảo tọa vốn dĩ là của ông ta, lại có một lão gia toàn thân u ám đang ngồi, đó chính là tông chủ của Độc Cổ Tông, Lãnh Thiên Thu.
Lúc này, Giản Nhân Nhân đi vào, sắc mặt có chút khó coi.
“Tông chủ, chúng ta đã bị tổ điều tra vụ án đặc biệt bao vây rồi, vẫn chưa triển khai bước kế hoạch tiếp theo sao?”
Lãnh Thiên Thu cười xua tay.
“Không vội, tổ điều tra vụ án đặc biệt chắc chắn sẽ phái một đội tới trước để giải cứu số con tin Thần Cổ Môn trong tay chúng ta, không sao cả, bản tông chủ còn muốn hàn huyên chuyện cũ với sư đệ này của ta nữa.”
Nhìn môn chủ Thần Cổ Môn ngã quỵ ở dưới, giọng nói của Lãnh Thiên Thu lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Sư đệ, cậu cũng nghe thấy rồi đó, thời gian của anh không nhiều, nếu cậu còn không nói Thần cổ rốt cuộc đang ở đâu, vậy thủ đoạn cuối cùng của anh cũng phải dùng trên người cậu rồi.”
Môn chủ Thần Cổ Môn cười điên cuồng.
“Haha! Anh tìm được rồi thì sao chứ? Thần cổ có linh, trên tay chúng tôi không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, linh hồn và sự bẩn thỉu, đến nhìn cũng không thể nhìn thấy được, anh cũng vậy thôi!”
“Cậu!”
Lãnh Thiên Thu còn muốn nói gì nữa, đột nhiên có một người xông vào.
“Tông chủ, có một chiếc xe đang lái vào đây, chỉ một chiếc, có mở đèn, không có chút ý tứ che giấu nào.”
Hả? Lãnh Thiên Thu và Giản Nhân Nhân nhíu mày.
Quang minh chính đại như vậy sao? Dường như không quá giống tác phong của tổ điều tra vụ án đặc biệt.
Bình luận facebook