• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du (3 Viewers)

  • Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 163: Mong chờ ngày đó đến

Nghĩa trang Tây Sơn, Sở Vĩnh Du đứng trước bia mộ ba mẹ, cơ thể khẽ run rẩy.



Ngôi mộ đã bị đào ra, nắp quan tài bị ném sang một bên, mà thi thể của ba mẹ anh lại nằm trơ ra ở bên ngoài.



“Anh Sở, thực sự xin lỗi, đây là thất trách của nghĩa trang chúng tôi, đêm qua bảo vệ trực ca bị đánh ngất, camera giám sát cũng bị phá hỏng rồi.”



Nhân viên công tác của nghĩa trang Tây Sơn đứng bên cạnh nói, ánh mắt cũng hiện lên vẻ căm tức.



Tên táng tận lương tâm nào đã làm ra loại chuyện này chứ, đào mộ ba mẹ người ta ra, chuyện này so với thù giết ba mẹ càng không đáng được tha thứ.



“Mấy người có thể rời đi rồi.”



Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói, sau đó anh nhảy xuống dưới, bắt đầu chỉnh lại thi thể của ba mẹ.



“Anh Sở, chúng tôi…”



“Cút!”



Mã Trạch đứng ở bên cạnh đã lâu phun ra một chữ, người kia sợ hãi vội chạy đi.



Nhìn Sở Vĩnh Du đang vô cùng cẩn thận ở phía dưới, Mã Trạch khó mà phát tiết nỗi bực bội trong lòng, khoảng thời gian gần đây đối với đại nhân mà nói quá là bất công rồi.



Đầu tiên là Hữu Hữu bị bắt, rồi Tỉnh Vu Dịch chết, sau đó mộ của ba mẹ lại bị người ta đào lên, việc này đã không thể dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi.



Đậy lại nắp quan tài, Sở Vĩnh Du dùng chính đôi tay mình bốc đất ở bên cạnh để lấp mộ.






Mã Trạch nhìn mà đau lòng, do dự một hồi cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Sở Vĩnh Du nói một câu từ chối.



“Đứng đó đừng động, đây là do Sở Vĩnh Du tôi bất hiếu.”



Mã Trạch nắm chặt hai tay, sự phẫn nộ này của anh ta trước nay chưa từng có, quan trọng là, bảo vệ bị đánh ngất, cũng không nhìn thấy người nào, camera giám sát bị phá hỏng, căn bản không biết phải điều tra từ đâu.



Hơn hai tiếng đồng hồ mọi thứ mới được khôi phục lại, chỉ đợi nhân viên công tác của nghĩa trang Tây Sơn cử thợ đến lát lại tấm đá là được.



Sở Vĩnh Du một lần nữa đứng trước bia mộ, chậm rãi quỳ xuống, mỗi lần dập đầu đều vang lên một tiếng thật rõ, có thể thấy được anh dùng lực mạnh đến mức nào.



“Ba mẹ, con trai bất hiếu, bất kể là ai, con trai cũng sẽ đưa nó đến đây dập đầu tạ lỗi với ba mẹ, lấy máu trả nợ.”



Dập đầu xong ba cái, Sở Vĩnh Du quay người đi ra ngoài.



“Đào mộ ba mẹ của tôi, tài vật bên trong đó lại không hề động tới, bất kể đối phương có mục đích gì, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ tìm đến tôi.”



“Sở Vĩnh Du tôi rất mong chờ ngày đó tới.”



Mã Trạch đã hiểu, ban nãy tâm trạng của anh quá kích động nên đã quên mất những chi tiết này.



Đạo tặc, đương nhiên là không phải, đây là mộ công, cũng không phải lăng mộ cổ đại gì đó, lại thêm việc tài vật không có món gì bị bất, chỉ có thể nói, mục đích của đối phương thực sự không đơn giản, hơn nữa rất có thể là nhằm vào đại nhân, tám phần giống như đại nhân nói, bước tiếp theo đối phương sẽ tìm đến anh.



Lúc về nhà trời đã ngả vàng, vừa vào cửa, Đồng Ý Yên như điên kéo lấy cánh tay của Sở Vĩnh Du.



“Anh làm sao vậy! Gọi bao nhiêu cuộc như vậy anh cũng không nghe máy, em còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì rồi.”



Sự quan tâm của vợ khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy ấm áp trong lòng, miễn cưỡng cười nói.



“Anh không sao, vợ à, cảm ơn em đã quan tâm.”



“Không sao thì tốt, anh sắp xếp một chút đi rồi cùng em tham gia một buổi tiệc từ thiện, mau đi thay quần áo đi.”



Về mặt tâm lí, Sở Vĩnh Du muốn từ chối, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Đồng Ý Yên mời anh cùng đi tham gia một trường hợp công khai như vậy, từ chối thì rất không hay.



“Đúng rồi, ba mẹ đưa Hữu Hữu ra ngoài ăn cơm rồi, ài! Sao anh còn chưa đi thay quần áo nữa?”



Sở Vĩnh Du mấp máy môi, dáng vẻ do dự này gần như chưa từng xuất hiện trên người anh.



“Anh…”



Anh nói một chữ, tâm trạng của anh thật sự không hợp để tham gia tiệc tùng gì đó.



“Em đi thay quần áo trước đây, anh nhanh chút.”



Nhưng Đồng Ý Yên ném lại một câu rồi đi vào phòng ngủ của ba mẹ, cửa phòng đóng lại, Sở Vĩnh Du cũng chỉ có thể lắc đầu.



Anh thật sự không tiện từ chối.






Tùy tiện thay một bộ quần áo ngồi trên sofa trong phòng khách, rất nhanh, Đồng Ý Yên đã đi ra.



Hôm nay Đồng Ý Yên mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai màu tím, không tính là hở hang, nhưng cũng không quá bảo thủ, vẫn khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy ngỡ ngàng.



“Thế… thế nào? Em ít khi mặc đồ như vậy nên có chút không quen.”



Sở Vĩnh Du gật gật đầu.



“Thật sự rất đẹp.”



Ra ngoài, lái xe rời đi, Đồng Ý Yên lẩm bẩm tự nói.



“Hôm nay là buổi đấu giá mỗi năm được tổ chức một lần do nhà từ thiện lớn, ông cụ Hà đứng ra, tổ chức ở biệt thự Khánh Nhã, những người được mời đều là những người rất tài giỏi ở thành phố Ninh, em cũng không ngờ mình là một trong những người được mời, trong những buổi đấu giá như vậy có thể quen biết được rất nhiều nhân vật lớn, vừa hay…”



Nói đến đây, Đồng Ý Yên im bặt lại, suýt chút nữa cô lại nói chuyện của Tiêu Phi ra.



“Ừm…”



Thấy thái độ không mặn không nhạt của chồng mình, cuối cùng Đồng Ý Yên cũng bình tĩnh lại, cảm giác có gì đó không ổn.



“Vĩnh Du có… có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu có chuyện, em có thể tự đi, thật đó.”



Thậm chí Đồng Ý Yên còn có chút tự trách, sau ban đầu cô không nhận ra Sở Vĩnh Du có gì đó không ổn, cô đúng là quá ích kỉ.



“Không sao, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện thương cảm, vợ à, đến đó đừng để ý đến hành động của anh, được không?”



“Ừm, cảm ơn anh, Vĩnh Du.”



Cái chết của Tỉnh Vu Dịch, thần cổ mà Thanh Mai nói, Sở Vĩnh Du cũng đã đích thân cảm nhận được sự thần kì không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả kia, nên ít nhiều cũng có chút hi vọng.



Nhưng mộ của ba mẹ bị đào lên mới chính là nguyên nhân khiến tâm trạng của Sở Vĩnh Du kém đi, anh thật sự rất mong chờ người có thể làm ra loại chuyện này mau chóng đến tìm anh.



Bất kể là ai đều phải trả một cái giá thật đau khổ.



Biệt thự Khánh Nhã nằm ở ngoại ô thành phố Phong, diện tích rất lớn, có thể tổ chức tiệc ở đây thì chắc chắn phải là người rất có tiền, tổ chức ở nơi đó còn đắt đỏ hơn bất cứ khách sạn năm sao nào trong thành phố.



Đến nơi, Đồng Ý Yên vốn đã rất đẹp, hôm nay lại cẩn thận trang điểm, đương nhiên là thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông.



Sau khi đưa thiệp mời ra, hai người đi vào, buổi tiệc được tổ chức trong một chiếc sân rộng rãi, người tới đã rất nhiều, tất cả đều tập trung lại thành một nhóm hai đến ba người với nhau, trong tay còn cầm một ly sâm panh tượng trưng.



Chỉ có chỗ ngồi bày rải rác ở đó, nhưng hoàn toàn không có ai ngồi.



Đùa à, có thể vào được đây thì đã là cơ hội tốt nhất để mở rộng mối quan hệ rồi, ai sẽ ngồi đó để lãng phí thời gian chứ, đây đã là một trình tự tiêu chuẩn để người ngành này hòa nhập với người ngành khác rồi.



Biết tâm trạng của Sở Vĩnh Du hôm nay không tốt mà vẫn đi cùng cô, Đồng Ý Yên cầm một ly sâm panh, rồi nói với Sở Vĩnh Du.



“Vĩnh Du, anh qua bên kia ngồi một lát đi, chúng ta đến hơi muộn, đợi lát nữa buổi đấu giá kết thúc, tiệc rượu em sẽ không tham gia nữa, về nhà cùng anh, à không, em đi ăn xiên nướng, uống vài ly cùng anh.”



Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du không kìm được mà hôn lên gương mặt Đồng Ý Yên, sau đó cũng không từ chối.



“Cảm ơn.”



Sau khi Sở Vĩnh Du ngồi xuống, một nơi nào đó trong sân, Tiêu Phi nói với một người đàn ông trẻ rất bắt mắt trong bộ đồ màu đỏ đứng bên cạnh mình.



“Cậu Tân, nhìn bên đó, đó chính là Đồng Ý Yên mà tôi nói.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom