Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 204: Xử lý không tốt sẽ diệt tộc
Biệt thự nơi tổ chức sinh nhật, lúc này đã là 0 giờ sáng rồi.
Ở trong một phòng ngủ ở tầng bốn của căn biệt thự, Lý Linh Linh đi lấy quần áo cho Đồng Hiểu Tiêm đi tắm, mà Đồng Hiểu Tiêm đang định vào phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên cảm thấy cả người nóng nực, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.
Thử đi lấy điện thoại trong túi, đột nhiên một giọng nói xuất hiện.
“Người đẹp, đang tìm cái này sao? Yên tâm đi, cô lập tức sẽ không có cách khác rồi, tin tôi.”
Phùng Dương không biết từ khi nào đã vào trong phòng ngủ, cười ha hả, nhìn bộ dạng của Đồng Hiểu Tiêm, cảm thấy khẩu vị đại phát, đột nhiên lại cảm thấy chơi trực tiếp như này không thú vị, lập tức rút điện thoại của mình ra, bắt đầu chụp hình Đồng Hiểu Tiêm.
“Đúng! Chỉ là như thế, không sai, biểu cảm có chút giận dữ như này cũng rất tốt.”
Bên ngoài, Lý Linh Linh cầm quần áo quay trở lại, lại bị anh em của Phùng Dương chặn lại.
“Linh Linh, quần áo đưa cho tôi là được rồi, bên ngoài còn nhiều khách khứa như vậy, cô đi tiếp đón đi.”
Thấy như này, sắc mặt của Lý Linh Linh thay đổi, kẻ ngốc cũng có thể nghĩ bên trong là ai rồi.
Nhưng cô ta chung quy coi như yên tĩnh, không có hét lớn lên, cũng không có thử xông vào, chỉ rút điện thoại ra gọi điện cho ba của cô ta, bây giờ, đã không phải là chuyện cô ta có thể quyết định rồi.
Nhìn thấy một màn này, các anh em của Phùng Dương không có ngăn cản, ngược lại khinh thường nói.
“Con gái chung quy vẫn là con gái, lần này ba cô định hợp tác kinh doanh với nhà họ Phùng về vận chuyển đường thủy và đường bộ, cô cho rằng, ba cô sẽ vì một chuyện nhỏ như cái đinh này mà đắc tội với Phùng Dương sao? Đó có thể liên quan tới hợp đồng mấy chục nghìn tỷ, tôi khuyên cô vẫn là thôi đi.”
Điều đối với lời này, Lý Linh Linh không có để tâm, mà thấp thỏm chờ đời đầu dây bên kia bắt máy.
Trong biệt thự cách vách, Phùng Đóa và chú Du đã trở về rồi, đang cùng ba của Lý Linh Linh chào tạm biệt.
“Chú Lý, lần này thật sự cảm ơn rồi, chúng cháu định trở về Hải Môn ngay trong đêm, liên quan tới chuyện tiếp theo của việc kinh doanh vận tải, chú Lý có thể trực tiếp bàn chi tiết với bên nhà chúng cháu.”
Nói xong, Phùng Đóa xoay đầu nói với Lý Uy.
“Làm phiền gọi em trai của tôi tới.”
Lý Uy gật đầu, đồng thời cũng có hơi xấu hổ nói.
“Cô Phùng, ặc, nói ra thì hổ thẹn, lần này thật sự không tính là thật sự giúp được cái gì.”
Lý gia chủ ở bên này đang muốn nói chuyện, đột nhiên quản gia cầm điện thoại đi tới.
“Ông chủ, điện thoại của cô chủ.”
Lý gia chủ nhíu mày, ở cách vách, còn gọi điện gì chứ, có điều vẫn là lựa chọn nghe máy, trong nháy mắt bên trong truyền ra lời nói khẩn trương.
“Ba mau dẫn người qua đây, Phùng Dương muốn ra tay với Đồng Hiểu Tiêm!”
Cái gì!
Ngay lập tức, không màng tất cả, Lý gia chủ trong nháy mắt lao ra ngoài, đó là em gái của Sở Vĩnh Du, tuy trong lòng ông ta cũng biết nhà họ Phùng ở Hải Môn không dễ chọc, nhưng ông ta bây giờ đã không thể suy nghĩ nhiều như vậy rồi, chỉ biết, hôm nay chỉ cần Đồng Hiểu Tiêm bị cái gì rồi, Sở Vĩnh Du có thể san bằng nhà họ Phùng hay không thì không biết, nhưng nhà họ Lý bọn họ tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Mà điều khiến Lý gia chủ đang chạy điên cuồng có hơi trợn mắt há hốc mồm là có một người tốc độ còn nhanh hơn ông ta, đó chính là Phùng Đóa.
“Chú Du!”
Phùng Đóa trong lúc chạy như bay, lòng nóng như lửa đốt, cô ta học theo ông nội một lòng hướng thiện, những năm này càng là bận bịu chuyện công ty và bệnh tình của ông nội, trước giờ chưa từng quản đứa em trai này, tuyệt đối không ngờ, vậy mà sẽ làm ra chuyện điên rồ như này.
Theo một tiếng gọi của cô, đồng dạng chú Du võ giả bát phẩm nghe thấy nội dung trong điện thoại, vụt một cái không thấy bóng dáng đâu, tốc độ tự nhiên không phải là bọn họ có thể so bì.
Tại căn biệt thự bốn tầng nơi tổ chức sinh nhật, Phùng Dương tóm lại cũng chụp hình xong, còn có thời gian hưởng thức, lúc này mới nhìn sang Đồng Hiểu Tiêm đã mềm oặt không có sức kia, xoa hai tay cười nói.
“Nếu như cô lúc đó đi thay đồ bơi, không phải là đã không có chuyện gì rồi sao? Cậu chủ đây ghét nhất người khác làm trái ý của tôi, nhìn đi, bây giờ chịu khổ rồi, ồ không đúng, không phải là khổ, là sắp vui sướng ở trong đó.”
Đang muốn nhào tới, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đá ra, sau đó là một tiếng quát giận dữ.
“Phùng Dương!”
Phùng Dương bị dọa giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, sững sờ nói.
“Chú Du? Chú sao lại tới rồi? Chú không phải là cùng chị tôi...”
Chú Du căn bản không có để tâm, đỡ Đồng Hiểu Tiêm lên, một chưởng vỗ vào lưng, lúc này liền phun ra một ngụm nước, đối với võ giả bát phẩm, nếu như ngay tác dụng của cả loại thuốc cỏn con này đều không hóa giải được, vậy thật là sống uổng rồi.
Sau đó thì nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm chìm vào ngủ say, chú Du lúc này sắc mặt khó coi nhìn Phùng Dương.
“Cô chủ lúc tới đã dặn cậu như nào? Chơi có thể, tuyệt đối không thể gây chuyện, nhưng cậu bây giờ chuẩn bị làm cái gì?”
Phùng Dương mang bộ dạng chả sao cả.
“Căng thẳng cái gì chứ chú Du, không phải là một cô gái quê mùa thôi sao, tôi đâu định chơi không, đã chuẩn bị mấy tỷ rồi đó, như nào cũng đủ rồi chứ, huống chi, chú đâu không phải là cô gái này, nói không chừng người ta hận không thể để tôi làm gì đó chứ.”
Lời nói vừa dứt, trên mặt Phùng Dương chịu một cái tát nặng nề.
“Đồ khốn! Cái thú cầm thú không bằng súc sinh này, sau khi trở về, chị sẽ nói thật với ông nội, đến lúc đó, em đợi bị nhốt lại đi.”
Phùng Đóa xuất hiện, Phùng Dương bị ăn một cái tát một chút nóng nảy cũng không có, bởi vì từ bé anh ta đã sợ người chị gái này, hơi há miệng muốn giải thích gì đó, rốt cuộc vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Lý Linh Linh lúc này cũng đã xông vào, ngồi ở bên Đồng Hiểu Tiêm không ngừng gọi.
“Hiểu Tiêm! Hiểu Tiêm cậu không sao chứ?”
“Cô ấy không sao, thuốc đị bị tôi ép ra rồi, ngủ một giác là được.”
Chú Du nói xong, Phùng Đóa mở miệng nói với Lý gia chủ vừa vào cửa.
“Thật sự xin lỗi chú Lý, em trai cháu trẻ người non dạ, vậy mà làm ra chuyện bỉ ổi vô sỉ như này, vẫn may chúng ta coi như đến kịp thời, chỗ này là chi phiếu 15 tỷ, xin chú Lý sau khi cô gái này tỉnh thì đưa cho cô ấy, thuận tiện giúp cháu nói tiếng xin lỗi.”
Thấy Phùng Đóa đưa chi phiếu tới, mặt mày Lý gia chủ đầy sự cười khổ.
“Cô Phùng, nếu thật sự là cô gái bình thường, cho dù là bất cứ cô chủ của hào môn nào ở Lưu Thị, chuyện này, tôi đều có thể dẹp yên, hơn nữa sẽ không có bất cứ lo lắng về sau, nhưng cô gái này... thật sự không phải là có tiền thì có thể giải quyết.”
Phùng Đóa nhíu mày.
“Chú Lý, chú là cho rằng với thân phận của cô ấy, số tiền này ít sao?”
Theo Phùng Đóa thấy, 15 tỷ đã rất nhiều rồi, mấu chốt là còn chưa có xảy ra quan hệ, con số bồi thường này, chắc không phải là rất nhiều, là quá quá nhiều rồi.
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, cô ấy tên Đồng Hiểu Tiêm, tình hình bây giờ là xảy ra chuyện như này, nhà họ Lý chúng tôi có khả năng bị diệt tộc thẳng luôn. Cho nên cô Phùng, cô và cậu Phùng tạm thời vẫn đừng đi thì tốt hơn, anh rể của Đồng Hiểu Tiêm, các cô nếu như có thể nói rõ với cậu ta, vậy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, nếu không...”
Lúc này, mặt mày Phùng Dương tối sầm lại.
“Họ Lý kia, chị tôi dễ nói chuyện, đó là vì gia giáo tốt, chứ không phải là đại biểu để ông có thể được một tấc tiến một thước như này đâu, cái gì mà anh rể với không anh rể, ở trước mặt nhà họ Phùng ở Hải Môn chúng tôi, shit chó cũng không tính! Nói dễ nghe là cho 15 tỷ, nói khó nghe, không nghe có thể như thế nào!”
Vào lúc Lý gia chủ còn muốn mở miệng, một tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Linh Linh từ trên tủ đầu giường bên cạnh cầm một chiếc điện thoại đang phát sáng lên, chính là của Đồng Hiểu Tiêm.
Chỉ liếc nhìn, hai mắt bỗng sững sờ, cơ thể đều hơi run rẩy.
“Ba! Là... là điện thoại của Sở Vĩnh Du.”
Cái tên này... khiến cơ thể của chú Du và Phùng Đóa lập tức run rẩy, Phùng Đóa vội vàng hỏi.
“Cô nói ai... ai gọi tới?”
Lý gia chủ run giọng đáp.
“Sở Vĩnh Du gọi tới, cậu ta, chính là anh rể của Đồng Hiểu Tiêm, các cô, nghe qua chưa?”
Ở trong một phòng ngủ ở tầng bốn của căn biệt thự, Lý Linh Linh đi lấy quần áo cho Đồng Hiểu Tiêm đi tắm, mà Đồng Hiểu Tiêm đang định vào phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên cảm thấy cả người nóng nực, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.
Thử đi lấy điện thoại trong túi, đột nhiên một giọng nói xuất hiện.
“Người đẹp, đang tìm cái này sao? Yên tâm đi, cô lập tức sẽ không có cách khác rồi, tin tôi.”
Phùng Dương không biết từ khi nào đã vào trong phòng ngủ, cười ha hả, nhìn bộ dạng của Đồng Hiểu Tiêm, cảm thấy khẩu vị đại phát, đột nhiên lại cảm thấy chơi trực tiếp như này không thú vị, lập tức rút điện thoại của mình ra, bắt đầu chụp hình Đồng Hiểu Tiêm.
“Đúng! Chỉ là như thế, không sai, biểu cảm có chút giận dữ như này cũng rất tốt.”
Bên ngoài, Lý Linh Linh cầm quần áo quay trở lại, lại bị anh em của Phùng Dương chặn lại.
“Linh Linh, quần áo đưa cho tôi là được rồi, bên ngoài còn nhiều khách khứa như vậy, cô đi tiếp đón đi.”
Thấy như này, sắc mặt của Lý Linh Linh thay đổi, kẻ ngốc cũng có thể nghĩ bên trong là ai rồi.
Nhưng cô ta chung quy coi như yên tĩnh, không có hét lớn lên, cũng không có thử xông vào, chỉ rút điện thoại ra gọi điện cho ba của cô ta, bây giờ, đã không phải là chuyện cô ta có thể quyết định rồi.
Nhìn thấy một màn này, các anh em của Phùng Dương không có ngăn cản, ngược lại khinh thường nói.
“Con gái chung quy vẫn là con gái, lần này ba cô định hợp tác kinh doanh với nhà họ Phùng về vận chuyển đường thủy và đường bộ, cô cho rằng, ba cô sẽ vì một chuyện nhỏ như cái đinh này mà đắc tội với Phùng Dương sao? Đó có thể liên quan tới hợp đồng mấy chục nghìn tỷ, tôi khuyên cô vẫn là thôi đi.”
Điều đối với lời này, Lý Linh Linh không có để tâm, mà thấp thỏm chờ đời đầu dây bên kia bắt máy.
Trong biệt thự cách vách, Phùng Đóa và chú Du đã trở về rồi, đang cùng ba của Lý Linh Linh chào tạm biệt.
“Chú Lý, lần này thật sự cảm ơn rồi, chúng cháu định trở về Hải Môn ngay trong đêm, liên quan tới chuyện tiếp theo của việc kinh doanh vận tải, chú Lý có thể trực tiếp bàn chi tiết với bên nhà chúng cháu.”
Nói xong, Phùng Đóa xoay đầu nói với Lý Uy.
“Làm phiền gọi em trai của tôi tới.”
Lý Uy gật đầu, đồng thời cũng có hơi xấu hổ nói.
“Cô Phùng, ặc, nói ra thì hổ thẹn, lần này thật sự không tính là thật sự giúp được cái gì.”
Lý gia chủ ở bên này đang muốn nói chuyện, đột nhiên quản gia cầm điện thoại đi tới.
“Ông chủ, điện thoại của cô chủ.”
Lý gia chủ nhíu mày, ở cách vách, còn gọi điện gì chứ, có điều vẫn là lựa chọn nghe máy, trong nháy mắt bên trong truyền ra lời nói khẩn trương.
“Ba mau dẫn người qua đây, Phùng Dương muốn ra tay với Đồng Hiểu Tiêm!”
Cái gì!
Ngay lập tức, không màng tất cả, Lý gia chủ trong nháy mắt lao ra ngoài, đó là em gái của Sở Vĩnh Du, tuy trong lòng ông ta cũng biết nhà họ Phùng ở Hải Môn không dễ chọc, nhưng ông ta bây giờ đã không thể suy nghĩ nhiều như vậy rồi, chỉ biết, hôm nay chỉ cần Đồng Hiểu Tiêm bị cái gì rồi, Sở Vĩnh Du có thể san bằng nhà họ Phùng hay không thì không biết, nhưng nhà họ Lý bọn họ tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Mà điều khiến Lý gia chủ đang chạy điên cuồng có hơi trợn mắt há hốc mồm là có một người tốc độ còn nhanh hơn ông ta, đó chính là Phùng Đóa.
“Chú Du!”
Phùng Đóa trong lúc chạy như bay, lòng nóng như lửa đốt, cô ta học theo ông nội một lòng hướng thiện, những năm này càng là bận bịu chuyện công ty và bệnh tình của ông nội, trước giờ chưa từng quản đứa em trai này, tuyệt đối không ngờ, vậy mà sẽ làm ra chuyện điên rồ như này.
Theo một tiếng gọi của cô, đồng dạng chú Du võ giả bát phẩm nghe thấy nội dung trong điện thoại, vụt một cái không thấy bóng dáng đâu, tốc độ tự nhiên không phải là bọn họ có thể so bì.
Tại căn biệt thự bốn tầng nơi tổ chức sinh nhật, Phùng Dương tóm lại cũng chụp hình xong, còn có thời gian hưởng thức, lúc này mới nhìn sang Đồng Hiểu Tiêm đã mềm oặt không có sức kia, xoa hai tay cười nói.
“Nếu như cô lúc đó đi thay đồ bơi, không phải là đã không có chuyện gì rồi sao? Cậu chủ đây ghét nhất người khác làm trái ý của tôi, nhìn đi, bây giờ chịu khổ rồi, ồ không đúng, không phải là khổ, là sắp vui sướng ở trong đó.”
Đang muốn nhào tới, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đá ra, sau đó là một tiếng quát giận dữ.
“Phùng Dương!”
Phùng Dương bị dọa giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, sững sờ nói.
“Chú Du? Chú sao lại tới rồi? Chú không phải là cùng chị tôi...”
Chú Du căn bản không có để tâm, đỡ Đồng Hiểu Tiêm lên, một chưởng vỗ vào lưng, lúc này liền phun ra một ngụm nước, đối với võ giả bát phẩm, nếu như ngay tác dụng của cả loại thuốc cỏn con này đều không hóa giải được, vậy thật là sống uổng rồi.
Sau đó thì nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm chìm vào ngủ say, chú Du lúc này sắc mặt khó coi nhìn Phùng Dương.
“Cô chủ lúc tới đã dặn cậu như nào? Chơi có thể, tuyệt đối không thể gây chuyện, nhưng cậu bây giờ chuẩn bị làm cái gì?”
Phùng Dương mang bộ dạng chả sao cả.
“Căng thẳng cái gì chứ chú Du, không phải là một cô gái quê mùa thôi sao, tôi đâu định chơi không, đã chuẩn bị mấy tỷ rồi đó, như nào cũng đủ rồi chứ, huống chi, chú đâu không phải là cô gái này, nói không chừng người ta hận không thể để tôi làm gì đó chứ.”
Lời nói vừa dứt, trên mặt Phùng Dương chịu một cái tát nặng nề.
“Đồ khốn! Cái thú cầm thú không bằng súc sinh này, sau khi trở về, chị sẽ nói thật với ông nội, đến lúc đó, em đợi bị nhốt lại đi.”
Phùng Đóa xuất hiện, Phùng Dương bị ăn một cái tát một chút nóng nảy cũng không có, bởi vì từ bé anh ta đã sợ người chị gái này, hơi há miệng muốn giải thích gì đó, rốt cuộc vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Lý Linh Linh lúc này cũng đã xông vào, ngồi ở bên Đồng Hiểu Tiêm không ngừng gọi.
“Hiểu Tiêm! Hiểu Tiêm cậu không sao chứ?”
“Cô ấy không sao, thuốc đị bị tôi ép ra rồi, ngủ một giác là được.”
Chú Du nói xong, Phùng Đóa mở miệng nói với Lý gia chủ vừa vào cửa.
“Thật sự xin lỗi chú Lý, em trai cháu trẻ người non dạ, vậy mà làm ra chuyện bỉ ổi vô sỉ như này, vẫn may chúng ta coi như đến kịp thời, chỗ này là chi phiếu 15 tỷ, xin chú Lý sau khi cô gái này tỉnh thì đưa cho cô ấy, thuận tiện giúp cháu nói tiếng xin lỗi.”
Thấy Phùng Đóa đưa chi phiếu tới, mặt mày Lý gia chủ đầy sự cười khổ.
“Cô Phùng, nếu thật sự là cô gái bình thường, cho dù là bất cứ cô chủ của hào môn nào ở Lưu Thị, chuyện này, tôi đều có thể dẹp yên, hơn nữa sẽ không có bất cứ lo lắng về sau, nhưng cô gái này... thật sự không phải là có tiền thì có thể giải quyết.”
Phùng Đóa nhíu mày.
“Chú Lý, chú là cho rằng với thân phận của cô ấy, số tiền này ít sao?”
Theo Phùng Đóa thấy, 15 tỷ đã rất nhiều rồi, mấu chốt là còn chưa có xảy ra quan hệ, con số bồi thường này, chắc không phải là rất nhiều, là quá quá nhiều rồi.
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, cô ấy tên Đồng Hiểu Tiêm, tình hình bây giờ là xảy ra chuyện như này, nhà họ Lý chúng tôi có khả năng bị diệt tộc thẳng luôn. Cho nên cô Phùng, cô và cậu Phùng tạm thời vẫn đừng đi thì tốt hơn, anh rể của Đồng Hiểu Tiêm, các cô nếu như có thể nói rõ với cậu ta, vậy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, nếu không...”
Lúc này, mặt mày Phùng Dương tối sầm lại.
“Họ Lý kia, chị tôi dễ nói chuyện, đó là vì gia giáo tốt, chứ không phải là đại biểu để ông có thể được một tấc tiến một thước như này đâu, cái gì mà anh rể với không anh rể, ở trước mặt nhà họ Phùng ở Hải Môn chúng tôi, shit chó cũng không tính! Nói dễ nghe là cho 15 tỷ, nói khó nghe, không nghe có thể như thế nào!”
Vào lúc Lý gia chủ còn muốn mở miệng, một tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Linh Linh từ trên tủ đầu giường bên cạnh cầm một chiếc điện thoại đang phát sáng lên, chính là của Đồng Hiểu Tiêm.
Chỉ liếc nhìn, hai mắt bỗng sững sờ, cơ thể đều hơi run rẩy.
“Ba! Là... là điện thoại của Sở Vĩnh Du.”
Cái tên này... khiến cơ thể của chú Du và Phùng Đóa lập tức run rẩy, Phùng Đóa vội vàng hỏi.
“Cô nói ai... ai gọi tới?”
Lý gia chủ run giọng đáp.
“Sở Vĩnh Du gọi tới, cậu ta, chính là anh rể của Đồng Hiểu Tiêm, các cô, nghe qua chưa?”
Bình luận facebook